Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- C...chị....mu...ưm....

Câu nói lấp lửng kèm theo cái túm tóc càng lúc càng mạnh từ nàng khiến cô lại càng không nhịn nổi.Cô cuối cùng cũng vươn dài đầu lưỡi, "xâm nhập" thẳng vào "bên trong" nàng.

Mỗi lần lưỡi cô tiến vào sâu, nàng lại tóm lấy tóc cô chặt thêm một chút.
Cảm giác lúc này thật tuyệt, nàng muốn "chết" trong cái cảm giác này, thực sự.

Kéo dài cái sung sướng đó cho nàng cũng đã lâu. Cô tự nhiên "chen" đầu ngón tay mình đến chỗ phập phồng ban nãy lần nữa.

Khoái cảm đến bùng nổ.
Đầu ngón tay cô ở đó, di chuyển từ từ rồi nhanh và mạnh mẽ dần. Kèm theo những lần "ra vào" nảy lửa kia khiến nàng vốn đang khó chống cự nay lại càng như không thể kìm nén.

Cô đưa đầu ngón tay khéo léo khiến những cảm xúc trong nàng vốn đang đứt đoạn nay lại càng không thể hàn gắn.

Đến đỉnh điểm, người nàng cong lên, giật mấy hồi khiến mọi chuyển động của cô càng gấp gáp hơn gấp bội.
Cơ thể nàng cuối cùng đã không chịu nổi, một lần nâng người cuối cùng, nàng bất động vài giây rồi thở gấp gáp mà đặt bản thân trở lại đệm.Tia ấm nóng kia cuối cùng cũng tuôn trào.
Cô mệt, tự nhiên thở phì phò. 
                   
Nàng nâng mi mắt, nhìn cô rồi ngồi dậy bằng chút ý chí mới được lấy lại.
Nàng lần nữa ôm lấy cổ cô, vươn người sát cô hơn nữa.
                     
- Không được!
                      
Cô né tránh cái hôn của nàng. Cô biết mình mới làm gì nên không muốn nàng chạm vào môi cô lúc này.
Nàng nhăn mày, dùng mọi lực cố định đầu cô.Cô rõ ràng không thể tránh né nàng.
                      
Nàng không hôn mà đưa đầu lưỡi, liếm láp đôi môi cô, một chút nơi mép
miệng thật cẩn thận.Cô vốn muốn cản nhưng nhìn nàng say mê thế kia liền không nỡ. Cô cũng nhắm mắt, mặc nàng làm gì thì làm.                      
Cô đã mệt lắm rồi.
                    
Nàng cuối cùng cũng "xâm nhập" vào khoang miệng cô, vẫn là tìm kiếm "thứ kia.Rõ ràng vì đã mệt nên chuyển động rất chậm rãi, hoặc có thể là nàng muốn "làm sạch" cẩn thận!?
                     
Nàng nút chặt đầu lưỡi cô, thêm một cái hôn sâu vào đôi môi cô lần nữa rồi mới chịu dừng lại.Vẫn là "sợi chỉ trong suốt" đó, càng lúc càng dài rồi "đứt".
                    
Cô vươn người kéo lấy cái chăn ở ngay phía cuối giường. Một cánh tay, cô lật tung cái chăn ra rồi mau chóng phủ lên người của cả hai.
                  
Cô thực sự là khỏe dù giờ đã đuối sức hoàn toàn.
                    
Cô nghiêng người rồi đổ xuống giường, không quên ôm lấy thân thể nàng. Nàng mau chóng nằm trên cánh tay cô, nằm gọn trong lòng cô.
Hơi thở cô ấm nóng và khá nhanh. Nàng biết cô đã "chăm" nàng bằng mọi sức lực. Nàng mỉm cười, nâng mắt nhìn cô, cũng không quên đưa tay lên vuốt má cô.

- Tôi "làm" có tốt không?

Cô tự nhiên mở mắt khiến nàng giật mình. Cô hỏi quá vô duyên, nàng hốt hoảng thu tay về, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

- C...cái gì? Tốt...t? Em... em điên rồi!

- Hả? Vậy là tôi "làm" không tốt sao? Vậy tôi làm lại!

Cô giả vờ nhấc người lên. Nàng hốt hoảng tóm lấy vai cô, ghì chặt xuống đệm.

- Đ...đừng có "làm" nữa!

Nàng đỏ bừng mặt khiến cô thêm tức cười.

- Vậy là làm có tốt không đây?

Cô vẫn chọc ghẹo. Nàng hốt hoảng, vùi mình vào ngực cô. Nàng không muốn nhắc lại nữa.

- Đồ...đồ đáng ghét!

- Haha. Nhưng mà chị có yêu cái "đồ đáng ghét" này không đây?

Cô thủ thỉ. Nàng đỏ hết vành tai. Một lúc sau mới thấy nàng ngọ nguậy trước ngực cô.Nàng gật đầu.Cô hài lòng gật gù.

- Vậy là được rồi!

Cô nhẹ nhàng ôm nàng sâu thêm chút nữa, mắt nhắm nghiền.

- Ngủ một chút nhé!

- Ừm!

Nàng mỉm cười rồi vùi vào ngực cô lần nữa.Cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

*

Quản lý há miệng khi đọc được thông báo số tài khoản từ ngân hàng chuyển đến cô. Không phải anh ta tự tiện gì mà anh ta được phép làm vậy.Lôi ca không biết đã phải dụi mắt bao nhiều lần. Thậm chí anh ta cũng đã gọi điện đến ngân hàng để xác nhận lại số dư trong tài khoản của cô.

Trong phong bì còn gửi kèm một thứ khác. Black Card! Quản lý Lôi lấm tấm mồm hôi. Vẫn là lò dò đọc lại số tài khoản lần cuối rồi nhìn vào cái Black Card "lấp lánh" trên tay mình.

- Cái...cái con bé này.... Tiểu Đường, rốt cục em đã tiêu vào cái gì vậy????
"Triệu Tiểu Đường – Số tài khoản XxxXxxxXXX – Số dư tài khoản: 00.00"
*
8 giờ tối

Cô trở mình, thấy thiếu thiếu liền bật dậy. Nàng đã không còn nằm đây nữa!
Cô nheo mắt, mò dậy tìm kiếm nàng.
Cô tự nhiên mỉm cười, khoát tay dựa tường nhìn nàng "xử lý" đống quần áo bẩn của cả hai.

- Em dậy rồi sao?

Nàng không nhìn cũng biết cô đứng đó. Cô gật gù, xắn ống tay áo tiến đến chỗ nàng, ngồi xổm.

- Xem ra là cũng đảm đang!

- Phụ nữ nếu không đảm đang thì sao giữ nổi hạnh phúc?

Nàng bĩu môi với cô, cô cười. Đưa đầu ngón tay lên trán nàng, quen thuộc như trước, cô đủn nhẹ.

- Kể cả chị có không đảm đang tôi cũng không chạy mất đâu!

- Vậy sao? Vậy chị sẽ không làm gì hết, em lo hết nhé!?

Nàng giả vờ dừng động tác tay, cô lúng túng gàn lại.

- Làm rồi... thì làm cho xong đi chứ! Chị định bỏ đi đâu?

- Xem ai mới nói kìa? Chỉ được cái dẻo miệng!

Nàng cười, giả vờ gườm gườm cô rồi tiếp tục công việc. Cô bối rối gãi vành tai, rồi cũng cười nham nhở.

- Mẹ mới gọi điện hẹn hai đứa chốc nữa về dùng bữa! Ba mẹ đặt bàn ở nhà hàng nào đó khu trung tâm rồi! Đợi anh Tinh Kiệt trực xong rồi cùng đi!

Nàng thản nhiên, cô thì nhướn mày.

- Mẹ gọi sao? Gọi cho ai vậy?

- Gọi cho chị!

Cô quên mất là mẹ cô rất thích nàng.
Nàng cười cười, tự nhiên thở dài một cái.

- Xem ra mẹ rất thích chị! Chà, tôi vẫn cứ lo nhưng giờ thì chẳng lo chút gì rồi!

- Sao phải lo chứ? Đảm đang như Ngu Thư Hân đây có phụ huynh nào không mến đâu?

Cô tròn mắt nhìn nàng, phì cười.

- Haha được rồi "người phụ nữ đảm đang"! Mau lên còn đi dùng bữa!

Cô lần nữa đủn trán nàng, nàng bĩu môi rồi cũng cười.

Cả hai rôm rả trong nhà tắm suốt một lúc lâu.
.

Trước đó nàng đã "tham quan" kĩ hơn tủ quần áo cô tặng mình. Thực sự thì không tìm ra cái thứ nào gọi là không-phải-hàng-hiệu trong cái phòng này. Ngay cả đồ lót cũng là của các hãng nổi tiếng.

Mà cũng quái lạ, số đo của nàng sao mà cô đoán chuẩn xác đến thế kia chứ? Bất kể có là gì thì cũng vừa zin với nàng.

Nàng chọn một cái váy dài đến mắt cá chân, khá dày dặn màu da nhạt. Họa tiết cũng đơn giản thôi nhưng lại nhấn điểm vô cùng phù hợp.

Khoác thêm một chiếc áo lông màu trắng, nàng mau chóng chọn thêm đôi giày cao gót, một chiếc túi xách cho phù hợp rồi cũng ra khỏi phòng.
Từ đầu đến chân, một cây hàng hiệu đắt tiền.

Nàng có chút lúng túng, cũng không muốn mặc những thứ này ra ngoài nhưng vì cô "ép" nên không thể làm gì hơn.

Nàng biết nếu cô đã tặng nàng, nàng không nhận sẽ khiến cô rất tức giận. Tiểu Đường thực sự vẫn mang bản tính trẻ con, rất khó bảo.

Dù rằng mới nhắc nhở việc chi tiêu của cô, cũng bảo cô đừng tự ý mua nhiều đồ đắt tiền như vậy cho nàng nhưng cứ như là nghe bằng lỗ tai bên này rồi thoát ra bằng lỗ tai bên kia vậy. Chung quy lại là, nàng nói thì cứ nói, cô có muốn theo hay không thì... chưa biết được.

Mà có lẽ trong một khoảng thời gian nàng sẽ không phải lo lắng về chi tiêu của cô đâu. Lý do thì chỉ có một mà thôi, cô "tạm thời" hết sạch tiền.
Cô cũng vốn biết ngay sau khi thanh toán toàn bộ phí dự tính cho trại trẻ mồ côi cô đang tu sửa. Cô thanh toán bằng toàn bộ những gì còn xót lại trong tài khoản của cô, thậm chí đến cả "một xu" cũng không giữ lại theo đúng nghĩa đen.

Lý do cô có cái Black Card cũng là do cô quẹt thẻ quá độ. Chi trả cho đống đồ hàng hiệu đầy ắp căn phòng kia là quá đủ để được tặng cái thẻ "sang chảnh" này.

Mà cô cũng không bận tâm quá nhiều. "Tiền hết thì kiếm lại" là phương châm sống của cô rồi. Dù hơi khốn khó trong vài tháng đầu nhưng sau này sẽ bù lại ngay thôi. "Làm việc chăm chỉ hơn" cũng là một phần trong lẽ sống đó của cô.

Nàng bước ra khỏi phòng thay đồ. Nhìn thấy nàng mắt cô sáng quắc lên như hai cái đèn pha ô tô. Cô "tâm đắc" lắm vì dẫu sao... đồ cũng là cô mua cơ mà.Mọi thứ đều đầy đủ...

- Đi thôi!

- Khoan đã!

Cô níu lại bước đi của nàng. Nắm nhẹ tay nàng, cô tiến càng thêm gần nàng hơn.Nàng đỏ mặt, cô mỉm cười.
Vốn có gì đó đã ở trong bàn tay kia của cô từ trước.

Cô luồn tay qua cổ nàng, nhanh chóng, thứ trang sức đẹp đẽ kia đã ở trên cổ nàng.

- Cái này...

Chính là chiếc vòng ngọc trai mà cô tặng nàng. Không dừng lại ở đó, hai tai nàng cũng trở nên hơi nặng sau khi tay cô chạm đến.Là bộ trang sức đắt tiền mà ngày trước cô mua.
Nhất thời nàng cũng quên mất... vậy là lại làm chuyện có lỗi với cô rồi.

- Tôi thấy ở cạnh đèn ngủ phòng chị nên mang theo! Giờ là lúc thích hợp để đeo chúng.

Cô cười, rồi đặt nhẹ nụ hôn lên trán nàng.

- Người tôi yêu bất kể lúc nào cũng thật xinh đẹp. Thư Hân à, chị thật tuyệt vời, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi!

Mấy lời thủ thỉ đó khiến nàng vừa ngại muốn chết mà cũng vừa.... khiến nàng thực sự hạnh phúc.

- Tôi yêu chị!

Một câu nữa rồi cô nắm tay nàng, đưa nàng theo từng bước chân mình....

Trung Quốc vào tháng bảy, nóng như muốn bức người...
Cô ngồi thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại, con ngươi không ngừng dao động.
                     
Trong đầu cô không còn chút gì ngoài cay nghiệt. Điều hòa đã để nhiệt độ thấp đến mức người đối diện còn hơi rùng mình nhưng cô thì chẳng mảy may, thậm chí nhìn cô giống y chang một ngọn lửa đang cháy rừng rực.
                      
Gần hai tháng yên bình, giờ rắc rối lại ập đến nàng, quả là khiến cô muốn giết người mà.
                      
Tống ca sợ hãi trước cái bộ mặt kinh dị của cô đến tột cùng. Bản thân anh ta đã uống đến ba cốc nước rồi nhưng dường như nó cũng chẳng giúp nhịp tim được đều hơn.
                      
- Sao đến hôm nay em mới nhìn thấy thứ này?
                      
Cô liếc nhìn Tống ca, anh ta giật bắn, môi lắp bắp run rẩy
                      
- Không... không phải anh giấu. Đến hôm...hôm nay anh mới biết...Anh...
                      
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Tống ca, cô thở dài một hơi. Cũng biết mình đang bức người kia, cô từ từ chỉnh lại tông giọng,
                      
- Anh cứ bình tĩnh rồi nói!
                      
Cô "mời" quản lý Tống cốc nước, đó cũng là cốc nước thứ tư của anh ta.
                      
- Năm hôm nay thấy điệu bộ Thư Hân khá...k...khá lạ (ực) Nên anh đã chủ động theo dõi. Đại khái là năm bữa nay liên tục có người gửi bưu phẩm đến cho em ấy. Sẵn bữa nay em ấy vội ghi hình nên anh đã kiểm tra... thì em thấy đấy... anh... anh chụp lại hết rồi. Cũng không biết làm sao nên... lại nhờ em... Anh... anh xin lỗi. Anh là quản lý mà lại bất lực như vậy.... Hết lần này đến lần khác....
                      
Cô nhìn vào màn hình điện thoại lần nữa. Những gì cần nghe cũng nghe xong rồi, kệ cho quản lý Tống nãy giờ cứ kể lể mấy lời thừa khác, cô còn đang bận suy nghĩ và... tức giận.
                    
Nếu nói là rõ thân thể nàng, thì hiển nhiên cô là người rõ nhất. Mấy tấm ảnh khỏa thân này cô nhìn cũng biết là ảnh ghép, cơ thể nàng làm sao cô có thể nhầm lẫn?
                      
Nhưng cái chính là bọn "chó săn tin" thì lại không bận tâm đến điều này. Chúng chỉ cần biết, "à, là ảnh khỏa thân của Ngu Thư Hân!" mà thôi. Còn sau đó, chúng có thêm thắt mấy lời "khốn kiếp" nào vào các mặt báo thì chỉ có chúng mới biết được.
                      
Bất kể có là gì, bất kể là ai tranh luận, bất kể có đúng hay sai thì người tổn thương chỉ có một người.
                      
Cô cũng còn đang giận bản thân. Vì cớ gì mà luôn nhìn về phía nàng lại không thể biết được sự khác lạ kia chứ? Suốt nhiều ngày nàng đã chịu áp lực mà cô chẳng hay biết, trái lại cô vẫn còn có thể vui vẻ cười đùa được. Quả là đáng chết.
                      
Nàng thậm chí đến cả việc hệ trọng này cũng không nói cho quản lý. Như vậy là một mình nàng chịu đựng và tự tìm đường giải quyết?  
                
Cô thậm chí phải cảm ơn Tống ca. Nếu anh ta không theo dõi bất thường từ nàng thì có lẽ cô cũng không thể biết chuyện gì đang diễn ra với nàng cho đến khi mọi thứ "bùng phát".Một lần nữa sự trong sạch của nàng bị bóp méo.

Lần này cũng vậy, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đã dọa dẫm nàng bằng mấy bức ảnh không đứng đắn và không chính xác này. Tuyệt đối không!

Cô điều hòa lại nhịp thở, giữ bản thân thật bình tĩnh để suy nghĩ. Đầu ngón tay cô hơi gõ xuống mặt bàn, đôi mắt vô hồn nhìn vào miệng cốc.

- Tiểu...

- Chỉ có thế này thôi sao?

Tống ca giật mình trước câu hỏi của cô. Anh ta nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Nếu vậy thì... hơi lạ!

Cô chậm rãi mở lời. Gương mặt giờ đã trở nên bình tĩnh. Nhưng chính vì cái bình tĩnh này lại càng làm Minho sợ hãi hơn.

Cô tức giận thì xem ra còn có "tính người" nhưng nếu cô mà bình thản như vậy.... quả thực quản lý Tống không còn tìm thấy chút "nhân tính" nào trong cô nữa.

- Nhưng mà... lạ gì?

- ... (Hừm) Năm ngày

Không gì liền đều gửi một bức ảnh, chắc chắn là muốn đe dọa gì đó. Nhưng lại không có ghi nội dung gì thêm, như vậy không lạ thì là gì?

- A... Ừ, đúng là vậy thật!

"Nhưng mà là đe dọa gì đây?"

Cô đăm chiêu, đột nhiên mắt nhắm nghiền. Cô cần tập trung một chút.
Cũng biết ý nên quản lý Tống mím chặt môi, thở cũng không dám thở mạnh.

- Thật là...

- Hả? Sao v...

- ...lại phải nhờ cậu ta sao?
Cô thở dài, từ từ lấy điện thoại trong túi áo. Vài nút bấm, một chút tiếng kêu kéo dài, một cuộc gọi quốc tế được kết nối.

- HAHAHA! SAO VẬY ĐỒ CHẾT TIỆT? 

*

Nàng cố giữ dáng vẻ như không có chuyện gì thì lại khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Hàng ngày đều đối mặt với cô, cố tỏ ra như không có gì trước mặt cô quả là khó khăn.

Nàng muốn nói toàn bộ cho cô, muốn khóc trong lòng cô nhưng khó quá. Nàng không muốn cô có thêm bất cứ ưu phiền gì hết. Nàng muốn tự mình giải quyết khó khăn này.

Nhưng bằng cách nào đây?
Không rõ kẻ nào ghét nàng đến mức này, tự bản thân nàng cũng hằng đêm kiểm điểm nhưng quả thực chẳng tìm ra nổi chút căn cứ.

Nàng thường ngày vẫn ôn hòa với mọi người, không có chút gì xích mích với ai. Thậm chí gần đây cũng chỉ "dính" lấy cô, chẳng còn ra ngoài "hội hè" như trước kia nữa. Vậy thì ai lại có thể ghét nàng, đe dọa nàng bằng một loạt những bức ảnh được chỉnh sửa quá quắt này?

Bảy ngày trôi qua, hôm nay nàng thực sự mệt mỏi.Nhưng chí ít thì cũng được an ủi bởi cái ôm từ cô. Nàng cố cười, nhẹ tay ôm lấy tay cô.

- Không ngủ được sao?

- ... Tự nhiên lại mất giấc ha! Sao em cũng tỉnh vậy?

- Vì không thấy chị!

Cô vươn người hôn lên má nàng từ phía sau. Nụ hôn đó của cô lại tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Nàng thở dài trong lòng, vẫn là cái chuyện quái gở kia làm nàng nặng trĩu.

- Mai tôi phải đến sân bay sớm đón một người bạn Hàn Quốc. Nếu không ngủ được thì cũng phải để tôi ngủ ngon chứ?

Nàng giật mình, nghiêng sang phía cô.
Gật nhẹ.

Cô cười, nhẹ nhàng nhấc bổng nàng trở về giường.
.
Một thân kín mít đến sân bay. Cô đợi đã được 25 phút. Nếu là đợi nàng thì sẽ rất thoải mái thôi nhưng cô lại đang đợi một-người-khác không-phải-nàng. Mà cái người này thì cô hiểu rõ, chắc chắn không phải do máy bay đáp trễ mà là do lạc đường. Chính là biết như vậy nên cô càng thêm nóng giận.
Đến đúng phút thứ 30, cô lôi điện thoại ra.

(Đoạn hội thoại dưới đây là tiếng Hàn Quốc)

Alo Tiểu Đường à? Tôi đây!

Cái giọng hớn hở kia... Cô thề nếu gặp được thì người này sẽ chết dưới tay mình.

- Cô đang ở đâu?

À, tôi đang ra đến chỗ hẹn rồi đây! Tự nhiên đám người kia đi lạc làm tôi tìm họ....

Tút!

Cô nặng nề thở dài một hơi.
Cái gì mà "đám người kia đi lạc" cơ chứ? Có chuyện "một đám người" đi lạc khỏi "một người" sao? Haha, quả thực là giờ Triệu Tiểu Đường cô mới nghe thấy cái chuyện hoang đường này.

Cô càng nghĩ đến cái tên đáng chết kia thì càng bực dọc. Chuyện cấp bách, thời gian thì không có mà còn chạy lung tung. Cái lúc cần thì không bao giờ chịu nghiêm túc.

À cũng không đúng, cái người này thì có bao giờ nghiêm túc đâu.
Cô thở dài, còn nặng nề hơn trước. Sao cô lại có thể "giao du" với cái người như này cơ chứ? Cô còn chẳng hiểu hoàn cảnh éo le như nào lại quen cô ta.

Nhắc đến chuyện đó, trong đầu cô lại nhớ lại hoàn cảnh của khoảng một năm trước. Ngày đó cô đơn thuần là đi du lịch, vẫn muốn có một khoảng thời gian vui vẻ và khó quên thì cô lại đụng trúng "hố đen"* phiền phức.
(*: Bản gốc ghi là "hố phân" nhưng đã được người dịch truyện chỉnh lại 😂)

Đúng là cô đã có một kỉ niệm "khó quên" nhưng nó lại chẳng vui vẻ chút nào.

Đêm hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại tỉnh ngủ, sai hơn nữa là cô đột nhiên có hứng thú đi dạo.

Vậy mới nói "ma xui quỷ khiến", chẳng ai lại cao hứng đi dạo lúc 1 giờ đêm hết.

Cô áng chừng mình chỉ đi được đúng mười bước chân thì đã gặp đen đủi.
Một gái tơi tả đang chạy thục mạng về phía cô. Cô tròn mắt nhìn cô ta, còn cô ta vừa hổn hển vừa chửi rủa cô. Khi đó cô không rõ tiếng Hàn lắm nên cũng không hiểu người con gái muốn nói cái gì. Nhưng cô hiểu là mình đang ngáng đường cô ta.

Cái chính là ấy tự nhiên vấp chân rồi ngã dúi dụi về phía cô. ấy ngã lê một đoạn kha khá, nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Mặt gái này khi đó vừa hay chạm vào đúng đôi dép cô đang đeo.
Cô càng biết mình đen hơn nữa khi mà chỉ vài giây sau một đám to con khác xuất hiện.

Đám người kia gào gì đó về phía cô, cô không hiểu nhưng cô không muốn mình dính dáng gì đến người đang nằm dưới chân hay cái đám người trước mặt.

"I'm not her friend" – câu này cô tua liên tục đến chục lần, tay không ngừng xua xua.Cô tự nhiên cười rồi ra hành động cáo lui trước.

Đáng ra là cô đã thoát được nếu không "nhờ" cái tóm chân của " gái phiền phức" vốn đang nằm bất động nãy giờ.

- Cứu... cứu tôi!

Cô tròn mắt nhìn gương mặt máu me be bét kia.Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mấy tiếng xì xào cũng lớn hơn. Cô biết là bọn chúng đang hướng đến cô.Cái người bên dưới mặt đầm đìa máu, thốt được một câu liền gục hẳn xuống.

- ... Cô nợ tôi một mạng đấy!

...

Bộp

Cô giật mình. Nhưng cô biết bàn tay đang đặt trên vai mình là ai liền thở dài một cái.

- Nghĩ gì vậy?

_______________________________________

Giáng sinh an lành nha ai đi chơi giáng sinh không để phận đã FA còn phải nộp báo cáo không được đi chơi như tui gato nữa. giáng sinh đi nhớ nhưng nhớ đeo khẩu trang nước rửa tay đấy. Merry Christmas 🎄🎄🎄🎄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top