Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C3: Ngày "đầu tiên"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy bồ nên đi thay đồ đi, chúng ta gần tới trường rồi đó" Harry và Ron đang chìm đắm trong cuộc trò chuyện riêng của hai đứa nó nghe tiếng Elysian thì đều quay đầu lại gật một cái.

Elysian bước ra khỏi toa tàu, hướng về phía cuối hành lang để tìm chỗ thay đồ, đồng phục của trường cũng không khó mặc là bao, dù sao nó cũng đã mặc qua cả nghìn lần rồi, Elysian bâng vơ nhìn ra cửa sổ, hoàng hôn buông xuống trên những cánh đồng vàng làm lòng nó thấy yên tĩnh đến lạ thường.

Lúc Elysian quay lại toa tàu thì bỗng nghe thấy tụi Harry và Ron đang ỏm củ tỏi lên với ai đó

"Nếu tao là mày, Potter, tao sẽ cẩn thận hơn một chút. Mày rồi sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn. Tại ba má mày hồi đó cũng không biết điều gì là tốt cho họ. Mày mà cứ giao du với đám rẻ rách như bọn Weasley và lão Hagrid ấy thì có ngày cũng tiêu đời"

"Mày nói lại coi!" Nó nghe tiếng Ron quát lớn

Rồi tụi nhóc kia bỏ đi, lúc Elysian đi đến toa của mình thì đã thấy Ron và Harry đang đứng trước cửa, mặt mũi lếch thếch như vừa quánh nhau xong.

"Chuyện gì vậy? Sao hai bồ còn chưa thay đồ?"

"Tụi mình định đi rồi nhưng đám thằng Draco đến kiếm chuyện" Ron nói

"Hồi trước bồ có quen Draco Malfoy hả?" Ron quay sang hỏi Harry

Harry giải thích vắn tắc cuộc gặp gỡ ở Hẻm Xéo. Ron nghe xong bảo:

"Mình có nghe nói về gia đình nó. Họ là những người đầu tiên quay về phe ta sau khi kẻ mà ai cũng biết là ai đấy biến mất. Họ nói họ bị bùa mê. Ba mình không tin. Ba mình nói bố thằng Malfoy đúng ra không nên thanh minh này nọ về chuyện đã theo phe hắc ám"

"Mấy bồ nên thay đồng phục vào nhanh nhanh đi. Mình vừa mới đi lên mấy toa đầu và hỏi nhân viên kiểm soát tàu, ông ấy nói chúng ta gần đến nơi rồi." Elysian hối thúc hai thằng nhóc. Ron và Harry như gà mổ thóc vội gật đầu, chúng chạy ù ra khỏi toa khi chỉ còn có vài phút là tới ga tàu.

Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, chúng nó nghe thấy giọng một người đàn ông:

"Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?"

Người gác cổng to con la lớn để thu hút sự chú ý của bọn năm nhất. Ông ta tên Hagrid thì phải, tuy trông thân hình có hơi đáng sợ nhưng tính tình thì khá tốt.

"Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta."

Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp.

Rồi, con đường ấy bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:

"Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!"

Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dưới chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục đục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Nhắm theo ánh đèn của Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.

Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi. Elysian cũng hào hứng cảm thán cùng tụi con nít, cái cảm giác vui sướng vẫn còn đó, vẫn như ngày đầu.

"Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?" Hagrid nhòm qua thằng nhóc mất cóc đang gật đầu lia lịa. Nói xong, Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.

"Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall" Hagrid lên tiếng khi thấy giáo sư McGonagall mở cửa.

"Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."

Cái sảnh chính to lớn lại một lần nữa hiện ra trước mắt Elysian một cách đầy sống động và ấm ấp. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống nhu ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.

Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến rồi đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.

Giáo sư McGonagall cất lời:

"Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi với các bạn chung một ký túc xá.

Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc.

Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà, một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.

Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."

"Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong." Giáo sư McGonagall nói.

"Phân loại vô các nhà là sao?" Elysian nghe Harry thì thầm với Ron

"Chắc là họ định làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi."

Tức thì Harry lộ rõ vẻ mặt lo lắng, không riêng Harry mà đám nhóc kia cũng vậy. Elysian nghe tiếng Hermione lẩm bẩm mấy câu thần chú, Ron thì sợ đến sắp xỉu đến nơi. Con bé quyết định không nói ra thực chất buổi phân loại là gì, như vậy thì còn gì là vui nữa. Nó cười mỉm.

"Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta" Giáo sư McGonagall đã quay trở lại

Tụi năm nhất tỏ ra lúng túng vụng về, cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nữa rồi mới bước vào đại sảnh đường.

Cái nón phân loại đang nằm chễm chệ phía trên sảnh, nó hát luyên thuyên bài hát về các nhà, lúc này thì cả bọn mới thở ra một hơi nhẹ, hoá ra chúng chỉ cần đội nón lên là được

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế"

"Hannah Abbott!"

Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

"Hufflepuff"

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff. Elysian thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.

"Kế tiếp, Susan Bones!"

"Hufflepuff." Cái nón lại hô lên lần nữa và Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.

"Hermione Granger!" Cô bé chạy như bay lại cái ghế và chụp ngay cái nón lên đầu. Cái nón hô lên:

"Gryffindor." Ron nghe tới đó nghiến răng trèo trẹo.

"Elysian Sylvester"

Elysian nghe tên mình, cả sảnh đường đều nghe tên nó. Đám đông lúc nãy vẫn còn đang rôm rả bỗng im bặt mà đồng lòng hướng về phía Elysian. Nó ung dung bước lên từng bật thang và ngồi vào cái ghế, đối diện Elysian là cả ngàn con mắt đang dán vào mình. Chiếc nón vừa được đặt lên đầu nó đã reo to

"À, lâu rồi ta chưa thấy người nhà Sylvester đấy. Ừm...nội tâm thú vị, thật thú vị. Ta tự hỏi có nên đặt ngươi vào Gryffindor không?" Elysian khẽ lắc đầu, nó vẫn còn yêu nhà của mình lắm.

"Hửm? Có cá tính, ta cảm thấy một nguồn sức mạnh vượt trội, một ý chí kiên cường, một mong ước to lớn...thế thôi vậy, tốt nhất vẫn là..."

"Slytherin!" Cái nón reo to sau một hồi chần chừ

Nhà Slytherin reo hò mừng rõ, có mấy người nam sinh ngồi đầu đã đứng phắc dậy mà chào đón Elysian về chỗ ngồi. Vẻ mặt tụi Harry và Ron xụ đi, không biết là do Elysian được phân vào nhà mà chúng có ác cảm hay vì cả hai đang mong Elysian sẽ ở chung nhà với chúng.

Harry và Ron sau đó tất nhiên đều đã được phân loại vào nhà Gryffindor. Đám trẻ còn lại nhanh chóng bước lên hoàn thành nghi lễ. Khi tất cả đã yên vị thì cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh và cất tiếng:

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"

Đám trẻ năm nhất ngơ ra nhưng Elysian thì chỉ chăm chăm nhìn vào đĩa thức ăn màu vàng óng trước mặt nó.

Những cái dĩa trống ấy giờ đây đã đầy ắp thức ăn, chất đầy trên bàn ghế: thịt cốt lết, đùi cừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà rốt, nước chấm, sốt cà chua, và chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

Elysian lấy cho mình mỗi thứ một tí cùng với món chính là một miếng thịt cừu thơm lừng, cả chặng đường dài đi đến trường làm cho nó đói lả. Draco nãy giờ ngồi kế bên nó bày ra vẻ mặt nhăn nhó, nhịn mãi không được nên mở miệng

"Nghe nói bồ làm quen với thằng Potter hả?"

"Thì sao? Công tử sẽ ghét tôi chung à?" Elysian vốn luôn thích gọi Draco là công tử khi nó giận Draco, chắc vì nó ghét cái vẻ chảnh choẹ của thằng nhóc.

Draco nhăn mặt trước hai từ "công tử", cũng không biết chính mình đã làm gì mà khiến cô tiểu thư Sylvester buồn lòng, nó đành nhẹ nhàng chìa một cái hộp nhỏ màu hồng ra phía trước Elysian.

"Mẹ bảo tôi đưa cho bồ, là quà chúc mừng nhập học"

Elysian nhận lấy món quà nhỏ, nói tiếng cám ơn rồi lại tiếp tục bữa tối của mình nhưng chưa cắt xong miếng thịt thì lại nghe tiếng Draco xì xào

"Tôi bảo, bồ nên tránh xa tụi nó thì tốt hơn. Chơi với chúng không tốt lành gì đâu" Draco rì rầm, chắc nó còn tức vụ bị từ chối trên xe lửa.

"Bồ cũng không tốt lành gì đâu, chưa kịp đến trường đã gây chuyện trên tàu. Tốt nhất là bồ nên giữ cái mỏ của mình đúng vị trí đi không thì mình sẽ làm cho nó lệch đi đó"

Elysian lườm thằng nhóc, Draco thấy vậy thì im miệng không nói gì nữa, qua một hồi cũng tiếp tục ồn ào với đám Crabe và Goyle.

----

"Học sinh năm nhất theo tôi nào"

Gemma Farley, người tự giới thiệu mình là huynh trưởng của nhà Slytherin la to. Đám năm nhất sau khi đã ăn no nê nghe vậy thì nhanh chóng nối đuôi nhau đi theo cô ấy.

"Linh vật của chúng ta là con rắn, sinh vật tinh khôn nhất trong các loài, màu sắc của Nhà là xanh ngọc lục bảo và bạc, còn phòng sinh hoạt chung thì nằm ngay sau một lối vào bí mật ở dưới hầm ngục.

Mật khẩu vào phòng sinh hoạt chung được thay đổi mỗi 2 tuần. Cho nên cũng không hại gì nếu các trò thỉnh thoảng chịu khó liếc mắt ngó qua cái bảng thông báo dùm cho. Và đừng có mà đưa một kẻ từ Nhà khác vào phòng sinh hoạt chung hay nói cho chúng biết mật khẩu, nghe chưa! Hơn bảy thế kỷ qua chưa hề có một kẻ lạ mặt nào đặt chân vào đó được, chưa hề!

À mà thôi, bây giờ thì có vài điều quan trọng các trò nên biết về Slytherin và vài điều mà các trò đã lãng quên..." Vị huynh trưởng tiếp tục nói khi dắt cả đám đi vòng quanh các hành lang dài vô tận của Howgarts.

"Trước tiên, hãy cùng nhau tống khứ vài chuyện hoang đường cái đã! Các trò hẳn đã nghe nhiều lời đồn đại về Nhà Slytherin - rằng tất cả chúng ta đều theo đuổi Nghệ thuật Hắc ám, và chỉ chịu nói chuyện với trò nếu ông cụ cố của trò là một pháp sư danh tiếng, hay những chuyện tào lao đại loại như vậy. Chà, theo tôi nghĩ thì các trò đừng có mà tin mọi thứ các trò nghe được từ những đứa chuyên ganh ghét chúng ta thuộc mấy Nhà còn lại.

Tôi không hề phủ nhận rằng Nhà chúng ta đã sản sinh ra một phần trong số những phù thuỷ hắc ám, nhưng nên nhớ, vẫn có phần của ba Nhà còn lại, chỉ là họ không dám thừa nhận thôi. Và, đúng là chúng ta có xu hướng truyền thống chỉ nhận những học sinh đến từ các gia đình có dòng dõi phù thuỷ, pháp sư, nhưng hãy coi đó, ngày nay các trò sẽ thấy hàng đống người trong Nhà Slytherin có ít nhất cha hay mẹ là Muggle.

Chúng ta chả phải người xấu. Chúng ta cũng giống như linh vật của Nhà vậy, con rắn ấy! khéo léo, mạnh mẽ, và, thường xuyên bị hiểu lầm. Không thể chối cãi rằng chúng ta là Nhà bảnh nhất và sắc sảo nhất trong cái trường này. Chúng ta đã chơi là phải thắng, bởi vì chúng ta biết trọng thanh danh và truyền thống lâu đời của dòng dõi Slytherin.

Một vài thứ nữa mà các trò nên biết: con ma của nhà là Nam tước Đẫm Máu. Nếu như các trò làm vừa lòng ổng thì ổng thỉnh thoảng cũng doạ bọn khác dùm các trò, có thể lắm chứ! Đừng bao giờ hỏi tại sao ông ta lại bê bết máu như vậy, ổng không thích đâu.

Ừm, tôi nghĩ vậy cũng đủ hết rồi đó. Tôi chắc chắn các trò sẽ thích ký túc xá Nhà cho coi."

Gemma Farley nói một tràng dài trên đường dẫn tụi năm nhất xuống hầm ngục, mà chắc tụi nó cũng nghe câu được câu không tại đứa nào đứa nay đều đã thấm mệt.

"Mật khẩu hiện tại của Nhà là Thuần Huyết, các trò cố mà nhớ cho rõ, không thì có Merlin mới biết các trò sẽ bị gì" Gemma vui vẻ hù dạo tụi năm nhất.

Elysian nhanh nhẹn bước lên từng nấc thang dẫn đến phòng ngủ con gái, căn phòng có 5 cái giường, đều đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp cùng với đống rương hành lí của chúng nó. Những chiếc giường bốn cọc treo rèm lụa màu xanh ngọc và khăn trải giường thêu chỉ bạc. Xung quanh có khá nhiều các bức thảm thêu thời Trung cổ miêu tả cuộc phiêu lưu của những bậc tiền bối nổi tiếng nhà Slytherin được treo khắp các bức tường, còn những chiếc đèn lồng bạc hết sức lộng lẫy thì rũ xuống từ trần nhà. Kế giường của Elysian là Pansy Parkinson, một cô bé khá ít nói theo trí nhớ của Elysian, cả đám nhanh chóng chào hỏi nhau rồi đi ngủ, phía trước vẫn còn một hành trình dài đang đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top