Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 53 : mùa đông tới (p3)

- Đêm -

Trong một đêm giá buốt , khi từng đợt tuyết rơi dày đặc ngoài trời . Màn đêm tối bao trùm lấy cả bầu trời và phủ lên tòa lâu đài cổ kính . Và chỉ còn le lói những luồng sáng yếu ớt duy nhất được hắt từ bên trong của một vài cánh cửa sổ nhỏ của tòa lâu đài cổ và một trong số đó là phòng bệnh xá rộng nhưng trống trải chỉ lấp lóe luồng sáng vàng ở gian giường nhỏ của cậu bé An .

Dù đồng hồ trên tường đã tích tắc chỉ điểm 10 h đêm nhưng An vẫn chẳng thể ngơi tay dù chỉ một chút . Nó vẫn cặm cụi gói nốt những túi bóng kính ấy với đủ cái loại thảo dược lạ bên trong theo công thức độc nhất của giáo sư hách dịch nhất nhì mọi thời đại - chủ nhiệm nhà nó : thầy Snape . Tất nhiên là để có công thức đó , nó đã phải nằn nỉ thầy nó suốt hơn 2 tuần và "bán sức lao động" cho thầy nó thêm ba tuần nữa (tức là An phải phụ Snape nghiên cứu độc dược và nấu thuốc vào mỗi khi nó rảnh)

Như vậy là ròng rã hơn một tháng trời nó mới thành công ẵm trong tay công thức độc nhất của thầy giáo nó với cách dùng là hòa túi dược liệu của nó trong nước ấm để ngâm chân trong 30 phút trước mỗi tối giúp lưu thông máu trong cơ thể tốt hơn làm giảm sự đau nhức xương khớp và giúp ngủ ngon hơn . Nghe thôi là biết túi dược thảo mà An cất công gói vào đêm hôm là dành cho hai cha của nó rồi . Vì nó biết cha nó cũng đã đứng tuổi nên cứ mỗi khi trời trở lạnh thì ông ấy hay chật vật khó ngủ lắm , nó ở xa nhà nên nó chẳng thể làm gì , nó thương cha nó lắm do vậy nó mới thức thâu đêm dù bị ốm chỉ để cố gói nhanh mấy chục túi thảo dược cho cha nó và cả cho người cha kia của nó nữa vì trời đã trở lạnh rồi .

Trong căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng gió tuyết hét rít gào thi thoảng đập mạnh vào cửa sổ cùng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ lớn treo trên tường . Rất yên bình và nhẹ nhõm đối với nó , thằng bé An biết khá muộn nên nó đang miệt mài cố gói nốt chiếc túi thứ 20 . Lúc này cánh cửa lớn đằng sau bỗng nhẹ nhàng mở ra , ánh sáng vàng hắt ra ngoài cửa chiếu lên vạt áo chùng dài quét đất màu xanh ngọc có hoa văn là những họa tiết về Mặt Trăng và những vì sao . Không hề bất ngờ đó là cụ Dumbledore - người cha mà An luôn thầm kính mến . Albus đáng ra là không nên có mặt ở đây , chỉ là ông "vô tình" lạc đến đây mà thôi chứ không phải là do ông nghe tin cu cậu học trò ông quý nhất đang khỏe mạnh bỗng ốm liệt ở phòng bệnh xá nên ông lo quá mới chạy sang đây ngó thử đâu .

Ông điềm tĩnh thong dong bước từng bước về phía chiếc giường của An , và nhìn rõ hơn bóng dáng cặm cụi của đứa trẻ . Bóng lưng gầy gò mảnh khảnh làm ông thấy thương quá . Đó không phải là sự thương hại mà là vì ông quý thằng bé nên thấy nó ốm mà ông thấy xót lắm . Ông không chỉ cảm thấy xót mà còn tức trong lòng nữa : * đứa trẻ này thật không ngoan , trời lạnh như vậy cũng ốm đến nằm vật ở bệnh xá rồi mà vẫn không chịu đi ngủ dưỡng sức cho mau khỏe lại cứ ngồi nghịch ngợm gì thế không biết ?! *

Khi tiến gần đến giường đứa trẻ ông mới thấy rõ hơn trên giường đặt la liệt bao túi bóng kính bên trong là những loại thảo dược lạ , còn có những hộp đựng thảo dược xếp thành hàng đặt trước mặt đứa trẻ . Thằng nhỏ tuy thi thoảng hắt xì hơi một cái nhưng vẫn không hề bị phân tâm , nó vẫn chăm chú gói thêm mấy túi bóng kính với bàn tay trắng nhợt vì lạnh . Ông xem mà thấy khó chịu , đau nhói lòng , lông mày cũng nhíu lại , ông cằn nhằn bảo :"con ngoan , chưa chịu ngủ là muốn bị ăn đòn à , sao ốm mà vẫn không chịu nghe lời như vậy "

ông càu nhàu , đưa tay chọt chọt lên trán đứa trẻ như trút giận . Thằng nhỏ đang chăm chú bỗng bị tiếng nói của ông làm giật mình , nó thót tim xoa xoa lồng ngực để trấn tĩnh còn mặt nhỏ thì trắng nhợt , vô tội tròn xoe mắt nhìn ông , tự thầm hỏi lòng mình rằng sao số nó xui thế cơ chứ ! Nó đã cố bí mật gói lúc đêm khuya rồi mà vẫn bị một trong những đối tượng nó muốn tặng bắt quả tang tại chỗ luôn , không những thế còn bị người nọ càu nhàu tội thức khuya nữa .

Mặt thằng nhỏ tái hẳn , nó luống cuống nhìn gương mặt nghiêm nghị khác mọi ngày của phụ huynh của nó . Thật sự là nó bị sự giận dữ của cha nó dọa đến phát hoảng - chính xác là cha Albus , con người hiền từ nhất , bao dung nhất và hòa ái nhất giờ đây đã bị nó chọc giận đến mặt cũng chẳng còn độ ấm . Nên nó không bị hoảng loạn mới là lạ đấy .

Ông ngồi xuống giường , đặt gọn những túi bóng kính sang một bên rồi mới giơ tay kéo tấm chăn bông ở giường lên nhẹ nhàng khoác lên người đứa trẻ . Ông vừa thương vừa giận nói :" lạnh lắm đúng không ? Sao mặt lại tái nhợt đến vậy " lòng bàn tay ấm áp nhăn nheo dịu dàng ôm lấy gương mặt nhỏ khẽ xoa xoa để tạo hơi ấm .

Cảm nhận luồng hơi ấm từ lòng bàn tay nhăn nheo của người nọ khiến thằng bé An bỗng thấy tim mình như bị ngâm trong bình nước ấm , cảm thấy dễ chịu và thỏa mãn vô cùng luôn ấy . Nó khẽ dụi má vào lòng bàn tay của người nọ vừa thành thật khai báo :" cháu bất đắc dĩ mới thức khuya thôi ạ " . Ông liếc qua những chiếc bọc thảo dược bên cạnh :"cháu gói cái này để bán hả " . An lắc đầu đáp :" trời trở lạnh rồi cháu muốn gửi một ít dược thảo cho ba cháu để ngâm chân , ngài cũng nhận một phần của cháu nhé . Công dụng của nó hiệu quả lắm không chỉ giúp ngài ngủ ngon mà đỡ nhức xương khớp vào những ngày trời trở lạnh , đảm bảo với ngài là sẽ ngủ ngon hơn sau khi dùng nó đấy ạ " , thằng bé vừa nói xong liền nhiệt tình dúi vào tay cụ chục bịch đựng thảo dược khô .

Đồng tử lam khẽ mở to trong chốc lát rồi bị lông mi dài đen che mất , bảo không bị lời nói và hành động thằng nhỏ làm cho cảm động là giả . Ông cụ đã đi đến gần dốc của đời người nhưng hiếm lắm mới nhận được sự săn sóc nhiệt tình đến thế đặc biệt là khi ông nhận được từ một đứa trẻ cách ông bao thế hệ . Nói thật là ông vừa thấy lạ lẫm mà lại ấm lòng , thằng bé mang lại cho ông cảm giác rất gắn bó và thân thiết như người một nhà - đó là cảm giác mà ông đã vụt mất đến gần cả đời người giờ đây nó lại quay lại một lần nữa .

Bỗng ông chợt cảm thấy thật hờn dỗi với người kia , hắn có đứa nhỏ bên cạnh không những rất ngoan lại rất biết săn sóc và vô cùng hiểu chuyện còn ông thì lại cô đơn , một mình đi gần hết cả quãng đời dài dằng dặc ấy . Ông cụ nén cơn thở dài lẫn cảm giác chua xót , cay đắng xuống dưới lòng . Rồi rất vui vẻ gật đầu nhận lòng tốt của đứa trẻ .

Giọng cụ trầm thấp nhưng lại rất dịu dàng có vẻ bởi tâm trạng cụ rất tốt , cụ khóm khỉnh đáp :"ừm , nếu cháu đã có lòng như thế thì sao ta nỡ từ chối được . Ta rất biết ơn sự quan tâm của cháu , ta chắc chắc sẽ trân trọng món quà cháu tặng , sẽ không quên ngâm vào mỗi buổi tối theo lời dặn của cháu đâu . "

Thằng nhóc An thấy thế thì cười tít mắt , nó có vẻ hài lòng lắm , nó cầm tay của cụ rồi lay lay tay cụ vừa uy tín thề thốt nói :"cụ cứ yên tâm sử dụng sản phẩm của cháu , không chất bảo quản phụ gia , đảm bảo uy tín chất lượng 100% luôn ạ nếu có sự nhầm lẫn cháu sẽ đổi trả ngay cho cụ trong vòng 24h kèm theo khuyến mãi 3 gói kẹo gấu hàng xịn của Đức" .

Thằng bé liên mồm chào hàng trông vô cùng chuyên nghiệp , trên gương mặt tái nhợt vì bệch ấy bỗng sáng rực lên cùng nụ cười tươi rói đầy tự tin khiến cụ ngồi đối diện phải bật cười không ngừng vì thích thú .

Hai ông cháu cứ vậy mà ngồi nói chuyện , hàn huyên lúc lâu , thỉnh thoảng lại vì mấy câu chuyện phiếm của đối phương mà bật cười khúc khích và một ngày đông cứ thế mà kết thúc với tiếng cười giòn tan của hai ông cháu nọ .

-Hết-
Nếu thích chương truyện thì hãy ủng hộ mình đừng xem chùa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top