Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06 | Cô dâu chạy trốn

01

Khi máy bay hạ cánh xuống Chicago cũng là lúc hoàng hôn. Bách Nguyên Tú lái xe đến sân bay đón Triệu Hương Nông. Giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, anh ta lập tức ôm chặt cô, một cái ôm gần như đến nghẹt thở, Triệu Hương Nông đứng lặng trong vòng tay anh ta.

Triệu Hương Nông quay về Chicago cũng đồng nghĩa với hôn lễ của cô và Bách Nguyên Tú sẽ chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược. Vào ngày nghỉ, Triệu Hương Nông trải qua cuộc sống như trước kia: Tiệc tùng, xem trình diễn thời trang, tham gia các hoạt động công ích, hẹn hò với Bách Nguyên Tú.

Lúc tham gia những buổi tiệc, Triệu Hương Nông không khỏi quan sát Clara, Clara khốn đốn vì tình là chuyện mà ai cũng biết. Mà nguyên nhân khiến cô ta nếm trải cảm giác thất tình bắt nguồn từ việc cô ta chưa bao giờ che giấu tính cách thật của mình: yêu khóc lóc thích giận dỗi. Bởi nghe đồn rằng Tống Ngọc Trạch không còn để tâm tới cô ta, bất kể cô ta dùng cách gì thì câu trả lời của anh cũng là: "Clara thân mến, tôi nhất định phải nhắc nhở cô là hợp đồng công việc giữa chúng ta đã kết thúc rồi."

Câu trả lời như vậy tất nhiên không thể thuyết phục được Clara, cô ả được nuông chiều thành quen tuyên bố: Cô ta nhất định phải có được Tống Ngọc Trạch.

Tuần cuối cùng của tháng 3, Clara vác khuôn mặt bầm giập đến gặp Triệu Hương Nông. Cô ta sắp quay về Pháp, vì sau khi vô duyên vô cớ ăn một trận đòn, ba cô ta đã gọi điện bảo cô ta về nước.

"Triệu, đó là người đầu tiên cho tôi biết thế nào là yêu." Clara nhào vào lòng Triệu Hương Nông òa khóc.

Đương nhiên Triệu Hương Nông biết người mà Clara nói là ai. Cô nhỏ giọng nói với Clara: "Quên anh ta đi, có một số người chỉ thích hợp sống trong hồi ức."

Triệu Hương Nông cảm thấy câu nói kia càng giống đang nói cho mình nghe hơn.

Nghe nói, đêm cuối cùng Clara ở Chicago, Tống Ngọc Trạch đã cùng cô ta xem một buổi nhạc kịch. Khi nghe tin này, Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đang ở Italy, ngày hôm ấy cách hôn lễ của hai người còn bốn ngày.

Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đến Italy để thăm bạn bè chung của hai người, nhân tiện chụp ảnh cưới luôn. Khi chụp đến shoot hình cuối cùng đã xảy ra một chuyện, một cô gái tự xưng là bạn của Hạ Tiểu Thuần đã xông vào địa điểm chụp ảnh.

Trong lời tố cáo của bạn của Hạ Tiểu Thuần, Triệu Hương Nông hay tin: Sau khi Hạ Tiểu Thuần về nước, bị người thân ép phá thai. Trong quá trình phá thai không may bị mất đi tử cung. Điều này đồng nghĩa với việc từ nay về sau cô ta đã không còn tư cách làm mẹ.

Trong "bài diễn văn" của cô gái nọ, từ đầu đến cuối Bách Nguyên Tú đều nhìn Triệu Hương Nông, khuôn mặt anh ta tái mét giống như bộ vest trên người anh ta vậy. Triệu Hương Nông quay mặt đi, mặt kính in rõ khuôn mặt cô, ngỡ ngàng, trắng bệch.

Tối đến, Bách Nguyên Tú gõ cửa phòng khách sạn của Triệu Hương Nông. Đứng ở cửa, anh ta siết chặt cô trong vòng tay: "Tiểu Nông, em đừng rời xa anh, em càng không thể rời xa anh..."

Triệu Hương Nông rũ mắt nhìn bàn tay ôm chặt eo cô của anh ta.

"Sao có thể như vậy chứ? Tôi sẽ không rời khỏi anh." Cô nói một cách lãnh đạm.

Lúc ấy, Bách Nguyên Tú nghe thấy giọng điệu của Triệu Hương Nông bình thản giống như một hồ nước đã chết lặng. Trong lúc bối rối, anh ta ôm chặt cô hơn, rồi vội vàng hôn cô, dồn hết sức lực vào nụ hôn này. Thế rồi, Bách Nguyên Tú phát hiện rõ ràng vẫn là cánh môi mềm mại ấy, nhưng chẳng hiểu sao nó cũng giống như dòng nước đã chết kia.

Anh ta buông cô ra.

Khẽ hôn lên trán cô.

"Nghỉ ngơi cho khỏe." Anh ta dịu dàng nói với cô.

"Anh cũng vậy."

Bách Nguyên Tú đã đứng trước cánh cửa khép chặt kia cả một đêm.

Lúc Triệu Hương Nông mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Bách Nguyên Tú đang đứng ngoài cửa. Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt và quầng thâm mắt của anh ta.

Đau lòng không? Có chứ, cô vẫn thấy đau lòng. Chỉ là đã không còn những trận đau thắt lòng như trước nữa, mà giống như chỉ còn nhiều hơn là sự thương hại. Sự thương hại đó là những gì còn sót lại của tuổi trẻ giữa cô và anh ta.

"Nguyên Tú." Cô kéo tay anh ta, thấy tay anh ta lạnh toát, cô lập tức nắm lấy nó: "Một khi tôi đã đeo chiếc nhẫn khắc tên anh, thì tôi sẽ làm vợ anh một cách nghiêm túc, giống kiểu vợ chồng mà chúng ta quen thuộc ấy. Tôi nghĩ, tôi cũng chỉ có thể bảo đảm với anh chuyện như thế này mà thôi."

Ít ra khi thốt ra những lời này, Triệu Hương Nông hoàn toàn chân thành. Cho dù cô không thể sản sinh bất cứ tình cảm nào với anh ta nữa thì cô cũng sẽ nghiêm túc làm vợ anh ta, xây dựng một cuộc hôn nhân giống bao người mà cô quen biết.

Hơn mười tiếng đồng hồ sau, hình ảnh Triệu Hương Nông nắm tay Bách Nguyên Tú xuất hiện ở sân bay tại Chicago được ca tụng là cặp đôi sắp cưới đang đắm chìm trong hạnh phúc.

Sáng hôm sau, Triệu Hương Nông cũng nhìn thấy những bức hình này. Khi cô nhìn thấy chúng cũng là lúc cô đang nói chuyện điện thoại với Bách Nguyên Tú. Giọng nói của Bách Nguyên Tú mang theo vẻ hả hê cười nhạo khuôn mặt bánh bao của cô. Do góc chụp nên khuôn mặt của Triệu Hương Nông có phần phúng phính.

Triệu Hương Nông ngắm những tấm hình ấy, ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân mình trong mấy tấm hình có dáng vẻ rất hạnh phúc. Dì Thanh trêu rằng chắc hẳn lúc này Tiểu Nông chỉ ước có thể mặc váy cưới ngay đi được.

Có thể nói khuôn mặt này của cô mê người biết bao.

Thời gian diễn ra hôn lễ còn hai ngày, Triệu Hương Nông đến nhà thờ nơi diễn ra hôn lễ, đó là nhà thờ cổ kính nhất Chicago. Cô tập duyệt mỗi phần của buổi lễ trước mặt trưởng bối hai nhà và bạn bè của cô. Hôn lễ của cô và Bách Nguyên Tú sẽ được làm thành phim tài liệu để lưu giữ trong bảo tàng. Có thể biết trước một điều rằng nếu như cô và Bách Nguyên Tú mãi giữ hình tượng cặp vợ chồng ân ái xuất hiện ở những nơi công cộng, vậy thì đến khi hai người bạc đầu răng long, thước phim tài liệu này sẽ trở thành một thứ giống như sách giáo khoa, được người đời coi là tấm gương điển hình.

Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục, cha xứ chủ trì hôn lễ nở nụ cười hài lòng. Buổi tập duyệt có một sai sót duy nhất đó là thời gian cha của cô dâu đưa tay con gái mình cho chú rể lâu hơn mấy phút so với thời gian mà cha xứ chỉ định. Trong mấy phút đó vang lên những tiếng cười thiện ý đến từ những vị khách đến chứng kiến buổi tập duyệt. Ai cũng biết Triệu Diên Đình yêu chiều cô con gái độc nhất như nào, vì lẽ đó ông mới không nỡ gả con gái đi.

Thời gian tập duyệt kết thúc, Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đứng sóng vai nhau, đối diện với Triệu Diên Đình và Lý Nhu. Triệu Hương Nông đang sửa hoa gài áo vest cho ba mình.

"Ba à, hay là... con không lấy chồng nữa." Giọng điệu của Triệu Hương Nông có chút vẻ làm nũng.

Triệu Diên Đình khẽ bật cười, đây là nụ cười đầu tiên trong ba tiếng đồng hồ của buổi tập duyệt, cũng là một trong số những nụ cười ít ỏi kể từ khi hôn lễ được chuẩn bị.

Triệu Hương Nông ngồi xe Bách Nguyên Tú rời khỏi nhà thờ. Chiếc xe đi rất chậm, Bách Nguyên Tú muốn đưa cô đến viện dưỡng lão ở phố người Hoa để phát bánh cưới theo phong tục của người phương Đông.

"Vừa rồi lúc em bảo không lấy chồng nữa làm anh sợ hết hồn." Nhớ lại những lời mà Triệu Hương Nông nói ở nhà thờ, Bách Nguyên Tú thật sự bị hù dọa.

Bách Nguyên Tú vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô qua kính xe, từ đầu đến cuối cô đều nghiêng mặt nhìn thế giới ngoài cửa xe, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhòa, khiến Bách Nguyên Tú cảm thấy hoảng hốt.

Bách Nguyên Tú vô thức vươn tay nắm lấy tay cô, cô không né tránh, để mặc anh ta nắm tay mình.

Không tránh là tốt, không tránh là tốt, Bách Nguyên Tú thầm nói với bản thân.

Xe dừng trước đèn đỏ, bàn tay được Bách Nguyên Tú nắm lấy bỗng giẫy giụa chốc lát. Khi đèn xanh sắp sáng lên, cô rút tay mình ra, nghiêng mặt qua nói với anh ta: "Nguyên Tú, tôi quên mất một chuyện, tôi phải xuống xe ở đây."

Phía sau vang lên tiếng còi xe thúc giục, Bách Nguyên Tú ép mình thôi nhìn bóng lưng dứt khoát của Triệu Hương Nông, lái xe khỏi đó.

Khi xe đến một khúc cua, ma xui quỷ khiến Bách Nguyên Tú quay đầu lái xe về con đường ban nãy, ngay sau đó anh ta liền tìm thấy Triệu Hương Nông. Cô đứng ở trước cửa một cửa hàng đông người, rất nhiều người đang qua lại chỉ có mình cô đứng ở đó, trông về một hướng, đứng im như một pho tượng vô hồn. Từ góc độ của Bách Nguyên Tú không thể nào nhìn rõ nét mặt của Triệu Hương Nông, một xúc cảm mang tên sợ hãi từ từ nảy sinh trong lòng anh ta.

Anh ta biết Tiểu Nông của mình đã khác trước kia rồi.

Cô càng đứng ở đó bao lâu, nỗi sợ trong lòng anh ta càng bành trướng bấy nhiêu. Tiểu Nông của anh ta đang tìm người ư? Cái người dần dần khiến cô đổi thay?

Cuối cùng, bóng hình đó cũng chuyển động rồi, Bách Nguyên Tú thầm thở phào. Bóng người đó chầm chậm đi vào cửa hàng đồ lưu niệm phía đối diện.

Nhìn thấy nơi đó, Bách Nguyên Tú lại thở hắt ra một hơi, thầm mắng mình bị thần kinh, vừa rồi chắc là Tiểu Nông muốn mua quà tặng cho mấy cụ già kia mà thôi.

Bách Nguyên Tú lái xe khỏi con đường đó. Lúc ngoặt xe, một chiếc motor bất ngờ lao về phía xe anh ta. Bách Nguyên Tú tưởng chừng như có thể thấy chiếc xe sắp đâm vào xe mình.

May mắn thay, người lái motor lại bẻ lái, chiếc motor màu đen lướt một đường vòng cung qua xe anh ta rồi lao vào tấm biển quảng cáo bên đường. Đầu xe đập vào tấm biển quảng cáo phát ra một tiếng "Rầm" rồi nằm im không nhúc nhích.

Bách Nguyên Tú lập tức xuống xe đi về phía chiếc motor.

Sau này, Bách Nguyên Tú luôn nghĩ rốt cuộc lần đầu tiên anh ta gặp Tống Ngọc Trạch là khi nào?

Cậu trai nét mặt đầy đau buồn trong lần giáp mặt thoáng qua ở một buổi tang lễ rất lâu về trước? Chàng trai đẹp mã có nụ cười tỏa nắng và đôi mắt trong sáng như chú nai trong rừng làm bao cô nàng si mê? Hay là một tay đua có ánh mắt sắc lạnh xuyên qua tấm kính của mũ bảo hiểm khiến người khác không nhịn được mà lùi bước?

Ánh mắt của người này không mấy tốt đẹp! Dù cách một lớp kính chắn gió của mũ bảo hiểm, Bách Nguyên Tú vẫn nhìn ra ngay lập tức.

Thấy người nọ không có vấn đề gì đáng ngại, Bách Nguyên Tú đưa danh thiếp của mình ra, anh ta cảm ơn người nọ đồng thời bày tỏ rằng mình sẵn lòng chịu mọi trách nhiệm.

Người nọ tựa như không nghe thấy lời Bách Nguyên Tú nói, anh đang kiểm tra chiếc xe của mình. Anh mặc chiếc áo jacket màu đen tuyền cùng màu với chiếc mũ bảo hiểm, cao, thon gầy, đứng bên tấm biển quảng cáo màu đỏ sẫm biểu tượng của Chicago, phong cách cuốn hút giống như áp phích của bộ phim điện ảnh.

"Anh à." Bách Nguyên Tú lại đưa danh thiếp một lần nữa. Hôn lễ vào thứ bảy khiến anh cảm thấy hân hoan từ tận đáy lòng. Niềm hân hoan đó giống như một loại trang sức vô hình: "Vừa rồi anh đánh lái nghệ lắm, động tác vừa rồi của anh có thể sánh ngang với tay đua chuyên nghiệp đấy. Hay là, anh cũng là một tay đua chuyên nghiệp?"

Người nọ dừng động tác, nhìn Bách Nguyên Tú.

Bách Nguyên Tú nở nụ cười thân thiện: "Cuối tuần tôi sẽ kết hôn, tôi rất yêu cô ấy. Việc làm vừa rồi của anh có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi, giống như một sự may mắn vậy, vì thế, tôi rất cảm kích anh. Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu anh gặp chuyện gì cần giúp đỡ có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình."

Nói đoạn, Bách Nguyên Tú chìa tấm danh thiếp ra trước mặt người nọ.

Người nọ đưa tay nhận lấy danh thiếp, ánh mắt vẫn nhìn Bách Nguyên Tú. Bách Nguyên Tú lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt không thân thiện từ phía sau tấm kính mũ bảo hiểm, không, sự bất hảo cũng không thể diễn tả ánh mắt của người nọ.

Ánh mắt đó tựa như mũi tên tẩm độc, khiến Bách Nguyên Tú có một cảm giác như đã từng quen biết.

"Hay là..." Bách Nguyên Tú ngập ngừng hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau? Hay chúng ta có quen biết?"

Bách Nguyên Tú có thể nhìn thấy rõ người kia đang mỉm cười, nụ cười lan đến khóe mắt khiến nó trở nên cuốn hút, nhưng nụ cười đó lại mang theo vẻ giễu cợt.

Người nọ nhận lấy danh thiếp, ra vẻ chăm chú nhìn tấm danh thiếp, ngón tay khẽ búng lên tấm danh thiếp rồi vứt nó xuống đất, một lần nữa ngẩng đầu lên mỉm cười với Bách Nguyên Tú.

Anh hỏi Bách Nguyên Tú: "Anh sẽ kết hôn vào thứ bảy?"

Không cho Bách Nguyên Tú bất cứ cơ hội trả lời nào, anh thu lại tầm mắt đang xoáy sâu vào người Bách Nguyên Tú, nói: "Ông anh à, tôi có dự cảm vận may của anh sẽ từ từ dùng hết từ buổi chiều ngày hôm nay. Tôi còn có dự cảm cô dâu của anh sẽ tặng anh một món quà khiến anh cả đời khó quên đấy."

Nói xong, anh phóng xe nghêng ngang rời khỏi đó, Bách Nguyên Tú trơ mắt nhìn tấm danh thiếp của mình bị bánh xe nghiến qua.

Điều khiến Bách Nguyên Tú bất ngờ đó là, cô dâu của anh ta thật sự đã tặng cho anh ta một món quà khó quên.

02

Màn đêm buông xuống, Triệu Hương Nông ngồi trên tấm thảm trong phòng, cô cũng không biết Hạ Tiểu Thuần làm cách nào mà có được số điện thoại của cô. Lúc đầu, Hạ Tiểu Thuần nói năng rất tỉnh táo, không thốt lên những câu đại loại như "Tôi thật lòng yêu anh ấy". Triệu Hương Nông lập tức đáp lại Hạ Tiểu Thuần: "Sao hả? Mấy tấm ảnh cưới của tôi và Bách Nguyên Tú khiến cô ngồi không yên rồi sao? Cô tưởng sau khi bạn cô nói cho người trong lòng cô biết cảnh ngộ đáng thương của cô, thì anh ta sẽ vượt mọi chông gai đến tìm cô sao? Nhưng sự thật là không, không những vậy cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này còn rất hạnh phúc, nên cô sốt ruột rồi phải không?"

Sau khi nghe thấy những lời này, Hạ Tiểu Thuần gào thét như uống nhầm thuốc, nói những lời không đầu không cuối như "Triệu Hương Nông, là cô biến tôi thành người phụ nữ xấu xa."

Khi Hạ Tiểu Thuần lặp lại những lời này lần thứ N, cuối cùng Triệu Hương Nông cũng không thể nhẫn nhịn nữa: "Cô C thân mến, cô cần biết rõ rằng người khiến cô ra nông nỗi này là Bách Nguyên Tú, không phải Triệu Hương Nông. Hơn nữa, người thật sự bị hại là tôi! Là tôi đấy cô nàng ngu ngốc!"

Không thể nhịn được nữa, Triệu Hương Nông lập tức cúp máy.

Mấy phút sau điện thoại lại đổ chuông, Triệu Hương Nông nhận điện thoại.

Sau đó, thật lâu về sau Triệu Hương Nông cũng không thể quên nổi giọng nói đó, giọng nói của Hạ Tiểu Thuần kỳ dị giống âm thanh căn nhà cũ nát giẫy chết trước khi cơn bão quét qua.

"Triệu Hương Nông, tôi hy vọng cô cũng trở thành người không có được hạnh phúc giống như tôi."

Ấn phím tắt máy, Triệu Hương Nông để điện thoại về chỗ cũ. Cô gối đầu lên đầu gối, nghiêng mặt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Ngày kia cô sẽ kết hôn với Bách Nguyên Tú.

Xác suất hai người cả đời không gặp lại là bao nhiêu? Dân số thể giới đã vượt mức 7 tỷ người, dân số Chicago gần 3 triệu người. Trong bằng đấy người, có nhiều người không còn duyên phận gặp lại nhau. Hôm nay người lái xe motor mà cô nhìn thấy có phải là Tống Ngọc Trạch không? Từ cái nhìn đầu tiên cô đã biết người đó là Tống Ngọc Trạch. Cô đã nói với mình, Bách Nguyên Tú còn đang nắm tay cô đấy, có phải là Tống Ngọc Trạch hay không thì cũng không liên quan đến cô, hai người đã định trước là những người không còn cơ hội qua lại.

Thế nhưng, điều đáng sợ là cô vẫn xuống xe, ánh mắt cô lướt qua dòng người tấp nập vội vã tìm kiếm bóng hình anh. Cô chỉ muốn nhìn thấy người ấy. Cô thầm nói với mình chỉ trộm nhìn một chút thôi.

Nhưng cô không tìm được anh, điều này dấy lên một suy nghĩ điên cuồng trong đầu cô: Đến nhà anh ấy, chỉ nhìn một cái thôi, trộm nhìn một cái thôi.

May là đúng thời khác then chốt, Rice đã nhắc cô phải đến cửa hàng lưu niệm một chuyến.

Triệu Hương Nông nhìn chăm chú màn đêm bên ngoài, thời gian dần trôi, trái tim cô cũng ngày càng trĩu nặng tựa màn đêm. Khẽ thở ra một hơi, Triệu Hương Nông rời khỏi phòng mình. Dọc theo hành lang in dấu những bước chân khẽ khàng của cô, cô đến trước cửa phòng mẹ mình.

Cô bối rối xoắn xuýt ngón tay, nên vào hay không vào đây.

Cuối cùng, giai điệu xưa cũ vang ra từ phòng Lý Nhu khiến cô chùn bước.

Khác với vẻ yên tĩnh ở hành lang này là khu vực trước nhà. Ở nơi đó, đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người đang tập trung ở đó để chuẩn bị cho đám cưới được nhiều người chúc phúc nhất vào thứ bảy. Trong số những người đó, Triệu Hương Nông cũng nhìn thấy dì Thanh.

Triệu Hương Nông thầm thở dài, cô quay lại phòng mình, nằm trên giường ngước mắt nhìn trần nhà. Chuông báo 12 giờ vang lên, từng tiếng chuông gõ vào tim cô.

Lại một ngày nữa trôi qua rồi!

Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.

Sáng thứ sáu, đám bạn của Triệu Hương Nông lái những chiếc siêu xe của họ đến Triệu công quán. Họ vô cùng hào hứng, sau các buổi tiệc tùng không ngừng nghỉ cả năm trời thì tiệc độc thân chính là một trong những kiểu tiệc tùng bọn họ thích nhất, bởi vì có thể lấy danh nghĩa chia tay thời kỳ độc thân để thực hiện những cuộc vui không cần tiết chế. Ví dụ như, họ đã chuẩn bị cho Triệu Hương Nông một dàn trai đẹp, dĩ nhiên Bách Nguyên Tú cũng được bọn họ chuẩn bị cho một dàn mỹ nữ để chia tay thời kỳ độc thân.

Triệu Hương Nông biết chơi bời và cô cũng hiểu phải chơi bời như thế nào, bởi vì người biết chơi bời sẽ kết được rất nhiều bạn bè. Ánh hoàng hôn rực rỡ đổ lên nóc căn phòng bằng kính, Triệu Hương Nông uống chút rượu. Đôi môi đỏ thắm khẽ mỉm cười trong bầu không khí thích hợp. Vừa cười cô vừa đánh giá dàn trai đẹp mà cô sở hữu quyền ưu tiên. Trong buổi tiệc độc thân này, cô cần sắm vai một cô nàng cởi mở. Cuối cùng, cô chọn đại một người rồi đưa anh ta rời khỏi buổi tiệc.

Chiếc xe băng qua con đường sầm uất nhất Chicago nửa tiếng đồng hồ. Trong thời gian này, Triệu Hương Nông hỏi anh chàng mà cô đã chọn bừa ở buổi tiệc: "Anh cần tiền mua bánh xe mới đến mấy nơi như vậy sao?"

Anh chàng vô danh thoáng ngẩn người. Từ vẻ mặt của anh ta, Triệu Hương Nông có thể đoán được người đàn ông này đang nghĩ nát óc để đưa ra câu trả lời khiến cô hài lòng.

"Xuống xe đi." Triệu Hương Nông nói với anh ta.

Màn đêm dần buông, Triệu Hương Nông lái xe quay về Triệu công quán. Ở cửa Triệu công quán, Triệu Hương Nông nhìn thấy Bách Nguyên Tú đứng dựa vào tường bao màu trắng, vãy tay với cô.

Triệu Hương Nông không xuống xe, cô chỉ hạ kính xe xuống.

Bách Nguyên Tú đứng bên ngoài xe.

"Em vừa chuồn khỏi buổi tiệc đấy à?" Anh ta gác tay lên khung cửa xe.

Triệu Hương Nông im lặng, cô cảm thấy cô sắp sửa không thể tìm ra những lời phù hợp để nói chuyện với Bách Nguyên Tú rồi. Trước kia, cô có thể nói chuyện điện thoại với anh ta hàng tiếng đồng hồ.

Có lẽ anh ta cũng nhận ra điều đó, anh ta thở dài: "Là lỗi của anh, là anh làm hỏng mọi chuyện. Vì vậy, chuyện thành ra như này ắt hẳn là anh tự làm tự chịu."

Anh ta vuốt ve gò má cô: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tiểu Nông, dì Thanh biết anh đến đây đã mắng anh một trận té tát, bà ấy nói theo tục lệ của người phương Đông, đêm trước đám cưới cô dâu chú rể gặp nhau sẽ không may."

Lời này khiến Triệu Hương Nông khẽ thót tim, cô vô thức nhìn Bách Nguyên Tú, Bách Nguyên Tú cũng đang nhìn cô.

Anh ta vươn người vào khoang xe, hôn lên trán cô, cảm thán: "Ngày mai, em sẽ trở thành cô dâu của anh rồi."

Xe lái vào trong ga ra, nước mắt lập tức rơi xuống. Triệu Hương Nông nghĩ nếu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không có sự xuất hiện của những người kia thì giây phút này, nước mắt đang rơi kia là những giọt lệ hạnh phúc chứ không phải nước mắt đau khổ.

Người làm ở Triệu công quán và những nhân viên tổ chức đám cưới đều chúc mừng cô, cô dùng nụ cười ngọt ngào kiểu Triệu Hương Nông để đáp lại từng người.

Rice lén ra dấu OK với cô, có lẽ cô ấy muốn nói rằng đám cưới được chuẩn bị rất hoành tráng rất thành công. Dì Thanh vành mắt hơi đỏ đứng ở phía sau cùng. Trong hôn lễ ngày mai, người phụ nữ trung tuổi đã phục vụ ở nhà cô mười mấy năm trời này sẽ không có cơ hội xuất hiện.

Triệu Hương Nông ôm lấy bà, khẽ gọi một tiếng "dì Thanh".

"Sau này mỗi lần Tiểu Nông về nhà, dì Thanh vẫn sẽ đứng trên bậc tam cấp chờ con." Bà ôm lấy cô, vỗ vai cô: "Nghỉ ngơi cho tốt, dì Thanh cam đoan ngày mai Tiểu Nông sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời."

"Vâng ạ." Cô trả lời.

Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này sao có thể chứ, đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ.

Triệu Hương Nông ngẩn người ngồi trên mặt thảm, đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi. Một tiếng trước mẹ cô đã đến phòng cô, dặn dò những chuyện mà một người mẹ nên làm, Triệu Hương Nông một mực cúi đầu lắng nghe. Từ những lời dặn dò đó, Triệu Hương Nông có thể biết được mẹ cô đã chuẩn bị trước, chỉ là do không có yếu tố tình cảm trong đó nên khi nói những lời dặn dò mẹ cô có chút vất vả.

"Mẹ à, những chuyện kia con biết cả rồi." Triệu Hương Nông ngắt lời Lý Nhu.

Lý Nhu thoáng tỏ vẻ nhẹ nhõm, bà còn muốn nói điều gì đó.

"Mẹ ngủ ngon." Triệu Hương Nông nói.

Lý Nhu lúng túng rời khỏi phòng cô.

Sau khi Lý Nhu rời khỏi đó, Triệu Diên Đình say khướt được cấp dưới dìu đến phòng cô. Ông ta bưng mặt cô vừa khóc vừa cười. Người cha phong độ ngời ngời được bao người đàn bà thầm thương trộm nhớ của cô mất hết hình tượng khi say rượu, như một đứa trẻ nói những lời không chút kiêng kỵ. Những câu nói càng lúc càng bất bình thường khiến người trợ lý vừa nhìn Triệu Diên Đình vừa nhìn Triệu Hương Nông.

"Chú Lâm, chú đưa ba cháu về phòng đi ạ, có vẻ ba cháu đã uống không ít." Triệu Hương Nông trưng ra vẻ mặt dở khóc dở cười, nói với người đàn ông có vẻ mặt đầy nghi hoặc kia.

Triệu Diên Đình được trợ lý cùng bác sĩ gia đình kéo ra khỏi phòng Triệu Hương Nông.

Cuối cùng đã yên tĩnh rồi, tiếp theo đây còn ai đến gõ cửa phòng cô không nhỉ? Sau đó, Triệu Hương Nông ngồi trên giường nhìn đồng hồ, nhìn một mạch đến nửa tiếng.

11 giờ rưỡi, ngón tay Triệu Hương Nông bắt đầu động đậy, bỗng nhiên cô muốn làm một chuyện gì đó, như hút thuốc chẳng hạn. Đám bạn của cô đa số đều không thể rời tay khỏi điếu thuốc. Triệu Hương Nông biết đó là thứ đồ chơi khiến người ta nghiện ngập. Năm mười mấy tuổi cô đã hút thuốc vì sự hiếu kỳ, không may là chưa đợi cô nếm thử mùi vị của thuốc lá thì đã bị Triệu Diên Đình nhìn thấy. Đó là lần đầu tiên cô bị đánh, bàn tay to gần bằng khuôn mặt cô đã in lên má cô.

"Nếu không muốn cùng mẹ con quay về cái thôn nghèo kia thì đừng để ba nhìn thấy thứ kia một lần nào nữa." Triệu Hương Nông lạnh lùng răn đe cô.

Kể từ ngày đó, Triệu Hương Nông không còn hiếu kỳ với thuốc lá nữa, nhưng cô vẫn lén lút giấu một ít ở dưới tầng hầm. Cô vẫn luôn cho rằng những điếu thuốc dưới tầng hầm đại diện cho sự phản nghịch của cô: Hey, mọi người xem, tôi không dễ dàng khuất phục như thế đâu.

Khi tiếng chuông cảnh báo vang lên dồn dập, Triệu Hương Nông đang thay quần áo. Điện thoại trong phòng vang lên, bảo vệ của Triệu công quán báo rằng có người đã lẻn vào Triệu công quán, theo phán đoán ban đầu có hai khả năng: Một là tên bợm nhậu say sỉn, hai là kẻ trộm.

"Kẻ trộm", Triệu Hương Nông buồn bã nhận ra đây là từ khiến cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Mở cửa phòng ra, trùm mũ áo hoodie lên đầu, Triệu Hương Nông đi về hướng tầng hầm.

Tầng hầm cách phòng cô rất gần, đi được nửa đường, trên đầu có ánh đèn pin tra xét của bảo vệ, Triệu Hương Nông khom lưng tránh khỏi ánh đèn pin, bước nhanh khỏi đó.

Mở cửa tầng hầm ra, Triệu Hương Nông đi thẳng về nơi cô giấu thuốc lá. Khi chạm vào những điếu thuốc thì cũng là lúc có bàn tay vươn ra từ trong bóng tối bịt miệng cô.

"Triệu Hương Nông." Trong bóng tối có người gọi tên cô.

Bàn tay đang cầm thuốc lá chầm chậm buông xuôi.

Tống Ngọc Trạch, đến hẳn nhà cô ăn trộm rồi. Không phải anh nói hành trình đã kết thúc rồi sao? Không phải anh còn tỏ vẻ cool ngầu nói rằng anh biết cách làm thế nào để không mang đến phiền toái cho cô đồng thời cũng để bản thân tránh khỏi rắc rối.

"Triệu Hương Nông, tôi sẽ không nói lời tạm biệt với em đâu. Bởi chúng ta đều biết câu này chẳng có bất cứ ý nghĩa nào với hai ta." Tại sân bay New Orleans, Tống Ngọc Trạch đã nói như vậy với cô, còn nở nụ cười thản nhiên.

Hôm đó, Tống Ngọc Trạch còn đưa ra phương án để khiến cả hai không gặp rắc rối: Không gọi điện thoại cho đối phương, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên làm việc thì làm, nên ngủ thì ngủ. Có lẽ một tháng sau, New Orleans sẽ trở thành nơi cất giữ những hồi ức lãng mạn ngắn ngủi của hai người.

"Tống Ngọc Trạch, anh đúng là cao thủ ở phương diện này." Ngày đó cô nói với anh.

Anh chỉ cười đáp lại cô rồi quay người rời khỏi đó, để lại cho cô một bóng lưng dứt khoát.

Bây giờ, ông anh này lại xuất hiện ở đây với mục đích gì? Triệu Hương Nông giẫy giụa để những tiếng la hét được bật ra.

"Nhanh thôi, Triệu Hương Nông, chỉ một lúc thôi." Anh cứ ôm chặt lấy cô như vậy.

Triệu Hương Nông thôi giẫy giụa, ngừng những tiếng la hét trong cổ họng.

"Tôi đến đây không có ý định gì cả. Triệu Hương Nông, tôi sắp rời khỏi Chicago rồi, tôi chỉ muốn gặp em trước khi rời khỏi đây mà thôi."

Điếu thuốc trong tay rơi xuống đất. Chỉ thoáng chốc, thành phố cô đã sống mười mấy năm dường như chỉ vì câu nói này mà trở nên hoang vắng trong chớp mắt.

03

Khi ánh đèn pin chiếu qua cửa thông gió, Triệu Hương Nông kéo Tống Ngọc Trạch ngồi xuống đất để tránh khỏi nó. Hai người vẫn giữ tư thế lúc ban đầu, chỉ khác là bàn tay đang nắm tay anh của cô lại được anh nắm trở lại.

Ánh sáng yếu ớt hắt vào cửa thông gió, Triệu Hương Nông nhìn thấy đôi giầy hơi bạc màu của Tống Ngọc Trạch. Cô nghĩ ngợi rồi lên tiếng: "Tống Ngọc Trạch không phải anh đã nói sẽ không gây phiền toái cho chúng ta sao? Anh xuất hiện ở đây chính là gây phiền phức cho rôi đấy."

Tống Ngọc Trạch tỉnh bơ trước ý cảnh cáo trong đôi mắt của cô: "Sao em lại ở đây?"

Nhặt bao thuốc có vẻ ngoài bình dân vừa rơi xuống đất lên, hẳn là do tài xế đánh rơi mấy ngày trước, khi Triệu Hương Nông nhìn thấy liền lén lút giấu đi.

Triệu Hương Nông xé vỏ bao thuốc, lấy ra một điếu, đốt lên, bắt chước dáng vẻ hút thuốc đầy quyến rũ của đám bạn. Một loạt những động tác làm xong, một bàn tay nhanh chóng lấy mất điếu thuốc từ miệng cô.

Triệu Hương Nông nhặt đại một món đồ trên mặt đất đập lên đầu Tống Ngọc Trạch, tuôn ra một loạt những từ ngữ đanh đá: "Tống Ngọc Trạch, anh muốn đi thì đi đi, anh xuất hiện ở đây đối với tôi giống như một chuyện vừa nực cười vừa đáng ghét. Ai thèm anh đến nhìn chứ, ai thèm anh đến. Tống Ngọc Trạch, tốt nhất là anh cút được bao xa thì cút."

"Tôi đoán..." Tống Ngọc Trạch chậm rãi lên tiếng: "Nhất định Triệu Hương Nông chưa từng hút thuốc, vì ba mẹ cô ấy không cho. Muốn hút không?"

Tống Ngọc Trạch đưa điếu thuốc tự cháy còn một nửa đến trước mặt cô. Triệu Hương Nông muốn cướp mà không cướp được, cô trơ mắt nhìn Tống Ngọc Trạch ung dung hút hết điếu thuốc.

Tên khốn Tống Ngọc Trạch! Triệu Hương Nông nhỏm người sang định trả đũa Tống Ngọc Trạch nhưng bị anh tóm được hai tay một cách dễ dàng.

Một ánh đèn pin lại chiếu qua, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch ngã nhoài ra đất.

Năm Triệu Hương Nông 24 tuổi cuối cùng cô cũng nếm được vị thuốc lá mà cô luôn tò mò. Vị cay cay của nicotin trên đầu lưỡi Tống Ngọc Trạch từng chút từng chút ngấm vào nụ vị giác của cô. Triệu Hương Nông cũng không biết do vị cay của nicotin làm cô mê mệt, hay Tống Ngọc Trạch khiến cô không thể ngừng lại được nữa.

Trong bóng tối, cô đáp lại anh.

Lại có ánh sáng hắt qua, móc áo lót của cô đã được cởi ra, mắc lại trên eo cô. Tống Ngọc Trạch ngậm lấy nụ hoa của cô qua một lớp áo, bàn tay của Triệu Hương Nông đang luồn sâu vào mái tóc anh. Đôi giầy của cô một chiếc còn đi trên chân, một chiếc thì nằm lăn lóc dưới nền nhà. Một chân cô quấn lấy thắt lưng anh, còn chân khác thì cọ sát đùi anh theo sự xao động của cơ thể.

Tiếng bước chân dồn dập hướng đến tầng hầm, Tống Ngọc Trạch tựa như không nghe thấy những tiếng bước chân đó. Khi Triệu Hương Nông đẩy vai anh ra, thì anh càng chuyển động mạnh mẽ hơn. Anh đùa nghịch nụ hoa của cô khiến cơ thể cô không kìm được cơn tê dại.

"Tống Ngọc Trạch, đừng... đừng đi, đừng rời khỏi đây, em không muốn anh đi..." Cơn tê dại từ cơ thể cũng truyền những hồi run rẩy vào giọng nói cô, khẽ khàng mà nhiệt tình.

Trong những tiếng ngắt quãng của cô, anh dừng mọi động tác. Cơ thể anh chậm rãi cọ sát vào người cô, cho đến khi mặt đối mặt, mũi chạm mũi.

"A Nông." Anh gọi một cái tên khác của cô, giọng nói có chút kiềm chế: "Nếu em là em gái bốn mắt A Nông ở trung tâm trượt băng thì tôi sẽ không rời khỏi nơi này. Thế nhưng em lại là Triệu Hương Nông. Vì em là Triệu Hương Nông nên tôi nhất định phải rời khỏi đây. Em cũng biết rằng đây là lựa chọn đúng đắn với hai chúng ta."

Triệu Hương Nông càng quấn chặt lấy anh, giọng điệu mang theo vẻ tùy hứng ngang ngược: "Em không cho anh đi, sao em có thể để anh đi được. Tống Ngọc Trạch à, em có cách khiến anh không đi được đến đâu cả!"

Thực ra, cô muốn nói với anh rằng Tống Ngọc Trạch anh đừng đi, có thể hai ta không còn cơ hội gặp nhau, nhưng xin anh đừng rời khỏi đây. Ít ra làm như vậy em có thể biết anh vẫn còn ở nơi đó, nơi anh sống có cây cầu thang đáng sợ, còn có tên trộm giầy nữa.

Bầu không khí nóng bỏng đã biến mất, giọng điệu cũng không còn vẻ yêu chiều và bao dung như vừa rồi nữa.

"Vậy em định lấy danh nghĩa bà Bách để vụng trộm với tôi sao? Hửm?" Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng.

Triệu Hương Nông ngẩn người, buông tay ra.

Chỉnh lại quần áo, Triệu Hương Nông mở cửa tầng hầm ra. Cô xỏ tay vào túi áo, cúi gằm mặt đi về phía mấy người bảo vệ đang hớt hải chạy đến.

"Mọi người không cần tìm nữa, tôi nghĩ tên trộm mà mọi người nói chính là tôi." Triệu Hương Nông kéo mũ áo xuống, nói với mấy người bảo vệ đang tỏ ra nghi hoặc kia: "Tôi không ngủ được vì hôn lễ ngày mai, nên tôi cảm thấy tôi cần thư giãn một chút."

"Phải nói là hôm nay rồi." Trong mấy người bảo vệ có một người đáp lại như vậy.

Bảo vệ đi khỏi đó, Triệu Hương Nông vẫn đứng ở chỗ cũ. Đúng vậy, nên nói là hôm nay rồi, đồng hồ đã chạy hết mười hai tiếng đồng hồ còn lại của ngày hôm qua rồi.

Cô quay lại tầng hầm lần nữa thì Tống Ngọc Trạch đã đi khỏi đó, không nói không rằng, ngay cả cơ hội nói lời tạm biệt cũng không cho cô.

Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Triệu Hương Nông thầm nói với chính mình.

Ngày hôm nay, Chicago trời hửng nắng. Những tia nắng sớm xuyên qua khe hở của những tòa nhà cao tầng chiếu vào cửa xe. Chiếc xe Lincoln đang chậm rãi đi trên con đường thẳng tắp. Chiếc xe này sẽ đưa Triệu Hương Nông đến giáo đường, đến trước mặt Bách Nguyên Tú, và rồi trên ngón vô danh của cô sẽ có thêm chiếc nhẫn kết hôn.

Ngồi cạnh cô là Rice, phía sau là một hàng dài những chiếc xe nối đuôi nhau. Trong đó có bạn bè của cô, đội phù dâu vô cùng rầm rộ. Từ lúc dì Thanh gõ cửa phòng cô, dường như cô lập tức biến thành một con xoay không ngừng chuyển động. Trong lúc đó, cô không ngừng nhắc nhở mình, phải mỉm cười, giống như bao nụ cười vẫn nở trên môi cô lúc bình thường.

Xe càng đi đến gần giáo đường, trái tim cô càng lúc càng hoảng loạn, giống như mình sắp bị ngạt thở. Điều này khiến cô thầm cầu khẩn xe đi chậm lại một chút, chậm lại một chút thôi.

Cuối cùng, cô vẫn nhìn thấy cây thập tự ở trên nóc nhà thờ kia.

Nhìn thấy chiếc xe hoa chậm rãi xuất hiện dưới cơn mưa hoa tươi, Bách Nguyên Tú đứng ở cửa nhà thờ hồi lâu cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù anh ta luôn cập nhật tình hình ở đoàn xe, nhưng anh ta vẫn cảm thấy hoang mang. Sự hoang mang đó anh ta không thể nói rõ được, anh ta luôn sợ hãi chỉ một chút bất cẩn, cô dâu của anh ta sẽ bị cướp đi mất.

Cuối cùng, chiếc xe hoa cũng đưa cô dâu đến trước mặt anh ta rồi.

Cửa xe được mở ra, cô dâu khoác trên mình chiếc xường xám màu nude khiến bao người không thể rời mắt khỏi cô. Bách Nguyên Tú bước nhanh đến đón Triệu Hương Nông, cô mỉm cười đáp lại ánh mắt của anh ta, mái tóc được vén sang hai bên tai để lộ ra khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của cô.

Bách Nguyên Tú không kiềm chế được mà nói bằng khẩu hình với Triệu Hương Nông "Hôm nay em đẹp lắm".

Không biết Triệu Hương Nông có nhìn thấy không, cô chỉ cụp mắt xuống, hai tay buông xuôi ở hai bên. Tầm mắt của Bách Nguyên Tú rơi xuống trên tay cô. Giây phút ấy, Bách Nguyên Tú bỗng cảm thấy muốn nắm lấy tay cô mà không cần nói thêm điều gì cũng được.

Hôm nay cuối cùng Bách Nguyên Tú vẫn không thể nắm lấy tay Triệu Hương Nông.

Người phụ trách hôn lễ người Ý đứng chắn trước mặt hai người, ném lại một câu: "Bây giờ không phải là lúc anh anh em em, có mặt ở hôn trường mới là bước đầu tiên trong một trăm bước chuẩn bị đấy."

Sau đó, người Ý đó đã mang cô dâu của Bách Nguyên Tú đi hoàn thành chín chín bước còn lại của hôn lễ. Đứng trên mặt thảm màu xanh lá, Bách Nguyên Tú nhìn thấy cô dâu của anh ta biến mất trong vòng vây của đội phù dâu trang điểm lộng lẫy, không ngoảnh lại nhìn anh ta một lần nào.

2 giờ chiều, Triệu Hương Nông đang ở trong phòng hóa trang riêng của cô, còn một tiếng nữa mới đến thời gian cử hành hôn lễ. Cô đã mặc váy cưới, để kiểu tóc nữ thần Hy Lạp, nghe theo mọi sự chỉ đạo của thợ trang điểm. Khi nghe thấy thợ trang điểm nói: "Cô gái à, thả lỏng cơ mặt chút." Triệu Hương Nông mới bắt đầu nhếch miệng cười.

Một trăm bước của hôn lễ đã đến những bước cuối cùng. Đến thời gian được chỉ định, ba cô sẽ đến đón cô và đưa cô đến bên Bách Nguyên Tú trong ánh mắt chúc phúc của mọi người.

Trong phòng hóa trang có chiếu khung cảnh nơi hôn trường, đâu đâu cũng là bóng dáng của nhân viên tổ chức hôn lễ. Những bóng người không ngừng chuyển động đó khiến Triệu Hương Nông hoa mắt. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở giữa ống kính, đó là trung tâm nhà thờ, nơi hôn lễ được cử hành. Ở đó có thảm đỏ trải dài như không có điểm kết, hai bên là khách quý tham dự hôn lễ, những đứa trẻ giúp lễ yên lặng đứng xếp hàng ở hai bên chờ đợi hôn lễ bắt đầu, phía sau cùng là mười mấy bà sơ ngồi ở đó.

Kim đồng hồ đã chỉ 2 giờ rưỡi, thợ trang điểm cũng đã hoàn thành công việc của mình, hai mươi phút tiếp theo sẽ là thời gian để cô dâu và bạn bè nói lời từ biệt.

Lý Nhu mặc lễ phục màu đỏ mà bà rất ít khi mặc. Cho dù vào khoảnh khắc như thế này hai người vẫn không có gì để nói với nhau, bà chỉ nói một câu: "Tiểu Nông hôm nay thật xinh đẹp, giống hệt như mẹ tưởng tượng."

"Cảm ơn mẹ." Triệu Hương Nông lễ phép nói với mẹ mình.

Có điều, khi bóng dáng ốm yếu của Lý Nhu đi đến cửa phòng, Triệu Hương Nông vẫn không nhịn được mà chạy đến ôm lấy bà từ phía sau, nói: "Mẹ ơi, hôn lễ này con không hề vui vẻ."

Không chỉ không vui vẻ mà còn chưa từng kỳ vọng vào tương lai, nhưng cô vẫn không dám nói ra câu này.

"Sau này sẽ từ từ ổn thôi." Lý Nhu vỗ tay cô rồi nói.

Thời gian 5 phút nói chuyện ban đầu chỉ kéo dài hai phút. Lúc bạn bè của Triệu Hương Nông kéo vào phòng hóa trang, cô đang đứng dựa vào tường, tầm mắt dừng trên màn hình. Các ống kính máy quay liên tục chiếu hình ảnh chú rể đang rảo bước trên con đường dẫn đến giáo đường chính, một lúc sau là hình ảnh chú rể đang đứng ở điểm đầu của chiếc thảm đỏ tượng trưng cho hạnh phúc.

"Triệu, váy cưới của cậu đẹp quá."

"Cưng à, cậu trong trẻo giống giọt sương sớm mai vậy."

"Kiểu trang điểm này rất hợp với cậu."

"Kiểu tóc đẹp hết sảy."

Bên tai Triệu Hương Nông không ngừng vang lên những tiếng xuýt xoa khen ngợi.

Cảm giác khó thở lại xuất hiện, chiếc váy cưới bó sát vào eo và ngực khiến cô tức ngực, mớ cặp tóc nặng nề trên đầu khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Triệu Hương Nông cúi xuống, tham lam hít lấy từng ngụm không khí. Những khung cảnh quen thuộc thoáng chốc hiện lên trước mắt: Tấm lưng khiến người ta luôn muốn dựa vào ngủ một giấc, những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay vẫn đầy ấm áp, New Orleans, cơm và đậu tương, chiếc motor giống ngọn lửa đỏ rực, ban đêm, dưới căn tầng hầm, nụ hôn vương mùi khói thuốc lá, cơ thể nam nữ quấn quít trong bóng tối.

"Triệu Hương Nông, tôi sắp đi rồi, tôi sắp rời khỏi Chicago rồi." Giọng nói buồn bã khẽ vang lên trong căn tầng hầm tối tăm.

"Tống Ngọc Trạch, đừng... đừng đi, đừng rời khỏi đây, em không muốn anh đi..." Giọng cô gái đầy vẻ tùy hứng.

Cuối cùng là giọng nói lạnh lùng đầy vẻ giễu cợt.

"Vậy em định lấy danh nghĩa bà Bách để vụng trộm với tôi sao? Hửm?"

Không phải, không phải như vậy, Triệu Hương Nông ra sức lắc đầu, những chiếc kẹp tóc lập tức rơi xuống chân cô.

Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên đối diện với những gương mặt nhìn cô đầy vẻ kinh ngạc.

Triệu Hương Nông chầm chậm gỡ từng món trang sức trên đầu, phá hỏng kiểu tóc mà nhà tạo mẫu đã tốn mất một tiếng đồng hồ. Mái tóc được xõa tung một cách tùy tiện, những cô bạn của Triệu Hương Nông đều há hốc mồm nhìn cô.

Triệu Hương Nông nói với bọn họ: "Mọi người ơi, bây giờ tớ cần sự giúp đỡ của mọi người."

Khi Triệu Diên Đình vào phòng trang điểm để đón Triệu Hương Nông thì chỉ nhận được một đoạn ghi âm. Thợ trang điểm bị nhét vải vào miệng. Một bà sơ trong nhà thờ phát hiện y phục của mình đã bị lấy mất, hơn nữa cô ta còn bị nhốt trong phòng mình một cách kỳ lạ.

Cô ta muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai nói cho cô ta đi!!!!!!!!!!!

04

Cát Đồng lớn lên ở Chicago, chồng của bà đã để lại cho bà một số bất động sản ở khu vực này. Bà cho mấy người lao động với mức lương gần hai ngàn rưỡi đến ba ngàn đô một tháng thuê trọ, Tống Ngọc Trạch là một trong số những người khách trọ đó. Cha của Cát Đồng là một nhà tướng học, vì thế bà cũng ít nhiều học được một chút thuật xem tướng của cha mình. Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, Cát Đồng biết dù quần áo trên người chàng trai kia không quá 100 đô nhưng bà vẫn có thể nhìn ra chàng trai ấy không thuộc về nơi này của bà.

Chàng trai trẻ chỉ mất nửa tiếng để thuyết phục Cát Đồng thay đổi ý định không cho cậu ta thuê nhà ban đầu. Trong nửa tiếng đó, Cát Đồng nhận thấy sự tồn tại của chàng trai Tống Ngọc Trạch này chính là mối họa của mấy cô gái. Có một số người trời sinh đã sở hữu một loại khả năng, có thể mê hoặc người khác chỉ bằng một ánh mắt, huống hồ cậu ta còn có tài ăn nói. Những câu nói giả lả lại trở nên thú vị từ miệng cậu ta, hơn nữa lại đầy vẻ chân thành.

Những cô gái đến tìm Tống Ngọc Trạch đã chứng thực phỏng đoán của Cát Đồng, những người đến tìm Tống Ngọc Trạch loại nào cũng có. Khi tâm trạng Tống Ngọc Trạch tốt thì cậu ta chỉ dùng vài ba câu là có thể chọc cho mấy cô gái cười rạng rỡ. Chẳng may lúc cậu ta không vui cậu ta sẽ để cho mấy cô nàng kia đứng đợi dưới chân cầu thang nhà cậu ta mấy tiếng đồng hồ, tất nhiên kết quả cuối cùng lúc nào cũng là các cô gái tự giác rời khỏi đó.

"Cậu có nhiều bạn gái quá đấy." Có một lần, Cát Đồng không nhịn được mà lấy thân phận chủ nhà cảnh cáo Tống Ngọc Trạch.

"Cháu cam đoan về sau họ sẽ không đến đây nữa đâu." Tống Ngọc Trạch cam đoan với bà, vẻ mặt thành thật giống như đứa trẻ.

Quả đúng như vậy, mấy tháng sau đó không có cô gái nào đến tìm Tống Ngọc Trạch nữa. Tất nhiên, cũng có người vẫn không chịu bỏ cuộc. Cô gái đó có dáng vẻ con nhà có điều kiện, ngày nào cô ta cũng đứng dưới cầu thang nhà Tống Ngọc Trạch. Ngày hôm đó trời đổ mưa, Tống Ngọc Trạch đưa cho cô ta một chiếc ô.

Trùng hợp là hôm đó Cát Đồng nghe thấy những lời mà Tống Ngọc Trạch nói với cô gái rằng:

"Cô về đi, về sau đừng đến đây nữa, cô chỉ là một trong số những cô gái mà tôi hẹn hò thôi. Tôi nghĩ tôi nên nói cho cô biết, tôi hẹn hò với mấy cô gái kia không phải vì tôi thích họ, mà chỉ bởi vì tôi cần học cách đoán tâm tư của phụ nữ thông qua họ mà thôi. Chuyện này đối với tôi giống như một môn học vậy, một môn học mà tôi cần nắm chắc kiến thức."

"Sao? Vẫn chưa hiểu à? Cô ngốc thật đấy. Thôi được rồi, để tôi nói cho cô nhé, một khi tôi có thể vận dụng nhuần nhuyễn những gì tôi đã học, lúc đó tôi sẽ có thể câu được con cá to hơn. Còn ba của cô chỉ là một ông chủ quèn có mỗi hai mươi chiếc xe taxi, mỗi tháng phải nộp phí bảo kê cho bọn xã hội đen mà thôi."

Nước mắt cô gái lập tức rơi lã chã như con diều đứt dây, Tống Ngọc Trạch chỉ vô cảm đứng nhìn. Anh còn nói với cô gái rằng anh đã gọi điện cho ba của cô gái, ông ta đang trên đường đến đây.

Những lời này khiến cô gái nín nhịn tới mức đỏ bừng mặt, cô ta vung tay lên, bàn tay bị Tống Ngọc Trạch chặn lại giữa chừng.

"Tôi không nghĩ ra lí do để cô tát tôi." Anh lạnh lùng lên tiếng.

"Ngày hôm đó, chẳng phải anh khen tôi đáng yêu sao?" Cô gái chịu tổn thương thốt lên một câu.

"Cưng à, đáng yêu và yêu là hai chuyện khác nhau, cô phải biết phân biệt cho rõ ràng."

Ngày hôm đó, cô gái bị ba mình lôi về nhà. Không biết Tống Ngọc Trạch đã làm gì mà khiến người đàn ông kia không ngừng cúi mình xin lỗi Tống Ngọc Trạch, còn cam đoan sau này sẽ không để con gái mình đến làm phiền cậu ta nữa.

Thế nhưng, trong số những cô gái đến tìm Tống Ngọc Trạch cũng có ngoại lệ. Đó là một cô gái châu Á dáng người mảnh mai, dung mạo thanh tú. Cát Đồng nghe thấy Tống Ngọc Trạch gọi cô gái đó là "A Nhan".

Cô gái tên A Nhan kia thỉnh thoảng mới đến tìm Tống Ngọc Trạch. Mỗi lần Tống Ngọc Trạch nói chuyện với cô gái A Nhan đều là vẻ mặt ôn hòa khác hẳn khi nói chuyện với mấy cô nàng khác. Cậu ta thường chở cô gái trên chiếc motor của mình, còn cô gái lúc nào cũng vòng tay ôm lấy thắt lưng rồi áp mặt vào lưng Tống Ngọc Trạch. Cát Đồng thừa nhận, cảnh Tống Ngọc Trạch chở cô gái A Nhan kia phóng xe trên đường là cảnh tượng đẹp mắt nhất ở khu phố này.

Một ngày nọ, Cát Đồng không kìm được sự tò mò mà hỏi cô gái tên A Nhan kia: "Cô là bạn gái của Tống Ngọc Trạch à?"

Khi ấy, cô gái thoáng ngẩn người rồi nở nụ cười.

Lúc cô gái cười lên rất xinh, lộ ra chiếc răng khểnh.

"Bây giờ thì chưa, nhưng về sau sẽ là như vậy." Cô gái trả lời.

Một buổi tối tuần thứ nhất của tháng ba, Cát Đồng nghe thấy tiếng "rầm rầm rầm" phát ra từ nhà Tống Ngọc Trạch. Bà ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người mặc đồ nữ tu đang đập cửa nhà Tống Ngọc Trạch. Từ bóng lưng người đó có thể nhận ra đó là một cô gái.

Cát Đồng lắc đầu, thầm mặc niệm trong lòng, xem ra ngay cả Chúa cũng chịu thua trước Tống Ngọc Trạch rồi. Cát Đồng đã đi một đoạn xa mà vẫn nghe thấy những tiếng "rầm rầm rầm" kia.

Cô gái kia không thấy đau tay sao?

Tống Ngọc Trạch có ở nhà đâu! Dù cô gái kia có đập hỏng cửa cũng chẳng có người mở cửa.

Triệu Hương Nông buông thõng hai tay, tuyệt vọng tựa đầu lên cánh cửa.

Cô đã đến muộn rồi sao? Có phải Tống Ngọc Trạch đã rời khỏi Chicago rồi hay không? Tống Ngọc Trạch không thể đi, phải biết cô đã dùng bao nhiêu dũng khí mới dám đến gõ cánh cửa nhà anh.

Triệu Hương Nông ngã ngồi xuống đất, cô cũng không biết mình đã ngồi đó bao lâu, cô chỉ biết màn đêm đã thay thế ánh sáng mặt trời, có ánh đèn vàng vọt hắt xuống người cô. Đầu óc cô kêu ong ong, những cơn gió len vào trong ống tay áo rộng thùng thình khiến cô rùng mình vì ớn lạnh, nhưng nó cũng khiến cô tỉnh táo phần nào.

Bất chấp cây cầu thang đáng sợ kia, Triệu Hương Nông xách váy từ từ đi xuống cầu thang, chạy về một hướng nào đó. Có lẽ Tống Ngọc Trạch vẫn chưa đi khỏi, hôm nay là cuối tuần, Tống Ngọc Trạch sẽ làm việc công ích ở trung tâm trượt băng. Vì Tống Ngọc Trạch là một anh chàng tốt bụng có tinh thần trách nhiệm, nên muốn đi thì cũng phải làm xong việc ở trung tâm rồi mới đi.

Nghĩ đến đây, Triệu Hương Nông lại gia tăng bước chân.

Bóng người mặc đồ nữ tu vừa biến mất ở khúc ngoặt vào một con ngõ, thì có một bóng người cao gầy đi ra từ một con ngõ khác.

Bóng người cao gầy vừa đi qua cửa sổ, thì cánh cửa lập tức mở toang, người đàn bà để tóc ngắn thò đầu ra gọi: "Tống Ngọc Trạch."

Người kia dừng bước, quay đầu lại chờ người đàn bà lên tiếng.

"Vài phút trước có cô gái mặc đồ nữ tu đến tìm cậu đấy." Người đàn bà nói.

"Nữ tu?" Giọng nói êm tai của chàng trai mang theo vẻ nghi hoặc.

Người đàn bà cố bắt chước động tác đập cửa của Triệu Hương Nông, vừa làm vừa trêu chọc: "Tôi đoán, đó là một nữ tu vội vàng hoàn tục vì cậu, sức hấp dẫn của cậu đến Chúa trời cũng chịu thua rồi."

Ngập ngừng một lúc, người kia quay người đi khỏi, không hề đoái hoài lời của Cát Đồng.

Cát Đồng lại vươn cổ hò to: "Tống Ngọc Trạch, nếu cô tu sĩ kia đập hỏng cửa thì cậu phải bỏ tiền ra đền đấy."

Đóng cửa sổ lại, khi nhớ lại một số chi tiết Cát Đồng mới cảm thấy hôm nay vị khách trọ đẹp trai kia hơi lạ, không còn dáng vẻ niềm nở khi nhìn thấy bà nữa, bóng lưng đó như mang nặng tâm sự.

Kéo rèm cửa lại, Cát Đồng lại dõi mắt vào màn hình ti vi. Bản tin ở Chicago ngày hôm nay rất náo nhiệt, mấy nhà đài chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn chắc hẳn đang cười ngoác mồm vì sung sướng.

Cuộc liên hôn giữa hai tập đoàn lớn là Chế dược Bách thị và Bách hóa Triệu thị đã bị hủy bỏ ngay phút chót. Những diễn biến sau đó đặc sắc giống như một bộ phim điện ảnh Hollywood vậy. Người ra mặt đầu tiên là người đứng đầu tập đoàn Bách thị Bách Chính Sơn. Bách Chính Sơn lên tiếng tuyên bố do bên nhà gái hủy hôn. Đoàn luật sư của Bách thị cũng bày tỏ những thiệt hại kinh tế do người thừa kế nhà họ Triệu hủy hôn gây ra không liên quan đến tập đoàn Bách thị. Đồng thời họ sẽ xem xét những thiệt hại kinh tế mà cuộc hủy hôn gây ra cho tập đoàn của họ, sau đó bắt Triệu thị bồi thường mọi tổn thất kinh tế.

Sau khi tập đoàn Bách thị đưa ra lời tuyên bố, tập đoàn Triệu thị cũng lên tiếng thanh minh, Triệu Diên Đình tự mình đứng ra bày tỏ xin lỗi đồng thời cũng chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả do con gái hủy hôn mang lại.

Cát Đồng biết cô thiên kim nhà họ Triệu kia, đó là một cô gái xinh đẹp như búp bê sứ, nụ cười ngọt ngào của cô là minh chứng cho người con gái được nuôi dưỡng như một bông hoa trong nhà kính, dù thế nào cũng không giống người sẽ gây ra những chuyện như vậy.

Cùng với sự kiện rầm rộ kia, Cát Đồng biết thiên kim nhà họ Triệu sắp phải đối mặt với làn sóng to lớn của dư luận. Không lâu trước đây, con gái nhà họ Triệu còn được bọn trẻ bình chọn là người mà chúng muốn thân cận nhất, mà giờ đây hành động huỷ hôn của cô được ví như scandal dùng thuốc cấm bất ngờ bị phanh phui của một ngôi sao thể thao vốn gắn liền với hình tượng trong sáng.

Để cha mình lâm vào tình cảnh như vậy chính là bất hiếu, không giữ lời hứa mà hủy hôn là bất nghĩa. Chắc chắn sau này cô ta sẽ chịu đủ mọi hậu quả, Cát Đồng thở dài tắt ti vi.

"A Tống vừa mới rời khỏi đây không lâu." Đây là câu trả lời mà Triệu Hương Nông nhận được khi đến trung tâm trượt băng. Lời của chú Chung khiến Triệu Hương Nông mừng chảy nước mắt.

Triệu Hương Nông lại xách tà váy nữ tu chạy về nhà Tống Ngọc Trạch một lần nữa, vừa chạy cô vừa vui mừng: May mắn làm sao, sớm hơn một ngày. Chú Chung nói với cô ngày mai Tống Ngọc Trạch sẽ rời khỏi Chicago, về sau anh sẽ không quay lại Chicago nữa.

Trái đất rộng lớn thế này, muốn gặp một người rất khó, rất khó...

Giây phút ấy, Triệu Hương Nông chỉ muốn được nhìn thấy Tống Ngọc Trạch ngay lập tức, sự nôn nóng đó khiến cô làm ra một hành động.

Đứng ở giữa đường, nhắm chặt mắt lại, giang rộng hai tay.

Dù gặp phải cảnh tượng thót tim, nhưng người tài xế tốt bụng vẫn đưa cô đến nhà Tống Ngọc Trạch.

Đứng dưới cây cầu thang, Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng Tống Ngọc Trạch.

Có ánh đèn, phòng Tống Ngọc Trạch có ánh đèn.

Bước từng bước lên bậc thang, bậc thứ mười, bậc thứ mười một, bậc thứ mười hai, bước thêm một bước nữa sẽ đến trước cửa nhà Tống Ngọc Trạch.

Đứng ở khoảng không gian chỉ dung nạp được hai người, Triệu Hương Nông hít sâu một hơi, khi cô vươn tay định nhấn chuông cửa, cô mới nhớ ra chuông cửa nhà Tống Ngọc Trạch đã bị cô làm hỏng trước kia rồi.

Lại hít sâu một hơi nữa, nhấc tay gõ cửa.

"Cốc, cốc, cốc."

Sau ba tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa được mở ra, Tống Ngọc Trạch đứng ở nơi có ánh đèn êm dịu, nhìn cô, cánh cửa chỉ hé ra một khe hở nhỏ.

Anh đứng ngược sáng nên cô không thể nào nhìn rõ vẻ mặt anh. Nhìn thấy khe hở hẹp của cánh cửa, nước mắt Triệu Hương Nông lập tức tuôn rơi, rõ ràng chủ nhân của căn phòng không hề có ý định để cô vào nhà.

Cô buông rủ rèm mi, bàn tay khẽ nắm chặt lại trong ống tay áo, khẽ nói: "Em biết, chuyện em gây ra ngày hôm nay là chuyện khiến ba mẹ đau lòng. Em cũng biết, chuyện em gây ra ngày hôm nay là một chuyện vô trách nhiệm nhất. Tống Ngọc Trạch, anh biết không, ngày hôm nay em rất mệt, mệt nhất là trái tim, tim mệt, chân cũng mỏi. Nhưng em vẫn đứng ở đây, em cũng không biết vì sao em lại làm như vậy."

Triệu Hương Nông cũng không biết vì sao cô lại làm như vậy, cô chỉ biết lúc đứng ở nơi này gặp được Tống Ngọc Trạch, trái tim cô vô cùng bình yên.

Người đứng trong phòng vẫn không có phản ứng gì, cũng không định mở cửa cho cô đi vào.

Triệu Hương Nông bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, dường như những gì giữa anh và cô đã không còn nữa, hay là...

"Tống Ngọc Trạch, hay phòng anh đang có người khác à?" Triệu Hương Nông nghe thấy giọng nói lí nhí của mình.

Người đứng ở cửa vẫn đứng im như cũ.

Hóa ra trong nhà Tống Ngọc Trạch thật sự có người khác rồi, có lẽ cô gái đó cũng đến thăm anh lúc đêm hôm giống cô. Triệu Hương Nông gật đầu, cố nói bằng giọng lịch sự: "Xin lỗi, mạo muội làm phiền rồi."

Nói đoạn, Triệu Hương Nông chầm chậm quay người bước đi. Tầm mắt cô trở nên mông lung vì làn nước mắt đang dâng trào, khiến cô không nhìn rõ bậc cầu thang.

Một giây sau, cô bước hụt một cái, cả người sắp sửa ngã xuống cầu thang.

Một luồng sức mạnh kéo cơ thể nghiêng ngả của cô lại, sau đó cô được siết chặt trong vòng tay của một người rồi được người ấy bế bổng lên.

Đôi tay ấy khóa chặt cô, giọng nói anh vẫn chưa hết vẻ sợ hãi: "Triệu Hương Nông, vừa rồi em dọa anh sợ hết hồn."

Triệu Hương Nông càng khóc dữ hơn. Cô cúi xuống hung dữ cắn lên bả vai anh. Tống Ngọc Trạch khốn nạn, sao anh chỉ hé cửa ra tí xíu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top