Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản

ĐOẢN : 1314
Author : Gyeon

“ Phác Phó Tướng...chúng ta trúng bẫy rồi. ”

Phác Xán Liệt cầm trong tay lá cờ đẫm máu mà thị vệ vừa đưa đến, khuôn mặt vốn hốc hác càng thêm khó coi, những đường gân máu nổi đỏ gay, tím tái hết cả.

Giữa nơi quân doanh núi rừng heo hút, toán binh của bọn họ đang trên đường về kinh thì bị đánh úp. Thì ra ngay từ đầu họ nào có giành được thắng lợi! Tất cả chỉ là trò dụ binh, thí binh của chúng. Đáng tiếc..giờ có trách họ ngu ngốc cũng đã muộn.

“ Quân ta còn lại bao người? ”

Hắn dùng giọng khàn đặc hỏi. Đôi mắt phượng nhắm nghiền, hơi thở bất ổn, cơ thể cũng lả đi vì nhiều đêm thức trắng lo việc quân. Chút hơi tàn cố gắng chống cự, mong sao có thể toàn vẹn lui binh.

“ Thưa..ban nãy hãy còn hơn một vạn..nhưng..nhưng... ”

“ Nhưng thế nào? ”

Thị vệ quỳ sụp xuống, toàn thân run lẩy bẩy, vừa nói vừa khóc mà rằng.

“ Hơn một canh giờ trước Biện Tướng Quân đã dẫn hơn nửa số ấy quay ngược về chiến trận, Ngài ấy nói..nói..chúng tôi phải giấu Ngài. Với số binh còn sót lại Ngài không thể đi cứu viện, chỉ có thể về kinh, đừng chờ Ngài ấy.. Nhưng Phó Tướng, bọn chúng xảo quyệt như vậy, Tướng Quân liệu có chống cự nổi không..? Chi bằng chúng ta mau chóng lên đường, đừng để Ngài ấy phí tâm vô ích.. ”

Từng lời nói như một đòn giáng xuống đầu Phác Xán Liệt. Hắn nghiến răng, trái tim đau nhói từ trong ra ngoài như muốn ngừng đập. Biện Bạch Hiền lại lén hắn một mình đi ứng chiến, bảo hắn làm sao có thể ngó lơ, làm sao có thể để mặc y sống chết với lũ xảo trá kia mà hồi kinh?

“ Y đã sớm biết rồi. Cái bẫy này không qua mắt được y. Nhưng ta không ngờ y lại nỡ biến ta thành kẻ đê hèn thế này. ”

Lá cờ nhuốm màu rơi xuống đất, Phác Xán Liệt cầm kiếm, chỉnh lại giáp trên người, dõng dạc từng bước ra khỏi quân doanh.

“ Tất cả hãy nghe ta. ”

Hắn ngồi trên lưng ngựa, cố sức gào lên với số binh mà Biện Bạch Hiền để lại. “ Theo đường cũ trở về kinh thành, nói với Hoàng đế rằng quân ta đã chiến thắng. Các ngươi..vĩnh viễn không phải là bại binh! ”

Hắn thúc ngựa đi, ai nấy đều kinh ngạc, ngơ ngác dõi theo tiếng vó ngựa đơn độc của vị Phó Tướng ấy. Đúng vậy, họ đã thắng, nhưng trong lòng mỗi một người đều rõ đất nước này cũng vĩnh viễn mất đi hai anh hùng.

Lúc Phác Xán Liệt đến nơi, gần một vạn binh sĩ trong lời của thị vệ vừa nãy giờ đây chỉ còn là một toán lính thương tích đầy mình. Dù vậy, họ vẫn cầm chắc thanh kiếm trên tay, vây thành một vòng bảo vệ Tướng Quân của họ.

Cả Tướng lẫn binh đều hoàn toàn bị bao bởi phe địch. Trên đất, xác người, xác ngựa la liệt, máu nhuốm một màu đỏ tươi hòa lẫn màu đất, hai bên hi sinh vô số. Nhưng quân số bên đó lất át, chúng chuẩn bị kỹ lưỡng từng chút hòng giết sạch quân ta, ai ngờ rằng Biện Bạch Hiền đã nhanh hơn một bước, liều mạng tiến vào cái bẫy ấy làm rối tung âm mưu của chúng.

“ Biện Tướng Quân, đầu hàng đi! Ngươi không cầm cự được lâu đâu. ”

Tiếng cười cợt nhả vang lên, lòng binh hốt hoảng.

Máu thấm ướt cả giáp, tay cầm cán kiếm đau rát, không biết là máu địch hay máu của chính mình làm ướt hết cả. Y đứng giữa lớp lớp vệ quân, nở nụ cười thách thức.

“ Hôm nay tao có chết cũng phải lôi mày theo. ”

Y gạt vai binh lính đang che chắn cho mình, đôi mắt chuyển sang hồng đậm, phảng phất cái nhìn từ địa ngục.

“ Tướng Quân! ”

Họ cố gắng níu y lại, dùng thân mình vây lấy y, Tướng Quân của họ không thể chết dưới đòn đánh úp hèn hạ thế này được.

“ Chúng binh sĩ! Biện Bạch Hiền ta chinh chiến sa trường, vui lòng được ngã xuống nơi này. Nhưng bản Tướng cần toàn bộ chúng theo bồi! Giết! ”

Một từ “ giết ” vừa dứt, vòng vây túa ra như bầy ong vỡ tổ, đã nhắm trúng mục tiêu riêng mà liều lĩnh lao đến, chiến đấu như những giây phút cuối cùng.

Rồi từ đâu, một người một người lao đến. Nơi mà hắn đi qua, hai bên binh địch đều ngã rạp, máu bắn đầy trời, áo lên lớp lông ngựa những mảng ướt sũng. Con ngươi hắn như chứa đựng ngọn lửa từ rừng sâu, sáng chói và đáng sợ đến mức chỉ cần nhìn thấy cũng khiến người ta gục xuống ngay tức khắc.

Chiến trường đầy tiếng giáo, mác, kiếm, nay nhiều thêm một tầng âm thanh vọng về từ cõi u mê, xa thăm thẳm. Tiếng hú, tiếng rên tức tửi, dọa người, lại như lời  khiêu khích vô hình.

“ Biện Bạch Hiền! ”

Y lại trúng một nhát chém sau lưng, bất giác nghe thấy âm thanh quen thuộc. Cứ tưởng trong cơn mụ mị, nào ngờ hắn thật sự xuất hiện trước mặt y.

Phác Xán Liệt sùng sục lửa giận, một nhát chém chết tên vừa ra tay với Biện Bạch Hiền. Hắn lao nhanh xuống ngựa đỡ lấy tay y, lại bị y gạt ra.

“ Nếu đến rồi thì giết hết bọn chúng. ”

Hắn không thể cưỡng lại sự quyết tâm và thù hận trong mắt y. Tướng địch còn chưa chết, nào có thể buông xuôi? Đôi môi hắn tái nhợt không kém gì người đối diện, mím chặt lại quay đi.

Hắn chiến đấu điên cuồng như một mãnh hổ, dù rằng toàn thân đã cạn kiệt sức lực. Có vẻ máu đang dần ngừng chảy trong cơ thể, dẫu vậy không hiểu sao tay chân lại không muốn ngừng.

Giáp địch vơi dần. Từng người một nằm xuống, thêm một Phác Xán Liệt như thêm được trăm binh. Nhưng đến cuối cùng vẫn là không bì nỗi.

Giáp trên người hắn rách tươm, lộ ra những vết cắt lớn nhỏ, nông sâu, có vết đã khô cả máu. Vậy mà không hề cảm thấy đau đớn. Hắn thở từng cơn nặng nhọc, mồ hôi hòa lẫn máu chảy giọt ngắn giọt dài hai thái dương. Quét mắt nhìn xung quanh, binh sĩ đã buông vũ khí gần hết, kẻ địch lại ngoan cường đuổi cùng giết tận.

Bỗng, dưới hàng vạn đôi mắt, Phác Xán Liệt gầm lên một tiếng. Rõ ràng là từ một người, nhưng khiến ai cũng nghe như vọng về từ bốn bề hoang vu, ngân dài từng đoạt, lớn dần, lớn dần...

Từng mảnh giáp trên người hắn bị nội lực xé toạc ra thành nhiều mảnh, xung quanh cất lên tiếng hét, tiếng kêu cứu thê thiết. Một con sói khổng lồ với bộ lông đỏ như máu gầm lên từng hồi, vươn nanh vuốt và phóng ánh mắt như muốn thiêu đốt về phía quân địch.

Nó tiến lại nơi Biện Bạch Hiền đứng, hậm hực thở ra, trên thân mình nó tuy nhuốm đầy thương tích song vẫn hung hãn không kém một chúa tể chốn rừng thiên nước đọng.

“ Quái..quái vật! Quái vật hiện nguyên hình rồi! ”

Giờ phút này có hét lên cũng đã muộn. Quân số của địch vốn không còn nhiều, dưới móng vuốt của con vật ấy lại càng nhanh vơi hẳn đi. Bên này, Biện Bạch Hiền vẫn ngoan cường vung kiếm, đôi mày chau chặt đối đầu với Tướng địch.
Máu chảy thành dòng suối nhỏ, không gian tanh nồng mùi chiến trường, mùi của xác thịt phơi thây.

Thanh kiếm áo một màng đỏ thẫm của y xuyên qua bộ giáp của tên cầm đầu xảo trá ấy. Nụ cười trên môi y sâu thêm, mắt ngấn huyết lệ đối diện với đôi mắt kinh hoàng kia, dứt khoát rút kiếm ra. Máu bắn lên mặt y, người đối diện ngã xuống, xung quanh cũng vô thức chìm trong yên lặng.

Con vật từng bước khập khiễng chạy lại phía Biện Bạch Hiền. Nó dụi đầu vào lòng y, liếm vết thương trên mặt, trên ngực, trên cổ y, nhìn y bằng đôi mắt thống khổ không thể diễn tả được.

Biện Bạch Hiền cười dịu dàng, buông thõng kiếm và xoa đầu nó.

“ Đã bảo đừng đến, sao không nghe lời? ” Giọng nói y vẫn thanh thoát và nhẹ tênh như làng gió sớm, không hề nhiễm chút bụi nơi sa trường.

“ Bạch Hiền.. ”

Rõ ràng mang lốt vật, song lại văng vẳng thanh âm trầm trầm của thanh niên cao lớn. “ Đừng đi..Đừng bỏ ta. ”

Con sói với bộ lông đỏ rực nổi bật trong ánh chiều tà, nó liếm giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt y, nhìn y cười với nó một cách đầy âu yếm, thế sao vẫn không thể thấy vui.

“ Ngươi mãi là Phác Phó Tướng dũng mãnh nhất trong lòng ta. ”

Y ngã xuống, trên môi vẫn còn vương nụ cười mãn nguyện.

Tiếng sói tru lên thảm thiết, như là gào khóc, van xin, khẩn khoản, nuối tiếc...

Nó để y gối đầu lên người mình, thoi thóp nằm đó. Ánh hoàng hôn chiếu vào mắt, sắc cam nhẹ lẫn với màu đỏ trong con ngươi của nó.

“ Trọn đời trọn kiếp, cùng trời cuối đất, kể cả có xuống địa phủ ta cũng sẽ đi cùng ngươi... ”

Từ trong khóe mắt của con vật rơi xuống một giọt lệ đỏ thắm. Nó trút hơi thở cuối cùng, ngay bên cạnh người nó yêu thương...

Người ta nói cả cuộc đời của sói chỉ yêu và trung thành với một người. Nhưng có lẽ đã sai.

Đối với Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền sẽ mãi là người quan trọng nhất kể cả có luân hồi chuyển kiếp, mãi mãi về sau...

                             HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top