Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13 | Này người tôi yêu

01

Sáng sớm, Tống Ngọc Trạch thức dậy, khi anh định hôn lên mặt Triệu Hương Nông thì cô né tránh, anh cũng không tiếp tục nữa, anh chỉ nhàn nhạt nói với cô: "Từ tháng sau anh có thể về nhà mỗi cuối tuần."

Lời của anh không nhận được bất cứ hồi đáp nào. Anh vươn tay vuốt nhẹ tóc cô: "Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ xin cô cho em nghỉ thêm một ngày nữa."

Nói đoạn, Tống Ngọc Trạch đứng dậy, đang định đi thì có bàn tay kéo lấy áo anh, ánh mắt của Tống Ngọc Trạch rơi xuống bàn tay ấy.

Trong căn phòng, trên chiếc giường vẫn còn lưu lại mùi hương mà bọn họ tạo ra đêm qua, mê hoặc mà hư ảo. Khi những thứ này lan truyền đến tim anh, ánh mắt anh bắt đầu thay đổi. Tống Ngọc Trạch tin một ngày nào đó anh sẽ có cách để bàn tay cô nắm vào chỗ cần nắm, giống như trong giấc mơ anh vẫn thường mơ.

Tối qua, dù cô không phối hợp với anh nhưng cũng không cự tuyệt anh. Anh nhớ lúc lên đỉnh, cơ thể cô cũng run rẩy như cơ thể anh vậy, rõ ràng cô cũng đã động tình.

Anh đặt tay lên tay cô, định dỗ dành cô bằng giọng điệu dịu dàng nhất thì...

"Đừng quên trước đó anh đã nói sẽ đưa cho tôi thứ mà tôi muốn."

Shit! Shit! Quả nhiên là không có tụt hứng mà chỉ có tụt hứng hơn!

Bàn tay đang kéo áo anh bị anh gỡ ra, anh quay lại nhìn cô.

"Triệu Hương Nông, anh hỏi em, tối qua được coi là gì?"

Triệu Hương Nông không trả lời, cô chỉ quay lưng lại với anh. Không nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi đó, Triệu Hương Nông ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi cảm thấy nguyên nhân là gì không quan trọng, quan trọng là tối qua anh đã nhận được kết quả mà anh muốn, không phải sao?"

Tiếng đóng cửa ầm ĩ hòa lẫn giọng nói lạnh lùng của Tống Ngọc Trạch: "Triệu Hương Nông, tôi điên rồi mới nói những chuyện kia với em, về sau tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa."

Đây là một thứ hai đầy năng lượng tiêu cực, hầu hết những người ở văn phòng trên tầng bốn mươi ba đều biết boss của họ tâm trạng không tốt. Từ một người không mắng mỏ người khác, lần đầu tiên Tống Ngọc Trạch đã mắng té tát hoa khôi văn phòng Serena. Nguyên nhân là cô ta đã ăn mặc quá lồng lộn. Mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt "đứng hình" của Serena sau khi Tống Ngọc Trạch nói câu "Đây là nơi làm việc chứ không phải tiệc xã giao."

Thế là, nhiều nữ nhân viên tô son rực rỡ đều âm thầm đến nhà vệ sinh để lau bớt son môi.

Đến trưa, một nhân viên nam một tay cầm cà phê, tờ báo kẹp nách, một tay cầm điện thoại đã trở thành kẻ xui xẻo nhất thứ hai này. Lẽ ra anh ta đã có cơ hội chuyển chỗ làm từ tầng ba mươi lên tầng bốn mươi ba. Phải biết rằng, ở đây chỗ làm càng cao thì có nghĩa tiền lương càng cao. Vậy mà, cốc cà phê đã trực tiếp đẩy kẻ xui xẻo này từ tầng ba mươi xuống tầng thứ hai mươi, vì quý ngài đen đủi này đã bất cẩn hắt cà phê lên người Tống Ngọc Trạch. Trong lúc luống cuống, anh ta đã lấy luôn tờ báo làm giấy ăn, kết quả khỏi cần nghĩ cũng biết.

Lúc đó, Lục Quân đang đứng bên cạnh Tống Ngọc Trạch, ban đầu khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch vẫn lạnh tanh, sau đó không biết vì sao cậu ta lại giật tờ báo khỏi tay cậu nhân viên kia. Sau đó, cả tờ báo bị vo viên rồi đáp lên mặt nhân viên nam kia, sau đó rơi xuống chân Lục Quân. Từ tờ báo bị vo tròn kia, Lục Quân có thể nhìn thấy khuôn mặt của một nam một nữ, một lúc sau Lục Quân mới nhận ra hai người đó, Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú.

Lục Quân cũng biết Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú. Chuyện tình hợp tan tan hợp của hai người giống như một bộ phim truyền hình dài tập trong mắt người Chicago. Bộ phim này gần như đã khép lại sau bài đính chính của Bách Chính Sơn, nhưng một số tuần báo thỉnh thoảng vẫn đưa hai người lên chuyên mục tin tức giải trí. Nếu Lục Quân đoán không nhầm, tờ báo dưới chân anh ta là báo tuần trước, ảnh Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú cùng ăn cơm với nhau đã chiếm nửa mặt báo. Thêm vào đó, còn miêu tả khái quát về nhà hàng kia, nghe nói đó là nhà hàng mà trước kia Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú yêu thích.

Khi Tống Ngọc Trạch lên tiếng hỏi tên của nhân viên kia, Lục Quân mới nhận ra mình đã nghĩ quá xa. Hôm nay Tống Ngọc Trạch mặc bộ vest màu nhạt nên vết cà phê trên áo vô cùng khó nhìn, nhưng cũng không đến mức phải giáng chức nhân viên này xuống tận mười tầng.

"Anh bạn, chẳng qua tôi chỉ dùng cách của tôi để anh nhớ rõ một điều..." Tống Ngọc Trạch chỉ tay vào điện thoại của cậu nhân viên: "Chẳng có công ty nào bằng lòng trao cơ hội thăng chức cho một nhân viên tám chuyện bóng bánh với bạn trong giờ làm việc đâu."

Lúc đi khỏi đó, Lục Quân nhìn thấy Tống Ngọc Trạch giẫm lên tờ báo vo tròn kia. Không lâu sau đó, Lục Quân mới hiểu, kẻ hại cậu nhân viên kia không phải cốc cà phê, cũng không phải vì anh ta bình luận bóng đá với bạn, mà là vì tờ báo trên tay anh ta, hay chính xác hơn là vì người phụ nữ tên Triệu Hương Nông trên tờ báo kia.

Sau bốn ngày Tống Ngọc Trạch đi vắng, Triệu Hương Nông nhận ra cô đã bị nhốt ở trong nhà, những người đứng chặn trước cửa nói rằng bây giờ cô không thể ra ngoài. Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú cùng nhận nuôi mấy đứa trẻ, trong đó có một đứa bé mấy hôm trước bị ốm đã gọi điện thoại cho cô nói rằng hy vọng có thể gặp cô và Bách Nguyên Tú. Thế là, Triệu Hương Nông gọi điện thoại cho Bách Nguyên Tú, bọn họ hẹn nhau cùng đi thăm bọn trẻ.

Đối diện với những khuôn mặt vô cảm của mấy người đàn ông, Triệu Hương Nông gọi điện thoại cho Tống Ngọc Trạch, điện thoại của Tống Ngọc Trạch trong trạng thái không có người nhận.

Đợi đến ngày hôm sau, Triệu Hương Nông mới gặp được đứa bé bị ốm kia. Đứa bé nói hôm qua Bách Nguyên Tú đã đến thăm nó, còn nó thì cảm thấy vô cùng thất vọng khi hai người không đến cùng nhau.

Sau khi Bách Nguyên Tú rời khỏi Chicago, những người kia cũng không xuất hiện nữa, Triệu Hương Nông cũng gọi được cho Tống Ngọc Trạch.

Triệu Hương Nông bình thản nói với Tống Ngọc Trạch: "Đừng làm những chuyện đó với tôi, tôi rõ hơn ai hết cái gì có thể xảy ra, cái gì không thể xảy ra, thế nên anh đừng làm như vậy nữa."

"Em và Bách Nguyên Tú cùng nhận nuôi bảy đứa trẻ. Hai người cùng sở hữu bốn tài khoản ngân hàng dùng cho việc từ thiện, hơn nữa còn cam kết bốn tài khoản này có hiệu lực lâu dài. Hai người là tình nguyện viên của hội chữ thập đỏ quốc tế, chỉ cần có yêu cầu thì hai người sẽ cùng nhau xuất hiện ở những nơi hai người cần xuất hiện." Giọng điệu của Tống Ngọc Trạch đầy mỉa mai: "Triệu Hương Nông, chẳng lẽ em muốn những chuyện vớ vẩn này xảy ra ngay dưới mí mắt anh sao?"

"Tống Ngọc Trạch!"

"Triệu tiểu thư lại tức giận rồi à? Anh cảm thấy người nên tức giận là anh mới phải! Dạo này anh đọc không ít tin tức về em và Bách Nguyên Tú. Ừm, người ta nói hai người lại tái hợp rồi. Anh ngắm nghía mấy bức ảnh kia thì cảm thấy hình như người ta nói cũng có lí. Có phải anh quá lơi lỏng em nên em đã nảy sinh ảo tưởng rằng em vẫn còn độc thân?"

"Triệu Hương Nông, anh cho em một ngày để giải quyết những chuyện vớ vẩn giữa em và Bách Nguyên Tú, hơn nữa anh muốn thấy em đích thân xử lí."

Triệu Hương Nông cố tình bỏ ngoài tai những lời mà Tống Ngọc Trạch nói. Một ngày sau, Triệu Hương Nông nhận được cuộc điện thoại từ viện phúc lợi. Nhân viên của viện phúc lợi khéo léo truyền đạt bọn họ cần phải đưa ra lựa chọn với những đứa trẻ mà cô và Bách Nguyên Tú cùng nuôi. Không loại trừ khả năng chúng sẽ bị đưa khỏi nước Mỹ. Cũng có nghĩa là những đứa trẻ luôn sống cùng nhau sắp đối mặt với sự chia ly. Ngày kế tiếp, Triệu Hương Nông nhận ra những chuyện bình thường giải quyết rất dễ dàng bây giờ lại trở nên vô cùng khó khăn. Tối đó, khi nhìn thấy những đôi mắt đỏ hoe vì khóc của những đứa trẻ, Triệu Hương Nông lập tức gọi điện cho Tống Ngọc Trạch.

"Tống Ngọc Trạch, cho tôi thêm một ngày nữa." Cô nói với anh.

Một ngày sau, Triệu Hương Nông đã xử lí xong xuôi những gì liên quan giữa cô và Bách Nguyên Tú. Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Triệu Hương Nông đến tiệm bánh ngọt mua một chiếc bánh kem, sau đó cô mặc đồng phục shipper đứng đợi trước cửa công ty Tống Ngọc Trạch. Thật lâu sau cô mới đợi được Tống Ngọc Trạch. Cùng Tống Ngọc Trạch đi ra cánh cửa xoay kia còn có Emilia đang qua lại gần gũi với Tống Ngọc Trạch dạo gần đây. Trùng hợp là tóc của Emilia lại vô tình mắc vào khe hở của cửa xoay. Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Tống Ngọc Trạch, dáng vẻ đầy lúng túng. Tất nhiên là Tống Ngọc Trạch không bỏ qua cơ hội tốt để lấy lòng cô ta.

Gần 4 giờ chiều, trai đẹp gái xinh, cảnh tượng cũ rích trong phim lại được Tống Ngọc Trạch diễn một cách lãng mạn tự nhiên như vậy, khiến bao nhân viên nữ phải nán lại nhìn thiên kim của trung tá hải quân bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Sau khi gỡ được tóc của Emilia, Tống Ngọc Trạch lại cầm lấy túi của cô ta. Hành động của Tống Ngọc Trạch khiến cô nàng cười duyên không ngớt. Sau đó, bọn họ đi về phía Triệu Hương Nông.

Triệu Hương Nông kéo vành mũ xuống thấp, cô không thể để người khác nhận ra cô. Khi Triệu Hương Nông đang nghĩ xem nên ném bánh kem vào nơi nào trên người Tống Ngọc Trạch thì Tống Ngọc Trạch đi chậm lại.

Lúc này, Tống Ngọc Trạch chỉ cách cô vài bước chân. Triệu Hương Nông khẽ nâng chiếc kính to đùng trên mặt, gỡ hộp bánh ra.

Khi cô định ném chiếc bánh vào gáy Tống Ngọc Trạch thì có một bàn tay vươn ra túm chặt lấy cổ tay cô. Triệu Hương Nông đã quên mất chuyện quan trọng nhất đó là vệ sĩ của Tống Ngọc Trạch.

Ngay lập tức, cô bị quật ngã xuống đất, cổ tay truyền đến cơn đau khiến cô không tự chủ được mà kêu lên. Mũ và kính đều bị xô lệch, sau đó Triệu Hương Nông nhìn thấy một đôi giày da màu nâu đến trước mặt mình. Vừa rồi cô đã nhìn thấy rõ, đó chính là đôi giầy thuộc về Tống Ngọc Trạch.

Giây phút này, Triệu Hương Nông mới thật sự ý thức được cô đã bị cơn giận chi phối mà làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn. May mà cô vẫn còn mũ và kính, có lẽ sẽ không ai nhận ra cô đâu.

Triệu Hương Nông cúi gằm mặt, cố gắng đễ người khác không nhận ra cô. Cô nghĩ Tống Ngọc Trạch sẽ nhanh chóng biết đó là cô, sau đó anh nhất định sẽ xử lí.

Mấy phút sau, xung quanh đó chỉ còn lại Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch. Vệ sĩ và những người đứng xem đều bị đuổi đi, Emilia cũng lái xe rời khỏi đó.

Lúc Tống Ngọc Trạch vươn tay định nắm tay Triệu Hương Nông thì bị hất mạnh ra, Triệu Hương Nông đứng dậy, kẻ đen đủi dạo gần đây là cô phát hiện cô đã bị trẹo chân. Triệu Hương Nông bước khập khễnh về phía bãi đỗ xe, vừa đi được mấy bước thì cô lập tức được Tống Ngọc Trạch bế bổng lên.

Triệu Hương Nông bị Tống Ngọc Trạch nhét vào trong xe, xe đi đến một phòng khám tư nhân. Sau khi bác sĩ chỉnh lại khớp thì đã là lúc nửa đêm.

Tống Ngọc Trạch lái xe đến trước cửa một tiệm bánh ngọt.

Anh dõi mắt về phía tiệm bánh, hỏi cô: "Có phải chiếc bánh lúc trước là để ném vào anh? Muốn ném lên mặt hay lên tóc anh?"

Triệu Hương Nông không trả lời.

Tống Ngọc Trạch mở cửa xe rồi đi vào tiệm bánh. Khi quay lại, trên tay anh có thêm một chiếc bánh kem.

Anh đặt chiếc bánh lên tay cô, gỡ chiếc mũ trên đầu cô xuống rồi chỉnh lại chiếc kính trên mặt cô.

"Khi nhìn thấy chuyện giữa em và Bách Nguyên Tú, anh liền nghĩ vì sao anh không có, không cùng nuôi những đứa trẻ với em, không có những tài khoản ngân hàng đứng chung tên với em. Vì sao anh không có trải nghiệm làm từ thiện ở Châu Phi với Triệu Hương Nông. Người ta nói với anh, những điều này đã tồn tại từ lúc hai người mười mấy tuổi. Chuyện này khiến anh vô cùng tức giận. Triệu Hương Nông, những điều anh đang nói với em lúc này em có hiểu không? Nếu không hiểu thì..."

Chiếc bánh kem bỗng đập mạnh vào mặt Tống Ngọc Trạch, bao phủ hết khuôn mặt Tống Ngọc Trạch.

Khoang xe trở nên yên ắng, hai người đều nhìn thẳng vào đối phương.

"Triệu Hương Nông!"

Triệu Hương Nông mím chặt môi, cô tiếp tục nghe Tống Ngọc Trạch nói.

"Nếu chiếc bánh kem đập vào mặt anh là vì cảnh tượng xảy ra lúc ở cửa xoay thì anh sẽ mở cửa ra, sau đó chạy dọc theo con đường này rồi nói với tất cả mọi người trên con phố này rằng, tôi vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc này, vợ của tôi là Triệu Hương Nông, cô ấy là người phụ nữ rất thích ghen tuông. Bởi vì cử chỉ gần gũi của tôi và người phụ nữ khác đã chọc giận cô ấy, nên cô ấy mới ném bánh kem vào mặt tôi. Em đoán xem, đến lúc đấy người ta có coi anh là một kẻ điên không?

"Triệu Hương Nông, em muốn thấy anh vì em mà biến thành một kẻ điên sao?"

02

"Triệu Hương Nông, em muốn thấy anh biến thành kẻ điên vì em sao?"

Triệu Hương Nông vẫn nhìn chăm chú về phía trước, khi Tống Ngọc Trạch đặt tay lên cửa xe, cô hỏi anh: "Tống Ngọc Trạch, anh hận tôi lắm sao? Hận đến nỗi định khiến tôi rơi vào bẫy của anh lần thứ hai, hay là anh đã lừa người đến nghiện rồi? Những lời anh vừa nói nếu là mấy tháng trước thì chắn chắn tôi sẽ ngu ngốc mà khóc lóc vì lời dỗ dành của anh, còn bây giờ tôi nghĩ dù anh có làm chuyện gì thì tôi cũng thấy đó chỉ là một vở kịch mà thôi. Tôi còn có thể khẳng định với anh rằng, chiếc bánh gato chuẩn bị cho anh tuyệt đối không phải vì anh qua lại với người phụ nữ khác, mà là vì anh đã lợi dụng những đứa trẻ ngây thơ kia để đạt được mục đích của mình."

Nói xong Triệu Hương Nông định xuống xe thì bị Tống Ngọc Trạch kéo tay lại.

Lúc này, Tống Ngọc Trạch cảm thấy mình như bị ma nhập, nếu không làm sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy: "Anh và Emilia không như những gì em nhìn thấy đâu. Anh với cô ta chẳng có chuyện gì cả, hơn nữa, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện gì hết."

"Vậy à?" Triệu Hương Nông gật đầu, mở cửa xe. Cô nghe thấy giọng nói tức giận của Tống Ngọc Trạch đang gọi tên cô.

Quay đầu lại, Triệu Hương Nông ngẫm nghĩ rồi lấy khăn giấy lau sạch bánh kem trên mặt Tống Ngọc Trạch. Cô cười với anh: "Lúc này tôi có nên nói một tiếng tôi tin anh không?"

Tống Ngọc Trạch cau mày.

Triệu Hương Nông đưa mặt lại gần Tống Ngọc Trạch: "Không sao đâu, tôi có thể cam đoan với anh là tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc như tát anh nữa đâu. Cưng à, tôi nói vậy anh có hiểu không?"

Ngày hôm sau, Emilia khoe trên trang cá nhân người nào đó đã đích thân nấu cơm cho cô ta. Tất nhiên, mọi người đều đoán được "người nào đó" trong miệng cô ta là ai. Thế nhưng, mấy ngày sau "người nào đó" lại xuất hiện trước cửa căn hộ của một cô người mẫu quyến rũ nào đó, hơn nữa còn là thời điểm vô cùng nhạy cảm.

Tống Liên Tố vô cùng đau đầu với việc Tống Ngọc Trạch thay bạn gái như thay áo mấy ngày nay. Thẳng nhãi này rốt cuộc định làm gì vậy, từ trước đến giờ nó chưa từng làm những chuyện như vậy. Mỗi lần những bản tin bên lề nổ ra, Tống Liên Tố đều lén quan sát vẻ mặt của Triệu Hương Nông. Sau đó bà nhận ra dường như Triệu Hương Nông không mấy quan tâm mấy chuyện này.

Hôm nay, Tống Liên Tố không nhịn được mà đặt mấy tấm ảnh Tống Ngọc Trạch cùng người đẹp thanh thuần nào đó đi ra từ cửa hàng trang sức tối qua trước mặt Triệu Hương Nông. Người đẹp thanh thuần trong hình tên là Lan Thấm, Hoa kiều, sinh viên năm nhất đại học Chicago. Lan Thấm người cũng như tên, dù xuất thân trong một gia đình bình thương nhưng vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô ta đã chinh phục được một đám thiếu gia ở Chicago. Hơn nữa, Tống Liên Tố có thể khẳng định rằng cô gái xuất thân từ gia đình bình thường này không giống Emilia, đối với Tống Ngọc Trạch mà nói Lan Thấm không hề có một chút giá trị lợi dụng.

Tờ báo được đặt trên bàn làm việc của Triệu Hương Nông, Tống Liên Tố chỉ tay vào khuôn mặt trẻ trung trong sáng của Lan Thấm: "Triệu Hương Nông, nhìn thấy tấm hình này cháu có suy nghĩ gì không?"

Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn bà, không nói gì.

Tống Liên Tố thở dài não nề, đương sự còn không gấp, ngược lại hành động vừa rồi khiến bà giống như một con gà mẹ. Bà cao giọng hơn: "Triệu Hương Nông, có phải cháu nên bảo chồng cháu bớt bớt lại chút?"

Ánh mắt Triệu Hương Nông dừng lại trên bức hình, lạnh nhạt nói một câu: "Vâng, cháu sẽ nói với anh ấy."

Shit! Tống Liên Tố đâu phải đầu gỗ, sao bà lại không nhìn ra Triệu Hương Nông chỉ trả lời cho có lệ vậy.

Tối đến, Tống Liên Tố gọi điện cho Tống Ngọc Trạch, người nhận điện thoại lại là một cô gái.

"Lan Thấm?" Tống Liên Tố hỏi dò.

Đầu dây bên kia im lặng.

Thế là, Tống Liên Tố biết rằng bà không đoán sai. Tên khốn Tống Ngọc Trạch này, không xem bây giờ đã là mấy giờ rồi? 11 giờ! Hơn nữa trong điện thoại cũng không có bất cứ tạp âm nào, rõ ràng Lan Thấm không nhận điện thoại ở nơi công cộng.

"Bảo Tống Ngọc Trạch nghe điện thoại."

Người kia vừa nhận máy, Tống Liên Tố liền nói: "Tống Ngọc Trạch, nếu vừa nãy người gọi điện thoại là Triệu Hương Nông thì con xong đời rồi đấy!"

Điện thoại truyền đến tiếng cười khe khẽ. Vừa nghe thấy điệu cười đó của Tống Ngọc Trạch, Tống Liên Tố liền cảm thấy đau đầu.

"Tống Ngọc Trạch, con uống say rồi?"

"Vâng!"

"Uống với Lan Thấm?"

"Vâng!"

"Tống Ngọc Trạch, cô cảnh cáo con, có những cuộc chơi nên biết dừng lại đúng lúc, một khi đi quá giới hạn thì không thể sửa chữa được đâu."

"Cô có ý gì vậy?"

"Ý gì ấy hả?" Tống Liên Tố đè thấp giọng: "Thằng nhãi, nếu cô đoán không nhầm con đang muốn thử xem Triệu Hương Nông sẽ có phản ứng gì đúng không?"

Người bên kia giống như nghe được một câu chuyện hết sức buồn cười: "Con đâu có ấu trĩ như vậy. Cô à, con nghe nói phụ nữ tiền mãn kinh rất thích nghĩ vớ nghĩ vẩn. Xem ra những lời này không phải không có lí."

Cái... cái gì? Phụ nữ tiền mãn kinh? Phụ nữ tiền mãn kinh mà Tống Ngọc Trạch nói là bà sao? Đây là những lời Tiểu Trạch của bà nói với bà ư? Còn nữa, thằng oắt này rốt cuộc có biết đếm không vậy, bà còn lâu mới đến thời kỳ mãn kinh nhé!

"Tống Ngọc Trạch, đừng tốn công làm những chuyện kia nữa." Hễ nhắc đến chuyện tuổi tác là Tống Liên Tố cảm thấy mình như biến thành cô gái bị bức bách đến giậm chân bình bịch: "Những chuyện con làm Triệu Hương Nông không hề để tâm đâu. Chiều nay nó còn hẹn bạn đi Hawaii nghỉ dưỡng kia kìa, hơn nữa vị hôn phu cũ của nó còn hứa sẽ tiếp đón bọn nó nữa đấy."

Nói xong, Tống Liên Tố thấp thỏm chờ câu trả lời của Tống Ngọc Trạch. Thôi được rồi, lời của Tống Ngọc Trạch đã đả kích bà. Bà đã nói dối Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông không hề có kế hoạch đi Hawaii.

Thế nhưng, lời nói dối dường như không thu được bất cứ hiệu quả nào. Tống Ngọc Trạch chỉ bình thản hỏi bà: "Phu nhân Juan, cô nói xong chưa ạ? Nếu nói xong rồi thì con cúp máy đây."

Tống Ngọc Trạch nói xong liền cúp máy.

Cầm điện thoại, Tống Liên Tố nghĩ ngợi, Tống Ngọc Trạch không để ý sao?

Hôm sau, tại sân bay, Tống Liên Tố và Triệu Hương Nông cùng bay đến New York. Không chỉ có Triệu Hương Nông, còn có cả Tống Ngọc Trạch và cô gái tên Lan Thấm kia. Triệu Hương Nông đứng bên cạnh Tống Liên Tố, Lan Thấm đứng bên Tống Ngọc Trạch. Bốn người chạm mặt nhau khiến Tống Liên Tố cảm thấy giống như oan gia ngõ hẹp.

Tống Liên Tố biết Tống Ngọc Trạch sắp bay đến New York, chỉ là bà không biết Tống Ngọc Trạch lại bay cùng chuyến bay với bà, thêm vào đó một đứa lúc nào cũng một thân một mình như nó giờ lại dẫn theo bạn gái.

Tống Ngọc Trạch vẫn chào hỏi bà như trước. Tống Liên Tố soi được lúc Tống Ngọc Trạch chào hỏi bà thì không hề nhìn Triệu Hương Nông một cái nào, ngược lại sau khi chào bà xong, Tống Ngọc Trạch lại giới thiệu với người đẹp bên cạnh: "Thấm, đây là cô của anh."

Thấm? OMG!

Phụ nữ thông minh thường có thể nhìn mặt đoán ý. Cô nàng Lan Thấm mỉm cười gật đầu khách sáo chào hỏi Tống Liên Tố. Từ đầu đến cuối Triệu Hương Nông đều không có phản ứng nào. Chính vì Triệu Hương Nông không có phản ứng đã làm dịu đi cuộc gặp gỡ "tình cờ" đầy lúng túng này.

Tống Ngọc Trạch và Lan Thấm ngồi ở khoang hạng nhất, Tống Liên Tố và Triệu Hương Nông ngồi ở khoang thương gia. Vị trí chỗ ngồi này khiến Tống Liên Tố cảm thấy bất ngờ. Nếu như Tống Ngọc Trạch mà cố ý vậy thì không phải nó nên sắp xếp ngồi cùng nhau sao?

Khoang hạng nhất và khoang thương gia chỉ cách nhau một tấm rèm. Mỗi lần tiếp viên đi vào khoang hạng nhất thì nhất định phải đi qua khoang thương gia. Mỗi lần tấm rèm được kéo lên, Tống Liên Tố đều nhìn thấy Tống Ngọc Trạch và Lan Thấm đang chụm đầu vào nhau. Khi bà liếc sang người đang ngồi cạnh bà thì thấy trạng thái của Triệu Hương Nông không tốt lắm. Gần như vừa lên máy bay thì Triệu Hương Nông bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần,bây giờ có vẻ cô đã ngủ rồi.

Gần nửa tiếng sau, cuối cùng Tống Liên Tố cũng không kiềm chế được mà đến trước mặt Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch và Lan Thấm đang chơi trò mô phỏng phi hành đoàn, cả người Lan Thấm gần như sắp nằm trong lòng Tống Ngọc Trạch.

Khi Triệu Hương Nông tỉnh dậy cô phát hiện Tống Liên Tố không còn ở đó nữa. Sau khi đi vệ sinh về, cô cảm thấy nhất định phải làm tinh thần tốt hơn một chút. Mấy ngày trước tinh thần cô đã bắt đầu không ổn lắm. Cô đã ngồi máy bay này vài lần, cô thoáng nhìn lối đi được ánh hoàng hôn nhuộm vàng. Lối đi đó có một khu vực nhỏ chỉ dành cho khách ở khoang hạng nhất đứng ngắm biển mây. Lúc này, nơi đó không có một ai, Triệu Hương Nông đi về hướng đó. Vừa đi được một nửa thì Triệu Hương Nông bắt đầu nghe thấy tiếng nói chuyện.

Từ một góc khuất truyền ra hai giọng nói mà Triệu Hương Nông rất dễ dàng để phân biệt, đó là giọng của Tống Ngọc Trạch và Tống Liên Tố.

Trùng hợp thật, Triệu Hương Nông định quay về chỗ ngồi thì cô nghe được lời của Tống Ngọc Trạch. Vì Tống Ngọc Trạch cao giọng nên từng câu từng chữ đều lọt vào tai cô.

Tống Ngọc Trạch nói: "Cô không thấy cô ấy rất mê người sao?"

"Lan Thấm?" Tống Liên Tố cũng cất cao giọng.

Khi ánh mắt dịu dàng của Tống Ngọc Trạch xuyên qua cánh cửa cabin hình bầu dục nhìn cô gái có vẻ đẹp ngọt ngào trong khoang hạng nhất kia và nói "Cô không cảm thấy cô ấy mê người sao?" Tống Liên Tố thầm kêu rên trong lòng.

Thằng nhãi này có cần thay lòng nhanh đến vậy không? Cảnh nó nằng nặc đòi lấy Triệu Hương Nông vẫn còn bày ngay trước mắt.

Đúng là Lan Thấm xinh hơn Triệu Hương Nông, hơn nữa vừa nhìn là biết đó là cô gái khiến mọi người yêu quý. Nhưng Triệu Hương Nông cũng có lúc rất đang yêu mà! Không chỉ đáng yêu mà còn tài giỏi, Tống Liên Tố chẳng cần lên tiếng Triệu Hương Nông cũng biết bà muốn làm gì!

"Tống Ngọc Trạch... cô ta mê người ở chỗ nào chứ?" Tống Liên Tố hỏi một cách gắt gỏng.

"Ngày hôm đó..." Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch vẫn dừng lại trên cửa cabin hình bầu dục: "Ngày hôm đó, có một người vừa đến ngân hàng rút tiền ra thì chẳng may bị ngã. Đúng lúc đó có hai chiếc xe phóng qua, khiến tiền trong túi người kia bị thổi bay giống như tuyết rơi đầy trời. Những ai nhặt được tiền đều nhét tiền vào túi rồi chạy mất, chỉ có mình cô ấy nhặt tiền rồi giao cho người kia."

Ngập ngừng một lúc, Tống Ngọc Trạch nói: "Cô, cháu ở bên cô ấy rất thoải mái."

Nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói như vậy, cõi lòng Tống Liên Tố bắt đầu trùng xuống. Dường như bà loáng thoáng nhìn thấy Tống Ngọc Trạch của năm mười sáu tuổi. Lúc ấy, Tống Ngọc Trạch đang học ở Chicago. Một lần bà đến thăm nó, tối hôm đó, nó đã kể bà nghe về cô gái khiến nó lần đầu biết rung động. Nó cũng nói với bà bằng giọng điệu giống như bây giờ: Cậu thiếu niên Tống Ngọc Trạch và cô gái kia nên duyên là một câu chuyện thường thấy trên mạng. Bài vở nhàm chán khiến Tống Ngọc Trạch nảy ra một ý định, nó hóa mình thành một người bị AIDS, ngồi ở đầu đường yêu cầu một cái ôm từ người khác. Suốt bốn tiếng đồng hồ, có người định đến gần nó nhưng lại bị lớp hóa trang của nó dọa sợ. Trong đêm đông lạnh lẽo ở Chicago đó, cuối cùng cũng có một cô gái vươn tay ôm chặt lấy nó. Bốn tiếng chờ đợi và được tận mắt chứng kiến sự thờ ơ của nhân tính khiến cậu thiếu niên sống vô ưu vô tư trong tòa thành phải rơi lệ.

Tống Liên Tố nghĩ, Tiểu Trạch của bà nhất định sẽ nhớ khoảnh khắc đó lâu thật lâu.

Có lẽ cảnh Lan Thấm đặt tiền vào tay người kia đã khiến Tống Ngọc Trạch nhớ đến khoảnh khắc tốt đẹp kia, nên...

Nghĩ đến đây, Tống Liên Tố bỗng không dám nghĩ tiếp nữa.

Tống Liên Tố quay lại chỗ ngồi, Triệu Hương Nông đang uống nước. Nhìn thấy Triệu Hương Nông, Tống Liên Tố bỗng nảy ra một ý định, thế là bà đã hỏi Triệu Hương Nông một vấn đề: "Nếu một ngày nào đó trên đường cháu nhìn thấy một người mắc bệnh AIDS tìm kiếm một cái ôm thì cháu có đến ôm anh ta không?"

"Chuyện này cháu đã từng gặp rồi, hơn nữa còn gặp mấy lần." Triệu Hương Nông trực tiếp đưa ra đáp án.

"Kết quả?" Tống Liên Tố hỏi tiếp.

"Kết quả chứng minh cháu không đến ôm hắn là đúng. Giống như những gì cháu đoán, những người kia đều là một đám rảnh rỗi thích sống ảo. Cô vừa ôm bọn họ, chỉ thoáng chốc bọn họ sẽ tung video lên mạng để thu hút sự chú ý."

Đây mới chính là Triệu Hương Nông! Tống Liên Tố thầm than thở.

Uống xong cốc nước, Triệu Hương Nông nhắm mắt lại thì nghe thấy Tống Liên Tố nói với cô: "Triệu Hương Nông, cô cảm thấy con người có lúc nên đơn giản một chút sẽ tốt hơn."

Triệu Hương Nông vẫn nhắm nghiền mắt, cô lại cảm thấy buồn ngủ rồi.

03

Buổi tối ngày thứ ba Triệu Hương Nông đến New York, cô đã nhận được lời mời tham gia một buổi trình diễn mẫu tóc do người bạn học tên là Thủy Tinh của cô tổ chức. Thủy Tinh là một Hoa kiều, là một trong số ít những người bạn mà Triệu Hương Nông vẫn luôn giữ liên lạc, tặng quà nhau vào những ngày lễ tết. Thông qua buổi trình diễn, Thủy Tinh tuyên bố chính thức vào ngành. Hơn một tiếng đồng hồ của buổi trình diễn diễn ra hết sức thành công.

Đây là buổi tiệc mừng công nhỏ, khách khứa tham gia có vài thầy giáo của Thủy Tinh, những gương mặt vàng trong làng thời trang New York cũng phá lệ tham gia. Có thể khiến những người này đến chức mừng một nhà tạo mẫu tóc chưa mấy tiếng tăm rõ ràng là nhờ vào sức thu hút của người đàn ông đang nhận được sự chú ý của tất cả mọi người kia.

10 giờ, khi Triệu Hương Nông xuất hiện ở buổi tiệc thì nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, đứng bên cạnh Tống Ngọc Trạch là Lan Thấm. Ban đầu, Triệu Hương Nông vẫn không đoán được vì sao Tống Ngọc Trạch lại xuất hiện ở nơi này. Khi Thủy Tinh ôm Lan Thấm thì cô mới hiểu ra, Thủy Tinh nói với Triệu Hương Nông rằng tổ tiên của cô ấy và Lan Thấm là đồng hương.

Khi nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, ý nghĩ đầu tiên của Triệu Hương Nông là rời khỏi nơi này. Vài phút sau đó, cô chọn vị trí ngồi cách xa Tống Ngọc Trạch nhất, cô cần tìm một thời cơ thích hợp để rời khỏi đây.

Tối nay, Triệu Hương Nông đã hoàn toàn cảm nhận được mức độ được săn đón của nhân vật hot trong vòng xã giao ở khu vực Đông Mỹ dạo gần đây. Đến cả cô bạn vốn luôn xem nhẹ danh lợi của cô cũng hớn hở ra mặt vì sự xuất hiện của Tống Ngọc Trạch.

Mấy chục người ngồi vào chiếc sô fa hình tròn. Tống Ngọc Trạch chỉ ngồi yên lặng, thỉnh thoảng nở nụ cười cũng tạo nên sức hút. Khi những người khác trò chuyện đều mang theo sự quan sát, dù Lan Thấm ngồi bên cạnh Tống Ngọc Trạch vô cùng tầm thường, nhưng mọi người vẫn có thể khen ngợi cô ta bằng những lời lẽ vô cùng tự nhiên. Cô gái đang nép sát bên cạnh người đàn ông, mỗi lần nhận được lời khen đều để lộ ánh mắt ngượng ngùng, sau đó len lén nhìn khuôn mặt Tống Ngọc Trạch.

Sau vài lần, Triệu Hương Nông không kìm được mà nhớ đến một người, Hạ Tiểu Thuần. Khi nhìn kỹ Lan Thấm sẽ thấy cô ta hơi giống Hạ Tiểu Thuần, dù tướng mạo không giống nhưng thần thái lẫn cử chỉ có vài nét tương đồng.

Lan Thấm giống Hạ Tiểu Thuần, mà Hạ Tiểu Thuần chỉ là bản sao của Chu Nhuận.

Gần hai mươi phút sau, Triệu Hương Nông vừa định tìm một cái cớ để rời khỏi đó thì người đàn ông quen mắt ngồi đối diện cô bỗng lên tiếng hỏi: "Sao Bách Nguyên lại không đến cùng em?"

Bách Nguyên? Thế thì người đàn ông quen mắt này đang hỏi cô rồi, chỉ là Triệu Hương Nông nhất thời không thể nhớ ra thân phận của người đàn ông này.

"Triệu Hương Nông." Người đàn ông kia như thể nhìn ra sự bối rối của cô: "Gọi anh là Joe, anh là bạn của Bách Nguyên Tú, anh từng tham gia lễ đính hôn và hôn lễ của em và cậu ta."

Tiếp đó, người đàn ông tên Joe này bắt đầu hàn huyên với Triệu Hương Nông một số chuyện thú vị xoay quanh Bách Nguyên Tú, đồng thời mời cô và Bách Nguyên Tú đến nhà anh ta chơi.

"À, anh à." Triệu Hương Nông thở hắt một hơi, chỉ có thể nhắc anh ta: "Tôi và Nguyên Tú đã giải trừ hôn ước rồi."

Người đàn ông khẽ nhếch miệng cười, nói: "Triệu Hương Nông, anh đã sẵn sàng tham gia hôn lễ của em và Bách Nguyên lần thứ hai rồi."

Triệu Hương Nông nhíu mày.

Giọng điệu người đàn ông mang theo sự trêu ghẹo: "Triệu Hương Nông, nếu như có một ngày em và Bách Nguyên thật sự không thể nữa thì hãy gọi điện cho anh, em hiểu ý anh không?"

Gã đàn ông ở đâu nhảy ra này khiến Triệu Hương Nông cảm thấy đau đầu. Lẽ nào ông anh này không biết chủ để của anh ta đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh? Lúc này bọn họ đang dỏng tai lên hóng hớt.

Người đàn ông như thể không nhận ra điều đó, anh ta vẫn tiếp tục nói, không chút kiêng dè: "Lúc đó, khi em được Bách Nguyên dẫn đến trước mặt bọn anh, mọi người đều thầm cảm thán, nhất định hôn Triệu Hương Nông sẽ giống như hôn lên một đóa hồng. Lúc ấy, bọn anh đều ngưỡng mộ Bách Nguyên có thể hôn em bất cứ lúc nào..."

Lời của người đàn ông bị tiếng thủy tinh vỡ cắt ngang.

Còn chưa đợi Triệu Hương Nông tìm ra nơi phát ra âm thanh, thì cô đã nghe thấy vài tiếng la hét. Khi Triệu Hương Nông quay mặt qua, cô liền nhìn thấy Lan Thấm đang bổ nhào về phía Tống Ngọc Trạch, cùng tiếng kinh hô: "Tống Ngọc Trạch, tay anh chảy máu rồi."

Ánh mắt Triệu Hương Nông dừng trên bàn tay của Tống Ngọc Trạch, chiếc ly trong tay Tống Ngọc Trạch đã vỡ nát, có lẽ mảnh thủy tinh đã cắt vào tay anh, dịch thể màu đỏ không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay anh như tranh màu nước. Cô men theo cánh tay anh nhìn lên khuôn mặt anh, đột nhiên ánh mắt như mũi tên của Tống Ngọc Trạch bắn về phía cô.

Triệu Hương Nông nhanh chóng né tránh ánh mắt ấy, vội vàng cầm lấy ly rượu trước mặt.

Khi Triệu Hương Nông uống hết ly rượu đó, vết thương trên tay Tống Ngọc Trạch đã dấy lên một chút hỗn loạn nhỏ, bác sĩ, ông chủ và giám đốc của hội sở đều có mặt ở nơi này. Một số người nóng lòng lấy lòng Tống Ngọc Trạch đã bày tỏ sự hoài nghi với chất lượng chiếc ly. Giám đốc không ngừng giải thích rằng không có sai sót đó, mỗi chiếc ly ở đây đều được lựa chọn nghiêm ngặt. Trong lúc mọi người đang tranh cãi thì Tống Ngọc Trạch vốn im hơi lặng tiếng bỗng lạnh lùng quát lên: "Các ngươi có thể yên lặng một chút không."

Thế là, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Sau đó, có một giọng nữ vang lên, mang theo chút cố chấp: "Tống Ngọc Trạch, chúng ta đến bệnh viện xem xem có còn mảnh thủy tinh..."

Giọng cô gái bị giọng nói mất kiên nhẫn của Tống Ngọc Trạch cắt ngang: "Không chết được!"

Triệu Hương Nông lại nhìn về phía Tống Ngọc Trạch, đúng lúc đó Tống Ngọc Trạch cũng đẩy Lan Thấm đang kề sát vào người anh ra. Hành động của Tống Ngọc Trạch khiến Lan Thấm mất đi trọng tâm rồi chật vật ngã nhào xuống chân Tống Ngọc Trạch. Người xung quanh không hẹn mà cùng yên lặng, dõi mắt nhìn về phía Lan Thấm.

Sau đó, có một bàn tay quấn băng chầm chậm chạm vào tóc Lan Thấm, dáng vẻ rất thân mật.

Tống Ngọc Trạch nhìn cô gái đang ngồi dưới chân anh, mái tóc đen tuyền rũ xuống vai cô, bờ vai cô đang run rẩy, cô vẫn đang cố đứng dậy. Tống Ngọc Trạch không tự chủ được mà duỗi tay ra, chạm vào mái tóc cô, khẽ nói một câu, xin lỗi.

Khi Tống Ngọc Trạch kéo cô gái đứng dậy, Triệu Hương Nông nói với Thủy Tinh là mình đi vệ sinh một lát.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Triệu Hương Nông cảm thấy đầu càng lúc càng nặng. Ngày đầu tiên đến New York cô đã bắt đầu ốm, vì bận nên cô cũng quên cả uống thuốc. Chạm tay lên chán, hình như càng ngày càng nóng, Triệu Hương Nông nghĩ lần này cô không thể không uống thuốc rồi.

Triệu Hương Nông tìm thấy thuốc ở trên xe, uống thuốc xong đầu cô có vẻ nặng ra. Ly rượu ban nãy cũng bắt đầu bốc lên, Triệu Hương Nông nghĩ, cô phải ngủ trên xe một giấc.

Cũng không biết mơ màng bao lâu, Triệu Hương Nông loáng thoáng nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lúc xa lúc gần, vô cùng chói tai. Cô muốn mở mắt ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng mí mắt cứ trùng xuống.

Tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên đi cùng tiếng mở cửa trong phòng bao của hội sở. Vị giám đốc vừa mới đi khỏi đó lại phải quay trở lại phòng bao. Ông ta hoảng hốt thông báo với mọi người rằng vị khách uống say ở tầng ba chơi trò phóng hỏa gây ra hỏa hoạn, bây giờ lửa đang dần dần lan lên trên, ông ta bảo tất cả mọi người ở đây nhanh chóng theo ông ta đi ra lối thoát hiểm.

Vị giám đốc vừa nói xong, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng lao ra ngoài cửa, vài giây sau bóng dáng đó lại nhanh chóng quay lại. Lúc này, mọi người mới nhìn rõ người vừa lao nhanh ra ngoài là Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch đứng chắn trước cửa, nét mặt hoảng hốt hỏi một câu không đầu không đuôi: "Cô ấy đâu?"

Lúc này, mọi người mới nhớ ra cô gái anh dẫn theo vừa rời khỏi phòng bao mấy phút trước.

"Có lẽ cô ấy đi vào toilet rồi." Có người trả lời.

Tống Ngọc Trạch như thể không để ý, cuối cùng ánh mắt anh nhìn trừng trừng về phía Thủy Tinh, hỏi: "Cô ấy đã nói gì với cô?"

"Cô ấy?" Thủy Tinh tỏ ra kinh ngạc: "Cô ấy là chỉ..."

Còn chưa đợi Thủy Tinh nghĩ ra thì cô ta đã bị Tống Ngọc Trạch túm lấy cổ áo, giọng của anh như lạc hẳn đi giữa tiếng chuông cảnh báo của hội sở và tiếng còi cảnh sát ngày một to: "Triệu Hương Nông, tôi nhìn thấy lúc cô ấy rời khỏi đây đã nói chuyện với cô. Cô ấy đã nói đi đâu?"

"Phòng... vệ sinh." Nhà tạo mẫu tóc lắp bắp trả lời.

Lan Thấm cũng không biết làm sao mình lại đi theo Tống Ngọc Trạch, từ tầng bảy xuống tầng sáu.

Mười mấy phút trước, Lan Thấm đang ở trong phòng vệ sinh ở tầng bảy. Khi Tống Ngọc Trạch hoảng hốt đẩy cửa phòng ra, cõi lòng cô ta đã vui mừng biết bao. Nhất định anh ấy đang lo lắng cho cô ta, thế nhưng, rõ ràng cô ta đang đứng ở nơi rất dễ để phát hiện nhưng dường như đôi mắt anh không nhìn thấy sự tồn tại của cô. Anh tỏ ra vô cùng kỳ lạ, anh mở cửa từng căn phòng trong phòng vệ sinh.

Sau khi mở hết ba cánh cửa, anh bắt đầu lẩm bẩm: "Vì sao, vì sao cô ấy không có ở đây."

Cô ấy? Là ai?

Khi đó, ngoài cô ta thì chẳng còn ai ở trong phòng vệ sinh, còn cô ta đang đứng trước mặt Tống Ngọc Trạch lại giống như không khí, không được anh nhìn thấy.

"Tống Ngọc Trạch." Lan Thấm gọi anh.

Anh như thể không nghe thấy lời cô ta, sau đó lảo đảo rời khỏi phòng vệ sinh rồi bắt đầu mở hết cảnh cửa phòng vệ sinh tầng bảy.

Từ phòng vệ sinh tầng bảy xuống phòng vệ sinh tầng sáu, Lan Thấm cứ đi theo Tống Ngọc Trạch như vậy.

Ở tầng năm bắt đầu có khói bốc lên, Lan Thấm nhìn thấy mồ hôi túa ra trên trán Tống Ngọc Trạch, vậy mà anh vẫn không chùn bước. Càng ngày càng có nhiều người đi sượt qua vai anh, rất nhiều người đang chạy ra ngoài, chỉ có mình anh là đi ngược vào trong, đi vào dãy hàng lang mở cửa từng căn phòng trong phòng vệ sinh.

Tại tầng bốn đã có ngọn lửa từ tầng ba bốc lên qua những cánh cửa kính bị vỡ. Dãy hàng lang dài dằng dặc không một bóng người, Tống Ngọc Trạch vẫn đang tìm những phòng vệ sinh kia. Không gian như một lò lửa, càng đi sâu vào trong hơi nóng tỏa ra từ bức tường như muốn thiêu đốt da thịt con người. Vậy mà Tống Ngọc Trạch vẫn nhắm mắt làm ngơ, vẻ mặt của anh giống như một người mộng du đang chìm sâu vào cơn mê sảng.

"Tống Ngọc Trạch." Lan Thấm chạy lên trước ôm lấy anh: "Rốt cuộc anh muốn tìm cái gì, rốt cuộc anh đang tìm cái gì?"

Cô ta lập tức bị đẩy mạnh xuống đất.

Tống Ngọc Trạch vẫn tiếp tục đi sâu vào trong, Lan Thấm thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Tống Ngọc Trạch. Ngọn lửa bùng lên trước mắt Tống Ngọc Trạch, tựa như một giây sau sẽ nuốt chửng anh.

"Tống Ngọc Trạch, đừng mà..." Lan Thấm hét to.

Cô ta còn chưa dứt lời, một giọng nói khác cũng vang lên, át đi tiếng cô ta: "Tống Ngọc Trạch, tôi tìm thấy cô ấy rồi."

Câu nói ấy ngay lập tức khiến Tống Ngọc Trạch dừng bước, sau đó anh quay đầu lại. Lan Thấm cũng quay đầu lại theo Tống Ngọc Trạch, người đang đứng phía không xa kia là chị Thủy Tinh của cô ta. Lúc đó, đến cùng chị Thủy Tinh còn có một người quen mới gặp ở sân bay hai ngày trước.

"Tống Ngọc Trạch, cô ấy đang ở bãi đỗ xe, không có chuyện gì." Thủy Tinh đứng ở đó, không ngừng xua tay với Tống Ngọc Trạch.

Dường như lời này đã lôi Tống Ngọc Trạch ra khỏi cơn mê sảng, nét mặt hoảng loạn được thay thế bởi sự vui mừng khôn xiết. Sau đó, Tống Ngọc Trạch chạy qua người Lan Thấm như một cơn gió, chỉ nháy mắt anh đã biến mất khỏi đó.

Thủy Tinh đến trước mặt kéo cô ta dậy, hai người cùng nhân viên trong hội sở đi ra lối thoát hiểm.

Đứng trên quảng trường, Lan Thấm ngẩn ngơ nhìn tòa nhà chìm trong biển lửa. Như nhớ ra chuyện gì đó, cô ta hỏi người đang đứng bên cô ta: "Chị Thủy Tinh, cô ấy mà chị và Tống Ngọc Trạch nói là ai?"

"Cô ngốc, bây giờ vẫn không hiểu sao?"

Lan Thấm lắc đầu.

Sau đó cô ta nghe thấy tiếng thở dài, có một bàn tay chỉ về phía một lối đi nào đó: "Em đi đến đó sẽ hiểu."

Lan Thấm đi về lối đi đó, lối đi dẫn đến bãi đậu xe. Mười mấy phút sau Lan Thấm đã đến bãi đỗ xe, bãi đỗ xe rộng lớn chỉ còn lại một chiếc xe.

Lan Thâm bước về phía chiếc xe đó, càng đến gần trái tim cô ta càng tuyệt vọng, một số thứ đã lờ mờ thành hình.

Cửa xe vẫn chưa đóng.

Người đàn ông mặt lấm lem đang ôm chặt lấy người phụ nữ say ngủ, dáng vẻ trân trọng yêu thương.

Người đàn ông nói với người phụ nữ: "Triệu Hương Nông, anh muốn đánh mông em."

Quay đầu lại, Lan Thấm đã hiểu, hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy!

Hôm đó vừa lên máy bay Tống Ngọc Trạch đã bảo tiếp viên mang thực đơn đến trước mặt anh, cô ta nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói với tiếp viên rằng: "Cái này không được, cô ấy dị ứng với tôm." Lúc đó cô còn tưởng người bị dị ứng tôm là Tống Liên Tố. Bây giờ nghĩ lại hẳn là một người khác dị ứng với tôm, bởi vì khi anh nói những lời này, giọng điệu kia giống như đó là trách nhiệm ngọt ngào nhất mà anh bằng lòng gánh vác.

04

Triệu Hương Nông chìm trong cơn mơ màng, cô loáng thoáng nghe được giọng nói luôn khiến cô quyến luyến thì thầm bên tai cô: "Triệu Hương Nông, anh muốn đánh mông em."

Lại thế nữa? Lúc này, cô đang nằm trong vòng tay kia, an toàn mà lại ấm áp khiến cô lười phải nhúc nhích. Cô có thể cho anh đánh mông cô, nhưng cô phải biết cô đã phạm phải lỗi gì?

"Vì sao?" Cô bĩu môi.

"Bởi vì..." Người kia kéo dài giọng, không biết vì sao Triệu Hương Nông nghe lại thấy lòng chua xót: "Bởi vì Triệu Hương Nông không còn nổi giận khi thấy Tống Ngọc Trạch ở bên phụ nữ khác nữa rồi."

Nói bậy, sao có thể chứ, nếu cô mà nhìn thấy Tống Ngọc Trạch ở bên người phụ nữ khác thì cô sẽ cho Tống Ngọc Trạch một bạt tai, sau đó một cước đá bay anh.

"Bởi vì, Triệu Hương Nông nói muốn đi nghỉ mát ở Hawaii, mà Bách Nguyên Tú lại đang ở đó. Tống Ngọc Trạch nghe thấy vậy thì rất giận. Người ta nói Hawaii là một trong những nơi thích hợp cho những cặp nam nữ tái hợp với nhau."

Ặc... gì vậy trời? Rõ ràng Bách Nguyên Tú đang ở Chicago mà!

"Còn bởi vì, Triệu Hương Nông bị ốm mà không nói cho Tống Ngọc Trạch biết. Bởi vì Triệu Hương Nông không để tâm chuyện mình bị ốm khiến Tống Ngọc Trạch vô cùng đau lòng."

Ừm, Triệu Hương Nông rất thích nghe những lời này, nghe mãi không thấy chán.

"Điều khiến Tống Ngọc Trạch giận hơn cả là, vừa rồi Triệu Hương Nông đã khiến anh ta sợ hết hồn. Anh ta không thể tìm được cô ấy, tìm hết từ tầng này xuống tầng kia, mỗi phòng rửa tay cũng không tìm thấy cô ấy. Thế là anh ta vô cùng sợ hãi, anh ta ngỡ rằng anh ta sắp mất cô ấy rồi."

Trong lúc mơ hồ, tay cô được kéo đến một nơi, bàn tay bị duỗi ra, ấn vào lồng ngực người kia. Ừm, đây là vị trí trái tim.

"Triệu Hương Nông, bây giờ em biết em hư thế nào chưa? Em nói xem, em có đáng bị đánh mông không?"

Hình như Tống Ngọc Trạch nói đúng, dưới bàn tay cô là trái tim đang đập cuồng loạn.

"Tống Ngọc Trạch, nếu như em còn là cô bé thì em chẳng phản đối gì, nhưng mà bây giờ em lớn rồi." Triệu Hương Nông nghĩ ngợi rồi nói.

Hồi lâu không nhận được câu trả lời của Tống Ngọc Trạch, thế là, bàn tay cô rời khỏi vị trí trái tim đến cổ áo anh, khẽ nắm lấy.

Dường như có cái gì đó nhỏ xuống mu bàn tay cô, giống như giọt nước lành lạnh. Sau đó, cõi lòng Triệu Hương Nông bỗng dưng trở nên buồn bã, rất buồn.

"Thôi được, Tống Ngọc Trạch anh đánh đi!"

Sau đó, Triệu Hương Nông quá buồn ngủ, cô cũng không biết Tống Ngọc Trạch có đánh hay không, cô chỉ nhớ khoảnh khắc cô mở mắt ra, khuôn mặt Tống Ngọc Trạch chìm trong bóng tối, tiếng còi cảnh sát vẫn vang lên bên tai cô, rồi dần dần biến mất. Sau đó, hình như cô nằm trên lưng Tống Ngọc Trạch.

Dường như Triệu Hương Nông vẫn luôn đắm chìm trong giấc mơ. Trong mơ, cô và Tống Ngọc Trạch cùng sống trong một căn phòng.

Căn phòng đó giống như một căn hộ kiểu khép kín, bốn phương tám hướng được bao quanh bởi những cây cầu thang. Căn phòng đó nằm trên tầng ba. Mỗi sáng Tống Ngọc Trạch đều cõng cô xuống lầu, sau đó cõng cô đến bệnh viện. Gần một tiếng sau, anh lại cõng cô đi lên bậc cầu thang để trở về căn phòng ấy.

Anh luôn nói với cô rằng "Triệu Hương Nông, em bị ốm rồi. Nếu em không thích mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện thì em phải nghe lời anh." "Được, em biết rồi." Cô cũng vui vẻ đáp lời.

Trong quãng thời gian đó, phần lớn thời gian cô đều giống như heo, hết ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy thì lại ăn.

Khi màn đêm buông xuống, bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường.

Do từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng nên mỗi lần Triệu Hương Nông bị ốm đều kéo dài rất lâu.

Có ánh đèn mờ ảo trong bóng đêm tĩnh lặng, gần như cứ cách mấy phút Tống Ngọc Trạch lại sờ trán cô. Cô luôn miệng nói với anh rằng "Tống Ngọc Trạch, anh đừng lo, mỗi lần em bị ốm đều không vượt quá bốn ngày. Cứ qua bốn ngày thì em sẽ tự động khỏe lại." Anh nghe thấy thế thì không nói gì nữa.

Một lúc sau, nụ hôn của anh ập đến. Lại... lại muốn hôn cô phải không?

Thế là, cô che miệng lại lần thứ N, cảnh cáo anh rằng "Tống Ngọc Trạch, anh biết không? Một số vi khuẩn sẽ truyền qua nước bọt đấy. Không phải không cho anh hôn, mà là em sợ em sẽ lây bệnh cho anh. Tống Ngọc Trạch, ốm đau không phải là chuyện dễ chịu gì đâu."

"Anh biết rồi." Anh trả lời.

Thế mà...

Cái người nói anh biết rồi lại kéo tay cô xuống, hôn lên môi cô, đầu lưỡi cậy mở hàm răng cuốn lấy lưỡi cô. Sau khi để anh đạt được ý định, cô bắt đầu càm ràm:

"Tống Ngọc Trạch, anh mà ốm thì ai đưa em đi viện?"

"Lỗi của anh."

"Tống Ngọc Trạch, anh mà ốm thì ai nấu cơm cho em?"

"Lỗi của anh."

"Vậy lần sau anh không được hôn em nữa, nghe thấy chưa?"

"Nghe thấy rồi."

Thế mà...

Cái người vừa bảo sẽ nghe lời cô lại coi những lời cô nói như gió thoảng mây bay. Cho anh hôn có đủ không? Không, không đủ, còn phải cho anh sờ, mỗi một tấc trên cơ thể anh đều sờ qua một lần. Sau đó tay anh luôn lưu luyến trên ngực cô, vần vò qua lại, lúc nhào lúc nặn, cuối cùng mới dừng lại sau những lời cảnh cáo của cô.

Sau cùng, anh ôm ngực cô chìm vào giấc ngủ.

Khi giấc mộng này dần đi đến hồi kết, cô nghe thấy Tống Ngọc Trạch thì thầm bên tai cô: "Triệu Hương Nông, anh xin lỗi." "Triệu Hương Nông, về sau chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau." "Triệu Hương Nông, nếu em tức giận thì cứ việc ở bên cạnh anh mà tức giận, dù lâu thế nào cũng không sao hết, anh sẽ đợi và mãi chờ đợi. Vừa đợi vừa cố gắng khiến em hết giận anh, rồi đến một ngày nào đó, em đến bên và nắm lấy tay anh."

Màn đêm như kéo dài vô cùng vô tận vì giọng nói ấy...

Khi Triệu Hương Nông mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà màu nhạt, rèm cửa màu nâu. Nhìn một lúc, Triệu Hương Nông mới nhận ra đây là căn hộ của Tống Liên Tố. Tống Liên Tố rất ít khi ở nơi này, mấy lần cô đến New York cùng bà đều ở chỗ này. Cảm giác cơ thể truyền đến cô không hề xa lạ, cô đã bị ốm, còn nặng hơn những lần ốm trước. Ký ức cuối cùng của cô là sau khi đến bãi đỗ xe, uống thuốc xong cô liền ngủ mất, sau đó cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát và bây giờ cô ở đây.

Cô chạm tay lên trán mình, đã hạ sốt rồi, cô vừa thở phào thì cơn mệt mỏi lại ghé đến. Triệu Hương Nông từ từ nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt lại lại lập tức mở mắt ra. Cô nghe thấy một hơi thở khác, hơi thở ấy vô cùng rõ ràng trong buổi sớm tĩnh lặng này. Theo tiếng hô hấp ấy, cô quay sang nhìn thấy người đang nằm cạnh cô là Tống Ngọc Trạch, sau đó cô lại nhắm mắt lại một lần nữa.

Mấy phút sau, cô cẩn thận kéo bàn tay đang đặt trong áo cô của Tống Ngọc Trạch ra.

Mở cửa phòng ra, khi sắp bước qua cánh cửa, không biết vì sao Triệu Hương Nông lại dừng bước rồi chầm chạp quay đầu lại. Sự xuất hiện của Tống Ngọc Trạch ở nơi này khiến lòng cô hoảng hốt.

Chiếc xe đỗ dưới lầu đưa cô đến sân bay, qua cửa kính xe cô nhìn thấy ánh nắng mai rực rỡ của New York. Cô đến New York một tuần thì có đến bốn ngày bị ốm. Trong thời gian cô bị ốm, cô đã mơ một giấc mơ, cô đã mơ thấy người vẫn luôn làm trái tim cô nhung nhớ, bọn họ sống cùng nhau.

Sau khi về Chicago, Tống Liên Tố cho cô nghỉ phép một tuần. Buổi sáng ngày thứ ba Triệu Hương Nông về Chicago, cô đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, của bạn bè cô và của đám ký giả. Bạn bè cô chúc mừng cô với giọng điệu đầy ngưỡng mộ. Còn đám phóng viên thì gọi điện thoại cho Rice, bọn họ dò hỏi còn chi tiết hơn. Ngày hôm nay, từ New York lan truyền một tin tức: Vài tháng trước Tống Ngọc Trạch đã kết hôn, người kết hôn với Tống Ngọc Trạch là Triệu Hương Nông – Triệu Hương Nông sống ở Chicago.

Tin tức này hoàn toàn là thật, nó đến từ Tống Ngọc Trạch. Vốn dĩ đó chỉ là một chương trình tọa đàm về kinh tế, phần cuối của chương trình, nữ MC bỗng nhắc đến tin đồn giữa Tống Ngọc Trạch và Emilia, sau đó Tống Ngọc Trạch đã trả lời rằng: "Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, thực ra tôi đã kết hôn vào mấy tháng trước rồi." Lời của Tống Ngọc Trạch khiến nữ MC kinh ngạc đến rớt cằm. Dù Tống Ngọc Trạch không nói rõ người anh lấy là ai, nhưng đám ký giả thần thông quảng đại chỉ mất mấy phút đã điều tra được người kết hôn cùng Tống Ngọc Trạch là người thừa kế của nhà họ Triệu. Tin tức Tống Ngọc Trạch đã kết hôn trở thành tin tức hàng đầu ngày hôm nay.

Bách Nguyên Tú đang ở Hawaii thì đọc được tin này. Cùng với việc Tống Ngọc Trạch thừa nhận kết hôn với Triệu Hương Nông, cái ý nghĩ hèn mọn của anh ta cũng tan thành mây khói: Cô đã trở thành bà Tống người người đều biết, vậy thì sau này khi bọn họ cùng xuất hiện thì cô cũng chỉ có thể là bà Tống, còn bọn họ không còn là đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt người đời nữa.

Bốn ngày sau khi Tống Ngọc Trạch công bố tin tức kết hôn của hai người, điện thoại của Triệu Hương Nông cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Ngày thứ năm, có mấy người đến chuyển một số đồ đạc vào thư phòng của Tống Ngọc Trạch. Ngày thứ sáu, từ sớm quản gia đã thu dọn căn phòng dành cho khách nằm kế bên phòng khách. Buổi trưa, Triệu Hương Nông nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch nói với cô rằng: "Tối nay anh về nhà."

Triệu Hương Nông không nói gì, khi cô định cúp máy thì Tống Ngọc Trạch gọi cô lại: "Đừng cúp."

Cầm điện thoại, Triệu Hương Nông bắt đầu ngẩn người. Dường như cô nghe thấy tiếng thở dài của Tống Ngọc Trạch nhuốm vẻ bất đắc dĩ, sau đó anh bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe.

"Ừm." Triệu Hương Nông đáp một tiếng rồi cúp máy.

Gần 5 giờ chiều, Tống Ngọc Trạch đã về nhà, về cùng anh còn có Tống Liên Tố. Tống Liên Tố vốn là một người phụ nữ hài hước nhưng hơi mơ hồ. Gần một tiếng đồng hồ của bữa tối, sự có mặt của Tống Liên Tố làm Triệu Hương Nông đã bớt lúng túng phần nào.

Sau bữa tối, Tống Liên Tố tạm biệt ra về, trước khi về bà kéo Triệu Hương Nông ra vườn hoa.

"Triệu Hương Nông, cháu cảm thấy cô có bao nhiêu thời gian để đến đây ăn cơm cùng hai đứa?" Tống Liên Tố nói với Triệu Hương Nông: "Hôm nay Tiểu Trạch mời cô đến, nó bảo cô cùng về với nó, nó không muốn làm cháu mất tự nhiên."

Triệu Hương Nông không nói gì, Tống Liên Tố đặt tay lên vai cô, nói lời ẩn ý: "Đừng đấu tranh với bản thân nữa được không? Triệu Hương Nông, có lẽ cháu cảm thấy sự kiên trì lúc này là một kiểu mạnh mẽ, nhưng hai mươi năm sau khi cháu ngoảnh đầu nhìn lại, thời gian sẽ nói với cháu rằng quãng thời mà cháu kiên trì kia thực ra là đang lãng phí thời gian, những khoảng thời gian tươi đẹp nhất."

Sau khi Tống Liên Tố ra về, Triệu Hương Nông vẫn đứng ở chỗ cũ, mãi đến khi đèn trong sân vườn sáng lên, ánh hoàng hôn dần ảm đạm, cho đến khi có người dè dặt gọi tên cô: "Triệu Hương Nông."

Triệu Hương Nông quay đầu lại, Tống Ngọc Trạch đang đứng dưới ánh đèn, lặng lẽ nhìn cô. Triệu Hương Nông nhìn Tống Ngọc Trạch bước đến đứng cạnh cô.

"Sau này, anh sẽ về nhà mỗi cuối tuần. Tất cả những cố gắng của anh trước kia đều là vì có thể về nhà vào cuối tuần. Bây giờ, anh có thể về nhà mỗi cuối tuần rồi, em không cần lo lắng cũng không cần gượng gạo. Anh sẽ ở trong phòng dành cho khách, cho đến khi..."

Những lời sau Tống Ngọc Trạch không tiếp tục nói.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng...

Một lúc sau, Tống Ngọc Trạch thử vuốt tóc cô, sau đó cầm lấy tay cô: "Chúng ta quay vào nhà thôi, ngoài này sương dày, em vừa ốm dậy không nên đứng lâu ở đây."

Rời khỏi vườn hoa, hai người đi trên hành lang màu ngà, Tống Ngọc Trạch nắm tay Triệu Hương Nông không buông, Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn bước chân cùng chung một nhịp của cô và Tống Ngọc Trạch. Khi bước đến lối rẽ, Triệu Hương Nông dừng bước lại, Tống Ngọc Trạch cũng dừng lại theo cô.

Triệu Hương Nông ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Tống Ngọc Trạch.

Nhìn vào mắt Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông ngẫm nghĩ rồi nói: "Tối mai, không cần bảo cô đến đây nữa."

Ở khoảng cách gần, hành lang màu ngà khiến những ánh đèn cũng nhuốm màu mờ ảo. Trong quầng sáng ấy, Triệu Hương Nông nhìn thấy sự dịu dàng ngập tràn trong đôi mắt của Tống Ngọc Trạch.

Triệu Hương Nông cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt ấy.

Cùng lúc này, ở biên giới Mexico, Chu Nhan đang nhìn bầu trời xám xịt qua hàng rào dây thép gai, một khoảng không thuộc lãnh sự nước Mỹ đang ở ngay trước mắt cô ta. Từ sau khi cô ta đọc được tin Tống Ngọc Trạch đã kết hôn với Triệu Hương Nông trên báo, lòng cô ta bắt đầu nổi giận phừng phừng. Cô ta gọi điện bảo mẹ cô ta đến Úc, khi gặp mẹ, cô ta giao cho bà ta mấy đoạn băng ghi âm. Sau đó Chu Nhan cầm hộ chiếu giả ngang nhiên nhập cảnh vào Mexico.

Bốn ngày sau, Chu Nhan được Đầu Rằn dẫn qua biên giới Mexico để nhập cảnh vào Mỹ. Buổi trưa hôm nay, cô ta đã giao một cuộn tiền cho người kia, cô ta nói với hắn cô ta không thể ở lại đây thêm một lúc nào nữa.

Đúng vậy, giây phút này, ngọn lửa trong lòng cô ta đã bốc lên đỉnh điểm. Chu Nhan có một ưu điểm, càng phẫn nộ cô ta càng bình tĩnh, giống như loài rắn. Sở dĩ rắn được gọi là động vật máu lạnh là vì tạo hóa đã ban cho chúng một cái đầu lạnh. Khi thấy con mồi sắp rơi vào miệng, thân nhiệt của chúng vô cùng cao, nhưng ngược lại với cơ thể chúng là dòng máu, não bộ, và khả năng phán đoán!

05

Thứ tư của hạ tuần tháng mười là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Triệu Hương Nông. Một tháng trước Triệu Diên Đình đã bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho Triệu Hương Nông. Sinh nhật lần này của Triệu Hương Nông sẽ được tổ chức ở Triệu công quán. Sáng thứ ba Triệu Diên Đình đã gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm tối.

Tối đến, Tống Ngọc Trạch và Triệu Hương Nông cùng nhau về Triệu công quán vì Triệu Diên Đình cũng bảo Tống Ngọc Trạch về cùng cô.

Sau khi dùng bữa xong, Tống Ngọc Trạch đi theo sau Triệu Hương Nông về phòng cô. Triệu Hương Nông không mở cửa ra ngay, cô đứng trước cửa, lấy người chặn Tống Ngọc Trạch lại, ý định của cô rất rõ ràng. Sau đó cô nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói: "Em nghỉ ngơi cho khỏe, ở công ty còn có việc cần anh xử lí, anh về trước đây."

Nói xong anh nắm lấy tay cô, khẽ nói một câu: "Nếu em không muốn nhìn thấy anh ở tiệc sinh nhật thì cứ nói cho anh."

Triệu Hương Nông vẫn lặng thinh.

"Không muốn anh đến à?" Tống Ngọc Trạch hỏi cô.

Triệu Hương Nông duỗi tay đẩy cửa ra.

"Anh biết rồi, anh sẽ đưa ra lí do hợp lí để mọi người không nghi ngờ vì sao anh lại không có mặt ở buổi tiệc." Anh thả tay cô ra rồi chạm vào tóc cô, cười nói: "Ngủ ngon nhé."

Triệu Hương Nông gọi giật Tống Ngọc Trạch lại, cụp mắt khẽ nói: "Anh đến đi!"

"Ừm!" Anh khẽ đáp một tiếng.

Triệu Hương Nông đi vào phòng, để Tống Ngọc Trạch đứng bên ngoài cửa.

Một lúc sau Rice bước vào phòng. Người phụ nữ da trắng lúc nào cũng nghiêm túc đang tủm tỉm cười, khoanh tay nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi.

Dưới ánh mắt ấy, Triệu Hương Nông bắt đầu nhíu mày.

"Tôi rất tò mò vừa rồi cô đã nói gì với Tống?" Rice nói với cô bằng giọng đùa giỡn.

Triệu Hương Nông liền trưng bộ mặt "rốt cuộc cô đang nói linh tinh gì vậy?".

"Cô đã đồng ý để Tống tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô à?"

Tránh khỏi hai con mắt như máy quét kia, Triệu Hương Nông gật đầu, sau đó cô nghe thấy tiếng cười ha hả của người phụ nữ lúc nào cũng nghiêm túc kia.

Rice vừa cười vừa kéo cô đến trước cửa sổ. Cô ấy kéo rèm cửa ra, chỉ về phía sân quần vợt: "Cô xem người đàn ông của cô đang làm trò gì kia?"

Theo ngón tay của Rice, Triệu Hương Nông phải mất một lúc nới nhận ra người đàn ông đang chạy như điên ở sân quần vợt.

"Tôi cảm thấy người ta sẽ thích chàng trai trẻ dồi dào hoocmon hơn là những ông chú thích nhìn ngực phụ nữ qua những trang báo che trước mặt." Rice thì thầm bên tai cô: "Tiểu Nông, tôi cảm thấy Tống rất dễ thương! Sao tôi lại không gặp được người đàn ông như vậy chứ?"

Hôm nay, chỉ số chuyên nghiệp của Rice đã giảm sút, Triệu Hương Nông kéo phắt rèm cửa lại.

Sau khi Rice đi khỏi đó, Triệu Hương Nông nhận điện thoại của mấy người bạn. Khi điện thoại vang lên lần nữa, Triệu Hương Nông thấy Bách Nguyên Tú gọi điện cho cô. Triệu Hương Nông xem đồng hồ đã gần 9 giờ. Tiếng chuông vẫn kêu không ngừng, cuối cùng Triệu Hương Nông đành bắt máy.

"Tiểu Nông, em muốn quà gì nào?" Câu đầu tiên của cuộc điện thoại cũng giống hệt như những sinh nhật lần trước.

"Không cần đâu." Triệu Hương Nông cầm điện thoại đến trước cửa sổ, cô vô thức kéo rèm cửa ra theo thói quen.

Sau một thoáng trầm ngâm, Bách Nguyên Tú cất giọng đầy thất vọng: "Tiểu Nông, điều duy nhất anh có thể làm cho em lúc này chỉ còn lại chuyện này thôi."

Triệu Hương Nông im lặng, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu Nông, đừng cự tuyệt anh..." Giọng Bách Nguyên Tú đầy vẻ cay đắng: "Năm trước sinh nhật em anh vẫn còn tự tay đeo nhẫn vào tay em, mà năm nay em đã trở thành vợ của người đàn ông khác. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến bây giờ anh vẫn còn chưa thể chấp nhận được. Tiểu Nông, anh mong trước khi anh trở lại bình thường thì em đừng cự tuyệt chuyện này. Nói cho anh biết, năm nay em muốn cái gì. Sao trên trời? Trăng trong nước? Cực quang? Hay đôi cánh thiên thần?"

"Em..." Triệu Hương Nông lục tìm trong ký ức, giọng nói đong đầy yêu thương giống như trước kia của Bách Nguyên Tú dường như đã mang cô trở lại ngày xưa: Mỗi lần sinh nhật, cô đều chê bai quà sinh nhật Bách Nguyên Tú tặng cô. Lâu dần, những lần sinh nhật sau Bách Nguyên Tú đều trưng cầu ý kiến của cô trước khi tặng quà.

Còn chưa đợi cô tìm ra câu trả lời, Triệu Hương Nông đã nhìn thấy người kia vẫn đang chạy ở bên ngoài. Cô ngẩn ngơ nhìn anh chạy hết vòng này đến vòng khác. Nếu tính thời gian, có lẽ Tống Ngọc Trạch đã chạy được hơn nửa tiếng đồng hồ. Anh không mệt sao? Lúc này, anh vẫn mặc trên người bộ vest, dáng vẻ nhất định rất buồn cười, người làm trong nhà nhất định đang lén lút nhìn anh mà cười.

"Triệu Hương Nông, anh đoán em nghĩ lâu như vậy chắc hẳn món quà lần này nhất định sẽ khiến người ta đau đầu, đúng chứ?" Giọng của Bách Nguyên Tú nhắc nhở Triệu Hương Nông rằng cô vẫn còn nghe điện thoại.

Ánh đèn chiếu xuống người đàn ông trên đường, Triệu Hương Nông nghe thấy mình trả lời rằng: "Bách Nguyên Tú, nếu theo như những gì anh vừa nói thì cả đời này anh cũng không có cơ hội tỉnh táo lại đâu. Sao trên trời, trăng trong nước, ánh cực quang, đôi cánh thiên thần đều sẽ được người đàn ông khác nghĩ cách để tặng cho em."

"Tiểu Nông..."

"Nguyên Tú, những lời vừa rồi của em rất rõ ràng, đây cũng là lần cuối cùng em nói với anh những lời này." Sau khi nói xong, Triệu Hương Nông liền cúp máy.

Sau khi cúp máy, Triệu Hương Nông vẫn đứng trước cửa sổ, đặt tay lên tấm rèm cửa. Lúc này người kia đã dừng bước, anh đứng ở giữa sân quần vợt nhìn về phía phòng cô. Con gió tháng mười len lỏi qua vạn vật, nhiều thứ đang chuyển động, chỉ có duy nhất bóng người ở giữa sân quần vợt vẫn bất động, giống như một pho tượng trên quảng trường.

Nhận ra gò má mình dần nóng ran, Triệu Hương Nông lập tức kéo rèm cửa lại.

Sáng sớm, xung quanh tĩnh lặng như tờ, có tiếng động khẽ vang lên khiến Triệu Hương Nông tỉnh giấc. Mấy giây sau, lông tơ trên người cô dựng đứng theo bản năng: trong phòng có người!

Ngay lập tức, Triệu Hương Nông biết dự cảm của cô không sai, trong phòng thực sự có người, hơn nữa người này còn đứng bên giường cô. Triệu Hương Nông không mở mắt ra nhìn cái người vào phòng cô, vì cô biết ông là ai, cảnh tượng này đã từng xảy ra rất nhiều đêm rồi.

Triệu Hương Nông vẫn nhắm nghiền mắt, cô không thể mở mắt ra. Cô luôn sợ sau khi mình mở mắt ra thì sẽ sợ hãi, sau đó nỗi sợ sẽ khiến cô không nhịn được mà cầu xin người kia: Ba ơi, xin ba đừng làm như vậy, con cầu xin ba hãy nhìn cho rõ con không phải Lý Khả, con là Triệu Hương Nông. Ba ơi, cứ coi như là vì con, hãy tỉnh táo lại đi. Con rất sợ, con cũng không biết mình còn có thể kiên trì đến bao giờ.

Triệu Hương Nông không thể làm vậy, bởi vì một khi làm thế hai người sẽ đối mặt với tình cảnh hết sức tồi tệ. Mỗi tháng sẽ có một hai lần như này, người ba sẽ lén mở cửa phòng cô con gái, sau đó nói những lời đường mật bên tai cô ta, từ Tiểu Nông lúc ban đầu về sau đã biến thành Khả Nhi.

Triệu Diên Đình ngồi xuống bên giường cô, thử gọi một tiếng: "Tiểu Nông."

Triệu Hương Nông nhắm chặt mắt, sau đó cô nghe thấy tiếng thở dài của Triệu Diên Đình, rồi ông ta bắt đầu gọi tên người khiến ông ta hằng nhung nhớ: Khả Nhi...

Mỗi lúc như thế này, việc Triệu Hương Nông có thể làm là giả vờ câm điếc, cô bắt đầu để dòng suy tư của mình quay về vùng núi hẻo lánh kia. Trong hồi ức đều là những bài ca dao Lý Nhu hát cho cô nghe lúc ấy. Sau đó cô lặng lẽ chờ tiếng đóng cửa vang lên một lần nữa, đợi khi bình minh ló rạng cô sẽ nói với mình rằng chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ ly kỳ.

Thế nhưng Triệu Hương Nông đợi mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng đóng cửa kia, ngược lại là...bàn tay khẽ chạm vào môi cô.

Cuối cùng, tiếng đóng cửa cũng vang lên, căn phòng lại chìm trong sự yên ắng. Triệu Hương Nông bật dậy lao vào toilet. Cô đờ đẫn cầm mọi thứ có thể tẩy rửa đổ vào bồn nước, sau đó vùi mặt thật sâu vào trong nước, cầm khăn đã nhúng nước chà lau bừa bãi lên mặt. Chà đến khi da bị cọ đến phát đau, đau đến nỗi nổi da gà, lau hết mặt rồi dừng lại trên môi...

Khăn bông rơi xuống đất, Triệu Hương Nông cúi người định nhặt lên, nhưng không biết vì sao chân cô lại bủn rủn rồi cứ thế ngã nhoài ra đất. Triệu Hương Nông không buồn đứng dậy, cô nghe thấy tiếng khóc lóc đè nén của mình hòa lẫn từng lời cầu cứu: "Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch, lái xe motor mang em rời khỏi đây, Tống Ngọc Trạch, em rất nhớ anh anh có biết không?"

Ngày hôm sau, người trong Triệu công quán đều tất tả chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật. Gần 10 giờ sáng, người làm mở cửa phòng Triệu Hương Nông ra thì phát hiện cô không có ở đó.

Gần 11 giờ, trong phòng tiếp khách ở tầng 43, bầu không khí vô cùng tốt, Lục Quân đang đứng bên cạnh Tống Ngọc Trạch. Bọn họ đã thành công lấy được hợp đồng mà bọn họ mong muốn. Sau khi ký hợp đồng xong, Tống Ngọc Trạch tham dự tiệc xã giao vì sự hợp tác của hai bên. Người phụ nữ duy nhất bên phía đối tác không ngừng ngắm Tống Ngọc Trạch. Ánh mặt trời hắt lên khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch khiến nụ cười của anh càng thêm quyến rũ. Từ sáng đến giờ, nhân viên ở tầng 43 đều đang kháo nhau rằng, boss của bọn họ đã nhiều lần nở nụ cười quyến rũ của anh. Chỉ là, bọn họ chỉ có thể siết nắm tay mà than thở, nụ cười đó chỉ có thể thuộc về một người phụ nữ tên là Triệu Hương Nông mà thôi.

Bầu không khí đang chìm đắm trong sự vui vẻ thì thư ký của Tống Ngọc Trạch đẩy cửa đi vào. Tống Ngọc Trạch nhận điện thoại từ tay thư ký, rồi đến trước cửa sổ nghe máy. Sau đó, tất cả mọi người trong phòng đều nghe rõ câu: "Sao lại không thấy nữa? Triệu Hương Nông biến mất rồi?"

Sinh nhật 25 tuổi, Triệu Hương Nông lại hóa trang thành A Nông ở trung tâm trượt băng, mái tóc dày, quần áo thùng thình, đeo chiếc kính to đùng, dáng vẻ ngu ngơ. Ngày hôm nay, Triệu Hương Nông đã đi đến những nơi mà cô vẫn luôn muốn đến, một số nơi mà đàn ông phụ nữ tìm vui. Sau đó, cô lừa một người đàn ông 100 đô, nhốt người đàn ông bị lột sạch quần áo trong phòng, rồi cầm 100 đô đó rời khỏi khách sạn.

Triệu Hương Nông đã tiêu hết 50 đô để ăn một bữa trong nhà hàng Trung Quốc, 50 đô còn lại Triệu Hương Nông dùng hết cho việc đi lại. Cô đến trung tâm trượt băng, cô muốn đến thăm nơi này, thăm người đàn ông Đài Loan luôn thân thiết gọi cô là "A Nông", lần cuối cùng nghe âm thanh luôn khiến trái tim cô vô thức nhói lên.

Rời khỏi trung tâm đã là 4 giờ chiều. Cô nghĩ, ít nhất trước 12 giờ đêm nay sẽ không có ai tìm được cô. Cô đã bỏ chiếc điện thoại có thiết bị định vị của mình vào túi của một vị khách khác, đó là người sắp rời khỏi Chicago, đương nhiên cô đã chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.

Lúc trời nhá nhem tối, Triệu Hương Nông men theo con đường chật hẹp bị tô vẽ bừa bãi đến một nơi mà cô đã muốn tới từ lâu mà vẫn không dám tới. Cô đứng dưới cây cầu thang, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Cô rất nhớ nơi đó nhưng cô không dám đến. Cô vẫn nhớ như in từng chi tiết của lần đầu tiên cô đến đây: Tống Ngọc Trạch cởi trần mở cửa cho cô, tên trộm đáng yêu đã trộm mất đôi giày của cô.

Triệu Hương Nông rất vui vì căn phòng đó vẫn chưa bị cho thuê, không lâu trước đó cô đã bắt gặp bà chủ nhà. Bà ta nói với cô rằng vì Tống Ngọc Trạch không trả phòng nên bà ta cũng không có cách nào cho người khác thuê tiếp, hơn nữa bà ta còn nói bóng gió với cô rằng: "Tôi đã từng gặp cô, cô gái à đừng đến đây tìm cậu ta nữa, Tống Ngọc Trạch đã kết hôn rồi. Cả cái Chicago này đều biết vợ của cậu ta là Triệu Hương Nông, vì vậy cô đừng làm chuyện ngu ngốc nữa."

Khi màn đêm càng thêm nặng nề, đường phố đã lên đèn. Trong ánh đèn tờ mờ, Triệu Hương Nông loáng thoáng nhìn thấy một bóng người: cô gái mặc đồ nữ tu lén trốn khỏi hôn lễ đang chạy lại từ đầu kia của con ngõ. Cô ấy chạy rất nhanh, chỉ nháy mắt đã chạy đến trước cầu thang. Biểu cảm trên mặt cô ấy rất rõ ràng, ánh mắt cô ấy tràn đầy sự nôn nóng. Cứ như vậy, cô ấy lao như bay lên cầu thang, đập cánh cửa kia rồi gọi người kia hết lần này đến lần khác "Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch". Từ đầu đến cuối cánh cửa đều đóng chặt. Một lúc sau, cô lại vội vàng chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa lẩm bẩm "Tống Ngọc Trạch, em không cho anh rời khỏi Chicago." Sau đó, cô vừa lẩm bẩm vừa chạy về một con đường khác. Bộ đồ nữ tu quá dài, vì vội vàng chạy nên cô đã giẫm vào vạt váy rồi ngã xuống đất. Cú ngã đó nhất định rất đau, bạn xem tay cô ấy chảy máu rồi, nhưng cô ấy làm như không nhìn thấy mà bò dậy tiếp tục chạy khỏi đó. Vạt váy dài trói buộc bước chân của cô, cô đành cúi đầu túm lấy vạt váy, nhưng bước chân của cô cũng không vì thế mà dừng lại. Xem kìa, cô ấy sắp đập đầu vào tường rồi.

"Cẩn thận!" Triệu Hương Nông vô thức hô lên.

Sau đó, người mặc đồ nữ tu kia cũng biến mất, dường như Triệu Hương Nông đã nghe thấy tiếng đầu đập vào tường.

Cô chầm chậm đặt tay lên trán. Lúc này, cô mới cảm thấy cơn đau khi cô đập đầu vào tường lúc đó, đau đến nước mắt giàn giụa.

Khi màn đêm càng sâu lắng, Triệu Hương Nông đến địa điểm cuối cùng trong dự định của cô – trạm tàu hỏa. Tàu hỏa là thứ luôn đánh thức cô vào mỗi buổi sáng.

Hằng năm, Triệu Hương Nông đều nghe được những bản báo cáo khiến người ta kinh sợ, những người không rõ tên tuổi đã lựa chọn kết liễu cuộc đời mình trên đường ray, bọn họ gọi hiện tượng này là: Tự sát bằng tàu hỏa.

Nghe nói, khi tàu hỏa nhanh chóng lao tới, những người đang chờ đợi cái chết vì tâm lí bị đè nặng mà có thể nhìn thấy linh hồn mình rời khỏi thể xác vào khoảnh khắc ấy.  

06

Triệu Hương Nông đứng trên đường ray, mỉm cười trả lời người đàn ông da màu: "Thưa ông, không phải như ông nghĩ đâu, tôi chỉ muốn tìm một thứ rất quan trọng với tôi, tìm thấy tôi sẽ tự động rời khỏi đây."

Người đàn ông đứng trên cao nhìn xuống cô, ông ta chỉ tay vào đồng hồ rồi nhắc nhở cô: "8 giờ 50 sẽ có tàu đi qua chỗ này."

Đương nhiên là Triệu Hương Nông biết điều đó, bây giờ là gần 8 giờ. Cô tiếp tục mỉm cười với người đàn ông: "Cảm ơn ông đã nhắc nhở, tôi biết phải làm gì."

Người đàn ông thoáng suy nghĩ, nói: "Tôi tìm giúp cô vậy, nói cho tôi biết cô đã đánh rơi cái gì?"

Người đàn ông vừa nói vừa định nhảy xuống đường ray. Điều này khiến Triệu Hương Nông cảm thấy phiền phức, cô dứt khoát thò tay vào áo rồi móc ra một thứ.

"Không cần!" Triệu Hương Nông chĩa súng về phía người đàn ông, đồng thời ra hiệu cho ông ta nhìn về phía camera sau lưng người đàn ông đã bị cô bắn hỏng trước đó: "Nếu ông muốn đầu ông giống món đồ chơi kia thì cứ việc nhảy xuống đây."

Người đàn ông kia đã đi khỏi đó, trước khi đi Triệu Hương Nông bắt ông ta để lại điện thoại. Hiển nhiên người đàn ông đó đã hiểu ra mọi chuyện. Nếu ông ta là một người lương thiện thì có lẽ ông ta sẽ đi tìm sự giúp đỡ, nhưng ông ta phải đi một đoạn đường rất xa, nên cô không cần lo lắng.

Mấy phút sau, lại có một người phụ nữ da màu đến hỏi cô vấn đề tương tự người đàn ông vừa rồi: "Hey, cô làm gì ở đó vậy?"

Lần này Triệu Hương Nông không nói năng gì mà trực tiếp chĩa súng về phía bà ta, sau đó người phụ nữ da đen cũng rời khỏi đó.

Kim đồng hồ đã chỉ vào 8 giờ 5 phút, Triệu Hương Nông đứng trên đường ray nhìn kim đồng hồ chuyển động đều đặn, đồng thời nghe ngóng âm thanh vọng ra từ đường hầm tối tăm.

8 giờ 7 phút, Triệu Hương Nông nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy lại gần, xem ra lại có một kẻ thích lo chuyện bao đồng đến rồi. Cô đã nhảy xuống đoạn đường ray khuất nhất rồi, bình thường có khi cả ngày cũng không ai đến đây, hôm nay rốt cuộc là vì sao vậy nhỉ?

Cô nắm chắc khẩu súng chĩa về hướng phát ra tiếng chân, đồng thời cũng dõi mắt về phía đó. Trong ánh sáng hiu hắt, có một bóng người cao lớn đang chạy lại gần. Khi nhìn rõ dáng người ấy, lòng Triệu Hương Nông lập tức trùng xuống. Cô siết chặt khẩu súng trong tay, điều chỉnh nòng súng theo bóng người đó.

Tiếng bước chạy vội vã dừng lại, chỉ còn tiếp thở dốc vang vọng xung quanh. Tống Ngọc Trạch đứng ở trên bục đợi tàu, Triệu Hương Nông đứng dưới đường ray, hai người chỉ cách nhau gần ba mét, chẳng ai chịu lên tiếng, mà chỉ nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Triệu Hương Nông, em đứng đó làm gì?" Tống Ngọc Trạch cũng hỏi câu hỏi giống như hai người lúc trước.

Shit, mắt mũi của Tống Ngọc Trạch đúng là kém, chẳng lẽ anh không nhìn thấy khẩu súng trong tay cô sao? Triệu Hương Nông cảm thấy cô cần nhắc nhở anh một chút. Thế là, cô chĩa súng sang bên trái anh rồi nổ súng, tiếng súng vang vọng khắp đường hầm. Triệu Hương Nông lại chĩa súng về phía Tống Ngọc Trạch: "Đi khỏi đây!"

Tiếng súng vang lên khiến Tống Ngọc Trạch thoáng ngẩn người, anh thì thào: "Vì sao..."

Triệu Hương Nông lắc lắc súng trong tay, cảnh cáo lần thứ hai: "Đi đi, nghe thấy không, đừng có lo chuyện bao đồng!"

Tống Ngọc Trạch lắc đầu, anh nói với cô: "Triệu Hương Nông, em đang đùa giỡn với anh đúng không, em chỉ muốn dọa anh một trận vào sinh nhật hai lăm tuổi của em, đúng không? Hửm?"

Thế là, cô cũng phối hợp mà gật đầu, đáp lại: "Tống Ngọc Trạch, anh đúng là thông minh, vậy anh bị tôi dọa rồi à?"

"Đúng vậy." Anh gật đầu: "Đúng vậy, em dọa anh hết hồn rồi."

Tống Ngọc Trạch vừa nói vừa nhích chân.

"Đứng lại!" Triệu Hương Nông cảnh cáo.

Nhưng Tống Ngọc Trạch lại không nghe lời cô, khoảng cách gần ba mét biến thành hơn 2 mét.

"Tống Ngọc Trạch, nếu anh nhảy xuống tôi sẽ bắn nát đầu anh giống như cái camera kia." Triệu Hương Nông lại nhấc súng, chĩa thẳng vào đầu Tống Ngọc Trạch thay vì vị trí tim anh.

Vậy mà, anh vẫn không dừng chân lại.

Không nghe lời cô đúng không? Tống Ngọc Trạch đang muốn thể hiện cái gì? Chàng kỵ sĩ chưa bao giờ thấy chết mà không cứu ư? Vậy thì... Triệu Hương Nông chĩa súng vào thái dương mình.

Quả nhiên Tống Ngọc Trạch lập tức dừng lại, khoảng cách hơn hai mét biến thành hai mét.

"Vì sao?" Mặt anh tái đi, giọng nói cũng run run: "Triệu Hương Nông, nói cho anh biết là vì sao?"

Vì sao ư... Bởi vì rất nhiều rất nhiều thứ! Bởi vì cuộc sống của cô sao mà chật vật như vậy, đến nỗi cô muốn buông bỏ mọi thứ. Cô đã quá mệt mỏi rồi, những chuyện vớ vẩn mãi mà không dứt. Trái tim cô dường như không thể nào gánh chịu thêm nữa, cô đã bước đến bên bờ vực rồi.

Triệu Hương Nông đứng ở đó, dường như mây mù lại bắt đầu giăng lối trong đáy mắt cô.

Giọng nói run run trở nên rất đỗi dịu dàng: "Anh đang nghĩ sở dĩ Tiểu Nông làm như này nhất định là vì lỗi của anh. Nhất định là anh đã làm một số chuyện chọc tức em. Triệu Hương Nông, em đến đây, đánh anh mắng anh đều được, rồi nói cho anh biết rốt cuộc anh đã sai ở đâu, nói cho anh để anh sửa."

"Nghĩ kỹ lại dường như anh đã làm rất nhiều chuyện khiến em giận, chẳng hạn như lập cái bẫy để lừa em, chẳng hạn như dùng những thủ đoạn bỉ ổi để ép em gả cho anh, chẳng hạn như biết rõ sẽ chẳng có gì xảy ra nhưng anh vẫn ghen tuông vẩn vơ với Bách Nguyên Tú, chẳng hạn như lúc nào cũng ép em thân mật với anh."

Anh dỗ dành cô: "Triệu Hương Nông, về sau anh không dám nữa, về sau anh thật sự không dám nữa, anh thề."

Thấy anh sắp chạm vào cô, Triệu Hương Nông lập tức lùi về phía sau. Tên khốn này đã đứng dưới đường ray từ lúc nào vậy? Anh là nhà ảo thuật sao? Không đúng, anh chỉ lợi dụng giọng nói của anh để lừa dối người khác, lừa cô xoay như chong chóng giống như trước kia. Bây giờ, người này lại thích quản chuyện thiên hạ, anh không biết hành động của anh sẽ phá hỏng chuyện tốt của cô sao?

Nếu hỏi Triệu Hương Nông có sợ không, cô sẽ nói cô sợ chết đi được. Uống một lọ thuốc ngủ mà chết còn bớt phiền hơn là để cho tàu hỏa cán qua người. Linh hồn cô còn có một nhiệm vụ, chính là tìm được Chu Nhuận và nói xin lỗi cô ấy. Cô biết Tống Ngọc Trạch bỏ công bỏ sức để báo thù cô nhất định là vì lúc Chu Nhuận chết rất thảm. Mặc dù cô vẫn luôn trốn tránh sự thực này, nhưng hành động của Tống Ngọc Trạch dường như sắp làm ý định của cô đổ bể. Điều này khiến Triệu Hương Nông vô cùng tức giận, giận đến nỗi cô muốn bóp cò, sau khi tiếng súng vang lên thì thế giới cũng biến mất.

"Đừng, Triệu Hương Nông!" Giọng nói kia đầy sợ hãi, chói tai như âm thanh của kim loại, khiến trái tim cô vô thức nhói lên, khiến tay cô run rẩy.

Sắc mặt của người kia cắt không còn giọt máu.

"Triệu Hương Nông, vì sao, nói cho anh biết vì sao? Em có biết vì hôm qua em đồng ý cho anh dự tiệc sinh nhật của em mà anh đã chạy bên ngoài nửa tiếng như kẻ điên không? Lúc ra về, người làm nhà em đều cười đùa anh."

Nói cho anh biết, tối qua ba cô đã hôn cô sao? Nói cho anh biết, đêm nào cô cũng sợ tiếng cửa mở vang lên ư? Đương nhiên là không!

Thế là, Triệu Hương Nông nói với Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, chẳng phải lúc trước tôi đã nói với anh rằng Tống Ngọc Trạch trắng tay và Triệu Hương Nông trắng tay không giống nhau sao? Nhưng đến sau cùng thì anh vẫn biến tôi thành kẻ tay trắng!"

Sau đó, Triệu Hương Nông nhìn thấy Tống Ngọc Trạch nở nụ cười, nụ cười đó vì nước mắt chảy ra từ hốc mắt anh mà trở nên khổ sở. Anh mắng cô sao quá dại khờ: "Triệu Hương Nông, đồ ngốc, chẳng lẽ em vẫn không nhìn ra sao, Tống Ngọc Trạch đến giờ phút này đã thua không còn manh giáp rồi."

Làm sao có thể như vậy, cô nhếch miệng cười anh.

"Ép em lấy anh là vì anh muốn được ở bên em, chỉ là quan hệ đơn thuần nam nữ sống cùng nhau trên thế gian này, cùng ăn cùng ngủ. Triệu Hương Nông, có một chuyện nhất định em đoán không ra, đoạn clip kia là giả, lúc đó anh cũng không biết rốt cuộc bản thân anh muốn làm gì."

Tống Ngọc Trạch kể rằng đoạn clip chỉ dùng cảnh cô xuất hiện và lúc cô rời đi, đoạn ở giữa là do anh thuê diễn viên đóng thế, quay xong thì cắt ghép chỉnh sửa.

"Lúc đó anh không hiểu, giờ thì anh hiểu rồi. Triệu Hương Nông, em muốn anh nói anh đã hiểu gì rồi không?" Anh dịu dàng hỏi cô, dịu dàng ngóng nhìn cô.

Triệu Hương Nông lắc đầu, bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Mặt đất khẽ rung chuyển, cùng với đó là tiếng tàu hỏa đang đến gần.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, cô cũng dành cho anh ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng nói cảm ơn anh: "Tống Ngọc Trạch, cảm ơn anh đã nói cho tôi những chuyện này."

Nước mắt cô tuôn rơi.

"Đi khỏi đây đi, Tống Ngọc Trạch, tôi xin anh đấy."

Tống Ngọc Trạch không nhúc nhích: "Cùng nhau rời đi!"

Triệu Hương Nông lắc đầu.

"Cùng nhau rời đi." Anh vẫn cố chấp nói.

Triệu Hương Nông ra sức lắc đầu, âm thanh vọng ra từ trong đường hầm càng lúc càng gần, Triệu Hương Nông cuống đến mức rơi lệ không ngừng. Cô nói với anh: "Dù lần này tôi có về cùng anh, thì lần sau tôi vẫn sẽ đến nơi này. Một lần không được thì hai lần, mười lần, trăm lần, rồi sẽ có một lần thành công thôi."

"Thật sao?" Anh hỏi cô

"Thật!" Cô đáp.

"Vậy thì..." Anh nói.

Anh cứ thế bước lên trước, duỗi tay kéo cô vào lòng. Cô giẫy giụa cảnh cáo anh rằng cô đang có súng trong tay.

"Xuỵt... yên nào!" Anh siết chặt cô vào lòng.

Dường như cô cũng đã bị giọng nói của anh mê hoặc.

"Triệu Hương Nông, anh hỏi em lần nữa, em thật sự muốn như thế này sao?"

"Ừm!"

Tay anh ấn lên gáy cô, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô: "Vậy thì được, anh đi cùng em."

Khẩu súng trong tay cô rơi xuống đất.

"Vì sao?" Lần này đến lượt cô hỏi anh.

"Anh cũng không biết."

"Vì sao?" Cô vẫn không chịu từ bỏ.

"Anh thật sự không biết." Anh thở dài, giọng điệu vẫn bình thản.

Bọn họ cứ đứng lặng ở đó, mặt đất vẫn đang rung chuyển, cùng với tiếng ồn càng lúc càng lớn. Thuận theo tiếng ồn đó, cô ngoảnh đầu nhìn về phía đường hầm, sau đó cô nhìn thấy tàu hỏa đang lao nhanh về phía bọn họ. Dường như nó sắp cán qua cơ thể cô, không, là bọn họ, anh và cô.

Triệu Hương Nông quay lại nhìn Tống Ngọc Trạch, anh đang cúi đầu nhìn cô. Đáy mắt anh giống như chứa cả mặt biển tĩnh lặng dưới đêm trăng. Cô có thể nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của mình trong đáy mắt anh, rất rõ ràng, cô đang sợ.

"Không phải sợ, anh nhất định sẽ dùng cơ thể mình để chắn cho em. Anh bảo đảm lần này là thật, cam tâm tình nguyện, không oán không hận."

Nước mắt cô vẫn tuôn rơi, khóe miệng run run.

Anh dỗ dành cô bằng giọng điệu dịu dàng nhất trần đời: "Nếu sợ thì nhắm mắt lại, anh cam đoan một lúc là qua thôi."

Triệu Hương Nông cũng muốn nhưng luồng gió thổi ra từ đường hầm khiến mắt cô đau đớn. Cô vẫn không nhắm mắt lại, khóe môi run rẩy, cô hét thật to: "Tống Ngọc Trạch, em sợ, Tống Ngọc Trạch, em không muốn..."

"Chết..."

Vì nỗi sợ hãi cùng cực mà âm thanh cuối cùng của cô bị lẫn trong tiếng tàu hỏa lao tới. Triệu Hương Nông nhắm mắt lại, thế giới trở nên tăm tối vô cùng vô tận. Cô nép chặt vào lồng ngực kia, không thể đi đâu. Không, là cô không muốn đi đâu cả, chỉ muốn yên ổn ở trong lòng anh mà thôi.

Bây giờ, hối hận còn kịp không?

Đúng, cô hối hận rồi, rất hối hận. Cô vẫn muốn sống hạnh phúc cùng Tống Ngọc Trạch, giống như những gì Tống Liên Tố đã nói, tản bộ trong công viên, đi xem phim, tham gia buổi diễn âm nhạc ngoài trời, đi du lịch ở nơi thật xa bằng tàu hỏa, cùng anh làm thật nhiều chuyện lãng mạn trong quãng thời gian tươi đẹp.

Bây giờ vẫn còn kịp chứ?

Thế giới tối tăm kia sao mà mênh mông quá! Không một tiếng động! Cô bắt đầu thử phá vỡ sự trống trải kia: "Tống Ngọc Trạch."

"Anh ở đây." Giọng nói ấy gần trong gang tấc.

"Tống Ngọc Trạch." Cô duỗi tay lần tìm, sau đó cô chạm vào cơ thể ấm áp. Chính cơ thể ấm áp này đã tiếp thêm sức mạnh cho cô vào thời khắc kia.

Cô dè dặt hỏi anh, Tống Ngọc Trạch, thế giới này còn không? Chúng ta chết hay chưa?

Tiếng cười khẽ quanh quẩn bên tai cô.

Sau đó, cô bắt đầu khóc nức nở. Lúc này, hốc mắt cô đã không còn nước mắt nữa, chỉ là cô muốn gào khóc thật to để giải phóng nỗi hoảng loạn vừa rồi, còn có...

Còn có sự ngượng ngùng.

Triệu Hương Nông, dường như cô lại làm một chuyện quá đỗi ngu ngốc rồi.

07

"Thế giới này còn không? Chúng ta còn sống hay không?" Triệu Hương Nông dè dặt hỏi, dù tay cô đã chạm vào cơ thể ấm áp đang ôm lấy cô, Triệu Hương Nông vẫn sợ hãi.

Đáp lại cô là tiếng cười khẽ, dịu dàng vô cùng.

Mặt đất dưới chân vẫn rung chuyển, cơn gió sau khi tàu hỏa đi qua lướt qua tai cô, cảm giác thật tuyệt diệu.

Triệu Hương Nông mở mắt ra, cô đang đứng trên bục đợi tàu, ánh đèn vẫn hiu hắt như cũ, không xa là người quản lí trạm tàu hỏa và ngươi đàn ông da màu bị cô dùng súng đe dọa lúc trước. Hai người họ đang nhìn cô, khiến Triệu Hương Nông càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

Sợ hãi, hổ thẹn, khiến Triệu Hương Nông càng khóc to hơn. Dù hốc mắt cô khô khốc, nhưng cô vẫn muốn làm chuyện gì đó để che giấu chuyện ngu xuẩn cô vừa làm.

Tống Ngọc Trạch vẫn đứng yên đó, mặc cho cô khóc, Triệu Hương Nông dần cảm thấy buồn ngủ khi dựa vào bờ vai người kia, thỉnh thoảng cô lại phát ra tiếng thút thít. Cuối cùng, khi trạm tàu hỏa yên tĩnh trở lại, bàn tay đang đặt trên gáy cô chầm chậm đặt lên vai cô.

"Triệu Hương Nông."

"Ừm."

"Anh biết em đang nhớ một người. Nếu em quá nhớ anh ta, anh có thể dẫn em đi gặp anh ta. Từ đó về sau, anh ta sẽ không bao giờ rời xa Triệu Hương Nông nữa."

"Anh có ý gì vậy?" Trong lúc còn chưa hoàn hồn, đầu óc của Triệu Hương Nông hơi chậm chạp, cô không hiểu lời Tống Ngọc Trạch vừa nói lắm.

Tống Ngọc Trạch không trả lời, anh chỉ hỏi cô đã đi cả một ngày phải không.

Triệu Hương Nông gật đầu.

"Bây giờ em mỏi chân rồi đúng không?"

Tiếp tục gật đầu.

"Bây giờ em nhất định vừa mệt vừa đói, em còn muốn tìm một nơi để nghỉ."

Sau giây phút gần với cõi chết, Tống Ngọc Trạch cõng Triệu Hương Nông quay về căn phòng cũ, lấy chìa khóa xe từ chỗ bà chủ nhà. Sau đó, Triệu Hương Nông nghe thấy cuộc đối thoại của Tống Ngọc Trạch và bà chủ nhà:

"Tống Ngọc Trạch, không phải cậu đã lấy Triệu Hương Nông rồi sao? Cậu không nên cõng cô gái khác vào lúc này."

"Người cháu cõng là vợ của cháu."

"Vợ à... Thế cho nên, cô gái sống ở nhà cậu lúc trước chính là Triệu Hương Nông?"

Khi nhìn thấy khuôn mặt phóng to của bà chủ nhà, Triệu Hương Nông vùi mặt thật sâu vào lưng Tống Ngọc Trạch. Rời khỏi nhà của bà chủ nhà, Tống Ngọc Trạch cõng cô lên căn phòng của anh, rồi đặt cô lên chiếc giường kỳ lạ kia.

Đèn phòng được bật sáng, ấm nước bốc hơi nghi ngút, anh vắt áo vest sang một bên rồi xắn ống tay áo sơ mi lên, bỏ hộp cá mòi vào lò vi sóng. Bánh mì lấy từ chỗ bà chủ nhà được bỏ vào trong lò nướng. Một lúc sau trên khay đã có thêm đồ ăn nóng hổi, rồi được đặt xuống trước mặt Triệu Hương Nông.

Sau khi ăn no, Tống Ngọc Trạch nói anh đã pha nước tắm giúp cô, Triệu Hương Nông gật đầu. Khi anh đun nước cho cô, cô đã ngủ quên mất. Tiếng bước chân đến gần cô còn có giọng nói bất lực nói với cô y như dì Thanh hay nói: "Triệu Hương Nông, sao em lại ngủ mất rồi, mau dậy đi, tắm xong hãy ngủ tiếp."

Cô quấn chăn chặt hơn, lắc đầu nguầy nguậy.

Kính và tóc giả bị gỡ ra, quần áo bị cởi ra từng cái một, cơ thể cô được thả vào bồn nước ấm áp, giọng nói mất tự nhiên nói với cô: "Em tự tắm đi."

Triệu Hương Nông vô thức cầm tay người đang định rời khỏi đó. Cô vẫn còn tưởng đó là dì Thanh, cô kéo dài giọng, nói: "Dì Thanh, cháu lười."

Tiếp theo đó, trong thời gian cô tắm đã xảy ra một số chuyện, có thứ gì đó bị đánh rơi xuống đất. Trong lúc đó, hình như có người đang tức giận mà chửi thề. Cuối cùng cô được bế về giường. Cô vươn vai một cái rồi rúc vào lòng người kia, miệng thì lẩm bẩm: "Tốt quá, lại được quay lại đây rồi."

Cơn chấn động quen thuộc kéo Triệu Hương Nông ra khỏi giấc mộng. Khung cảnh rơi vào mắt cô khiến cô ngỡ rằng thời gian vẫn dừng lại ở quãng thời gian tươi đẹp kia, rèm cửa màu nhạt nhuốm ánh sáng tờ mờ buổi sớm.

Bàn tay cô đang nằm trong bàn tay khác.

"Tỉnh rồi?" giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Ừm."

Anh chạm tay vào tóc mai cô, khẽ nói: "Dù muộn một ngày nhưng anh vẫn muốn nói một câu, sinh nhật vui vẻ nhé Triệu Hương Nông."

Lúc này Triệu Hương Nông mới nhớ ra bữa tiệc sinh nhật mà Triệu Diên Đình tổ chức cho cô. Triệu Hương Nông định ngồi dậy thì bị kéo lại: "Chỗ ba em không cần lo lắng, tối qua anh đã gọi điện cho ba rồi."

Triệu Hương Nông nhìn lên trần nhà, lúc này khác lúc trước khác. Dù đã không còn dũng khí làm cái chuyện điên rồ kia nhưng những chuyện phiền phức của cô vẫn còn rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không kìm được tiếng thở dài.

"Sao vậy?"

"Không có gì." Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.

Sau đó Triệu Hương Nông hỏi Tống Ngọc Trạch không tò mò vì sao tối qua cô lại làm chuyện như vậy sao?

Anh ôm cô vào lòng, nói một câu rằng: "Chẳng phải bây giờ em vẫn nằm cạnh anh sao, chẳng có gì quan trọng hơn điều này cả."

Giây phút đó Triệu Hương Nông rất cảm kích Tống Ngọc Trạch.

Một tiếng sau, Tống Ngọc Trạch xuống khỏi giường. Khi Tống Ngọc Trạch đi vào toilet, Triệu Hương Nông cũng ngồi dậy. Khi Tống Ngọc Trạch ra khỏi toilet thì Triệu Hương Nông đang tìm quần áo của cô, quần áo cô đang mặc là của Tống Ngọc Trạch.

"Em đang tìm gì vậy?" Tống Ngọc Trạch mặc bộ vest tối qua, đến hỏi cô: "Bộ tối qua em mặc sao?"

Triệu Hương Nông gật đầu, cô ngồi trên giường, Tống Ngọc Trạch ngồi xổm trước cô. Anh đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô và nói: "Triệu Hương Nông, anh sẽ không hỏi vì sao hôm qua em lại làm như vậy. Anh nghĩ bây giờ em nhất định rất mệt, đúng không?"

Triệu Hương Nông cụp mắt xuống.

"Anh đoán, bây giờ em nhất định không muốn về nhà. Nhà mà anh nói là nhà em ấy, đúng chứ?"

Triệu Hương Nông không nói gì, chỉ siết chặt tay lại. Tay cô lúc nào cũng vô thức muốn chà lau môi mình để lau sạch cái cảm giác làm cô nổi gai ốc kia.

Tống Ngọc Trạch cầm tay Triệu Hương Nông, nói: "Em cứ ở lại đây, giao hết mọi chuyện cho anh xử lí. Anh hứa sẽ xử lí ổn thỏa mọi chuyện, sau đó anh sẽ đưa em về New Orleans. Từ đó về sau chúng ta sẽ sống ở đó, không đi đâu nữa."

Lời của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông lập tức ngước mắt nhìn Tống Ngọc Trạch, lẩm bẩm: "Tống Ngọc Trạch..."

Anh tiếp tục nói: "Về sau chúng ta sẽ sống mãi ở đó, anh tìm một công việc, em muốn đi làm hay ở nhà cũng được. Chúng ta sẽ trồng vài chậu hoa trên bệ cửa sổ. Nếu em thích, chúng ta có thể mua một cái nông trại nhỏ, em sẽ nuôi gà nuôi vịt trong nông trại của chúng ta. Đương nhiên mẹ của chúng cũng sẽ đến nông trại cùng bọn chúng. Chúng ta có thể đặt cho chúng những cái tên đáng yêu. Còn thời gian cuối tuần chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch."

"Bây giờ, anh tạm thời chỉ có thể nghĩ đến đấy, về sau chúng ta còn nhiều thời gian, hai đứa có thể từ từ mà nghĩ. Chỉ cần em thích anh sẽ ủng hộ một cách vô điều kiện, em thấy như vậy có được không?"

Anh khẽ chạm tay vào má cô, nở nụ cười dịu dàng. Nắng mai khẽ hắt lên khuôn mặt anh, nụ cười của anh trở nên xán lạn khiến cô phải nheo mắt lại nhìn anh.

"Em có biết không?" Ngón tay anh chạm vào môi cô, ngón tay truyền đạt sự lưu luyến của anh: "Mỗi khi em nheo mắt lại, anh rất muốn hôn em."

Đầu Triệu Hương Nông có chút hỗn loạn, cô không hiểu ý của Tống Ngọc Trạch lắm. Thế là cô khẽ hỏi Tống Ngọc Trạch lời anh vừa nói là ý gì? Sao em không hiểu lắm.

Trong lúc mơ hồ, cô bỗng nhớ lại những lời Tống Ngọc Trạch đã nói với cô lúc hai người ở trạm tàu hỏa.

"Anh biết em đang nhớ một người, nếu em quá nhớ anh ta thì anh có thể mang em đi tìm anh ta. Từ đó về sau, anh ta sẽ không bao giờ rời xa Triệu Hương Nông nữa."

Thế là, Triệu Hương Nông lại thì thầm: "Tống Ngọc Trạch, ý của anh là..."

Anh gật đầu.

"Anh ngốc à?" Cô áp tay lên má anh: "Anh cũng nói rồi, anh cũng biết đó chỉ là hình tượng ảo mà thôi, là hình tượng ảo được dựng lên để lừa em."

"Thế nhưng..." Anh cầm lấy tay cô, kéo tay cô chạm vào môi anh, giọng anh lọt qua kẽ tay cô: "Nhưng Triệu Hương Nông rất thích anh ta. Chỉ cần Triệu Hương Nông thích Tống Ngọc Trạch sẽ tìm cách thỏa mãn cô ấy."

Đúng là ngốc! Triệu Hương Nông định nói Tống Ngọc Trạch anh ngốc thật, nhưng cô không thể thốt nên lời.

"Bây giờ, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh về, sau đó anh sẽ mang em rời khỏi đây. Lần này chúng ta không đi máy bay mà đi tàu hỏa, chắc hẳn em chưa đi tàu hỏa bao giờ đúng không?"

Triệu Hương Nông gật đầu.

"Cứ vậy nhé, em ở đây đợi anh, sau khi anh về anh sẽ đưa em đi ra trạm tàu hỏa." Anh hôn vào lòng bàn tay cô, rồi đứng dậy.

Đầu óc của Triệu Hương Nông có chút đờ đẫn, cô cứ thế nhìn anh đi đến cửa phòng. Chỉ thoáng chốc anh đã đi đến cửa, Triệu Hương Nông mới cất tiếng: "Tống Ngọc Trạch..."

Anh dừng bước, quay lại nhìn cô.

Cô bước từng bước về phía Tống Ngọc Trạch, dừng lại trước mặt anh, đóng cánh cửa anh vừa mới mở ra lại. Cô cúi đầu khẽ nói một câu: "Anh quay mặt về phía sau đi."

Tống Ngọc Trạch quay lại đối diện với cánh cửa, Triệu Hương Nông bước lên trước áp mặt lên lưng anh, nói: "Tống Ngọc Trạch, cho em một chút thời gian."

"Gì cơ?"

"Cho em chút thời gian, để em quên hết những chuyện nên quên, rồi chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu."

"Ý em... là gì?" Giọng anh có chút run rẩy.

Cô duỗi tay ôm lấy eo anh, nói to hơn: "Tống Ngọc Trạch, sau này em sẽ thử quen và chấp nhận anh của hiện tại."

Yên lặng...

"Anh vẫn không hiểu lời em sao?" Lâu không thấy anh phản ứng, Triệu Hương Nông lại nói một câu.

Yên lặng...

Triệu Hương Nông giậm chân.

Cuối cùng, Tống Ngọc Trạch mới cất lời, giọng nói nghẹn ngào: "Triệu Hương Nông, em nghĩ kỹ chưa?"

"Rồi!"

Một tiếng sau, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch tay đan tay xuất hiện ở Triệu công quán. Nơi tổ chức tiệc sinh nhật vẫn sáng đèn, mọi thứ vẫn giữ nguyên trạng thái của hôm qua. Triệu Diên Đình ngồi dưới cây đèn chùm lớn, hai mắt đỏ ngầu, rõ ràng là một đêm không ngủ.

"Ba, chúng con về rồi." Hai người đứng trước mặt Triệu Diên Đình.

Triệu Diên Đình gật đầu: "Về là tốt rồi."

"Ba, con xin lỗi." Tống Ngọc Trạch nói bình thản nói: "Hôm qua đều là tại con không tốt, còn làm chuyện khiến cô ấy tức giận nên cô ấy mới bỏ đi."

"Con xin lỗi ba." Triệu Hương Nông tiếp lời Tống Ngọc Trạch: "Con hứa sẽ không có lần sau nữa."

Triệu Diên Đình nhìn chằm chằm vào Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch liền dịch người che khuất tầm mắt của Triệu Diên Đình.

"Ừm!" Triệu Diên Đình lạnh nhạt đáp một tiếng: "Sắc mặt của Tiểu Nông không tốt lắm, hẳn là mệt rồi, cứ về phòng nghỉ ngơi đi đã, rồi ba sẽ gọi điện bảo bác sĩ đến."

"Không cần đâu ba." Tống Ngọc Trạch nhanh chóng đáp lại: "Chúng con định về nhà bây giờ."

"Tống Ngọc Trạch..."

"Ba à, hình như ba rất dễ quên chuyện Tiểu Nông đã lấy con." Tống Ngọc Trạch nhanh chóng cắt lời Triệu Diên Đình: "Con mong ba có thể nhanh chóng quen với sự thực cô ấy đã lấy con, đã trở thành vợ của con."

Triệu Diên Đình đứng dậy, bước đến trước mặt Tống Ngọc Trạch. Hai người đối mặt với nhau, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng: "Để cho ba có thể quen chuyện này nhanh hơn, những chuyện như tổ chức sinh nhật cho cô ấy cứ để con lo."

"Tống Ngọc Trạch, cậu đừng quên rằng Triệu Hương Nông là người thừa kế duy nhất của nhà họ Triệu."

"Nhưng Triệu Hương Nông cũng là vợ của Tống Ngọc Trạch này."

Bầu không khí xung quanh hai người đàn ông vô cùng đáng sợ, khiến dì Thanh và Lý Nhu cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.

"Hơn nữa!" Tống Ngọc Trạch gia tăng ngữ khí không cho Triệu Diên Đình cơ hội lên tiếng: "Về sau, Triệu Hương Nông còn trở thành mẹ của con con."

Lời của Tống Ngọc Trạch khiến sắc mặt Triệu Diên Đình dần dần xám ngoét.

Tống Ngọc Trạch dịu giọng lại, siết chặt tay Triệu Hương Nông: "Ba, con nghĩ con có thể hiểu cho nỗi lòng của ba. Một ngày nào đó con cũng có những đứa con của mình. Nếu là con gái, thì tâm tình của con chắc chắn sẽ giống ba. Nhưng mà, dù có thích như thế nào đi chăng nữa thì đến một lúc nào đó con vẫn phải buông tay, bởi khi con bé trưởng thành thì cũng là lúc chúng ta già đi. Chúng ta không thể ở bên con bé cả đời được, đây chính là luân thường."

Lúc ra khỏi Triệu công quán, ánh nắng mai tháng mười ấm áp. Triệu Hương Nông ngồi ở ghế phụ lái, ánh nắng ấm áp khiến cô cảm thấy khoan khoái, khiến cô muốn ngủ một giấc. Thế là, cô nhắm mắt lại. Ngồi ở ghế tài xế là Tống Ngọc Trạch, một Tống Ngọc Trạch có chút xa lạ.

Lúc này, bọn họ đang trên đường về nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top