Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản 12 - Khang đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triều đình nhà Nguyên dưới sự trị vì của Triệu Nhân Tôn hoàng đế tự là Khang Đế, quốc thái dân an, người người no ấm. Mùa xuân năm Tại Thiên thứ sáu , chính cung Uyên Thanh hoàng hậu sau bao ngày thân mang cốt nhục đã hạ sinh được một nam hài nhi. Khang Đế khi biết được tin, vạn đại vui mừng ban tên Triệu Hi, dự danh Cẩm Hạo, ngay trong đêm sắc phong Đông cung thái tử .

Năm thái tử tròn ba tuổi, thiên tai giáng họa khắp nơi, hạn hán, lũ lụt kéo dài không dứt, bất giác cả một vùng Thanh Châu hoa lệ chìm trong tiếng khóc than ai oán ngập tận trời xanh. Triều đình lâm vào cảnh khốn cùng tất tuyệt, đói kém kéo dài khiến phản tặc nổi lên khắp chốn. Không lâu sau đó, Khang đế xuất quân bình định không thành, kinh thành thất thủ, bị ba mươi vạn quân phản tặc chém đầu ngay tại đại điện. Hoàng hậu thương tâm tuẫn tiết theo phu quân, bỏ lại cả hoàng thành tang tóc, cùng hài nhi thân sinh cốt nhục của chính nàng

Tướng quân Bắc Triều một tay mang thái tử đến núi Định bái học sĩ Tử Duẫn làm sư được nuôi dạy mà khôn lớn. Mang trong mình mối thù giết phụ hoàng mà sống, năm tháng qua đi, tiểu hài tử năm nào được cứu trong cơn loạn lạc, đã thành một thiếu niên tuấn tú một thân mưu trí kiệt xuất chờ ngày phục quốc. Cùng lúc đó, Tĩnh đế băng hà thái tử Tĩnh Thiên lên ngôi tự là Thiên đế. Hắn từ nhỏ đã lãnh huyết vô tình, ánh mắt sắc bén , uy nghiêm của bậc đế vương xưng bá bốn bể. Thiên đế vừa đăng cơ đã tự thân chỉ huy năm mươi vạn binh lính xuất chinh mở rộng bờ cõi, thống nhất ngũ quốc. Băng lãnh, ngạo huyết vô tình là lời thế nhân truyền tụng về hắn. Vẻ tàn khốc của bậc minh quân làm nên việc lớn.

Cẩm Hạo nghe lời răn dạy của sư tôn, một thân đơn bạc vấn thân vào giang hồ làm khách nhân tứ cố vô thân ngao du bốn bể để học hỏi thế sự nhân gian.

Giữa chốn kinh thành phồn hoa diễm lệ, y vô tình tương ngộ cùng hắn. Là nguyệt lão se nhầm hay duyên trời hữu ý, y say lầm một ánh mắt mà cả đời nguyện vĩnh viễn khắc ghi. Hắn đứng đó, một thân trường bào uy nghiêm như ẩn hiện khí thế ngất trời há chẳng phải là thường dân. Y cùng hắn thưởng trà đối thơ trên dòng Nguyệt thuỷ, cảnh sắc hài hòa khiến lòng người hữu ý. Hắn là đế vương đương triều người người kính nể cúi đầu, còn y là thái tử của kẻ thua cuộc ẩn mình tan thương. Nhưng ái tình há trừ lấy một ai. Là y yêu tính lãnh huyết ngạo kiều nơi hắn? Hay do một phút lầm lỡ mà say ? Ái tình là gì mà khiến nhân thế yêu nhau đến tâm can đều đổ lệ ? Là chi mà khiến một lần tương ngộ mà nguyện vứt bỏ cả giang sơn? Y yêu hắn, thế nên y ôm chấp niệm tan thương mà ở cạnh hắn. Nợ nước thù nhà phải để lại cho ai ? Tự dằn lòng mình quốc thái dân an thì há phải tâm ai là đế vương một vùng, huống hồ hắn lại là bậc minh quân. Hắn xưng vương bốn bề non sông chẳng một ai hoài nghi tài trị vì của hắn. Y ở cạnh hắn như một vị lữ khách qua đường giữa chốn cung đình nguy nga, ngày ngày kề cạnh hắn cùng hắn phê duyệt đống tấu chương nhàm chán, say nhìn gương mặt nghiêm túc nhưng trong lòng một mớ ngổn ngang mơ hồ.

Ta đăng quang bao năm nay quốc thái dân an, quốc mẫu cũng không thể không lập. Nay ta giao lại chuyện đại sự cho các ngươi. Y mỉm cười lạnh, từ bao lần bá quan văn võ dâng tấu lập hậu hắn đều tức giận mà gạt qua. Đến nay lại tự thân hạ lệnh tuyển chọn quốc mẫu há chẳng phải đã nóng lòng muốn sinh hạ thái tử nối dõi tông đường? Đại Thanh cung của y đã bao lần hắn không ghé? Càn Khôn cung của hắn đã bao lần từ chối y? Chẳng phải hắn đã muốn cắt đứt đoạn nghiệt duyên này? Cớ sao y vẫn luôn nhớ? Tiệc sinh thần thứ hai lăm của Thiên đế, quan viên triều đình tất bật chuẩn bị quà sinh thần để làm hài lòng quân vương.

Ngày đại tiệc tưng bừng, giữa chốn đại điện nguy nga hoa lệ, hắn ngồi đó long bào kiêu ngạo bá khí quân vương tỏa ra nghiêm nghị tuấn tú mà lạnh lùng tàn khốc, tiếng chúc tụng ngợi ca vang lên không hết lời. Bá quan nâng chén rựợu đồng thanh kính vương chủ một chén. Tiếng cười lớn còn chưa dứt bên ngoài đã vang lên tiếng binh đao loạn đả, phản quân tràn vào đại điện, giữa chốn nguy nga chĩa kiếm về phía bệ hạ. Đôi quang mâu đen tuyền diễm lệ mà tang thương ngước nhìn lên đế vương, mỹ mạo như tuyết đẹp đến câu hồn đoạt phách. Ta say nhầm một ánh mắt ngày đó, tâm can đều tan nát. Ngươi lại là bậc đế vương há có thể tùy tâm sở dục, ái tình này đối ngươi chỉ là thứ bỏ đi.

Chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn, nay ta tha ngươi một mạng xem như ta cảm tạ hậu đãi bấy lâu nay. Lần sau tương ngộ, nếu ngươi không chết thì ta chết. Vĩnh biệt. Tiếng nói vừa dứt bạch y phiêu phiêu đạp lên không trung mà đi mất, tựa như chưa hề tồn tại. Giữa đại điện kinh hãi, mấy tên hắc y bàng hoàng kinh động mà nhìn nhau, cuối cùng cũng bỏ chạy . Sự việc xảy ra cấm vệ quân đến muộn hộ giá chậm trễ làm kinh động hoàng đế. Bàng quan trong mắt hắn tối sầm lại, hàn khí tỏa ra cả đại điện, long nhan phẫn nộ bàn tiệc rượu cũng đạp đổ. Quần thần không dám hé lời chỉ dám cúi đầu , hắn phất tay một cái liền run rẩy mà lui ra.

Chúng ta đợi ngày ngày hai mươi năm nay thái tử đã khôn lớn binh lính đã hùng, là lúc thích hợp để cầm binh dành lại ngôi báu, cạn ly. Tiếng ngựa dậm, tiếng binh đao cuồng loạn trước cổng thành. Vị tướng tuyệt mỹ nam nhân hô hào một tiếng, binh đoàn xuống ngựa tách làm hai hướng công phá cổng thành tràn vào thành bằng cổng Tây. Trước mặt là năm mươi vạn binh lính, cuối cùng cũng giáp mặt với hắn. Hai năm trôi qua thời gian đã làm mòn đi cái ngạo nghễ của thời niên thiếu ngông cuồng, làm thấm đẫm nét âm trầm cương nghị, bá khí siêu hùng của bấc đế vương, riêng một thân lãnh huyết vô tình vẫn không hề thay đổi. Hai năm trôi qua chẳng ngờ thời khắc tương ngộ lại là lúc này. Y nhếch mép cười kiêu ngạo, vẻ băng lãnh trong đôi mâu càng thêm lãnh đạm. Binh đao khắc nghiệt chém giết lạnh đến thấu xương. Là chiến trường thì phải có người thắng kẻ thua, hai mươi nhuệ binh phản tặc há có thể địch lại binh quân của triều đình, người đứng đầu lại là bá vương vang danh bốn bể. Tàn quân sống sót bị truy cùng đuổi tận, riêng y hắn không giết, thương hại mà tha y một mạng, hạ lệnh mang về cung cấm. Nam tử một thân áo giáp trường bào cười lớn, mắt phượng tỏa ra hàn khí. Từ cổ chí tôn kẻ thắng làm vua, kẻ thua như ta sao lại có thể làm một kẻ hèn bán đứng người đã cưu mang bao năm qua mà sống một mình. Năm xưa ta đã nói hôm nay tương ngộ ngươi không chết thì ta tuẫn. Lời nói dứt khoát chắc như đinh đóng cột, trường kiếm đâm qua ngang bụng, nam tử ngã xuống trong tiếng hết bàng hoàng của kẻ làm vua. Hắn ôm y vào lòng như hai năm về trước lần đầu cùng y tương ngộ, giữa chốn phồn hoa trong mắt hắn chỉ nhìn thấy bạch y nam tử tựa tuyết liên đẹp đến lòng người kinh diễm.

Rượu bất tuý nhân, nhân tự tuý. Hắn là chân ngôn thiên tử, thuật làm đế tự bao năm được răng dạy không cho phép hắn yêu lấy một ai, chỉ làm một bậc minh quân mà cả vạn đời sau đều tụng ca. Vậy mà chỉ một lần tương ngộ, bạch y thiếu niên ấy lại ương ngạnh mà bước vào tim hắn, không một lời, không để hắn chuẩn bị. Hắn yêu y, chính hắn còn kinh hoàng không dám nhận, vậy nên mới chọn cách lẩn trốn lui về không giáp mặt với y. Hắn đâu biết, đâu ngờ y thế mà lại hiểu lầm hắn. Hạo nhi, Hạo nhi.. cả đời này của Tĩnh Thiên ta yêu nhất chỉ có mình ngươi. Ngươi quyết tán thân, ta nửa đời sau an tĩnh kiểu gì ?
------
Tương tác với Thỏ bằng cách thả sao và cmt nhé!
Đừng quên thêm truyện vào danh sách đọc để cập nhật đoản mới ha.
Tác giả: Thỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top