Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đóa ngân liên ngày đó...

Tôi đã sống ở làng Shirakawa-go, Gifu này từ rất lâu rồi.

Hoặc là…

…chỉ có tôi mới cảm giác như vậy.

Tôi sống ở đây cùng với mẹ. Bà là một người ủ rũ, thường xuyên tự nhốt mình trong căn phòng phía bắc. Tôi lớn lên tự lập, vì bà chưa một lần rời khỏi căn phòng đó. Tôi chăm sóc bà qua những bữa ăn, chưa bao giờ bà chịu mở cửa cho tôi bước vào.

À, có một điều…

…có lẽ mẹ hận tôi.

Tôi biết mình sinh ra đã mang thân phận gì. Một kẻ thừa kế. Tôi sinh ra là Shiori Kinoshita - kẻ thừa kế của  tập đoàn Kinoshita lớn nhất lục địa. Mẹ bí mật đánh cắp tôi khỏi tập đoàn, một mình mang về Gifu, nuôi dạy tôi như một đứa trẻ bình thường.

Bà hận tôi…..nhưng……đồng thời…….

……bà vô cùng yêu thương tôi.

Từ lúc sáu tuổi đã phải luôn tự chăm sóc lấy mình. Chuyện nhà Kinoshita tôi cũng không muốn quan tâm nữa, chỉ cần tôi sống theo những gì mẹ yêu cầu là tốt.

Một người bố không bao giờ nhìn thấy. Một gia đình đúng nghĩa không xuất hiện. Chỉ có tôi và người mẹ chưa một lúc nào cùng ăn cơm.

“Chào buổi sáng, Shinomiya-san.”

Tôi gật đầu, cười rạng rỡ. Người hàng xóm này thực rất tốt. Kì thực anh ta là một sinh viên sống tự lập, lại là một kẻ luộm thuộm, tuy vậy nhưng tôi thường xuyên qua nhà anh ta dùng bữa tối. Vì như thế nào thì tôi cũng không muốn ở trong nhà một mình.

À, tôi tên là Ren, Shinomiya Ren, năm nay tôi mười lăm tuổi.

Và tôi đã phải lòng một người không quen biết.

“Ren-tan.” Akira kéo tay tôi ngay sau khi chuông tan học vừa điểm. Cô nàng nhìn tôi bằng đôi mắt hấp háy sáng, hàng lông mi chải chuốt, khuôn mặt dễ thương trắng hồng

Tôi nhướn mày “Có chuyện gì thế?”

“Hôm nay cậu rỗi phải không?”

“Ừ…” tôi chống cằm nghĩ ngợi

“Vậy cậu đến địa chỉ này giúp tớ được không?” Akira đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ ghi một hàng địa chỉ viết bằng tay tuy vội vã nhưng lại rất đẹp. Nét chữ thanh mảnh như bay lượn trên tờ giấy trắng

“Cậu lại đi đâu à?”

“Hì…tớ hứa sẽ giúp nii-tan ở cửa hàng hoa mà lại có hẹn mất rồi. Vì hôm nay cửa hàng có thể sẽ đông nên…..Ren-tan, cậu giúp tớ nhé??”

“Ừ…” tôi gật đầu

~ Một tháng sau ~

“Oh, cháu đi làm phụ gia đình à?....Cháu lại còn nhỏ quá! Ngoan thật!”

“Thưa bà…cháu rất lấy làm tiếc nhưng cháu chỉ làm thêm thôi.” Tôi sầm mặt lại, cố gắng giữ được ngữ khí hòa nhã, đang lại rất cố gắng không một cú đá tiễn vị khách đầy lòe loẹt này ra khỏi cửa hàng “Hơn nữa, cháu chỉ đang trực hộ ca của một người bạn bị bệnh thôi ạ!”

Thật không phải lầm nhưng người khách này hiểu lầm như thế cũng không phải là không có lí. Thú thật, tuy mười lăm tuổi nhưng tôi chỉ mới cao được một mét năm, thêm nữa, cơ thể lại không phát triển “đầy đặn” và khuôn mặt thì vẫn còn mang nét trẻ con, cho nên việc hiểu lầm tôi trở thành một đứa trẻ tiểu học cũng không có gì sai.

“Thưa bà, còn những đóa cúc chỉ thiên mới nhập ngày hôm nay thì sao ạ?”

Và anh ấy…

…là bạn thân của chủ tiệm Gente này…Tôi gọi anh ta là Rei-kun.

Cái cách mà bàn tay thon dài của anh dịu dàng nâng lấy nhánh hoa cúc chỉ thiên cũng làm nổi bật lên mái tóc màu vàng sáng. Đôi mắt lại sâu thẳm, trong như nước hồ thu, lại long lanh như đóa ngân liên trong sương sớm. Sở hữu vóc dáng chiều cao chuẩn như người mẫu cùng khuôn mặt rõ ràng như tượng tạc. Như thể, Rei -kun chính là vị vua của các loài hoa.

 Anh ấy rất yêu hoa và thường giúp đỡ Kaito-san rất nhiều.

Tôi có nghe Kaito-san nói về Rei-kun nhiều lần. Anh ấy là người Tokyo, nhưng vào thời gian rảnh rổi thì lại rất thích chạy đến vùng Gifu này giúp đỡ Kaito-san. Vì Rei-kun cực kì, cực kì yêu hoa.

“Shinomiya-chan, làm ơn…Hãy mỉm cười trước khách hàng được chứ?” Rei -kun cúi người thật thấp, cười với tôi đầy chân thành rồi nói bằng chất giọng hết sức dịu dàng.

“Ừ.” Tôi gật đầu, cảm thấy xấu hổ. Nếu là Rei-kun, thì tôi có thể giúp anh ấy bất kì thứ gì…

…vì Rei-kun…

“Shinomiya-san, cô có thời gian không??” từ bên trong, Ikumi Kaito, đang nhìn tôi bằng đôi mắt phát ra thứ ánh sáng kì quái

“Chẳng phải tôi đã nói với cô từ lúc vào làm rồi sao?” Kaito-san ngồi gác chân lên ghế, nhìn chằm chằm vào Rei-kun bên những đóa cẩm tú cầu màu trắng tinh khôi qua ô cửa kính, ngữ khí với tôi có chút đe dọa “Đừng dán mắt vào Rei nữa.”

“Không thể.” Tôi lắc đầu

“Ha ha ha ha…” Kaito-san từ từ nhỏm dậy, cười khan bốn tiếng rồi hai tay kẹp hai bên thái dương của tôi, vặn xoắn liên hồi “Rei-kun, ngây thơ trong sáng như thế mà biết có một con nhóc trung học hư hỏng đang theo đuổi nó thì nó sẽ sợ không dám đến đây mất!”

“Ai…..đau đau…” tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi gọng kìm của Kaito-san, lớn tiếng “Thật bất lịch sự khi bảo em là hư hỏng.”

“Tại sao tôi lại nhận cô vào làm chứ? Chỉ vì cô yêu hoa và hiểu biết về hoa nhiều hơn người khác?”

“Em thực sự rất yêu hoa.” Tôi lên tiếng phản bác.

Nhưng tôi thực sự không thể….

……nghĩ lại cũng đã một tháng từ lúc tôi vào làm ở Gente.

Lần đầu tiên Akira nhờ tôi đến giúp anh cậu ấy ở tiệm hoa, tôi đã gặp được Rei.

Trên chiếc cầu đó, tôi đã gặp Rei. Cái cách anh ấy ngắm nhìn bụi hoa tường vi bên vệ đường cùng nụ cười đầy thanh nhã đó, tôi thấy tim mình như lỡ đi một nhịp.

Rei-kun đã thắp sáng nụ cười trên khuôn mặt tôi.

…May mắn chính là Rei lại là người bạn thân của Kaito-san.

Từ đó, hằng ngày tôi đều ghé thăm Gente, tìm kiếm mọi thông tin về loài hoa, cốt yếu chỉ để có thể chạm đến gần Rei-kun hơn.

…Tôi sẽ làm tất cả…vì Rei-kun…

“Chào buổi sáng, Shinomiya-san.”

“Chào buổi sáng, Rei-kun.” Tôi gật đầu với anh, buông túi xách lên bàn, mỉm cười đầy rạng rỡ.

Tôi lúc nào cũng không ngừng dõi theo bóng dáng của anh ấy, như thể rằng chỉ cần nhìn thấy Rei-kun ở đám đông, trong mắt tôi chỉ còn nhìn thấy mỗi dáng vẻ luôn tỏa sáng như mặt trời của anh ấy mà thôi.

“Hôm nay em không có tiết học à?” Rei-kun mỉm cười hỏi, luôn tay chăm sóc những đóa hoa ngân liên xinh đẹp.

“Không.” tôi chống cằm nhìn dáng vẻ tuyệt đẹp của anh ấy bên những đóa hoa rực rỡ khoe sắc. Ánh nắng ban mai rọi trên người anh ấy hệt như phát ra những tia sáng dịu kì làm trái tim tôi nhảy múa “Hôm nay là giờ tự học.”

“Hể?” Rei-kun dừng tay, quan sát những cây hoa tiểu anh đào, tay cầm bình tưới, ra hiệu với tôi.

Dõi mắt theo bóng dáng cao dong dỏng đó, nổi bật với máu tóc màu vàng sáng trong ánh nắng dịu dàng, bất giác tôi cảm thấy hai má nóng ran.

“Shinomiya-san, tôi đã bảo cô dừng ngay cái trò chơi biến thái đó đi.” Kaito-san đưa tay nhéo hai má của tôi, nghiêm giọng cảnh cáo

“Hứ…bộ anh thích Rei-kun hay sao mà bảo vệ anh ấy thế?” tôi bĩu môi, phản kháng

“Để tôi nói cho cô nghe.” Kaito cốc đầu tôi rồi kéo ghế ngồi ở đối diện “Tôi nghe nói Rei-kun đã có hôn thê rồi, cho nên cô đừng có cố gắng vô ích.”

“Hôn…hôn thê?”

“Vả lại, dạo này có vẻ như đang tương tư ai đó…”

“Ể??” tôi kinh ngạc reo lên rồi chợt đưa tay lên bịt miệng mình “Em à?”

“Không, ngốc!!” Kaito-san lại một lần nữa dùng chiều cao của anh ấy áp đảo tôi, chống cằm nói “Nhưng có thể đó là khách quen của tiệm.”

“Hở?? Tại sao anh biết?”

“Dạo này nó hay thường thở dài, khi tôi hỏi “Cậu đang tương tư ai hả?” thì mặt nó đỏ ửng lên.” Kaito-san ra dáng người anh cả, chống cằm, trên khuôn mặt lại vẽ thành một đường cong kì quái “Tôi nghĩ chắc là khách quen của tiệm.”

“Vậy thì đến lúc giúp đỡ cậu ấy rồi!” tôi siết tay thành nắm đắm, quyết tâm nói.

“Tôi tưởng cô đang theo đuổi nó?” Kaito-san chống cằm mơ màng nhìn ta, cười một cái khiến tôi rùng mình

“Chỉ cần Rei-kun vui, việc gì tôi cũng làm được.” Tôi cười, chợt thấy trong lòng nhói lên một cái.

Nói dối!!

Hoàn toàn là nói dối!!!

…cảm giác hoàn toàn không hề dễ chịu!!!

“Chào buổi sáng. Có Rei-kun ở đây không?”

Tôi ngồi trên chiếc ghế màu trắng đơn giản của tiệm hoa, một tay chống cằm, mắt luôn quan sát về hướng của Ane-kun, tay không ngừng xoay xoay chiếc bút.

Nghi phạm #1: Maboroshi Ai, mười chín tuổi, cô nàng phục vụ quán cà phê tiệm đối diện. Lúc nào cũng chỉ mua một bó hoa tử đinh hương nhỏ.

“Chào.”

Nghi phạm #2: Kaede Kusumura, hai mươi hai tuổi, giúp việc quyến rũ nhà hàng xóm. Luôn luôn mua một bó hoa hồng nhung lớn.

Nghi phạm #3: Tsuguchi Shizu, mười bảy tuổi, chủ cửa tiệm tạp hóa luôn mua cây chậu.

“Ane kun…”

Nghi phạm #4: Tsukiyomi Mizuho, bạn cùng lớp với tôi, đặc biệt không mua bất kì thứ gì cả…

…nghi phạm #n…

“Nhiều quá!” tôi nằm bò ra bàn, uể oái ngáp ngắn ngáp dài

“Shinomiya-san, em đang làm gì thế?” từ trên đỉnh đầu tôi vang đến chất giọng dịu dàng ngàn năm không đổi của Rei-kun. Đầu vừa ngẩng lên, đã bắt gặp khuôn mặt kì diệu của anh ấy ở khoảng cách gần.

Tôi đỏ mặt, giật phắt lấy tờ giấy “A…”

“Em viết gì mà chăm chú thế?”

“Bí mật.”

“Hiểu rồi.” Rei-kun hạ giọng nói. Là tại tôi kì lạ hay là đã từng có một chút thất vọng thoáng qua đáy mắt của anh??

“Những đóa hồng xanh này không còn tươi nữa.” Vị khách kia tức giận vút bó hoa hồng xanh lên bàn, giọng nói cao vút đầy tức giận.

Tôi liếc nhìn vị khách đó, dịu dàng đỡ lấy bó hoa hồng xanh xinh đẹp bị vùi dập, trong lòng lầm bầm đầy khó chịu. Những đóa hoa bé nhỏ, xinh đẹp này, đáng lẽ không nên nằm trong tay của kẻ không biết quý trọng nó.

“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ lấy cho quý khách bó hoa khác.”

Ôm bó hoa trong tay, những đóa hồng xanh bỗng trở nên tuyệt đẹp. Vì Rei-kun đang cười…Cho dù chuyện có tệ đến mấy thì Rei-kun, cậu ấy luôn tươi cười.

“Nè, anh sẽ làm gì khi đối diện với người mình thích? Đỏ mặt? Nói to hơn?? Hay ngập ngừng?”

“Ế…”

“Ái, Ren-tan, cậu làm gì trước cửa năm ba vậy?”

Tôi đứng trước hành lang của lớp học năm ba, trên tay cầm quyển sổ bé bé con con, trong tay lúc lắc chiếc bút lò xo hình con cừu, chặn một sempai năm ba lại. Người này bị tôi đột ngột chặn lại chỉ biết đứng trơ mặt quan sát tôi. Akira xuất hiện nơi cầu thang, lập tức thét lên một cái rồi lôi tôi đi.

“Hờ…” Akira cười một tiếng “Thu thập tin tức để giúp đỡ cho tình yêu của Rei-kun…”

“Điều đó lạ lắm hay sao?” tôi cười cười, gượng chín cả mặt

“Cậu yêu Rei-kun mà?” Akira đưa tay búng con cừu lúc lắc trên chiếc bút của tôi, hỏi

“Vì thế tớ mới nghĩ đều này sẽ làm anh ấy vui…”

“Nhưng mà Ren-tan, nếu cậu cứ chạy dọc năm ba thế này, cậu sẽ đụng phải hắn đấy.”

Akira vừa cười vừa nhìn lên hành lang cầu thang năm ba, nở một nụ cười khinh bỉ nửa miệng. Cố theo kịp ánh nhìn của cô bạn, tôi nhìn thấy hắn.

Không phải chuyện gì đã xảy ra, chỉ là tôi cảm thấy làm sao mình có thể thích một con người như thế được chứ?

<<Không ai thích cô đâu…Không ai cả…>>

Những lời nói của ngày hôm đó vẫn vang vọng trong đầu tôi. Hắn ta nói đúng, tôi không hấp dẫn, không đẹp, không có cá tính, không dễ thương, không nổi tiếng, không giàu có, hoàn toàn sẽ không ai để ý tôi đâu.

“Tính tang…”

“A, tớ xin lỗi, Akira-chan, nhưng tớ phải đi rồi.” Tôi vội đưa tay ra thu hết tập vở vào trong túi xách, sau đó nhanh chóng rời khỏi lớp.

Là việc đó….thì có sao đâu….

…miễn là Rei-kun hạnh phúc…

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra người mà anh ấy thương nhớ.

Thông tin mà mình thu thập được, chính là bạn sẽ hành động kì lạ trước mặt người bạn thích.

Nghi phạm #1… Nghi phạm #2… Nghi phạm #3… Nghi phạm #n……

Tôi chống hai tay, ra sức dụi mắt.

Không phải chứ hả?? Có phải tôi nhìn nhầm không?? Rei-kun… Rei-kun, gặp ai cũng không thay đổi cả…!!!

Cậu ấy không thay đổi…! Vẫn dáng vẻ dường như lãnh đạm với tất cả mọi thứ, nhưng lại sâu thẳm để tâm từng chi tiết một. Anh yêu hoa, anh yêu những loại cây cối này, và tôi yêu anh.

Việc bây giờ cần làm là, hỏi ý kiến, suy nghĩ của từng nghi phạm về Rei-kun.

Nghi phạm #2 – Kaede Kusumura: “Hể? Rei-kun à? Cậu ấy rất dễ thương…Tôi thực sự muốn cậu ấy làm em trai của mình.”

Một câu trả lời vô cùng rõ ràng.

Nghi phạm #3 – Tsuguchi Shizu : “Cậu ấy chữa lành tâm hồn.”

Đúng như dự doán, lại là một câu trả lời rõ ràng.

Nghi phạm #4 – Tsukiyomi Mizuho: “Rei-kun rất tuyệt…”

Nghi phạm #1 – Maboroshi Ai: “Ồ!!”

“Vậy em là con khỉ phiền phức bao giờ cũng đến đây mà chẳng mua thứ gì đấy hả?”

“Chị…chị nói gì kì vậy?”

“Bộ chị đi tìm việc làm hay sao mà lúc nào cũng đến đây thế?” Mizuho trong lớp luôn là một lớp trưởng rụt rè ít nói, nay lại gân cổ lên mà cả, cả khuôn mặt đỏ gay như quả cà chua chín.

“Thì sao?” Ai-san cũng không thua kém, chống nạnh lên phản bác với tư thế vô cùng hiên ngang.

“Em sẽ không buông tha cho chị nếu chị đến gần Rei-kun.”

“Anou…” tôi vội vã xen vào “Mọi người có chuyện gì hãy từ từ mà nói…”

“Ồ Ren-chan, chúng ta không lo Rei-kun yêu em đâu nhỉ?”

Nụ cười trên khuôn mặt tôi phút chốc đóng băng, cả người cứng đờ lại, khóe miệng vẽ thành một đường cong ngượng ngạo. Câu nói đáng nguyền rủa đó lại lần nữa tràn về

<< Không ai yêu cô đâu>>

Chậc…có lẽ là thế thật…

“Ừ.” Tôi gật đầu, nặn ra nụ cười xấu xí.

“Nee, Rei-kun, có chuyện gì thì anh có thể nói với em.” Tôi quỳ xuống nơi những chậu hoa bách hợp màu trắng, cẩn thận bê nó đặt lên từng cái chậu, vừa loay hoay vừa hỏi “Em sẽ giúp anh.”

“Không phải trước đây đã nói rồi sao?” Rei-kun luôn tay chăm sóc những chậu hoa, cười bí ẩn.

Tôi thắc mắc nhíu mày. Từ khi nào vậy?? Bởi vì lúc nào tôi cũng luôn im lặng quan sát anh ấy…

“A…” tôi nhíu mày nhìn những đóa hoa rực rỡ đẹp đẽ trên tay Rei-kun “Ngân liên hoa. Em tưởng nó hết mùa rồi.”

 “Shinomiya-san có biết ý nghĩa của ngân liên hoa trong ngôn ngữ những loài hoa là gì không?” Rei-kun cười nhìn tôi, đáy mắt như phát ra vô số đốm sáng tuyệt đẹp, thắp lên trong trái tim tôi một ngọn lửa bập bùng

“Nếu em không lầm thì là tình yêu chốc lát, hay là hi vọng mong manh, đại loại thế…”

“Mỗi màu đều có một ý nghĩa riêng.” Rei-kun giơ đóa hoa ngân liên màu trắng ngần như tuyết tháng sáu, tinh khôi như giọt sương đọng trên lá trúc tháng ba cùng đóa ngân liên màu tím kì ảo như hoàng hôn rơi trên mặt biển, lãng mạn mà đẹp đẽ, cười giải thích “Màu trắng là sự thật; màu tím nghĩa là tôi luôn chờ và tin em. Còn màu đỏ…”

“Tôi yêu em.”

“Tôi yêu em.”

Tôi và Rei-kun cùng đồng thanh thốt lên. Cậu ấy chìa bông hoa ngân liên màu đỏ với những cánh hoa lửa kiêu sa về phía tôi, nhẹ nhàng như gió thoảng. Hàng lông mày thanh giãn ra, đôi mắt đen tỏa ra sự ấm áp dịu dàng, lại lấp lánh tuyệt đẹp như muôn vàn vị tinh tú trên bầu trời cao, toát ra thứ ánh sáng kì lạ khiến tôi không thể nào rời mắt. Đôi môi anh đào khẽ vẽ thành một nụ cười, nụ cười như ánh sáng mùa xuân.

“Cùng một loài hoa nhưng mỗi màu mang một ý nghĩa, tuyệt chứ?”

Hở?? Gì cơ??

Gì thế này!!!!!!!!!!!!???!!!!!!!!!!!!

Tôi mang những hạt giống hoa ngân liên về nhà. Trong căn nhà tối im lặng không chút ánh sáng, mệt mỏi buông túi xách xuống bàn, tôi xỏ vội đôi dép bước ra sau vườn. Những bông hoa tử đinh hương nở rộ thơm ngát, từng chùm từng chìm mang một máu tím nhạt đầy bí ẩn.

“Kính cong…”

Tôi đang vội cột những đóa tử đinh hương thành bó, chưa kịp đặt xuống đã vội chạy ra mở cửa.

“Đẹp quá đi mất!”

Tôi ngẩng đầu. Một chàng trai trẻ với mái tóc đen nhánh lấp lánh trong ánh chiều tà. Dáng anh ta dong dỏng cao, ánh sáng sau lưng khiến chiếc bóng to lớn đổ về phía tôi, như đang khống chế tôi trong phạm vi của anh. Đôi mắt đen ẩn sau cặp kính nhìn chằm chặp vào tôi, lóe tia sáng kì lạ.

 “À, ừm….ừ ha!” tôi gật đầu, nhìn bó hoa trong tay, tay phải chỉ về phía góc cửa “Ở bên kia nữa, mới nở đó.”

“Xin thứ lỗi cho sự đường đột nhưng cô có phải là Shinomiya Ren?”

“À vâng! Phải!” tôi gật đầu

“Tôi được nhà Kinoshita thuê. Tên tôi là Toudou Rio, luật sư.” Anh ta cười nhã nhặn rồi chìa tấm danh thiếp đến trước mặt tôi “Đây là danh thiếp của tôi.”

“Luật…sư…??”

“Như đã nói, tôi được nhà Kinoshita nhờ cậy một việc vô cùng quan trọng...Chắc cô có biết một người tên là Tamaki Kinoshita chứ?”

“Tôi không biết.”

“Vậy sao?” anh ta nhìn quanh có vẻ dò xét rồi lại tiếp lời, ngữ khí có chút trầm thấp “Ừm, cũng không còn cách nào khác! Tôi nghĩ chuyện này sẽ khiến cô kinh ngạc. Tamaki Kinoshita chính là cha của cô.”

Con gái của một đại tư sản. Không!! Tôi lắc đầu! Là kẻ thừa kế của đại tập đoàn lớn nhất lục địa – Kinoshita. Nếu kết hôn sẽ được thừa kế gia tài hàng tỷ yên ư??

 Có lẽ bất kì cô gái nào cũng không thể bỏ qua điều kiện này, nhưng…

“Mời anh dùng trà.” Tôi đặt tách trà lên bàn, để mùi hương của trà lan tỏa trong không khí

“Cảm ơn.”

“Tôi xin nói rõ điều này. Cha…muốn nhận lại tôi, phải không ạ?”

“Ừm, nói một cách đơn giản thì là vậy.”

“Muộn rồi.” Tôi từ tốn nhấc tách, ngấp một ngụm, thả ra hai chữ chứa đầy băng sương và giá rét. Thật là khó chịu!

“Shinomiya-sama nghĩ vậy không sai.” Anh ta từ tốn nói, trong đáy mắt ánh lên sự sắc sảo và tự tin của một luật sư trẻ. “Nhưng cũng không thể nói nhà Kinoshita vô trách nhiệm, họ vốn luôn muốn thừa nhận cô ngay sau khi cô vừa chào đời kia.”

“Nhưng họ đâu có làm điều đó.” Tôi thờ ơ đáp “Nếu không lầm, tôi nghĩ rằng những đứa trẻ của gia tộc chỉ được thừa nhận sau khi đứa trẻ đó tròn sáu tuổi.”

“Đó là là một nghi lễ thừa nhận. Thực chất nhà Kinoshita vẫn luôn quan tâm cô từ khi cô chào đời, Shinomiya-sama ạ.”

“Nếu là vậy…” tôi cao giọng “Vậy xin anh hãy nói với nhà Kinoshita rằng hãy làm những điều trước giờ mà họ đã làm.” Nhấp ngụm trà, tôi hít một hơi sâu, nói tiếp “Nói thật, bây giờ đối diện với người cha đã rủ bỏ anh chín năm trước, đổi lại là anh thì anh có muốn gặp mặt không?”

“Nhưng mà Shinomiya-sama…”

“Trước giờ tôi vẫn sống tốt, không có cha tôi vẫn sống tốt. Với lại, tôi nghe nói ngoài tôi thì ông còn những người con khác?”

“Vâng…là Kaname-sama, Kazuki-sama, Kyoya-sama, Kuroboshi-sama, sau khi kết hôn, bọn họ sẽ thừa hưởng được căn nhà mà Tamaki-sama đang ở. Nhưng nếu Shinomiya-sama được thừa nhận thì đương nhiên quyền thừa kế cũng về tay cô. Chỉ riêng tài sản thôi thì đã lên đến hàng tỷ rồi.” Rio vừa say mê nói vừa lật ra một đống giấy tờ sổ sách

“Tôi không cần.” Tôi cương quyết nói

“Hả?”

“Tôi không cần số tài sản đó.” Tôi lạnh lùng nói, đứng dậy, nhìn anh ta với đôi mắt thờ ơ “Hôm nay đến đây thôi. Mời anh về cho!!”

“Shinomiya-sama…” anh ta ra đến cửa, cả thân hình dong dỏng cao gọn gàng trong bộ tây phục đen, nho nhã nói với tôi “Tôi chỉ mong cô nghĩ lại một điều. Nhà Kinoshita rất quan tâm đến cô, ngay từ lúc cô sinh ra, họ rất muốn thừa nhận cô, cho cô những gì có thể…Nhưng Azusa-sama không chấp nhận điều đó nên bây giờ nhà Kinoshita muốn bù đắp những gì mà ngày trước họ đã không thể. Chỉ riêng tình cảm thôi, xin cô hãy tin vào nó.”

Phải! Những lời anh ta nói không phải là sai.

Bởi vì mẹ đã không cho cha một cơ hội!!! Chính mẹ tôi đã ngăn không cho cha biết về sự tồn tại của tôi. Tôi cũng đã hiểu được những phần nào mà việc mẹ làm. Sự thật rằng bà vừa yêu vừa hận cha không thể chối bỏ. Cảm giác của mẹ không bao giờ tôi có thể hiểu hết được.

Mẹ tôi cũng từng là một tiểu thư của giới thượng lưu, và cha cũng vậy. Ông muốn bà ở bên cạnh ông mãi mãi, cho nên đã bất chấp mọi thủ đoạn, hại gia đình Shinomiya đến mức phá sản. Ông ngoại vì quá uất ức nên đã tự vẫn. Bà ngoại đau lòng trước cái chết của ông, không lâu sau thì cũng mất vì đau tim. Từ một tiểu thư, mẹ tôi trở thành kẻ tha phương, không nơi nương tựa.

Vào thời điểm đó, chính cha, người đã đưa tay ra cứu lấy mẹ.

Yêu hận đan xen, cho nên mẹ mới mang tôi vĩnh viễn rời khỏi Tokyo, bởi vì bà không muốn nhớ lại khuôn mặt của cha, tình yêu sâu đậm và thù hận ngút trời.

Người đó là cha ư? Có người cha nào ngay cả sự tồn tại của con gái cũng không hề hay biết? Uổng phí cho tập đoàn Kinoshita quyền lực nhất lục địa, không thể nào tìm thấy được đứa con thân yêu hay sao??

“Xin lỗi.”

“Xin chào quý…” tôi nghe tiếng chuông cửa thủy tinh reo lên trong trẻo, tôi bê từng chậu hoa cúc Ba Tư nhỏ nhắn màu vàng, lời chào vừa ra đến cửa miệng lại lập tức khựng lại, tôi cứng đờ người.

Là hắn!!

“Xin chào quý khách.”

“Tôi muốn mua một bó hoa, cho sinh nhật bạn gái.” Hắn ta đút hai tay vào túi quần, vẫn cái dáng vẻ bất cần đó, một chút phong lưu và một cái khuyên tai bên trái màu tím lấp lánh ánh sáng. “Ồ, không phải đó là Shinomiya-chan sao?”

Tôi giật thót người, cười khan hai tiếng “Ha ha, lâu rồi không gặp, sempai.”

“Cô làm ở đây à?” vẫn cái dáng vẻ hách dịch của kẻ bề trên đó “Đoán cô vẫn vậy, mọi người đã nói rồi đúng không nhỉ? Không ai yêu cô đâu.” Hắn nói, lại cười như không, lời nói như vô tình mà cố ý cứa vào trái tim tôi, vết thương không lành lại chồng thêm sẹo.

“Ha ha…” tôi cười trừ, vẫn không biết phải nói gì hơn

“Thôi, cố lên. Gắng khiến ai đó thích mình đi.”

“Xin lỗi đã để quý khách chờ, bó này được không?” Rei-kun một tay ôm bó hoa hồng nhung to đỏ thắm đầy dịu dàng, nhưg tay kia bất giác lại co thành nắm đấm. Hàng lông mày nhíu chặt, trong đôi mắt ẩn giấu chút lạnh lẽo quét lên người hắn, trong giọng nói không hề có chút vui vẻ “A, còn đây là hàng khuyến mãi.”

“Khuyến mãi?” hắn ta đón bó hoa hồng, nghiêng người nhìn chậu hoa khuyến mãi

“Hoa chuỗi ngọc.” Rei-kun cười lạnh một tiếng, nói. Điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là giọng nói băng tảng ít khi được phát huy của cậu ấy “Trong ngôn ngữ các loài hoa, bạn quá tự cao.”

“Choang”

“Thằng này, mày dám gây sự??” hắn ta một động tác đẩy ngã Rei-kun, chậu hoa chuỗi ngọc trắng lấp lánh từng viên ngọc ngà trang nhã rơi xuống nền đất một tiếng khô khốc. Thoáng thấy hắn ta định tiến thêm mấy bước nữa, tôi vội nhảy ra chặn hắn lại, nhíu mày, đôi mắt đen phát ra tia sáng lạnh lùng, nghiến răng đe dọa:

“Sempai, tôi không cho phép anh dùng bạo lực với Rei-kun. Nếu anh tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ cho anh một trận. Biến đi!!” tôi khuỵu gối thủ thế, dù sao tôi cũng nằm trong câu lạc bộ võ thuật của trường đã từng đoạt giải nhì quận, tôi không tin rằng mình không cho hắn được một trận ra trò.

“Tao sẽ không ghé đây nữa.” Hắn ta nhìn tôi đầy tức giận, nắm tay co lại, cuối cùng bước ra khỏi quán với dáng vẻ hậm hực

“Cảm ơn quý khách.” Tôi cúi đầu tiễn hắn đi, lại cố tình ngân dài giọng. Đoạn sau quay trở lại, nhìn Rei-kun với đôi mắt lo lắng

“Anh không sao chứ?”

“Ừ.” Rei-kun vừa nhìn thấy tôi quay vào thì giấu nhẹm bàn tay phải của mình ra sau lưng nhưng hành động đó không qua khỏi đôi mắt dò xét của tôi. Chộp lấy bàn tay của cậu, tôi cười chua xót một cái, loay hoay một hồi tôi cũng xé được mảnh vải trắng trên tạp dề, chăm chú băng bàn tay đó lại

“Bị mảnh sứ đâm phải rồi.”

“Shinomiya…” Rei-kun khẽ gọi tên tôi.

Cái cách mà cậu ấy thì thầm nhỏ nhẹ như tiếng mưa than thở bên tai thật sự khiến trái tim tôi đập liên hồi như gõ trống. Cái cách mà giọng nói dịu dàng như nước chảy của cậu ấy rót bên tai thôi cũng khiến cả người tôi nóng ran, không ngẩng đầu, tôi thấp giọng như cố che giấu đi sự ngượng ngùng:

“Hử?”

“Hoa thủy tiên…” Rei-kun nhẹ đưa đóa hoa sáu cánh trắng như tuyết cùng với những chiếc lá xanh mởn mịn màng mọc thẳng. Nhị hoa như một cái ly màu vàng chứa đầy mật ngọt, chung quanh viền một màu đỏ thẫm. Cánh hoa dịu dàng hôn lên má tôi cùng với giọng nói hiền hòa của cậu ấy “Nó thực ra rất hợp với em.”

Tôi chạm vào bàn tay của Rei-kun, bàn tay chạm vào từng cánh hoa dịu dàng. Nhẹ co tay lại, tôi khẽ nghiêng người. Chỉ một lần thôi….một lần thôi có được không??

Thực sự tôi đã yêu…Rei-kun…

“Shinomiya-san…” Kaito đứng dựa cả người vào thanh cửa màu trắng của Gente, nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, cười lạnh, lại nghiến răng kèn kẹt “Cuối giờ ở lại gặp tôi. Tôi cần bàn chuyện với cô.”

Vừa dứt lời, ánh mắt sắc lẹm như dao cạo lại lần nữa quét lên người tôi, khiến tôi không tránh khỏi run lên bần bật.

Tôi vội vã buông tay Rei-kun, cũng không nhận lấy đóa hoa thủy tiên, lẳng lặng chạy đến bên cạnh những đóa hoa mẫu đơn, mím môi.

Tôi luôn yêu Rei-kun, và cũng không có lo âu khi cậu ấy hạnh phúc.

Nhưng…tại sao tôi lại không hài lòng với những gì sắp xảy đến…?!? Nó vốn là ý tưởng của tôi mà.

“Tôi đã gởi thiệp mời cho tất cả rồi.” Kaito vừa luôn tay ghi ghi chép chép, không quên ngẩng đầu nói chuyện với tôi

“Cảm ơn anh…” tôi thờ ơ gật đầu

Kaito dừng bút, ánh mắt nhìn tôi chăm chú. Hồi sau mới thu lại ánh mắt như lửa đốt, cúi đầu, thở dài nói với âm giọng không cao cũng không thấp:

“Có chuyện gì với khuôn mặt rầu rĩ đó vậy?”

“Em không sao…”

“Shinomiya-san, cô sẽ ổn với quyết định này chứ?”

“…”

Tôi im lặng không trả lời, trong lòng ngổn ngang như trăm ngàn con kiến bò hỗn độn. Cảm giác khó chịu này là sao…?? Tôi cũng không hiểu nữa…!!

Tôi vác chiếc ba-lô, rời khỏi Gente, thả bộ trên con phố. Buổi chiều hoàng hôn rơi đều trên mặt đất, nhuộm cả không gian một màu cam pha vàng đầy ấm áp. Cây xanh cũng nhuộm một màu thơ mộng. Một làn gió thoảng qua, thổi tung mái tóc của tôi, khiến nó trở nên rối tung. Đưa tay lên vuốt vội nó thành nếp, tôi thở dài não nề. Phải, tâm trạng của tôi như mái tóc rối, và không cách nào có thể tìm thấy cây lược để gỡ rối mái tóc đó.

Bỗng một ai đó từ phía sau chạy nhanh đến, cảm giác năng nặng bên tay không còn, tôi sửng sốt nhìn người kia đoạt lấy ba-lô của mình hiện đang đứng trước mắt. Tôi lãnh đạm nhìn hắn, hỏi

“Sempai, anh muốn gì?”

“Dường như ai đó hôm nay muốn tôi dạy cho một bài học.” Hắn ta vừa nói đung đưa ba-lô của tôi, sau cùng lại cười nhạt “Chỉ muốn cho cô biết thế nào là lễ độ thôi.”

“Nếu anh trả lại ba-lô cho tôi, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.” Tôi nghiến răng đe đọa nói, nắm tay bất giác siết lại “Tôi sẽ bỏ qua chuyện anh dám đánh Rei-kun.”

Tôi cứ tưởng hắn sẽ lại chơi đùa một lát, cười nụ cười mà tôi khinh rẻ, sau đó thì trả lại ba-lô cho tôi, không quên đệm theo câu nói mà hắn ưa thích. Nhưng không ngờ hắn lại ngoan ngoãn ném trả lại ba-lô cho tôi. Còn tôi thì vẫn đinh ninh rằng mình sẽ đi về nếu tôi không nhìn thấy chiếc đồng hồ sáng lấp lánh trong bàn tay của hắn đang đung đưa, còn phía dưới chính là mặt sông phẳng lặng.

Tôi xám mặt, nghiến răng “Trả lại cho tôi.”

Hắn đung đưa chiếc đồng hồ, trên khuôn mặt nở nụ cười tàn ác, khuyên tai bên trái ánh lên sắc tím trong chiều tà càng chói mắt “Quỳ xuống và xin lỗi.”

Tôi cương quyết nghiến răng, lắc đầu “Không bao giờ. Không bao giờ tôi chịu thua dưới loại hạng người như anh.”

“Vậy thì…” hắn ta vừa nói, đồng hồ trong tay vừa đung đưa, thoắt cái trước mặt đồng hồ di chuyển, càng rời xa khỏi tầm mắt của tôi, trước khi đầu óc tôi kịp có bất kì suy nghĩ gì, cơ thể đã có phản ứng trước, “ùm” một tiếng đã nhảy xuống.

Tôi loay hoay giữa dòng nước, cảm thấy rất muốn bật khóc. Nước vỗ vào da thịt lạnh buốt, một làn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến cả cơ thể tôi run lên như đóa hoa nhỏ bị vùi dập. Ngoi lên khỏi mặt nước, tôi lấy hơi lại lặn xuống.

Không thấy! Không thấy!! Không thấy đâu cả!!!

Đồng hồ…đồng hồ…đồng hồ!!! Kỷ vật duy nhất của cha và mẹ. Kỷ vật duy nhất tôi nhận được như một mối liên kết giữa ba người chúng tôi. Kỷ vật duy nhất cho thấy chúng tôi là một gia đình.

“Shinomiya!!!”

Tôi nghe ai đó hét lên tên của mình. Ngâm mình dưới nước trong thời tiết lạnh lẽo này khiến cơ thể tôi không còn đủ sức đến gượng đứng dậy nữa. Trước mắt tôi chỉ nhìn thấy mọi vật mờ nhạt, dường như chỉ ngoi đầu lên khỏi mặt nước thôi cũng là một việc vô cùng khó khăn. Qua làn nước, tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Rei-kun cùng đôi mắt lấp đầy sự sợ hãi. Có lẽ là do ngâm nước quá lâu nên tôi đã sinh ảo giác rồi. Rei-kun đã về nhà từ lúc nào, sao còn có thể ở lại đây? Vả lại, cậu ấy đang lo lắng cho tôi hay sao? Không thể, vì tôi….có…là…….

Tỉnh dậy trong căn phòng hương thơm nhàn nhạt, tôi cảm thấy an tâm đến lạ thường. Nơi đây vẫn là căn phòng của tôi, vẫn là ô cửa sổ quanh năm đầy nắng và gió thoảng, và một chút gì đó vô cùng tự nhiên. Bò dậy khỏi giường, tôi quấn chăn quang người, rên hừ hừ rồi bước xuống bếp. Trên bàn bếp có một bát cháo nóng nghi ngút, bên cạnh còn có một li nước ép hoa quả. Nhìn quanh quẩn, trong nhà chỉ có tôi và mẹ. Mẹ chưa bao giờ muốn gặp tôi, tôi thì sốt cả tối đêm qua, ai có thể làm cho tôi bát cháo này chứ?

Bên chiếc ghế sô-fa vọng đến tiếng thở đều đều của một người, tôi xoay đầu lại kinh ngạc trợn tròn hai mắt, há hốc mồm. Rei…Rei-kun…đang ở đây…

Tôi bước đến gần cậu, chăm chú mắt nhìn. Mái tóc đen tuyền mềm mại rơi trên chiếc nệm, tôi vươn tay tóm lấy một lọn tóc, cảm nhận được mùi hương của bạch thiên hương. Hàng mi dài cong vút, sống mũi cao phủ lên trên là làn da trắng không chút tỳ vết. Đưa bàn tay lên chạm vào bờ má mịn màng đó, tôi đỏ mặt cười.

“Shiori, người này là ai?” từ cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng, giọng nói toát lên vẻ cao quý của một tiểu thư thuộc tầng lớp quý tộc

“A, thưa mẹ…” tôi vội vã đứng dậy, đỏ mặt rút tay lại, cảm giác như mình là một tên biến thái vừa bị người khác phát giác “Tại sao mẹ lại ra khỏi phòng ạ?”

Thường ngày mẹ vẫn hay tự nhốt mình trong phòng, bình thường mẹ cần gì, bà chỉ cần rung chuông, và tôi sẽ mang đến bất kì những gì có thể để đáp ứng bà. Nhưng sao hôm nay bà lại đích thân xuống đây sao bao nhiêu đó thời gian???

“Shiori, trả lời ta, người này là ai?”

“Đây là Rei-kun, người cùng làm trong Gente với con.” Tôi cẩn thận đỡ bà ngồi xuống ghế

“Ra thế.” Mẹ phẩy tay, lò dò từng bước đến gần chiếc cầu thang, chầm chậm bước lên, lại lẩm bẩm “Takahashi…”

“Thưa mẹ, mẹ có cần gì không ạ?”

Mẹ không trả lời tôi, chỉ lẳng lặng bỏ về phòng.

Tôi xử nốt bát cháo của mình, lẳng lặng quan sát Rei-kun khi cậu ấy ngủ. Rei-kun dường như đã phải chăm sóc cho tôi suốt đêm rồi, cho nên sẽ thật là không phải nếu tôi lại làm phiền giấc ngủ của cậu ấy. Khi tôi bước ra từ nhà tắm, Rei-kun đã bỏ về nhà. Mặc áo khoác vào, tôi nhấc điện thoại, gọi cho Akira, bảo cậu ấy xin nghỉ phép giúp tôi, sau đó lại bước ra khỏi nhà, cẩn thận khóa cửa lại rồi bước xuống phố.

Ở Gente…

Không nghĩ nữa, vì tôi đã quyết định…

Vậy thì tại sao??? Sao tôi muốn điên quá?!

“Cảm ơn cậu vì lời mời~~ ♥”

Và hơn thế nữa…trong Rei-kun rất vui…

“Cảm ơn, Shinomiya…”

“Hở?” tôi ngăn không cho đôi mắt của mình dõi theo cậu ấy, cố nghiến răng tạo thành những âm thanh lạnh lùng xa cách để che giấu sự khó chịu của mình, nhưng móng tay bấm vào da thịt thì đau buốt.

“Kaito đã nói với tôi. Em tổ chức tiệc trà này cho tôi, đúng không?”

Tôi nghiến răng nguyền rủa…Ikumi Kaito – đồ nhiều chuyện!!! >.<

“Người đó cũng sẽ ở đấy, nên tôi vui lắm. Vì tôi định sẽ nói với cô ấy những cảm xúc của mình.” Rei-kun vừa cười rạng rỡ vừa nói với tôi.

Trái tim tôi đột nhiên thắt lại, như có ai bóp chặt. Tôi nghe thấy thứ gì đó bên trong mình vỡ vụn, còn thân thể thì cứng đờ, nụ cười trên mặt bỗng dưng trở nên vô cùng ngượng ngạo, méo mó đến đáng sợ. Tôi cụp mắt, thấy sống mũi mình hơi cay, nhưng đành nén giọng, cười chua xót một cái:

“Ồ, tuyệt nhỉ!! Hi vọng anh thành công…”

Ren….REn!!! Mày sao vậy!?!? Rei-kun rất vui mà……mày không thể hạnh phúc được sao?

“Ah, xin lỗi anh, nếu không có chuyện gì thì em phải đi nói chuyện với Kaito đây.” Tôi cụp mắt, cố ý lảng tránh Rei-kun. Tôi sợ!! Phải, tôi rất sợ!! Chỉ cần cậu ấy ở lại đây một chút nữa thôi, tôi sẽ không kiềm chế được mà thổ lộ tất cả với cậu ấy. Rei-kun thì không thể đáp lại…cậu ấy đã có người yêu thương.

“Shinomiya…” Rei-kun gọi tôi lại, đột ngột thở dài “Em yêu Kaito à?”

Bất giác tay tôi siết lại, co thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế sự kích động của mình. Ngước mắt, tôi nặn một nụ cười thật giả tạo “Rei-kun, anh không cần bận tâm đến em đâu.”

Tôi bỏ về…và xin Kaito cho tôi nghỉ làm sớm.

Ánh nắng rơi trên mặt đường loang lổ, rơi trên tán cây tạo thành những cột trụ ánh sáng như ngọc ngà rơi trên mặt đất. Ở Gifu, buổi sáng rất nóng và buổi chiều sương rơi thì không khí khá lạnh. Tôi dừng lại trước cây cầu, thở dài nhìn xuống dòng nước. Ánh mặt trời rơi trên mặt nước long lanh như ánh sao, lại chói mắt như đang giễu cợt tôi.

Mất đi rồi, kỉ vật duy nhất của cha và mẹ. Ngoài mặt có thể tôi luôn cứng rắn, luôn phải tự giáo huấn bản thân rằng tôi chỉ cần mẹ, tôi có thể sống mà không cần đến cha. Nhưng đứa trẻ nào mà không mong muốn một gia đình đúng nghĩa, đứa trẻ nào mà không cần tình yêu thương của cha mẹ đây hả?? Mẹ không ở bên cạnh, mỗi đêm buồn tủi tôi lại khóc, để rồi ban mai lên che giấu những giọt nước mắt bằng nụ cười. Vật duy nhất…..và tôi đã làm mất nó…

Tôi giơ tay lên che đi ánh sáng chói lòa trước mắt mình, cảm thấy trong người nóng ran lên, mắt lại nhìn thấy cảnh vật mờ mờ ảo ảo. Yah, đầu tôi đau đến sắp nổ tung, không phải rồi chứ…

Tôi lảo đảo, cố gượng sức đi được đến trước cổng nhà. Không thể gượng được hơn nữa, tôi ngã xuống đất, không còn hay biết điều gì nữa.

Tỉnh dậy trong một không gian quá đỗi xa lạ và vô cùng sang trọng, tôi mở to mắt, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, cố gắng suy đoán xem mình đang ở đâu.

“A, Shinomiya-sama, cô đã tỉnh rồi!”

Tôi nheo mắt lại, hình dáng người con trai trong bộ vest đen vừa vặn đó hiện lên trong tầm mắt, khẽ trầm giọng, tôi ho vài cái:

“Toudou Rio??”

“Cảm ơn cô đã ghi nhớ.” Rio cười, đôi mắt đen sắc sảo phía sau cặp kính ánh lên ánh sáng tự tin

“Tôi đang ở đâu?” tôi nhíu mày, lần tay khắp người. Không có chuyện gì xảy ra cả.

“Tôi nhìn thấy Shinomiya-sama ngã ở trước cổng, người cô lại sốt quá cao, lúc đó Tamaki-sama đã lệnh cho người mang cô trở về dinh thự Kinoshita.”

“Vậy ý của anh là tôi đang ở dinh thự Kinoshita?” tôi hỏi. Chưa đợi anh ta kịp trả lời, tôi đã lật chăn, cấp kì ngồi dậy, thò đầu xuống giường tìm giày. Không tìm thấy giày của mình, tôi đứng dậy. Chân vừa chạm đất, đầu đã có phản ứng. Tôi lảo đảo phải vịn vào người bên cạnh, một tay chống đầu, mím môi.

“Shinomiya-sama, cô vẫn chưa hết sốt, tôi hi vọng cô có thể nằm lại nghỉ ngơi một chút.” Rio đỡ tôi, tiện tay chìa đến một li nước lọc “Nếu cô trở về thì Azusa-sama sẽ rất lo lắng.

Tôi mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường. Anh ta nói phải, nếu tôi trở về với bộ dạng người không giống người, ma không giống ma này, mẹ có lẽ sẽ nổi giận mất!! Với lại, đám người này vẫn cứ làm phiền tôi, vậy sao nên sao không thử gặp họ một lần???

“Rio, anh có thể cho tôi gặp nhà Kinoshita được không?”

“Ha, vậy đây là cô em gái mà cha đã nói à?” một cậu con trai với mái tóc đen và dáng vẻ dong dỏng cao, nụ cười nửa miệng trên môi và một cái khuyên tai bên tai trái

“Kuroboshi, anh sẽ giết chết em nếu em không ngừng lải nhải.” Một cậu trai khác cũng với mái tóc đen và đôi mắt sắc lạnh, anh ta nghiến răng cảnh cáo người đang chăm chú soi mói tôi từ đầu đến chân.

Hai người này, quả thật giống nhau như hai giọt nước.

“Đây là Kyoya-sama và Kuroboshi-sama. Hai người họ là anh em sinh đôi.” Rio chỉ vào cậu con trai có mái tóc đen với đôi mắt diều hâu sắc lạnh ngồi trên ghế lẳng lặng đọc sách, sau đó chỉ vào người đang soi mói tôi với nụ cười nửa miệng.

“Rio, cậu làm gì mà chậm quá không biết!” tôi nhìn thấy một cậu con trai tóc vàng sáng, với dáng vẻ bất cần cùng nụ cười quyến rũ. Cái cách cậu ta nói khá lười biếng, nhưng lại mang chút gì đó lạnh lẽo khiến người ta rùng mình

“Kazuki-sama, cậu cũng đến sao?”

Thì ra cái người tóc vàng này là Kazuki, là anh hai của tôi sao? Tôi nhíu mày nhìn. Kazuki có mái tóc vàng sáng và đôi mắt màu xanh biển đẹp đẽ như đầy sóng vỗ. Kuroboshi và Kyoya đều có mái tóc đen cùng cặp mắt sáng như ánh sao. Kazuki là con lai sao???

“Đương nhiên, chuyện của gia đình sao tôi lại có thể không có mặt chứ!”

“Ồ, thế anh cũng xem đây là gia đình à?” Kyoya cười nhạt, nhưng đáy mắt lại tựa như không muốn cười

“Tôi nghe nói sẽ được gặp cô em gái cùng cha khác mẹ, sao có thể vắng mặt được chứ?” Kazuki nhấc tách trà bằng sứ chạm trổ vô cùng tinh xảo, nở nụ cười như không. Bên cạnh là một cô gái chính hiệu của giới quý tộc Nhật, vẫn ngồi uống trà với dáng vẻ khoan thai vô cùng, dù cho mọi chuyện có xảy ra như thế nào cũng không liên quan đến cô ấy. Có lẽ đó là chị dâu.

“Này em gái, cô nói tên cô là gì nhỉ?” Kuroboshi chống cằm, nhìn tôi cười đầy trào phúng

“Shiori, có đúng không?” Kyoya bây giờ đã gấp cuốn sách lại, ánh mắt lạnh lùng quét lên người tôi, như dò xét

“Cha cũng vô tình thật, có cô con gái dễ thương thế này ở ngoài, nói sớm ra không phải hay hơn sao??” Kazuki vẫn giữ dáng vẻ bất cần của anh ta, ánh mắt lại hướng về phía tôi, cười lạnh một cái.

Cái…cái gì chứ??

“Có đúng là máu mủ không đấy? Đã xác minh rõ ràng chưa?” người bên cạnh anh ấy đột nhiên lên tiếng. Nho nhã hạ tách trà, cô ta nhìn tôi đầy khinh miệt “Đâu phải hạng người nào cũng có thể bước vào nhà Kinoshita đâu, đúng không cô Shiori?

“Cô…”

“Yoshie-sama, những lời đó không phải là lời mà một tiểu thư nhà Nishimura nên nói.” Rio lên tiếng, ánh mắt sắc lẹm ngay lập tức lia về phía người kia

Cô gái kia tái mặt đi, Kazuki vừa nhìn thấy đã không hài lòng, liền nghiến răng nói:

“Nhưng mẹ của cô Shiori là geisha nhỉ? Hẹn hò với rất nhiều người…”

“Shiori cũng rất đẹp, chắc là cũng có rất nhiều người vây quanh nhỉ?” Kuroboshi cười cợt nhả nói

“Kuroboshi, cẩn thận lời nói của em.” Kyoya liếc nhìn Kuroboshi cái nhìn đầy sắc lạnh, hừ lạnh một tiếng “Dì Azusa không phải có thể tùy tiện lấy ra mà đùa cợt.”

“Chuyện gì ồn ào thế, chẳng phải ta nói nếu Shiori tỉnh lại thì phải báo ngay cho ta rồi sao?”

“Cha…” Kazuki cùng Kuroboshi cùng lúc kêu lên

Tôi ngẩn người nhìn người trước mặt. Là cha ư??

Người đàn ông này đầy vẻ trưởng thành và vài phần thành thục. Mái tóc đen cùng dáng vẻ phong lưu, hào hoa. Chiếc cằm nhọn với cái nhìn sắc như dao. Tamaki Kinoshita…là cha tôi sao?? Và…

“Con đã tỉnh rồi sao, Shiori? Cha xin lỗi vì đã để hai mẹ con con, đã để cả hai phải khổ.” Người đàn ông đó nắm lấy bàn tay tôi, trên khuôn mặt nghiêm nghị nở nụ cười chân thành. Hơi ấm từ bàn tay to bè đó truyền sang khiến tôi cảm thấy ấm áp.

…là người mẹ yêu.

“Con đã có mẹ nên không sao.” Tôi cười, dịu dàng đáp

“Một đứa trẻ mạnh mẽ. Con rất giống Azusa…”

Cha…là một người dịu dàng……và rất đỗi chân thành…

Chẳng bao giờ tôi nghĩ…lại có thể tiếp nhận người cha này thật dễ dàng! Ông khiến tôi có cảm giác an toàn, một cảm giác ấm áp, cảm giác yêu thương và có một gia đình thật sự. Nhưng mà…

“Ta đã muốn nhận con, nhưng Azusa lại không đồng ý…”

…tôi chỉ muốn nhìn thấy người cha của mình, người mà mẹ yêu nhất…đồng thời là người mà bà hận nhất…

Tôi…chỉ muốn nhìn thấy ông…chỉ là…

“Shiori, từ bây giờ con sẽ ở với ta chứ? Ta sẽ cho con những thứ mà ngày trước ta không thể…”

“Con…” tôi do dự…

Tôi chỉ muốn nhìn thấy ông, nhưng sao bây giờ tôi lại do dự?!?

“Cha đừng có đùa!!” Kazuki giận dữ đập bàn, đứng dậy “Có một đứa con hoang, con chấp nhận. Nhưng chẳng lẽ lại để một đứa con gái của geisha kế thừa nhà Kinoshita hay sao?”

“Em im đi.” Người con trai đứng phía sau cha nãy giờ lên tiếng, nghiêm giọng cảnh cáo. Anh ta có thể là Kaname, là anh cả của tôi “Shiori là em của chúng ta. Vả lại chuyện thừa kế là chuyện của cha, không đến lượt em xen vào.”

“Nhưng anh Kaname à, anh Kazuki nói cũng đúng, anh em chúng ta cố gắng để có thể chứng tỏ rằng mình phù hợp làm kẻ thừa kế, bây giờ thì một con bé từ đâu chạy đến, cướp mất cái vị trí thừa kế đó, thật không công bằng.”

“Bốp”

Trước khi tôi kịp nhận ra bất kì chuyện gì đang xảy ra, Kyoya đã nhanh chóng cấp cho Kuroboshi một đấm, cười lạnh cảnh cáo:

“Kuro, Shiori là con gái của dì Azusa, và anh không chấp nhận bất kì lời nói nào về con bé nữa.” Anh ta tiếp tục liếc nhìn Kazuki với ánh mắt sắc lẹm “Ngay cả anh cũng thế, Kazuki.”

“Thưa cha, con không có mong muốn thừa kế gì cả.” Tôi đứng dậy, cung kính cúi gập người một góc chín mươi độ “Con vẫn cứ là Shinomiya Ren vẫn hơn. Chào cha!” dứt lời, tôi liền rảo bước đi ngay.

Tôi bước nhanh, như nhanh chạy, chạy trốn khỏi căn nhà đó. Chạy trốn khỏi những người gọi là gia đình đó, không hiểu sao nước mắt vẫn muốn rơi!!

Tôi chống tay, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Tôi chạy thẳng về nhà, lén lút bò vào giường. Cả đêm, tôi nằm gác tay lên trán, mãi suy nghĩ về những lời nói của cha, nước mắt lại không biết lúc nào lại rơi xuống. Mẹ, tôi biết bà rất đau khổ.

Không cha mẹ nào muốn con cái mắc những sai lầm mà bản thân họ đã từng phạm phải, cho nên họ sẽ gắng sức để cho con đi trên một con đường an toàn, cho dù con đường đó có hơi phiền phức.

Tôi biết mẹ đang cố gắng hướng tôi ra khỏi con đường của giới thượng lưu. Tôi biết, mẹ sợ tôi giống như bà.

Nhỏm người dậy nhìn tấm lịch trên tường, phía trên còn có một ngày được tôi dùng bút đỏ khoang tròn lại, tôi vỗ vỗ vào hai má mình. Sao có thể xuống tinh thần đến vậy chứ? Phải mau mau lấy lại tinh thần để có thể chuẩn bị cho ngày mai chứ!!

Rốt cục cái ngày này cũng đến…

Ai là người mà Rei-kun sẽ thổ lộ đây??...

Rei-kun…cậu ấy trông vui vẻ lắm…

Hơ? Nhưng tại sao…tôi lại buồn thế này??

Tôi đưa tay sờ lên mặt mình…ẩm ươt…tôi khóc ư?

“Shinomiya…”

“Eo ôi, cô ta khóc ư??” Mizuho cười mỉa mai

“Này, bây giờ không phải là lúc người ngoài nên ra về hay sao?” Shizu-san cũng cười, nụ cười như lưỡi dao cứa vào tim tôi

“Ah…xin lỗi…” tôi vội đặt khay lên bàn, đưa tay gạt vội nước mắt còn vương trên khóe mắt…

Không!! Không!! Không!! Một giọng nói bên trong tôi không ngừng vang vọng.

Tôi không phải người ngoài…Tôi…!!

“Xin lỗi, ta sẽ đi ngay…”

Không! Tôi không muốn rời đi…như thế này thực sự là một lời kết…

Tôi mím môi, thật sự đã không còn được bao nhiêu dũng khí nữa. Cành ngân liên hoa này nữa…tôi đưa nó đến trước mặt cậu ấy, lấy hết can đảm:

“Rei…ngân liên hoa đỏ…trong ngôn ngữ của loài hoa…”

“Tôi yêu em…”

Tôi kinh ngạc mở to mắt. Những lời này…không phải là tôi nói…

Nhưng cái cảm giác ấm áp đang ôm lấy tôi này…là Rei-kun…mái tóc đen của cậu ấy đã gần như là trước mắt. Mùi thơm của bạch thiên hương thoang thoảng xộc vào sống mũi tôi, khơi dậy từng tế bào, khiến trái tim tôi đập như gõ trống:

Bờ vai tôi ươn ướt…giật mình kinh ngạc:

“Rei, anh…anh sao lại khóc…”

“Tôi tưởng là vô vọng rồi chứ…”

“Vô vọng?” tôi kinh ngạc đảo mắt nhìn xung quanh “Ể!!??!! Mọi người đâu hết cả rồi??”

“Tôi đã nhờ Kaito đưa tất cả ra ngoài rồi.”

“Tại sao?”

“Tại sao ư? Để tôi có thể thổ lộ rồi.” Rei-kun quỳ xuống trước mặt tôi, hóa phép từ trong tay một bó ngân liên hoa đỏ diễm lệ

…Ngân liên hoa đỏ…

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em khóc, cũng không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy em rất đặc biệt. Và em, người đang khóc đó, chợt nói…”

<< Nếu tôi cứ khóc mãi thì sẽ không thể làm được gì cả.>>

“Và tôi đã luôn chú ý đến em. Cái cách mà em cười, cái cách mà em luôn kiên cường đối mặt với tất cả, cả vẻ dễ thương của em bên cạnh những đóa hoa ngân liên…không biết tự lúc nào mà tôi đã luôn ghi nhớ…” cậu ấy quỳ trước mặt tôi, từng lời nói, từng câu chữ đều vô cùng chân thực, vì sự chân thành ấy tỏa sáng lấp lánh trong đôi mắt đen như bầu trời đẹp đẽ đó… “Nên cho dù không có hi vọng, tôi vẫn thổ lộ…cho dù em không hề để ý đến tôi…”

“Không phải là em…không để ý…” tôi cúi gằm mặt, cảm thấy mặt mình nóng ran lên

“Còn cái này…” Rei-kun lấy từ trong túi áo ra một chiếc đồng hồ màu trắng bạc sáng lấp lánh, chìa đến trước mặt tôi “…của em…”

Tôi kinh ngạc đến không nói lên lời. Trước khi kịp nhận ra mọi thứ, một cảm giác mềm mại lướt qua môi tôi, và khuôn mặt tinh xảo của Rei-kun ở gần bên…

“Tôi yêu em.”

…nghĩa là tôi yêu em….

Hôm nay là một ngày vô cùng hạnh phúc. Tôi dịu dàng ôm lấy đóa ngân liên đỏ, tay còn lại nắm lấy tay của Rei-kun, cảm nhận được sự ấm áp vỗ về của anh ấy. Thực sự, mặt tôi lúc này chắc chắn là sẽ đỏ hơn cả quả cà chua, nhưng vẫn không chối bỏ nỗi cảm giác tim đập thình thịch, một thứ gì đó ngọt ngào cuốn lấy trái tim tôi.

Đoạn đường bình thường tôi vẫn thường kêu ca sao lại dài quá, bất giác chợt cảm thán một câu tiếc nuối, căng thẳng đan lấy năm ngón tay của Rei-kun, sau cùng lúng túng lại càng không biết phải làm như thế nào

“Shinomiya, em không cần phải căng thẳng vậy đâu.” Rei-kun mỉm cười như đóa hoa nở tưng bừng trong nắng sớm, nhẹ nhàng gõ đầu tôi một cái

“A…” tôi lúng túng giật tay lại, cấp kì như bị bỏng, đỏ mặt cúi gằm đầu. “Rei-kun, em…”

“Aizz…” Rei-kun thở dài, những bàn tay thon dài vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, hồi sau lại dịu dàng xoa đầu tôi. Cậu ấy đột nhiên cúi thấp người, hơi thở nóng hổi phả bên tai quấn quít, khiến tôi kiềm không được mà trái tim hệt như nhảy múa “Em có thể gọi tôi là Rei.”

Tôi hoảng sợ. Trước giờ tôi chưa từng tiếp xúc với ai ở khoảng cách thân mật này, ban đầu có chút không quen, như một phản xạ, tôi dùng hết sức đẩy Rei-kun ra.

Hành động vừa xảy ra tôi liền cảm thấy hối hận.

“Rei…-kun…”

Nỗi thất vọng thoáng hiện qua trong đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy, rất nhanh sau đấy là một sự che giấu hoàn hảo. Đôi bàn tay ấm áp kia rời khỏi đầu tôi, cả bóng người dong dỏng cao đó giữ một khoảng cách với tôi, cười trấn an vỗ về “Tôi không sao, em vào nhà đi.”

Tôi có chút áy náy bước vào nhà. Tôi thực sự không hiểu là mình đang lo sợ điều gì, chỉ là tôi đang có chút linh cảm không lành…

Cánh cửa vừa chuẩn bị đóng lại, tôi không can tâm, đành lấy hết dũng khí cười một cái, nói với Rei

“Rei, sau này gọi em là Ren thì được rồi.” Rồi nhanh chóng biến hút vào cửa.

Tôi không biết mình đã cảm thấy những gì, nhưng nét cười tôi vừa bắt thoáng qua đó cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Đóng sập cửa, tôi mải mê với những chuyện đã xảy ra mà không phát hiện mẹ từ lúc nào đã đứng trước mặt tôi.

“Thưa mẹ, mẹ có việc gì sai bảo ạ?”

Ánh mắt nghiêm minh của mẹ quét qua người tôi, tiết trời không lạnh mà không khí xung quanh tôi băng giá, không tránh khỏi cơn rùng mình. Lòng bàn tay rịn mồ hôi, trong lòng xao động từng hồi gợn sóng dữ dội, tôi cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

“Hôm trước con đã đi đâu?” giọng mẹ không trầm không đục, không cao không thấp, vẫn bình lặng như mặt hồ, nhưng ngữ khí mang chút chất vấn cao ngút

“Con…” tôi đan hai tay vào nhau, hồi sau quyết định nói tất cả với mẹ sự thật “…đã đi gặp cha!”

“Xoảng”

Chiếc tách sứ trong tay mẹ khẽ run lên rồi rơi xuống, âm thanh của thủy tinh vừa lạnh lẽo vừa khô khốc vang lên.

Vội vàng quỳ mọp xuống nền đất, cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ, chợt trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói lạnh giá không chút ấm áp của mẹ

“Ông ta muốn nhận lại con?”

“Vâng, thưa mẹ.” Tôi gật đầu, không ngẩng mặt lên nhìn mẹ mà vẫn chăm chú nhặt mảnh vở dưới nền, hồi sau tiếp lời “Cha cũng muốn đón hai mẹ con ta về cùng.”

Thực sự…nếu từ chối thì chẳng khác nào tôi đang dối lòng, bởi vì đứa con nào sinh ra mà chẳng mong muốn tình yêu thương của cha mẹ, sự ấm áp đùm bọc của gia đình. Đứa trẻ nào sinh ra mà không muốn mình được nhận cha, nhận mẹ, được sống trong sự chiều chuộng của người. Thực sự…thực sự tôi rất muốn sống cùng cha, cho dù cái gia đình kia có bất chấp thủ đoạn để ngồi vào cái ghế thừa kế đó, tôi vẫn muốn tận hưởng cái cảm giác ấm áp cùng dùng chung một bữa cơm, cảm giác quan tâm lẫn nhau…

Tôi đem hết những mảnh sứ gói vào một tờ giấy, cẩn thận vứt vào thùng rác, sau đó lân la đến bên cạnh mẹ, gối đầu lên đùi bà, dịu dàng nắm lấy bàn tay thon của mẹ, nhỏ nhẹ

“Mẹ về ở với cha, được không mẹ?”

Tôi vừa dứt lời, ánh mắt băng giá của mẹ đã dừng trên người tôi. Cả người như bị vô số cột băng đóng trúng, vừa lạnh giá vừa đau buốt. Bà cấp kì hất tay tôi, giận dữ nói

“Ta không cần phải quay trở lại bên cạnh ông ta. Con cũng không cần người cha như vậy!! Sau này đừng gặp ông ta nữa.” Mẹ nghiến răng cảnh cáo, giọng nói đầy giận dữ.

“Mẹ, tại sao mẹ không thể tha thứ cho cha?” tôi gào lên trong bất lực, mẹ tôi sao có thể sống ngần đó năm với hận thù chứ. Tôi biết, tôi biết nỗi thù giết hại cả gia đình đương nhiên ngút ngàn, nhưng cho dù mẹ có hận cha đi chăng nữa, ông bà cũng không thể sống lại, mẹ cũng không thể quay lại như trước, hà tất gì phải níu giữ hận thù cho nỗi lòng thêm trĩu nặng??

 “Shiori, ta nuôi nấng con ngần đó năm, cốt yếu chỉ muốn tránh xa con khỏi ông ta. Bây giờ thì con đã lớn, đã muốn rời khỏi ta rồi hay sao?” bà tức giận, vung thẳng tay

“Không, thưa mẹ.” Tôi ôm má phải đau rát, ngồi bệt trên nền đất, không ngẩng đầu dậy, cúi đầu che đi những tâm tư đảo lộn trong lòng

“Cái người khi nãy ở ngoài cửa, ta không muốn con qua lại với người này nữa.”

“Tại sao ạ?” tôi ngước mắt, nhìn mẹ không hiểu. Đột nhiên trong lòng dấy lên một cảm giác nhói đau lạ thường.

“Đừng thắc mắc, hãy làm như những gì ta bảo.”

“Nhưng tại sao ạ?” tôi bất chấp, nhảy đến cạnh bà, tóm chặt lấy bàn tay mẹ, gương đôi mắt ngơ ngác hỏi

 “Shiori, từ khi nào mà con đã không còn nghe lời ta nữa. Ta cấm con qua lại với người này, đã nghe rõ chưa?”

“Trừ phi mẹ nói cho con biết lí do, con sẽ vẫn đi với Rei.”

“Chát”

Bà vung tay, cấp một đánh lên mặt tôi. Nghiêm giọng, đáy mắt lộ băng sương chưa bao giờ thấy. Vùng má bị đánh đỏ tấy, bỏng rát, đầu nghiêng sang một bên. Tôi cảm thấy tim như bị thắt chặt bởi hàng nghìn sợi dây nhỏ. Tâm tư xáo động rất nhiều. Tại sao??

“Shiori, ta đã nuôi nấng con, chăm sóc, đùm bọc con bao nhiêu lâu nay, con lại vì một thằng con trai không ra gì dám cãi lại lời ta. Chẳng ra cái thể thống gì nữa cả!!” mẹ gằn giọng, quát

“Mẹ đã làm những gì cho con? Bao nhiêu năm qua, mẹ chỉ ngồi trong căn phòng chết tiệt đó, ngoài những khi cần, một tiếng cũng không thèm nói với con. Bao nhiêu năm qua cô đơn, lạnh lẽo, buồn bã, con đều nghĩ rồi mẹ sẽ rời khỏi căn phòng đó, dịu dàng an ủi con. Nhưng con đã lầm!!!” tôi gào lên trong nước mắt, tích tắc sau đó xoay người bỏ chạy.

“Shiori!!”

Tiếng mẹ gọi tôi có chút sợ hãi…

Tôi không biết mình đã ở vườn hoa của Gente tự khi nào, chỉ nhớ là đến lúc bản thân bình tĩnh lại thì đã nhìn thấy những chậu hoa xinh đẹp này. Gente còn một tầng nhỏ ở phía trên, tôi lấy đó làm căn cứ của tôi và Rei. Nơi này buối sáng không hoạt động, còn về đêm thì hệt như một cái đài thiên văn. Tôi ngước đôi mắt buồn buồn của mình lên nhìn bầu trời đêm qua ô cửa kính trong suốt.

“Tìm thấy em rồi.” Bỗng một giọng nói ngọt ngào như tiếng nước chảy vào tai tôi. Bất chợt quay đầu, tôi nhìn thấy dáng vẻ đẹp đẽ như pho tượng tạc của Kei. Đôi mắt màu đen sáng như ánh sao trên bầu trời. Anh đứng đấy, vẻ đẹp khiến sao phải hổ thẹn, khiến trăng lu mờ. Có chút nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười, anh bước đến cạnh tôi

“Sao lại tìm em?”

“Vì mẹ em đang rất lo lắng cho em.” Anh ngồi xuống cạnh tôi, bàn tay thon dài ấm áp bao bọc lấy những ngón tay lạnh ngắt của tôi “Về nhà đi, Ren.”

“Không!!” tôi bướng bỉnh

Rei khe khẽ thở dài, im lặng nhìn lên bầu trời. Tôi bó gối ngồi bên cạnh, thi thoảng nhìn trộm anh ấy vài ba lần. Trong đôi mắt sâu như hồ nước đó phảng phất cả bầu trời đêm tuyệt đẹp nhưng lại mang chút đau thương

“Mẹ tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi. Vì quyền lực, bà lúc nào cũng muốn tôi thật xuất sắc, sự đòi hỏi hoàn hảo ở tôi chưa bao giờ có điểm dừng. Lúc nào tôi cũng phải gượng ép bản thân để không để lộ sự yếu đuối của tôi, nhưng tôi có thể thoải mái nhất khi bên em…”

Nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi như đứa trẻ lên ba của tôi, Rei chỉ cười một cái, bàn tay xoa lên mái tóc của tôi “Về đi Ren. Không cha mẹ nào muốn con mình đi vào vết xe đổ của họ ngày trước, cho nên cho dù có gian nan, có dài đẵng, họ vẫn hướng con cái của mình đi vào một con đường khác, một con đường mới.”

“Việc em thích anh đâu có chuyện gì sai, đương nhiên là sẽ không giống mẹ trước kia. Em không phải tiểu thư, anh cũng không phải người thừa kế của tập đoàn nào đó, tại sao mẹ lại không muốn em gặp anh?”

Tôi cảm thấy cánh tay anh khẽ run lên một cái, rồi sau đó não nề lên tiếng

“Ren, tôi…”

“Được rồi.” Tôi đứng bật dậy, chặn đứng câu nói của anh “Em sẽ quay về. Đừng đi theo em.”

Cũng không kịp đợi anh có bất kì phản ứng nào nữa, tôi bỏ đi.

Cũng không muốn nghe nữa, em đã nghe đủ rồi.

Cũng không muốn hiểu nữa, bởi em đã hiểu quá nhiều.

Rốt cục thì anh cũng giống như mẹ thôi, từ bỏ!! Được thôi!! Vốn dĩ chúng ta cũng chưa từng có một thứ gọi là bắt đầu.

Tôi nhìn thấy mẹ đứng trước Gente. Dáng vẻ nhợt nhạt, khuôn mặt trắng bệch, cả thân hình yếu đuối mỏng manh như tờ giấy, e rằng chỉ một cơn gió mạnh cũng đủ khiến mẹ ngã xuống. Đôi mắt lấp đầy sợ hãi, và hoang mang. Phút chốc nhìn thấy tôi, lập tức có chút nhẹ nhõm nhưng lại che đập bằng ngọn lửa của sự tức giận

“Đứa con đổ đốn này, ta nuôi dạy con bao nhiêu năm, và đây là cái cách con trả ơn ta sao?” mẹ tức giận, giọng run run, nắm tay bất giác siết chặt lại

Lòng vừa dịu đi không bao lâu, phút chốc lại cháy bừng lên. Nỗi ân hận gặm nhắm lấy trái tim tôi khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mẹ phút chốc bị sự cô độc và nỗi uất hận trong lâu nay nhấn chìm, chẳng bao lâu sự cô độc đó bùng lên. Tôi gằn giọng

“Là con tự nuôi dạy mình, là con tự vấp ngã, tự đứng lên, tự học, tự khóc, tự mỉm cười, tự buồn bã, tự an ủi bản thân mình, tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ, tự nhủ bản thân phải hoàn hảo. Rốt cục là mẹ đã cho con những gì?” tôi gào lên đầy chất vấn

Trời đổ mưa. Cơn mưa nặng trĩu. Từng giọt từng giọt như tát thẳng vào mặt tôi, đau rát. Chỉ như vậy tôi mới có thể tỉnh ngộ ra. Mẹ tôi, con người đó dường như có chút xa lạ, rốt cục thì chín năm qua tôi đã sống như thế nào, trưởng thành như thế nào, mẹ có chứng kiến hay là không?

“Đúng rồi.” Tôi mỉm cười chua xót, cười như tự mỉa mai chính mình “Cảm ơn mẹ đã tước quyền được gọi cha của con, cảm ơn mẹ đã tước đi niềm hạnh phúc bên gia đình của con, à còn phải cám ơn mẹ mà bây giờ ngay cả cha mà con cũng không có tư cách gọi.”

“Chát”

Cảm giác đau buốt từ bên má truyền đến, trước mắt là bàn tay đang run rẩy của mẹ. Bà cao giọng, nhìn tôi đầy căm phẫn

“Đứa con bất hiếu, đáng lẽ ta không nên sinh ra con.”

“Phải, đáng lẽ mẹ nên giết chết con từ lúc vừa sinh ra rồi.” Tôi ôm má phải, nước mắt cứ chực trào. Quả thật tôi rất cảm kích cơn mưa này, rốt cục là tôi đang khóc, hay là nước mưa rơi?

Mẹ…mẹ, thực sự hối hận khi đã sinh ra tôi sao??

Vậy thì, tôi còn ở đây làm gì?

Tôi chạy như bay ra con đường trước mắt. Trước mắt bỗng lóa ánh đèn, tiếng còi xe cũng không, tôi bất chợt đứng sựng lại như khúc gỗ.

Chạy! Chạy trốn! Chạy trốn rồi sẽ phải không đối mặt nữa!

“Shiori!!”

Từ phía sau có một lực đẩy lớn, tôi bị đẩy ra khỏi chiếc xe đó, kinh ngạc xoay đầu lại thì đã nghe một tiếng động lớn, thân hình mảnh mai của mẹ bị tông trúng, nằm im trên mặt đường, xung quanh nào cơ man máu là máu.

Tôi lồm cồm bò dậy, run rẩy bò đến bên cạnh mẹ, hai tay run lên đỡ lấy mẹ, run bần bật như cành cây nhỏ đứng trước phong ba bão táp. Tôi sợ hãi, run giọng:

“Mẹ…mẹ, mẹ…mẹ…” tôi cố lay bà “Mẹ, mẹ ơi…”

“Shi…ori…” mẹ chậm chạp đưa tay lên vuốt lấy hai má tôi, yếu ớt “Mẹ xin…lỗi, vì đã đánh…con. Mẹ kh…không ổn…rồi….”

Tôi áp bàn tay nhỏ nhắn của mẹ lên gò má của mình, khóc trong nước mắt “Không đâu, không đâu mẹ. Mẹ sẽ không sao đâu!!”

“Có lẽ mẹ đã…không phải là m…một người mẹ tốt.” Mẹ cẩn thận vuốt ve mặt tôi, dịu dàng nhưng đầy yếu ớt “Con sau này…chắc phải sống m…mình…”

“Mẹ, làm ơn, đừng nói những lời đó…” tôi gập người ôm chặt lấy mẹ. Trên tay là máu, là nước mắt, trong tim là gào thét, là đau đớn, là ân hận. “Mẹ sẽ ổn thôi mà…Con sẽ nghe lời mẹ, con sẽ không cãi nửa bước, con sẽ không bỏ đi, con sẽ từ bỏ Rei mà…” tôi ôm chặt lấy bà, nói trong tiếng khóc

“Mẹ xin lỗi…Yêu con…” bàn tay vuốt ve khuôn mặt tôi trở lạnh, rơi một tiếng nặng nề xuống mặt đường loang lổ máu tươi.

Hoảng hốt nhìn mẹ, chỉ thấy người đã nhắm mắt, xuôi tay, trên khóe môi nở nụ cười an lòng. Mẹ thực sự ra đi rồi sao? Mẹ thực sự bỏ rơi tôi rồi sao? Mẹ thực sự không cần tôi nữa rồi sao??

“Mẹ!!!!!!” tôi đau đớn ngửa mặt lên trời, khóc to như chưa từng được khóc

Mọi thứ xoay vần…thay đổi…!!!

♫♫♪♫♫ ~ ~ ~ Tôi yêu em ~ ~ ~ ♫♫♪♫♫

5 năm sau

Tôi ôm bó hoa huệ màu trắng tinh khôi đứng trước một ngôi mô sạch sẽ khang trang nhưng vô cùng đơn giản. Trên mộ chỉ viết mấy chữ Kinoshita Shinomiya Azusa nhưng đã ngăn cách giữa người với tôi. Đặt tay lên bức ảnh trên mộ, tôi khẽ nở nụ cười, thì thầm, mẹ ơi, con đã về rồi đây…

Xin lỗi vì đã tự tiện rời đi bốn năm mà không cho mẹ biết. Mẹ sẽ không giận con đâu, đúng không?...

Mẹ…con đã làm đúng như những gì mẹ đã dặn…thời gian qua vẫn sống rất tốt, vẫn rất kiên cường và tự đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.

Con cũng đã nhận lại cha Tamaki. Mẹ nói đúng, những điều mà mẹ lo lắng về cha đều đúng. Ông đã lớn tuổi, đi lại thực sự có chút khó khăn, nhưng vẫn không đáng lo lắng nhiều…Con cũng đã học lại những điều mẹ đã viết, đã trở nên mạnh mẽ, rốc cục cũng đã hoàn hảo, luôn dẫn đầu điểm số ở lớp, trở thành hội trưởng hội học sinh của trường, trở thành kẻ đứng đầu tập đoàn Kinoshita.

Con cũng đã hứa là sẽ chăm sóc Kyoya-nii-sama, nhưng có vẻ như anh ấy mới là kẻ chăm sóc con…xem ra con lại làm không tốt lời dặn của mẹ rồi…

Tôi bây giờ không phải là Shinomiya Ren nữa, người này chỉ còn là Kinoshita Shiori. Bốn năm trước, tôi đã rời khỏi Gifu, chính cha đến tận nơi để đón tôi về cùng gia đình, danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế chính thống của tập đoàn Kinoshita. Bốn năm rời khỏi Nhật Bản, tôi đã học hỏi được rất nhiều và tự học cách đứng dậy. Kiêu hãnh và đầy tài năng, tôi là bông hoa hồng có gai, đích nhắm đến của rất nhiều gia tộc khác. Nhưng chỉ có mình anh ấy…

“Shiori-sama, Kaname-sama có hỏi người về chuyện của các cổ đông.” Bác Ling, quản gia của gia tộc, bước vài bước đến phía sau tôi, cung kính gập người, ngữ khí đầy nho nhã

“Thông báo với anh ấy, tôi sẽ về ngay bây giờ.” Tôi lạnh lùng lên tiếng, phẩy tay lệnh cho lui.

Mẹ ơi, con phải về ngay bây giờ, thứ lỗi cho con nhé. Sau này mỗi tuần con sẽ đều đến thăm mẹ.

Tôi đặt bó hoa lên mộ, bàn tay dịu dàng vuốt ve bức ảnh rồi tích tắc lấy lại sự kiêu hãnh của mình, bước đến chiếc xe hơi sang trọng, ra lệnh cho bác Ling trở về công ty.

“Shiori, tiểu muội bé bỏng của huynh, khi nào muội mới chịu lấy chồng đây hả?” Kuroboshi-nii-sama lười nhác gác chân lên bàn, cố tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất. Cặp chân dài trong chiếc quần âu may gọn gàng cùng áo cổ bèo theo phong cách quý tộc Âu đã làm nổi bật lên mái tóc đen cùng con ngươi màu sẫm.

“Tiểu huynh bé nhỏ của muội, khi nào thì huynh mới chịu đem con bé Mao đó về?” tôi ngẩng đầu, vươn vai, rốt cục cũng xong tập hồ sơ. Vẫy tay đưa tập hồ sơ cho bác Ling, tôi thoải mái rót một tách trà.

“Hờ hờ…” Kuoroboshi-nii-sama cười lơ đãng hai tiếng, lấy trái cherry tươi màu anh đào lên bỏ vào miệng. Màu đỏ lan ra trên bờ môi đầy quyến rũ của anh ấy vài vệt đỏ như tơ máu, càng khiến nụ cười đó trở nên quỷ dị, ma mị đến chết người. “Anh sẽ lấy Mao nếu Kyoya chịu lấy chồng.”

“Phụt”

Tôi phun lập tức ra ngụm nước trà trong miệng. Kyoya-nii-sama lười nhác nằm trên chiếc ghế sô-fa dài như một chú mèo, nhưng lại lườm Kuroboshi-nii-sama bằng ánh mắt sắc như dao cạo. Thấy tôi phun ra ngụm nước trà, đôi mắt sắc như diều hâu đó lại chuyển hướng.

Tôi đặt tách trà xuống bàn, cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Húng hắng vài cái, hây dà, chuyện này tôi cũng có biết. Kẻ khác nhìn vào có chút bất tiện, nhưng tôi vẫn thấy trước mắt đây vẫn là một mối lợi. Nhà Cavallone, một trong những gia tộc lớn của Ý, mấy năm trước đã trở thành một cổ đông lớn mạnh của nhà Kinoshita. Người đã nhìn thấy ưng mắt Kyoya-nii-sama nhà tôi chính là người thừa kế, tức lại là Boss của nhà Cavallone, có điều…khụ khụ…người kia là nam…

“Há há…sao nào Kyoya, em nói đúng chớ?” Kuroboshi-nii-sama cười ngả ngớn, dáng vẻ cùng điệu bộ vô cùng thoải mái “Tên là gì nhỉ? Cá…và…lông??”

Đầu tôi xuất hiện mấy vệt đen, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cá…cá…và…..lông sao?? Sao tôi có so sánh mãi mà không thấy sự liên kết giữa Cavallone với Cá và lông?? Trí tưởng tượng của anh quá phong phú.

Tôi nuốt nước bọt, với tay tóm lấy tách trà, vỗ về tâm trạng đang thấp thỏm lo âu. Cho dù trong nhà Kinoshita, kẻ ngoài nhìn vào mới thấy Kaname-nii-sama là kẻ mạnh, nhưng Kyoya-nii-sama mới là kẻ mạnh thực sự. Và điều tôi kiêng kị nhất chính là chọc anh ấy nổi giận. Bình thường nii-sama sẽ không để tâm đến, nhưng một khi đã khó chịu, thì mạng khó giữ, thây khó toàn.

“Kyoya sẽ kết hôn với Cá và lông…” Kuroboshi, anh không thấy không khí trong phòng đã giảm xuống cực kì nhanh rồi sao?? Anh muốn chết thì cũng đâu cần lôi em theo đâu??

“Con ngựa chứng đó…” Kyoya-nii-sama lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt đẹp nhưng tràn đầy sát khí lặng lẽ toát ra thứ ánh sáng mê hồn đầy nguy hiểm, gằn giọng nói “Ta không quen.”

“Phụt”

Nước trong miệng tôi lần nữa lại bị đẩy ra ngoài, có điều, lần này lại bắn trúng Kuroboshi-nii-sama.

“Chẹp chẹp, tiểu muội bé bỏng, muội có kinh ngạc thì vừa phải thôi. Đâu cần phải chơi cái trò dơ bẩn này.”

“Ha ha, em xin lỗi…” tôi cười cầu hòa đầy nịnh nọt “Khăn đây.”

“Shiori anh có chuyện cần…nói…với…em…” Kaname-nii-sama đột ngột xông vào, vừa nhìn thấy tôi cùng với Kuroshi và Kyoya-nii-sama thì liền khựng lại rồi nhỏ giọng dần rồi bỗng dưng cao giọng “Hai đứa sao lại ở đây hả?”

“Hể?” Kuroboshi-nii-sama trợn tròn mắt “Em không được ở đây sao?”

“Anh có chuyện cần nói với Shiori.” Kaname nhíu mày vẻ không hài lòng nói, cẩn thận nhìn tôi “Kyoya, Namimori có biến, Kusakabe tìm em.”

Chưa đợi dứt câu, tôi đã nhìn thấy vạt áo màu đen của Kyoya-nii-sama biến mất sau ô cửa sổ. Vừa vốn dĩ tôi đã quen cảnh này, nên cũng không lấy gì làm lạ nữa. Kaname-nii-sama cười nhạt, lườm Kuroboshi-nii-sama một cái

“Tsukishima Mao tìm em kìa, Kuroboshi.”

Vừa nghe đến cái tên Mao, vạt áo màu xanh biển của Kuroboshi-nii-sama cũng biến mất luôn.

“Nii-sama, anh đuổi Kyoya và Kuroboshi ra ngoài thì có lẽ là việc trọng đại.” Tôi bình thản rót tách trà, nhâm nhi từng chút một

“Shiori, lão già muốn em kết hôn.”

“Với ai cơ?” tôi không chút ngạc nhiên hỏi lại

“Cậu ấm nhà Takahashi.” Kaname-nii-sama tỏ rõ thái độ khó chịu “Chuyện này quá vô lý. Tuy nhiên nhà Takahashi nếu đối địch sẽ gây sức ép với chúng ta, hội đồng đã có biểu quyết và lão già đã quyết định.”

Tôi gật đầu “Giải quyết ổn thỏa.”

“Shiori.” Kaname-nii-sama nhìn tôi đầy kinh ngạc “Bọn họ đang hi sinh hạnh phúc của em. Em đương nhiên không chấp nhận, đúng không? Với lại, kẻ thừa kế của nhà Takahashi nghe đồn là một người thực vật…”

Tôi chầm chậm lắc đầu, cười nhạt “Việc đó có quan trong hay không?? Việc chấp nhận và không chấp nhận? Em đương nhiên không thể vì chút hạnh phúc riêng tư của mình mà đạp đổ cả quyền lợi của tập đoàn Kinoshita.”

“Không được, anh hoàn toàn phản đối chuyện này.” Kaname đan chặt hai tay lại với nhau, hồi sau đứng dậy, toan bỏ đi tìm cha

Tôi đứng dậy, lớn giọng can ngăn “Nii-sama, em sẽ phản đối, nhưng không phải là bây giờ.” Nhấc tay nhìn vào đồng hồ, tôi cười, cùng lúc bước ra ngoài “Nii-sama, anh còn không mau thì buổi tiệc giữa các cổ đông chúng ta trễ mất.”

“Ông Tamaki, cựu chủ tịch tập đoàn công ty Kinoshita xin có đôi lời khai mạc.” Vị MC trong bộ Âu phục màu kem nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng ngàn kẻ của giới thượng lưu trong sảnh. Cha tôi nhanh chóng bước lên khán đài, tuy không còn vẻ phong lưu của những ngày trước, nhưng vẫn là một người đáng kính.

“Hôm nay cảm ơn các vị đã chiếu cố, dành chút thời gian để cùng nhà Kinoshita tham dự buổi tiệc này.”

Ở bên dưới rộ lên những tràn pháo tay như sóng vỗ. Không chịu được những lời nói sáo rỗng này, tôi mỉm cười với boss nhà Cavallone, bước ra ngoài ban công.

Mẹ ơi, có phải con đang làm đúng không??

…hay là, con lại sai ở chỗ nào rồi??

Con vốn dĩ phải nghe theo lời cha, khiến cha vui lòng, thực hiện di nguyện của mẹ, nhưng trái tim con sao mà bức bối quá. Nó rối như tơ vò, lại ngổn ngang như hàng ngàn con kiến di chuyển. Trái tim con khó chịu lắm!!

Con biết con không thể quên được Rei-kun như những gì mẹ nói. Chỉ là con không thể lại dùng thân phận này để gặp lại anh ấy. Có lẽ anh ấy sẽ cho con là kẻ lừa gạt.

Tôi lắc lắc ly Magarita màu xanh óng ánh trong tay. Thứ ánh sáng màu xanh lam tỏa sáng trong ánh trăng dịu dàng lập tức khiến tôi như chìm đắm.

“Em đang tiếc?” từ bên tai tôi vang đến một giọng nói đầy lạnh lùng nhưng đậm đầy quyến rũ. Thì ra là Kyoya-nii-sama

“Nii-sama, tại sao anh lại ra đây?” tôi nghiêng đầu nhìn người anh trai với mái tóc đen và con ngươi diều hâu sắc lạnh, nụ cười nửa miệng bên môi như có chất độc, nhưng vẫn khiến người ta lưu luyến đến không rời “Dino-san ban nãy tìm anh.

“Không quen con ngựa chứng đó.” Kyoya-nii-sama mỉm cười, chỉ e là của trăng cũng phải lu mờ “Vẫn còn nghĩ về thằng nhóc đó?”

Tôi gật đầu, cười khổ “Điều đó là không nên.”

“Không nên với thằng nhóc đó.” Kyoya-nii-sama cười nhạt, xoa đầu tôi “Tập trung vào lễ đính hôn này thì tốt hơn.”

“Anh không định khuyên ngăn em từ chối chuyện này sao?”

“Chính bản thân em sẽ làm nếu em muốn. Bây giờ thì trở lại đi.”

Tôi mỉm cười, gật đầu. Tay vừa chạm lên cửa, tôi lại nghe tiếng Kyoya-nii-sama

“Thỉnh thoảng nên ích kỷ một chút.”

“Và sự kiện chính đó là lễ đính hôn giữa con gái tôi và cháu trai của ông Shima.” Cha tôi vui vẻ nhìn tôi, ánh mắt chờ đợi.

Những quyết định trong tôi chợt tiêu tan khi nhìn phải ánh mắt chờ đợi của ông. Tôi biết, ông thực sự chỉ muốn tôi hạnh phúc, ông cũng biết rằng có lẽ ngoài Rei thì tôi đã không còn chứa nổi ai nữa cả. Tuy có chút không cam lòng, nhưng tôi biết ông vẫn mong nhà Takahashi đối xử tốt với tôi, ít nhất là vậy.

Cho đến khi tôi nhìn thấy người con trai ngồi một chiếc xe lăn ở phía sau khán đài, trái tim bỗng đập dữ dội.

Phải, hình như có chút không cam lòng.

“Đây là cháu trai của tôi.” Ông Shima, chủ tịch tập đoàn Takahashi cười hiền với tôi, đi về phía khán đài, chầm chậm đẩy chiếc xe lăn đó về phía tôi.

Đầu óc tôi bỗng nổ lên một tiếng. Những lời của Kyoya-nii-sama lại chợt hiện lên

<< Thi thoảng nên ích kỷ một chút>>

Tôi…có thể ích kỷ chứ??

“Cho đến tháng 2 này lễ cưới sẽ được tổ chức…”

Không….không không không!!

“Hi vọng các vị có thể tham dự…”

“Không!” trước khi tôi kịp nhận ra điều gì, giọng tôi đã phát ra mất rồi.

Ba kinh ngạc nhìn tôi. Tôi vốn tưởng mình rất sợ hãi, vô cùng kinh ngạc trước hành động này của mình. Không ngờ tôi vẫn có thể bình tĩnh được như thế này. Tôi cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh, giữ thẳng lưng, tôi ép mình phải nhìn vào đôi mắt của rất nhiều người đang dõi theo “Tôi không chấp nhận hôn sự này.”

“Shiori…”

Tôi bước hai bước đến trước mặt ông Shima, cúi thật thấp người một góc chín mươi độ, nghiêm giọng “Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi nhưng tôi không thể lấy cháu trai của ông được.”

“Vì sao?? Vì nó là một kẻ tật nguyền?” Takahashi Shima lên tiếng, nhưng tôi tìm mãi vẫn không thấy trong đó một chút gì đó tức giận, trái lại còn có chút hài lòng. Tuy thắc mắc nhưng không dám ngẩng đầu lên, tôi hổ thẹn tiếp lời

“Bởi vì tôi nghĩ tôi không xứng với cậu Takahashi đây.” Dừng lại một chút, tôi quyết định nói ra những gì mà mình đã tự chôn giấu ngần ấy năm.

Ích kỷ…là có thể sao??

“Tôi yêu một người, tên anh ấy là Rei, mặc dù không phải là kẻ có quyền lực như cậu Takahashi, nhưng đó là người tôi yêu. Thành thật có lỗi nhưng thứ lỗi tôi không thể lấy cháu trai của ông được.

Phải, tôi yêu Rei. Mặc dù bản thân bao nhiêu năm qua vẫn luôn trốn tránh sự thật đó nhưng không lúc nào tôi phủ nhận nó.

Trước mắt tôi nhòe đi. Vì nước mắt sao??

Nhưng…mùi hương quen thuộc này là gì?

“Tôi đã luôn tìm em…”

Từ trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói ấm áp quen thuộc, mà cho dù là hóa thành tro bụi tôi vẫn nhận ra.

“Tôi tìm thấy em rồi…”

Đột nhiên một bó hoa xuất hiện trong tầm mắt tôi. Từng cánh hoa kiêu sa màu đỏ lửa xinh đẹp, kiều diễm, như nhảy múa trước mặt tôi. Ngẩng đầu, tôi kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Khuôn mặt hoàn hảo chưa bao giờ thay đổi. Đôi mắt đen sáng lên sự ấm áp của những vì sao. Mái tóc bồng bềnh, mềm mại như đám mây chưa bao giờ biến mất. Cả dáng người dong dỏng cao kia cũng quen thuộc như chưa từng có những cách xa.

Tôi thấy toàn thân mình như run lên, trước mắt ngày một nhòa đi…

Tôi đang mơ…

“Ngân liên hoa đỏ…”

Là đang mơ!! Đúng vậy!!

Bởi vì Rei đang đứng trước mặt tôi!!

“…tôi yêu em.” Rei giơ hai tay ra trước mặt tôi, cười nụ cười hoa nở trăng tàn “Shiori, tôi tìm được em rồi.”

Ích kỷ…là thứ mà tôi có thể làm được…

Không có gì là không để ý cả…Tình yêu của mỗi người, sẽ giống như một đóa hoa, tiếp tục nở rộ, rực rỡ và mạnh mẽ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #oneshot