Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22. Người sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết càng lúc càng tệ hại hơn khi gần đến ngày diễn ra trận đấu Quidditch đầu tiên trong năm học. Dù vậy nhưng đội tuyển nhà Gryffindor vẫn luôn chuyên tâm luyện tập mà không chút sờn lòng. Sau buổi luyện tập cuối cùng để chuẩn bị cho trận đấu ngày thứ bảy, cả đội Gryffindor kéo nhau quay trở về phòng thay đồ. Jolisa đã ngồi đợi sẵn ở trong đó, Harry vừa nhìn thấy cô liền mừng rỡ chạy đến, mặc cho bộ đồ thi đấu ướt đẫm nước mưa vẫn còn trên người cậu

"Trời mưa to lắm, sao bồ không ở lại phòng sinh hoạt chung đi?" Harry nói, tay nhận lấy cái khăn bông từ Jolisa

"Ron với Hermione đến thư viện rồi, ở trong tháp một mình chán lắm"

"Ron mà cũng đến thư viện sao?" Harry ra vẻ kinh ngạc, không dám tin vào những gì cô vừa nói

"Bị Hermione kéo đi đấy, tại sắp đến hạn nộp bài tập rồi mà cậu ấy chưa làm bài nào hết"

Bỗng tiếng của Oliver Wood vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người

"Chúng ta sẽ không đấu với đội Slytherin! Flint vừa mới gặp tôi. Thay vào đó, chúng ta sẽ đấu với đội Hufflepuff" Trông anh ấy có vẻ tức giận lắm, thế là mọi người đều đồng thanh hỏi

"Tại sao?"

"Flint cáo lỗi rằng cánh tay của Tầm thủ đội họ vẫn chưa lành hẳn. Nhưng lý do thật sự khiến họ làm như vậy thì quá rõ ràng, không muốn thi đấu trong điều kiện thời tiết này! Họ cho rằng thời tiết xấu sẽ làm hỏng cơ may của họ... " Oliver đáp lời, hàm răng cứ nghiến kin kít. Suốt mấy ngày nay luôn có gió lớn và mưa to, và trong khi anh ấy nói, mọi người lại nghe thấy tiếng sấm rền vọng lại từ phía xa xa

"Tay của Malfoy chẳng bị làm sao hết! Nó chỉ giả vờ mà thôi!" Harry tức tối nói, đến cả cái khăn trong tay cũng bị cậu vò đến thảm thương

"Anh biết chuyện đó, nhưng chúng ta không thể chứng minh được. Bấy lâu nay chúng ta đã luyện tập trong tinh thần và chiến thuật đấu với Slytherin, chứ không phải Hufflepuff, phong cách của hai đội này hoàn toàn khác nhau. Đội Hufflepuff lại còn có một đội trưởng kiêm Tầm thủ mới, Cedric Diggory... " Chẳng hiểu sao khi anh ấy còn chưa dứt câu thì đã có ba thành viên nữ trong đội Quidditch khúc khích cười, khiến cho Oliver phải cau mày hỏi

"Có chuyện gì vậy?"

"Có phải anh ta là một anh chàng cao lớn đẹp trai không?" Angelina nói

"Mạnh mẽ và lặng lẽ nữa" Katie bổ sung thêm

Cả ba người họ lại khúc khích cười lần nữa, Jolisa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền quay sang hỏi Harry

"Người đó là ai vậy?"

"Để mình nhớ xem... hình như là một người năm thứ năm nhà Hufflepuff, nghe nói là anh ta giỏi lắm"

Jolisa chỉ khẽ gật gù khi nghe Harry nói. Người có thể khiến cho Oliver bực tức như thế thì chắc hẳn là một người rất giỏi rồi. Fred đứng cách đó không xa, sốt ruột đáp lời

"Anh ta cứ lặng lẽ là vì anh ta đần đến mức không thể xâu hai từ lại với nhau để nói thành câu. Anh Wood, em không biết tại sao anh lại lo lắng như vậy, Hufflepuff là đội dễ xơi nhất. Năm ngoái, trong trận tụi mình đấu với họ, Harry đã bắt được trái Snitch chỉ trong vòng năm phút! Anh nhớ không?"

"Chúng ta đã chơi trong những điều kiện hoàn toàn khác bây giờ! Diggory đã tổ chức được một đội rất mạnh! Nó là một Tầm thủ xuất sắc! Anh lo là các em sẽ phải chịu như vầy, chúng ta không được xả hơi! Chúng ta vẫn phải giữ mục tiêu của chúng ta! Tụi Slytherin đang tìm cách chơi xỏ mình! Chúng ta phải thắng!" Chẳng hiểu vì sao Oliver lại trở nên tức giận hơn trước, bên ngoài tiếng mưa gào to bao nhiêu thì anh ấy quát còn to hơn bấy nhiêu

"Bình tĩnh đi anh Oliver! Chúng ta sẽ thi đấu với đội Hufflepuff một cách nghiêm túc. Hết sức nghiêm túc"

Sau câu nói của Fred thì cả phòng thay đồ lại chìm vào không gian thinh lặng, chẳng còn tiếng gì khác ngoài tiếng mưa gào thét ở bên ngoài sân nữa. Rồi Oliver để lại mọi người bên trong, một mình anh ấy đi ra bên ngoài, nhận thấy mọi thứ đang ngày càng trở nên ngột ngạt hơn, Jolisa liền quay sang nói với Harry một tiếng rồi chạy theo Oliver, dù gì thì vào những lúc tâm trạng không tốt thì cũng không nên ở một mình. Rất nhanh sau đó Jolisa đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Oliver đang ngồi ở phía xa, mặc cho nước mưa vẫn luôn hắt không ngừng vào người mình, anh ấy cứ ngồi yên ở đấy, đôi bàn tay đưa lên ôm lấy cả gương mặt

"Anh Wood... "

"Để anh một mình đi Alicia" Oliver vẫn không ngẩng mặt lên, thanh âm mệt mỏi đáp lời

"Em nghĩ rằng trong mấy lúc buồn rầu, có ai đó ở cạnh bên thì vẫn tuyệt hơn mà, đúng không?"

Đến lúc này anh ấy mới chầm chậm ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt màu nâu sâu thẳm thể hiện rõ nét ngạc nhiên khi thấy cô đứng trước mặt mình

"Charites? Sao em... "

"Anh ăn không?" Jolisa cắt ngang lời anh, cánh tay chìa ra trước mặt Oliver, để anh tự lựa chọn một trong mấy viên kẹo sắc màu trong lòng bàn tay cô

"Cảm ơn... " Anh lấy một viên màu đỏ, rồi nhanh chóng bóc vỏ nó đi, bỏ vào trong miệng mình

"Tâm trạng không tốt mà ăn đồ có nhiều đường sẽ đỡ lắm á" Cô nói, bản thân thì ngồi xuống vị trí bên cạnh

"Thật ra thì em thấy anh cũng đừng quá lo lắng làm gì, đội Quidditch nhà chúng ta rất giỏi, ai cũng biết điều đó mà"

"Anh cũng là một Thủ Quân rất giỏi, Harry nói rằng anh luôn chắn được rất nhiều bóng của đội đối thủ, không phải sao? Vậy thì tại sao anh còn phải lo lắng chứ?"

"Đồng ý là đội Slytherin đang chơi xấu đội nhà chúng ta, nhưng em thấy anh nên lấy chuyện này để làm động lực thay vì tự biến nó trở thành gánh nặng cho cả đội, thân là một đội trưởng, anh phải là người mang đến tinh thần chiến đấu nhiều nhất cho cả đội chứ"

Jolisa cứ luyên thuyên mãi dù chẳng nhận được câu trả lời nào từ Oliver, những cơn mưa ào ạt ngoài kia thì vẫn gầm rú như những con thú giận dữ, từng đợt gió to cứ thổi đến, khiến cho mái tóc bồng bềnh của cô cũng bị rối cả lại vì nó, trong lòng Jolisa thầm thở dài, cảm tạ bản thân vì khi nãy chờ Harry đã buộc sẵn mái tóc lên trước. Chợt cô nghe được tiếng Oliver đang cười khúc khích, lúc cô quay qua nhìn anh thì cũng vừa đúng lúc đôi đồng tử màu nâu đó đang chăm chú nhìn vào cô

"Em thật sự rất đáng yêu đó, biết không?" Anh đưa tay lên, cưng chiều véo một bên má của cô

"Anh quay lại phòng thay đồ đi, ai cũng chờ anh ở đấy"

Sau hôm đó, mối quan hệ giữa Jolisa và Oliver đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí có nhiều lần mọi người còn bắt gặp được cảnh cô với anh thường xuyên đi đến lớp cùng nhau mặc cho lớp của Oliver ở hướng ngược lại với lớp cô. Nhưng không vì vậy mà anh ấy bỏ bê chuyện luyện tập của đội nhà mình, thậm chí càng gần ngày thi đấu thì tần suất cô thấy Oliver hấp tấp chạy đi tìm Harry giữa hai tiết và dặn dò cậu ấy đủ điều càng nhiều hơn. Vào ngày cuối cùng trước khi trận đấu diễn ra, gió thổi to đến mức hú cả lên và mưa to chưa từng thấy. Bên trong những hành lang và các phòng học tối đến nỗi phải thắp thêm đuốc và đèn lồng. Bọn nhà Slytherin thì chảnh hết biết, mà đương nhiên đứa chảnh nhất là Draco

"Ôi, giá mà tay của tôi khá hơn một chút!" Hắn giả vờ thở dài khi đi ngang qua Jolisa và Harry sau giờ học Biến hình của hai nhà, nhưng mà cả hai cũng chẳng buồn quan tâm đến hắn ta nữa, vì giờ đây hai người đang bận chờ Oliver dặn dò Harry lần thứ ba trong ngày. Harry nhìn xuống cái đồng hồ trên tay mình và cậu nhận ra rằng cả hai đã trễ giờ học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám được hơn mười phút rồi, thế là cậu lại vội vã kéo Jolisa chạy đi, mặc cho Oliver vẫn còn ở phía sau gào theo

"Diggory có kiểu đổi hướng thình lình ngặt nghèo lắm, thành ra em có thể cố gài móc nó... "

Cho đến khi cả hai đã đứng trước cửa phòng học của giáo sư Lupin, Harry mới kéo cô thắng gấp lại đến mức chúi cả người về phía trước, cả hai mở cửa ra bước vào bên trong

"Con xin lỗi thầy Lupin, tụi con trễ... "

Nhưng người ngồi ở bàn giáo viên ngước mặt lên nhìn bọn họ không phải là giáo sư Lupin, mà là thầy Snape

"Bài học đã bắt đầu mười phút rồi Potter, Charites. Thành ra tôi thấy phải trừ nhà Gryffindor hai mươi điểm. Ngồi xuống"

Đối với kiểu trừ điểm không thương tiếc này của giáo sư Snape thì Jolisa cũng đã quen quá rồi, chẳng buồn tức giận nữa. Cô lặng lẽ ngồi vào cái bàn trống ở giữa phòng, khi nhìn thấy Harry vẫn chưa ngồi xuống, cô liền khẽ kéo vạt áo của cậu, nhưng có vẻ cậu chẳng để ý đến

"Giáo sư Lupin đâu rồi?"

"Ông ấy bảo là ông bệnh quá không dạy được ngày hôm nay. Tôi tưởng tôi bảo trò ngồi xuống rồi mà?" Thầy Snape đáp, với một ý cười nham hiểm

"Thầy bị bệnh làm sao ạ?"

"Không đến nổi nguy cấp tính mạng" Đôi mắt đen của thầy Snape loé sáng, giọng ông như thể chỉ mong chờ mỗi điều đó mà thôi

"Trừ thêm năm điểm nhà Gryffindor, và nếu tôi còn phải bảo trò ngồi xuống một lần nữa thì tôi sẽ trừ thêm năm chục điểm"

Jolisa có thể nghe thấy được tiếng cười hinh hích từ dãy bàn nhà Slytherin, nhất là Draco, hắn chính là người đắc ý nhất khi thấy nhà Gryffindor bị trừ nhiều điểm như thế. Cô đưa cánh tay ra kéo mạnh vạt áo chùng của Harry một lần nữa, khiến cậu ấy phải di dời sự chú ý từ thầy Snape sang cô. Khi Harry đã yên vị ở chỗ trống kế bên Jolisa, thầy Snape mới nhìn quanh lớp học rồi tiếp tục nói

"Như tôi đã nói trước khi hai trò nhà Gryffindor xen vào, giáo sư Lupin đã không để lại sổ theo dõi đầu bài mà các trò đã học cho đến nay... "

"Thưa thầy, chúng con đã học đối phó với Ông Kẹ, Ngù Đỏ, ma da và thủy quái, và chúng con chỉ mới bắt đầu... " Hermione nhanh nhẩu đáp

Ngay lập tức cô bé liền nhận được cái quác mắt đầy đáng sợ của thầy Snape, ông lạnh lùng quát

"Im lặng! Ta không hỏi thông tin. Ta chỉ nhận xét về sự thiếu tính tổ chức của giáo sư Lupin mà thôi"

"Thầy Lupin là thầy giáo Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giỏi nhất mà tụi con từng được học!" Có vẻ hôm nay Dean Thomas đã ăn gan hùm, cậu ta vậy mà dám nói to trước mặt thầy Snape

Khắp phòng học bắt đầu nổi lên tiếng tán thành rào rào của những học sinh khác. Và cái nhìn của thầy Snape thì càng trở nên đe dọa hơn bao giờ hết

"Các trò quá dễ dàng tự mãn. Thầy Lupin khó mà bắt các trò dốc hết sức. Ngù Đỏ với lại Grindylow thì ta tưởng học sinh năm thứ nhất đã phải học rồi chứ. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận... "

Jolisa nhìn thầy Snape lật sách ra, đến chương cuối cùng mà ông biết chắc là bọn học trò chưa thể học tới. Ông nói tiếp

"Về người sói"

Hermione dường như không thể tự kiềm chế mình nữa, cậu ấy lên tiếng

"Nhưng thưa thầy, theo chương trình thì chúng con chưa học tới người sói đâu ạ, chúng con chỉ mới bắt đầu về Hinkypunk"

"Trò Granger, tôi có cảm giác là tôi đang dạy lớp học này chứ không phải trò. Và tôi đang bảo tất cả các trò mở sách ra trang ba trăm chín mươi bốn" Bằng một giọng trầm chết người, thầy Snape bảo, rồi thầy đưa mắt nhìn quanh lớp, lặp lại lần nữa

"Tất cả các trò! Mở sách ra ngay bây giờ!"

Cả lớp bắt đầu mở sách ra trong tiếng càu nhàu rầu rĩ và những cái liếc ngang liếc dọc đầy cay đắng của học sinh nhà Gryffindor, còn tụi Slytherin thì hả hê hết sức vì cuối cùng cũng được thấy mấy đứa Gryffindor bị trị một trận tơi tả bởi chủ nhiệm nhà chúng nó. Thầy Snape hỏi

"Ai trong các trò có thể nói cho tôi biết làm thế nào để phân biệt người sói với chó sói thật?"

Mọi người ngồi im bất động, mọi người, ngoại trừ Hermione. Như mọi khi, tay cô bé giơ thẳng lên không trung. Nhưng thầy Snape không hề đếm xỉa gì tới Hermione. Nụ cười nham hiểm lại hiện ra trên gương mặt thầy

"Có ai nói được không? Chẳng lẽ các trò sẽ nói với tôi là giáo sư Lupin chưa từng dạy các trò sự khác biệt căn bản giữa... "

Parvati đột ngột nói

"Tụi con đã nói với thầy rồi, là tụi con chưa học tới chương người sói, tụi con mới học tới... "

"Im lặng! Được, được, được thôi. Ta chưa bao giờ nghĩ là lại có chuyện một học sinh năm thứ ba mà lại không thể nhận ra người sói nếu vô tình gặp một con. Ta sẽ ghi nhận điều này để báo cáo với giáo sư Dumbledore biết tất cả các trò tụt hậu như thế nào... " Thầy Snape gầm lên

Hermione nói, với cánh tay vẫn còn giơ cao trên không trung

"Thưa thầy, người sói khác với chó sói thật ở nhiều điểm nhỏ. Cái mõm của người sói... "

"Đây là lần thứ hai trò phát biểu khi chưa được hỏi tới, trò Granger à. Trừ năm điểm nhà Gryffindor vì cái vẻ ta đây biết hết không thể chịu đựng được đó" Thầy Snape nói, giọng lạnh nhạt

Hermione thì đỏ bừng mặt, cô bé hạ tay xuống, đôi mắt ứa đầy lệ ngó đăm đăm xuống sàn nhà. Nhìn thấy cô bạn của mình bị mắng oan ức như thế, hai bàn tay Jolisa dần co lại thành nắm đấm, đến mức mấy cái móng tay găm chặt vào trong da thịt cô, dấu hằn sâu đến mức sắp rách ra. Cả lớp nhìn thầy Snape trừng trừng, một dấu hiệu cho thấy bọn học trò ghét thầy Snape đến hết cỡ, bởi vì ai trong lớp học này cũng từng ít nhất một lần gọi Hermione là kẻ ta đây biết hết, và Ron là đứa gọi Hermione là kẻ ta đây biết hết ít nhất hai lần một tuần

"Thầy nêu ra một câu hỏi và bạn ấy biết câu trả lời! Thầy hỏi để làm gì nếu thầy không muốn được trả lời?" Ron nói lớn

Cả lớp biết ngay là Ron đã đi quá đà. Thầy Snape từ từ tiến tới trước mặt Ron, mọi người trong phòng đều nín thở. Thầy Snape đưa mặt thầy sát mặt cậu, tuyên án êm ái một cách đe dọa

"Cấm túc, trò Weasley! Và nếu ta mà còn nghe trò phê bình cách dạy của ta nữa, thì trò sẽ phải thực sự hối hận đó"

Suốt buổi học còn lại, không ai dám gây ra một âm thanh gì khác nữa. Cả lũ ngồi im re ghi chép về người sói từ sách giáo khoa, trong khi thầy Snape lảng vảng đi lên đi xuống giữa các dãy bàn, kiểm tra bài tập bọn học trò đã làm với thầy Lupin, và đương nhiên đối tượng bị chì chiết chủ yếu vẫn là học sinh nhà Gryffindor, trong khi bọn Slytherin thì vẫn thảnh thơi ngồi xem kịch hay

"Giải thích hết sức kém cỏi... cái này sai rồi, ma da Kappa thông thường được tìm thấy nhiều hơn ở Mông Cổ... Giáo sư cho bài này tám trên mười điểm à? Ta thì chỉ cho đến ba điểm là cùng... "

Bận bịu mạt sát học sinh nhà Gryffindor là thế, vậy mà ông vẫn không quên tâng bốc bọn Slytherin. Draco hầu như chẳng làm cái gì trong suốt cả giờ học, thế nhưng thầy vẫn có thể tán thưởng hắn và mấy đứa bạn rằng đã ghi chép bài học rất tốt, rất rõ ràng, thậm chí còn hào phóng tặng điểm thưởng cho chúng nó nữa chứ. Và bọn phù thuỷ sinh nhà Gryffindor thì tức chết đi được, nhưng sau cái thông báo bị cấm túc của Ron, chẳng đứa nào dám hó hé thêm câu nào nữa, đám trẻ chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng, thầm cầu nguyện cho giờ học dài đằng đẵng này mau chóng kết thúc

Ấy thế mà đến cuối cùng, khi tiếng chuông kết thúc giờ học reo lên, thầy Snape vẫn còn giữ bọn chúng lại

"Các trò mỗi người viết một bài văn, nộp cho tôi, về những cách thức mà trò nhận ra và tiêu diệt được người sói. Tôi yêu cầu bài văn đề tài này dài hai cuộn giấy da, và nộp cho tôi vào sáng thứ hai. Đã đến lúc phải có người chấn chỉnh lại lớp này. Trò Weasley ở lại, chúng ta cần sắp xếp hình phạt cấm túc cho trò"

Harry, Jolisa và Hermione cùng những học sinh khác ra khỏi phòng học. Bọn trẻ chờ đến khi đi đủ xa để khỏi bị thầy nghe thấy mới bùng lên một trận đả kích thầy Snape kịch liệt

Harry cũng không giấu được vẻ tức tối khi bị đối xử bất công ngay trong chính giờ học mà cậu yêu thích nhất, cậu nhìn Jolisa mà nói

"Thầy Snape chưa bao giờ xử sự như vầy đối với bất kỳ một giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nào khác, cho dù ổng có muốn giành công việc này đi nữa. Tại sao ổng cứ chĩa mũi dùi vô thầy Lupin chứ? Bồ có cho là tất cả những chuyện này là chỉ tại cái vụ Ông Kẹ mà ra không?"

Jolisa trầm ngâm nghĩ ngợi, giọng nói mang vẻ xa xăm đáp lại lời Harry

"Mình không biết. Nhưng mình thật tình mong cho giáo sư Lupin sớm bình phục... " Rồi cô lại quay sang nhìn Hermione vẫn còn buồn rầu kế bên mình, cánh tay vòng qua ôm lấy hai vai cô bạn

"Đừng buồn nữa, thầy ấy nói vậy là vì bồ giỏi quá, thầy sợ bồ lấn át mấy đứa nhà Slytherin của thầy đó, trước giờ thầy luôn như vậy mà" Hermione nghe thế thì cũng đưa tay qua đáp lại cái ôm của cô, giọng nói đứt quãng đáp lời

"Ừm, mình không sao đâu... "

Khoảng năm phút sau, Ron đã chạy theo kịp ba đứa bạn trong trạng thái tức giận tột cùng

"Mấy bồ có biết việc mà cái lão... "

Ron gọi thầy Snape bằng một tiếng gì đó mà Jolisa chẳng thể nghe rõ, còn Hermione lại quát lên

"Ron!"

Nhưng cậu ấy thì chẳng mảy may quan tâm đến những lời của Hermione, vẫn tiếp tục nói

"Bắt mình làm không? Mình phải cọ rửa mấy cái cầu tiêu trong bệnh thất. Mà không được dùng phép thuật!"

Ron hít sâu một hơi dài, hai bàn tay nắm chặt lại

"Ê, tại sao Sirius Black lại không thể trốn trong văn phòng lão Snape ha? Hắn có thể giúp tụi mình thanh toán lão cho rồi!"

nay tui vui quá mấy bồ
tự nhiên muốn up hai chương cùng lúc ghê =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top