Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Trận chiến cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chắc chắn Draco đã vì mệt mỏi mà ngủ say, Jolisa nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, chầm chậm đứng dậy rời khỏi người hắn, cô lấy cây đũa từ trong túi mình, khẽ thì thầm

"Bewitched Sleep" Ngay lập tức cả cơ thể của hắn như bị rút cạn sức sống, cứ thế tựa vào cái bàn phía sau lưng, cô tiến đến, thử dùng một tay lay nhẹ người hắn, nhìn thấy Draco chẳng còn phản ứng gì nữa, cô liền để lại chiếc túi trên bàn, đôi chân nhanh chóng rời khỏi căn phòng

Jolisa đứng trước bức chân dung của Bà Béo, hai hàng mi khẽ rũ xuống, bà ấy chẳng còn nơi đây nữa, vì trận chiến nên bức tranh của bà ấy rách toạc ra làm hai mảnh, để lộ cả một phần khung gỗ bên trong. Cô đưa tay đến kéo cánh cửa trước mặt, có lẽ là do không còn người canh giữ nữa, nên cánh cửa cũng đã tự hé ra một phần nào, hoặc có lẽ là một tên Tử thần Thực tử nào đó muốn tìm kiếm Harry nên đã đột nhập vào bên trong. Jolisa theo thói quen, rải bước trở về căn phòng trước đây của mình, cô mở tủ, nhìn thấy bộ áo chùng năm ngoái vẫn còn yên vị trong đây, ánh mắt liền loé lên một tia mừng rỡ. Cô vội vã khoác nó lên người, kéo cả cái mũ áo to quá cỡ đặt nó ở trên đầu để che khuất đi gương mặt nhỏ nhắn kia, sau đó lại gấp gáp tìm kiếm một mảnh giấy, ghi nguệch ngoạc vài dòng vào đó rồi bỏ nó vô trong túi áo

Trên con đường quay trở về Đại Sảnh Đường, Jolisa liền nhận thấy toà lâu đài vô cùng trống vắng, cô có cảm giác bản thân như một bóng ma đang sải bước một mình, như thể cô đã chết rồi vậy. Những bức chân dung người vẫn còn vắng mặt trong các khung tranh, toàn bộ chốn này im ắng một cách kì dị, như thể tất cả khí huyết còn lại đều đã tập trung về Đại Sảnh Đường nơi chật ních người chết và kẻ khóc thương. Jolisa giữ chặt chiếc mũ trên đầu mình rồi đi xuống các tầng lầu, cuối cùng là bước đến cái cầu thang cẩm thạch để vào Tiền Sảnh. Cô khẽ đưa ánh mắt tìm kiếm những người bạn của mình, có lẽ trong thâm tâm cô vẫn muốn được nhìn thấy, được cảm thấy, hay được chặn lại, nhưng cô lại chẳng thể nhìn thấy họ đâu, cứ như đã tan biến hết tất cả vậy

Bỗng Neville suýt đâm sầm vào cô, cậu ấy đang cùng một người nữa khiêng một cái xác từ trong sân trường vào, cô khẽ liếc nhìn, trái tim dường như càng trở nên đau đớn hơn, Colin Creevey, mặc dù thằng nhóc vẫn còn là phù thuỷ vị thành niên, nhưng có lẽ nó đã lén lút ở lại nơi này, nó đã chết nhưng chỉ mới nhỏ xíu. Dường như nỗi mất mát này khiến cho Oliver và Neville chẳng mảy may chú ý đến con người với áo chùng đen kì lạ trước mặt, họ chỉ chú ý vào xác chết của cậu bé tội nghiệp kia

"Em biết gì không? Anh có thể vác em ấy một mình, Neville à" Oliver Wood nói, và rồi anh ấy nhấc bổng Colin lên vai theo kiểu lính cứu hoả, vác cái xác vào bên trong Đại Sảnh Đường

Neville đứng tựa vào khung cửa sổ một lát và chùi mấy vết mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, trông cậu ấy như một ông già, đến lúc này rồi Neville mới chú ý đến con người kì lạ trước mặt, cậu liền lên tiếng hỏi

"Cậu là ai vậy?"

Jolisa không trả lời, chỉ lẳng lặng lấy tờ giấy đã được gấp lại trong túi ra vứt xuống đất, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ đi. Neville vì quá mệt mỏi nên không còn tâm trạng để giữ người đó lại chất vấn thêm gì nữa, cậu chỉ cúi người xuống, nhặt lấy tờ giấy rồi mở nó ra, bên trong là một dòng chữ quen thuộc

'Giết con rắn của Voldemort bằng thanh kiếm Gryffindor ở văn phòng Hiệu trưởng, mật khẩu mở cửa là Giọt chanh'

Cả khuôn mặt của Neville liền trở nên nhăn nhó, khi cậu lần nữa ngước lên tìm kiếm thì người kia đã nhanh chóng biến mất, như chưa từng xuất hiện vậy. Neville đi vào bên trong Đại Sảnh Đường, trong lúc cậu còn chưa thể hiểu những gì viết trong tờ giấy, thì từ đằng sau một giọng nói lại vang lên

"Neville"

"Mèn ơi, Harry, bồ suýt nữa làm mình rụng tim!"

Harry cởi tấm Áo khoác Tàng hình ra khỏi người, chợt đôi mắt cậu ấy loé sáng, như nghĩ ra điều gì đó

"Bồ đi đâu mà chỉ có một mình vậy?" Neville hỏi, có vẻ hơi ngờ vực

"Đều nằm trong kế hoạch cả" Harry đáp

"Có một việc mình phải làm... bồ nghe mình nói, Neville... "

"Harry!" Neville bỗng tỏ vẻ hoảng sợ

"Harry, bồ không nghĩ đến chuyện tự nộp mạng chứ?"

"Không!" Harry nói dối dễ dàng

"Dĩ nhiên là không, đây là chuyện khác. Nhưng mình có thể khuất mắt một lúc, bồ biết con rắn của Voldemort không? Neville, hắn có một con rắn khổng lồ, tên của nó là Nagini... "

"Lại là con rắn đó sao? Khi nãy có một người thần bí xuất hiện, hắn vứt cho mình tờ giấy này rồi bỏ đi" Neville không để cậu nói hết câu đã vội xen vào, bàn tay nhanh chóng đưa tờ giấy sang Harry

"Người thần bí?"

"Ừ, hắn ta có vẻ là học sinh nhà mình, trên người khoác áo chùng màu đen, cổ áo bên trong là màu đỏ, mình không thấy được mặt hắn vì cái mũ to trên đầu đã che mất rồi" Cậu ấy khẽ đưa tay lên xoa lấy cằm, trong đầu cố nhớ lại dáng vẻ của người khi nãy

"Văn phòng Hiệu trưởng... Joli?" Harry nhìn vào bên trong tờ giấy, hàng chữ nguệch ngoạc quen thuộc cùng với địa điểm vừa nãy cậu đã đến càng khiến cho nỗi nghi ngờ trong lòng cậu càng dâng lên bội phần

"Jolisa á? Nhưng cậu ta đã phản bội chúng ta rồi mà"

"Không có gì đâu, nói chung là dù người đưa bồ tờ giấy này là ai thì hắn cũng chỉ muốn chúng ta giết chết con rắn đó, bồ hãy thử đến văn phòng Hiệu trưởng và lấy cái nón phân loại đi, có thể nó sẽ giúp ích đó"

"Vậy ý bồ là, mình sẽ giết con rắn?"

Harry gật đầu đáp lại

"Nhưng sao bồ không nói chuyện này cho Ron và Hermione?"

"Họ biết về điều này, nhưng để đề phòng trường hợp bọn họ... " Nỗi kinh khủng của khả năng có thể xảy ra đó đã khiến cậu nghẹt thở một lúc, khiến cậu không thể nói thêm nữa. Nhưng rồi, cậu tự nhủ lại rằng điều này rất quan trọng, cậu phải như cụ Dumbledore giữ cái đầu tỉnh táo, luôn chắc chắn có dự phòng, có kẻ khác kế tục. Cụ Dumbledore chết mà biết rằng còn có ba người biết về các Trường Sinh Linh Giá, bây giờ Neville sẽ lãnh vai của Harry, như vậy thì vẫn còn đủ ba người trong nhiệm vụ bí mật

"Chỉ để phòng trường hợp bọn họ... bận bịu quá và bồ có cơ hội... "

"Được thôi, Harry. Nhưng bồ không sao chứ?"

"Mình không sao, cảm ơn Neville"

Nhưng Neville nắm lấy cổ tay Harry giữ lại khi cậu ấy đi tiếp

"Tụi mình vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu, Harry à. Bồ biết chứ?"

"Ừ, mình... "

Cảm giác nghẹt thở làm nín mất phần cuối câu nói, cậu không thể nói tiếp. Neville dường như không lấy đó làm lạ, cậu ấy vỗ lên vai Harry, buông tay Harry ra và một mạch hướng đến văn phòng Hiệu trưởng

Sau khi hoàn thành việc chuyển giao tờ giấy đó cho một người nhà Gryffindor, Jolisa liền nhanh chân chạy đến một góc tối, cánh tay kéo chiếc nón trên đầu xuống, quan sát cuộc trò chuyện của Harry và Neville. Cô khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, ước chi bản thân có thể đường đường chính chính kề vai sát cánh chiến đấu cùng các cậu ấy, việc phải vừa bảo vệ Draco vừa lén lút giúp đỡ mọi người như này thật sự đã khiến cô dần trở nên mệt mỏi, đột nhiên từ phía sau lại vang lên âm thanh quen thuộc

"Jolisa? Cậu lén lút ở nơi này làm gì?" Cô quay người lại nhìn, mái tóc màu nâu xoăn sóng hơi bù xù trước mắt đã khiến cô trong chốc lát không biết đáp lời như nào

"Mình... "

"Kệ cậu ta đi Hermione, chắc là vì lo lắng cho tên Malfoy tội nghiệp của cậu ta sẽ bị ai đó trong chúng ta làm hại mà thôi, bồ trông chờ điều gì hơn ở một kẻ phản bội chứ?" Giọng nói của người con trai kế bên tiếp lời, những câu nói của Ron dường như đã kéo cô ra khỏi sự bối rối này

Jolisa khẽ cười nhạt, đúng vậy, mấy cậu có thể trông chờ điều gì hơn ở một đứa phản bội lại mọi người chỉ vì tình yêu chứ? Cô im lặng không đáp lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái nắm tay của đôi nam nữ trước mặt

"Thật tốt" Jolisa thì thầm, sau đó liền kéo mũ áo lên bước qua khỏi hai người

"Malfoy... cậu ta đang nằm trong phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, là cậu đã dùng Bùa Ngủ lên người cậu ta sao?" Hermione lên tiếng, ngập ngừng nắm cổ tay cô giữ lại

"Không... tôi chỉ vừa đến đây" Jolisa không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, thấp giọng đáp lời, đôi tay nhỏ nhắn tách bàn tay của Hermione ra, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời khỏi nơi này

"Mình đã nói rồi mà, cậu ta là một trong những người đã giết giáo sư Dumbledore, làm sao mà có thể giúp chúng ta được chứ?" Ron cáu kỉnh nhìn theo bóng lưng của Jolisa, khuôn miệng không ngừng lên tiếng trách móc cô bạn gái của mình vì suýt chút đã tin tưởng nhầm người

Jolisa không còn chút tâm trí nào để gặp thêm ai nữa, cô từng bước quay trở về căn phòng của mình, muốn chợp mắt một lát trước khi trận chiến cuối cùng diễn ra. Chẳng biết là cô đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết rằng lúc cô tỉnh lại, bên tai đã mơ hồ nghe thấy được những tiếng reo hò mừng rỡ và tiếng chân rầm rập, ngay sau đó là lần lượt từng tiếng hét của mọi người lại vang lên, dấu hiệu trên cánh tay cô lại trở nên đau đớn, Jolisa khẽ mím môi, cố gắng chịu đựng nó để không thét lên bất cứ một tiếng nào. Cứ mỗi khi một Trường Sinh Linh Giá bị phá huỷ, cánh tay của cô lại gánh chịu những cơn đau tột cùng, như thể đánh mất một phần linh hồn của chính mình vậy

Trên đường đi xuống những cái cầu thang đang không ngừng di chuyển, cô lại nghe thấy được âm thanh quen thuộc của giáo sư McGonagall, không còn là giọng nói điềm tĩnh thường ngày, thanh âm hôm nay của bà mang một vẻ sợ hãi đến khủng khiếp, khiến cho tốc độ của cô không nhịn được mà dần trở nên nhanh hơn. Cho đến khi đứng đằng sau cánh cổng to lớn dẫn đến Đại Sảnh Đường, Jolisa không thể kiềm chế được nữa, đôi bàn tay nhỏ nhắn che lên miệng, cố ngăn không cho bản thân phát ra bất kì âm thanh nào, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên đôi má, nhìn cảnh tượng trước mắt mình

"IM LẶNG!" Voldemort gào lên, ngăn cản những lời chửi mắng của những người sống sót dành cho bọn Tử thần Thực tử, và một tiếng nổ đùng cùng một ánh sáng chói loà nhá lên, một sự im lặng bị phù phép trùm lên tất cả

"Xong rồi! Đặt nó xuống, Hagrid, dưới chân ta, đó là chỗ của nó!" Lão người lai khổng lồ nhẹ nhàng đặt Harry xuống, Jolisa có thể dễ dàng nhìn thấy nỗi đau hiện hữu rõ trong ánh mắt lão, trái tim của cô như vỡ vụn, đôi môi cũng bắt đầu chảy máu vì hàm răng vẫn cắn lấy nó không ngừng

"Chúng bay thấy chưa?" Voldemort nói, hắn chầm chậm sải bước tới lui ngay bên cạnh chỗ cậu đang nằm

"Harry Potter đã chết! Bây giờ chúng bay sáng mắt ra chưa, lũ bị lừa kia? Nó chẳng là cái thá gì, không bao giờ là cái thá gì, chỉ là một thằng nhãi ranh trông cậy vào những đứa khác vì nó mà hi sinh bản thân họ!"

"Nó thắng mày!" Chợt Ron thét lên, phá vỡ cái Bùa Câm lặng, và những người bảo vệ Hogwarts lại cùng thét gào lên cho đến khi, một tiếng nổ đùng thứ hai vang lên mạnh hơn, khiến tiếng gào thét của họ lại nín bặt một lần nữa

"Nó đã bị giết trong khi lẻn ra khỏi sân lâu đài" Voldemort nói, và hắn nhấn nhá sự dối trá

"Bị giết trong khi tìm cách cứu lấy bản thân mình... " Nhưng Voldemort chợt ngừng nói khi Neville xông tới tấn công hắn, một ánh sáng lại loé lên, rất nhanh sau đó cậu ấy đã bị tước mất vũ khí, cả người ngã khuỵ xuống đất

"Và kẻ nào đây?" Voldemort khẽ bật cười, hắn quăng đi cây đũa phép của Neville, nói bằng giọng rít lên khe khẽ

"Kẻ nào đã xung phong minh hoạ điều sẽ xảy ra cho những kẻ tiếp tục chiến đấu khi đã thua trận đây?" Hắn vừa dứt lời, Bellatrix đã cười phá lên sung sướng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top