Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tống Á Hiên tìm áo sơ mi của Nghiêm Hạo Tường mặc lên người, lại tìm lấy thắt lưng của Lưu Diệu Văn, nhưng chiếc eo nhỏ của bé quá nhỏ so với Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên nhìn xuống cái quần quá khổ, lại nhìn cổ áo sơ mi bị rộng đến lệch sang một bên, tức giận ném chiếc thắt lưng trên tay xuống, hai tay cầm lấy ống quần nhấc lên, bực bội chạy về phía cửa.

"Văn ca!! Em giúp anh mặc quần có được không?"

Lưu Diệu Văn đang ngồi trên sofa chơi game, đang bật mic với đồng đội, bị câu nói của Tống Á Hiên làm cho giật mình, trượt tay khỏi điều khiển, máu đỏ nhuộm đầy màn hình. Đồng đội bên kia dường như cũng nghe được, bắt đầu trêu chọc.

"Văn ca!! Mau mau đi thay quần cho anh trai nhỏ đi nào?!"

Lưu Diệu Văn cũng không tức giận, ngược lại có chút hưởng thụ, bảo bối nhà cậu ỷ lại như vậy, khiến trái tim nam nhi này của cậu cũng sắp tan thành nước.

"Mọi người trật tự chơi game, anh đây đi giúp bảo bối một chút!!" Lưu Diệu Văn thả điện thoại lên bàn, đứng dậy, đi về phía Tống Á Hiên.

Nhìn Tống Á Hiên đang loay hoay mặc quần áo trước gương, Lưu Diệu Văn thầm tát vào mặt bản thân, tại sao lúc nào nhìn thấy bảo bối cũng nghĩ đến những chuyện không đứng đắn.

"Nhanh lên! Văn ca!! Anh trễ giờ mất!!"

Lưu Diệu Văn cũng không gấp gáp, nhẹ nhàng xốc hai bên nách Tống Á Hiên bế lên, đặt người ngồi trên giường, lau đi mồ hôi ở hai bên má, yêu chiều ngắt nhẹ chóp mũi.

"Bảo bối định đi đâu?!! Sao lại chuẩn bị kỹ như vậy nha!!"

Tống Á Hiên nào có thời gian quan tâm đến ý đồ của Lưu Diệu Văn, cố gắng chỉnh lại thắt lưng, đầu ngón tay tròn tròn trắng nõn. Lưu Diệu Văn bị một loạt động tác đáng yêu đánh thẳng vào tim, cũng không đùa giỡn nữa, nghiêm túc giúp anh trai nhỏ mặc quần áo.

Nghiêm Hạo Tường mang hai túi thức ăn đặt trên bàn, đem kem xoài yêu thích của Tống Á Hiên bỏ vào tủ lạnh, sắp xếp rau xanh vào ngăn mát, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

"Tống nhi!! Sắp đến cơm tối rồi, em còn ra ngoài sao?!!" Nghiêm Hạo Tường nếm lại nồi canh hầm mà Tống Á Hiên yêu thích, xoay người nhìn Tống Á Hiên đang mang giày.

"Hôm nay Hạ Nhi dẫn tớ đi gặp một người bạn của cậu ấy, nên tớ sẽ không ăn cơm ở nhà đâu!!!"

Lưu Diệu Văn từ phòng tắm đi ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi, phía trên cởi trần, hơi nước vẫn còn động trên cơ ngực, cả người lan tỏa mùi hương thiếu niên.

"Bảo bối!! Anh bỏ mặc em đi ăn với người khác! Anh thật hư nha!" Lưu Diệu Văn giả vờ bĩm môi, hai mắt rưng rưng, bước đến ôm eo Tống Á Hiên, còn cố tình dùng sống mũi cọ cọ vào gáy người ta.

"Hahhaa!! Em chơi xấu! Anh sắp trễ giờ đến nơi rồi!!".

Mười hai giờ kém.

Nghiêm Hạo Tường ném cuốn sách đang đọc dở trên tay xuống bàn, mắt âm trầm nhìn về phía cửa. Đã gần nữa đêm, mà con cá ngốc nhà hắn vẫn không có ý định trở về, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi, đây chắc chắn là muốn đem hắn bị nhịn đến chết hay sao?!

"Chúng ta ra ngoài bắt con cá ngốc kia về thôi Tường Ca!!" Lưu Diệu Văn quần áo chỉnh tề, đến cả tóc cũng vuốt keo, ánh mắt đỏ rực muốn đi cướp người.

Cả hai vừa xuống tới tầng hầm thì nhận được cuộc gọi của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn nhận máy.

"Bảo bối!! Anh....."

"Xin lỗi!! Đây có phải là số điện thoại của người thân Tống Á Hiên không ạ?!" Đầu dây bên kia lên tiếng ngắt lời Lưu Diệu Văn.

Trái tim Lưu Diệu Văn bị treo lên đến nghẹt thở. Nghiêm Hạo Tường đứng bên cạnh cũng không dám động, bĩnh tĩnh nghe hết cuộc gọi.

Nghiêm Hạo Tường mở cửa quán bar, âm thanh ồn ào lập tức vang lên, khiến hắn khó chịu nhíu mày. Lưu Diệu Văn theo sự hướng dẫn của người phục vụ tìm đến bên bàn của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đang nằm bất động trên sofa, bên cạnh là Hạ Tuấn Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu. Nghiêm Hạo Tường kéo Hạ Tuấn Lâm ra ném sang một bên, một tay bế Tống Á Hiên lên, để đầu bé tự vào vai mình, mạnh mẽ mang ra ngoài. Lưu Diệu Văn cũng tốt bụng kè bạn học họ Hạ ra ngoài, bắt một chiếc taxi, nói ra địa chỉ cho tài xế, sau đó rời đi.

"Hạ....uống nào...tớ với cậu...ợ....Hạ...tớ muốn đi vệ sinh...." Tống Á Hiên nằm trong lòng Nghiêm Hạo Tường lảm nhảm, cọ tới cọ lui tìm một tư thế thoải mái để nằm.

Lưu Diệu Văn nhìn qua gương chiếu hậu thấy Tống Á Hiên không thành thật lăn tới lăn lui, chẹp miệng một cái, tiếp tục tập trung lái xe.

"Ưmm..nóng...tớ không muốn mặc quần!!" Tống Á Hiên ngồi dậy, dùng tay cởi thắt lưng, nhanh nhẹn kéo quần dài xuống ném về phía cửa xe, Nghiêm Hạo Tường nhìn một loạt động tác, trên trán đã sớm nổi gân xanh. Bảo bối của hắn lúc say lại có thể phóng khoáng như vậy, cũng may hắn và Lưu Diệu Văn đến kịp lúc, Nghiêm Hạo Tường tức đến nghiến răng, nhìn cá ngốc của hắn đang gối đầu lên chân mà ngủ ngon lành.

Lưu Diệu Văn bế Tống Á Hiên thả xuống giường, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, lại nhìn xuống chiếc quần lót màu trắng ẩn hiện dưới áo sơ mi, hai chân trắng nõn vì tác dụng của rượu mà dần ửng hồng, yết hầu Lưu Diệu Văn lên xuống liên tục.

"Thu lại cái biểu cảm muốn ăn bảo bối ngay cho anh!!" Nghiêm Hạo Tường mang chậu nước ấm vào đặt ở đầu giường, giúp Tống Á Hiên lau người.

"Hừm....em nghĩ nên đi tắm...!" Lưu Diệu Văn xụ mặt, đi ra ngoài, như chú chó nhỏ không được cho đồ ăn.

"Tường Ca!! Văn Ca!! Tớ muốn hai người.....a!!" Lưu Diệu Văn vừa đi đến cửa đã nghe được giọng nỉ non của Tống Á Hiên, lập tức quay người lại đi vào trong.

"ĐI RA NGOÀI!!" Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng không chịu nổi, đắp chăn cho Tống Á Hiên, bước giường kéo Lưu Diệu Văn đi ra.

"Anh cũng.........hahhaaa!!!" Lưu Diệu Văn nhìn thấy thứ ở giữa hai chân của Nghiêm Hạo Tường cũng đang kháng nghị, cười đến sáng lạng.

"Đi!! Anh em mình cùng đi tắm nước lạnh!!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top