Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản 5.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Tiến Dũng sau khi thu xếp mọi chuyện trong câu lạc bộ liền nhanh chóng khởi hành đến Gia Lâm, quê nhà của Đình Trọng. Suốt dọc đường anh không ngừng nghĩ ngợi lung tung, cố gắng tưởng tượng ra mọi biểu cảm của Đình Trọng khi gặp lại anh. Nghĩ đến đây, bất an cùng vui mừng cứ đan xen như từng làn sóng vỗ vào trái tim anh, một chút ngọt ngào pha lẫn chút đắng chát.

Xe của Bùi Tiến Dũng vượt qua đường ngõ quanh co, vì đường đi nhỏ hẹp nên anh đành xuống xe đi bộ. Anh vừa đi vừa quan sát hai bên, đâu đâu cũng tràn ngập không khí nhộn nhịp của mùa Trung Thu sắp tới. Anh dừng lại hỏi đường, được người dân chỉ đến một gò đất cao ráo, ở đó có cây đại thụ phủ bóng xanh rờn, dưới tán cây là một căn nhà lợp ngói, so với tán cây rộng lớn thì thật nhỏ bé.

Anh định tiến đến gọi cửa thì bỗng dừng lại. Anh đi vòng ra sau nhà, thấy một dáng người thiếu niên đang chăm chú vọt tre, xung quanh là lồng đèn ông sao, cá chép, đủ các hình dáng khác nhau. Thiếu niên làm việc đến quên thời gian, không nhận ra có người đang nhìn mình đến ngơ ngẩn.

Chợt thiếu niên trượt tay, lưỡi dao cắt vào đầu ngón tay, máu đỏ tươi chảy ra. Bùi Tiến Dũng trông thấy mà đau lòng, muốn tiến đến thì trong nhà có người đi đến. Là một người bác:

"Khụ khụ...Đình Trọng...khụ..."

Đình Trọng liền ngừng tay, đỡ người bác đang khổ sở ho lên ho xuống ngồi lên tấm chiếu trải ngoài sân, vỗ vỗ lưng giúp bác ấy:

"Bác đang đau bệnh, cứ việc nghỉ ngơi, mọi chuyện để con lo là được rồi."

"Khụ khụ...thiệt thòi cho con rồi..."

"Không đâu, đó là trách nhiệm của con."

Thấy hai người trò chuyện với nhau, Bùi Tiến Dũng suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng bỏ luôn ý định đến gặp mặt người ta. Anh tìm một phòng trọ nhỏ và ở tạm tại đó.

Đêm Trung Thu, ở đây không ăn mừng lớn như ở nơi anh ở nhưng cũng bày biện mâm tiệc, sum vầy bên nhau tán gẫu. Đình Trọng sau khi sắc thuốc và đợi bác yên giấc xong thì cũng gần nửa đêm, chẳng có việc gì làm đành ra bờ sông ngồi một mình. Gió đêm lành lạnh thổi lướt qua tấm áo mỏng manh khiến cậu khẽ run lên, mắt cậu hướng về phía xa xôi phía trước, tự hỏi Bùi Tiến Dũng đang làm gì, có phải đang dự tiệc cùng mọi người hay không, có chú ý giữ gìn sức khỏe hay không...

Một đốm sáng lập lòe ẩn hiện trên lòng sông lặng ngắt thu hút ánh nhìn của cậu. Nhìn kỹ hóa ra là một ngọn đèn hoa sen có nến đốt bên trong. Theo thông lệ, lễ thả đèn sẽ diễn ra ở đoạn sông đầu nguồn, mà tại đây lại cách nơi đó rất xa, đèn lồng có trôi đi thì người ta cũng đợi đến khuya rồi vớt lại, phòng tránh hỏa hoạn ngoài ý muốn. Ấy vậy mà giờ này lại xuất hiện đèn hoa sen tại đây, ắt hẳn chủ nhân nó đang mang nặng nỗi niềm khó giãi bày. Đó là những gì Đình Trọng nghe được từ các vị trưởng bối trong làng, trước giờ cậu cũng chưa từng gặp qua nên đâm ra hiếu kỳ, quyết định vớt ngọn đèn rồi đi ngược dòng sông.

Đình Trọng sững người khi bắt gặp một dáng người đang ngồi khom lưng bên bờ sông, xung quanh là bốn, năm đèn hoa sen khác đang chuẩn bị thả xuống. Mái tóc đen được vuốt lên gọn gàng, ánh nến hắt lên soi sáng gương mặt anh tuấn. Không thể nhầm được! Đình Trọng đã định quay đầu bỏ đi thì người kia lại chợt phát hiện có người đang nhìn mình, liền quay phắt lại nhìn. Bốn mắt chạm nhau, trong phút chốc mọi nhớ thương như vỡ òa.

Mãi một lúc sau Bùi Tiến Dũng mới lên tiếng, giọng anh run run:

"Đình...Đình Trọng."

Đình Trọng giật mình, không biết đáp lại gì, chỉ biết ghì chặt lấy ngọn đèn đã tắt trong tay, cúi đầu.

Bất chợt, cậu cảm nhận được hơi ấm đang bao trọn lấy thân thể mình. Bùi Tiến Dũng không nghĩ nhiều mà lao đến ôm lấy cậu, vòng tay siết thật chặt, bao nhớ nhung đều dồn vào vòng tay ấy. Anh không còn tâm trạng để ý đến dáng vẻ bối rối của Đình Trọng, chỉ mãi gọi đi gọi lại "Đình Trọng, Đình Trọng..."

Anh cảm thấy bờ vai mình ươn ướt, liền buông Đình Trọng ra, hoảng loạn khi thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu. Anh như thế nào lại y chang ngày trước, dùng tay áo lau dòng lệ rơi, luôn miệng xin lỗi xin lỗi.

"Sao anh lại đến đây?" - Đình Trọng nói trong tiếng nấc.

"Anh..." - Anh bối rối - "Anh nhớ em."

"Xin anh đừng đùa như thế, không vui chút nào đâu."

"Anh không đùa. Đình Trọng, xin hãy tin anh lần này."

"Anh đừng làm vậy, em không chịu nổi đâu."

"Anh không có ý định dối gạt em, anh-"

"Anh đừng nói nữa..."

'Ào.'

Trong lúc hai người giằng co dữ dội, mất đà liền rơi xuống nước.

Thế là Bùi Tiến Dũng lại thừa nước đục thả câu, mời Đình Trọng về phòng trọ thay quần áo vì không muốn đánh thức bác của cậu.

Khi đó anh trong thâm tâm đã cảm tạ thượng đế cả nghìn lần.

Đình Trọng thay xong vì tình thế bắt buộc mà phải mặc quần áo của Bùi Tiến Dũng. Do dáng người cậu gầy gò nên đến cả ống tay áo cũng che khuất gần cả bàn tay cậu, chỉ chừa lại mấy ngón tay thon. Bùi Tiến Dũng thay xong quần áo, vừa bước đến trông thấy Đình Trọng ngồi yên vị một chỗ mặc quần áo rộng thùng thình mà trông đáng yêu chịu không được. Anh tiến đến ngồi cạnh cậu, thấy cậu có vẻ ngại liền hiểu ý, mở lời trước:

"Ban nãy là do anh đường đột, không phải lỗi của em."

"Em...Em xin lỗi."

Bùi Tiến Dũng mỉm cười, nắm lấy bàn tay gầy của cậu, xoa xoa chỗ vết cắt ban sáng, nhỏ nhẹ hỏi:

"Còn đau không?"

"...Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi...Anh đến đây có việc?"- Đình Trọng rụt rè hỏi anh.

"Anh bảo rồi, anh đến đây tìm em."

"..."

Bùi Tiến Dũng siết chặt tay Đình Trọng, hít một hơi thật sâu, chầm chậm giãi bày:

"Đình Trọng, anh không yêu cầu em tha lỗi cho anh, bản thân anh không có quyền đó. Nhưng cảm xúc của anh dành cho em là hoàn toàn thật lòng."

Ánh mắt Đình Trọng nhìn anh khẽ dao động.

"Đình Trọng, anh có thể kể câu chuyện của mình không?"

Đình Trọng không trả lời, chỉ lẳng lặng siết tay anh.

"Từ nhỏ anh đã lớn lên trong sự kỳ vọng của mọi người. Anh phải học hành nghiêm chỉnh, ngày ngày vùi đầu bên trang sách. Thật sự lúc đó anh rất ganh tỵ với những đứa trẻ khác, ngày ngày vui chơi... Trọng Đại là bạn đồng môn với anh, kém anh mấy tuổi. Cậu ấy thật thà chất phác, đối đãi với anh rất tốt. Anh khi đó đã nghĩ, nếu như có thể có người này cho riêng mình thì quả thật tốt biết bao.

Khi anh vượt qua bao nhiêu mọi cản trở để đến với bóng đá, và rồi sau đó anh đã thành công, khi đó mọi thứ đều nằm trong tay anh, chỉ duy Trọng Đại đã có người khác bên cạnh. Lúc anh đau khổ nhất cũng chính là lúc em xuất hiện. Anh thích đôi mắt của em, vì chúng trông rất giống Trọng Đại, hai người trông rất giống nhau. Anh đã luôn so sánh, tìm kiếm cậu ấy từ em. Anh vốn nghĩ mọi chuyện sẽ chẳng có gì nghiêm trọng, mãi đến khi anh tham dự tiệc của HLV.

Đình Trọng, đêm đó, anh ôm em nhưng lại gọi tên Trọng Đại, vì lòng anh đang rất rối. Khi ấy anh đã suy nghĩ rất nhiều, cố gắng trấn an bản thân, nhưng càng nghĩ lại càng khó chịu hơn. Rượu uống vào khiến bao nhiêu thứ trở nên mơ hồ, mà xuất hiện trước mắt anh lại chỉ có em và Trọng Đại, anh thật sự không muốn lựa chọn. Đình Trọng, em có tin lời anh nói không?"

Đình Trọng nhìn sâu vào mắt Bùi Tiến Dũng, bao nhiêu chân thành cùng nỗi buồn đều ẩn hiện trong đó.

Cậu gật đầu. Bùi Tiến Dũng tiếp:

"Khi trông thấy Trọng Đại và Văn Đức hạnh phúc bên nhau, anh đã biết mình không còn cơ hội, cảm xúc cũng theo đó mà phai dần. Nhưng cùng lúc đó, anh lại nhận ra em từ khi nào đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Đình Trọng, anh xin lỗi vì đã nhầm lẫn em với Trọng Đại, cảm giác mà em mang lại, anh không thể nói hết thành lời. Anh chỉ biết, bên cạnh em ta rất vui vẻ, rất thoải mái. Quan trọng hơn, anh được là chính mình."

Nói đến đây, ánh mắt Bùi Tiến Dũng nhìn Đình Trọng lại trở nên nhu hòa, bao nhiêu yêu thương dạt dào như sóng biển. Cậu bối rối tránh ánh nhìn của anh, cúi đầu không nói. Bàn tay buông thõng của cậu siết chặt lấy ống tay rộng, ngón tay cứ niết mãi trên sợi vải, môi bặm lại trông như một đứa trẻ bị bắt nạt, quẫn trí không biết kháng cự ra sao. Bùi Tiến Dũng cười khẽ, hỏi lại cậu:

"Đình Trọng, em có hận anh không?"

Cơ thể Đình Trọng khẽ động, cậu cuối cùng cũng chịu nhìn Bùi Tiến Dũng, lí nhí đáp:

"Em...em không biết..."

"Em có muốn vĩnh viễn không nhìn thấy anh không?"

"Em...không biết."

"Anh xin em, có thể trả lời anh không?"

Bùi Tiến Dũng đột nhiên siết lấy hai vai của Đình Trọng, cả người phút chốc trở nên căng thẳng.

"Không...không có."

"Thật tốt quá..."

Đình Trọng chỉ kịp nghe anh nói thêm vỏn vẹn ba chữ, sau đó cậu thấy vai mình nặng xuống. Bùi Tiến Dũng không nói không rằng vùi đầu vào vai cậu, chỗ anh dựa còn có cảm giác hơi ấm nóng. Đình Trọng hoảng sợ liền lay anh dậy nhưng lại phát hiện anh đã thiếp đi, trên gương mặt anh tuấn lại thấp thoáng một giọt lệ rơi.

Sáng sớm, Nhan Tử Khanh thức dậy, hôm nay là ngày anh phải rời đi. Anh suýt nhảy dựng lên khi thấy Đình Trọng đang gà gật bên giường mình, đôi tay hai người siết rất chặt. Đình Trọng vốn dậy sớm quen, nay có một chút động tĩnh liền tỉnh dậy ngay. Cậu nhẹ nhàng gỡ tay Bùi Tiến Dũng, lúc đó, anh cũng giả vờ nhắm mắt lại.

Xong xuôi, cậu trở lại giường, ngắm nhìn gương mặt lúc say ngủ của Bùi Tiến Dũng thật lâu. Đình Trọng thầm đánh giá, chỉ độ một tuần hơn không gặp mặt mà anh lại trông tiều tụy hơn trước nhiều. Cậu nghe người trong CLB anh nói, từ ngày cậu đi anh thường xuyên ăn uống thất thường, đêm ngủ muộn mà sáng lại dậy sớm, lại còn nhốt mình trong phòng cả ngày, lúc thu xếp đi gặp Đình Trọng cũng lên đường vội vàng, ngồi xe suốt mấy giờ không nghỉ.

"Dù gì anh cũng phải biết chăm sóc bản thân chứ. Đình Trọng đâu thể giờ giờ khắc khắc bên cạnh anh như trước nữa."

Cậu vươn tay vuốt lại mấy sợi tóc mây vươn trên trán Bùi Tiến Dũng, đắp chăn cho anh. Đoạn anh quay về nhà, chuẩn bị vài thứ cho vào vali của Bùi Tiến Dũng.

Bùi Tiến Dũng lẳng lặng xách vali, cả người lắc lư theo xe trên con đường gập ghềnh. 'Dù gì anh cũng phải biết chăm sóc bản thân chứ. Đình Trọng đâu thể giờ giờ khắc khắc bên cạnh anh như trước nữa.' Câu nói đó cứ vang vọng bên tai anh mãi không thôi. Khi ấy, anh đã muốn nhoài người dậy, bắt cóc Đình Trọng đem về với mình luôn. Vậy mà cuối cùng anh vẫn kiềm chế được.

Trong vali là một ít bánh mà Đình Trọng đã tự tay chuẩn bị, được bọc giấy cẩn thận phòng khi đi đường anh không có gì bỏ bụng. Ngoài ra còn có một chiếc đèn lồng nho nhỏ bằng giấy hình hoa sen, cũng một tay Đình Trọng làm - như đã hứa với anh ngày nào. Bùi Tiến Dũng gói ghém những món đồ thật cẩn thận, trân quý như bảo bối.

Lần này anh đi, không nhận được câu tha lỗi của Đình Trọng, nhưng chí ít anh biết được Đình Trọng không hận anh. Không sao cả, đời người còn dài, anh còn rất nhiều thời gian. Chỉ hy vọng, Đình Trọng ở lại sống thật khỏe mạnh, vui vẻ mà thôi.

Ít lâu sau, ông trời cũng động lòng người mà người bác của Đình Trọng đã nhanh khỏi bệnh, đã có thể làm việc trờ lại một cách bình thường. Dù vậy, Đình Trọng vẫn muốn ở lại để chăm sóc cho bác nhưng vì bác trai biết sắp tới câu lạc bộ của cậu sắp đi đá giải nên cố gắng trấn an tinh thần cậu và bắt cậu trở lại câu lạc bộ để luyện tập. Không thể lấy thêm lý do gì nữa nên Đình Trọng đành trở lại câu lạc bộ của mình, trước khi đi cũng không quên dặn dò bác chăm sóc sức khỏe, rồi lại ssang nhờ bác hàng xóm để ý hộ.

_____________________

Người trong CLB Hà Nội mỗi lúc rảnh rỗi lại tụm năm tụm ba lại kể chuyện này chuyện nọ. Giữa lúc họ đang cười phá lên vì một câu chuyện cười thì bóng Bùi Tiến Dũng lướt qua. Mọi người vui vẻ vẫy vẫy tay chào anh, anh cũng rất lễ độ mà mỉm cười cúi chào đáp lễ. Người nơi đây đối với anh đã quá quen thuộc. Sau khi biết tin Đình Trọng đã trở về, anh cứ mỗi tháng thì lại đến đây, tìm tới căn phòng của người nào đó. Anh đến rất sớm mà lại rất lâu mới đi về, hầu như người ta chỉ có thể tiếp xúc với anh bằng mấy lời chào gỏn lọn.

Có người bạo dạn chặn đường anh hỏi chuyện, những tưởng anh sẽ phát cáu lên, ai ngờ anh chỉ ngắn gọn mà thẳng thắn trả lời rằng, anh đến đây tìm ý trung nhân.

[End]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top