Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Năm học mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không sao đâu, các cậu cứ thoải mái đi" Jolisa khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo chung quanh nhìn những khuôn mặt có phần lo ngại của những người ngồi trong dãy bàn này

"Mình là Ron, Ron Weasley, bồ có thể gọi mình là Ron cũng được" Cậu bạn tóc đỏ khi nãy lại chìa tay ra, hướng về phía cô

"Gọi mình là Jolisa hoặc Joli tuỳ bồ, mình dễ tính lắm" Cô cũng vui vẻ đáp lại cái bắt tay đó, ngay sau câu giới thiệu của Ron thì lần lượt mọi người lại lên tiếng, làm quen với cô bạn mới của nhà mình

Draco từ phía bên dãy bàn nhà Slytherin, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô mà chẳng có chút dấu hiệu gì là muốn ăn mấy món ngon trước mặt. Cái nhìn của hắn ta khiến cho Jolisa có cảm giác lạnh cả gáy, trong đầu thầm nhớ lại xem lúc nãy ở trên tàu có đắc tội cái gì với hắn không mà sao hắn cứ làm mấy cái hành động kì quặc đối với cô vậy chứ?

"Này, bồ với thằng Malfoy có quen biết nhau sao? Mình thấy nó nhìn chằm chằm bồ nãy giờ" Ron ngồi ở vị trí đối diện lần nữa hỏi cô, đúng là không cần nhìn thì cũng biết rằng mục tiêu của hắn là cô mà

"Mình không quen cậu ta, khi nãy bị ôm mình cũng hoảng hốt gần chết" Jolisa lắc đầu, phủi đi mấy cái ý nghĩ họ hàng quen biết trong đầu cậu ấy

"Bồ phải cẩn thận với nó đấy, Malfoy nó hay bắt nạt người ta lắm" Hermione là cô bạn tóc nâu xoăn sóng khi nãy, ngồi kế bên Ron nhắc nhở cô

Nghe đến đây, Jolisa liền hoảng loạn gật đầu, chẳng lẽ mới chuyển trường đã thành mục tiêu bị bắt nạt rồi hay sao? Chắc là sẽ không đến nỗi đó đâu nhỉ...

"Này, sao mày cứ nhìn con nhỏ đó mãi vậy? Không tính ăn à?" Blaise ngồi kế bên hắn nói, trong đầu cũng không ngừng vẽ ra hàng loạt giả thuyết giống như Ron

"Không có gì đâu" Draco đáp cộc lốc, rồi hắn lại quay trở về với đĩa thức ăn của mình, cho đến khi đã nhìn thấy cô quay trở về an toàn rồi hắn mới có thể yên lòng mà ăn uống

Toàn thể Đại Sảnh Đường vang lên tiếng nói cười, tiếng nĩa muỗng chạm nhau canh cách. Jolisa cũng dần dà làm quen được mấy người bạn mới, và mãi cũng đã đến lúc kết thúc bữa tiệc khi miếng bánh bí cuối cùng biến khỏi những cái đĩa vàng. Hiệu trưởng nói đôi lời rằng đã đến giờ bọn trẻ đi ngủ, khi mọi người đang từ từ di chuyển theo đoàn người nhà mình thì Ron lại kéo lấy tay cô, khuôn mặt cậu hiện rõ vẻ háo hức

"Bồ có muốn cùng đến chỗ bác Hagrid không?"

"Hả? À ừ, cũng được" Jolisa đáp lời

Cả bọn chạy ùa tới bàn giáo viên, Hermione sung sướng rít lên

"Chúc mừng, bác Hagrid!"

Ánh mắt của Jolisa thể hiện rõ nét bất ngờ, thì ra giáo sư mới là lão người lai khổng lồ ban nãy hướng dẫn cô ngồi chung thuyền với bọn năm nhất, mà cũng đúng thôi, đối với cái quyển sách dữ tợn cứ mỗi lúc cô mở ra là lại hung hăng muốn cắn người thì còn ai có thể chế ngự được nó ngoài một gã khổng lồ chứ?

Lão Hagrid cầm cái khăn ăn của lão chùi gương mặt hồng hào sáng rỡ của mình, ngước lên nhìn bốn đứa trẻ

"Đó là nhờ ba đứa tụi bây. Bác không thể nào mơ tưởng nổi... cụ Dumbledore quả thật là một người vĩ đại... ngay khi giáo sư Kettleburn xin đủ với nghề gõ đầu trẻ rồi và muốn về hưu, cụ lập tức đi thẳng tới cái chòi của bác... bác từng ao ước biết bao lâu công việc này... " Cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, lão Hagrid vùi mặt vô tấm khăn ăn, giáo sư McGonagall thấy vậy bèn suỵt tụi nó đi về phòng ngủ

Harry, Hermione, Ron và Jolisa hoà nhập vào đám học sinh nhà Gryffindor chạy lên chiếc cầu thang cẩm thạch. Và khi đi dọc hành lang, Jolisa bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, có lẽ là do bữa ăn no căng bụng khi nãy. Cứ mỗi khi mọi người đi đến đâu, thì nơi đó lại có những bức chân dung treo dọc tường xì xào chỉ chỏ bọn họ, cô đã hết ngạc nhiên nổi khi vị huynh trưởng tóc đỏ kia dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, ai nấy cũng vừa lê lết cặp giò vừa ngáp, vậy mà trước mắt cô vẫn còn tận mấy cái cầu thang cần phải leo tiếp, rồi mới đến cánh cửa bí mật để vào tháp Gryffindor. Tấm chân dung khổng lồ của Bà Béo trong bộ áo đầm hồng đứng sừng sững trước mặt Jolisa, khi đám học sinh đang tập trung một đống ở đó, bà lại ôn tồn lên tiếng

"Mật khẩu?" Phía trước đám học sinh, vị huynh trưởng có mái tóc đỏ như Ron hô to

"Cho vô, cho vô đi! Mật khẩu mới là Trúng Mánh Lớn"

Jolisa liền cau mày khó hiểu, Ron đứng kế bên đứng ra giải thích cho cô

"Muốn vào trong tháp thì phải đọc đúng mật khẩu cho Bà Béo, và đương nhiên mật khẩu sẽ luôn được đổi mới thường xuyên"

Cô khẽ gật gù nghe những gì Ron nói, rồi cả bọn xuyên qua cái lỗ sau bức chân dung, kéo vào phòng sinh hoạt chung. Mấy đứa nam nữ năm lớn hơn chia nhau trèo lên những cái cầu thang riêng để về phòng ngủ, còn Jolisa vì là học sinh mới nên phải đứng dưới này chờ đợi vị huynh trưởng dặn dò cùng với đám năm nhất. Sau một lúc lâu thì đàn anh tên Percy kia mới nói xong, rồi anh ấy hướng mắt về phía Jolisa, chất giọng ôn tồn tiếp tục nói

"Vì em là học sinh mới nên không kịp sắp xếp phòng ngủ chung, em cứ đi lên trên cầu thang, phía bên tay phải tìm phòng cuối cùng có tên mình là được" Nghe đến đây, Jolisa chỉ lặng lẽ gật đầu đáp lại, sau đó cùng đám năm nhất leo lên hết cái cầu thang xoắn ốc chông chênh. Cô bước vào căn phòng ngủ hình tròn lạ lẫm, có đến năm cái giường nhưng chỉ một mình Jolisa ở đây, cô lại khẽ thở dài

"Mình nhớ Ilvermorny lắm rồi đấy"

Hai năm trời theo học ở Ilvermorny, cô sớm đã quen với không khí và luật lệ của ngôi trường toạ lạc nơi Bắc Mỹ ấy, vậy mà giờ đây cha mẹ cô lại muốn trở về Anh Quốc, cho cô chuyển sang ngôi trường Hogwarts này. Thật ra thì ngoài mấy cái tên nhà lẫn cách lựa chọn học sinh ra thì hai ngôi trường cũng không có quá nhiều điểm khác biệt, ví dụ như về kiến trúc toà lâu đài rộng lớn thì hai bên đều có nét khá giống với nhau, cả việc ở Ilvermorny cô từng vào nhà Wampus, một trong những nhà có rất nhiều nét tương đồng với nhà Gryffindor nơi đây, hơn hết, biểu tượng của hai nhà còn đồng loạt là báo và sư tử nữa chứ. Chỉ có điều, Jolisa sớm đã quen với sự thân thiện của bạn bè ở nơi đó, trong các trường học pháp thuật, Ilvermorny nổi danh là trường dân chủ và ít hách dịch nhất, vì vậy nên khi chuyển sang đây, nhất là mới ngày đầu tiên đã bị một học sinh của nhà Slytherin nổi tiếng là cái nôi đào tạo phù thuỷ hắc ám khiến cho náo loạn một phen ở Đại Sảnh Đường, thì cô lại cảm thấy buồn phiền hết thảy

Nếu Jolisa vẫn luôn bồn chồn không yên với những suy nghĩ của bản thân, thì Draco ở Nhà bên này cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Mọi người ai nấy cũng vì mệt mỏi mà đã quay trở về phòng của mình, còn hắn thì vẫn ngồi yên bên dưới cái ghế dài trong phòng sinh hoạt chung, bàn tay khẽ đưa lên day không ngừng ở hai bên thái dương. Vậy tức là hắn đã thật sự quay về quá khứ mà không cần có cái vòng xoáy thời gian như con nhỏ nhà Granger, quay về quá khứ mà không hề gặp lại bản thân, thậm chí lại còn đúng thời điểm đến mức quay trở về lần đầu gặp Jolisa, rốt cuộc lí do là gì vậy chứ?

"Draco, sao cậu không về phòng đi?" Giọng nói của một đứa con gái lại vang lên sau lưng, hắn quay lại nhìn, là Pansy

Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng lên rồi bước qua khỏi người con bé, khiến cho khuôn mặt của nó thoáng chút vẻ thất vọng

Sáng hôm sau, Hermione sớm đã chờ đợi trước cửa phòng của Jolisa để gọi cô dậy. Khi cả bốn đứa bước vào Đại Sảnh Đường để ăn điểm tâm cho buổi sáng, thì người đầu tiên cả đám nhìn thấy lại là Draco và lũ bạn của hắn. Một trong mấy đứa tụi nó cứ liên tục làm trò mua vui cho cái đám Slytherin ngồi ngay đó. Lúc Harry đi ngang qua, một thằng trông có vẻ to con nhại lại vẻ mặt đau đớn đến bất tỉnh khá khôi hài, thế là quanh nó lại nổ ra một tràng cười. Jolisa đi kế bên Harry, liền lên tiếng nói

"Kệ xác bọn họ đi, chẳng đáng để bồ bận tâm đâu" Cậu ấy nghe thấy lời động viên của cô, cũng chỉ lẳng lặng gật đầu

Nhưng một con bé tóc đen dài đến chấm vai nhà Slytherin thì cứ làm cái biểu cảm mặt tẹt da nhăn như mặt chó Pug, giọng nó rít lên the thé

"Ê, Potter! Potter ơi, viên giám ngục Azkaban đang tới kìa!"

Jolisa chẳng muốn cả đám đứng lại nơi đó quá lâu, cô kéo tay Harry bỏ đi, Ron thì nhăn mặt nhìn tụi nó rồi cũng đi đến chỗ của mình. Harry ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh hai đàn anh sinh đôi ở bàn ăn nhà Gryffindor. Một trong hai người đó đưa cho cả bọn mấy tờ giấy rồi nói

"Thời khoá biểu của học sinh năm thứ ba đây. Ủa, có chuyện gì vậy Harry?"

Ron ngồi xuống cái ghế đối diện, trừng mắt nhìn qua phía bàn ăn nhà Slytherin, nói

"Thằng Crabbe với con Parkinson"

Đàn anh đó ngước nhìn qua, vừa đúng lúc thấy Crabbe lại đang một lần nữa giả bộ xỉu một cách đầy sợ hãi, anh ấy bình thản nói

"Thằng nhãi ranh, nó cũng đâu có oai phong lẫm liệt gì cho lắm khi viên giám ngục Azkaban kiểm tra đoàn tàu tối hôm qua. Lúc tụi nó bị thằng Malfoy đuổi ra ngoài rồi vô tình gặp viên giám ngục còn lại trên tàu cũng sợ hãi chạy tọt qua toa của tụi mình, phải không Fred?"

Người tên Fred khinh bỉ liếc mắt nhìn sang Crabbe

"Đồ xém tè trong quần"

"Ngay cả anh đây cũng không khoái cho lắm. Họ đúng là kinh tởm thiệt, mấy viên giám ngục Azkaban ấy... "

"Họ làm ruột gan mình thiếu điều bị đông lạnh hết vậy há?"

Harry nói nhỏ

"Nhưng mà các anh đâu có xỉu, phải không?"

"Quên chuyện đó đi Harry. Có một lần cha phải đi tới nhà ngục Azkaban, nhớ không Fred? Cha nói đó là nơi tồi tệ nhất mà ông từng biết đến. Cha trở về nhà tay chân run rẩy rồi phát bệnh luôn mà... mấy viên giám ngục hút hết niềm vui khỏi cái nhà ngục đó. Ở trong đó, hầu như tất cả các tù nhân đều phát điên lên hết" Người bên phải tiếp tục nói bằng giọng mạnh mẽ, đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên của đàn anh sinh đôi còn lại này

"Mà anh cứ tưởng thằng Malfoy sẽ là đứa khoái chí muốn chọc em nhất, sao nãy giờ nó cứ im ỉm nhìn qua chỗ tụi mình vậy nhỉ?" Fred bắt đầu đổi đề tài

Nghe thấy thế cả đám cũng quay lại nhìn thử, đúng là từ nãy đến giờ Draco vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chúng nó thật, hay nói đúng hơn là nhìn chòng chọc vào Jolisa

"Bồ thiệt sự không biết nó hả Joli?" Ron đối diện cô hỏi

"Mình không biết thật, tới tên của cậu ta mình cũng chẳng biết là gì mà... "

"Nó là Draco Malfoy, phải nói là đứa hách dịch nhất trong số những đứa hách dịch của nhà Slytherin, chuyên gia bắt nạt Neville nhà chúng ta luôn á" Harry liền cho Jolisa biết mấy cái thông tin qua loa về hắn

"Nhưng tại sao hôm qua nó lại ôm học sinh mới của tụi mình nhỉ? À quên giới thiệu, anh là Fred, đây là George"

"Em là Jolisa"

"Có khi nào bồ từng gặp nó hồi nhỏ mà không nhớ không? Chứ đây là lần đầu mình thấy nó kích động vậy luôn á"

"Từ năm bảy tuổi là mình đã sang Bắc Mỹ rồi, hơn nữa nhà mình trước giờ cũng đâu có dính dáng gì với mấy người bên Slytherin đâu"

"Ừ nhỉ, mình quên mất, nhà bồ là hậu duệ của Gryffindor mà"

"Mà thôi, quên chuyện đó đi, để coi tụi nó sẽ vui như thế nào sau trận Quidditch đầu tiên. Nhớ không? Trận Quidditch đầu mùa là trận giữa nhà Gryffindor và nhà Slytherin"

Chẳng biết trận Quidditch lần trước đã đem tới niềm vui như nào cho Harry, nhưng theo Jolisa thấy, khi nhớ đến cái trận đó, mặt cậu ấy lại phấn khởi lên chút đỉnh, rồi tự lấy cho mình mấy khúc xúc xích và cà chua chiên

Hermione nãy giờ vẫn còn mải nghiên cứu cái thời khoá biểu mới của mình. Cậu ấy mừng rỡ kêu lên

"Ôi, hay quá! Tụi mình bắt đầu học mấy môn mới ngay hôm nay"

Ron ngó qua vai Hermione đọc ké, mặt mày nghiêm trang hẳn ra

"Hermione ơi, người ta làm rối tung cái thời khoá biểu của bồ rồi. Coi nè, họ xếp cho bồ tới mười môn học một ngày, làm gì có đủ thời giờ" Nghe thấy Ron nói như thế, Jolisa cũng tò mò nhìn xem thời khoá biểu của mình có bị nhầm lẫn như thế không, thật may là có lẽ chỉ có Hermione mới bị như vậy

"Mình sẽ xoay sở, mình đã dàn xếp xong với giáo sư McGonagall rồi"

Ron vẫn cười, cậu lại nói

"Nhưng mà coi nè, bồ thấy thời khoá biểu sáng nay không? Chín giờ môn Tiên tri, và ngay phía dưới, chín giờ, Muggle học, và... " Ron chồm tới, ghé sát cái thời khoá biểu hơn, vẻ mặt như không thể nào tin được

"Coi nè, ngay dưới dòng đó, môn Số học, cũng chín giờ. Ý mình nói là mình biết bồ giỏi, Hermione à, nhưng không ai có thể giỏi đến như vậy, làm sao mà cùng một lúc bồ có thể học ở ba lớp chứ?"

Hermione liền đáp cộc lốc

"Đừng có ngu, dĩ nhiên là mình sẽ không ngồi học ở trong cả ba lớp cùng một lúc"

"Vậy thì... " Ron còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Jolisa cảm thấy Hermione đã sắp hết kiên nhẫn rồi, liền xen vào hướng Ron nhờ vả

"Làm ơn đưa cho mình hũ mứt"

Vừa lúc đó, lão Hagrid bước vào Đại Sảnh Đường. Lão mặc cái áo khoác dài bằng lông chuột chũi, và cứ lơ đễnh vung vẩy xác một con chồn hôi trong bàn tay to kếch xù của mình. Rồi bỗng lão dừng bước trước bàn bọn trẻ, nói

"Ổn cả chứ hả? Các cháu là những học trò trong lớp học đầu tiên mà bác được dạy đó nghe! Lớp bắt đầu ngay sau bữa trưa, bác phải thức dậy từ lúc năm giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng... hy vọng đâu đã vào đó rồi... bác đây, một thầy giáo... thiệt tình" Lão ngoác miệng cười toe toét với bọn trẻ và đi tiếp tới bàn ăn dành cho giáo viên, vẫn vung vẩy cái xác con chồn hôi. Với một chút lo âu trong giọng nói, Ron thắc mắc

"Không biết bác ấy chuẩn bị sẵn sàng cái gì là cái gì nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top