Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

P.3

(Vân ca ngầu quá ngầu = )) )

Nhạc Vân cùng Phụng San che chung một cái ô đến chỗ của quân y. Nửa đêm bị gọi, mấy vị quân y luống cuống thắp đèn đón khách, có hơi lôi thôi một chút.

- Ái da... công tử... - một vị quân y tóc hoa râm mở màn trướng đón khách ... - còn tưởng ai - nhìn Phụng San - có cả Tô cô nương nữa sao? Hai vị có việc gì lại đến đây giờ này? Mời vào mời vào.

Nhạc Vân ôm quyền chào rồi nói:

- Lý tiên sinh, thứ lỗi đã làm phá giấc ngủ của quý vị. Nhưng trong quân có vị khách quý đang bệnh, cần thuốc gấp.

- Có chuyện gì công tử và cô nương vào đây rồi nói. - Vị quân y mời mọc.

Nhạc Vân và Phụng San bước vào trong trướng. Quân y hỏi:

- Vị khách quý đó bệnh tình thế nào? Có cần tiểu nhân đến xem không?

Phụng San nói ngay:

- Không phiền tiên sinh. Chỉ là trúng sương gió đường xa nên phát sốt. Tiên sinh hãy giúp lấy ít thuốc hạ sốt là được. Sáng mai đến xem cũng được.

Vị quân y hơi nhíu mày nhìn Phụng San:

- Cô nương có vẻ rất tinh thông y lý.

- Chỉ là biết qua một chút - Phụng San nhã nhặn - khiến tiên sinh chê cười rồi.

Quân y lại nói:

- Dù sao cũng là trách nhiệm, không thể không đi. Thế này, tiểu nhân sẽ đem theo thuốc cùng hai vị đến đó, phải xem tận tường thì mới yên tâm.

Nhạc Vân sốt sắng:

- Vậy thì đa tạ tiên sinh, mời tiên sinh đi ngay.

Quân y nhanh chóng gói theo vài vị thuốc, xách hộp y cụ đi theo Nhạc Vân và Phụng San.

Quân y đến xem mạch cho công chúa, quả đúng như lời Phụng San nói, là do đi đường vất vả mà sinh nhiệt. Quân y bèn kê lấy vài vị thuốc, bảo mọi người đem đi nấu. Nhạc Vân và Phụng San lại tiễn quân y về trong khi Thái Sương nấu thuốc.

Sau khi tiễn quân y, Nhạc Vân và Phụng San cùng bước song song trở về lều xem công chúa thế nào. Nhạc Vân cầm cây dù trúc, cùng che cho Phụng San. Hai người im lặng đi dưới mưa, không ai nói lời nào. Mãi một lúc, Phụng San mới đột ngột lên tiếng:

- Đau lắm không Nhạc đại ca?

Nhạc Vân giật mình, hỏi trong nghi hoặc

- Muội hỏi cái gì mà đau lắm không?

Phụng San lém lỉnh nhìn chàng:

- Thì hỏi là huynh lãnh giáo huấn của Nhạc soái có đau lắm không?

Nhạc Vân tức thì mặt ửng đỏ hồng, lặp bặp hỏi:

- Sao... sao... muội... biết...?

Phụng San chợt thấy thích thú kì lạ với dáng vẻ hiện tại của Nhạc đại ca. Đầu nghiêng nghiêng, miệng cười nụ, nàng dạn dĩ dùng hai tay kéo hai má Nhạc Vân, giọng sủng nịnh:

- Nhạc đại ca, huynh thật sự rất đáng yêu đúng như lời mọi người nói nha. - Bỏ tay xuống - dáng đi của huynh đã nói lên tất cả.

Nhạc Vân càng giật mình và ngại ngùng hơn nữa, e dè nói:

- Huynh... huynh nhớ mình đã đi đứng bình thường nhất có thể rồi mà.

- Đúng là vậy... - Phụng San liếc nhìn xuống chân Nhạc Vân - đúng là huynh đã cố gắng đi đứng bình thường nhưng có những lúc vẫn lộ ra sơ hở. - Đưa tay hứng mưa - Vả lại, chỗ của huynh đâu phải ở soái doanh, chẳng phải là được gọi đến thì là gì? Buổi sáng còn oai phong lẫm liệt, buổi tối đến gặp phụ thân thì đi đứng liền có vấn đề, huynh lại mới phạm lỗi, muội không thông minh cũng đoán được năm bảy phần. - Ôn nhu nhìn chàng - nhưng huynh không cần ngại với muội đâu. Nam nhi đại trượng phu dám làm dám chịu, lãnh giáo huấn của nghiêm đường thì có gì xấu đâu. Có người muốn có phụ mẫu giáo huấn còn không được. Nghiêm phụ sinh hiếu tử, muội rất ngưỡng mộ Nhạc gia của huynh.

Nhạc Vân nghe minh bạch mọi lời, lòng sinh mến phục cô nương bên cạnh, thốt thành lời:

- Phụng San, muội thật sự rất thông minh và tinh tường, lại thấu tình đạt lí, huynh khâm phục.

- Nhạc đại ca quá khen rồi. - Phụng San nhún nhường - muội chỉ là một nữ tử quê mùa hèn mọn.

Nhạc Vân bất giác nhìn nàng mỉm cười, nụ cười răng khểnh hớp hồn người. Nàng đột ngột quay nhìn và bắt gặp nụ cười đó. Nụ cười có sức mạnh khích lệ cả đại quân thì tất nhiên đủ sức đốn ngã trái tim thiếu nữ. Phụng San vội quay mặt đi để tim không đập loạn.

"Đoàng!" Một tia sét xẹt ngang trời cùng tiếng sấm to. Phụng San bị giật mình, vô thức ngả vào người Nhạc Vân. Nhạc Vân vội đỡ lấy nàng. Cả hai cùng dừng lại. Sợi dây vải lỏng lẻo giữ tóc nàng tuột ra, suối tóc dài mượt bung xõa, phủ lên ngực Nhạc Vân, gió thoảng qua mùi hương nhè nhẹ. Nhạc Vân như đờ đẫn. Nàng xinh đẹp quá, thuần hậu quá. Nàng khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng sinh cảm giác muốn che chở. Nhân gian ngưng đọng dưới tán ô. Hai ánh mắt trong veo nhìn nhau trao đi tâm tư rất lạ. Mưa cứ rơi đều đệm nhịp cho hai trái tim đang gấp gáp đập.

Mãi một lúc, Phụng San mới lấy được bình tĩnh. Nàng ngượng ngùng đứng thẳng dậy, nói cảm tạ Nhạc Vân rồi cùng chàng tiếp tục đi.

Không gian chỉ còn tiếng mưa. Nhạc Vân chợt nói như đùa:

- Để bị muội nhìn ra sơ hở, ngày mai làm sao đối diện mọi người đây?

Nàng bất ngờ đưa cho chàng một lọ thuốc nhỏ, nói:

- Lát nữa huynh về thoa nó vào, sáng mai sẽ thấy đỡ đau hơn. Thoa đều đặn mỗi ngày, vết thương sẽ nhanh khỏi. Thuốc này không dễ kiếm đâu.

- Trương quản gia có chuẩn bị cho huynh rồi. - Nhạc Vân do dự không chịu cầm.

- Nhưng thuốc này rất công hiệu. - Nhét lọ thuốc vào áo Nhạc Vân - huynh ăn đòn nhiều hơn ăn cơm, giữ bên người một ít dược là chuyện nên làm.

Nhạc Vân nghe đến cụm từ "ăn đòn nhiều hơn ăn cơm" thì mặt liền đen lại, chàng hỏi:

- Muội lấy đâu ra câu "ăn đòn nhiều hơn ăn cơm" vậy?

Nàng rất thành thật đáp:

- Ngưu đại ca nói.

Nhạc Vân rủa thầm: "Cái tên Ngưu Thông chết tiệt, đem chuyện không hay ho rêu rao khắp nơi. Để xem hôm nào ta có đánh ngươi không cho biết". (Vân ca ơi, cẩn thận Nguyên nhung nghe thấy = )) )

Nhạc Vân vừa nghĩ đến đó thì cũng vừa đến nơi. Nhạc Vân nói với Phụng San:

- Muội vào đó xem công chúa rồi nói lại tình hình cho huynh. Huynh vào không tiện.

Phụng San gật đầu, bước vào trong. Thái Sương đã nấu xong thuốc. Thuốc nấu không cần nhiều thời gian như thuốc sắc. (Thuốc nấu là bỏ vào ấm nấu khi nào ra chất thuốc là được, tầm 15 phút là xong, còn thuốc sắc là kiểu bỏ vào siêu, đun đến cô đặc). Nhã Tinh đang dỗ công chúa uống thuốc. Ôn Nguyệt công chúa nhờ được lau mát và hạ sốt tạm thời nên đã có phần tỉnh táo. Nàng cự tuyệt không chịu uống thuốc. Nhã Tinh dỗ thế nào cũng không được. Phụng San góp lời cũng không xong. Thái Sương nhìn tình cảnh lộn xộn, chợt hỏi Phụng San:

- A Vân đang đợi bên ngoài đúng không?

Phụng San gật đầu. Thái Sương búng tay, hào hứng nói:

- A Vân miệng lưỡi ngọt xớt hà, từ 8 tuổi đến 80 tuổi đều không thể cự tuyệt trước mị lực của huynh ấy. (Sương tỷ có nói quá không???) Để ta gọi huynh ấy vào dỗ công chúa uống thuốc.

Phụng San nghe vậy thì không nhịn được bật cười:

- Tỷ nói cứ như Nhạc đại ca là kẻ chuyên dụ người.

Thái Sương cười cười rồi bước ra ngoài gọi Nhạc Vân vào.

Nhạc Vân theo Thái Sương vào, tình hình trước mắt là công chúa kiên quyết không chịu uống thuốc mà ba cô gái đều vô phương can thiệp. Nhạc Vân mỉm nhẹ một cái rồi đón lấy bát thuốc trên tay Phụng San và ngồi xuống mép giường. Nhã Tinh đỡ công chúa lùi vào trong một chút nhường chỗ cho Nhạc Vân. Ôn Nguyệt công chúa tự nhiên thấy hồi hộp vô cùng, tim cứ đập loạn xạ. Nhạc Vân nhìn nàng, lên tiếng hỏi:

- Công chúa, công chúa thấy thế nào, có ổn không?

- Ta... ta... - Ôn Nguyệt nhất thời không nói nên lời.

- Công chúa sao không uống thuốc đi? Phải uống thuốc mới khỏi bệnh được. - Nhạc Vân tiếp tục nói.

Ôn Nguyệt công chúa lắc đầu, xua tay:

- Ta không uống, không uống, không uống...

Thái Sương nhíu mày, lẩm bẩm với Phụng San:

- Cô công chúa này thật khó hầu hạ.

Phụng San im lặng quan sát. Nhạc Vân vẫn nhỏ nhẹ:

- Công chúa, có phải công chúa rất muốn đi chơi quân doanh không? Công chúa hãy uống thuốc để hết bệnh rồi mạt tướng sẽ đưa công chúa đi chơi.

Ôn Nguyệt công chúa vẫn lắc đầu:

- Không uống, không uống, thuốc đắng lắm.

Nhạc Vân bèn quay sang Phụng San:

- Muội có thể tìm giúp huynh ít đường không?

Phụng San gật đầu rồi đi lấy đường. Nhạc Vân múc lên một muỗng thuốc rồi nói với công chúa:

- Phụng San đã đi tìm đường. Công chúa uống thuốc này xong thì ngậm đường vào, sẽ không đắng nữa.

Ôn Nguyệt công chúa chớp chớp mắt:

- Nhạc... - ngập ngừng -... tướng quân... ta uống thuốc nhưng tướng quân phải chịu hứa với ta...

- Công chúa muốn mạt tướng hứa gì? - Nhạc Vân hỏi.

Đôi môi khô vì sốt của công chúa run run thốt ra từng chữ:

- Để... ta... gọi... huynh... là... Nhạc... ca... ca.

Nhạc Vân hơi bất ngờ. Và chàng liền từ chối:

- Công chúa, như vậy không được.

- Nếu vậy ta không uống thuốc. - Công chúa giận dỗi rời tay Nhã Tinh, nằm xuống - Tướng quân về đi, ta không uống.

Rồi nàng kéo chăn, quay mặt. Nhã Tinh lay lay:

- Công chúa, đừng như vậy mà. Đừng làm khó tướng quân mà.

Ôn Nguyệt công chúa bặm môi không nói. Nhạc Vân thấy tình hình này thì không còn cách nào khác ngoài chiều lòng người bệnh. Chàng gật đầu:

- Được. Công chúa chịu uống thuốc đều đặn, chữa trị tốt để nhanh khỏi bệnh thì muốn gọi gì cũng được.

Ôn Nguyệt mừng lắm, vẫy tay bảo Nhã Tinh đỡ mình dậy. Gương mặt nhợt nhạt tươi hơn thấy rõ. Lúc này, Phụng San cũng mang vào một bát đường nhỏ. Ôn Nguyệt công chúa lại đòi Nhạc Vân giúp mình uống thuốc. Nhạc Vân vẫn rất ôn hòa, đưa muỗng thuốc tận miệng công chúa.

- Oa... nóng a. - Ôn Nguyệt nhăn mặt khi muỗng thuốc chạm môi.

Nhạc Vân bèn thổi mấy cái rồi lại dỗ:

- Nguội rồi, nguội rồi, công chúa uống đi, ha.

Ôn Nguyệt nhìn Nhạc Vân, sự dỗ dành của chàng khiến người bướng mấy cũng phải chịu. Nàng mở miệng để chàng đút thuốc vào.

- Công chúa thật giỏi. - Nhạc Vân khen khi công chúa uống hết muỗng thuốc.

Rồi chàng lại thổi thuốc, vừa dỗ vừa đút:

- Công chúa, thêm muỗng nữa ha.

Ôn Nguyệt công chúa ngoan ngoãn há miệng để Nhạc Vân đút thuốc. Nhạc Vân cứ như thế đút từng muỗng, từng muỗng thuốc cho nàng.Ôn Nguyệt công chúa không hiểu sao nàng thấy thuốc chẳng những không đắng chút nào mà ngược lại còn... ngọt. Thái Sương ngồi bên bàn trà chống cằm nhìn cảnh tượng đang diễn ra, thầm nghĩ: "A Vân không hổ là đại ca của đám nhóc. Giống dỗ trẻ con quá". Phụng San thì tự nhiên thấy khó chịu trong lòng. Nàng hơi xiết nắm tay, mày cau lại. Nhã Tinh rất ngạc nhiên vì lần đầu tiên nàng thấy công chúa chịu nghe lời người khác làm điều mình không muốn.

Nhạc Vân đút xong thuốc còn cho công chúa ăn ít đường rồi bảo nàng đi ngủ. Nhã Tinh đỡ công chúa nằm xuống, đắp chăn cẩn thận. Công chúa khép mắt ngủ dần. Lúc này, Nhạc Vân mới cáo từ rời khỏi, chỉ mượn cái ô và không cho ai tiễn.

Trời mưa to không dứt.

Nhạc Vân trở về soái doanh thì bốn bề tối om. Chàng thắp đèn, không thấy phụ thân đâu cả.

Nhạc Vân một mình trong doanh trướng, chàng chợt nhớ đến lọ thuốc của Phụng San. Lọ thuốc bằng sứ trắng nhỏ nhắn, nhìn rất xinh. Nhạc Vân cảm giác như vẫn còn ấm hơi tay nàng.

Bên ngoài chợt có tiếng quân sĩ: "Nguyên soái". Biết là phụ thân trở về, Nhạc Vân vội đem lọ thuốc giấu vào người rồi đứng dậy chờ nghênh tiếp.

Nhạc Phi vén màn trướng bước vào. Nhạc Vân bước tới chào. Nhạc Phi cởi ngoại bào đưa cho chàng rồi hỏi:

- Con về rồi? Tình hình công chúa ra sao?

Nhạc Vân vừa đem áo treo lên vừa đáp:

- Dạ, công chúa đã uống thuốc và ngủ rồi. Là do đi đường vất vả. Nghỉ ngơi tốt sẽ không sao nữa. Phụ thân yên tâm.

Nhạc Phi gật đầu một cái rồi ngồi xuống giường cởi giày. Nhạc Vân rót một bát nước mang đến.

- Mời phụ thân dùng chút nước giải khát. - Nhạc Vân hai tay dâng bát nước.

Nhạc Phi thấy vô cùng thích, thầm nghĩ: "Vân nhi rất biết chăm sóc người khác". Rồi ông nhận bát nước, uống một ngụm. Nước lành lạnh mà như có vị ngòn ngọt. Nhạc Vân không biết từ khi nào đã trong tư thế quỳ một gối giúp phụ thân cởi giày. Nhạc Phi như lặng đi. Đứa con này của ông quá chu đáo, môt sự chu đáo hiếm có của một nam nhi ở tuổi thiếu niên. Ở tuổi của Nhạc Vân, nhiều người còn "ăn chưa no lo chưa tới", có thể tự chăm sóc mình thì phụ mẫu đã thấy mừng lắm rồi. Còn trưởng tử của Nhạc nguyên nhung lại biết lo lắng cho người khác một cách chu toàn. Nhạc Phi chợt thấy xót xa. Ông biết con mình biết chăm lo chu toàn cũng vì từ lúc còn thơ đã phải gánh vác trọng trách. Nguyên soái tự nói với mình: "Đứa con này, nếu không rèn giũa thành một viên ngọc sáng thì ta có lỗi với mẫu thân lắm, càng có lỗi với tổ tiên Nhạc gia".

- Vân nhi, vẫn còn chưa sáng, con ngủ thêm một chút đi. - Nhạc Phi nói khi đưa trả bát nước.

Nhạc Vân "dạ" rồi mang bát nước đặt lại chỗ cũ. Lúc trở lại giường ngủ, chàng hỏi:

- Phụ thân, người đã đi đâu?

- Ta thấy trời mưa to quá nên đi xem chỗ các binh sĩ lần trước bị dột đã được sửa chữa lại hay chưa.

Nhạc Vân "dạ" rồi nằm xuống kéo chăn định ngủ. Nhạc Phi nhìn thấy lọ thuốc trị thương trên bàn. Ông chợt nói:

- Vân nhi, con khoan ngủ đã.

Nhạc Vân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn. Nhạc Phi bước tới bàn lấy lọ thuốc trị thương và nói:

- Thoa thuốc trước đi.

- Ấy... không cần đâu phụ thân. - Nhạc Vân kéo chăn kín hơn.

Nhạc Phi loáng một cái đã quay lại giường. Ông giở chăn, nói với Nhạc Vân:

- Con đừng nói là con thấy ngại đó.

Nhạc Vân bị "nói trúng tim đen" nên chỉ biết ấp úng:

- Con...

Nhạc Nguyên nhung trong lòng thấy muốn cười nhưng không thể cười. Ông cốc vào trán đứa con một cái rồi nói:

- Ta là phụ thân của con đó. Con còn ngại với ta?

Rồi không để Nhạc Vân kịp ứng đối, ông đã trỏ xuống giường, giọng chắc nịch:

- Thoa thuốc không phải là nằm như vậy đâu.

Nhạc Vân không biết nên làm gì ngoài chuyện nghe lời nên từ từ trở mình. Lúc chàng nghiêng người, lọ thuốc giấu trong áo rơi ra. Tất nhiên, không qua khỏi mắt Nhạc Phi. Nhạc Vân vươn tay định lấy lại nhưng không nhanh bằng phụ thân. Nhạc Phi cầm lọ thuốc trên tay, xoay một vòng nhìn qua rồi nói:

- Hình như không giống đồ trong doanh trại. - Nhìn Nhạc Vân - là người ta cho con?

Nhạc Vân bối rối ra mặt:

- Dạ.. là của... con. - Vươn tay muốn lấy lại - phụ thân, người trả cho con đi.

- Là thuốc gì đây? - Nhạc Phi nhướng mày hỏi.

Nhạc Vân gãi gãi đầu, đáp:

- Dạ... là... thuốc... - chỉ chỉ vào lọ thuốc của Trương Bảo chuẩn bị - ... là thuốc giống thuốc của Trương quản gia.

Nhạc Phi thấy làm lạ. Ông ngẫm nghĩ rồi nói:

- Nằm ngay ngắn lại. Sẽ thoa thuốc này.

Nhạc Vân dù bất đắc dĩ cũng phải nằm ngay ngắn, vùi mặt vào gối để... đỡ xấu hổ. Nhạc Phi cẩn thận thoa thuốc cho con. Trong hoàn cảnh này, Nhạc Vân tâm tư hết sức lộn xộn. Chàng cảm giác loại thuốc đó vừa như mát, lại như ấm. Thương tích không còn chút xíu đau đớn nào. Là thuốc tốt? Hay do người tặng thuốc? Hay do vì được phụ thân thoa thuốc? Mấy câu hỏi này nếu đem hỏi Nhạc Vân thì chàng cũng không trả lời được. Có lẽ Nhạc Vân thừa hưởng tố chất "biết chăm sóc người khác" từ phụ thân. Bằng chứng là Nhạc soái thoa thuốc êm như ru làm cho con trai đã dần dần đi vào mộng, mang theo đôi mắt của một tiểu cô nương dưới tán ô trong đêm mưa lạnh.

Nhạc Phi thoa thuốc xong, thấy Nhạc Vân đã ngủ, vẻ mặt rất thư thái, lại quá hồn nhiên, ông nhẹ lắc đầu, cười khẽ:

- Tiểu tử, vậy mà cứ luôn miệng nói "con lớn rồi".

Rồi ông cũng giúp chàng mặc lại những thứ cần mặc, đắp lại chăn và để lọ thuốc ngay bên cạnh.

Nhạc nguyên nhung nhìn ngọn đèn cháy yếu ớt. Ông suy nghĩ nhiều điều về xã tắc, sơn hà. Rồi ông lại nghĩ về gia đình. Ông nhớ tới người mẹ tôn kính đang chờ con cháu về đoàn viên. Ông nhớ người vợ hiền tần tảo thay phu quân thờ mẹ nuôi con, tròn câu chung thủy. Ông lại nhớ tới mấy đứa con thơ. Tình thân làm ông xót xa. Ông càng quyết tâm thắng trận trở về, cùng gia quyến chung hưởng thái bình.

Nhạc soái bất chợt lại nhìn trưởng tử đang ngủ say. Vân nhi của ông, đứa cháu đích tôn mà Nhạc thái thái, mẹ ông yêu thương nhất. Đứa con mà ông gửi gắm nhiều kỳ vọng nhất. Cũng là đại ca mà các con ông quý mến nhất. Nhạc Phi chinh chiến xa nhà, rất ít khi gặp con cái. Ông lại dạy con rất nghiêm nên đối với con cái của ông, phụ thân có phần xa cách. Còn Nhạc Vân thì từ nhỏ đã biết bế bồng, chăm sóc đệ đệ muội muội. Còn cùng nhau chơi đùa, học hành. Có lẽ vì vậy mà các thiên kim, công tử Nhạc gia đều rất quấn quít đại ca. Lúc Nhạc Vân ly gia nhập ngũ, phải đợi đến nửa đêm, đệ đệ Nhạc Lôi ngủ say mới có thể lẻn đi. Vì Nhạc Lôi nhị công tử, cách Nhạc Vân bảy tuổi, nghe người nhà nói đại ca sẽ theo phụ thân đánh giặc, cậu kiên quyết không cho, lại nói nếu muốn đi phải cho cậu theo cùng. Cả ngày hôm đó, Nhạc Lôi cứ bám dính lấy Nhạc Vân như sợ ca ca sẽ chạy mất.

Nhạc Phi nghĩ về các con của mình thì lại chợt nghĩ đến một vấn đề. Cô nương tên Tô Phụng San kia, một tiểu cô nương không đơn giản. Ông thấy cô nương đó có vẻ rất kì lạ, thân thế cũng mập mờ. Nhưng sự lương thiện mà cô biểu hiện ra khiến người dù đa nghi như Tào Tháo cũng không nỡ nghi ngờ. Tuy nhiên, đó không phải điều ông bận tâm. Điều ông bận tâm chính là tâm tình của Nhạc Vân hay nói đúng hơn là quan hệ của Nhạc Vân và tiểu cô nương. Bằng trực giác của một người cha, ông có thể nhìn thấy ở con mình sự thay đổi mà người khác có thể không để ý. Ông thấy là từ khi quen biết tiểu cô nương, Nhạc Vân vui vẻ hơn, chỉnh chu hơn, hay ra dáng người lớn hơn. Mấy trò đùa nghịch với Ngưu Thông bớt đi vài phần "ác liệt". Còn hay ngại ngùng, thể diện hơn. Nhiều lúc lại tỏ ra tư lự. Và ông cũng thấy từ ánh mắt, nụ cười, cử chỉ, thái độ của Nhạc Vân dành cho tiểu cô nương đều mang một vẻ rất lạ, không giống như với bất cứ người nào khác, kể cả với cô bạn thân từ nhỏ như Thái Sương. Ông đã biết là vấn đề gì rồi. Là mặt hồ vốn yên bình nay đã bắt đầu gợn sóng, nhưng cũng chỉ mới là những con sóng thật tinh tế, thẳm sâu dưới lòng hồ, mắt thường khó thấy.

Nhạc nguyên soái cứ lặng yên mà suy tư.

Mưa cũng nhỏ hạt dần dần. Phụng San nằm mà không thể ngủ lại. Nàng thao thức với nụ cười tuyệt đẹp của vị thiếu tướng quân in vào tâm trí. Rồi những hình ảnh từ gần đến xa cứ lần lượt tái hiện. Những ánh nhìn lạ lẫm, những cử chỉ ngộ nghĩnh... tất cả, tất cả làm nàng phải mỉm cười. Dòng tâm thức đọng lại hình ảnh lần đầu gặp mặt, nàng vừa tỉnh lại đã thấy trước mắt gương mặt kia, tỉnh lại trong vòng tay chàng, nàng còn bàng hoàng không biết mình đang ở cõi tiên hay tục mà gặp "tiên nhân". Nàng trở mình. Hình ảnh Nhạc Vân đút thuốc cho công chúa chợt hiện ra. Nàng bóp tay vào gối. Nàng chợt thấy lòng mình cuồn cuộn một cảm xúc khó hiểu. Có tiếng lòng ai than: "Nhạc đại ca, huynh cũng giống như tên của huynh vậy, là một áng mây cao xa vời vợi, chỉ có thể nhìn ngắm, không thể với tới".

Buổi sáng ở doanh trại bắt đầu rất sớm. Phụng San từ lúc mọi người còn chưa dậy đã xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, mọi thứ vẫn diễn ra trong trật tự. Tiêu hầu vừa sáng nghe công chúa bệnh đã vội cùng Nguyên Vũ đến thăm và ở lì ở đó. Và công chúa lại phát sinh vấn đề.

- Ta không uống, không uống. - Công chúa vừa đẩy bát thuốc trên tay Nhã Tinh vừa gào - không có Nhạc ca ca cho ta uống ta không uống đâu.

Nhã Tinh dỗ:

- Công chúa uống thuốc đi mà. Nhạc tướng quân bận việc quân, khi xong việc nhất định sẽ đến mà.

Toàn Phong cũng dỗ:

- Thôi nào, thôi nào nào. Nhạc Vân hắn sẽ đến thôi. Muội phải ngoan, uống thuốc đi, hắn biết hắn mới vui.

Ôn Nguyệt công chúa vẫn khăng khăng một mực. Toàn Phong hiểu tính khí công chúa ương bướm, tốt nhất nên chiều ý nên bèn cùng Nguyên Vũ đi tìm Nhạc Vân "cầu cứu".

Ở thao trường, Nhạc Vân đang bận bịu vì phải cùng Ngưu Thông phụ giúp Trương Hiến huấn luyện tân binh mà lứa tuổi thanh thiếu niên chiếm đa số.

"Tay thẳng ra một chút, thế mới đúng", Nhạc Vân ân cần sửa tư thế giương cung cho một tân binh.

"Ngươi đó, ngốc quá đi!", Ngưu Thông bực mình quát nạt một tiểu binh.

Tiếng quát của Ngưu Thông làm Nhạc Vân chú ý. Chàng nhìn về phía đó. Tiểu binh sĩ tuổi chỉ tầm 15, 16, nghĩ là cũng tương đương hai người đang khép nép sợ sệt trước thái độ của Ngưu Thông. Nhạc Vân bèn bước tới can thiệp. Chàng nhắc nhở:

- A Thông, không được quát nạt binh sĩ.

Ngưu Thông cau có:

- Ta cũng không muốn quát. Nhưng tên này ngốc quá, ta nói mãi vẫn không hiểu. Có cầm cây cung cũng không xong.

Nhạc Vân nhìn tiểu binh rồi bảo Ngưu Thông:

- Ngươi qua giúp Trương đại ca. Chỗ này để cho ta.

Ngay lúc này, một binh sĩ chạy đến, hướng Nhạc Vân báo:

- Nhạc tướng quân, hầu gia có việc tìm, nguyên soái cho gọi.

Nhạc Vân gật đầu, nói với Ngưu Thông vài câu rồi theo binh sĩ đi. Khi Nhạc Vân vừa đến nơi, còn chưa kịp chào hỏi thì Toàn Phòng đã nhào tới kéo tay, cuống quít:

- Hiền đệ, hiền đệ, mau giúp, mau giúp a.

- Đại ca, có chuyện gì từ từ nói. - Nhạc Vân ngơ ngác nhìn Toàn Phong.

Toàn Phong không "từ từ" mà vừa kéo Nhạc Vân đi vừa luôn miệng:

- Vừa đi vừa nói đi, phong ba bão táp tới rồi, chỉ có đệ mới thu dọn được thôi.

Nhạc Vân lúc này hoàn toàn bị động, mặc ý Toàn Phong kéo đi đâu thì kéo. Nguyên Vũ đi theo phía sau chủ tử. Nhạc Phi nhìn theo họ, hơi cau mày: "Phiền, càng lúc càng phiền".

Lúc này, ở chỗ công chúa, Phụng San đang kiên trì dỗ dành nàng.

- Công chúa, uống thuốc đi mà, đừng như vậy nữa, Nhạc đại ca rồi sẽ đến thôi. - Phụng San vừa kề muỗng thuốc lên môi công chúa vừa dỗ.

- Ta không uống! Cô phiền quá, tránh ra! - Ôn Nguyệt công chúa hất mạnh Phụng San ra.

Cú hất của công chúa làm Phụng San bị đẩy nghiêng, bát thuốc trên tay cũng rơi xuống đất, vỡ ra. Phụng San vội vàng cúi xuống đất thu dọn. Thái Sương bất ngờ chụp cổ tay nàng lại, cản:

- Muội không cần dọn!

Phụng San chưa kịp hỏi lý do thì đã thấy Thái Sương khó chịu với Ôn Nguyệt công chúa:

- Cô không chịu uống thuốc thì thôi. Bộ tưởng là công chúa thì bọn ta đều phải có trách nhiệm hầu hạ cô hay sao? Đây là doanh trại Nhạc gia quân chứ không phải hoàng cung của cô! Muốn làm nũng thì về cung mà làm nũng. Cô nghĩ Nhạc Vân của bọn ta là nô tài của cô sao mà bảo đến là phải đến? Cô không chịu uống thuốc thì cứ bệnh đến chết đi. - kéo Phụng San đứng lên - muội đi chuẩn bị cơm trưa đi, muội bây giờ là trù nương của doanh trại, không phải nô tì của công chúa.

Ôn Nguyệt công chúa lập tức nổi nóng, trỏ Thái Sương mà quát:

- Hàn Thái Sương to gan! Cô nghĩ là khuê nữ nhà đại thần thì có thể xem thường bổn công chúa hay sao? Chức tước của Hàn Thế Trung cũng đều do họ Triệu ta ban cho. Bổn công chúa có thể đem cả nhà cô xử trảm đó!

- Cô dám gọi thẳng tên của phụ thân ta? Cô là công chúa mà sao không biết phép tắc vậy? - Thái Sương sinh khí - dù cô mang họ Triệu thì cũng phải biết kính lễ người đáng trưởng bối chứ. Nếu không có những người thí mạng sa trường như Hàn gia, Nhạc gia bọn ta thì họ Triệu của cô có thể giương oai được hay sao?

Phụng San thấy tình hình có nguy cơ sinh chuyện bèn kéo Thái Sương ra xa công chúa một chút, nhẹ nhàng khuyên:

- Hàn tỷ tỷ, bình tĩnh lại. Công chúa đang không khỏe, khó tránh tâm tư bất ổn. Vả lại... - nói khẽ - ... vả lại đừng đụng chạm đến hoàng thất, đừng kể chuyện xã tắc giang sơn, rất dễ mang họa sát thân. Chúng ta bị khép tội không sao nhưng để liên lụy Nhạc gia và Hàn gia thì không hay chút nào.

Thái độ nhẹ nhàng của Phụng San quả nhiên có tác dụng, Thái Sương tạm thời dằn được cơn nóng giận. Công chúa thì đang tức giận thở hồng hộc, bên cạnh Nhã Tinh cũng đang khuyên nhủ. Thái Sương nhìn Phụng San mà nói:

- Muội quá lương thiện rồi. Muội không cần quan tâm cô ta đâu. Giúp người là lòng tốt, không phải nghĩa vụ. Thấy cô ta bệnh, chúng ta đã hết lòng rồi. Cô ta khó hầu hạ như vậy thì mặc cô ta.

- Được rồi tỷ tỷ. Công chúa là lá ngọc cành vàng, nếu có bất trắc, mọi người sẽ gặp phiền phức. Cứ để muội. - Phụng San lại bước đến bên cạnh công chúa.

Công chúa mắt trừng trừng nhìn Thái Sương. Phụng San nhẹ nhàng ngồi xuống, ôn nhu nói với công chúa:

- Công chúa, đừng kích động như vậy. Tiểu nữ đỡ công chúa nằm nghỉ nha.

Rồi nàng đưa tay toan đỡ Ôn Nguyệt công chúa thì... "Chát!", Ôn Nguyệt công chúa bất ngờ tát Tô cô nương một cái, còn đẩy nàng ngã xuống đất, quát:

- Chỉ là một dân nữ hèn hạ, tư cách đâu chạm vào người ta?! Bổn công chúa không cần ngươi giả từ bi! - Trỏ vào Thái Sương - ngươi và họ Hàn kia cùng một giuộc. Ngoài trừ Nhạc ca ca ra, ta không cần ai. Các ngươi cút hết cho ta!

Cú đẩy của công chúa làm Phụng San ngã xuống đất, lại xui xẻo là ngay chỗ bát vỡ, mảnh vỡ đâm vào tay nàng, nhỏ máu. Thái Sương giận tràn hông nhưng vội lo cho Phụng San trước. Nàng cúi xuống đỡ Phụng San. Gương mặt yêu kiều in hằn dấu tay đỏ, bàn tay bị mảnh vỡ đâm trúng máu chảy giọt. Phụng San đau đến rơi nước mắt. Thái Sương vội vàng lấy khăn tay đưa cho Phụng San, giục:

- Muội mau băng lại đi, máu nhiều quá.

Rồi Hàn tiểu thư không thể chịu nổi, lớn tiếng mắng:

- Quá đáng lắm rồi! Làm công chúa là có thể tùy tiện đánh người sao? Phụng San hiền lạnh lại yếu đuối như vậy, từ lúc quen biết đến giờ bọn ta còn không nỡ lớn tiếng một câu. Cô là ai mà có thể đánh muội ấy như vậy? Người ta tốt với cô, cô còn ngang ngược. Hôm nay bất kể cô là ai, ta cũng sẽ dạy cô một bài học. Cô biết đánh người thì cũng nên biết chịu đòn.

Và rồi Hàn tiểu thư đã vung quyền lướt tới. Nhưng Nhã Tinh đã kịp chặn lại. Nhã Tinh lạnh lùng nói với Thái Sương:

- Hàn tiểu thư, làm tổn thương công chúa không phải tội nhỏ, e là cả Hàn nguyên soái cũng gánh không nổi đâu.

- Công chúa quý giá còn dân thường là cỏ rác sao? - Thái Sương đẩy Nhã Tinh ra - Cô ta có thể tùy tiện đánh người thì ta cũng có thể tùy tiện đánh cô ta.

Nhã Tinh kiên quyết ngăn cản Thái Sương. Hai cô gái bắt đầu có dấu hiệu quyền qua cước lại.

- Hàn tiểu thư nếu cứ cố chấp thì Nhã Tinh đành thất lễ. - Nhã Tinh bất ngờ trừng mắt nói.

Và rồi nàng thị vệ không nể nang mà chuẩn bị ra chiêu đánh thật. Thái Sương cũng không ngại tiếp. Trước khoảnh khắc cuộc cãi vã trở thành trận ẩu đả thì bất ngờ từ bên ngoài lao vào một bóng người. Rồi có tiếng "vút" cùng tiếng "chát". Thái Sương cảm thấy bị cái gì đó quất trúng, vội bật lùi ra. Nhã Tinh còn chưa hiểu gì đã nghe tiếng Phụng San gọi "Nhạc đại ca". Nhạc Vân thật sự đã đứng giữa hai cô gái muốn đánh nhau kia, trên tay là một cành cây mảnh. Chính cành cây đó đã đánh vào Thái Sương để ngăn cản trận đánh sắp diễn ra.

- A Vân... - Thái Sương giọng đầy kinh ngạc.

Toàn Phong và Nguyên Vũ lúc này mới bước vào. Cả hai bị không khí căng thẳng đang hiện diện làm cho chùn bước. Nhạc Vân, đúng thật là tướng mạo đó, y giáp đó nhưng thần sắc thì... Thần sắc của Nhạc Vân tự nhiên lạnh lùng đến đáng sợ. Ôn Nguyệt công chúa ban đầu còn định gọi "Nhạc ca ca" nhưng cũng bị thần sắc đó làm cho không thể mở miệng. Nhạc Vân ném cành cây xuống, trước tiên là quay nhìn Thái Sương, giọng rất nghiêm:

- Thái Sương, muội mạo phạm hoàng thất, bất kính công chúa, là tội chết đó! Tạ lỗi với công chúa mau.

- A Vân... tình hình lúc nãy.. - Thái Sương tỏ ra uất ức - Lỗi đâu phải do muội.

Nhạc Vân kiên quyết:

- Tình hình lúc nãy ta chứng kiến toàn bộ rồi. Ai đúng ai sai chúng ta khoan hãy bàn. Nhưng tất cả chúng ta đều thọ ân hoàng gia, dù thế nào cũng không thể bất kính hoàng thân. Muội phải tạ lỗi với công chúa.

Thái Sương giận dỗi quay mặt đi:

- Không! Muội không sai! Còn lâu muội mới tạ lỗi với cô ta!

Nhạc Vân rất không vừa ý. Toàn Phong đột ngột can thiệp:

- Hiền đệ, nữ nhân cãi nhau thôi mà, bỏ qua đi.

- Đại ca, chuyện nào ra chuyện đó. - Nhạc Vân rất quyết đoán - Chuyện này để đệ giải quyết.

Toàn Phong cũng không biết làm gì ngoài im lặng. Nhạc Vân lại nhìn Thái Sương:

- Muội có chịu tạ lỗi không?

Thái Sương vẫn im lặng không thèm nhìn. Nhạc Vân bèn nói:

- Được! Muội không tạ lỗi thì huynh thay muội. Nhưng chuyện ngày hôm nay chắc chắn Hàn bá bá sẽ biết.

Thái Sương nghe đến đó hoảng hốt. Ngay lúc Nhạc Vân đã phất áo choàng toan hạ quỳ thì nàng liền cản lại, rất bất đắc dĩ nói:

- Được. Được. Huynh nói sao thì làm vậy. Muội tạ lỗi là được chứ gì.

- Vậy thì làm đi. - Nhạc Vân hối thúc.

Thái Sương bĩu môi, giậm chân một cái rồi bước đến trước mặt Ôn Nguyệt công chúa, tay bắt qua eo, nhún chân, đầu hơi cúi, nói:

- Hàn Thái Sương mạo phạm, xin công chúa thứ tội.

Ôn Nguyệt công chúa cay cú nhìn Thái Sương. Nhạc Vân cũng bước tới, cúi lễ:

- Công chúa, Nhạc Vân thay mặt người muội muội chưa hiểu chuyện này mà cầu tình. Mong công chúa có thể nể mặt mà bỏ qua, không truy cứu nữa.

Ôn Nguyệt công chúa dù giận nhưng mà với Nhạc Vân trước mặt thì vạn lần không thể nổi giận. Nàng cũng đã bình tĩnh hơn, bèn nói:

- Chuyện này cũng không ai muốn, không sao đâu, hiểu lầm thôi.

- Tạ công chúa. - Nhạc Vân rất đúng quy củ mà đáp. (Sao có cảm giác có mùi "mỹ nam kế" đâu đây?)

Đến đây, Thái Sương xem như đã xong thủ tục, trong lòng cũng còn ấm ức nhưng không thể sinh sự nữa, đành lui về một bên. Nhạc Vân lại quay sang Phụng San. Nàng đôi mắt ngấn lệ, tay giữ cái khăn che vết thương còn chưa kịp băng, dấu ấn bàn tay trên má đang có vẻ sưng lên, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Nhạc Vân nhìn mà chợt thấy đau nhói trong lòng. Chàng bước tới, kéo tay che vết thương của nàng ra xem rồi lấy khăn của Thái Sương cẩn thận băng vết thương lại. Nàng giật mình, muốn rút tay lại nhưng đã bị chàng giữ chặt. Nhạc Vân băng xong vết thương thì nói:

- Muội dưỡng thương cẩn thận. Mau đi thoa thuốc đi, vết thương trên mặt không nên để lâu. Một chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện.

Nàng gật đầu, nói cảm tạ rồi rời khỏi. Chờ Phụng San đi khuất, Nhạc Vân mới cúi xuống nhặt sạch toàn bộ mảnh bát vỡ gói vào cái khăn mà Phụng San lúc nãy làm rơi. Ai cũng nhìn mà chẳng ai nói được gì. Sau khi nhặt xong mảnh bát, chàng đứng thẳng dậy, rất đường hoàng, đỉnh đạc, mà nói với Ôn Nguyệt công chúa:

- Công chúa,chiến tranh loạn lạc, bá tánh lầm than, khổ sở trăm bề. Từng cái chén cái bát đều rất quý giá. Các tướng sĩ lăn lộn sa trường, nhiều khi bị thương không có thuốc để chữa. Một bát thuốc công chúa hất đổ đi có khi lại là sinh mạng của một kẻ khác. Công chúa còn được ở lại Đại Tống, có từng nghĩ tới những vị nương nương, công chúa và thân quyến khác của mình đang ở phương Bắc (bị bắt về bên Kim) chịu khổ, ăn không no, mặc không ấm hay chưa? Con người ta không ai vì hầu hạ một người khác mà sinh ra nên không ai có quyền bắt kẻ khác phải chiều lụy mình. Công chúa phụng thể cao quý, nếu có gì sơ sót, Nhạc gia quân không thể gánh vác nổi. Quân doanh vốn không phải là nơi công chúa nên ở. - Quay nhìn Toàn Phong - Phiền đại ca thu xếp hộ tống công chúa hồi cung. Công chúa ở lại đây, có điều gì không chu toàn, gia phụ khó mà đối mặt với triều đình, Nhạc Vân lúc đó sẽ trở thành đứa con bất hiếu, Nhạc Vân thật sự không nhận nổi.

Nhạc Vân nói đến đây thì quay lưng bỏ đi. Toàn Phong còn chưa kịp gọi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top