Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

P.6

Trời nhá nhem tối. Nhạc Vân thiếp đi từ khi nào cũng không rõ. Chợt, có một bàn tay lay nhẹ, đánh thức chàng. Nhạc Vân nheo nheo mắt, đưa tay dụi dụi. Thì ra là Ngưu Thông. Thấy Nhạc Vân đã thức, Ngưu Thông nói:

- Ngươi ngủ say quá, cơm chiều cũng không ăn. Trương đại ca nói nên để ngươi ngủ thêm một chút nên bây giờ ta mới mang cơm cho ngươi. Nhanh ăn đi. Phụng San đã hâm nóng rồi.

Nhạc Vân không quan tâm phần cơm, chỉ vừa xoa mông vừa nói bâng quơ:

- Hình như đã trễ lắm rồi? - Chợt giật mình - Ta phải đi tuần.

Và chàng bật người dậy nhưng cơn đau đã kéo gí chàng xuống giường. Ngưu Thông vội bước qua can:

- Ngươi còn đi nổi sao? Tốt nhất đừng có cử động.

Nhạc Vân gấp gáp:

- Không được. Tự ý bỏ quân vụ là tội chết đó. Phụ soái sẽ trảm ta mất. Giúp ta đứng dậy...

Ngưu Thông lắc đầu thương hại, vừa vỗ vai Nhạc Vân vừa nói:

- Quên báo với ngươi, đêm nay ngươi không cần đi tuần.

Nhạc Vân nhíu mày khó hiểu. Ngưu Thông giải thích:

- Hôm nay có người phạm quân kỷ, bị phạt đi tuần nên Nhạc thế bá bảo ta nói với ngươi không cần đi nữa.

Nhạc Vân thở phào, thầm vui mừng. Thật sự thì chàng đúng là đi không nổi nữa. Ngưu Thông bảo Nhạc Vân nhanh ăn cơm cho nóng. Nhạc Vân bảo:

- Thôi, ta không ăn. Ta muốn ngủ một lúc.

Ngưu Thông có vẻ không bằng lòng:

- Cái tên này. Buổi trưa ngươi hờn dỗi không chịu ăn. Giờ cũng không ăn. Ngươi bị đánh không chết nên muốn bị đói chết sao? Nhanh ăn.

- Nhạc Vân bặm môi, lắc đầu. Ngưu Thông dọa:

- Ta sẽ mách phụ soái ngươi, sẽ lại đánh ngươi nữa.

Nhạc Vân giận dỗi:

- Ngươi thích thì cứ mách. Ta bị đánh đến mức này rồi, đánh thêm nữa cũng không sao. Bất quá bị đánh chết thì thôi.

Nói rồi quay mặt đi. Ngưu Thông sững sờ. Cái tên tiểu Vân tử này. Bình thường oai phong uy dũng, nói toàn đạo lý, hôm nay sao lại như thế? Ngưu Thông nhìn bộ dạng của Nhạc Vân lúc này, không biết nên diễn tả thế nào. Cũng không thể để Nhạc Vân nhịn như vậy, Ngưu Thông bèn ngồi xuống, múc thìa cơm, dỗ:

- A Vân ngoan nào, đừng lãng phí quân lương, ăn đi. Một chút cũng được.

- Ta bảo không ăn mà. - Nhạc Vân cắn chặt môi.

Ngưu Thông thỏa thuận:

- Ngươi ăn cơm rồi ta làm mặt xấu cho ngươi xem nha.

- Mặt ngươi không cần làm cũng xấu rồi. - Nhạc Vân giọng rất phũ phàng.

- Ngươi... - Ngưu Thông tức nghẹn lời.

Nhạc Vân đẩy thìa cơm trên tay Ngưu Thông ra, phồng má, quay mặt đi. Ngưu Thông xị mặt bất lực.

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Ngưu đại ca, để cho muội.".

Ngưu Thông quay nhìn. Phụng San tay bẻ khay trên có hai cái bát, ánh mắt nhu mì. Ngưu Thông đứng dậy, nói:

- Ta bó tay rồi. Giao hắn cho muội.

Phụng San gật đầu, nói:

- Phần cơm đó huynh có thể mang ra ngoài, huynh ăn thêm thì ăn, không thì cứ chia cho các binh sĩ. Đừng bỏ phí.

Ngưu Thông "ừm" một tiếng rồi bê mâm cơm bỏ ra ngoài. Phụng San bước đến bên giường, đặt khay xuống, ngồi bên cạnh Nhạc Vân, dịu dàng cất giọng:

- Nhạc đại ca.

Nhạc Vân dao động trong lòng nhưng vẫn ngoảnh mặt. Giọng Phụng San ngọt tận đáy lòng:

- Nhạc đại ca, nhìn muội một chút đi. - Đỡ đầu Nhạc Vân xoay về phía mình.

Nhạc Vân để yên cho bàn tay nàng xoay mặt mình, gương mặt thuần khiết của nàng hiển hiện giữa hai đồng tử. Phụng San mỉm cười thật diễm lệ:

- Nhạc đại ca, đừng tự ngược đãi bản thân mình như vậy.

Nàng lấy cái bát lớn, khuấy nhẹ, mùi thơm hấp dẫn bốc lên. Phụng San múc một thìa canh trong bát, giải thích:

- Muội có nhờ Hàn tỷ tỷ đi vào thôn trang mua một ít sườn heo và nấm đông cô, hầm cho huynh bát canh. Huynh ăn đi cho mau lại sức. Huynh đã không ăn gì cả ngày rồi.

Nàng nói xong thì đưa thìa canh lên miệng thổi nhẹ. Mùi canh thơm ngọt làm cái bụng đói của Nhạc Vân cồn cào từng cơn. Nhưng chàng vẫn mím chặt môi. Phụng San đưa thìa canh đến miệng chàng, dỗ:

- Nhạc đại ca, ăn một chút đi mà.

Nhạc Vân quay mặt đi tránh mùi thơm kích thích kia. Phụng San lại khuấy canh, hết sức ngọt ngào:

- Nhạc đại ca, canh này muội hầm suốt mấy canh giờ cho huynh đó. Huynh như vậy muội rất đau lòng.

Nhạc Vân như tan chảy cả cõi lòng. Chàng không đủ sức kháng cự lại sự chu đáo dịu dàng này. Phụng San lại kề thìa canh, nói:

- Nhạc đại ca, huynh nếm thử một chút thôi cũng được.

Nhạc Vân quay lại, không nói không rằng hớp lấy thìa canh. Và chàng không thể tiếp tục đấu tranh nữa. Món canh ngon ngọt vô cùng, chỉ hớp một ngụm đã cảm thấy vô cùng khoan khoái. Tô Phụng San ánh mắt nhất mực ôn nhu, môi hồng hé cười. Toàn bộ những điều đó khiến Nhạc Vân không thể cưỡng lại. Mắt chàng ánh lên một sự thích thú:

- Ngon quá. Thật sự rất ngon.

- Ngon thì tốt. - Phụng San múc tiếp - Vậy huynh ăn hết nha.

Nàng rất thận trọng thổi nguội canh rồi mới bón cho chàng. Nhạc Vân ăn từng thìa, từng thìa canh trong cái cảm giác lâng lâng khó tả. Cả hai nói nói cười cười, vui vẻ vô cùng. Nhạc Vân ăn canh xong, Phụng San lấy cái bát nhỏ, là bát thuốc, bảo chàng uống. Nhạc Vân chợt nũng nịu:

- Muội bón thì huynh mới uống.

Phụng San phì cười, tiếp tục bón thuốc cho chàng. Thuốc không đắng một chút nào. Nhạc Vân nghĩ cho dù uống một trăm bát chàng cũng sẵn lòng. Tiếng cười của đôi trẻ trong trẻo vô cùng.

Bên ngoài màn trướng, Nhạc Phi lặng im quan sát diễn biến bên trong. Tiểu cô nương Tô Phụng San chăm sóc nhi tử của ông ân cần ra sao, chu đáo ra sao ông đều thấy hết. Nhạc Vân vui vẻ thế nào, hạnh phúc thế nào ông cũng cảm nhận được. Nhìn đủ lâu, ông lặng lẽ quay lưng trở về soái doanh.

Bước chân chậm rãi, Nhạc Phi nghĩ ngợi nhiều điều. Nhạc Vân có lẽ không còn nhỏ nữa. Tô cô nương đó là một cô nương tốt, dung mạo yêu kiều, lễ độ hiểu chuyện lại rất siêng năng chịu khó. Cô ấy chẳng những không quản ngại Nhạc gia hành quân khó nhọc mà còn tận tình đối đãi với Nhạc Vân, với Nhạc nguyên nhung cũng cung kính phải phép. Tâm tư của nhi tử, nguyên soái cũng hiểu đôi phần. Ông thở nhẹ, chỉ hiềm một điều, cô nương này quá bí ẩn, thân thế chẳng rõ ràng.

Trở về soái doanh, Nhạc Phi vẫn một nét trầm mặc. Trời tối hắn, khắp doanh trại đều đã thắp đuốc. Trương Bảo thắp thêm đèn trong trướng. Nhạc Phi bảo:

- Trương quản gia, ông đi gọi Tô Phụng San đến đây cho ta hỏi chuyện.

Trương Bảo khá ngạc nhiên nhưng cũng chẳng hỏi thêm. Quản gia rời đi không lâu thì Phụng San đến.

"Bái kiến nguyên soái." - Tô cô nương theo phép nhún người thi lễ trước án.

Nhạc Phi phất tay:

- Miễn lễ. Cô nương ngồi xuống đi, ta có vài chuyện cần nói.

Nàng nhã nhặn giữ lễ:

- Thứ bậc tôn ti không thể quá phận, tiểu nữ không dám nhận tọa, xin được đứng thưa chuyện cùng nguyên soái.

- Ta cho phép. Cô nương cứ ngồi. - Nhạc Phi nhấn mạnh lần nữa.

Phụng San đáp lễ:

- Tạ ơn nguyên soái.

Rồi nàng khẽ khàng nâng vạt áo ngồi xuống ghế. Nhạc Phi không bỏ sót bất cứ động tác nào của tiểu cô nương, ông đánh giá cao sự ý tứ, đoan trang của nàng. Đợi Phụng San ổn định rồi, nguyên nhung nói:

- Tô cô nương, cô ở doanh trại cũng lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa biết gốc gác của cô. Nhìn cô dịu dàng cao nhã, không giống nhi nữ nhà bình dân bá tánh.

Phụng San từ tốn đáp:

- Hồi nguyên soái, tiểu nữ là người Khai Phong, phụ mẫu vốn có một cửa hiệu buôn tơ lụa nhỏ, cuộc sống không đến nổi thiếu thốn. Nhưng từ khi quân Kim xâm chiếm, gia đình tiểu nữ phải chạy nạn khắp nơi. Trên đường tị nạn còn gặp phải quân Kim cướp giết. - Mắt nàng ngấn nước - Gia quyến đều vong mạng, tiểu nữ may mắn được Nhạc công tử và Hàn tiểu thư cứu giúp.

Nàng nói rồi thì đưa khăn tay chậm qua mắt. Nhạc Phi ôn đạm cất tiếng:

- Cô nương đừng quá xúc động. Vậy cô nương có còn thân thích nào không?

Phụng San lắc đầu:

- Dạ không. Tiểu nữ từ nhỏ sống bên phụ mẫu, không còn thân thích nào khác.

Nhạc Phi thở nhẹ:

- Tô cô nương. đây là doanh trại Nhạc gia quân, cô nương không thể cứ ở lại đây mãi. Cũng sẽ đến lúc cô phải trở về nhà.

Nghe Nhạc Phi nói vậy, Phụng San tỏ ra hoảng hốt, nàng quỳ xuống, bật khóc:

- Nhạc nguyên nhung, xin người đừng đuổi tiểu nữ. Tiểu nữ chẳng biết đi đâu cả. Tiểu nữ thân cô thế cô, không biết ngoài kia sẽ sống thế nào. Cầu xin người đừng đuổi tiểu nữ, tiểu nữ nguyện làm nô làm tỳ hầu hạ các vị, chỉ cần cho tiểu nữ một chốn dung thân.

Vẻ ủy khuất lê hoa đới vũ của nàng khiến Nhạc Phi ái ngại. Ông bảo:

- Cô nương đừng kích động. Ta chưa nói là sẽ đuổi cô. Đứng lên trước đi.

Phụng San vẫn chưa chịu đứng lên. Lúc này, Trương Bảo bước vào tâu:

- Nguyên soái, tiểu thư về rồi.

Nhạc Phi thoáng mỉm cười, bảo:

- Cho vào. - Nhìn Phụng San - cô nương đứng lên đi, chúng ta sẽ nói sau.

Phụng San đứng dậy, lau đi nước mắt. Từ bên ngoài, một vóc dáng yêu kiều bước vào trướng.

Một tiểu cô nương trang lứa với Nhạc Vân mặc ngoại y màu xanh da trời dài đến qua gối, ngoại y ngắn tay để lộ tay áo trung y dạng hẹp màu hồng nhạt, yếm trắng thêu hoa phù dung, dưới vận váy trắng xen hồng, chân đi hài trắng thêu chỉ xanh, tay cầm trường kiếm, vai đeo tay nải màu nâu, thong thả tiến vào. Cô nương đến trước án soái hành lễ:

- Bái kiến phụ soái, nữ nhi phục mệnh.

Nhạc Phi ánh mắt từ ái xen lẫn nghiêm nghị nhìn nàng:

- Tuyết Nhi, con đến chỗ Hàn nguyên soái giải lương kết quả ra sao?

- Bẩm, Hàn bá phụ đã hỗ trợ quân lương cho chúng ta, con đã cho đưa vào trong kho. - Hai tay nâng một cuộn thư - Còn đây là quân thư Hàn bá phụ gửi cho phụ soái.

Trong trướng chẳng có ai khác, Phụng San lanh lợi bước đến nhận thư đặt lên án soái. Nhạc Phi tỏ ra rất vừa ý. Cô nương mới vào thái độ rất thân thiện:

- Tô cô nương, vẫn khỏe chứ?

- Tạ Nhạc tiểu thư quan tâm, tiểu nữ vẫn khỏe. - Phụng San giữ kẽ đáp.

Nhạc Phi lên tiếng:

- Được rồi Tuyết Nhi, con đường xa trở về, nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai vẫn đúng giờ đấy.

- Nữ nhi đã rõ. - Cô gái hành lễ - Phụ soái an hảo, nữ nhi cáo lui.

- Cô cũng lui đi. - Nhạc Phi bảo Phụng San.

Tô cô nương cũng chào lui. Hai cô gái kẻ trước người sau rời khỏi soái doanh. Nhạc Phi mở quân thư ra xem.

Tuyết Nhi cùng Phụng San về trướng của các cô nương. Nàng vừa bước vào, Thái Sương đã hớn hở vui mừng ôm ngay lấy:

- A Tuyết! Muội trở về rồi. Thật vui quá đi.

Hai người nói nói cười cười. Chủ tớ Ôn Nguyệt ngạc nhiên nhìn. A Tuyết cũng tỏ ra ngạc nhiên. Phụng San nhanh nhẹn giới thiệu:

- Nhạc tiểu thư, đây là Ôn Nguyệt công chúa và Nhã Tinh thị vệ, sẽ ở lại doanh trại một thời gian. Còn đây là nghĩa nữ của Nhạc nguyên soái, tiểu thư Nhạc Tuyết, nữ tướng Nhạc gia.

Nhạc Tuyết vừa nghe danh xưng của Ôn Nguyệt liền lập tức hạ gối hành lễ:

- Tiểu nữ Nhạc Tuyết bái kiến công chúa. Tiểu nữ không biết công chúa ở đây, không tròn nghi lễ, xin công chúa xá tội.

Ôn Nguyệt có lẽ chưa kịp hiểu chuyện gì. Nhã Tinh nghĩ bụng: "Nhạc nguyên soái dạy dỗ quá cẩn thận, nhi tử dưỡng nữ đều khiêm cung cẩn trọng". Nghĩ rồi, nàng nhắc chủ tử:

- Công chúa, nàng ấy là tiểu thư Nhạc gia, là nghĩa nữ của Nhạc nguyên soái.

Ôn Nguyệt lúc này mới cất lời:

- Nhạc tiểu thư miễn lễ.

Nhạc Tuyết khấu tạ rồi đứng dậy. Đoạn, nàng nắm tay Phụng San, rất thân mật nói:

- Ta chỉ là nghe theo sai bảo của phụ soái, chẳng dám xưng nữ tướng gì đâu. Mà đừng gọi tiểu thư gì đó xa lạ quá, ta gọi cô là San San, cô gọi ta là A Tuyết giống như Thái Sương tỷ tỷ gọi nhé.

Thái Sương gật đầu tán thành. Phụng San mỉm cười, gọi:

- A Tuyết.

Nhạc Tuyết tươi cười đáp lại. Nàng tháo tay nải đưa cho Thái Sương:

- Hàn bá mẫu sai muội mang đồ cho tỷ.

Thái Sương nhận tay nải, mỉm cười cảm ơn. Nhạc Tuyết vén tóc, hỏi:

- Mà đại ca đang ở đâu? Thật muốn gặp huynh ấy.

Nghe nàng nhắc đến Nhạc Vân, mọi người đều tỏ vẻ ái ngại. Thái Sương nói:

- A Vân ở trong trướng, muội cứ đến đó.

- Được. Vậy muội đến tìm đại ca.

Đoạn nàng hành lễ với công chúa, chào những người còn lại rồi rời đi.

Nhạc Tuyết là con gái nuôi của Nhạc Phi. Nàng cùng tuổi với Nhạc Vân, chỉ kém vài tháng. Phụ thân nàng vốn là huynh đệ nối khố với Nhạc Phi, cùng mang họ Nhạc. Vợ ông băng huyết khi sinh, ông đành mang con đến nương nhờ dòng sữa của Nhạc phu nhân, sinh mẫu của Nhạc Vân. Trong một cơn gia biến, vì cứu Nhạc lão phu nhân thoát hiểm, ông chẳng may vong mạng, để lại hai đứa con gái song sinh còn đỏ hỏn. Để đáp tạ ân tình, lão phu nhân cưu mang hai đứa trẻ mồ côi. Nhạc Phi nhận hai đứa trẻ làm nghĩa nữ, xếp làm muội muội của Nhạc Vân. Trong cặp song sinh, Nhạc Tuyết là tỷ tỷ.

Nhạc Tuyết được Nhạc gia nuôi dạy chu đáo, sớm trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, ngoan ngoãn. Nàng lại ham thích võ nghệ, siêng học binh thư, thường cùng Nhạc Vân rèn luyện miệt mài. Nhạc Phi có ý không muốn cho nữ nhi theo nghiệp binh đao, một phần cũng vì lão phu nhân không bằng lòng. Nhưng Nhạc Tuyết tha thiết cầu xin. Nhạc Vân cũng hết lời xin giúp. Sau lại có phu nhân của Hàn Thế Trung, vốn là anh thư cân quắc, sát cánh cùng phu quân chinh chiến sa trường đem lời khuyên can. Hàn phu nhân dùng chính mình làm tỷ dụ rồi lại nhắc đến những tấm gương tiền triều như nữ tướng Dương gia làm lý lẽ. Lão phu nhân và Nhạc Phi bị thuyết phục, đồng ý cho Nhạc Tuyết tòng quân. Lão phu nhân ân cần dặn dò cháu gái lúc chia tay. Nhạc Vân hứa sẽ hết sức bảo vệ, chăm sóc muội muội.

Nhạc Tuyết trung dũng quả cảm, từ nhỏ theo Nhạc Vân trau dồi võ nghệ nên ở trong Nhạc gia quân nhanh chóng thuyết phục được lòng người. Nàng dần trở thành một nhân tố đắc lực bên cạnh Nhạc Phi. Nhạc Phi giao cho Nhạc Vân cai quản Bối Ngôi Quân - đội quân tinh nhuệ nhất của Nhạc gia, chuyên đảm nhận những nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm, có Ngưu Thông và Nhạc Tuyết làm trợ thủ. Người ta thường thấy trong những trận chiến, Nhạc Vân đi trước tiên phong, Nhạc Tuyết phía sau tập hậu, huynh muội khí thế như nhau, kiêu dũng vô cùng. Nhạc Phi đối với Nhạc Tuyết tuy có phần ôn nhu, mềm mỏng nhưng cũng không thiếu sự khắc khe, cứng rắn. Nhạc Tuyết tuy tuổi vẫn còn trẻ nhưng suy nghĩ rất chững chạc, không hề có thói kiêu kỳ, nũng nịu của thiếu nữ thường tình. Trước sự nghiêm khắc của phụ soái, nàng vẫn một mực kính cẩn, phục tùng tuyệt đối. Nhạc Phi đối với dưỡng nữ này vừa yêu quý lại vừa tự hào. Người người ngưỡng mộ Nhạc gia trung hiếu vẹn toàn. Thời điểm trước khi Tiêu Hầu và công chúa đến, Nhạc Tuyết nhận nhiệm vụ đi giải lương, hôm nay vừa trở về.

Nhạc Tuyết bước vào trướng. Trương Hiến đã đi ban quân lệnh ban đêm cho doanh trại. Nhạc Vân chăm chú đọc binh thư. Tiêu Hầu vừa uống trà vừa huyên thuyên. Nhạc Tuyết vừa bước vào, Tiêu Hầu trông thấy nàng liền tỏ ra vui mừng:

- Nhạc Tuyết muội muội.

Nhạc Tuyết hành lễ:

- Bái kiến Hầu gia đại ca.

Nguyên Vũ vái chào:

- Nhạc tiểu thư.

Ba người thăm hỏi vài câu rồi Nhạc Tuyết bước qua giường. Nhạc Vân buông sách. Nhạc Tuyết tươi cười:

- Ca ca, sao mà nhìn ủ dột quá?

Nhạc Vân phồng má không nói. Nhạc Tuyết ngẫm nghĩ rồi thở dài:

- Huynh lại bị phụ thân trách phạt à?

Nhạc Vân kéo sách lên đọc tiếp. Nhạc Tuyết lắc đầu, ngồi cạnh trò chuyện với ca ca.

Một ngày lại bắt đầu ở doanh trại. Nhạc Tuyết sáng sớm giáp phục chỉnh tề chuẩn bị đến soái doanh đợi lệnh. Phụng San sửa soạn xuống nhà bếp, thấy Nhạc Tuyết đang vấn tóc thì bước qua giúp một tay. Nàng khen:

- A Tuyết mặc giáp phục trông thật đẹp.

Nhạc Tuyết cười e lệ, nói:

- Nghe mọi người đồn rằng San San nấu ăn ngon lắm, thật mong trưa nay sẽ được ăn thử.

Phụng San cũng cười theo nàng. Hai cô gái vui vẻ bước khỏi doanh trướng rồi chia ra hai hướng. Nhạc Tuyết hít thở không khí buổi sáng, cảm thấy rất vui vẻ. Lúc Phụng San được cứu về, nàng cũng có gặp qua nhưng chưa tiếp xúc nhiều đã nhận lệnh đi giải lương. Đêm qua ngủ cùng một trướng mới có cơ hội hàn huyên. Nàng vừa gặp Phụng San liền sinh tình cảm thân thiết, trò chuyện rất hợp ý.

Qua một ngày một đêm tịnh dưỡng, Nhạc Vân đã tươi tỉnh hơn, nơi bị thương tuy có bớt sưng nhưng vẫn còn rất đau. Song, có Trương Hiến đỡ một bên nên chàng cũng cố gượng được. Nhạc Phi nhìn qua sắc diện nhi tử, biết là Nhạc Vân vẫn chưa thể cử động mạnh được nên cũng không nỡ làm khó. Ông giao việc luyện quân lại cho Trương Hiến thay thế, giữ Nhạc Vân ở lại soái doanh sai việc. Nhạc Tuyết và Ngưu Thông cũng đi cùng Trương Hiến.

Ở nhà bếp, Phụng San chuẩn bị nấu cơm cho hôm nay, gặp Thái Sương đến, nàng liền gọi:

- Hàn tỷ tỷ đây rồi, tỷ khi nãy đi đâu vậy?

Thái Sương bật cười, nói:

- Ta tìm muội để nói từ nay ta không làm cùng muội nữa, ta có việc khác rồi.

Phụng San chớp mắt:

- Tỷ làm việc gì?

- Luyện quân! - Thái Sương rất tự hào.

- Luyện quân sao? - Phụng San tỏ ra khó hiểu.

Thái Sương rất hào hứng nói:

- Đúng vậy. Tỷ chỉ mong chờ vậy thôi. Lúc không có A Tuyết ở đây thì Nhạc thúc thúc còn cấm này cản nọ, có A Tuyết ở đây, ta đi cùng muội ấy, Nhạc thúc thúc không có lý do để cản. A Tuyết có thể làm thì ta cũng có thể làm.

Phụng San chỉ biết cười trừ. Thái Sương nói xong thì chạy đi tìm Nhạc Tuyết. Một ngày tương đối bình thường trôi qua nơi doanh trại.

Đêm xuống, Nhạc Vân gắng gượng tiếp tục án phạt đi tuần. Ân điển của Nhạc nguyên soái chỉ có một ngày, không có hơn, muốn cầu cũng chẳng được. Nhạc Vân chậm rãi chống thương nhích từng bước chân, cơn đau vẫn bộc phát từng hồi. Nhạc Tuyết đi bên cạnh, tâm tình chuyện trò để ca ca không thấy buồn.

Tiêu Hầu cũng kéo Ôn Nguyệt công chúa ra tìm Nhạc Vân, Thái Sương cùng Ngưu Thông cũng tới. Cả nhóm thiếu niên đi tới đâu là náo nhiệt tới đó. Đi được vài vòng, quân hầu bên cạnh Nhạc Phi chạy đến báo với Nhạc Vân, Nhạc Tuyết: "Có quân tình khẩn cấp, nguyên soái cho đòi công tử và tiểu thư. Ngưu thiếu tướng quân thay phiên tuần".

Quân hầu báo xong giục hai người mau đi. Ngưu Thông dù rất mất hứng nhưng cũng không dám trái lệnh. Nhạc Tuyết đỡ ca ca cùng đi đến ứng hầu phụ soái.

Hai huynh muội đến doanh trướng, có Trương Hiến và Ngưu Cao đang ở đó. Sau khi hành lễ chào hỏi, Nhạc Vân lên tiếng:

- Phụ soái cho đòi huynh muội con có điều gì dạy bảo?

- Vân Nhi - Nhạc Phi bất ngờ hỏi - Thương tích của con thế nào rồi?

Nghe phụ thân hỏi đến thương tích, Nhạc Vân có chút chột dạ nhưng vẫn bình tĩnh đáp:

- Tạ phụ thân quan tâm, Vân Nhi không sao nữa rồi.

Tuy miệng nói cứng vậy thôi chứ trong lòng chàng đang ca thán: "Con rất có sao đó phụ thân".

Nhạc Phi không hỏi thêm, ông trực tiếp vào việc chính:

- Vừa có quân tình cấp báo, quân Kim áp giải quân lương, chúng ta cần tấn công số quân lương này, vừa bổ sung cho Nhạc gia quân, vừa để cắt đường tiếp viện của chúng.

Nhạc Phi nói xong, Trương Hiến tiếp:

- Ta và Ngưu Cao vừa thỉnh ý nguyên soái, nhiệm vụ lần này có phần khó khăn, cần hành động mau lẹ, nếu thất bại, lần sau sẽ rất khó đối phó với chúng, cần dùng người có đủ bản lĩnh.

- Trương Hiến và Ngưu Cao đều có việc quan trọng cần làm. - Nhạc Phi nói - Nhạc Tuyết đi một mình ta không yên tâm nên ta muốn cả hai huynh muội con cùng nhận nhiệm vụ này.

Nhạc Vân lên tiếng:

- Hài nhi đã rõ, hài nhi xin nghe theo sai bảo của phụ soái.

Nhạc Tuyết kéo áo chàng:

- Đại ca, huynh còn đang bị thương.

- Không sao, chút thương tích ngoài da thôi. - Nhạc Vân rất khí thế - Quân lương chắc chắn được bảo vệ cẩn thận, một mình muội đi là quá liều lĩnh, phải có đại ca đi cùng.

Nhạc Phi gật đầu:

- Ta chính là có ý này. Thôi được. - Nghiêm giọng - Nhạc Vân, Nhạc Tuyết nghe lệnh! Truyền lệnh cho hai người nội trong tối mai tiến hành đánh cướp quân lương, cắt đường tiếp viện của quân Kim.

Hai huynh muội cúi đầu nhận lệnh. Nhạc Phi cho hai người lui ra, giữ Trương Hiến và Ngưu Cao ở lại bàn việc quân. Và Nhạc Vân được xá miễn án phạt đi tuần còn đang dang dở.

Nhạc Vân và Nhạc Tuyết về trướng của Trương Hiến. Nhạc Vân mời Tiêu Hầu và Nguyên Vũ tạm tránh mặt, sai người canh chừng bên ngoài, cùng muội muội ở trong trướng bàn kế hoạch đánh cướp lương thảo.

Nhạc Vân trải bản đồ trên bàn, suy nghĩ rất đăm chiêu. Nhiệm vụ khó khăn này cần phải tính toán cẩn thận. Nhạc Vân biết rõ tình trạng hiện tại của mình không thể tùy tiện sử dụng võ công, cần tìm ra phương án ít tốn sức nhất, tránh hao binh tổn tướng. Nhạc Tuyết yên lặng chờ nghe ý kiến của huynh trưởng. Nhạc Vân không chỉ có thân thủ bất phàm mà cũng rất giỏi về mưu lược dùng binh, giống hệt phụ thân của mình. Nhạc Phi biết rõ nhi tử có bản lĩnh nên yên tâm giao cho chàng đảm đương những nhiệm vụ quan trọng.

Hai huynh muội đang thảo luận thì lính canh bên ngoài báo lại Tô cô nương mang trà nóng tới. Nhạc Vân có ý bảo nàng rời đi nhưng Nhạc Tuyết lại muốn nàng vào, Nhạc Vân thuận theo. Phụng San bước vào, bê một ấm trà thảo mộc rất thơm. Nàng rót trà cho hai huynh muội. Nhạc Tuyết rất thích thú luôn miệng khen trà ngon. Nhạc Vân tay cầm chén trà, mắt vẫn đăm đăm nhìn tấm bản đồ, miên man suy nghĩ.

Phụng San hiếu kỳ hỏi:

- Nhạc đại ca và A Tuyết đang thảo luận quân tình sao?

Nhạc Vân gật đầu. Nhạc Tuyết nói:

- Phải đó San San, phụ soái vừa giao cho huynh muội ta nhiệm vụ quan trọng.

Phụng San tỏ vẻ lo ngại:

- Nhưng mà Nhạc đại ca còn đang bị thương...

Nhạc Vân quyết đoán:

- Thương tích không đáng ngại. Được rồi Phụng San, đa tạ vì ấm trà của muội, muội về trướng ngủ sớm đi. Ta và Tuyết Nhi phải bàn bạc thêm.

Nhạc Tuyết bĩu môi:

- Kìa ca, người ta mới đến kia mà.

- Tuyết Nhi! - Nhạc Vân tỏ ra nghiêm khắc - Muội đánh trận bao lâu rồi còn không hiểu quy tắc sao? Quân cơ đại sự người không có bổn phận không được xen vào. Nhanh chóng bàn thảo cho xong để ngày mai còn thi hành nhiệm vụ.

Nhạc Tuyết bặm môi không nói câu nào. Nhạc Vân dịu giọng nói với Phụng San:

- Thông cảm cho ta, khi xong việc sẽ tìm muội.

Phụng San gật đầu:

- Muội hiểu mà, hai huynh muội phải cẩn thận đấy. Muội cáo từ trước.

Nhạc Vân mỉm cười thật ấm áp. Phụng San quay gót bước ra. Nhạc Tuyết đi theo tiễn nàng. Ra khỏi trướng, Nhạc Tuyết nói:

- San San à, đại ca của ta là như vậy đó, đừng để bụng.

- Không có đâu. - Phụng San cười khẽ - Ta hiểu tính huynh ấy mà.

Nhạc Tuyết xoay xoay lọn tóc. Phụng San chợt nói:

- Nhiệm vụ lần này khó khăn lắm sao? Ta lo cho hai người quá.

Nhạc Tuyết phẩy tay:

- Không đáng lo đâu.

- Là nhiệm vụ gì vậy? - Phụng San hỏi tiếp.

Nhạc Tuyết im lặng không nói. Phụng San chớp mắt:

- Ta quên mất, quân cơ không thể tiết lộ. Thôi, cô nhanh chóng vào trong đi, Nhạc đại ca đang chờ.

Nhạc Tuyết chặc lưỡi:

- Quân doanh vốn có nhiều quy tắc, ta phải tuân theo. San San cứ ngủ trước đi. - Vẫy tay - hảo mộng.

Hai cô nương chào nhau. Nhạc Tuyết trở vào trướng. Vừa thấy nàng vào, Nhạc Vân nói ngay:

- Tuyết Nhi, qua đây, huynh nghĩ ra cách rồi.

Nhạc Tuyết bước nhanh đến bên cạnh ca ca. Nhạc Vân nói rất rành mạch. Nhạc Tuyết nghe xong vô cùng thán phục:

- Đại ca quả nhiên tài giỏi nha! - Trêu đùa - Chỉ uống một ít trà mà huynh đã nghĩ ra diệu kế như vậy rồi. Nếu uống hết cả ấm có phải sẽ thành Khương Công (*) tái thế không?

Nói xong, nàng phì cười. Nhạc Vân nghiêm túc nói:

- Đừng đùa nữa. Cứ theo kế đó mà làm. Bây giờ muội chuẩn bị mọi thứ, huynh sẽ tuyển chọn một đội quân binh đi theo chúng ta. Chia ra hành sự.

Nhạc Tuyết chắp tay:

- Tuân lệnh huynh trưởng!

Nhạc Vân bật cười. Hai huynh muội nói thêm vài câu rồi Nhạc Tuyết trở về trướng của mình.

"Nhạc Tuyết! Tại sao con có thể phạm sai lầm như vậy?", Nhạc Phi tỏ ra không hài lòng nhìn nhi nữ đang quỳ trước án soái.

Không khí trong soái doanh lúc này căng thẳng vô cùng. Nhạc Vân và Nhạc Tuyết đã thành công tấn công lương thảo của quân Kim. Nhưng vì một chút bất cẩn, Nhạc Tuyết đã bị quân Kim phản công, chẳng những bị cướp lại số lương thảo kia mà còn tổn thất binh sĩ. Nhạc Phi rất không hài lòng về chuyện này.

Nhạc Vân biết phụ thân nổi giận liền quỳ xuống cạnh Nhạc Tuyết, thay muội muội gánh tội:

- Phụ soái, lần này do hài nhi không tính toán chu đáo dẫn đến sơ sót, trách nhiệm này hài nhi không thể phũ nhận. Xin phụ soái cứ trách tội.

Nhạc Phi bảo:

- Vân Nhi, không đến phiên con cầu tình. Con đứng lên cho ta! Con tưởng ta không biết gì sao? Nhạc Tuyết chủ quan khinh địch dẫn đến sai lầm, lúc đó con đang chặn cứu binh phía sau, con muốn gánh trách nhiệm cũng nên lựa hoàn cảnh một chút.

Nhạc Vân biết là phụ soái biết rõ nội tình nhưng vẫn cố gắng cầu xin:

- Phụ soái, quân thua trảm tướng, nhiệm vụ này con là người đảm trách chính, Nhạc Tuyết nếu có sai lầm thì cũng do lỗi của con chỉ đạo không tốt. Xin phụ soái cứ giáng tội.

Nhạc Phi không phải là người có thể lôi thôi, ông lập tức ra lệnh:

- Ngưu Cao, lôi nó ra ngoài!

Ngưu Cao tỏ ý chần chừ. Nhạc Vân vẫn không từ bỏ:

- Phụ soái, là lỗi của con, cầu người giáng tội!

Giọng nguyên soái lạnh hơn:

- Nhạc Vân, nếu không phải vì niệm tình con vừa lập công thì ta đã cho phạt năm mươi trượng vì hành động nhiễu loạn quân kỷ này rồi! Trong Nhạc gia quân thưởng phạt phân minh, không ai được gánh tội thay ai! - Nhìn Ngưu Cao - Còn không mau lôi nó đi? Hay thật sự muốn ta ra lệnh đánh nó và phạt luôn cả đệ vì tội không tuân mệnh lệnh?

Ngưu Cao ngay lập tức bước đến kéo Nhạc Vân đi, vừa kéo vừa bịt miệng chàng, nói nhỏ: "Đừng có lôi thôi nữa, Nhạc đại ca mà đổi ý là ngươi nguy to đó!".

Nhạc Vân bị kéo đi rồi, Nhạc Phi hỏi nhi nữ vẫn đang quỳ bên dưới:

- Nhạc Tuyết, con có điều gì không phục hay không?

Nhạc Tuyết dập đầu thưa:

- Bẩm phụ soái, nhi nữ lỗ mãng bất cẩn, làm ảnh hưởng đến việc quân, nhi nữ cam lòng chịu phạt. Xin phụ soái cứ giáng tội.

Trương Hiến lập tức nói đỡ:

- Nguyên soái, tiểu thư tuy phạm sai lầm nhưng cũng có đã có công lao, niệm tình có thể tha thứ được. Tiểu thư còn nhiều việc quân cơ chưa thông hiểu hết, cần có thời gian rèn luyện thêm.

Ngưu Thông nói tiếp:

- Phải đó Nhạc thế bá. Nhạc Tuyết là thân nữ nhi nhưng khí phách kiên cường, lâu nay cần mẫn chăm chỉ. Sai lầm ai ai cũng phạm, thế bá xin hãy thương tình mà khoan dung với muội ấy.

Các tướng cũng xúm nhau cầu xin. Bên ngoài trướng, Nhạc Vân bị Ngưu Cao giữ chặt nên chỉ có thể ú ớ không thành lời. Nhạc Phi nghĩ ngợi một lúc. Nữ nhi này ông yêu thương vô cùng. Thật ra nàng hoàn toàn có thể ở nhà cùng nương và nãi nãi, làm một cô nương vô tư, chỉ lo may vá thêu thùa. Nhưng nàng lại chọn con đường tòng quân gian khổ. Nhạc Phi cũng đau lòng xót con, nhưng quân lệnh cần phải nghiêm minh. Đối với nhi nữ trong nhà, việc giáo dục chủ yếu là do lão thái thái và phu nhân đảm trách. Duy có Nhạc Tuyết tòng quân cùng Nhạc Vân nên Nhạc Phi phải để tâm dạy dỗ nàng. Đối đứa con gái này, Nhạc nguyên nhung có phần từ tốn, ôn hòa, răn dạy tương đối nhẹ nhàng. Nhạc Tuyết ngoan ngoãn, ít khi làm phụ soái phật lòng. Tuy nhiên, quân pháp rất nghiêm, dù được nâng niu nhưng Nhạc Tuyết nếu phạm quân quy vẫn phải chịu phạt như ai, không có ngoại lệ. Lần này cũng không thể làm khác. Nhạc Phi nghĩ rồi phán:

- Luận công xét tội, cân đo qua lại, có thể tha tội chết. Nhưng chiếu theo quân pháp, phạt năm mươi quân côn làm gương.

Nhạc Tuyết có chút bàng hoàng. Công bằng mà nói, Nhạc Tuyết ở trong quân doanh dù có chịu qua trừng phạt nhưng năm mươi côn như vậy thì chưa từng. Xưa nay nàng cũng không lầm lỗi lớn, quân côn bất quá chỉ dừng ở con số ba mươi. Quân côn lợi hại thế nào nàng cũng hiểu rõ. Dù nàng có võ nghệ hộ thân thì con số năm mươi cũng là vấn đề lớn với một tiểu cô nương. Trương Hiến lại lật đật xin:

- Nhạc nguyên soái, dù sao tiểu thư cũng là nữ nhi, năm mươi quân công là quá nặng.

Các tướng khác cũng thấy thương tình mà cầu xin. Nhưng Nhạc Phi vẫn không đổi ý:

- Đã vào quân doanh sao còn luận nam hay nữ? Làm sai phải chịu phạt. Năm mươi côn, không ai được cầu xin! Thi hành đi!

Nhạc Tuyết biết là không có hi vọng được khoan thứ. Nàng tự an ủi bản thân, năm mươi côn ít ra vẫn còn có chút nương tay. Nàng nhớ đại ca Nhạc Vân còn chịu qua trọng phạt một trăm quân côn không bớt dù chỉ một côn. Với tội của nàng, nếu không xử chém thì xử trăm côn cũng không phải là quá đáng. Dù sao thì phụ soái cũng đã độ lượng với nữ nhi lắm rồi. Nàng cất lời:

- Tạ phụ soái tha tội chết. Nữ nhi nhận phạt.

Dứt lời, nàng khấu đầu bái tạ rồi tự mình bước ra khỏi trướng, không đợi người dẫn đi. Hình pháp được bày biện. Nhạc Vân nhìn thấy cái ghế dài được đem ra thì không cần nghĩ cũng hiểu. Chàng nóng lòng vô cùng. Quân côn sát thương ra sao chàng hiểu rõ nhất, muội muội thuần khiết như vậy làm sao chịu nổi chứ. Nhạc Vân còn đang vùng vẫy cố thoát khỏi tay Ngưu Cao thì đã thấy Nhạc Tuyết bước ra. Nàng tiến đến nơi chấp hình, vén áo choàng, chậm rãi úp người xuống ghế. Binh sĩ nhìn vị tiểu thư xinh đẹp, yêu kiều kia thì cũng không nỡ xuống tay. Quan giám hình hô lớn:

- Lệnh của nguyên soái, phạt năm mươi côn!

Nhạc Vân lập tức vùng khỏi tay Ngưu Cao, chạy đến, bất chấp cả bản thân cũng còn đang đau, ra sức ngăn cản:

- Khoan đã! Hãy tạm hoãn án hình!

- Công tử, nguyên soái đã hạ lệnh rồi. Xin đừng làm khó chúng tiểu nhân. - Hình quan có vẻ khó xử.

- Ta sẽ đi cầu xin phụ soái. - Nhạc Vân một mực khăng khăng - Các vị chậm một chút, để ta đi cầu tình, phụ soái sẽ thay đổi án lệnh mà.

Mọi người nhìn nhau do dự. Nhạc Tuyết lên tiếng:

- Đại ca, tội của muội không phải huynh không biết nên xử thế nào. Năm mươi côn đã là phụ soái rất nương tay rồi. Huynh đừng chọc giận người nữa.

Nhạc Vân nói:

- Huynh không cầu người bỏ qua nhưng huynh không thể nhìn muội chịu phạt. Năm mươi côn muội chịu nổi sao? Phụ soái muốn đánh thì cứ đánh huynh là được rồi. Dù sao huynh cũng quen chịu đòn rồi, chịu đau giỏi hơn muội.

Nhạc Tuyết nhíu mày:

- Huynh nói linh tinh gì vậy?

Nhạc Vân không nói thêm lời nào, chạy thẳng vào trướng lệnh, không ai có thể ngăn cản. Nhạc Vân dập đầu cầu xin:

- Phụ soái, Vân Nhi nguyện thay muội muội chịu phạt. Quân kỷ của phụ soái nghiêm minh, Vân Nhi không dám cầu xin tha thứ, nhưng xin phụ soái cứ để Vân Nhi nhận phạt. Muội muội không thể chịu nổi đâu.

Nhạc Phi thật sự bị đứa con chọc giận. Ông lạnh nhạt nói:

- Nhạc Vân! Ta đã niệm tình bỏ qua chuyện con làm rối loạn quân kỷ. Lẽ nào con thật sự phải ăn đòn thì mới chịu ngoan?

- Phụ soái, cầu xin người hãy thay đổi án lệnh. - Nhạc Vân cố chấp không lùi bước.

Nhạc Phi tức giận trong lòng: "Tiểu tử này, cái mông còn chưa lành lại sớm nhớ đòn rồi. Ta đã cho con đường lui, là con tự ép mình thì đừng trách ta!". Và ngay lập tức, mệnh lệnh truyền ra:

- Nhạc Vân nhiễu loạn doanh trướng, làm loạn quân kỷ, phạt năm mươi côn. Người đâu?! Đem nó ra ngoài đánh luôn một thể!

Và không để mọi người có cơ hội mở miệng xin giúp, nguyên soái nói thêm: "Ai cầu xin giúp, theo cấp số mà tăng phạt.".

Vậy là không còn ai có thể nói thêm lời nào nữa. Nhạc Vân được binh sĩ mời ra ngoài. Nhạc Tuyết thấy hình trường bày biện thêm chi tiết rồi thấy đại ca cùng binh sĩ đi ra thì liền hiểu ngay. Nàng có vẻ trách móc:

- Đại ca sao không mặc muội đi? Còn chọc giận phụ soái làm gì để bây giờ cả hai cùng bị phạt.

Nhạc Vân không nói câu nào, lẳng lặng nằm xuống. Nhạc Tuyết thở dài, giọng đầy ái náy:

- Ca ca, là muội làm liên lụy huynh.

Nhạc Vân lắc đầu:

- Không. Muội không liên lụy gì cả. Huynh là đại ca, không bảo bọc tốt cho muội muội, ra trận cũng không hỗ trợ tốt để muội phạm sai phải chịu phạt thì đáng đánh mà. Không oan chút nào.

Nhạc Tuyết quay mặt đi. Đại ca này của nàng tốt bụng tới mức làm người ta đau lòng. Nàng tự nghĩ liệu có phải thế nào là vì bản thân đại ca cũng không biết hay không.

Quân côn giơ cao...

"Thủ hạ lưu tình!", âm vực trong trẻo khiến mọi người bất ngờ.

Mọi hoạt động tạm thời ngưng lại. Phụng San đến trước soái doanh, vừa khẩn khoản vừa quyết liệt:

- Tiểu nữ có chuyện cần tấu trình cùng nguyên soái.

Trương Hiến giải thích:

- Tô cô nương, nguyên soái có lệnh không ai được cầu tình cho công tử và tiểu thư nữa. Cô nên lui đi.

- Tiểu nữ không phải đến cầu tình. - Phụng San thái độ vô cùng nghiêm túc - Tiểu nữ là vì quân cơ đại sự mà đến.

Mọi người ai ấy đều kinh ngạc. Tiểu cô nương này thì có thể có quân cơ đại sự gì chứ? Tuy có chút không tin nhưng thấy thái độ quả quyết của Phụng San, Trương Hiến đành vào bẩm báo. Dù sao, kéo dài thời gian một chút cũng tốt.

Nghe Trương Hiến bẩm báo, Nhạc Phi cũng cho Phụng San vào để xem nàng nói gì. Phụng San quỳ trước án soái, rất bình thản nói:

- Tâu nguyên soái, tiểu nữ có cách đoạt lại số quân lương kia, một lần nữa trả đũa giặc Kim.

Nhạc Phi có vẻ không tin:

- Tô Phụng San, chuyện này không thể đùa giỡn được đâu.

- Tiểu nữ không dám đùa giỡn quân lệnh. - Phụng San quả quyết - Tiểu nữ thật sự có cách.

Nhạc Phi bảo:

- Nghĩ tình cô không hiểu chuyện quân binh, bổn soái không trách tội. Cô lui xuống đi.

Phụng San khấu đầu, kiên quyết:

- Xin nguyên soái chấp thuận, tiểu nữ nguyện ý ký quân lệnh trạng, nếu không làm được, cái đầu của tiểu nữ sẽ đền tội.

Nhạc Phi nhíu mày:

- Quân lệnh trạng?! Cô không phải xuất thân từ tướng gia, nữ nhi thường tình sao có thể nói được ba chữ này?

Phụng San thành thật nói:

- Nhạc tướng quân và Hàn tiểu thư vẫn hay kể chuyện trong quân ngũ cho tiểu nữ nghe và ở trong doanh trại đã một thời gian nên tiểu nữ cũng hiểu biết đôi chút.

Nhạc Phi trong lòng nhiều suy nghĩ. Ông nhận thấy trí tuệ của tiểu cô nương này quả không tầm thường. Cả khí phách đang bộc lộ ra cũng không tầm thường. Thái độ Phụng San rất kiên quyết. Nhạc Phi nghĩ rồi chấp thuận:

- Thôi được! Nếu cô đã quả quyết như vậy thì ta sẽ cho cô một cơ hội.

- Tạ ơn nguyên soái. - Phụng San nói rất mạch lạc - Tiểu nữ nếu không làm được nguyện chịu tội theo quân pháp. Nhưng thưởng phạt phân minh, nếu tiểu nữ lập công, cũng xin nguyên soái ban thưởng.

- Đó là điều tất nhiên. - Nhạc Phi nhìn nàng - Cô muốn ban thưởng thế nào?

Phụng San mỉm cười nói tiếp:

- Tiểu nữ không cầu lợi lộc, chỉ xin nguyên soái xá miễn tội trạng cho Nhạc công tử và Nhạc tiểu thư, đó chính là ban thưởng cho tiểu nữ rồi.

Nhạc Phi đánh giá cao sự trượng nghĩa của tiểu cô nương. Ông chấp thuận:

- Được. Vậy thì ký quân lệnh trạng. Nếu cô thành công, tội của Nhạc Vân, Nhạc Tuyết ta không truy cứu nữa. Còn nếu cô chỉ hồ đồ nói càn, quân pháp nghiêm trị.

- Xin tuân lệnh nguyên soái. - Phụng San khấu tạ nguyên nhung.

Các vị tướng lĩnh đều sững sờ trước diễn biến đó, chưa ai kịp hiểu chuyện gì. Giữa lúc tất cả còn đang ngơ ngác thì Phụng San đã đặt bút ký và điểm chỉ vào quân lệnh trạng. Xong xuôi đâu đó, nàng chào lui khỏi trướng.

Trương Hiến truyền lệnh nguyên soái tạm hoãn án hình. Nhạc Vân, Nhạc Tuyết còn chưa hết ngạc nhiên thì đã thấy Phụng San đến bên cạnh nói nhỏ: "Muội cần hai người giúp đỡ. Cả Hàn tỷ tỷ và Ngưu đại ca nữa. Chúng ta về trướng nói sau.".

Nói dứt lời thì nàng liền bước đi. Nhạc công tử và Nhạc tiểu thư đỡ nhau đứng dậy, vào lạy tạ phụ soái rồi nhanh chóng đi tìm tiểu cô nương.

----

(*) Khương Công tức Khương Tử Nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top