Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó liên tiếp mấy ngày Derek đều đi ra ngoài không về, trong lâu đài cũng chỉ có mấy đám người hầu cùng quản gia ác ma trông coi, không khí vốn đã ảm đạm nay càng thêm âm u tĩnh mịch.

Fergal đứng bên cạnh bàn ăn âm thầm thở dài, nhìn thiên sứ nhỏ cũng đang đứng ở bên mình cúi đầu, Fergal liếc mắt tới Edsel đang ngồi ăn ngon lành ở ghế bên cạnh chỗ của vương, đám người hầu líu ra líu rít đi qua đi lại phục vụ cho cậu ta, nịnh nọt lấy lòng đủ mọi thứ.

Fergal thầm chửi một câu "ngu xuẩn", quay đầu quan sát nét mặt của Enda, giọng điệu mang theo vài phần lo lắng.

"Cậu Enda, cậu không sao chứ? Có đói không? Cậu qua đây, tôi dắt cậu đi lấy đồ ăn"

"..."

Enda nhẹ lắc đầu, mái tóc trắng dài tới đầu gối khẽ phất ra sau, để lộ một khuôn mặt nhan sắc tuyệt mỹ, tuy nhiên, đôi mắt trong sáng thường ngày lại không có chứa một chút ánh sáng, trầm xuống đượm buồn một cách kì lạ, Fergal nhìn cũng cảm thấy hơi đau lòng, cúi người xuống giúp Enda vén mái tóc trắng ra sau vành tai.

"Cậu Enda, cậu đừng lo, vương chỉ là bận việc đi ra ngoài mấy ngày liền về thôi, sẽ không xảy ra việc gì đâu, cậu tin tôi mà phải không?"

Enda chớp mắt, lông mi thuần trắng khẽ rũ che khuất đi tình tự cảm xúc bên trong, gật đầu "ừm" một tiếng.

"Đúng rồi, phải như vậy chứ, cứ vui vẻ như trước đây không phải sẽ tốt hơn sao? Cậu biết đó, tôi..."

"Này, hai người các ngươi đang làm cái trò gì ở đó thế, lén lút ăn vụn đấy à?"

Fergal còn chưa kịp nói được hết câu thì đã bị một giọng nói khác ngăn lại, y nhíu mày nhìn về phía người vừa mới lên tiếng, hai ba bước liền tiến tới gần chỗ cậu ta, sau đó giơ cả hai bàn tay ra cho Edsel nhìn.

"Cậu nghĩ tôi là loại người nào? Nhìn xem, tôi có cầm theo một cái thứ đồ ăn nào ở đây không?"

"Hứ, ngươi nghĩ nói như vậy thì ta sẽ tin ư?"

"Cậu..."

Enda xoay người quan sát hai người cứ liên tục cãi nhau không ngừng, đột nhiên cảm thấy có phần hơi kì lạ, hầu như ngày nào vương không có mặt ở đây, Edsel liền ngồi không hóa chán, luôn tìm mọi cách chọc tức quản gia Fergal, sau đó hai người lại quay ra đọ mồm với nhau giống như hiện tại.

"Xùy, ngươi còn chẳng dám đụng tới ta, mắc gì ta phải sợ ngươi? Ngươi có tin ta sẽ nói lại với ngài Derek để ngài ấy trừng phạt ngươi không?"

"Cậu nghĩ tôi sợ sao?"

"Cái gì? Ngươi..."

Edsel bị chọc cho tức giận, còn đang muốn nói tiếp thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn lướt qua dưới chân Fergal, không nói không rằng liền đứng bật dậy, đẩy Fergal một cái khiến y lùi ra xa vài bước, rồi xoay đầu hứ một tiếng bỏ đi lên lầu.

Fergal bị xô một cái thật mạnh khiến cho ngã ngồi về phía sau, Enda vội đi tới ngồi xổm xuống, nhìn nhìn vẻ mặt khó chịu của quản gia ác ma, nhẹ hỏi.

"Quản gia, ngài có sao không? Cần tôi đỡ dậy không?"

Fergal giơ tay từ chối, lắc đầu.

"Không sao, cậu đừng lo, tôi đúng là chịu hết nổi với cái con người kia rồi, không có vương ở đây, cậu ta càng ngày càng không xem ai ra gì"

Fergal nổi giận đùng đùng trở giọng trách mắng, Enda xoay đầu nhìn lướt qua chỗ Fergal vừa đứng ban nãy, phát hiện dưới chỗ đó toàn là mảnh thủy tinh vỡ do Edsel đã vô ý xảy tay làm rơi li sữa lúc ban đầu, nhưng thật kì lạ là Edsel lại không cho đám người hầu tới dọn dẹp, phải đợi cậu ta dùng xong bữa mới được phép dọn đi, ngay cả hành động xô ngã quản gia ban nãy, thực sự đúng là một con người khó hiểu.

"..."

Fergal sau đó đã dặn dò đám người hầu dọn dẹp lại mớ hỗn độn mà Edsel đã gây ra, y vẫn cứ cho rằng Edsel đang ngày càng làm khó dễ mình, mặc dù rất tức giận với những gì cậu ta đã làm nhưng với thân phận hiện tại thì không thể làm gì được, đành phải cắn răng nuốt xuống một bụng tức.

"Edsel chết tiệt, một ngày không chọc tôi thì cậu sẽ không chịu nổi sao? Hừ, ỷ có vương chống sau lưng liền muốn lộng hành, đáng ghét"

Fergal vừa đi lên lầu vừa âm thầm chửi rủa, không còn vẻ mặt điềm tĩnh như mọi ngày.

"Ồ, ngài quản gia đang lén lút chửi ta sao?"

Chợt một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Fergal, y nhận ra thanh âm này, cho nên chân vẫn tiếp tục bước về phía trước không hề ngừng lại, khi đi ngang qua người Edsel bất ngờ bị cậu ta nắm cổ tay kéo lại, Fergal mặt đối mặt với Edsel mở miệng lên tiếng, giọng điệu chứa đầy vẻ khó chịu.

"Rốt cuộc là cậu muốn cái gì đây? Hả?Tôi còn chưa chịu đủ nhục nhã hay sao?"

Edsel nhận thấy Fergal hiện tại thực giống như một con mèo nhỏ xù lông, gợi đến cho cậu nhiều điều thú vị về con người này, Edsel nhìn lướt qua chân Fergal, hỏi một câu.

"Chân ngươi, có bị làm sao không?"

"Sao? Sau khi xô ngã tôi thì giờ cậu lại đang cố tỏ ra quan tâm tôi? Không cần, tôi mới không cần sự thương hại nhỏ nhen đó của cậu"

"Ai nói ta thương hại ngươi?"

Edsel trừng mắt, bàn tay vô ý siết chặt cổ tay Fergal khiến y bị đau.

"Ngươi nên biết, mặc dù ngươi là quản gia nhưng ta vẫn có thể nói vương trừng phạt ngươi bất cứ lúc nào, thậm chí là tự ta cũng có thể ra tay"

"..."

Fergal lần này không nói, khẽ siết chặt nắm tay, xoay đầu đi không muốn nhìn Edsel thêm một lần, cổ áo lúc này có hơi bị lỏng lộ ra một mảng da thịt trắng nõn được giấu bên trong, gây tới sự chú ý trong đôi mắt của Edsel.

"Ô, ngày thường chỉ biết mặc cả tầng lớp quần áo che kín cả cơ thể, cho dù thời tiết có nóng vẫn muốn mặc áo dày che khuất cả cánh tay, thế nhưng làn da so với ta càng muốn đẹp hơn nữa, thật bất ngờ nha"

Fergal bị nói trúng tim liền nhăn mặt nhíu mày, vùng tay ra khỏi Edsel, không nói một câu liền vội đi mất, Edsel nhìn theo bóng lưng của y, nụ cười trên mặt dần tắt, không ai biết được giờ phút này cậu ta đang suy tính điều gì trong đầu.

"..."

Enda ngồi trong phòng ngẩn người rất lâu hướng mắt ra ngoài cửa sổ, đôi cánh sau lưng khẽ giương lên vỗ vỗ, cậu chán nản nhìn những cánh hoa lụi tàn trôi theo gió lướt qua lướt lại trước mặt, đột nhiên tai nghe được mấy tiếng còi xe từ phía dưới vọng lên, Enda vội ngẩng đầu, thành công nhìn thấy được chiếc xe quen thuộc.

"Là xe của vương, ngài ấy, ngài ấy về rồi"

Enda khuôn mặt phút chốc đã rút không còn một nét ảm đạm, hớn hở chạy xuống lầu, quên mất bộ dạng của bản thân là như thế nào, hiện tại cậu chỉ muốn mau mau nhìn thấy vương, cậu muốn gặp vương, cậu rất rất nhớ ngài ấy.

Enda đi ra sảnh điện, nhìn thấy có rất nhiều người hầu cùng đám thuộc hạ đứng ngoài đó, Edsel cũng đã xuống từ lâu, đứng một chỗ hướng mắt ra ngoài cổng nhìn, trang phục mặc trên người vẫn như lúc ban đầu, lộng lẫy không kém phần sang trọng, mà trang phục hiện tại của Enda lại không hề đính một chút kim cương hay bất kì loại đá quý nào, chỉ là một loại vải vóc bằng lụa tầm thường trắng toát, bất quá, Enda lại không hề để ý đến điều đó, lặng lẽ trốn ở đằng sau trụ cột ngó ra bên ngoài cửa.

"Chào mừng ngài trở về, vương của chúng ta"

Đám người hầu cùng thuộc hạ cúi đầu cung kính lên tiếng, Derek trên tay xách theo vali đen, tây trang trên người cũng là một màu đen tuyền cao lãnh, hai chân thon dài chậm rãi từng bước tiến vào, theo sau hắn là cận thần trung thành đã đồng hành cùng hắn suốt nhiều năm qua, Ralph.

"Vương, ngài về rồi"

Edsel tiến tới trước mặt Derek, đặt tay lên ngực cúi đầu chào, Derek khuôn mặt vẫn mang theo nét lạnh lùng như trước, "ừm" một tiếng rồi đi ngang qua, tới giữa sảnh, đôi con ngươi hắc sắc nhẹ lưu chuyển, nhìn tới cái trụ cột đằng xa, đôi cánh thiên sứ màu trắng to lớn đang giương, ngay khi nhận ra thì hình ảnh đó đã được thu vào trong mắt hắn. Derek vẫn dừng chân tại một chỗ không bước tiếp, dường như là đang chờ đợi điều gì đó.

"..."

Enda núp đằng sau cây cột thật lâu, chậm chạp ló đầu ra nhìn, lại bất ngờ bị một đôi mắt phượng đằng xa bắt lấy, Enda giật mình, lúng túng cúi đầu thấp xuống. Đoán khoảng chừng 5 phút sau lại một lần nữa ló đầu ra, Derek vẫn đứng một chỗ không nhích, Enda hơi chần chừ bước ra chỗ vương, tim lúc này đập càng lúc càng nhanh.

"Ngài, ngài về rồi, cái kia...vali để em xách dùm cho"

Enda lúng túng đưa tay muốn chạm vào cái vali nhưng lại bị Derek nắm lấy tránh né, hắn rũ mắt, môi mỏng phun ra hai chữ "không cần"

"Ngài không cần thật sao?"

"..."

Enda lần đầu bị vương từ chối thẳng thừng như vậy cảm thấy có chút mất mát, người mà cậu hằng đêm mong nhớ hiện tại đang đứng trước mặt, nhưng ngay cả cơ hội để chạm tay vào còn không có, Enda thực không biết phải áp chế dòng cảm xúc hỗn loạn đang chạy trong lòng như thế nào cho hết, buồn bã nói thầm một câu.

"Em chỉ muốn đụng ngài một chút thôi, em thực sự muốn ôm ngài mà"

"..."

Derek căn bản không hề nghe thấy giọng của Enda nói, chỉ thấy một cái đầu tóc trắng đang cúi xuống, như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.

"Ái chà, ra đây là nô lệ mà ngài đã nói sao? Thật vinh hạnh nha"

Derek xoay đầu, Ralph không biết từ lúc nào đã di chuyển tới bên cạnh hắn, một tay đưa lên xoa cằm, ánh mắt hiện rõ vẻ thích thú lia tới trên người Enda. Edsel cũng đi đến, cúi người nắm lấy vali của vương, tay kia thì nắm cánh tay hắn cười hì hì.

"Ngài Derek, để em xách dùm cho, ngài đi nhiều ngày như vậy chắc cũng mệt rồi, đi, em dẫn ngài lên phòng"

"..."

Derek không nói, Edsel liền cho sự im lặng đó là ngầm đồng ý, vui vẻ dắt tay vương đi lên trên lầu, quản gia ác ma đứng ở chỗ gần cầu thang, tâm trạng lúc nãy vô cùng tệ, thật muốn móc cả mắt ra để không phải nhìn cái loại tình tứ chó má này.

Enda đứng ở dưới ngẩng đầu dõi theo bóng lưng của hai người trên cầu thang, cảm thấy bản thân xuất hiện ở đây giống như chỉ là một nô lệ mờ nhạt trong mắt vương, khẽ nuốt lại đau thương tích tụ trong lòng, vương đã không còn nhìn thấy cậu nữa rồi, ngài ấy căn bản là không còn cần cậu nữa, ngài ấy thực sự đã thay đổi rồi.

"Thiên sứ bé nhỏ, ngươi đang thương tâm sao? Thế nào, nhìn thấy người mình thương bị người khác đoạt mất, có phải rất đau khổ không?"

Enda quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, Ralph nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc trắng buông thỏng trước ngực cậu đưa lên miệng hôn xuống, bàn tay nâng cằm cậu đối mặt với hắn.

"Thế nào? Không cam tâm sao? Nhan sắc tuyệt mỹ như thế này mà lại bị vứt bỏ, chậc, thật đáng tiếc"

Enda lần đầu bị người khác ngoài vương tiếp xúc như vậy liền sinh ra cảm giác bài xích, không suy nghĩ gì liền giơ tay đẩy hắn ra, nhanh chóng xoay người chạy đi mất.

Ralph nhìn lọn tóc trắng đang trượt dần khỏi bàn tay mình rồi nhanh chóng biến mất, trên môi bất chợt vẽ lên một nụ cười gian hiểm đầy ẩn ý.

"Dọa sợ con chim nhỏ bay đi mất rồi, ha ha, không vội, không vội, phải dùng chất dẫn ngọt từ từ khiến nó sà xuống rồi mới bắt lại được, Edsel có vẻ đang tiến triển kế hoạch rất tốt, ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, ha ha ha"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top