Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bước Nhảy Thứ 11

"Trận đấu xong rồi, lại đó xem không?" Murasakibara Atsuhi chỉ vào bên trong hàng rào nhìn Yuui hỏi.

"Đi chứ, phải mời được cậu ta vào đội, tớ nóng lòng được lên sân lắm rồi!"

Đến gần chỗ đăng ký đội thì đấu, liền thấy Aoimine Daiki đang đứng đó nói gì với Ban Tổ Chức. Yuui đi đến trước mặt Aoimine Daiki chào hỏi.

"Konichiwa, lúc nãy cậu thật sự rất tuyệt, tớ là Shiratori Yuui, rất vui được gặp cậu." Yuui vẫy tay chào hỏi, lịch sự nói.

".... Konichiwa, cảm ơn lời khen của cậu, tớ là Aoimine Daiki, rất vui được gặp cậu." Aoimine Daiki hơi dừng lại ở cái bắt tay của Yuui, nhìn kỹ Yuui một chút sau đó mới bắt tay trả lời. Thì ra đây là vị hôn phu của hắn, rất dễ nhìn... Mấy tên đằng sau có chút quen thuộc, có lẽ trên đống tài liệu đó có lướt qua, mà thôi không cần để ý, để ý vị hôn phu này là được rồi.

"Sắp tới cậu cũng học trường Kushizama đúng không? Tớ muốn hỏi cậu có muốn chơi bóng rổ cùng tớ và trở thành một đội?" Yuui biết khi đưa ra lời chào mời này đúng là có hơi đường đột, nhưng mà, đây là vì lợi ích chung đúng không?

"Cậu có thể cho tôi một lý do để tôi chấp nhận lời mời của cậu." Aoimine Daiki nghiêng người cười khiêu khích. Vị hôn phu đúng thật là thú vị.

"Có chứ, tôi có thể....." Yuui thủ thế cuối người cướp lấy trái banh trên tay Aoimine Daiki, dồng mạnh xuống đất, chạy đến rổ, làm vài động tác kỹ thuật sau đó nhảy lên ném rổ. Y không phải siêu nhân như Murasakibara Atsuhi hay Aoimine Daiki có thể một tay úp rổ, y chỉ có thể vào rổ với xác suất 90% thôi.

"Kỹ thuật không thể nào chê được, mong chúng ta sẽ chơi thật vui vẻ." Aoimine Daiki nhìn động tác điêu luyện của Yuui mà trầm trồ, đây đúng là một phong cách bóng rổ đường phố chuyên nghiệp.

"Tớ rất vui vì điều đó." Yuui ôm bóng bên người cười nói.

.........

"Akashi, ta lại có thêm đối thủ rồi." Midorima Shintaro đẩy gọng kính nhìn cảnh tượng trước mắt nói.

"Ừ, tên này rất đáng lo ngại." Akashi Seijuro gật đầu tán thành.

"Còn 2 tên nữa đó, Yuuichin nhất định phải là của tớ." Murasakibara Atsuhi cầm một cây kẹo bỏ vào miệng rồi khoanh tay nói.

"Tùy cậu, dù sao đây đều là cuộc chiến của chúng ta." Akashi Seijuro lạnh nhạt nói.

"Đi thôi, chúng ta sắp mất đất diễn rồi." Midorima Shintaro đẩy gọng kính của mình, mắt nhìn Yuui cùng với Aoimine Daiki đang nói chuyện vui vẻ với nhau ở đằng kia.

Aoimine Daiki nhìn cục bông đứng trước mặt mình liền có hảo cảm rất tốt, dù chưa từng tiếp xúc, nhưng hắn chắc chắn rằng Yuui nhất định sẽ rất mềm mại.

Nếu suy nghĩ này của Aoimine Daiki lọt vào tai của 3 tên kia, hắn nhất định sẽ bị đánh hội đồng, mới 10 tuổi thôi mà có suy nghĩ biến thái như vậy. Nếu tên Shiratori Kai mà biết, không đơn giản như là bị đánh hội đồng mà Gia Tộc Aoimine sẽ bị dìm chết.

"Hẹn gặp cậu ở trường nhé, tớ rất mong đợi đấy." Yuui cười vui vẻ nói.

"Tớ cũng rất mong đợi, cậu không ngại nếu như ta cùng trao đổi số điển thoại và Twitter?" Aoimine Daiki híp mi mắt nói.

"Được thôi." Aoimine Daiki thật thân thiện, không như những lời đồn về cậu ấy, đúng là miệng lưỡi người đời khắt khe thật.

Aoimine Daiki nhếch môi cười, vị hô  phu này của hắn thật dễ thương, nhưng dễ dụ như vậy thì thật nguy hiểm. Hắn biết chứ, sáu con mắt kia đang nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn lột sạch chính mình, thật đáng thương cho chính bản thân mình, có một vị hôn phu xinh đẹp thế này mà phải gặp nhìu tình địch thế này.

"Hẹn gặp lại cậu ở trường." Yuui bắt tay Aoimine Daiki nói.

"Mong chúng ta sẽ học cùng lớp."

"Ừm, tạm biệt." Yuui vẫy tay chào tạm biệt với Aoimine Daiki rồi chạy lại chỗ của bọn Akashi Seijuro.

"Gặp lại sau, vị hôn phu của tôi." Aoimine Daiki nhìn bóng lưng của Yuui đang chạy kia liền cười nhẹ, điều đáng quý thế này thì đúng là thật không tiện để chia sẻ mà.
.......

"Mọi chuyện ok chứ?" Akashi Seijuro nhìn Yuui, vuốt lo lưng cho cậu ân cần hỏi. Không cần hỏi cũng biết là quá ok rồi, hừ.

"Rất tốt, chúng ta đi chơi tiếp chứ?" Yuui cười nói.

"Chúng tớ bồi cậu." Midorima Shintaro đẩy kính gật đầu nói.

"Vậy đi thôi, hiếm lắm mới có dịp được đi ra ngoài lâu thế này." Yuui vươn người nói.

"Đi thôi, tớ biết chỗ này chơi vui lắm." Murasakibara Atsuhi đi lên, ôm người Yuui lên, đặt lên vai mình rồi đưa cho cậu một gói bánh.

Cả đám đi chơi đến tận tối mới về, đưa nhiên rằng phụ huynh của các nhà đểu biết nhưng vẫn một mắt nhắm, một mắt mở mà cho qua. Dù sao thì Shiratori Yuui cũng đi chung với bọn chúng, quan trọng hơn hết đó là vị hôn phu của chúng nó, lâu lâu đi chơi với nhau để bồi dưỡng tình cảm cũng tốt.

Đối với chuyện này đương nhiên Shiratori Kai rất không vui rồi, cho dù y có cho vệ sĩ đi theo sau, nhưng việc đi chơi đến tận khuya mới về là một việc không thể tha thứ. Nhưng hắn có thể phạt em trai hắn được không? Đáp án là không thể nào rồi. Một người đệ khống như hắn sao lại có thể ra tay với em trai mình?

Rốt cuộc hình phạt đưa ra là từ đây đến lúc nhập học không được đi ra ngoài nữa.

Đương nhiên là bạn nhỏ Yuui nhất quyết không nghe rồi, như thế chằng khác nào cầm tù cậu. Cậu vẫn trốn ra ngoài đi chơi bình thường như chỉ dám đi gần, không thể đi xa hơn vì không có người giám hộ sẽ rất khó khăn. Dù vệ sĩ đi theo sau rất nhiều nhưng đâu thể nào cậu lại chạy tới nhờ họ được.

Haizz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top