Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(TÁI BẢN CỦA BÌNH YÊN NƠI NHAU) NGÀY MÌNH YÊU MÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là mùa đẹp nhất trong năm, Thu đến như lời tỏ tình ngọt ngào mà thiên nhiên ban tặng Hà Nội. Những tia nắng gay gắt, nóng nực của mùa Hạ đã tan biến, nhường chỗ cho những cơn gió mát mẻ. Bầu trời đầu Thu trong vắt, sáng rực như đôi mắt mèo của thiếu nữ mới lớn. Lũ mây bồng bềnh như được giặt sạch, tinh khôi làm sao.

“Một mùa thật đẹp để yêu mình, yêu người,” cô thầm nghĩ như vậy.

Cô chợt nhớ về Sài Gòn. Cô đã từng nghĩ mình sẽ yêu Sài Gòn hơn, bởi Sài Gòn là chốn hoa lệ mà ai cũng ao ước được sống ở đó. Người ta nói Sài Gòn là thành phố không bao giờ ngủ, là thành phố của những kẻ mộng mơ, là nơi để tất cả mọi người hưởng thụ những gì vui thú nhất. Và tất nhiên, với nhịp sống nhanh như vậy, Sài Gòn cũng đòi hỏi người ta phải lao đầu vào kiếm ăn thật chăm chỉ. Thành phố ấy đòi hỏi người ta phải thực sự nhanh nhạy, thật sự năng nổ.

Mọi thứ ở Sài Gòn đều thoải mái, đó là điều cô từng nghe rất nhiều người nhận xét. Nhưng chẳng hiểu sao, cô chỉ thấy mệt mỏi, lạc lõng và cô đơn khi ở thành phố này.

Sau nửa năm ở Sài Gòn, cô chọn trở về Hà Nội. Sau cùng, Hà Nội vẫn là nơi mà cô cảm thấy thân thương nhất. Bởi Hà Nội luôn chậm rãi, dịu dàng và điềm tĩnh. Mọi thứ ở Hà Nội diễn ra không quá xô bồ, đủ để khi kết thúc một ngày dài làm việc, cô có thể trồng cây, dọn nhà trong niềm vui hân hoan khi đón chiều tà. Dẫu cho Hà Nội mang nét kín kẽ, hệt như những cô con gái trong gia đình nhà thầy đồ năm xưa, khiến không ít người cảm thấy Hà Nội thật rề rà, nhàm chán thì với cô, đây vẫn là thành phố chiếm nửa trái tim lúc nào cũng thổn thức này.

Cô thuê một căn phòng không quá to đẹp, nhưng luôn tràn ngập ánh sáng. Anh là hàng xóm bên cạnh, cách cô có một ngôi nhà. Nhà anh cũng có một cái ban công ngang tầm với nhà cô, nhưng rộng rãi hơn nhiều. Tuy nhiên, ban công nhà anh trơ trụi, không có bất kỳ cây hoa nào.

Vì chỉ là người thuê trọ nên cô không nghĩ mình sẽ bắt chuyện với anh, dẫu cho đã từng bắt gặp anh vài lần dưới cổng nhà. Cũng có đôi lần, cô tính chào anh theo phép lịch sự, nhưng nhìn gương mặt anh lạnh như băng, cô lại tự nhủ “Thôi, đừng làm phiền người ta.”

Ở gần nhà nhau nên cô nghe phong phanh được chút ít thông tin về anh. Mà nghe thì cũng chỉ để biết như thế, chứ cô chẳng có nghĩ rằng mình sẽ dựa theo thông tin ấy mà bắt chuyện làm quen với anh.

Như thường lệ, chủ nhật nào cô cũng dọn dẹp lại ban công của mình thật tỉ mỉ. Nào là chăm sóc vườn cây cỏ xanh mướt mát, nào là bón phân cho mấy chậu hoa đã lâu chưa được chăm bẵm. Cô không quá yêu cây cối, hoa lá cỏ, nhưng chí ít trong những ngày tháng một mình đi làm, sinh hoạt ở thành phố này thì mấy thứ công việc lặt vặt tự vẽ ra này giúp cô nguôi ngoai phần nào cảm giác trống trải.

Nào ngờ đâu, sáng nay cô lại bắt gặp anh dậy sớm thế, mới có sáu rưỡi đã ra ban công ngồi hút thuốc.

Anh ngồi ở chiếc ghế nhựa có tựa lưng, điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay áp cái và ngón tay trỏ, lặng yên dưới ánh nắng buổi sớm. Anh cứ ngồi thế, mặc cho nắng vẽ những vệt tinh khôi trên cơ thể đang cởi trần, lộ múi bụng săn chắc. 

Có lẽ anh không để ý rằng ban công gần đó, cách anh một ngôi nhà, đã có cô gái đang chăm chỉ tưới những chậu hoa nhỏ bé. Khi cô xoay người nhìn lại phía sau lưng, mặt cô đỏ ửng lên, ngại ngùng trước người con trai lạ mặt. Cô nép vội sau giàn hoa giấy, lồng ngực trái phập phồng không thôi.

Thú thật thì cô thấy anh đang trầm tư quá, nên cảm giác mình như kẻ vô duyên đang phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của anh vậy. Tính cô là thế, luôn ái ngại, sợ mình làm ảnh hưởng đến không gian riêng tư của người xung quanh. 

Nhưng cô nào hay biết, giàn hoa giấy lèo tèo vài bông của mình đã bán đứng chủ. Từ ban công phía bên kia, anh đã bị thu hút bởi vóc dáng nhỏ bé đang lấp ló qua những tán hoa giấy.

Đoán chắc là cô bé hàng xóm mà anh từng gặp qua mấy lần đang chăm cây, nên anh cũng chẳng lên tiếng gọi. Với những gì mà anh vô tình biết về cô, thì cô chỉ là một đứa trẻ to xác, đi làm rồi nhưng lúc nào cũng vô tư vô lo, đôi khi còn thẹn thùng bởi những việc hết sức nhỏ nhặt. Mà biết vậy thôi, chứ anh cũng chẳng nghĩ đến việc làm quen. Phần vì cô chỉ là người thuê trọ ở đây, chẳng biết bao giờ thì cô chuyển đi. Phần vì anh thấy cô có vẻ là kiểu người không thích làm quen với người khác. Tại cô lúc nào cũng im lìm, mà cũng chẳng thấy ra khỏi nhà là mấy, chỉ ru rú trong phòng, đôi khi lượn lờ ngoài ban công.

Cứ vậy, anh ngồi nhìn giàn hoa giấy rung rinh cho đến khi điếu thuốc trong tay tàn rơi. Và tất nhiên anh nhìn chẳng phải vì tò mò hay thích thú với cô, mà chỉ đơn giản là bị thu hút bởi sự chuyển động của hoa.

Có lẽ câu chuyện chỉ tới thế, chỉ đơn giản là hai người sống hai mảnh đời riêng biệt, đôi ba lần chạm ánh mắt nhau rồi lại thôi… Nhưng cuộc sống đôi khi không chỉ đơn giản là những lần chạm mặt thoáng qua. Ai biết được những điều bất ngờ nào đang chờ đợi phía trước?

***

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ buồn tình vì một người mà chưa bao giờ là gu của cô. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, hôm nay, cô lại nhớ về người mà cô từng yêu đơn phương trong những tháng ngày ở Sài Gòn.

Cũng như Sài Gòn, chàng trai ấy cũng ồn ào, vội vã, khiến người ta bị cuốn hút bởi vẻ ngoài hào hoa, phong nhã. Chỉ riêng cô thôi, chỉ cô mới hiểu được mặt trái của chàng trai ấy. Nhưng tiếc thay, đáp án trong bài toán tình yêu của chàng trai ấy lại chẳng phải là cô.

Đứng ở ban công, uống lon bia hãng Budweiser quen thuộc, cô ngầy ngật trong men say mà chẳng hay biết ban công phía bên kia cũng có một người đang uống bia như mình.

Đêm mùa Thu Hà Nội đẹp lắm. Mây như những dải vải voan mỏng dánh trôi hững hờ trên nền trời đen. Trăng và sao sáng lên một màu vàng vừa đủ, không quá chói lọi nhưng cũng chẳng mờ nhạt. Tất cả mọi thứ dường như đều được cân bằng với nhau, mang màu sắc của một chất thơ mà khó nơi nào có được.

Cô tặc lưỡi, ngửa cổ cao, uống một ngụm bia đầy. Khà một tiếng, cô thích chí tự nói cho mình nghe:

- Vẫn chẳng có nơi nào bằng Hà Nội cả.

Ban công phía bên kia cười thành tiếng, bắt chuyện:

- Sao thế? Muốn ở Hà Nội cả đời à?

Nghe thấy có người hỏi mình, cô giật mình quay về nơi có tiếng nói. Thì ra là anh hàng xóm. Cô bối rối đáp:

- À không… Em làm sao mà ở Hà Nội cả đời được.

Anh lại hỏi:

- Sao bảo chẳng có nơi nào bằng Hà Nội cơ mà?

Thật ra, anh hiểu rằng mức sống ở Hà Nội quá đắt đỏ, chẳng dễ dàng gì đối với những người tỉnh lẻ lên đây. Và hơn hết, người ta vẫn bảo nhau rằng, Hà Nội là nơi người ta gửi gắm tuổi xuân và khát vọng đổi đời, chứ chẳng phải nơi để sống giản dị và hưởng thụ. Bởi, Hà Nội có thơ, Hà Nội có đẹp thì Hà Nội vẫn có những quy tắc cứng nhắc riêng của nó. Mà suy cho cùng, nơi nào chẳng vậy…

Cô trả lời anh:

- Em đi làm cả đời cũng chẳng đủ khả năng mua được căn nhà cấp bốn ở đây đâu. Đến một lúc nào đấy, em vẫn sẽ về quê mà thôi.

Câu nói vừa dứt lời, cô nhận ra mình và anh đang nói chuyện. Mặt cô ửng hồng vì sượng sùng, chẳng nghĩ mình và anh lại có thể trò chuyện tự nhiên như thế. Cô ngắc ngứ hỏi anh:

- Nay anh cũng uống bia ạ?

Anh nhìn lon bia đang cầm trong tay, khẽ cười:

- Ừ, lâu lâu anh cũng uống chút cho dễ ngủ.

- Mai anh không đi làm ạ?

- Mai là chủ nhật mà em.

- À…

Tiếng “À” của cô phát ra thật vô nghĩa. Biết sao được, vì cô cũng chẳng biết nên nói gì khi ấy. Mà chẳng lẽ cô lại không đáp lời người lớn tuổi hơn mình? Thế thì không phải phép cho lắm.

Đứng dựa lưng vào thành rào ban công, anh nâng ly bia, giơ về phía cô:

- Cụm xa một cái nhé!

- Dạ.

Cả hai người cùng hướng về phía nhau, lắc nhẹ lon bia rồi uống. Vẫn là anh mở đầu cho cuộc hội thoại:

- Em ở Hà Nội lâu chưa?

Cô thật thà trả lời:

- Dạ, trước đó em ở Hà Nội năm năm rồi. Mà đợt vừa rồi em vào Sài Gòn sáu tháng, giờ mới về lại đây.

- Chà! Sài Gòn vui lắm nhỉ?

Sài Gòn vui không? Đối với cô mà nói thì vui chứ. Ở đó có bao nhiêu là món ăn độc lạ, nhiều chỗ vui chơi xập xình, cũng chẳng thiếu những công trình kiến trúc bắt mắt. Ở Sài Gòn có tất thảy những gì mà những con người hướng ngoại muốn có. Ừ… Đúng là vậy!

Nhưng cô chẳng cảm nhận được cái vui ở Sài Gòn. Với cô mà nói, niềm vui của cô chỉ là chàng trai Sài Gòn mà cô đem lòng đơn phương mà thôi. Cô cười buồn:

- Sài Gòn vui chứ anh.

Anh lại hỏi:

- Sài Gòn vui mà sao lại về đây thế này?

Cũng đứng dựa lưng vào thành rào ban công như anh, cô ngước nhìn bầu trời đêm, giọng trùng xuống:

- Vì em không hợp với Sài Gòn.

- À…

Anh “À” lên như hiểu được nỗi lòng của cô. Mà thực chất thì anh cũng chỉ đoán bừa thôi. Có lẽ cô không quen được với nhịp sống ở nơi đó. Dù sao thì đất chật người đông, lại là thân con gái lặn lội vào nơi lạ, khó để mà thích nghi nổi. Bởi nó chẳng nằm ở việc khác biệt văn hóa, lối sống mà còn liên quan cơm áo gạo tiền.

Lon bia của hai người cứ thế vơi dần. Chợt, cô nảy ra ý nghĩ rủ anh nhậu chung. Cô hào hứng đề nghị:

- Hay chúng mình lôi bia ra nhậu với nhau nhé?

Ô, cô gái này lạ lùng nhỉ, rủ cả người lạ nhậu chung. Anh gật đầu:

- Ừ, thế em vác bia ra đi. Anh cũng vào phòng lấy thêm mấy lon.

Vậy đấy, thế là mỗi người ngồi ở một ban công, hướng mặt về phía nhau. Thật là một cuộc nhậu nhẹt kỳ lạ.

Cô trả lời anh:

- Mà sao nay anh lại uống bia một mình thế?

Anh đáp, giọng trầm:

- Anh nhớ người yêu cũ thôi. 

Cô tò mò:

- Kể cho em nghe được không?

Anh hơi suy nghĩ rồi cũng đồng ý:

- Ừ…

Anh bắt đầu kể về cô gái ấy. Đó là một người con gái đến từ Sài Gòn. Cô gái ấy xinh đẹp, hoạt bát, lúc nào cũng như thừa năng lượng và đặc biệt rất tài giỏi. Cô ấy tự chủ, độc lập và cũng mạnh mẽ. Nhưng trên tất cả, cô ấy sẽ không vì người mình yêu mà chịu lui về làm hậu phương. Anh tôn trọng điều đó, vì đó là quyền của cô ấy, và cô ấy xứng đáng được bơi trong đại dương của mình. Đại dương của cô ấy là được lao vào thương trường, trở thành người phụ nữ kiếm bộn tiền, được người ta tung hô là “Tấm gương phụ nữ thời hiện đại.” Vậy là, cuộc tình ấy đành dừng lại.

Nói anh tiếc cuộc tình đó không thì anh không chắc. Chỉ là đã có những phút giây, anh cảm thấy mình đã xuôi theo ý muốn của cô ấy, định cùng cô vào Sài Gòn để sống. Nhưng chẳng hiểu sao, đến phút cuối, anh lại buông bỏ suy nghĩ ấy và cả cô ấy.

Nhìn cô gái phía ban công bên kia, anh tự hào khen ngợi về người yêu cũ:

- Đó là người con gái khiến cho anh cảm thấy anh phải nỗ lực rất nhiều để theo kịp cô ấy. Cô ấy có thể hoàn thành xuất sắc công việc một cách nhanh chóng và cô ấy cũng có thể lao mình vào cuộc chơi nào đó hết mình. Cô ấy dễ dàng kết bạn, dễ dàng ra đi khi mối quan hệ không còn phù hợp.

Thấy cô im lặng, chỉ cười mỉm trước câu chuyện mà mình kể ra, anh tò mò:

- Này, em thì sao? Sáu tháng ở Sài Gòn có yêu ai không?

Lần này, đến lượt cô kể. Khi chấm dứt câu chuyện, cô buông thõng một câu:

- Tình yêu kiểu Sài Gòn vội vàng quá, em không theo kịp…

Anh trầm ngâm. Đúng! Trong một môi trường có nhịp sống nhanh, con người ta thường quên mất cách nếm tình yêu một cách chậm rãi. Vì vậy, đôi khi chỉ là một phút dao động cảm xúc bất ổn, người ta vội lầm tưởng đó là yêu. Để rồi nếu trong phút ấy, đối phương mà khước từ thì mọi thứ cũng bị xóa nhòa theo. Có lẽ thế, nên cô và chàng trai kia để hụt mất nhau và rồi cô đành phải đơn phương “ngược” lại chàng trai ấy.

Anh an ủi:

- Thôi, dẫu không yêu được người mình yêu thì ít nhất em cũng đã được ở thành phố mà em yêu.

Nghe anh an ủi, cô buồn cười chết đi được. Nghe sao mà khiên cưỡng thế.

Rồi anh lại hỏi:

- Mà sao em lại yêu Hà Nội?

Cô thẫn thờ:

- Em cũng không biết nữa. Hà Nội đối xử với em cũng đâu dịu dàng là mấy đâu. Nhưng em cảm thấy mình nhẹ nhõm khi ở đây. Có lẽ một phần vì ở nơi này có bạn bè em, một phần vì nó vẫn là một tỉnh miền Bắc nên em dễ thích nghi…

Anh gật gù:

- Ừ… Cô ấy cũng như em, cũng nói rằng cô ấy thấy nhẹ nhõm khi ở Sài Gòn vì nơi đó có gia đình, bạn bè và văn hóa mà cô ấy đã quen thuộc ngay từ tấm bé…

Cô đồng cảm:

- Vâng… Thì có ai bỏ được quê hương của mình đâu.

Anh suy nghĩ sâu xa hơn:

- Đúng rồi, ai mà bỏ quê hương của mình được cơ chứ.

Nếu ngày ấy đổi ngược lại là anh vào Sài Gòn, hẳn anh cũng sẽ tìm cách thuyết phục người yêu cũ ra Hà Nội với anh..

Đêm mùa Thu, gió se lạnh nhưng chưa đến mức cần thêm áo khoác. Ấy vậy mà da anh và cả da cô lại nổi gai ốc. Chắc do bia đang ngấm dần đây mà.

***

Cô cứ ngỡ chàng trai mà mình đơn phương sẽ chẳng ra Hà Nội vì cô đâu. Nhưng không, chàng trai ấy đã xuất hiện trước mặt cô. Vẫn giọng điệu nghịch ngợm hôm nào, anh gọi tên cô nơi sân bay.

Đối diện với anh, trái tim cô vẫn đập loạn nhịp hệt khi trước. Mà cũng đúng thôi, cô mới xa anh hơn sáu tháng, sao mà quên ngay được.

Đi cùng anh thăm thú những điểm được cho là đáng đi nhất Hà Nội, cô tận tình giới thiệu cho anh mọi thứ. Ánh mắt anh nhìn cô âu yếm làm sao.

Trong ánh đèn vàng của quán pub, anh hôn nhẹ lên vầng trán cô, ngỏ lời: 

- Vào Sài Gòn với anh đi. Lần này, anh thực sự muốn yêu em nghiêm túc.

Cô vội né ánh mắt của anh, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt:

- Mình uống nhanh rồi về, khuya lắm rồi…

Chàng trai ấy không gặng hỏi câu trả lời từ cô. Anh chỉ nói rằng:

- Đừng đắn đo quá, có những điều nếu nó đến thì cứ đón nhận ngay đi. Nếu em cứ đắn đo vậy, em dễ đánh mất nó lắm.

Cô thở dài… Thật lòng, cô nghĩ rằng mình đã nào được đón nhận điều gì đâu.

***

Lại là góc ban công quen thuộc, lại là đêm đen, lại là Budweiser. Cô ngồi bệt xuống sàn, vừa uống vừa tự mình hát se sẽ theo giai điệu phát ra từ chiếc điện thoại đã cũ mèm.

Ơ kìa, sao anh hàng xóm cũng ra ban công thế này?

Thấy cô, anh cười toe toét:

- Sao, nhậu chung nữa không?

Cô đáp lại, không ngần ngại:

- Anh rảnh thì mình nhậu chung!

Anh cười, vẻ hài lòng:

- Ái dà, được đấy.

Cô cũng mỉm cười, trêu chọc:

- Xùy, em lúc nào chẳng được.

Cô say rồi nên chẳng thèm ngại gì nữa. Với cả, dù sao cũng là anh hàng xóm mở lời trước cơ mà.

Hai người, hai ban công lại tâm sự với nhau. 

Cô kể về chàng trai ấy, người muốn cô vào Sài Gòn lần nữa. Nhưng cô quá sợ cảm giác một mình chật vật, chỉ mình hiểu nỗi buồn sâu kín trong lòng. Cô sống chậm, thích khắc khoải trong những miền xưa cũ, không muốn phải chạy theo hiện đại, thời thế - thế thời. Mà với tính cách ấy của cô, sao mà hợp với Sài Gòn, với chàng trai kia được.

Cô làu bàu, có vẻ tủi thân lắm:

- Em mà yêu anh ấy bằng tình yêu của Hà Nội thì chẳng sớm cũng muộn, anh ấy sẽ chán em ngay thôi.

Anh hiểu chứ. Anh cũng kể rằng người yêu cũ gọi điện cho anh. Cô gái ấy nói lần này cô ấy sẽ ở Hà Nội với anh. Nhưng chẳng hiểu sao, anh thấy lấn cấn trong lòng nên dẫu muốn nối lại tình xưa, anh vẫn đành lắc đầu từ chối.

Cả hai nhìn nhau rồi cười phá lên. 

Ừ, yêu là thế đấy, đâu phải cứ yêu là sẽ vì nhau. Yêu nhưng khác biệt với nhau thì yêu đành bỏ ngỏ, biết sao giờ. Ta chẳng thể nào lấy mình tròn lắp vào khung hình vuông với mong muốn khung hình vuông ấy sẽ kín kẽ, không còn khoảng trống.

Anh vừa cười vừa hỏi:

- Này, nói thật đi, nếu chàng trai kia yêu em thiết tha, yêu em mãnh liệt bằng cả mạng sống của mình thì em có vào Sài Gòn lần nữa không?

Cô cao giọng trả lời:

- Em cũng không rõ nữa. Nhưng em dám chắc là cả đời em chỉ có thể yêu Hà Nội, chứ không thể yêu Sài Gòn. Em vẫn luôn nhìn Sài Gòn bằng ánh mắt của sự ngưỡng mộ, nhưng mà sự ngưỡng mộ ấy sẽ không chuyển hóa thành tình yêu được.

Rồi, cô hỏi anh:

- Anh thì sao? Chị ấy bất chấp để đến với anh rồi cơ mà?

Giọng anh nhẹ tễnh:

- Anh không muốn cô ấy vì anh mà phải rời khỏi thành phố mà cô ấy yêu nhất.

Cô lặng người trước câu nói của anh.

Ừ… Yêu một con cá không nhất thiết phải giữ rịt con cá ấy bên mình. Thả cá về với nước cũng là một cách yêu.

***

Chẳng hiểu từ bao giờ, nơi ban công trở thành nơi gặp gỡ, nhậu nhẹt giữa cô và anh hàng xóm. Những tưởng mọi thứ cứ thế mà trôi qua, hai người chỉ là những người bạn nhậu bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng ai mà biết được vòng quanh định mệnh sẽ lại kéo tơ tình nối hai người với nhau.

Hôm ấy, chẳng hiểu kiểu gì, cô say khướt. Cô khóc ầm cả lên:

- Em nhớ anh ấy chết đi được ấy. Sao chúng em cứ yêu lệch nhau mãi thôi. Lúc anh ấy đủ can đảm yêu em thì em lại không đủ can đảm yêu anh ấy. Lúc em đủ can đảm yêu anh ấy thì anh ấy chỉ muốn mập mờ với em.

Anh ở ban công phía bên kia luống cuống dỗ dành:

- Rồi em sẽ gặp được người tốt hơn thôi.

Cô nào có chịu nghe, vẫn gào lên:

- Em chịu đấy. Biết đến bao giờ em mới gặp được người tốt hơn cơ chứ?

Anh nhìn bộ dạng ăn vạ của cô, thấy vừa thương vừa buồn cười. Đúng là giao bia cho phụ nữ là tội ác. Trông cô bây giờ mất hình tượng thật sự. Anh hỏi cô:

- Thế sao lúc cậu ấy muốn em vào Sài Gòn, em không chịu?

Cô khựng lại, lấy hai tay chùi nước mắt, nghẹn ngào trả lời:

- Tại em không yêu Sài Gòn. Em không thể ở Sài Gòn chỉ vì anh ấy mà không phải vì em. 

Anh nhún vai:

- Ừ đấy! Vấn đề là thế đấy. Em không yêu Sài Gòn nên tính ra em không yêu cậu ấy. Cậu ấy có thể chỉ là một phần rất nhỏ của Sài Gòn, nhưng Sài Gòn đối với cậu ấy quan trọng như Hà Nội đối với em vậy. Sài Gòn nằm trong tim của cậu ấy. Em yêu cậu ấy nhưng tình yêu đó chỉ là giữa em với cậu ấy mà thôi. Mà để sống ở Sài Gòn, em cần nhiều thứ hơn một tình yêu. Khi mà em không thể sống ở Sài Gòn một cách thoải mái thì còn tâm trí đâu để yêu đương? Còn nếu yêu xa… Em có chắc mình vượt qua được cản trở của địa lý hay không? Và tất nhiên, ai yêu cũng muốn hướng tới một tương lai lâu dài, em có chắc đến khi kết hôn, em có thể mạnh dạn làm quen với Sài Gòn hơn không?

Cô bối rối:

- Em… Em…

Cô chẳng biết nói sao cả. Bỗng chốc, cô hoài nghi về tình cảm của chính mình. Nếu cảm xúc của cô dành cho chàng trai ấy không phải là yêu thì là gì?

Anh nói tiếp:

- Anh nói vậy không có nghĩa là phủ nhận tình yêu của em dành cho cậu ấy. Và cũng không có ý bảo tình yêu của em chưa đủ lớn. Nhưng mà với anh mà nói, em chỉ đang bị thu hút bởi những tính từ mỹ miều của Sài Gòn, và vô tình, cậu ấy lại cũng nổi bật với những tính từ ấy. Ở cậu ấy, em thấy mùi vị của Sài Gòn nhưng bằng phiên bản dễ gần gũi, dễ thân thuộc hơn mà thôi.

Lời anh nói liệu đúng không nhỉ? Cô cúi mặt ngẫm nghĩ.

Nếu nói như anh thì tại sao chàng trai ấy lại tìm tới cô lần nữa? Chẳng lẽ chàng trai ấy lại yêu Hà Nội ư? Mà cô nào phải gái Hà Nội đâu. Trên người cô không có chút màu sắc nào của Hà Nội cả…

Giàn hoa giấy rung rinh khiến cô giật mình. Chẳng hiểu sao lúc này cô lại yếu đuối như vậy, một chút gió, một chút đung đưa của hoa lá mà cũng khiến cô nơm nớp sợ sệt. Phải chăng vì cô quá cô đơn và rối trí trong tình yêu của chính mình?

Thường thì khi con người ta không còn minh mẫn, họ mới dễ rơi vào tình trạng tâm lý dễ vỡ tan như này.

Cô nhớ lại từng khoảnh khắc khi cô ở Sài Gòn. 

Có lần cô vừa ăn bún đậu, vừa mếu máo với bạn bè bằng vài dòng tin nhắn, than rằng bún đậu trong Sài Gòn sao mà đắt quá, một suất ăn sáu mươi nghìn mà chỉ có vài miếng chả cốm, tí thịt giò lợn, thêm được chưa tới dăm miếng đậu. 

Cũng có lần cô hí hửng chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh, chỉ để khoe với bạn bè là mình đã tìm được một con phố nhỏ, thưa người, mang dáng vẻ hoài niệm xa xưa, những gam màu của một thời đã cũ. Lúc ấy, cô nghĩ mình đã tìm được thiên đường giữa trần gian, bởi mọi thứ sao đẹp đẽ, yên tĩnh quá.

Ừ thì,... Cô thừa nhận cô bị ma lực của Sài Gòn hấp dẫn. 

Sài Gòn là thành phố kinh tế, là mũi nhọn của công nghiệp hóa, là nơi mà dân tứ xứ đổ về chẳng khác gì những kẻ háu đói đang tìm cách cắt xẻ cho mình một mẩu phô mai béo bở. Cô cũng vậy thôi. Cô cũng muốn tìm cho mình một chỗ đứng ở nơi ấy để cái nghèo không còn bủa vây quanh cô. Xe sang, nhà lầu hay tài khoản tiền tỉ, à không, vài trăm triệu thôi, là những gì cô thèm muốn. 

Đã có lần cô nghĩ rằng mình sẽ bất chấp tất cả để có danh tiếng, có tiền, có quyền hay những gì cao cả hơn. Nhưng rồi, cô lại tặc lưỡi. Cô không thể nào quen với việc cứ đạp lên ai khác để sống. Cô cũng không tài nào chịu đựng được sự vồn vã đến nghẹt thở của Sài Gòn. 

Đời sống cao thì nhịp sống nhanh. Nhịp sống nhanh thì cần con người ta phải chạy marathon. Cô quen với việc đi bộ, ngắm hai hàng cổ thụ thay lá theo bốn mùa trong im lặng rồi…

Có lẽ anh hàng xóm biết cô đang nghĩ gì. Anh nhẹ giọng nói đôi lời vu vơ:

- Khi em yêu một nơi nào đó thì em có linh hồn của nó trong mình rồi. Chẳng lẽ em muốn vứt linh hồn của mình đi?

Cô sững người nhìn anh. 

Ý anh là cô đã mang trong mình màu sắc, hương vị của Hà Nội? 

Cô khẽ rùng mình.

Đúng rồi! Chàng trai ấy từng nói anh muốn ra Hà Nội một lần vào mùa Thu. Và cô đây, cô chính là người được tẩm ướp mùi hương Thu Hà Nội thật kỹ càng.

Bạn bè cô luôn nói ở cô có một nét cuốn hút lạ lùng. Rõ ràng nhìn cô thật nhiệt huyết, sôi động nhưng phảng phất đâu đó trên nét mặt hay trong con ngươi nâu đen sâu thẳm kia, lại có nỗi buồn man mác, hắt hiu. 

Mỗi khi cô nhoẻn miệng cười sao trông yêu thế, đôi mắt nheo lại, hơi híp mà lại lộ ra tia sáng long lánh, ánh lên như sao vàng giữa nền trời đêm đen như mực. Và cho tới khi cô ngồi im, thẳng lưng mình và cúi mặt đọc say sưa một cuốn sách nào đó, người ta lại thấy những gì trầm tĩnh, có chút xa cách, lạnh lùng.

Thu Hà Nội cũng vậy. Sẽ có những ngày Thu oi bức, nóng nực chẳng khác gì mùa Hạ đỏng đảnh, đành hanh. Nhưng đấy, bản chất của Thu vẫn là cái không khí se se, tuy yên bình nhưng khiến người ta phải giữ chừng mực với nó bằng lớp áo khoác mỏng bên ngoài. 

Loạng choạng, cô khẽ cười:

- Em say rồi.

Anh nhìn cô một hồi rồi nói:

- Nghỉ sớm đi em. 

Bóng lưng anh quay vào trong phòng, cánh cửa ban công khép lại, trả cho khoảng không niềm tịch liêu. Cô chưa muốn vào phòng ngay, cứ tần ngần ngắm giàn hoa giấy của mình.

Chọn người mình yêu hay chọn thành phố mình yêu?

***

Nếu cô chọn Sài Gòn thêm một lần nữa, liệu là đúng hay sai?

Cô lủi thủi kéo chiếc vali của mình ra khỏi căn nhà trọ đã thân quen. Giàn hoa giấy vẫn đấy, đẹp xinh một cách bình dị, chẳng lòe loẹt nhưng đủ làm con người ta phải dịu dàng, quyến luyến với nó.

Trời Thu Hà Nội sáng bừng nhưng không chói mắt, mang hương của cốm, của những lá chuối, lá sen, của cả những bông súng hay cả lá vàng của đủ loài cổ thụ. 

Cô dè dặt bấm chuông nhà anh hàng xóm. Tim cô cứ đập thùm thụp như tiếng trống cả ở trường học. Cô sợ anh không có nhà. Cô cũng sợ anh đang ở nhà.

Nói sao nhỉ? Cô cứ sợ vậy thôi, rồi tự lúng túng vô cớ.

Anh hàng xóm bước ra. Liếc nhìn chiếc vali mà cô kéo, anh hiểu cô đã chọn nghe theo bên trái hay bên phải của não bộ. 

Hà Nội có đủ giữ chân cô không? Câu trả lời chình ình trước mắt rồi…

Anh bỗng thấy chạnh lòng. Người yêu cũ của anh cũng đã từng vì anh mà bỏ Sài Gòn như cách cô chọn vì yêu mà rời Hà Nội, vậy mà sao khi ấy anh lại không nhận lấy tấm chân tình?

Anh tự hỏi vì sao mình lại làm vậy? Nhưng có lẽ mọi sự đều có nguyên do của nó. Việc của anh giờ đây là gác lại kỷ niệm và sống cho thực tại.

Nhưng nếu trở lại ngày hôm ấy, liệu anh có đồng ý quay lại với người yêu cũ không? Có lẽ là không…

Anh bồi hồi, cảm xúc khó tả trong lòng. Anh hỏi cô:

- Có câu trả lời cho chính mình rồi à?

Cô nhìn chiếc vali rồi lại ngước nhìn giàn hoa giấy, thỏ thẻ:

- Vâng ạ, em nghĩ rồi.

Anh hỏi tiếp:

- Thế trả nhà xong rồi à?

Cô thở dài:

- Dạ chưa. Hợp đồng của em vẫn còn nửa tháng nữa mới hết hạn. Mà em không tìm được ai để nhượng hợp đồng nên em cũng chưa nói sẽ trả nhà. Thôi thì coi như em đi công tác hai tuần, sau đó làm việc lại với chủ nhà sau.

Anh cười:

- Thế cũng được. Có gì còn có thể trở về…

Anh nhìn dáng lưng cô quay đi, tay đóng cổng theo phản xạ tự nhiên. 

Thực ra, trên đời nào thiếu câu chuyện tình yêu vượt địa lý. Chỉ là anh biết rằng trong cuộc sống hiện tại, và trong cách mỗi người yêu một thành phố thì sẽ có những người không nên cố chấp trước tình cảm của mình. 

Chính anh thôi, anh đã từng nghĩ mình có thể vượt qua được mọi rào cản để có thể sống, làm việc và yêu người yêu cũ tại thành phố hoa lệ ấy. Nhưng rõ ràng, muốn tình yêu trai gái sống động thì anh phải nuôi được chính anh, từ tâm hồn tới tài chính. Mà điều đó lại là chướng ngại vật lớn nhất, không phải ai xa xứ cũng có thể bước qua. 

Triệu người rời quê hương thì cũng có triệu người về lại với quê hương…

Xác suất là một con số, và vô tình, anh không nằm ở xác suất bám trụ được trên mảnh đất Sài Gòn.

Nhà anh ở Hà Nội. Trong anh yêu Hà Nội đến nhường nào, chỉ mình anh thấu hiểu. Anh chật vật ở Sài Gòn ra sao, cũng chỉ một mình anh thấu hiểu. Và hơn hết, khi người ta đã có sẵn cái người ta có ở một thành phố cũng hoành tráng, thì tại sao còn phải dấn mình vào lao đao ở nơi khác?

Anh không còn bạn nhậu nữa rồi, kể ra cũng hơi buồn!

***

Cô ngồi ở hàng ghế băng nơi sảnh chờ của sân bay. Cô cứ ngẩn ngơ nhìn dòng người qua lại.

Đi qua cánh cửa soát vé sẽ là Sài Gòn, nơi có người cô thương. 

Cô cảm thấy việc bay đi bay lại cũng đâu có khó, khi mà cô đã đi làm, cũng có chút dư giả mỗi tháng… 

Một cô gái ngồi thất thần ở cạnh cô. Trong đôi mắt cô gái ấy chỉ toàn là nước đang ngấn lên, trực rơi trào. 

Dẫu không muốn trở thành người nghe lỏm, nhưng rồi, những gì thổn thức nơi đầu môi cô gái kia vẫn lọt vào tai cô:

- Ba ơi, con xin lỗi, con về trễ quá rồi…

Giọng nói đó là của một người miền Nam. Cô không kìm được tính thương cảm, quay sang hỏi:

- Chị buồn lắm à? Khoảng mấy phút nữa là bay rồi, chị bình tĩnh nhé!

Cô gái kia nhìn cô, đôi vai run lên thấy rõ. Cô ấy nức nở:

- Không, chị ạ… Ba em mất rồi. Em không kịp chạy về nhìn ba em lần cuối. Xíu nữa em xuống sân bay là em còn phải thuê taxi chạy về Long An nữa…

Nói rồi, cô gái ấy lại ôm mặt, bặm môi, cố gắng nén lại những giọt nước mắt của mất mát, phân ly.

Trong thâm tâm cô ngay lúc đó hình như có giọt nước nào đó vừa rơi tách xuống nền đen. Cô hoảng hồn nhìn lại đồng hồ ở sân bay. Cô cứ vậy ngồi bất động, nhìn trân trân chiếc đồng hồ…

***

Sáng sớm, anh ra ban công hít hà mùi hoa sữa. Con đường nhà anh chỉ có lác đác hai, ba cây nằm rải rác nên mùi dịu nhẹ, dễ ngửi lắm. Anh còn đang khoan thai tận hưởng nắng mai thì thấy cô uể oải bước ra, giơ hai tay vặn người. Tóc cô rối mù lên, còn lem nhem nước mắt.

Anh ngơ ngác. Chẳng phải hôm qua cô đã rời đi rồi sao?

Có lẽ biết anh nhìn mình, cô quay sang cười tươi:

- Chào anh ạ.

Anh vẫn chưa định hồn. Bởi hôm qua, anh thấy dáng vẻ cô bước đi có vẻ quyết tâm lắm. Cô cứ đi thẳng một mạch ra đầu đường rồi vẫy taxi, rất kiên quyết. Sao hôm nay…

Cô lại lên tiếng tiếp:

- Mùa Thu mà không ở Hà Nội thì phí phạm, anh nhỉ?

Anh khẽ gật gù:

- Ừ… Thu Hà Nội mà, vào cả văn chương lẫn thơ ca còn gì.

Cô cười toe toét:

- Hôm nay em phải thưởng cho mình một gói xôi cốm mới được.

Nói rồi, cô quay người vào trong phòng. Anh ở lại ban công ngắm nhìn giàn hoa giấy mà cô trồng rồi nhìn trời, nhìn đất, nhìn vài dáng người nhỏ bé đang đi lại, nhìn cả dòng xe chạy bon bon.

Thu Hà Nội thật đẹp, thật hợp để yêu đời, yêu người và yêu cả chính mình!     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top