Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...
Tỏ vẻ ngây thơ hay mềm yếu
Em mệt mỏi với việc vờ phải như thế rồi
Em chỉ đến được vậy thôi
“em đang làm gì vậy? Em đang nơi đâu? Em ăn chưa? Ngủ ngon nha em”
“Cưng à, em yêu ơi, Honey hỡi, anh nhớ em”
Tất cả đều là vô dụng thôi

..."
Đã là ngày thứ hai Ngu Thư Hân ở phòng thu để thâu ca khúc này dưới sự "giám sát" của Triệu vương tử. Mỗi lần nàng hát xong là lại nhận đươc thanh âm lạnh tanh từ bên ngoài phòng.

- Lại đi!

Đến rát họng, muốn "bùng nổ" lắm rồi, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn lại.
Ca khúc này, quả thật khó hơn rất nhiều so với những ca khúc trước đây nàng hát. Chưa nói về mấy nốt cao, thậm chí mấy nốt trầm hay đoạn chuyển tiếp cũng không hề hợp ý cô  một chút.

Ba lần liên tiếp "hát hỏng", Thư Hân sẽ "được" cô vẫy tay ra ngoài để nàng nghe lại "đống thành quả" mình mới tạo ra.

"..."

- Thấy sao?

Cô hơi nhướn mày nhìn Thư Hân, nàng đỏ bừng mặt, giọng thậm chí còn hơi gấp gáp.

- Thì... hình như vẫn vậy!

- Đúng! Nói hẳn ra là không có tiến bộ so với hôm qua.

Cô hơi nhăn mày. Cô cũng không phải là tức giận. Bản thân cô là người rõ ca khúc này hơn bất kì ai. Tiểu Đường công nhận nó rất khó, nhưng để có điểm nhấn trong album thì bắt buộc phải hát ca khúc này.

Cô muốn ca khúc này có thành quả vào tháng 12 tới.

- Hôm qua chị tập cái gì?

Cô buông giọng chất vấn, Thư Hân khẽ thở dài.

- Tập như tờ em hướng dẫn. Nhưng mà...

- Quên tờ đó đi! Mấy anh ra ngoài chút được không, em có chút chuyện muốn nói riêng với chị Thư Hân.

Tiểu Đường đánh mặt sang nhìn đám người bên cạnh. Mấy người kia nhanh lắm, gật đầu liên tục rồi cuống cuồng rời khỏi phòng thu, không quên khép kĩ cửa lại.

Nàng tự nhiên có cảm giác nguy hiểm, chân vô thức bước về phía sau một bước.

Cô thấy dáng vẻ đó thì hơi buồn cười, ho một tiếng rồi nghiêm túc ngồi xuống cái ghế sofa cạnh đó.

- Câu đầu tiên, "...như thế rồi ", không được hát như vậy, hãy rung ở đó!

"Hả?"

Thư Hân hấp tấp nhận thức được vấn đề, nhanh chóng ngồi kế bên Tiểu Đường nghe cô "giảng dạy".

- Câu thứ hai, "...nha em", không được rung nữa, lặp lại, thiếu chuyên nghiệp, hát trầm đúng tông!

Thư Hân vừa nghe Tiểu Đường nói lập tức "thực hành" theo. Khi nàng hát xong câu mới được sửa rồi so sánh với câu ban đầu mình "làm hỏng" thì đúng là... một trời một vực. Đến hết cả bài, nàng thậm chí còn nghĩ mình đang hát một bài khác chứ không phải bài hát kia.

Nàng cuối cùng cũng thu âm xong cái bài hát "khủng khiếp" kia sau thêm năm lần hát nữa. Nàng hát nhiều vậy cũng bởi lẽ, cô không hài lòng với cách thể hiện cảm xúc của nàng trong bài hát này. Đến lần cuối cùng, không biết có một nguồn sức mạnh nào đã khiến nàng "vực dậy" khỏi "đau khổ".

Giây phút Tiểu Đường gật đầu cũng là lúc nàng như muốn khóc nấc lên trong hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên thu âm mà nàng cảm thấy sung sướng như vậy, cũng là lần đầu tiên nàng vất vả như thế. Quá nhiều lần đầu tiên rồi!

- Tiểu Đường, đi chung luôn nhé em! Coi như cầu xin em đó!

Giám đốc Trịnh mang cái vẻ mặt tội nghiệp, đem ra để năn nỉ Tiểu Đường. Cô hơi băn khoăn, rõ ràng cũng nên đi thật, nhưng cô... còn nhiều việc quá. Bản thân cô cũng biết sẽ mất nhiều thời gian, nhưng không nghĩ là mất đến hai buổi chiều để hoàn thành việc thu âm ca khúc này. Vốn định tối nay làm cho xong bản beat gửi sang Nhật nhưng giờ đây mấy người bên công ty Hoa Sách muốn tổ chức liên hoan cho buổi thu thành công bài hát chủ đề, quả là khó xử.

- Thư Hân, em cũng bảo Tiểu Đường lở lại đi chứ! Đứng đó làm gì?

Giám đốc Tống nhíu mày nhìn Thư Hân. Nàng lúng túng, lập tức gương mặt méo xệch.

- Tiểu...Tiểu Đường, em...

- Được rồi!

"Hả"

Nàng không nghĩ mình chưa dứt lời đã nhận được sự đồng thuận của Lisa. Giám đốc Trịnh có hơi ngạc nhiên nhưng vui mừng làm anh ta nhanh chóng quên mất cái ngạc nhiên đó tức thì.

- Tốt quá, tốt quá. Thư Han chở Tiểu Vy nhé, anh đi lấy xe. Sang Gia Hối nhé, anh đặt bàn ở Từ Gia Hối rồi.

- Đi ăn thôi, có cần đi xa vậy không? Tận quận Gia Hối...?

Thư Hân hơi nhíu mày, đúng là hơi xa thật. Tiểu Đường hoàn toàn đồng ý với lời này của Thư Hân hơi nghiêng mặt sang nhìn giám đốc Trịnh vốn vẫn đang hơi đắn đo.

- Không cần quá sang trọng, em có chỗ ăn khá ngon. Mình đến đó cũng được, ở phố Hoài Hải thôi! Không xa đâu!

Hiếm khi Tiểu Đường mới có lời đề nghị. Vứt cái đắn đo kia tức thì, giám đốc Trịnh nhanh chóng lấy điện thoại ra và yêu cầu hủy bàn đã đặt trước ở Từ Gia Hối rồi tươi cười nhìn cô.

- Ok! Đến chỗ Tiểu Đường bảo đi, anh đi báo mọi người, em với Thư Hân đến đó trước đặt bàn, chọn chỗ nhé!

Cô hơi gật đầu đồng ý, nhìn Thư Hân mấy giây rồi ra dấu "mau đi" với nàng.

Ngu Thư Hân lúng túng, nàng vẫn ngượng vô cùng khi đối diện với cô. Vẫn là không thể hết ám ảnh, nàng chỉ mong giá như ngày đó giám đốc đừng nói gì với nàng thì có lẽ giờ đây nàng và  cô có thể trở thành bạn, trở thành chị em tốt thực sự với cô rồi chứ không còn cái bầu không khí kém thoải mái này nữa.

Cộp

Từ lúc ngồi lên xe cả hai không nói thêm câu nào. Tiểu Đường hướng dẫn đường đến chỗ ăn tỉ mỉ rồi cắm cúi xem gì đó trên điện thoại. Thực sự thì vô cùng ngại ngùng nhưng tò mò làm Thư Hân hơi khó chịu. Cũng tại nàng không muốn đi chung với nhau mà mãi im ắng như này. Ho nhẹ một cái, nàng hơi mỉm cười...xã giao.

- Đang xem gì vậy?

Cô nghe thấy lập tức ngạc nhiên, nhưng lại chậm rãi đưa ánh mắt sang phía bên cạnh.

- Chung kết thế giới!

- Chung... chung kết sao?

Thư Hân tròn mắt, Tiểu Đường thì gật nhẹ đầu, tầm mắt đã đưa lại màn hình điện thoại từ bao giờ.

- Ừ!

- Nhưng... chung kết gì vậy? Thể thao à? Hay chương trình gì?

Nàng cố gắng bắt chuyện, nàng không thể để cái bầu không khí im ắng ban nãy giết chết mình được nữa.

- Ừ, một dạng của thể thao. Game!

- Ga....game? Em chơi game sao?

Thư Hân kinh ngạc, đánh hẳn mặt sang nhìn cô.

- Nhìn đường!

- A, à ừ, mà em chơi game sao?

- Một chút thôi! Gần đến rồi đó, một lần rẽ nữa là đến

Triệu Tiểu Đường cố gắng đổi chủ đề. Cốt vẫn là cô đang tập trung xem và không muốn bị làm phiền. Cô có chơi game ai cũng biết, thậm chí cô còn từng thừa nhận là ngày còn đi học cô còn chơi thông từ sáng cho đến tối và chỉ úp mì để ăn cho xong bữa.

Nhưng nói cô nghiện game là không đúng, Tiểu Đường mải chơi là chuyện khi còn đi học. Từ ngày bước chân đến Bắc Kinh hay đúng hơn là lên đại học, cô gần như đã không còn chơi suốt ngày nữa mà tập trung cho công việc của mình.

Nhưng không có nghĩa là cô không chơi. Với cô, game là nguồn giải trí. Bỏ thì không thể bỏ được. Nhưng giờ chơi cũng chỉ ở mức "thỉnh thoảng" mà thôi.

Quay trở lại chuyện chính, nàng và cô cuối cùng cũng đã dừng chân ở nhà hàng. Là một quán đồ nướng, không phải quá sang trọng như những quán ăn khác nhưng lại có cảm giác vô cùng ấm cúng. Quán có hơi nhỏ nhưng so với số lượng người hôm nay đi thì khá hợp lý, hay đúng hơn là vừa vặn.

Triệu Tiểu Đường và Thư Hân đeo khẩu trang kín mít bước vào quán. Bà chủ hình như đã quá quen rồi nên nhìn bóng dáng cô lập tức mỉm cười.

- Đi mấy người đây cô bé?

Cô hơi nhấc khẩu trang ra để âm thanh được rõ hơn.

- Khoảng mười người ạ!

- Vậy vào phòng bốn ở tầng hai đi! Nhóc Phong, dẫn khách quý lên phòng bốn!

Một nam thanh niên nhanh nhẹn chạy đến chỗ cô và nàng. Tiểu Đường hơi gật đầu chào người này, còn người này thì vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu chào lại cô, thậm chí còn nở nụ cười có chút ngốc nghếch nữa.

- Menu đây Thư Hân!

"Rõ ràng là khách quen rồi"

Ngu Thư Hân gật gù trong lòng rồi nhanh nhẹn đón lấy một tờ menu cô đưa cho và bắt đầu tiến hành chọn món.

- Lâu rồi không qua đây, cậu trông khá hơn rồi đấy Úc Phong!

Tiểu Đường hơi tựa cằm nhìn Úc Phong. Là ánh mắt vui mừng nhưng lại được thu liễm cẩn thận, không muốn để lộ ra quá nhiều.

Nhưng ánh mắt đó không qua khỏi cái nhìn của nàng. Nàng ngạc nhiên khi cô buông lời hỏi han người khác, càng kinh ngạc hơn khi nét mặt cô nom... cực kì vui vẻ. Dù đã cố che đậy nhưng Thư Hân rất tinh ý và cũng tại mấy giây trên môi Tiểu Đường xuất hiện ý cười làm nàng càng thêm khẳng định, dù cậu thanh niên trước mặt có là ai thì cậu ta cũng là người khiến cho cô mỉm cười.

- Cậu cũng vậy! Nhìn cậu như này là tôi yên tâm rồi!

Úc Phong tươi cười ngồi đối diện cô. Thư Hân lập tức cảm thấy hơi ngượng, nàng đang nghĩ mình là người ngoài, còn đây như là không gian riêng của hai người kia vậy.

- Công việc thế nào?

- À, tôi vẫn đang vừa học vừa làm. Thượng Hải thật tấp nập.

Cô gật gù, Úc Phong hơi trầm ngâm, tự nhiên mắt cậu ta long lanh, môi cũng hơi run run.

Tiểu Đường hơi mỉm cười, gõ đầu ngón tay xuống bàn.

- Chốc nữa đi ăn khuya không?

"Cái gì?"

Ngu Thư Hân giờ đã khẳng định, quan hệ của cô và cậu nam kia quá là tốt đi. Thậm chí còn để cô mở lời hẹn gặp, cậu thanh niên này quả là không bình thường.

Nàng cũng khẳng định, người này tuyệt đối không phải bạn trai Tiểu Đường. Với cá tính của cô, chắc chắn sẽ không có ý định hẹn hò. Như vậy, người này chỉ có thể là bạn, là bạn rất rất thân của Tiểu Đường.

Nhưng người bạn này cánh nhà báo không hề nói đến. Chắc có lẽ họ chưa "đánh hơi" được sự tồn tại của cậu ta. Cô khá kín kẽ trong gặp gỡ, đến nhà ở fan hâm mộ còn không biết nói gì đến các mối quan hệ đời tư.

Mà... là cánh nhà báo không nói đến hay là có nói đến nhưng nàng chưa đọc qua?

- Không được, cậu bận vậy, gặp được như này là mừng rồi. Không cần phải tốn thời gian với tôi!

Triệu Tiểu Đường hơi nghĩ một chút, lôi điện thoại ra xem giờ. Giờ là 7 giờ tối. Cô vẫn thản nhiên bấm bấm gì đó ở điện thoại.

- Tôi chặn hết mọi liên lạc trong sáu tiếng rồi. Hôm nay tôi rảnh, chốc dùng bữa xong tôi đợi cậu ở phòng nước. Quyết vậy đi!

Cô đưa tầm mắt xuống cái menu rồ bắt đầu chọn món, mặc kệ ánh mắt bối rối của Úc Phong. Tự nhiên cô hơi giật mình, đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Cô một chốc đã quên mất mình còn đi chung với Thư Hân. Hơi xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng.

- Chị chọn xong chưa?

Ngu Thư Hân giật mình, vội vã nhìn vào tờ menu.

- À... à... Set 17, 18 ,21 được đấy.

- Vâng! À mà... chị có phải là...

Úc Phong quan sát kĩ Thư Hân . Như nhớ ra thì lập tức giật mình, mặt cậu ta đỏ bừng lên, hoàn toàn là xấu hổ.

- Em... em chào chị. Không nghĩ là được gặp chị ở đây ạ! Em là Úc Phong, bạn từ thuở nối khố của Tiểu Đường. Rất vui được gặp chị!

Mặt cúi gằm, đưa tay ra với ý muốn bắt. Nàng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh mỉm cười đáp lại cái bắt tay kia của Úc Phong.

- Ừ, rất vui được gặp em!

- Cậu... hơi lâu đó!

Cô hơi buồn cười, chỉ chỉ ra dấu cho Úc Phong bỏ tay nàng ra. Úc Phong mặt đỏ bừng, hiểu ý hấp tấp buông cánh tay Thư Hân.

- Chị... chị có dùng thêm gì không ạ?

- Ừm... thế đã. Em chuẩn bị giúp chị suất cho mười người nhé. Với cả mang cho chị chút rượu, bia và... ừm... nước lọc nữa. Cảm ơn em!

- Vâng ạ, em đi ngay!

Cô tròn mắt nhìn bạn mình rời khỏi. Mỉm cười, lắc đầu mấy cái rồi chăm chú lau bát đũa giúp mọi người.
Thư Hân mới chỉ dẫn chỗ đến nhà hàng đồ nướng này cho giám đốc Tống, thấy cô cũng tự giác cùng cô sắp xếp bàn ăn.

- Xin lỗi chị nhé! Cậu ta hơi nhiệt tình quá!

Cô buông câu thản nhiên, nhưng rõ ràng giọng điệu đã vui vẻ hơn rất nhiều. Điều này lại khiến nàng vui. Nàng cũng không rõ bản thân tại sao có thể vui được nhưng hễ mỗi lần thấy Tiểu Đường tâm trạng tốt nàng lại an tâm vô cùng.

- Không có gì, chị cũng vui khi gặp được cậu nhóc đó!

- ... Là bạn thân tôi! Nửa năm rồi không gặp, chúng tôi chỉ giữ liên lạc qua tin nhắn hay mấy cuộc gọi ngắn ngủi. Gần đây ngay cả nhắn tin tôi cũng không nhắn được cho cậu ấy,... tầm hai đến ba tháng gì đó rồi. Hôm nay tôi cố tình chọn quán này để gặp lại cậu ta. Nhưng dù sao quán này đúng là ăn rất ngon. Sẽ không làm chị mất lòng.

Cô nghĩ một chút rồi mới mở lời, giọng có chút gì đó khá buồn.

- Em đang lo lắng về chuyện lấy chuyện tư để giải quyết luôn cả chuyện công sao?

Nàng cười tinh quái, Tiểu Đường băn khoăn nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.

- Tôi cảm thấy nên nói thật với chị chuyện đó. Tôi cũng thấy có lỗi vì đã lôi kéo mọi người đến đây chỉ để gặp lại Úc Phong. Nói ra được với một người tôi sẽ thoải mái hơn. Mong là chị không giận!

Triệu Tiểu Đường thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt nàng. Nhưng cô tự nhiên cứng người, mặt lập tức đỏ bừng vì ngại.

- Không giận em! Đừng nghĩ nhiều!

Thư Hân mỉm cười như một tiên nữ vậy. Lisa nhất thời tim có chút loạn nhịp. Hơi nhắm chặt mắt rồi mở ra để trở lại thực tại, Lisa khẽ ho rồi gật đầu.

- Vậy tốt rồi!

Cạch

- Ai cha, tìm được đúng là hết hơi.

Giám đốc Tônhs bước vào, theo sau anh ta là người bên phòng thu và quản lý của Thư Hân. Cô hơi khó hiểu. Cô được báo là có khoảng chục người, nhưng giờ nhìn thế nào cũng chỉ có năm người. Và cũng chỉ năm người bọn cô là thực sự đóng vai trò trong ca khúc chủ đề, để có thêm khoảng năm người nữa thì không hợp lý lắm. Nhất là với mục đích của bữa ăn. Giờ cô cũng mới nghĩ đến chuyện này, không khỏi làm cô thắc mắc.

- Mời anh ngồi!

Triệu Tiểu Đường gạt đi thắc mắc, trước hết là phép lịch sự tối thiểu đã. Cô đứng lên hơi cúi đầu chào, vô cùng là xã giao. Nàng không định đón tiếp vị giám đốc của mình như vậy, nhưng thấy cô đứng lên cũng liền nhanh chân mà đứng lên. Nàng vừa đứng vừa khó hiểu, nhưng cứ làm giống cô đã, cho đỡ... có sự so sánh.

- Được rồi hai đứa ngồi đi. Không cần lễ nghĩa như vậy!

Giám đốc Tống phấn khởi lắm, nhất là được Tiểu Đường đón tiếp như vậy. Ban đầu anh ta có hơi khó hiểu, nhà hàng này chẳng sang trọng như anh ta vẫn nghĩ nhưng là cô chọn nên anh ta không dám cau có. Nay Tiểu Đường có thái độ như vậy, coi như là, anh ta đã thích cái nhà hàng này rồi.

- Vậy mấy người còn lại...đâu?

Cô vốn định hỏi "là ai?". Nhưng cô lại đổi thành "đâu?". Giả sử như có một người cũng tham gia trong ca khúc chủ đề này mà cô không biết người đó là ai, như vậy là đắc tội, là thiếu tôn trọng. Đầu óc cô đủ tỉnh táo để không làm mất hòa khí giữa cô và bất cứ ai. Hiển nhiên vì vậy mà câu từ cũng được chỉnh lại cho phù hợp.

- À họ đi ngay sau anh thôi, đang lên đây rồi, đợi chút!

Tiểu Đường gật đầu hiểu chuyện. Quan sát lại bàn ăn, thấy bát đũa, khăn tay đã đầy đủ mười bộ ngay ngắn trên bàn mới hài lòng, đưa tầm mắt nhìn lên người chỉnh sửa âm thanh.

- Giám đốc Tống, mai gửi cho em bản thu âm hoàn chỉnh ngày hôm nay nhé! Sáng sớm được thì càng tốt!

- Ok! Sớm mai anh sẽ gửi qua cho em! A... Đúng là Tiểu Đường, bài hát quả thực tuyệt vời. Anh nổi da gà không biết bao nhiêu lần.

Giám đốc Tống ra dấu tay thán phục, Tiểu Đường lập tức lắc đầu.

- Bài hát đó là nhờ vào tất cả mọi người. Em chỉ đóng góp bài hát, quan trọng là âm thanh bên anh và Thư Hân Tỷ thể hiện tốt bài hát đó. Em phải cảm ơn mọi người mới phản.

Cô hơi cúi đầu khách sáo. Người nghe thì cảm thấy mát lòng vô cùng, bằng chứng là Giám đốc Tống cười không thể dừng được.

Nàng nghiêng mặt sang nhìn cô. Không hề giả tạo, hoàn toàn thật lòng.
Giây phút này, nàng hoàn toàn cảm thấy Tiểu Đường như một ngôi sao vậy. Sáng gấp vạn lần các thần tượng khác. Cử chỉ đẹp, thái độ đẹp, học vấn đẹp, đạo đức cũng đẹp. Ngay cả... khuôn mặt nàng từng cho rằng không có chút gì khí chất của một thần tượng cũng thực sự đang tỏa sáng trước mắt nàng.

Giờ nàng chính thức khẳng định, "con người này là hoàn hảo, không một khuyết điểm đáng chê trách".

Cạch

- A, hình như đến rồi!

Giám đốc Tốngngay lập tức đứng lên sau khi nghe tiếng cửa. Mọi người trên bàn ăn cũng tự nhiên là đứng lên rồi. Tiểu Đường chậm rãi đưa ánh nhìn về phía cửa, cô ban đầu không bận tâm, sau đó là giật mình tròn mắt, rồi cuối cùng là trở lại ánh nhìn lạnh tanh ban đầu.

- Mọi người, vào ngồi đi ạ!

Giám đốc Tống tươi cười nghênh đón phó chủ tịch Lưu, tổng Giám đốc Lý. Đi cùng họ còn có... quản lý của Tiểu Đường – Đoàn Tiểu Vy.

- Tiểu Đường, không nghĩ em nhận lời đấy! Tốt quá rồi!

Lưu Vũ Hân cười tươi nhìn Tiểu Đường. Cô không biểu cảm, chỉ gật đầu nhẹ mang ý chào vị phó chủ tịch kia mà thôi rồi lẳng lặng ngồi xuống khi nghe câu "ngồi đi mọi người" của tổng giám đốc "nhà mình".

Quản lý của nàng nhanh nhẹn di chuyển ngồi ở cạnh nàng. Hai người to nhỏ gì đó với nhau nom vô cùng thân thiết. Khi đến tổng giám đốc Lý treo cái áo khoác lên mắc rồi lập tức đi ra nhà vệ sinh. Phó chủ tịch Lưu nhẹ nhàng ngồi kế giám đốc Trịnh bàn bạc gì đó. Người duy nhất vẫn đứng chỉ còn Tiểu Vy.

Cô có để ý, cô chỉ hơi nhìn Tiểu Vy mấy giây rồi lặng lẽ sắp chén rượu lên bàn giúp mọi người.

Cạch

- Bếp nóng đến đây!

Tiếng Úc Phong làm Tiểu Vy hơi giật mình, cô vội vã chọn vị trí ngồi kế phó chủ tịch Lưu rồi ngay ngắn chỉnh lại tư thế ngồi. Tiểu Đường tự nhiên khóe môi giật giật nhưng rất nhanh giữ lại cái vẻ mặt mọi khi.

- Tiểu Vy, chốc nữa...

Choang

Úc Phong mới đặt bếp vào, trên tay đang chuyển đĩa thịt sống đầu tiên. Tiếng phó chủ tịch Lưu làm cậu ta nhất thời cứng đờ người, tay run run và làm rơi mất đĩa thịt.

Tiểu Đường mở to mắt, Úc Phong cũng giật mình, liên tục gập người xin lỗi.

- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Tại tôi bất cẩn, xin lỗi quý khách.

- Không sao, lần sau hãy cẩn thận!

Phó chủ tịch Lưu dường như tâm trạng khá tốt, một chút không hài lòng cũng không hiện lên mặt anh ta.

Thư Hân thấy có gì đó hơi kì quái, đưa tầm mắt lên thì thấy Tiểu Vy vốn cũng đang kinh hãi vô cùng. Nhưng nàng chỉ nghĩ đó là do tiếng đổ vỡ nên Tiểu Vy mới như người mất hồn cho đến khi đánh mắt sang cũng thấy vẻ mặt hơi thiếu tự nhiên của cô.

Tiểu Đường đứng lên, tiến đến chỗ Úc Phong và giúp cậu bạn thân của mình dọn đồ.

- Quý khách, xin trở về chỗ, đó là việc của tôi!

- Không sao!

- Quý...

Một bàn tay khác vươn ra nhặt những mảnh đĩa vỡ. Úc Phong lại cứng người, nét mặt vốn ban nãy kinh ngạc, giờ chuyển sang... tức giận. Người kia không ai khác là Đoàn Tiểu Vy đang ngồi cạnh đó.

Cô hơi nâng tầm mắt lên nhìn Úc Phong.
- Mang ra ngoài đi!

Úc Phong gật đầu rồi đi ra. Tiểu Đường đưa tay quét một lần nữa trên sàn, thấy không còn mảnh vụn nào nữa mới hài lòng trở về chỗ.

- Tiểu Đường đúng là tốt bụng. Em vất vả rồi. Uống cốc nước đi!

Phó chủ tịch Lưu tươi cười rót cho cô chén nước đầy. Cô miễn cưỡng gật đầu rồi nhấp chút nước gọi là có thành ý.

"Lạ quá"

Nàng hơi nhíu mày. Rõ ràng quan hệ ba người kia khá phức tạp. Cách họ nhìn nhau vô cùng thiếu tự nhiên. Cô và Tiểu Vy thì không nói, nhưng Úc Phong thì quá rõ ràng. Ánh mắt kia nhìn Tiểu Vy đúng là căm phẫn.

Bữa liên hoan diễn ra khá suôn sẻ, mọi người cười nói khá nhiều. Ngoại trừ Tiểu Đường. Hiển nhiên là vậy, lúc nào cô cũng giữ gương mặt lạnh tanh đó và chỉ đáp lại khi nào cảm thấy cần thiết. Cô cũng không buông một câu hỏi nào, hoàn toàn chỉ trả lời và lắng nghe. Mọi người ở đây khá quen với biểu hiện đó của cô rồi nên chẳng ai còn ý kiến nữa, hoàn toàn là vô tư lự.

- À chị dâu. Chúc mừng chị nhé! Em nghe tin rồi!

Giám đốc Trịnh tươi cười nhìn Tiểu Vy, nàng ta hơi thẹn, ho nhẹ một cái rồi gật đầu mang ý cảm ơn.

- Tiểu Đường, không lâu nữa em phải tự lo cho mình một thời gian đó! Em đừng giận gì quản lý của mình nha.

Phó chủ tịch Lưu vui vẻ hướng cô và ghẹo cô một câu. Mọi người đều cười, cô khá thản nhiên, gật đầu nhẹ đáp người kia.

- Vâng. Em biết rồi! Anh cứ chăm sóc tốt cho chị Tiểu Vy. Em có thể tự lo liệu.

- Vậy tốt rồi! Mà tiếc là Tiểu Đường không uống rượu nhỉ, định cụng với em một chén.

Phó chủ tịch Lưu mang vẻ mặt tiếc nuối ngắm nghía chén rượu trên bàn.
Tiểu Đường đưa mắt nhìn xuống cái chén rỗng của mình. Mấy người ở đây vô cùng biết ý, vì cô không uống rượu nên không dám rót vào chén của cô một giọt nào cả.

- Đám cưới hai người em không đến được, hôm nay em sẽ bù lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top