Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Đường, chỗ đó được chứ?

Lôi Gia Âm liếc nhìn Tiểu Đường, cô thản nhiên gật đầu.

- Cũng được lắm! Nhưng không bằng chỗ của em. Tối mai em có lịch ghi hình bốn tiếng liền. Tầm muộn mới xong, anh có đợi được không?

- Anh là quản lý của em, đương nhiên phải đợi em rồi. Hỏi gì lạ vậy? (Cười)

- Ừ cũng đúng. Vậy mai ráng nhịn với em, em ghi hình xong anh em mình dùng bữa. Ok?

- Tối mai lịch ghi hình thứ hai người ta dặn anh sẽ dùng bữa tối, bảo anh sắp xếp thời gian cho em hợp lý đó. Mai không được đâu Tiểu Đường, để rảnh thì đi!

- Thì anh dùng bữa cùng luôn chứ sao? Quyết thế đi! Em ngủ chút, đến nơi gọi ha!

Cô nhắm mắt lập tức, không định nghe thêm.

- Ashhhh! Cái con bé này.
Chỉ biết bất lực thở dài.
...

- A, thật là. Thời gian trôi qua thật nhanh đó. Mới ban nãy Tiểu Đường còn vội vã bước vào thì giờ đây phải nói lời tạm biệt rồi. Tiểu Đường, trước khi tắt mic em có thể tặng mọi người một bài hát thật đáng yêu được không? (cười)

- Vâng, tất nhiên ạ! Trước khi đến đây em vốn đã chuẩn bị một ca khúc... khá vui ạ. Mong mọi người sẽ thích thú (cười). Vậy em bắt đầu nha!
*tiếng đàn guitar*

- À, lời bài hát là của một chàng trai dành cho một cô gái. Lời tỏ tình khá dễ thương. Bài hát tôi chưa kịp đặt tên... các bạn thông cảm nhé. (Cười) Vậy... Tôi xin phép!

"Cô gái với gương mặt tựa thiên thần đang sải bước trên đường
Nhìn bóng em tôi thực sự quá đỗi yêu thương
Nhưng cái bản tính nhút nhát khó bảo
Tôi lần nữa nhìn em lướt ngang qua
Rồi một chiều nọ gặp em trong thư viện thành phố
Ah, quyển sách đó, tôi có đọc rồi
"Tình yêu là một phép thử"*
Tôi cũng muốn có một phép thử trong cuộc đời mình
Đối diện em tôi thực sự quá run rẩy
Em tròn mắt, "người này là ai?", có lẽ vậy!
Tôi như thằng ngốc đưa em một cuốn sách
Em ngạc nhiên đón nhận rồi lại nhìn tôi
Em mỉm cười khiến tim tôi tan chảy
Một cái gật đầu, ah, tôi phát điên mất rồi
"Tôi muốn làm phép thử của em"*
..."
(*: Tên sách)

- Bài hát đáng yêu mà Tiểu Đường trình bày cũng chính là bài hát khép lại chương trình "Trò chuyện buổi tối" của đài A.Z chúng tôi ngày hôm nay. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe chương trình. Tạm biệt, hẹn mai gặp lại!

- Mọi người ngủ ngon, tạm biệt!

Đèn tắt, cô hơi bóp bóp gáy rời khỏi phòng radio.

- Em mỏi sao?

- À, có chút đau gáy thôi ạ. Về nghỉ sẽ hết ngay thôi. Không có gì đâu anh!

- Ừ, đợi anh chút!

Lấy trong túi ra một miếng cao dán, người dẫn chương trình ban nãy khẩn trương nhét vào tay cô.

- Dạ...!

- Cầm lấy, nếu đau quá thì dùng thử. Nhưng đừng lạm dụng, không tốt cho xương. Nếu cảm thấy dùng xong mà không đỡ thì em nên đi viện kiểm tra. Thoái hóa xương sớm là nguy hiểm lắm đó.

- À, vâng. Em cảm ơn anh! (Cất miếng dán vào túi)

- Trẻ tuổi mà thành đạt như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Con gái lớn của anh thích em lắm đấy, luôn mồm dặn anh là phải mời em đến nhà dùng bữa tối. Nếu có dịp hãy đến nhà anh dùng bữa nhé, thân già như anh mà bị trẻ con lèo nhèo suốt như vậy khó coi lắm. (Cười)

- Vâng. Vậy để anh không bị con gái bắt nạt, ngày kia em sẽ đến dùng bữa, có được không ạ?

Cô tươi cười nhìn người đối diện. Hơi ngạc nhiên, rất nhanh người kia lộ rõ vẻ phấn khởi.

- Thật chứ Tiểu Đường ? Vẫn biết em rất bận... không nghĩ là có thể mời được em ngay đấy!

- Sao anh lại nghĩ mời em khó vậy chứ? Em luôn muốn có một bữa cơm ấm cúng cùng mọi người. Vậy hẹn anh ngày kia nhé, em sẽ chủ động liên lạc với anh. Giờ em về nhé, anh quản lý đang sốt ruột (Cười)

- Ok~ Hẹn em ngày kia. Bye!

- Ok! Bye bye.

Là một Tiểu Đường không biết từ chối.
Là một Tiểu Đường thân thiện, cởi mở, hòa đồng, đáng mến.
Là một Tiểu Đường luôn tươi cười.

Hình tượng của cô đã hoàn toàn thay đổi. Cô thay đổi tất cả như vậy, kể cả vẻ ngoài. Giờ đây lượng người hâm mộ của cô trở nên nhiều không tưởng.
Đâu đâu cũng thấy cô xuất hiện, đặc biệt là các chương trình giải trí gây cười cho khán giả.

Cô thậm chí còn được mời chụp ảnh quảng cáo thời trang trước sự trầm trồ thán phục của mọi người.
Cô xuất hiện khá nhiều trong các bữa tiệc và đặc biệt... tửu lượng cũng được mọi người đánh giá là khá tốt.

"Ai rồi cũng thay đổi, Tiểu Đường sao mãi mang hình tượng "tảng băng" kia được chứ? Chị cười là đẹp nhất. Em ủng hộ con người chị lúc này"

"Vương tử mặt lạnh tôi thấy bạn hình tượng nào cũng thu hút mọi người hết. Nhưng tôi vẫn thích một Tiểu Đường tươi cười hơn"

"Lạnh lùng mới ngầu. Nhưng mà... không thể phủ nhận chị cười rất đẹp Tiểu Đường ạ"

"Cô gái của tôi, cố lên!"

Mỉm cười đọc mấy dòng bình luận mới nhất trên bức ảnh cô vừa đăng tải cách đây một tiếng. Là ảnh cô chụp cùng với người dẫn chương trình Radio ban nãy.

Nhìn lịch, cô hơi nhăn mày.

"13/2. Nhanh vậy sao?"

Thở dài, cô vén tấm rèm cửa lên. Tầm mắt hướng về phía đối diện.Đèn trong căn biệt thự cô đang quan sát vẫn còn sáng. Có bóng người. Cô giật mình, vội vã đóng rèm lại, ngồi xụp xuống.

Ẩn thân.
Ngồi đó độ năm phút cô mới tĩnh tâm, từ từ nhấc rèm lên quan sát. Thở nhẹ khi thấy đèn bên đó đã tắt. Bóng người cũng không còn, nhưng vẫn luyến tiếc chăm chú nhìn không rời đi. Quan sát thêm chút nữa cô mới thôi cái trò "rình rập" kia của mình. Lên giường nằm nghỉ ngơi.

~
Hôm sau

- Tiểu Đường, có người bên công ty Hoa Sách muốn gặp em!

Cô đang đọc nhạc tập trung, nghe thấy "công ty Hoa Sách" thì cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn.

- ...

- Có gặp không?

Gia Âm nhìn thấy biểu cảm không mấy-tươi-tỉnh của cô thì khẽ hỏi nhẹ một lần nữa.

- Đi thôi!

Tươi cười đứng lên, cô, với hình tượng và tính cách của hiện tại chắc chắn sẽ gặp mặt người bên công ty Hoa Sách rồi.

Cạch

Lưu Vũ Hân với nét mặt khá căng thẳng đang ngồi đối diện tổng giám đốc Lý. Nghe thấy tiếng cửa như bừng tỉnh, vội cã cài áo khẩn trương đứng lên.

- Thật xin lỗi, anh đợi lâu không ạ?

Triệu Tiểu Đường lễ phép bước vào trong. Vũ Hân cười méo mó.

- Không hề, anh mới đến!

- Hai người ngồi đi!

Chủ phòng đã có lời, tất nhiên sẽ là ngồi rồi. Cô môi vẫn nở nụ cười thân thiện vừa ngồi xuống vừa nói.

- Không biết anh tìm em có việc gì ạ?

- À... thật ngại quá. Tiểu Đường, công ty anh có chút sự cố... mong em ra tay giúp đỡ lần này!

Triệu vương tử giả bộ khó hiểu.

- Là... sao ạ?

- Bên anh... cần em đứng ra sản xuất nhạc cho nhóm tân binh mới. Là nhóm nhạc có Tuyết Nhi, bạn học của em. Con bé là thành viên trong nhóm đó, sắp debut mà có mấy chuyện nên phải đẩy lùi lại... em có thể...

- À, là Tuyết Nhi sao?

- Phải phải, là Tuyết Nhi. Em có thể...

Tiểu Đường đăm chiêu. Hơi liếc nhìn anh "Tổng" của mình. Cô thấy được cái lắc nhẹ từ phía Lý tổng. Nghĩ một chút, rồi tươi cười nhìn Vũ Hân.

- Lưu ca, em mới có 23 tuổi, đó là tính cả 9 tháng nằm trong bụng mẹ rồi đấy. Nếu không tính thì xem nào... mới có 22 tuổi, đúng không Lý ca?

Giọng đùa cợt, Tiểu Đường cười cười nhìn Lý Tổng.

- À, phải!

- Lưu ca, anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

- À... anh 36! 36 tuổi rồi!

- Anh hơn em 14 tuổi sao? Khoảng cách lớn thật đấy.

Cô cười thực sự rất tươi. Nhưng người đối diện đã ngửi thấy mùi hắc ám. Hơi lo lắng, Lưu Vũ Hân cố gắng dẫn dắt vào câu chuyện chính.
- Tiểu Đường...

- Vì so với anh, em chỉ là một đứa trẻ mới lớn, không chút hiểu biết nên dễ dàng dắt mũi phải không, Lưu ca.

Mặt phó chủ tịch Lưu tái mét, cổ họng nhất thời là cứng đờ.

- Đúng rồi! Anh không sai, em chỉ là một đứa mới lớn chẳng hiểu biết sự đời như anh. Em nhận mình thực sự đúng là mang bản tính trẻ con anh ạ, đến giờ em vẫn còn thuộc làu làu mấy lời hôm đó của anh. Giờ không biết phải làm sao nữa.

Giả bộ thở dài bất lực, Tiểu Đường tỏ vẻ lo nghĩ nhìn Lưu Vũ Hân.

- Anh... Tiểu Đường à... anh thực sự bị oan...

- Không không! Anh không cần thanh minh với em. Không sao mà, chuyện cũng qua rồi. Chỉ là... em là người ghét nghe mấy câu dối trá! Anh hiểu chứ!?

Nụ cười đó của vương tử mặt quạu... có đánh chết thì Lưu Vũ Hân cũng không dám quên.

Nhìn giả tạo không tưởng, lại sắc nhọn như một lưỡi dao có thể giết chết bất cứ ai. Đó là nụ cười "quỷ ám" của vương tử mặt quạu lúc này.

Lưu Vũ Hân mồ hôi vã ra như mưa. Cả người không hiểu sao có chút run rẩy nhẹ.

- E hèm!

Tổng giám đốc Lý ra dấu, Tiểu Đường liếc anh ta một cái rồi lại mang gương mặt thân thiện.

- Dù sao em cũng có mấy chuyện với Tuyết Nhi. Chiều nay bốn giờ em ghi hình xong sẽ đến công ty anh một chuyến. Nhưng như vậy không có nghĩa là em đồng ý với yêu cầu của anh. Đừng quá kì vọng. Em chỉ là ĐẾN và XEM XÉT mà thôi!

Tiểu Đường mỉm cười, nhấn mạnh mấy từ quan trọng cho Vũ Hân nghe lọt tai.

- Ừ... được được! Tất nhiên là được! Anh sẽ trực tiếp đến đón em, em ở đài nào vậy?

- Không cần! Em sẽ tự đến! Thay vì đi đón em sao anh không chuẩn bị kĩ càng cho nhóm tân binh kia của anh nhỉ? Để mà lấy được sự chú ý của em cũng khá khó đấy. Em sẽ kiểm tra giọng, thần thái, kĩ năng... mọi thứ! Anh hiểu chứ? Như một bài kiểm tra vậy!

Cô lại nở nụ cười "quái gở", Vũ Hân tái mét lần nữa, vội vã đứng lên.

- Anh... anh sẽ chuẩn bị ngay! Giờ anh về, Tiểu Đường, hẹn chiều gặp. Tổng giám đốc Lý, tạm biệt!

Cô mỉm cười đưa tay lên.

- Chuẩn bị tốt nhé! Bye!

Tổng giám đốc Lý hơi nghiêng đầu, coi như chào.

Cửa khép lại, Lý Tổng lập tức "nhảy dựng" lên, chẳng còn phong thái tổng giám đốc oai phong ban nãy nữa.

- Cái con bé này. Ít việc để làm quá hay sao mà lại ôm vào người mấy chuyện vớ vẩn thể hả? Cứ để em tùy ý quyết định như này thật khiến anh phát điên lên mà.

- Ai nói em là "Triệu Tiểu Đường không biết từ chối" chứ?

Cô cười hơi lớn rồi tiện tay với tờ tạp chí trên bàn.

- Đó là khi uống rượu, liên quan gì đến "nhận việc"?

Tổng giám đốc Lý gườm gườm cô, cô chẳng để ý, lật nhanh mấy trang tạp chí.

- A, em này! Cũng được ha!

Rõ ràng đánh trống lảng mà.

- Ashhhh. Cái con bé này.....! (Vỗ trán bất lực)

- Thôi thôi! Tính toán sau. Em đi chuẩn bị chút, sắp ghi hình rồi. Gặp anh sau nhé!

Cô "chuồn đẹp", Lý tổng tài thở dài.

- Này!

- D...ạ..... (Cố kéo dài giọng)

- Cái giọng em kìa... Được rồi, anh chỉ muốn nhắc làm gì thì làm, giữ gìn sức khỏe là được.

- Rõ thưa anh "Tổng"!

Cô tươi cười rồi khẩn trương đi mất.
Một cái thở dài. "Lực bất tòng tâm". Anh lắc lắc đầu mỉm cười.

"Thay đổi theo hướng như vậy... Cũng không đáng lo lắm!"

"Nhưng nhiệt tình như vậy... Không không, còn đáng lo hơn, hơn...!"

Nếu trước kia tìm kiếm các hình ảnh của nhạc sĩ thiên tài Triệu vương tử là rất khó khăn thì giờ đây, ngập tràn hình ảnh của cô. Có muốn lướt qua cũng để mấy tin tức của cô đập vào mắt. Thậm chí còn có thể dễ dàng tìm thấy hình ảnh cô nhìn thẳng trực tiếp vào máy chụp hình rồi mỉm cười nom vô cùng thân thiện.

Ghi xong hình "Khi nghệ sĩ vào bếp", cô lập tức thay đồ rồi chuẩn bị đến "bến" tiếp theo – Công ty Hoa Sách.

- Tiểu Đường à, thực sự em có khiếu làm trong ngành giải trí đó!

Quản lý Lôi Gia Âm tủm tỉm cười, cô thản nhiên nhún vai một cái.

- Em không biết nấu ăn thật mà. Mà em tức cười lắm sao? Em đã cố nghiêm túc rồi đó!

- Phải phải, em cho đến nửa gói gia vị vào nồi canh, thực sự khâm phục ban giám khảo. Mặn chát như vậy vẫn cố nuốt!

- Ash... Thôi bỏ đi. Giờ đến Hoa Sách một chuyến đã. Em ngủ chút, lát đến thì gọi nhé!

- Ok!
~

Lưu Vũ Hân gấp gáp thúc giục nhóm tân binh của mình. Hắn thấp thỏm không yên, thậm chí còn quát mấy cô gái khi chỉ phát hiện sai xót một lỗi quá li ti.

Tuyết Nhi xem ra là người hắn ưng ý nhất. Vẻ ngoài, giọng hát, vũ đạo. Tất cả những gì một thần tượng phải có cô gái này đều có cả, thậm chí là giỏi vô cùng.

Khổng Tuyết Nhi cũng là trưởng nhóm của nhóm nhạc tân binh Star G.

Cộc cộc

- Vào đi!

Cạch

- Phó chủ tịch, Tiểu Đường đến rồi, đang ở sảnh tầng một!

Một nhân viên khẩn trương chạy vào. Vũ Hân mặt biến dạng, ra dấu cho năm cô gái kia thay đồ rồi mặc chỉnh tề lại áo khoác, mau lẹ bước ra ngoài. Tất nhiên là đi đón cô.
.

5 giờ 20, tại phòng tập lớn công ty Hoa Sách

Cô nghiêm túc quan sát hết hai phần trình bày của năm người trước mặt. Phần đầu tiên là hát chay và cuối cùng là một bài vũ đạo.

Trầm ngâm một chút, nhận ra mọi người đang đổ dồn cặp mắt về phía mình mới ngẩng lên. Một nụ cười.

- Xin lỗi, ngoài cùng bên trái... (Chỉ tay)

Người kia giật mình, run run bước lên. Cô vẫn tươi cười.

- Bạn tên gì? Năm sinh nữa!

- Em là Jenny, sinh năm 1997.

- Sống ở Úc đúng không? (Cười)

- Vâng... sao tiền bối ... biết ạ? (Tròn mắt)

- Hửm? Có lý do gì để tôi không thể biết à? (Cười)

- À... Không phải vậy. Tại em là con lai nên... khó phân biệt (Lúng túng)

- Haha!

Cười đến híp mắt rồi cúi xuống ghi chép gì đó. Lưu Vũ Hân nhăn mày, ra dấu cho Jenny là đừng nói nữa. Cô bé tội nghiệp mím chặt môi, biểu hiện hoàn toàn là có lỗi. Thậm chí còn chắc mẩm, mình thế nào chốc nữa cũng sẽ bị khiển trách.

Tiểu Đường hơi liếc nhìn sang Vũ Hân, cô biết cái nhíu mày kia là hướng đến ai. Nhanh chóng ghi cho xong gì đó rồi ngẩng lên tiếp, lại mỉm cười với Jenny.

- Jenny, sao em lại quyết định sẽ trở thành ca sĩ ở Trung Quốc vậy?

Một câu hỏi... hình như hơi xa với mục đích đến đây của cô.

Jenny tròn mắt, liếc nhìn vị phó Chủ tịch của mình. Cô bé sợ sai xót nên khá rụt rè, ngập ngừng một hồi rồi lại hơi mím môi.

- Khó nói vậy sao?

Cô giả bộ thở dài.

- Dạ... không phải... tại vì em rất yêu thích bài hát của Trung Quốc nên nhân buổi thử giọng ở Úc em đã quyết định sẽ đến đây... là ... là thế ạ!

- Vậy sao? Em có đặc biệt thích bài nào của Trung Quốc không? Kiểu như... bài hát nào hoặc ca sĩ nào khiến em có động lực đến với nền âm nhạc Hàn vậy á!

Cô vẫn cười rạng rỡ. Jenny đỏ bừng mặt, múa tay điên loạn.

- A... a... em... em...

- Em ấy thích bài Lover của "ai đó" á!

Bốn người phía sau chọc ghẹo. Jenny đỏ mặt, quay lại lườm lườm, mặt vô cùng nhăn nhó.

Lisa hơi tròn mắt rồi lại cười tươi.

Lớp trang điểm đang dần mờ đi ?
Và em đang dao động
Anh biết em cũng đang khát khao
Nụ hôn em lướt nhẹ trên đầu môi
Khiến anh như muốn phát điên
Bầu không khí dần trở nên nóng bỏng
Nguy hiểm đến nỗi khiến anh quên lối về
Anh biết đêm nay em muốn cháy hết mình
Anh cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm
Đến với nhau đi ~
Anh biết em đã chẳng thể cưỡng lại nổi
Làm người yêu anh nhé ! ! !

Tiểu Đường hát xong liền mỉm cười nhìn cô gái mặt đỏ như cà chua phía trước mặt.

- A, thực sự là anh Thái Từ Khôn hát hay hơn tôi.

Triệu Tiểu Đường tỏ rõ vẻ mặt thất vọng của bản thân. Jenny lại bị đám người đằng sau ghẹo.

- Tiểu Đường à, cậu thực sự là thần tượng của em ấy đó. Cô bé treo ảnh cậu khắp phòng luôn.

Tuyết Nhi thản nhiên buông câu đùa, mấy người bên cạnh cũng phụ họa không kém là mấy.

- Jenny à!

Cô cố gắng nói lớn giọng để át mấy tiếng ồn ào kia đi. Jenny giật mình quay lại nhìn cô.

- Thực sự em làm rất tốt. Phát âm tiếng Trung của em cũng không thua kém gì người gốc Hàn đâu. Vũ đạo không tệ. Cố gắng lên nhé!

- Vâng! Em... cảm ơn chị!

Cúi gập người 90 độ.

- Với cả...

Lisa đứng lên, tiến đến phía cô gái kia.

- Tôi có thể ôm em một cái không!

- Dạ...dạ?
Người kia chưa hết giật mình đã bị cô ôm lấy. Vui sướng đến độ, hai tay lúc đưa lên để ôm lấy cô cũng vô cùng run rẩy.

- A, cảm ơn em vì đã chọn Trung Quốc. Cũng cảm ơn em vì đã tin tưởng tôi. Sắp tới chúng ta sẽ hợp tác trong một bản nhạc vì vậy, cùng cố lên nha!

Cô vỗ vỗ vai Jenny hai cái rồi buông cô bé ra. Mỉm cười đến trước mặt Lưu Vũ Hân vẫn đang hé miệng kinh ngạc. Hắn ta không tin vào tai mình, Tiểu Đường... đã đồng ý.

- Lưu ca, giờ em phải đi ghi hình. Bản nhạc cho Star G bảy ngày nữa em sẽ gửi cho bên anh.

Lưu Vũ Hân bất động cũng chịu vội vã đứng lên. Khẩn trương đi theo sau cô.

- Tiểu Đường, thực sự cảm ơn em, cảm ơn em!

- Không có gì, em giúp anh thì cũng hết sức đơn giản thôi. Anh định báo đáp sao?

Hơi dừng trước một phòng trống, cô ngó vào trong thấy không có ai liền bước vào. Lưu Vũ Hân đương nhiên hiểu ý, cũng vào theo cô, khép cửa.

- Tiểu Đường, thực sự em muốn gì anh cũng có thể báo đáp. Cảm ơn em đã giúp anh lần này! Vậy em muốn gì?

- Lịch làm việc của Thư Hân tỷ lần trước em có hỏi Tống ca. Không phải nó quá dày sao?

Cô nâng mày. Lưu Vũ Hân giật mình, chỉ gật gật đầu.

- Ừ, nó hơi quá... nhưng em muốn sao?

- Tại em thấy không vừa mắt thôi.
Cũng chỉ đột nhiên nghĩ đến, mà cũng không biết nên bắt anh báo đáp gì. Chi bằng anh giảm lịch làm việc của Thư Hân tỷ đi một nửa đi. Như vậy có quá đáng quá không?

Cô hơi cười. Vũ Hân nhận thấy rõ nụ cười ai kia đáng sợ thế nào tức khắc lôi điện thoại ra, bấm bấm mấy số.

- Alo, giám đốc Trịnh, lập tức cắt giảm lịch làm việc của Thư Hân đi một nửa. Cái gì thực sự quan trọng thì giữ lại, mấy thứ lẻ tẻ không cần thiết thì hủy hết đi! Không, không. Hủy đi! Vậy nhé!

Lấm lét nhìn sang phía cô đang cười.

- Tiểu Đường, vậy ổn chưa?

- A, thực ra anh không muốn cũng không sao mà. Chỉ là em đột nhiên nghĩ làm gì để anh mất một vài khoản tiền nên mới nghĩ ra điều kiện đó thôi. Nhưng mà... (nhướn mày) anh có vừa lòng không?

- Tất nhiên, mấy hoạt động đó, hủy cũng được mà. Vậy chúng ta... thỏa thuận xong rồi đúng không?

Số tiền mà Lưu Vũ Hân thu lại sau dự án của Star G lần này sẽ nhiều gấp trăm lần mấy hoạt động lẻ tẻ bị hủy kia của Thư Hân cộng lại.

Hắn ta biết điều đó nên đương nhiên sẽ không ý kiến nhiều. Tiểu Đường chịu giúp cho lần này, coi như đã cho cả công ty hắn một con đường sống. Mà điều kiện của cô thì quá đơn giản, nhắm mắt cũng có thể đáp ứng được rồi.

- Đúng vậy, thỏa thuận đã xong. Vậy chào anh, em đi!

Triệu Tiểu Đường tươi cười bước ra khỏi phòng. Hắn ta theo cô cho đến tận cửa công ty. Gia Âm đã đợi cô sẵn ở đó.

- À, còn nữa!

- Ừ, em nói đi!

- Thỏa thuận kia tốt nhất chỉ hai người biết. Em không thích bí mật bị lộ. (Mỉm cười)

- Chắc chắn rồi. Anh cũng vậy.

Lưu Vũ Hân cười, nhìn cô đến khi cô bước vào trong xe.

- Tiểu Đường, bận vậy nhận thêm việc bên này e rằng quá sức đó!

- Chăm chỉ hơn là được rồi. Anh đừng lo!

Cô mỉm cười. Một tiếng thở dài rõ ràng ở trong xe.

~

Lại một tối uống quá chén. Cô leo được lên xe liền mềm nhũn người.

- Cái con bé này, còn trẻ mà uống nhiều vậy? Sau này cẩn thận nghiện rượu đó!

- Làm sao nghiện được chứ? Với cả nhiều đâu mà nhiều, em vẫn tỉnh táo, vẫn nói chuyện được với anh đây này!

Cô hơi cười, lại lướt lướt điện thoại. Giờ đã gần 12 giờ đêm, như vậy cũng có nghĩa là... Gần sang ngày mới.
Cô thở dài nhìn giờ, gương mặt thoáng buồn nhanh chóng cất điện thoại vào túi áo.

- Mai là Ngày lễ tình nhân đấy, ở đây trang trí cũng lung linh ghê!

Lôi Gia Âm mở đầu câu chuyện, Tiểu Đường gật đầu, cười.

- Anh mua gì cho chị nhà chưa?

- Haha, có gì mà tặng chứ (Dừng một chút) Mà Tiểu Đường này... phụ nữ thì thường thích gì nhỉ.

Đăm chiêu một chút rồi cũng hỏi cái điều mình vẫn băn khoăn. Cô nở nụ cười tinh quái, giọng bắt đầu chọc ghẹo.

- Anh muốn nhờ em tư vấn chứ gì?

- Đâu... đâu có!

Anh đỏ bừng mặt, giả bộ tập trung nhìn đường không thèm để ý đến cô.

- Trang sức. Phụ nữ thích những thứ khiến mình đẹp hơn như quần áo, giày dép, mỹ phẩm. Nhưng em thấy trang sức là dễ chọn nhất.

Giọng khá nghiêm túc. Lôi Gia Âm gật gù, hoàn toàn tiếp thu.

- Nhưng mà anh...

- Mai em đưa anh đi chọn, em sẽ giúp. Mai lịch trình mấy giờ xong nhỉ? (Cười)

- À, 10 giờ tối mới xong. Liên tục từ sáng đến tối muộn như vậy... ăn còn không kịp nói gì mua sắm.

Anh thở dài. Tiểu Đường lại cười.
- Thì 10 giờ đi chọn, ngày lễ như này người ta 11 giờ đêm mới đóng cửa.

Em biết một quán vừa tiền lại rất đẹp. Anh yên tâm, cứ giao cho Tiểu Đường, mọi thứ sẽ hoàn hảo hết. Haha.

- Haha. Say quá rồi đấy! Vậy mai làm phiền em rồi.

Cô chỉ cười, nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa. Một bóng dáng thân quen xuất hiện trong đầu của mình, một hình ảnh giờ đây đã khắc sâu trong trí não của bản thân. Cô nhếch khóe môi, bất lực cất một tiếng thở rất khẽ nhưng cũng rất nặng nề. Nhắm đôi mi nhớ lại khoảnh khắc của một người.

.............................................................

Nay được nghĩ ngơi nhà mai đi lại thân già cống hiến cho cây cỏ hoa :)) nên nhân lúc thời gian ra chap cho mọi người chứ giờ chả biết thời gian rảnh khi nào 😓😓 thời gian ngủ chứ ăn còn không nên rảnh thì mình update cho mọi người đọc. Mọi người ngủ ngon nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top