Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ cedric diggory ] his own

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cedric không thể tin nổi vào mắt mình, gã thậm chí đã muốn móc hai con ngươi này ra mà vứt quách vào lò sưởi, mặc cho Cordelia Callahan là người đầu tiên khen màu hổ phách trong cặp đồng tử ấy mạnh mẽ phóng khoáng biết bao nhiêu, từng cảm thán chúng đẹp đẽ thế nào, tựa như có thể nuốt trọn linh hồn của kẻ nào dám nhìn ngắm gã quá lâu. Nhưng thế thì sao, giờ thì em đã tự nhổ vào cái thứ mà bản thân từng hết lời ngợi ca, và gã cũng đếch biết em đang làm cái mẹ gì ngoài kia nữa, vào cái giờ tối muộn như thế này. Không phải gã không biết, gã chẳng qua chỉ là không dám thừa nhận những thứ bản thân đã thấy mà thôi, và cảnh tượng đó chắc chắn sẽ ám ảnh gã đến tận lúc chết.

Hóa ra đó là lý do Cordelia dạo gần đây luôn trở về vào những thời điểm đã quá giờ giới nghiêm. Hóa ra đó là lý do em chủ động né tránh từng cái chạm từ gã, đó là lý do em chẳng còn hương thơm của hoàng thảo mỗi lần gã cố ý muốn ôm em vào lòng. Thay vào đó, cả người em tỏa ra tạp nham những thứ mùi kì lạ. Và hơn hết, là mùi đàn ông, rất nhiều đàn ông, dù cho em có cố gắng che giấu nó bằng những hương nước hoa nồng nặc. Từ sau khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng đó, cảnh tượng Cordelia của gã thản nhiên để những bàn tay lạ lẫm chạm vào mình, thản nhiên để cho lũ đàn ông đè lên thân, thản nhiên nhìn chúng sung sướng hưởng thụ cái khoảnh khắc được sống với phần "con" đang trội hơn. Không, đó không phải Cordelia của gã. Kể cả khi những tiếng rên rỉ hưởng thụ cái ham thú xác thịt của thiếu nữ đã thực sự tát cho gã những cú đau muốn chết đi sống lại, gã vẫn không thể nào chấp nhận nó, đó chẳng phải người gã yêu nữa rồi. 

Đêm nay cũng thế, Cordelia vẫn chưa về, nhưng gã không buồn đi tìm em nữa. Gã tuyệt vọng lắm, gã đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi ngày đó em khen rằng gã có một đôi mắt rất tình. Và kể từ ấy, gã đã luôn đem theo bên mình một chiếc gương nhỏ cầm tay, lâu lâu lại ngồi chăm chú, tự ngắm đôi mắt mà Cordelia đã hết lời ca tụng. Gã tưởng bở rằng em đã yêu gã, đã chú ý đến gã, như cái cách gã thể hiện với em trong mỗi khoảnh khắc cả hai có cơ hội gặp gỡ riêng. Em yêu đôi mắt gã đến thế, vậy tại sao giờ em lại nhẫn tâm vấy bẩn nó? Tại sao em lại để gã nhìn thấy những thứ ấy? 

Lý trí nói gã nên mặc kệ đứa con gái lẳng lơ ấy đi, nhưng tay lại vẫn giơ chiếc gương nhỏ lên ngắm nhìn đôi đồng tử của bản thân một lần nữa. 

Cánh cửa lớn đằng sau mở ra, Cedric yên lặng nhìn dáng người mảnh khảnh đang từ từ tiến vào qua hình ảnh phản chiếu từ chiếc gương trên tay. 

"Hôm nay em lại về trễ,  Huynh trưởng Diggory cứ trừ điểm em."

Giọng nói mệt mỏi vang lên sau lưng gã, có phần hơi lạc đi và khàn đặc. Cordelia vẫn đứng im chờ một lệnh trách phạt từ Cedric, song gã lại chẳng nói gì, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào những ngọn lửa nhảy múa tí tách trong lò sưởi thay vì thốt ra một câu trừ điểm nữ sinh đã vi phạm quy tắc sinh hoạt. Gã thậm chí đã không muốn nhìn mặt em nữa, thì bảo gã làm sao có thể bình tĩnh mà nói chuyện đây?

Cordelia vẫn đứng đó, đây là lần đầu tiên em thấy Cedric yên lặng như thế. Bởi những lần trước, dù em có về trễ, gã cũng sẽ hỏi han em, rồi sau đó cố gắng tìm những kẽ hở trong luật lệ để giảm tội cho em. Nhưng lần này có vẻ không như thế nữa, phải chăng do em vi phạm cùng một lỗi quá nhiều lần trong một tháng nên đã khiến gã tức giận?

Cordelia không nói gì nữa, Cedric thậm chí đã không ngoái đầu nhìn em, có vẻ như đã ngủ gật mất rồi không chừng. Nếu vậy thì càng tốt, em sẽ trốn được buổi hôm nay, sẽ không bị mất điểm nữa.

Tiếng giày da vang lên trên mặt sàn gỗ, âm thanh phát ra đủ lớn để Cedric biết rằng Cordelia đang tranh thủ lủi về phòng.

"Em đi đâu giờ mới về?"

Giọng nói khiến Cordelia giật nảy mình, lấm lét quay lại, ăn trọn cái nhìn phán xét từ Cedric. Gã nhận ra đã một thời gian, chân váy em dường như đã bị chỉnh sửa cho ngắn hơn, nhìn qua thì sẽ chẳng ai để ý, nhưng gã đã ngắm em thật nhiều, và chẳng mất bao lâu để thấy sự khác biệt ấy. Em thậm chí còn không thèm cài hai cúc áo trên cùng, y hệt như một số nữ sinh nổi loạn lẳng lơ ngoài kia. Người ta vẫn thường nói gã sắc sảo, cực kỳ chú ý đến tiểu tiết, và ghi nhớ chúng một cách hoàn hảo. Có lẽ đó là một tài năng, có lẽ đó là một lời nguyền, vì nó đồng nghĩa với việc gã phải liên tục suy nghĩ cũng như bận tâm chuyện không đâu, hoặc đau đớn hơn nữa là phát hiện ra chuyện mà bản thân không nên biết. 

Gã đã từng tưởng em ăn mặc như vậy để quyến rũ gã, giờ thì gã hiểu rồi. Nhưng gã lại mong bản thân đã không hiểu cái chó gì thì tốt hơn.

"Như mọi hôm thôi, em có việc phải ở lại thư viện, giống như những lần trước em đã nói với anh"

Cordelia đã luôn lấy lý do ấy cho những ngày trở về muộn của mình dạo gần đây. Ban đầu thì gã tin em, rất tin. Nhưng giờ thì không. Giờ thì gã hận bản thân tại sao lại quá hèn nhát, đến mức không dám dùng dao lam rạch nát cái miệng dối trá của em.

"Còn gì nữa không?"

Cordelia ngập ngừng, dường như đã nhận ra thái độ khác lạ qua lời nói của Cedric. Sao đột nhiên gã lại tra khảo em như một tên tội phạm vậy? Gần hai tuần này em đều về giờ muộn thế này, đáng nhẽ ra gã phải nắm rõ rồi kia chứ?

"Chỉ có vậy thôi"

Cedric vẫn trầm ngâm, một sự trầm ngâm không cần thiết, đáng ra gã đã phải cười một điệu đầy mỉa mai mới phải. Gã không chắc bản thân còn có thể giữ bình tĩnh như thế này trong bao lâu nữa, và Cordelia thì vẫn đang tiếp tục đáp lại gã bằng những lời dối trá lươn lẹo. 

"Những ba thằng cùng một lúc, đắt hàng thật đấy"

Cuối cùng Cedric cũng đã tuôn ra sự khó chịu trong lòng mình, bao nhiêu giận dữ đều dồn hết vào chiếc gương vừa bị gã đập vỡ tan xuống mặt bàn. Âm thanh sắc bén khiến Cordelia sợ đến co rúm người lại. Gã đã trông thấy những gì rồi? Tại sao gã lại thấy? Chẳng phải đám con trai đó đã cam kết với em rằng khu đó không có ai lui tới hay sao? Mà nếu gã đã thấy rồi thì có khi nào cũng có người khác ở đó hay không? Em có bị đuổi học không? Em sẽ sống thế nào nếu chuyện này bị lộ ra ngoài? Hàng loạt những câu hỏi đan vào nhau rối như tơ vò, trên gương mặt hốc hác giờ đây còn lộ ra cả vẻ lúng túng hoảng loạn đến tột độ.

Hai chân em vô thức đi lùi lại khi thấy Cedric đang từng bước tiến gần về phía mình. Đến khi lưng em dính chặt vào bức tường, cả thân hình gã quây em vào trong lòng. Giờ gã nên làm gì với em đây? Gã có nên giết em luôn không? 

"Tiếp thêm một vị khách nữa, cũng không vấn đề gì nhỉ?"

Cordelia ngước lên nhìn, em lần nữa trông thấy đôi mắt hổ phách của Cedric Diggory. Nhưng giờ nó lạ quá, nó tối tăm quá, nó chẳng còn sáng lên như ánh dương mỗi khi nhìn em nữa. 

"Cởi đồ ra, Cordelia"

"C-Cedric?"

"Hay em muốn tôi tung câu chuyện xấu xí của em cho cả trường biết?"

Khóe môi Cedric hơi cong lên, không biết vì trò uy hiếp hèn hạ của gã đã thành công đe dọa Cordelia, hay do gã đã tuyệt vọng đến nỗi chẳng rõ nên bày ra biểu cảm gì mới vừa hoàn cảnh. Đến lúc này thì Cordelia tưởng như nền gạch dưới chân mình đã mềm nhũn tới mức có thể nuốt chửng em luôn rồi, cái bí mật động trời mà em cố gắng giấu đi cho bằng được, đến cuối cùng vẫn bị lộ ra. Em thực sự không muốn thỏa mãn cái nhu cầu xác thịt của Cedric Diggory, vì như thế chẳng khác nào khẳng định bản thân em chính là một con điếm thực thụ. Nhưng giờ em còn gì để mất nữa đâu? Lòng tự trọng của em đang nằm trong tay gã không phải sao?

Cordelia nuốt ngược sự nhục nhã vào bên trong, bàn tay chầm chậm đưa lên, chuẩn bị cởi đồ. Giờ đã đến nước này, nếu tiếp tục cố chấp thì sẽ chỉ thiệt thòi thêm cho bản thân em. Ít nhất thì việc thỏa mãn xác thịt cho gã một lần cũng có thể đổi lại cái mồm của gã sẽ ngậm chặt vào. Ngay khi bàn tay em đưa lên cởi chiếc nút áo sơ mi đầu tiên,  Cedric đã tranh làm luôn việc đó. Gã không biết nữa, sự ghen tuông bảo gã làm thế, sự thù hận bảo gã làm thế, để ít nhất thì gã còn cảm nhận được bản thân gã còn một chút gì đó...kiểm soát em?

Cặp đồng tử màu hổ phách dừng lại ở hai vai đã thẫm lại vì những vết cắn của ái tình. Áo sơ mi bị vứt xuống sàn, cũng là lúc cơ thể ấy chằng chịt những cái sẹo chưa mờ đi, và những vết bỏng vẫn còn đỏ ửng. Phải, những vết bỏng do đầu thuốc lá dí vào, tạo ra các dấu tròn nhỏ, khiến em đau rát đến nhíu mày lại mỗi khi ngón tay gã chạm tới. Có lẽ, có lẽ đây cũng là lý do em né tránh từng cái chạm của gã. Gã không biết nữa, gã đang cực kỳ mâu thuẫn, dường như gã lại thương em. Tại sao em có thể để mặc bản thân cho những kẻ đốn mạt ấy mặc sức dày vò đến thế? Gã muốn hỏi em, muốn hỏi rất nhiều, nhưng những giọt nước mắt của em cứ tuôn ra và cổ họng gã lại nghẹn ứ. Tại sao em lại trở thành thế này? Cơ thể xinh đẹp đáng ra phải dành cho một mình gã, nhưng đã qua tay bao nhiêu thằng đàn ông vậy? 

Cordelia chẳng biết sao em lại khóc nữa. Em khóc vì tủi nhục, hay vì cuối cùng cũng có người biết được bản thân em đã trải qua những ngày tháng kinh tởm như thế nào. Cedric vẫn chẳng biết nên nói gì, nhưng dường như gã đã nhận ra, đằng sau những trận liên hoan xác thịt ấy, là cả một câu chuyện mà không phải ai cũng có can đảm phơi bày. Cordelia của gã chắc chắn không phải loại gái điếm sẵn sàng nằm ngửa ra với cái giá vài ba đồng galleons, gã tự tin gã hiểu em hơn bất cứ ai trong trường này.

"Là những thằng nào?"

Cedric nâng cằm em lên, để đôi mắt đẫm lệ của em một lần nữa nhìn thẳng vào cặp đồng tử hổ phách mà chính em đã từng hết lời khen ngợi. Nó quay trở lại rồi, ánh mắt dịu dàng ấy dường như đã trở về bên em rồi.

Có ba cái tên, và Cedric nghe không sót một chữ nào. Thằng tóc vàng có quả đầu vuốt keo ngược ăn theo Draco Malfoy, thêm hai thằng tóc nâu đen gốc châu Á, và cả ba đều thuộc Ravenclaw, và Cedric đều biết chúng, không học sinh nào ở Hogwarts mà không nghe đến chúng. Chúng là đám buôn lậu tình dược có tiếng ở cái trường này, và đương nhiên lâu lâu cũng phải thử nghiệm sản phẩm của mình. Chúng chuốc cho Cordelia một liều, và khi một thằng hành sự thì hai thằng kia chụp ảnh lại, làm một dây xích vô hình để trói chân Cordelia phải tiếp tục phục tùng chúng. Chúng không thể phủ nhận rằng chúng đã mê luyến cơ thể này của em, điều mà chúng chưa từng nghĩ tới khi bày ra cái trò thử nghiệm này.

Cedric vẫn tỏ ra trầm ngâm khi nghe tất cả đầu đuôi câu chuyện, nhưng những đường gân xanh nổi đầy trên trán đã tố cáo hắn rõ ràng đang không hề bình tĩnh. Giờ đã là nửa đêm, nếu không thì gã hoàn toàn có thể đến cho mỗi thằng một bùa Avada. Cơn giận không biết trút lên ai, Cedric chọn đổ nó xuống Cordelia tội nghiệp. Cả cơ thể em bị gã nhấc bổng lên vai, thô bạo ném xuống cái ghế sofa dài mà ban nãy bản thân gã đã ngồi. Một tay gã ghì lấy chiếc cổ mảnh khảnh, trong khi tay còn lại đã vô thức túm lấy eo của Cordelia.

"Tôi sẽ giúp em gột rửa đống nước dãi kinh tởm của mấy thằng đó, hãy cảm ơn tôi trước đi"

Gã nói, khi đôi môi đã sát cạnh ngay bên vành tai em, và bốn mắt vẫn đang nhìn nhau chằm chằm. Gã thầm chửi thề rằng tại sao em lại không nói gì với gã mà cứ tiếp tục ỉm đi, để rồi bị chúng hành hạ đến mức này? Gã giận em lắm, nhưng gã lại càng xót em hơn. Đôi môi gã hôn lên từng vết bỏng do đầu thuốc lá để lại trên cơ thể người con gái, từng cái chạm là một lần nhíu mày lại vì đau của Cordelia, dù gã đang rất dịu dàng. 

Cedric cố gắng tìm kiếm hương hoàng thảo thân thuộc ấy, nhưng tất cả chỉ là mùi thuốc lá, mùi gió sương, và mùi nước dãi của đám đàn ông. Thật tanh tưởi, thật kinh tởm.

"Tôi đã thấy cách chúng chạm vào em, như thế nào nhỉ?" - Cedric tiếp tục nói trong ánh nhìn van xin của Cordelia - "Như thế này, phải không?"

Áo ngực bị đẩy lên, Cedric vùi cả mặt mình vào đôi gò của thiếu nữ mà hưởng thụ. Giờ thì Cordelia không chỉ phải phục tùng ba kẻ khốn đã giở trò với em, em còn phải bịt miệng mình lại để tiếp tục làm đồ chơi cho Cedric Diggory. Tại sao em lại phải sống một cuộc đời tồi tệ đến thế? Em đâu có tội tình gì? Em đã làm gì để phải chịu những đau đớn nhục nhã như thế này?

Đôi mắt em lướt qua những mảnh vỡ của chiếc gương mà ban nãy Cedric đã đập ở trên bàn. Một suy nghĩ không tốt vụt ngang qua não em. Bàn tay em cố gắng vươn lên, với lấy một mảnh gần nhất. Khi Cordelia định đâm một nhát để kết liễu cuộc đời bế tắc của mình, cũng là lúc Cedric ngẩng đầu lên.

"Em điên rồi à?"

Gã kịp giữ chặt lấy bàn tay đang cầm mảnh thủy tinh chỉ chực chờ đâm một nhát xuyên cổ họng của em. Sao gã lại cứu em? Gã nên để em chết quách đi. Em chết đi rồi, thì cho dù gã có tung ra những chuyện vừa nghe, hay chuyện em là một con điếm rẻ tiền, chuyện em dùng tình để khiến gã im miệng, rất có thể gã sẽ gộp tất cả lại và đem kể cùng một lúc. Ồ, nhưng thế thì đã sao? Lúc đó em cũng chẳng còn trên đời để mà nhục nhã nữa. Mới chỉ nghĩ thế, bàn tay em lại càng cố gắng ghì chặt mảnh thủy tinh tiến đến gần hơn cổ họng mình. Cạnh sắc nhọn không cứa vào cổ em, nhưng nó đã khiến lớp da trong lòng bàn tay em bị tổn thương. Máu rỉ ra, nhỏ xuống cặp ngực trần, cũng là lúc em đau quá mà buông mảnh thủy tinh xuống.

Cedric nâng người em lên, ôm lấy cả cơ thể đang run rẩy ấy vào trong lòng. Gã càng đau hơn khi thấy em cố gắng cắn chặt môi lại để không phát ra những tiếng nức nở khiến các học sinh tỉnh giấc. 

Thời gian như dừng lại, máu trên tay em cũng đã khô. 

"Tôi xin lỗi"

Cordelia không trả lời, em chẳng còn sức mà nói nữa. Nhưng em biết, Cedric đã hiểu cho cái hoàn cảnh khốn khổ của em.  

"Hứa với tôi, đừng bao giờ làm như thế nữa, được không?"

Một cái gật đầu được đáp lại, Cedric khẽ vuốt nhẹ tấm lưng trần đã chi chít những vết thương của người con gái. 

"Tôi yêu em, Cordelia"

Đôi môi gã một lần nữa hôn lên bờ vai đang run rẩy của người con gái. Gã biết em đang không có tâm trạng để đón nhận, nhưng hạ bộ gã đã lên tiếng nãy giờ rồi. Cái mùi nước dãi kinh tởm ấy, gã muốn gột rửa nó cho bằng sạch. Bàn tay gã lại vô thức luồn xuống dưới, ma sát nơi tư mật qua lớp quần bảo hộ, đồng thời đưa đẩy hạ bộ đang dần nóng lên của mình, giúp Cordelia từ từ cảm nhận được sự thèm khát của gã.

Bàn tay gã vuốt một đường dài trên sống lưng em, móng tay khẽ cứa qua những vết bầm và bỏng rát, khiến em bất chợt phát ra âm thanh chua xót. Nhưng tạm bỏ qua vấn đề đấy, giờ gã sẽ khiến em sung sướng đến mức có thể quên đi cơn đau ấy, đến mức cả cơ thể em chỉ còn đọng lại mùi của gã, đến mức đầu óc em quên đi những thằng cặn bã em đã làm cùng. 

Cordelia không cử động, nhưng sự ma sát nơi hạ bộ đã khiến em dần cảm nhận được một loại khoái cảm dịu dàng mà trước nay chưa từng có. Hai tay em bất giác vòng qua cổ gã, hơi thở trở nên gấp gáp mà hưởng thụ. Đôi môi Cedric chuyển đến cắn mút hai đầu nhũ đã cương cứng, nhâm nhi chúng như một thứ sơn hào hải vị. 

Một cách đột ngột, Cordelia cảm nhận được hơi nóng trần trụi và một cơn đau xé toạc nơi hạ bộ giữa hai chân em. Tim em đập nhanh, từng hơi thở nặng nề phả vào tai gã. Cedric dịu dàng bắt lấy cánh môi đang run rẩy ấy mà chăm sóc. Gã đã hạnh phúc biết bao nhiêu khi nhận ra, hương hoàng thảo vẫn vất vưởng đâu đó trong khoang miệng nhỏ của em, và gã cứ thế mặc sức để cho cái lưỡi nghịch ngợm quấy nhiễu. Trụ thịt ấm nóng vẫn đang tiếp tục luật động nơi âm hộ đã đỏ ửng. Cordelia đã trộm nghĩ nếu không phải em mới bị "chăm chút" từ trước, thì với kích thước của Cedric, chắc chắn đã không thể chịu nổi.

Những âm thanh rên rỉ đứt quãng được thốt ra giữa một tràng hơi thở nặng nề. Cedric đương nhiên để ý từng biểu cảm của em, và dường như gã đã nhận ra mình vừa chạm đến điểm nhạy cảm nơi ấy, và thế là gã chỉ tập trung ma sát từng chuyển động vào đó. Chiếc eo nhỏ nằm trọn trong đôi tay gã, khẽ nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo từng chuyển động. Cordelia biết đây chẳng phải tình yêu gì, gã chỉ cần một cái cớ để hợp lý hóa việc cưỡng hiếp em. gã và đám rách nát kia cũng chẳng khác đếch gì nhau.  

"Nhìn anh đi, Cordelia"

Cedric giữ lấy cằm em, để đôi mắt em một lần nữa chìm sâu vào bể tình trong gã. Gương mặt em ửng hồng, nửa tỉnh nửa mê, và gã mới là kẻ đã chết trong cái dáng vẻ yêu kiều ấy, chứ không phải đối phương. 

"Nói đi, Cordelia. Hãy nói rằng em cũng yêu tôi đi?"

Cordelia vẫn không thể thốt ra được câu nào tử tế, bởi cánh môi em đã mím chặt ngăn những tiếng rên rỉ đánh thức những người khác. Cedric thấy em vẫn cố gắng né tránh, từng cú thúc mạnh như muốn trừng phạt bộ dạng ương bướng ấy. 

"Đừng ngó lơ tôi, Cordelia"

Cordelia bật ngửa đầu ra sau, bịt chặt miệng lại ngăn không cho tiếng nức nở phát ra sau cú thúc như trời giáng của Cedric. Em không thể nói em yêu gã được, dù đúng là sự thật em đã từng yêu gã. Nhưng Cedric của hiện tại không phải người mà em đã quen, cũng như chính bản thân em không còn sạch sẽ như trước đó nữa. Có lẽ, có lẽ, ở một vũ trụ song song nào đó, em sẽ nói em yêu gã, sẽ rúc vào lồng ngực gã mà hưởng thụ cái khoái lạc xác thịt, một cách tự nguyện, một cách khao khát.

Âm thanh da thịt chạm vào nhau cứ vang lên khắp phòng sinh hoạt chung. Bọn họ sẽ không dậy đâu, vì Cedric đã tặng cho mỗi phòng một bùa cách âm rồi. Nhưng nhìn bộ dạng mím môi cam chịu này của em cũng không quá tệ, dù hơi bất mãn vì em không chịu thừa nhận rằng làm tình cùng gã vẫn là tốt hơn đám rách nát ngoài kia.

Cedric tiếp tục luật động dù cho cả cơ thể của Cordelia đã đổ gục xuống vai gã. Những vết cắn chi chít của gã đè lên những dấu hôn và vết bỏng chưa lành, dù đáng thương thật đấy nhưng gã không hối hận. Cedric vùi vào lồng ngực em, lắng nghe nhịp tim của em vẫn còn đang đập mạnh, và cơ thể vẫn bất giác run lên khi gã rút côn thịt ra khỏi nơi ẩm ướt giữa hai chân em. Gã chẳng rõ những biểu tình ban nãy của em xuất phát từ dục vọng hay lý trí, nhưng ít nhất, đó cũng là dành cho gã, khiến gã cảm thấy như bản thân mới là kẻ chiến thắng, là kẻ duy nhất có được cái gật đầu từ người gã yêu. 


Khi Cordelia tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng Huynh trưởng Hufflepuff, nhìn đồng hồ đã quá cả giờ trưa. 

Dưới sàn nhà lạnh ngắt, trước mặt em là ba xác chết.

Và đằng xa, là Cedric Diggory đang ngồi trên bàn làm việc, nhìn em.


"Em có thích không, Cordelia?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top