Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Thư Hân...Thư Hân...Hân...

Quản lý Tống hớt hả chạy vào phòng nghỉ trưa của nàng, thậm chí còn vội đến mức chẳng thèm gõ cửa nữa.
Nàng nhăn mày, mãi mới được nghỉ một chút thì bị quấy phá.

- Có gì sao anh?

- Em... nhìn đây, nhìn đây!

Quản lý Tống reo lên sung sướng, đưa cho nàng chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình. Nhướn mày đón lấy, ban đầu nàng vẫn hơi giận quản lý, nhưng sau đúng ba giây để nhìn xem rút cục có chuyện gì thì nàng tức thì tròn xoe mắt, vẻ mặt không giấu nổi hạnh phúc.

- Một giờ...14,6 triệu lượt xem, 1,8 lượt yêu thích. Là một giờ đấy Thư Hân. Một giờ... MỘT GIỜ!!!

Nàng sung sướng đến tột cùng, bật dậy tức khắc, lần nữa coi lại mấy con số vẫn không ngừng tăng vọt.

"Thư Hân, chị hát hay quá, thật tuyệt vời"

"Lại một tác phẩm của Tiểu Đường, còn thêm mv lần này do đích thân đạo diễn Dong đứng ra. Thật sự là kiệt tác"

"Quan trọng là Thư Hân m thể hiện tuyệt vời. Chị xứng đáng nhận danh hiệu ca sĩ của năm 2019"

"Album lần này quá xuất sắc, chúc  mừng chị, Thư Hân!"

Hàng triệu lượt đánh giá, đa phần là mấy lời khen ngợi và động viên. Tuy nhiên cũng có vài đánh giá tiêu cực mỉa mai trình độ của nàng không phù hợp với bài hát do Triệu vương tử viết. Bao giờ cũng có mặt trái, một thần tượng mà để những lời như vậy làm suy sụp thì sẽ mãi mãi không thể phát triển. Tốt nhất là tránh xa mấy lời ác ý đó để không tự làm tổn thương bản thân.

Nàng hạnh phúc đến run người, tức khắc gọi điện cho cô, quên hoàn toàn chuyện cả tuần trước cố gắng tránh né cô đến mức nào sau cái đêm nàng gọi điện vào nói muốn biết thêm nhiều về cô.

- Alo?

- Tiểu Đường!

Nàng reo tên cô trong sung sướng, cũng may nhà vệ sinh lúc này không có ai, không thì nàng sẽ bị người khác nhìn ngó mất.

- Ừ?

- Album mới... Mv bài "Not me"... nhiều người theo dõi và yêu thích lắm. NHIỀU LẮM!!!

Cô ngơ ngác, lần đầu cô thấy nàng vui sướng đến mức hét lên như vậy. Lặng lẽ ra dấu xin phép rời khỏi phòng họp trong ánh mắt tròn xoe của mọi người. Cô đứng ở một góc hành lang, môi tự nhiên nở nụ cười.

- Vui vậy sao?

Ừ, chị rất vui. Cảm giác này lần đầu tiên chị có, dù đã Debut 8 năm nhưng là lần đầu tiên phá vỡ mọi kỉ lục bản thân như bây giờ. Thực sự... rất hạnh phúc!

Nàng đã vỡ òa từ bao giờ, cô ở đầu dây bên kia còn nghe rất rõ tiếng nghẹn ngào của nàng.


- Chắc bên chị sẽ tổ chức ăn mừng, tôi nghĩ tôi sẽ gặp chị sớm thôi. Vậy hẹn đến lúc đó gặp lại! Giờ tôi bận chút việc!

A, cuộc họp lúc 2 giờ, xin lỗi em, chị quên mất, làm phiền em rồi!

- Không có gì, chào!

Ừ... chào!

Mới hạnh phúc được một chút, giờ lại cảm thấy bản thân ngốc nghếch đến nhường nào. Vỗ bốp bốp vào má mấy cái, nàng thở dài, trong đầu không ngừng trách bản thân sao quá là không giữ ý tứ như vậy. Bản thân cũng nắm rõ lịch làm việc của cô mà lại khiến cô mất thời gian vì mình, thật đáng trách.

- Xin lỗi! Em có chút chuyện!

- Không sao, chúng ta đang nói đến...

Lisa gương mặt khá thoải mái, nếu chăm chú còn thấy cô nhoẻn miệng cười. Và người duy nhất chăm chú nhìn cô trong phòng họp này chỉ có một mà thôi.

Đoàn Tiểu Vy hơi trầm ngâm nhìn cô, ngạc nhiên hiện trong mắt, cũng có chút buồn. Trong đầu cô chỉ nghĩ, ai có thể làm người kia nở nụ cười như vậy mà thôi.

- Có gì vui sao?

Tiểu Vy mỉm cười đưa cốc sữa mới pha cho cô, ánh mắt hoàn toàn là quan tâm. Cô thản nhiên đón lấy thành ý kia, không biểu đạt gì khác.

- Không! Có gì à?

- Tại thấy mặt em nom khá thoải mái, không như mọi khi nên nghĩ vậy! ... Mà... Dạo gần đây lịch trình của em tôi chỉ nắm bắt được một chút, tôi chẳng xứng làm quản lý của em nữa rồi!

-...

Tiểu Đường im lặng nhìn gương mặt trùng xuống kia. Cô đặt nhẹ cốc sữa nóng lên bàn, ngồi khoát tay vô cùng lạnh lùng.

- Giờ chị cứ chạy theo tôi sẽ không tốt cho sức khỏe. Vả lại, tôi cũng có thể tự lo được rồi. Vậy nên, công việc chị yêu thích, giảng viên thanh nhạc, hãy cân nhắc quay lại.

- ... Em đang ... là muốn sa thải tôi sao?

Tiểu Vy cười yếu ớt, cô quét ánh mắt sang nhìn, đau lòng nhưng lại bưng kín không lộ ra.

- Mục đích tôi đến đây làm việc, chị biết là gì không?

- ... Tôi...

Tiểu Vy mím môi, cô quả thực mơ hồ không đoán ra.

- Trước đây, tôi có nói với chị, tôi muốn làm giảng viên thanh nhạc, ngày đó những lời kia là thật. Tôi không nói dối chị.

- Vậy... vậy còn lời hôm đó?

- Hôm đó tôi nói dối. Tôi không phải vì đam mê sáng tác mà theo làm ở đây! Tôi ngày đó chỉ muốn giúp chị trả nợ nên mới nói vậy để chị không áy náy. Giờ mục đích của tôi đã xong, chị trả sạch nợ, tôi cũng không ép chị ở đây làm việc. Chị có thể về trường được rồi!

Nàng ta tim đau nhói, cô muốn khóc nấc lên vì đau, nhưng cô phải kìm nén bằng được. Cô sợ... sợ sẽ ôm chầm lấy người đối diện mất.

Phải, mối tình đầu, cái rung động đầu tiên của Đoàn Tiểu Vy là dành cho Tiểu Đường.

Éo le là, cả hai yêu thương nhau, nhưng chẳng ai mở lời, cũng không ai biết đối phương cũng có cảm xúc tương tự bản thân để rồi nghĩ rằng người kia không yêu mình mà từ bỏ. Nhưng, người từ bỏ lại chính là Tiểu Vy.

Nàng ta vội vã nhận lời kết hôn, cũng là muốn quên đi bóng hình cô. Nhưng gặp mặt thường xuyên, mỗi lần nhìn thấy cô là tim như muốn nát vụn. Tiểu Vy tự cho mình có tài diễn xuất, mà đúng là có tài thực sự, cô đau nhưng vẫn luôn mỉm cười, vậy không là có tài chẳng lẽ là may mắn sao?

- Em từ bỏ ước mơ vì tôi, rồi giờ bảo tôi kệ em rồi tiếp tục theo đuổi đam mê của mình sao?

- ... Có lẽ chị hiểu nhầm rồi! Tôi đúng là trước đây không muốn bước chân vào con đường này. Nhưng giờ đây, tôi thực sự muốn hiểu thêm về nó. Tôi, từ giờ đã bắt đầu yêu công việc này rồi! Nên dù hết hạn hợp đồng tôi vẫn sẽ kí thêm bản hợp đồng nữa mà thôi!

Cô hơi mỉm cười đứng lên, kiếm vội cái áo khoác dày cộp rồi bước ra ngoài.

- Tôi có chút việc, gặp sau!

Cửa phòng khép lại cũng là lúc Tiểu Vy buông thõng đặt mình xuống ghế sofa. Cô nâng bàn tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn cưới nhỏ xinh trên tay mình. Nở nụ cười tự giễu, bất lực đặt bàn tay xuống.

"Không có tình cảm... sau này phải làm sao mới tốt cho anh ta và đứa nhỏ đây?"

Cô không biết tại sao lại muốn gặp nàng. Ban nãy dù rằng biết nàng khóc vì hạnh phúc, nhưng cô vẫn không ngừng lo lắng và muốn ngó nàng một lần.

Lập tức đón taxi, hiển nhiên là hướng tới công ty giải trí Hoa Sách rồi.
Nàng vẫn đang không ngừng nhìn vào màn hình điện thoại với vẻ sung sướng. Con số kia đã tăng lên gấp rưỡi so với 40 phút trước, và vẫn đang không ngừng tăng với tốc độ chóng mặt.

Ngay cả tiếng mở cửa phòng cũng không làm nàng phân tán, cứ nhìn cái con số kia mà thôi.

- Có lẽ chỉ cần vài ba bữa là lên no.1 vài BXH thôi!

- Thật sao! Mong là vậy ~!

Giọng nàng rõ ràng là vui rồi. Nhưng gượm chút, là ai đang nói vậy!?
Nàng giật mình, từ từ ngẩng mặt lên. Một gương mặt khác cũng đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại nàng theo hướng ngược lại.

- Tiểu...Tiểu Đường?

Giật mình ngả người ra phía sau. Bộ mặt thật tức cười. Khóe môi cô run run rồi giả vờ ho để che mất nụ cười gần như sắp lộ.

- Nghe quản lý nói chị ngồi trong phòng này hơn 40 phút rồi. Chỉ ngồi nhìn cái này sao?

Triệu Tiểu Đường tay chống hông, nhướn mày như chọc ghẹo nàng vậy. Mặt nàng đỏ bừng, lập tức lắc đầu.

- Không... không có. Chị còn nhiều việc, không phải...không phải mỗi coi cái này! Không có... (đặt điện thoại xuống bàn) không hề có!

- Tôi nghe nói mai chị sẽ có buổi hát live quảng bá album nên qua đây một chút. Có vẻ sẽ ổn thôi! Vậy là được rồi, tôi về!

Cô quan sát gương mặt nàng rồi buông một lời đánh giá như vậy. Nàng vẫn tròn mắt, chẳng lẽ cô sang đây chỉ nói mấy lời như vậy? Ý nàng là, sao lại mất công mất sức sang đây chỉ để nói như vậy kia chứ?

- Từ... từ đã, em về thật sao? Sớm vậy?

- Ừ, tối nay tôi phải sang Nhật, chị quên sao?

- A... đúng rồi...!

Mặt nàng trùng xuống. Cô sẽ đi gần một tuần. Nàng khi biết lịch đó của cô vào mấy bữa trước cũng đã buồn, nhưng lần này, cô ở trước mắt nói lời như vậy mới khiến nàng đạt trạng thái đỉnh điểm của nuối tiếc.

Cô cuối cùng cũng sẽ về thôi, sao nàng lại phải như vậy?

Không ngừng chất vấn bản thân, rồi tự đưa mình vào cảnh éo le không lối thoát. Nghĩ đến chia xa, dù không là gì của nhau, nhưng vì nàng thích cô nên mấy lời từ biệt như này khiến nàng vô cùng buồn bã, mà hơn nữa, nàng lại là một người giàu tình cảm, rất dễ bị xúc động.

- Cái vẻ mặt đó, là sao đây?

Cô nhướn mày, nàng giật mình, ngơ ngác rồi yếu ớt nhìn cô.

- Nếu không có gì...

- Tiểu Đường!

Tên cô lần nữa được người kia gọi bằng một tông giọng vô cùng... vô cùng mềm mại. Lần thứ hai cô được nghe như vậy.

- Ừm?

- Chị có thể...ôm em không?

Kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt nàng. Rõ ràng nàng không có đùa. Cô thì như người mất hồn, không nghĩ lại nhận được cái lời đề nghị... kì lạ như này từ nàng.

- A, không có gì, chị đùa thôi! Em đi nhanh kẻo trễ giờ, chị cũng đi kiếm Tống ca đây.

Chắc chắn không phải đùa.

- Này!

Vút qua như một cơn gió. Nàng chưa kịp bình tĩnh, khi tỉnh táo thì thực sự đã được gói gọn trong vòng tay của ai kia.

Cô một tay ôm eo nàng, một tay đặt sau gáy, dáng ôm vô cùng... tình tứ. Nàng xác định rõ vị trí tay của cô, tức khắc đỏ bừng mặt vì thẹn thùng.

- Tôi không rõ vì sao chị thường xuyên né tránh gặp gỡ tôi. Chị đừng nghĩ tôi ngốc đến mức không để ý chuyện đó. Chỉ mong sau cái ôm này, chị sẽ không làm vậy nữa. Tôi không phải sỏi đá, cũng biết khó chịu trong lòng. Mai làm tốt nhé, giờ tôi phải đi rồi! Gặp sau!

Cô hơi cúi đầu, nói bằng âm lượng vô cùng nhỏ nhưng lại đủ nghe ở sát tai nàng. Giờ nàng đã xác định rõ, nàng thực sự không phải thích nữa, nàng đã yêu con người này mất rồi.

Cô chuẩn bị rời tay khỏi cơ thể nàng, nàng nhanh chóng đưa hai tay lên, ôm lấy eo cô, dựa đầu vào vai cô như là níu kéo cái ôm kia thêm lâu một chút.

Cô hiểu rõ, hành động như vậy là thế nào. Thực sự, cô cũng xác định đã có cảm tình với nàng... đó là chuyện của tuần trước, khi mà nàng liên tục né tránh cô, cô thực sự rất khó chịu. Cô đã từng yêu một người, cảm giác đó, cô hiểu là gì. Hơn nữa, cảm xúc dành cho tình đầu đã không còn đau khổ như trước, như vậy chỉ có một lý do mà thôi. Mà lý do đó, là vì sự xuất hiện của nàng.

Vốn đã rất khó thở khi nàng cứ tránh né mình từ lâu, nhưng tuần trước là đỉnh điểm của sự khó chịu, sự bực tức. Và hôm nay, khi nàng gọi điện cho cô với giọng điệu như vậy, rồi gọi tên cô như thế, cô thực sự khẳng định, cô đã thích nàng.

Nhưng cô sẽ không đi quá xa. Có lẽ chỉ nên giữ quan hệ đẹp như hiện tại trước vì trong lòng cô vẫn còn hình bóng người khác. Cô sợ sai, sợ chỉ vì muốn có người thay thế Tiểu Vy mà lừa dối con tim, làm khổ người khác.
Cô chắc chắn cô đã thích Thư Hân, nhưng cô muốn thêm một chút thời gian, để cô hoàn toàn quên được người phụ nữ kia.

Cô rất vui, chí ít thì cô cũng biết, nàng thực ra cũng thích cô. Cô càng khẳng định điều đó sau cái ôm này của nàng.

- Về sớm đấy! Đến nơi hãy nhắn tin cho chị! Được không?

- Được!

Sau nhiều tuần thì cuối cùng cô cũng hoàn thành mấy bài nhạc phim cho hãng sản xuất ở Nhật Bản. Tối nay cô bay sang đó cũng là vì dự án của mấy bài hát này. Cô khá bận, chọn ca sĩ phù hợp ở nơi nước bạn là điều không hề dễ dàng. Hơn nữa lại phát sinh thêm mấy bản phim phụ nên cô lại có việc để làm khi sang đó.

Nàng vui sướng nằm ngay ngắn lên giường. Là mấy lời... vô cùng ngọt ngào từ Tiểu Đường khiến nàng mang nhiều cảm xúc đến vậy.

Cứ như là hẹn hò vậy, nhưng lại không phải hẹn hò. Nàng tự nhiên đặt tên cho mối quan hệ này của cô và nàng là "hẹn hò không chính thức".

Tự mình đỏ mặt khi nghĩ đến cái ôm ấm áp của cô, nàng nâng chiếc áo khoác ban nãy mặc lên, rồi từ từ đưa về phía cánh mũi.

Vẫn còn chút hương thơm của cô vương trên áo nàng. Nàng bỗng thấy mình biến thái, vội vã ném cái áo xuống cuối giường.

Ting

"Tôi đến rồi, không cần lo lắng. Ngủ sớm đi! Tôi ngủ đây! Ngủ ngon."

A, vẫn lạnh lùng như vậy.

Nàng khẽ thở dài, rõ ràng là phải có chút "đường" trong tin nhắn, nhưng hình như vẫn lạnh tanh như mọi khi. Tiến bộ ở mỗi chỗ, cô đã chủ động nhắn tin mà thôi.

"Em cũng ngủ ngon nhé!"

Nàng chán nản quăng điện thoại xuống bên cạnh. Mắt mở to nhìn lên trần nhà, không buồn di chuyển nữa.
Vẫn là chán quá mà với lấy cái điện thoại. Nàng giật mình khi nhìn vào dòng thông báo.

"Zhaoxiaotangss đã đăng tải ảnh mới"

Là thông báo từ instagram. Nàng vốn follow cô lâu rồi. Ngay khi cô tạo tài khoản chưa đầy 12 tiếng đã bị fan khui ra và rầm rộ trên mạng xã hội suốt nhiều ngày. Có không muốn biết tài khoản của cô cũng bị mấy trang báo kia làm cho thuộc lòng mà thôi, huống gì nàng lại là người... quan tâm cô vô cùng.

Là ảnh đầu tiên sau nhiều ngày tạo tại khoản. Nghĩ đến điều này thôi cũng đủ làm nàng tò mò rồi.

"Nhật Bản. Mọi người ngủ ngon!"

Là ảnh chụp một góc phòng trong khách sạn năm sao cô đang ở. Đúng là... nàng chẳng hiểu gì về cô thật. Cô khá hòa đồng, cũng dùng mạng xã hội thoải mái như bao người, khác hẳn cái vẻ mặt như đóng băng thường ngày.

Những ngày sau đó cô rất bận. Nhiều sự thay đổi trong các bộ phim khiến cô đi lại và chỉnh sửa liên tục lời bài hát. Hiển nhiên vì vậy cũng ít có thời gian nhắn tin cho nàng. Ngay cả ngày phát sóng buổi live đầu tiên đó của nàng, cô cũng không thể xem.
Nàng biết cô bận, nàng không giận, chỉ lo lắng cho cô.

Cái "hẹn hò không chính thức" này thật khiến người ta muốn phát điên lên. Nhớ cũng không thể nói, yêu càng không. Chỉ có thể hỏi han bâng quơ hoặc ẩn dụ mà thôi. Cũng còn may, cả hai hiểu tình cảm của nhau, nếu không, e rằng nàng sẽ rất khổ sở nếu nghĩ đến chuyện yêu...đơn phương một khối băng.

Mà giờ không thể coi cô là khối băng nữa rồi. Cô thực sự quá ấm áp. Ấm đến độ có thể làm cơ thể nàng mềm nhũn ra tức thì ngay cả khi chỉ lại gần.

Nàng biết sẽ khó khăn cho cô vì nàng hiểu, còn có người khác trong lòng cô. Nhưng có sao nếu như cô đã mở lòng đến mức này? Cô không phải là kẻ hai lòng, nàng chắc chắn. Cô có tình cảm với nàng nhưng chưa có chuyển biến có lẽ chỉ là đợi "thời cơ" mà thôi. Thời gian sẽ giúp cho cả hai, nàng tin là như vậy.

Trở lại với ngày hôm nay, lạnh thấu xương. Từ ngày phát hành album nàng cũng khá bận bịu với các buổi quảng bá. Album quá thành công, thậm chí số lượng người hâm mộ của nàng đã nhảy vọt, cao hơn hẳn ngày trước rất nhiều.

Công ty Hoa Sách Ảnh thị nhanh chóng hùng mạnh, vững vàng chỉ sau đúng ba ngày phát hành album kia.
Nàng mệt mỏi nằm xuống giường, vẫn là quơ quơ rồi vớ lấy điện thoại kiểm tra.

"Bạn có 1 cuộc gọi nhỡ từ Tiểu Đường"

Giật mình, nàng hấp tấp vội vã nhấn ngay nút gọi lại.

Tút...tút...

- Alo? Tiểu Đường à?

Ừ!

- Chị mới đi diễn về, không biết em gọi, xin lỗi nhé!

Ừ, không có gì!

- Mà... có chuyện gì sao? 

- ... Không có gì! Tối nay tôi có thời gian rảnh nên gọi cho chị thôi.

"A"

Mắt nàng long lanh, sắc mặt cực kì tốt. Nàng sẽ hiểu câu đó là "tôi nhớ chị nên gọi" để tự làm bản thân thấy hạnh phúc.

- ... A, hôm nay chị diễn bên đài SB1. Sân khấu thực sự rất long lanh...

Nàng bắt đầu kể lể về buổi biểu diễn hôm nay và cả những hôm trước nữa vì nàng biết cô chưa có xem một chút gì hết. Nghe giọng nàng nom rất vui vẻ, cô cũng yên tâm phần nào. Cô đã cười mấy lần rồi, hoàn toàn là nét tự nhiên không hề gượng ép.

Thể hiện tốt, cuối tháng này có lễ trao giải bài hát được yêu thích nhất tháng. Phát hành muộn nên sẽ không có giải của năm, tôi hơi tiếc khi để tuột mất cái danh này!

- Quan trọng không phải giải thưởng. Chị đã đạt được nhiều thứ quá rồi! Giờ bất kể có ra sao chị cũng rất vui.

-... Vậy sao?

Tiểu Đường hiểu ý, cô lại nở nụ cười. Thư Hân  nói xong mấy lời này tự nhiên mặt đỏ bừng, xấu hổ tự vùi mình vào trong chăn bông.

- A... không nói mấy cái này nữa! Không nói nữa!

Nàng dứt khoát sẽ đổi chủ đề. Cô thì đã hình dung ra bộ mặt của nàng trong đầu, buồn cười, vô cùng đáng yêu.

- Thư Hân... Chị sẽ chờ tôi đúng không?

Cô nghĩ đến hoàn cảnh của mình bây giờ, cô lại bất an, buột miệng hỏi ra trong vô thức. Khi biết mình vừa nói gì thì tức khắc giật mình, định bào chữa.

Tôi kh...

- Tất nhiên! Chị sẽ chờ!

Nàng mỉm cười, còn đầu dây bên kia sớm đã cứng họng.

Chị... có biết?

- Một chút thôi! Trực giác của người phụ nữ.

-... Chị thì trực giác cái gì chứ? Ngủ đi, tôi ngủ đây, đến giờ rồi!

- A, ý em là gì chứ?

Ngủ ngon!

- Này... này...!

Tút tút tút

- A, shhhh, cái người này!

Giận dỗi quăng diện thoại xuống bên cạnh. Nhưng nàng rất nhanh nở nụ cười, người kia thực sự đã nói "chờ", thì nàng sẽ chờ, sẽ không ý kiến nữa.
Cô nằm đó, tay gác trán. Không ngừng nghĩ về mấy lời đối thoại ban nãy. A, ra là nàng cũng đã biết cô trước kia thích ai. Liệu nàng... có nghĩ linh tinh gì không?

Cô trăn trở, cuối cùng là quyết định nhắn một tin cho nàng.

Tít

Tin nhắn lúc 12 giờ 34, nàng cũng chưa có ngủ, ngọt ngào của ai kia làm nàng lâng lâng không còn thiết tha gì giờ giấc nữa rồi.

"Thực ra tôi với người đó không hề có chuyện gì. Chị ngủ ngon!"

Cô đang cố giải thích với nàng sao?
Nàng sẽ hiểu tin nhắn này là "đừng nghĩ linh tinh, tôi chưa có từng hẹn hò với ai". Lại lần nữa nàng tự làm mình đắm chìm trong mật ngọt của cô, mà chính cô cũng còn chẳng biết mình "mật ngọt" cái gì.

Nàng đêm nay sẽ mất ngủ cho coi, bằng chứng là nàng đọc đi đọc mấy tin nhắn mà nàng coi là "ẩn tình" của cô. Nàng đọc đến mấy chục lần rồi, mà dường như không có dấu hiệu sẽ ngừng tủm tỉm cười.

~
- Thư Hân, mắt em đỏ quá vậy, đêm qua không ngủ sao?

Quản lý Tống nhăn mày nhìn nàng, nàng cười rõ tươi, xua xua tay coi như không có chuyện gì.

- Em ngủ được mà, anh đừng lo!

- Giữ sức khỏe, nhiều việc quá thì bảo lại anh anh sẽ sắp xếp lại!

- Vâng!

Nàng dù mang gương mặt mệt mỏi nhưng đầu óc vô cùng.... bay bổng và sảng khoái. Thậm chí môi vẫn không ngừng nở nụ cười.

Bao nhiêu lần hẹn hò, bao nhiêu lần yêu nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên nàng thấy hạnh phúc như vậy. Đang lơ lửng bỗng tiếng tin nhắn đến đưa nàng "về mặt đất".

Là một tin nhắn từ cô.

Vội vội vàng vàng mở mã khóa, nàng thậm chí còn bấm nhanh đến mức... sai hai lần mã. Cẩn thận đọc từng từ một, tự nhiên mặt nàng nghệt ra, rồi xấu hổ ập đến.

"Chị có vẻ thích uống rượu?"

Có lẽ là cô đã "sờ" đến tài khoản instagram của nàng rồi. Mà cái hình gần đây nhất là nàng đăng tải mác mấy chai rượu từ năm 1988, và nếu cô xem hết mấy trăm hình ảnh đã đăng tải của nàng trên đó, cô sẽ biết ngay là có rất nhiều ảnh nàng chụp mác rượu lâu năm.

"Không phải đâu!!!"

Đỏ bừng mặt, tức khắc chối bỏ. Thói quen "sang chảnh" đó tự nhiên trở thành một thứ đáng xấu hổ mất rồi.

"Ừ. Không phải thì thôi! Tôi có cuộc họp, nói chuyện sau!"

Nàng thở dài, không dám nhắn trả tin nhắn kia nữa. Lủi thủi vào phòng trang điểm, giờ nàng mới thấu cái mệt vì mất ngủ.

- ... Gói đẹp cho tôi, tôi mua tặng (*)

- Vâng thư quý khách! (*)

(*: Tiếng Anh)

Tiểu Đường hơi mỉm cười ra dấu cho nhân viên bán hàng. Một chai rượu vang đỏ của Pháp với cái giá gần 1000 đô đã bọc gói cẩn thận được trao đến tận tay cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top