Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa ăn với cô ngày hôm đó thì Thư Hân cũng suy nghĩ nhiều hơn. Đúng là nàng phải có trách nhiệm với cả công ty. Vì là công việc, bám vào ai cũng được, miễn là phải sống sót.

Xã hội giờ vô cùng phức tạp và đầy giả dối, nếu có thể lợi dụng một người để thăng tiến, như vậy còn gì bằng. Huống hồ người kia lại vô cùng nổi tiếng, chỉ cần một cái chỉ tay cũng khiến nhiều người tán loạn.

Nhưng chính là vì, lương tâm nàng không cho phép mình được lợi dụng cái con người kia.

Tiểu Đường trẻ tuổi nhưng thành đạt, là một thiên tài, không thể phủ nhận. Nếu người kia đơn thuần chỉ là một nhạc sĩ sáng tác nhạc để kiếm sống, nàng sẽ chẳng mảy may mà lợi dụng tức thì. Nhưng nàng lại không thể làm điều này với cô. Đứng trước Tiểu Đường, nàng khá thoải mái, dường như là không bận tâm về con đường sự nghiệp đầy chông gai, một lòng chỉ là những câu đùa vui hay những lúc vô tình ngồi hát một bản nhạc của cô trong vô thức.

Đúng hơn là, nàng không thể, cũng không đành lòng lợi dụng Tiểu Đường. Nhưng nàng lại bị ám ảnh, ám ảnh bởi chính nhiệm vụ của mình.

Nàng hoài nghi, liệu có đúng là nàng thực sự thân thiết, muốn trở thành người bạn tốt của cio không hay là nàng đang làm theo nhiệm vụ được phân công từ trước của mình, đó là tiếp cận cô.

Nếu như là tiếp cận Tiểu Đường thì nàng đang khá thành công, bằng chứng là, album sắp tới của nàng có sự tham gia của cô. Sau đợt này, cánh nhà báo, phóng viên lại được "tỏa sáng".

Nhưng mà, nàng lại khá đau khổ. Nàng dường như là đi vào bế tắc vậy, bế tắc trong việc phải cư xử bình thường với Tiểu Đường  như những ngày trước.

Thời hạn đúng ba ngày, coi gửi cả bản nhạc hoàn chỉnh đến vông ty Hoa Sách. Sáng sớm nhận được bản nhạc, quản lý Tống đã cấp tốc gọi ngay cho Thư Hân, yêu cầu nàng phải khẩn trương đến công ty để "thưởng thức".

8 giờ sáng, Thư Hân đã có mặt ở công ty. Cả công ty Hoa Sách như chỉ chờ mỗi nàng vậy. Từ người trang điểm, kĩ thuật, trang phục... cho nàng đều có mặt đông đủ ở phòng tập lớn. Mọi người vẻ mặt vô cùng háo hức, Thư Hân đến một cái như kiến vỡ tổ, ào ào bá vai nhau cùng thưởng thức bản nhạc Lisa sáng tác.

Nhạc bật lên, mọi người tức thì im bặt, một bản nhạc không lời, ban đầu có một ít âm hưởng hip hop, về sau kết hợp thêm một số yếu tố quen thuộc của nhạc pop. Thanh âm dạo đầu phát ra, nhịp điệu nghe rất mát tai. Càng nghe càng nghiện. Khi nghe chỉ muốn hòa mình, đến cuối vẫn không thể ngừng đung đưa theo bản nhạc.

Một bản nhạc khẳng định cấp bắt tai từ lần tiên nghe, ta không thể khiến người ta ngừng nâng đầu ngón tay lên và ấn nút replay. Đó là một tuyệt tác, đỉnh cao của âm nhạc, và tuyệt phẩm lần này lại được trao cho công ty Hoa Sách. Một thành công, một sự hạnh phúc mà có ăn mừng đến cả tháng cũng không hết vui sướng.
Mới là bản Beat, đã hay như vậy, không biết khi có lời sẽ hay đến như nào.

Cả công ty phát lại bản nhạc của cô gửi đến đúng ba lần thì mới vội vã trở lại làm việc. Vài nhân viên ngâm nhẹ giai điệu ở cuống họng, vài người thì đã bắt đầu "tự chế" lời bài hát. Công ty Hoa Sách lại có một sáng hưng phấn đến diệu kì.

Giám đốc Trịnh xúc động hơn hết thảy những người khác. Anh ta cũng là đang tự tán dương bản thân, tự cho mình có tài ăn nói nên mới thuyết phục được cô, để giờ đây được nghe một bản nhạc tuyệt vời như thế này, quả là một thành công còn hơn cả việc anh ta được ngồi trên ghế giám đốc quản lý.

Nành hơi hoang mang. Tuyệt tác như vậy, nếu nàng trình bày không tốt, như vậy là sỉ nhục rất lớn đến công ty và ngay cả cô cũng mất mặt. Thiếu tự tin đã lộ rõ trên mặt nàng, mấy tiếng gọi cũng không làm nàng hết ngẩn ngơ.

- Thư Hân!!!

Lần này gọi kèm theo cái huých nhẹ của quản lý Tống, nàng  giật mình đưa tầm mắt sang phía bên cạnh. Mọi người đang nhìn nàng với ý khó hiểu vô cùng. Nàng hơi luống cuống đứng lên xin lỗi, khi có cái vẫy tay nhẹ của phó chủ tịch Lưu mới dám ngồi xuống ghế.

- Em sao vậy, nhìn có vẻ bất an!

Giám đốc Tống lo lắng nhìn nàng, nàng chỉ cười nhẹ không dám nhiều lời.

- Nhìn là biết thiếu tự tin rồi! Thư Hân, em phải tin vào khả năng của mình. Em dư sức thể hiện tốt ca khúc này. Chớ nản đấy!

Phó chủ tịch Lưu động viên nàng, mặt anh ta cũng phấn khởi vô cùng, khác hẳn cái vẻ tỏ ra là người lãnh đạo mọi khi.

- À... dạ! Vâng!

Thư Hân miễn cưỡng cười lần nữa. Làm sao giấu được nỗi lo lắng đang nổi lên trong lòng. Bản nhạc đó, có khi người khác trình bày may ra còn có thể rực rỡ. Nếu nàng trình bày, chỉ sợ sự yếu kém của bản thân làm hỏng mọi thứ.

Đúng là bản nhạc của cô như con dao hai lưỡi, làm tốt thì tỏa sáng rực rỡ còn không tốt sẽ làm cho sự nghiệp xuống dốc không phanh. Ai ai cũng biết Tiểu Đường  chọn người hát nhạc của mình chứ không bán nhạc, "chọn người" tức là người hát phải có tài năng hoặc ít nhất phải có thể hát được ca khúc của cô một cách xuất sắc, nếu không làm tốt, cái đánh giá "ca sĩ nghiệp dư" sẽ sớm có mặt trên báo mà thôi.

Nàng hơi bi quan. Họp gì cũng xong rồi, giờ nàng giải quyết vấn đề "dạ dày" đã. Vì bị gọi trong lúc đang ngủ nướng trên giường nên nàng chưa có ăn gì hết. Giờ là khoảng 10 giờ sáng, nàng quyết định sẽ ăn trưa sớm hơn một chút vậy!

Ting

Thông báo có tin nhắn gửi đến. Thư Hân hơi miễn cưỡng lấy điện thoại lên xem rồi nàng lại phát hoảng, là tin nhắn của cô.

Nàng hoảng hốt cũng phải, từ ngày quen biết cô chưa một lần chủ động nhắn tin, toàn nàng nhắn trước. Mà mỗi tin nhắn trả lời của cô thì phải rất lâu sau mới đến chỗ nàng nếu nàng nhắn tin cho cô vào các khung giờ "không phải giờ nghỉ".

Tỉ như nếu nàng nhắn tin cho cô vào 5 giờ sáng, thì phải tầm 7 giờ mới có hồi âm. Từ 7 giờ đến 7 giờ 30 sáng, cô có thể trả lời tin nhắn của nàng liên tục nhưng sau đó thì phải đến 12 giờ trưa mới có tin trả lời tiếp theo của Tiểu Đường.

Nghĩa là, nếu không phải giờ nghỉ giải lao, Tiểu Đường sẽ không sờ vào điện thoại hay đúng hơn là không có thời gian rảnh để làm chuyện đó.

"Bản Beat thế nào?"

A, là chuyện bản nhạc, cũng là một phần của công việc.

Ngu Thư Hân hơi thất vọng. Bản thân nàng không hiểu tại sao lại có cái cảm xúc mong đợi từ ai kia. Dừng xe lại ở lề đường để đảm bảo an toàn giao thông. Thư Hân rất nhanh đã nhắn tin lại cho cô.

"Rất hay"

Khẽ thở dài. Nàng vốn định nói gì đó dài hơn, nhưng cứ như vốn câu từ của nàng bị rỗng tuếch vậy. Đỗ xe cũng được 10 phút sau khi bấm gửi tin nhắn kia, nàng khó hiểu, không biết tại sao mình lại như một đứa ngốc, đợi ngần đó thời gian chỉ để chờ tin nhắn trả lời từ cô.

Mà cốt vẫn là, người kia không trả lời lại tin nhắn. Nàng tự nhiên hơi tủi thân.

Nàng biết cái tin cụt lủn kia cũng không đáng để người đó trả lời, nhưng nàng vẫn mong chờ có một tin nhắn, dù chỉ một chữ "ừ" cũng được rồi. Nhưng lại hoàn toàn im lặng.
Thêm 5 phút đậu xe ở lề nàng mới nổ máy và tiếp tục di chuyển. Giờ ăn bữa trưa cũng khá là hợp lý, không đến nỗi quá sớm.

Hai nhà hàng nổi tiếng đối diện nhau. Nàng phân vân, không biết nên ăn đồ Trung truyền thống hay mấy món Ý cho lạ miệng. Quán nào cũng có món nàng thích, đúng là khó chọn lựa.
Cuối cùng vẫn là quyết định ăn đồ Trung. Nàng đóng cửa xe, vẫn một cây kín mít như mọi khi mà bước vào nhà hàng.

Lướt qua menu một lượt, nàng gọi set đồ cho nhanh. Đảm bảo đủ dinh dưỡng lại không phải tốn thời gian tỉ mẩn quan sát từng món nhỏ.

Lôi điện thoại ra trong lúc đợi món, nàng nhìn màn hình vẫn không có tin nhắn nào lại thở dài lần nữa, quyết định đọc báo.

"Góc người nổi tiếng"
Với ngôi sao, mục này luôn được ưu tiên. Mọi lời đồn thổi hay tin tức đều ở mục này hết. Muốn biết về một người nổi tiếng nào cũng đều có thể tra cứu ở đây.

"Vương tử mặt quạu Triệu Tiểu Đường – những điều không phải ai cũng biết"

Là một bài viết khá cũ. Thư Hân chỉ bâng quơ ấn vào từ khóa Triệu Tiểu Đường  thôi, không nghĩ là có thể hiện ra bài viết về tiểu sử của người này.
Dù khá quen biết nhưng nàng chưa bao giờ nắm được chút gì về người được coi là thần đồng âm nhạc trong quá khứ. Hay nói cách khác, nàng không biết người này làm sao lại có được cái danh như vậy.

Triệu Gia Tuệ, sau này đổi tên thành Triệu Tiểu Đường (02-04-1997). Sinh ra trong một gia đình bình thường ở Bắc Kinh với mức sống cơ bản của một gia đình bốn người.
...
Với cô, âm nhạc như là một người bạn. Ngay từ nhỏ, cô đã rất thích nghe tiếng đàn guitar của cha mình. Cũng chính vì vậy, những giai điệu nhẹ nhàng từng lúc len lỏi trong đầu óc của cô, bồi đắp thêm khả năng cảm thụ âm nhạc của cô tư thuở đó.
...
Tiểu học, trung học rồi đến phổ thông, cô đều đỗ vào các trường chọn ở Bắc Kinh. Năm thi đại học, cô vinh dự là người được cầm tờ giấy tuyển thẳng vào học viện nghệ thuật Bắc Vũ, vốn là cái nôi của nền âm nhạc Trung Quốc.
...
Sau khi chấp nhận gia nhập vào công ty giải trí Thái Dương Xuyên Hòa, cô càng thêm nổi tiếng bởi sự sắc sảo trong âm nhạc, càng lúc số lượng người hâm mộ càng tăng cao. Chính cô là nhạc sĩ đã đưa công ty giải trí Thái Dương, vốn trước kia chỉ là một công ty âm nhạc hạng ba của thế giới giải trí, lên trở thành một công ty hùng mạnh trong mọi lĩnh vực, nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí đứng đầu của thế giới giải trí cũng như âm nhạc Trung Quốc.

Cả một trang báo đều là ca ngợi. Ngay cả một Scandal ở trường học cũng không hề có. Nàng muốn soi ra lỗ hổng của Tiểu Đường cũng không nổi. Cái con người này, xem chừng ngoài việc khá khép kín thì coi như hoàn hảo. Dĩ nhiên là nàng không nói đến ngoại hình, nàng đang nói về tính cách và đạo đức kìa.

Ting

Khi Thư Hân chuẩn bị cất cái điện thoại vào túi để dùng bữa trưa, đột nhiên có tiếng tin nhắn. Hơi ngạc nhiên, vội vã mở điện thoại ra kiểm tra.

"Hôm nay chị mặc áo màu gì?"

Là tin nhắn từ cô, Thư Hân tròn mắt. Đây không lẽ... là một kiểu quan tâm.
Tự nhiên nàng thấy vui quá, rõ ràng ban nãy đợi tin nhắn trả lời của ai kia trong tuyệt vọng, giờ đột nhiên nhận được lời... quan tâm này, làm nàng bất chợt có chút khó nói trong lòng.
Mà... có phải quan tâm không? Hay nàng hiểu nhầm ý người kia?

"Màu xanh lá, sao vậy?"

Nàng hồi hộp đợi tin nhắn trả lời. Đầu ngón tay không ngừng gõ xuống mặt bàn, mắt thì mở to nhìn vào màn hình điện thoại.

"A, không trả lời sao?"

Đợi một phút thôi đã muốn bốc hỏa rồi, hay là cô lại định cho nàng "leo cây" lần nữa? Lại bận gì sao?

Thư Hân quăng cái nhìn giận dỗi vào màn hình điện thoại rồi làm lơ luôn, quay sang dùng bữa.

Cạch

Bịch

"Hả?"

Có bóng người xuất hiện, lại còn ngay trước mặt nàng. Nàng đang húp thìa canh liền suýt bị sặc. Ai lại có thể thản nhiên ngồi vào bàn của nàng chứ? Nhà hàng cũng không phải thiếu bàn, nàng đang ăn vào khung giờ cũng chưa thể coi là tan làm nữa. Ai lại có thể...

Phân tích tình huống kèm theo cái nâng mắt từ từ. Lần này nàng được một phen hoảng hốt đi cùng cái câu trả lời cho câu hỏi ban nãy: "là ai?"

- Tôi còn nghĩ nhìn nhầm. Chị ở tận đâu mà ra bên này dùng bữa vậy?

Tiểu Đường khó hiểu nhìn Thư Hân, nàng giật mình, ngó trước ngó sau rồi lại tròn mắt nhìn Tiểu Đường.

- Chị ở Hoàng Phố, sang Hồng Khẩu làm gì?

Tiểu Đường thấy vẻ mặt ngơ ngac kia là hiểu, lập tức giải thích cái câu mình mới thắc mắc.

- À... Cái này... tại đi lòng vòng, không ngờ lại ở nói này nàng lúng túng, nàng không nhớ là mình di chuyển kiểu gì mà lại sang tận nơi "ngự" của công ty Thái Dương. Đen đủi hơn là nàng lại đụng mặt cô, xấu hổ không thể nuốt hết nổi thìa cơm trên tay mất.

- Vậy sao?

Cô gật đầu, coi như cô chấp nhận cái cách di chuyển của nàng. Giờ tầm mắt cô đang đặt lên menu rồi chuyển sang phía nam nhân viên phục vụ.

- Set 18, cảm ơn!

Tiểu Đường khá thoải mái lấy khăn ăn đặt lên đùi, cô đã sẵn sàng ăn bữa trưa, tất nhiên là cùng với Thư Hân.

- Ban nãy tôi họp nên không trả lời tin nhắn chị được! Nhưng tôi kịp đọc tin trả lời của chị. Nếu chị cảm thấy bản nhạc đó ok là được rồi!

Tiểu Đường nâng tầm mắt lên nhìn Thư Hân. Nàng vốn bất động từ nãy, giờ bắt gặp ánh mắt kia đột nhiên đỏ bừng mặt. Bối rối lộ rõ mồn một.

- À... ừ!

- Có vấn đề gì với chị sao?

Cô thấy đối phương hơi lạ, nói chuyện cũng không hề thoải mái như trước liền khẽ nhíu mày mà hỏi nàng. Nàng giật mình, lắc đầu liên tục phản bác.

- Nếu là về chuyện hôm đó tôi nói về việc "trách nhiệm", thì chị đừng nghĩ nhiều. Cũng không phải tôi có ý giáo huấn chị, tôi chỉ nói mang ý nhắc nhở thôi!

- A, chuyện đó sao? Chị thậm chí còn không nhớ nữa!

Thư Hân lần nữa lắc đầu, cô hơi trầm ngâm, rồi rất nhanh đã nhìn ra gì đó trong mắt nàng.

- Chị sợ làm hỏng album lần này à?

Đánh trúng vào nỗi lòng mình, nàng đột nhiên méo xệch mặt, không biết là đang cố cười hay nín nhịn nữa. Cô nhìn biểu cảm này đột nhiên buồn cười, khóe môi hơi run run để ngăn cái nhếch lên cười của mình.

- Chị nên tự tin với bài hát này của tôi. Tôi có lý do để khẳng định như vậy.

- Lý...lý do gì vậy?

Tiểu Đường vớ lấy cốc nước, nhấp một ngụm rồi lại nhìn thẳng vào mắt Thư Hân.

- Giai điệu đó, tôi sáng tác để hợp với tông giọng của chị. Ca sĩ chỉ mất tự tin khi một bài hát không phù hợp với chất giọng của mình mà thôi. Nếu phù hợp từ đầu, chẳng có gì khiến chị không làm chủ được cả bài nhạc. Bài hát này vốn là dành riêng cho chị, hay nói đúng hơn chỉ chị mới xử lý được nó. Tôi nói vậy có làm chị khá hơn không?

"Dành riêng... cho mình?"

Thư Hân đỏ bừng mặt. Dù không có hàm ý sâu xa khác, nhưng cái câu "dành riêng cho chị" cũng khiến lòng nàng rối loạn.

Nàng một chút ngẩn ngơ, tự bắt bươm bướm trong lòng. Lời lẽ kia vô cùng thành thật, thành thật đến mức làm nàng bị rơi vào ảo giác. Những tiếng như rót mật cứ lướt qua vành tai, để rồi mặt nàng càng lúc càng thêm đỏ ửng.

Cô mang cái vẻ khó hiểu đánh sang phía Thư Hân. Cô không rõ đã nói gì mà khiến người này mang cái vẻ thẹn thùng như bây giờ. Mọi thứ cô nói nãy giờ đều vô cùng thực tế, chả nhẽ cô lại nói gì đắc tội với người kia?

- Dạo này chị hơi lạ!

Cô cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng không vòng vo. Trong đầu cô một đống thắc mắc, nếu vòng vo thì vừa mất thời gian lại không có đúng với tính cách của cô.

- Lạ...lạ gì?

Nàng giật mình nhìn thẳng vào mắt Tiểu Đường, đáp lại cái nhìn đó của nàng là một cái nhướn mày.

- Tôi khiến chị không thoải mái gì đúng không?

- Không... không thoải mái?

- Phải! Tôi thấy vậy. Từ khi biết chuyện tôi sáng tác ca khúc chủ đề cho album lần này của chị, chị vô cùng không tự nhiên. Thậm chí tôi còn cảm thấy chị cố tránh né tôi vậy. Tôi ngoại trừ việc kín miệng không kể cho chị chuyện đó, tôi tự tin khẳng định tôi không có lỗi nào hết. Vậy lý do gì mà chị lại như vậy?

Tiểu Đường mặt không chút cảm xúc, cứ vậy chăm chăm nhìn nàng. Áp lực, nàng thấy vô cùng áp lực bởi lẽ cô nói đúng. Rõ ràng cô không sai chuyện gì, cô không đáng bị nàng cư xử như vậy nhưng phải nói như nào để cô hiểu, nàng hoàn toàn không có ý xấu, thái độ đó chỉ là do lương tâm nàng bị giằng xé mà thôi?

Một lúc lâu không thấy Ngu Thư Hân đáp trả, Tiểu Đường tự cho rằng mình đã làm gì có lỗi thật. Tự nhiên cơ mặt cô hơi giật giật, vẻ mặt có chút tự trách cứ bản thân.

- Kì thực nếu tôi có làm gì cũng mong chị nói thẳng. Tôi rất ghét những chuyện không rõ nguyên do. Nếu hôm nay không thể nói thì để hôm khác. Không làm phiền chị dùng bữa nữa. Tôi xin phép.

Cô vội vã đứng lên. Đúng là thái độ của cô có hơi khó chịu, nhưng gần đây lại khá ôn hòa với nàng. Nàng biết điều đó, vì lẽ đó mà khi cô hỏi nàng nhất thời cứng họng không thể nói ra cái lý do thực sự khiến nàng như vậy là ở nàng chứ không phải ở cô.

Nàng cũng sợ, sợ cô biết chuyện sẽ xa lánh nàng, nàng sợ cô không còn tin tưởng nàng nữa.

Mà từ bao giờ... nàng cho rằng cô tin tưởng nàng?

- Em... không ăn sao?

Tiểu Đường hấp tấp đứng lên chạy theo sau cô. Thư Hân đưa tay lên vẫy vẫy mang ý chào tạm biệt.

- Tôi còn có hẹn, để lần sau!

- Nhưng gọi món rồi mà! Ở lại dùng...

Tiểu Đường đã khuất dáng, chỉ còn nàng vẫn dứng chôn chân, giọng cũng lí nhí không dám nói to.

Nàng lẳng lặng trở về chỗ. Nàng tốt nhất không nên gây chú ý, quán không đông nhưng vẫn có khách, lộn xộn thì không hay.

Nàng mang tâm trạng nặng trĩu dùng bữa trưa, hoàn toàn là cảm giác tội lỗi với cô. Cô chẳng có lỗi, lỗi ở nàng mà ra.

Là do nàng, hoàn toàn do nàng.

- Của tôi hết bao nhiêu?

Thư Hân trên tay đã cầm sẵn thẻ quẹt, mắt đang vu vơ nhìn về màn hình điện thoại.

- À, hóa đơn này Tiểu Đường  đã trả rồi ạ!

- Tiểu Đường?

Nàng tròn mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ. Nàng đang vô cùng kinh ngạc. Việc cô thanh toán không làm nàng ngạc nhiên bằng chuyện nhân viên ở đây biết đích xác người kia là cô, thậm chí còn gọi tên với giọng vô cùng ôn hòa.

- À vâng! Tiểu Đường ban nãy đã trả rồi ạ!

Nhân viên kia lại mỉm cười đáp lại. Thư Hân hoàn toàn rơi vào khó hiểu.

- Sao cô biết người kia là Tiểu Đường?

Như vỡ òa, cô nhân viên kia hiểu ý tứ Thư Hâ . Trên môi là nụ cười duyên dáng cùng ánh mắt vô cùng thành thật.

- Cô bé là khách quen ở đây!

"A"

Thanh âm cảm thán vang vọng trong đầu. Nàng gật gù, ra là nàng đã dùng bữa trưa ở quán thân quen của cô.

"Khách quen... như vậy là..."

- Tiểu Đường thường xuyên đến đây sao?

- Gần đây thì không, nhưng trước kia thì ngày nào cũng qua dùng bữa trưa.

Thấy vẻ thản nhiên của nhân viên phục vụ, nàng lại thấy hơi kì lạ. Nàng dù gì cũng là người nổi tiếng, nếu nàng đã lộ mặt ra thì ít nhất đối phương cũng phải xin chữ kí hay gì đó. Mà người này chẳng có tý ngạc nhiên nào. Chả lẽ nàng... không thật sự quá có sức ảnh hưởng?

- Vậy sao... Mà... hình như tôi không quá nổi tiếng đúng không?

Thấy vẻ mặt của Thư Hân là nhân viên kia nhận ra thắc mắc của nàng liền. Người này khẽ che miệng cười, bộ dạng này càng như muốn khiêu khích nàng vậy. Nàng hơi giận, nhưng vẫn cố nén lại để đợi câu trả lời của người kia.

- Thật ra không phải như chị nghĩ. Mọi thứ đều có nguyên do. Chứ thật sự em cũng rất muốn lập tức đến xin chữ kí và ảnh chụp cùng chị để khoe bạn bè!

Thư Hân lập tức đem bộ mặt khó hiểu nhìn cô nhân viên kia. Người này lại nhanh nhảu tiếp lời.

- Trước nhà hàng này chỉ là một nhà hàng bình dân, khách cũng chỉ lưa thưa vài người. Một năm trước có một cô nhạc sĩ trẻ tuổi sang đây dùng bữa. Vốn vô cùng yên bình, đùng một cái cô nhạc sĩ này tiếng tăm vang xa, nhà hàng này cũng tự nhiên được nhà báo để ý. Cuối cùng là trở nên nổi tiếng cũng nhờ có cô nhạc sĩ trẻ tuổi kia làm khách quen. Đợt đó có tuyển nhân viên mới, cô bé này lại là fan cuồng của cô nhạc sĩ kia. Một buổi trưa như mọi khi, cô nhạc sĩ này lui tới nhà hàng dùng bữa thì lập tức phát hiện có người chụp trộm ảnh mình. Thậm chí cô nhân viên này còn lúng túng muốn xin chữ kí mà làm đổ canh lên người cô nhạc sĩ kia khiến chị chủ vô cùng tức giận.

"Tiểu Đường ? Bị sao không?"

- Cũng may cô nhạc sĩ đó không sao, nhưng người nhân viên thiếu chuyên nghiệp kia lập tức bị đuổi. Cũng từ đó nội quy của nhà hàng ghi thêm một mục nữa là: tuyệt đối giữ tác phong chuyên nghiệp kể cả khi gặp người nổi tiếng. Vi phạm điều này lập tức bị đuổi. Mà bọn em vì miếng cơm nên phải tập giữ ý, giờ lâu rồi cũng thành quen. Không phải là không muốn tiếp xúc với Idol, mà là bắt buộc phải có khoảng cách. Vừa giữ an toàn cho thần tượng, lại giữ hình tượng của nhà hàng. Đó là ý chị chủ.

- Vậy sao!

Nàng như vỡ òa mọi chuyện. Như vậy là, cũng không phải là do mấy người này không biết nàng hay đúng hơn là không phải nàng không nổi tiếng. Chỉ là họ đang cố gắng thực hiện tốt nội quy mà đã được ghi ra mà thôi.

- Cái câu giữ tác phong chuyên nghiệp... rất hay!

Nàng gật gù khen ngợi, cô nhân viên kia hơi tròn mắt, nhưng rất nhanh hiện ý cười ở môi.

- Đúng ạ, kì thực em thấy Tiểu Đường nói gì cũng rất hay!

- Tiểu Đường?

Nàng giật mình. Nàng vốn nghĩ câu kia là chị chủ quán nói ra, sao lại có cô ở đây?

- Vâng! Khi bị đổ canh lên người, cô rất bình tĩnh, thậm chí còn trái ngược với nét mặt xám xịt của chị chủ quán. Cô bé chỉ tiến đến trước mặt cô nhân viên hấp tấp kia và nói...

"Nếu muốn sống tốt thì phải có thái độ chuyên nghiệp. Nếu không thể chuyên nghiệp trong bất cứ hoàn cảnh nào thì chỉ đáng vứt đi"

Câu nói này của cô cứ ong ong trong đầu Thư Hân đến cả khi nàng đã trở về công ty. Mang gương mặt hơi thẫn thờ ngồi lên giường nghỉ của mình, Thư Hân bâng quơ đưa bàn tay lên ngắm nghía rất lâu.

"Phải... chuyên nghiệp"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top