Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(20.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nương nương, hôm nay hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi ở cung của Vu Thục phi, bảo người đừng đợi nữa.”

“Ờ.”  Thoại Mỹ nhàn nhã trả lời.

Cung nữ Tử Bình thấy vậy liền hỏi: “Nương nương không cảm thấy gì sao?”

Thoại Mỹ nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt không chút hứng thú: “Cảm thấy gì?”

Vốn là Tử Bình định hỏi chủ tử của mình có cảm thấy đau lòng không, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy khung cảnh Thoại Mỹ ôm bình rượu khoái chí tu ừng ực hết ngụm này đến ngụm khác, tay trái cầm lên hai cái đùi gà nướng to đùng, tay phải bốc một nắm đậu phộng rang đường mỡ tỏi, cung nữ kia liền biết có hỏi hay không cũng vô ích.

“Hừ... Nam nhân là cái thá gì! Tối nay Vu Uyển Nhi kia dám cướp của bổn cung một tên tướng công, bổn cung lại cướp của ả một tên ca ca.”

“...”

“Người đâu!... Ực... Gọi Vu tướng quân tới đây cho bổn cung giải sầu!!”

***

Thuỷ Nguyệt cung, giờ Hợi.

Yến tiệc linh đình lúc này đã tàn, đám phi tần mỹ nữ được mời đến tham dự cũng lần lượt cúi đầu hành lễ, không quên mở miệng nịnh nọt một vài câu, chúc cho hoàng thượng cùng Vu Thục phi có một đêm ân ái mặn nồng tình tứ rồi dần dần quay bước rời đi.

Là nữ nhân được sủng ái bậc nhất của hoàng thượng, từ thiên nga nhỏ bé thăng thành phượng hoàng cao quý lãnh diễm trong mắt bao người, cầu mà không thấy, ước mà chẳng được. Trước khi cánh cửa khép lại Vu Uyển Nhi còn cẩn thận đưa mắt quan sát xa xăm, nét mặt cố gắng tỏ ra thân thiện nhưng lại hận không thể ăn tươi nuốt sống, tự tay giết chết ai đó rồi bắt đầu dương dương tự đắc nở một nụ cười nham hiểm.

Hoàng hậu nương nương cái gì? Quyền cao chức trọng cái gì? Hoá ra chỉ là một kẻ tầm thường không được để mắt tới. Hiện tại bây giờ, có khi nàng ta đã khóc thành bộ dạng tê tâm liệt phế, đau lòng đến cắn lưỡi tự vẫn rồi cũng nên. Đêm đại hôn, hoàng thượng lại bỏ bê hoàng hậu, đến với ả. Gần một tháng nay cũng vậy. Vậy thì người sánh bước bên cạnh hoàng đế Kim triều - Kim Tử Long, giúp hắn trị vì thiên hạ không phải nên thay bằng Vu Uyển Nhi ả hay sao?

Vu Uyển Nhi thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng bước ra phía sau bức bình phong đổi một bộ y phục vừa thiếu vải mỏng manh vừa quyến rũ tuyệt trần sau đó đi tới sà vào lòng Kim Tử Long, tựa đầu lên lồng ngực rắn chắc phập phồng của hắn nũng nịu, bàn tay khẽ khàng mân mê từng lớp long bào.

“Hoàng thượng, người ở lại với thần thiếp đêm nay... Sáng mai hoàng hậu nương nương sẽ không vì quá đau lòng mà trách phạt thần thiếp chứ? Thần thiếp sợ lắm...”

“Hoàng hậu sẽ không làm như vậy.”

Nhắc đến nữ nhân ấy, không hiểu đã vô tình chọc trúng phải vảy ngược nào của Kim Tử Long, ngay lập tức sắc mặt hắn liền trở nên xám xịt, bàn tay đang ung dung chống cằm cũng giận dữ buông xuống mạnh bạo tiếp tục rót thêm một ly rượu đầy, không nói không rằng kê lên môi uống cạn sạch.

Hắn bực tức điều gì không rõ, thế nhưng Vu Uyển Nhi lại cho rằng hắn vì quá mức căm ghét Từ Thoại Mỹ đến độ không muốn nghe thấy tên nàng ta, bởi thế làm ra vẻ ngư ông đắc lợi vui mừng càng thêm vui mừng.

Chỉ là cảm giác mở cờ trong bụng không được bao lâu, đêm xuân mặn nồng tình ái còn chưa thấy đâu, tin dữ như sét đánh giữa trời bỗng chốc đã vang lên bên tai, kéo ả từ ảo tưởng mộng mơ trở về hiện thực.

Một tên quân lính không biết chạy từ đâu tới, đầu bù tóc rối hớt ha hớt hải xông vào quỳ xuống trước mặt Kim Tử Long, lắp bắp nói không thành lời.

“Bẩm hoàng thượng... xin hoàng thượng bỏ ra một chút thời gian, đi đến Phượng Tê cung của hoàng hậu nương nương ngay lập tức có được không?”

“Ngang nhiên xông vào Thuỷ Nguyệt cung của bổn cung, thật hỗn láo! Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hoàng thượng còn phải nghỉ ngơi, sớm mai lo việc triều chính.” Vu Uyển Nhi tức đến đỏ mắt, hét lớn nói.

“Nhưng nếu hoàng không mau chóng đi xem tình hình. Tướng quân của chúng thần, ca ca của Thục phi nương nương... e rằng sẽ bị hoàng hậu nương nương dùng làm mồi nhắm mà ăn sạch mất!!”

Vu Uyển Nhi đứng bật dậy khỏi người hắn, trợn mắt tái mặt nhìn tên lính đang run rẩy kia, tức tới mức nghiến răng ken két định quay sang Kim Tử Long để ‘đòi công đạo’. Đáng tiếc lời ra đến miệng, ả còn chưa kịp vùng vẫy làm mình làm mẩy thì người khi nãy nằm dài trên ghế điên cuồng uống rượu thoáng chốc đã biến đi đâu mất tăm mất dạng.

Chưa đầy một khắc được báo tin, mấy cung nữ tất bật bưng mâm hầu rượu cho chủ tử của bọn họ ở Phượng Tê cung đã trông thấy bóng dáng vị hoàng đế cao cao tại thượng vận một thân long bào xộc xệch khó coi, đầu tóc sợi này rối lấy sợi kia, mặt mũi đằng đằng sát khí hai tay chống hông đứng trước cửa quan sát khung cảnh loạn thất bát tao, người ngã ngựa đổ hỗn độn thành một mớ bòng bong ở bên trong.

“Tham... tham kiến hoàng thượng.”

Kim Tử Long bất chợt đại giá quang lâm, hết thảy những người có mặt tại đó đều nhanh chóng quỳ rạp xuống đất cung kính cúi đầu với hắn, không giấu được nỗi sợ hãi bất an mà khe khẽ liếc nhìn nữ nhân phía sau lưng mình.

Hoàng hậu nương nương hẹn gặp tướng quân triều đình uống rượu.

Hoàng hậu nương nương nửa đêm không ngủ, cùng nam nhân khác làm náo loạn hậu cung.

Hoàng hậu nương nương không biết giữ phẩm giá uy quyền!

Tin này đồn đại ra bên ngoài, hình tượng vị mẫu nghi thiên hạ trong mắt bàn dân thiên hạ sẽ biến dạng ra sao đây? Thái độ của Kim Tử Long đối với đương kiêm hoàng hậu trước giờ vẫn luôn là chán ghét cực điểm, khinh bỉ tột cùng, sau đêm nay sẽ thành thế nào đây?

Bọn họ âm thầm khấn vái một nghìn lần, tụng kinh niệm Phật một vạn lần, nhỡ đâu sông Trường Giang không rửa hết tội của nàng, may thay cũng sẽ có vị phi tần nào khác đồng ý chiếu cố bọn họ.

“Từ Thoại Mỹ!”

“...”

“Nàng còn không mau buông cái chân giò đó xuống, bước lại đây nói chuyện với trẫm!!”

Nghe tiếng hét thất thanh tràn ngập giận dữ phẫn nộ của ai kia, Thoại Mỹ ngưng tràng cười ngặt nghẽo, tay phải vứt cái đùi gà đang cắn dở sang một bên, tay trái buông vạt áo đã bị kéo đến sắp rách của Vu tướng quân ra ngẩng đầu nheo đôi mắt tràn ngập men rượu để cố gắng nhìn cho rõ Kim Tử Long.

“Ngươi đi mà âu yếm mấy nàng mỹ nữ thân hình yểu điệu, miệng lưỡi ngọt ngào của ngươi đi. Nước sông không phạm nước giếng. Bổn cung còn phải... ấy... Vu tướng quân ngươi đừng có chạy, lại đây uống rượu đi.”

Vu tướng quân đứng bật dậy phủi phủi khắp người, sửa sang lại y phục nhăn nhúm chỉ kịp cúi đầu chào hắn một cái đã vụt chạy mất rồi.

“Nàng nghĩ ai cũng nghiện rượu như nàng à? Nữ tử cao nguyên các nàng đều vô phép vô tắc như vậy sao??”

“Hừ... Nữ tử cao nguyên có vô phép vô tắc hay không còn chưa biết. Nhưng nam nhân cao nguyên chúng ta chắc chắn mười phần đều là người si tình chung thuỷ. Ngươi dành thời gian sủng ái tiểu thiếp đáng yêu của ngươi, ta lo việc ta, không bận tâm ngươi nữa. Không khéo ngày mai thức dậy lại có ả tìm đến đây õng ẹo khoe mẽ long thai mấy tháng trong bụng với ta.”

“Nàng...”

Hắn giận đến không nói thành câu, lòng bàn tay siết lại thành quyền chỉ hận không thể xé rách trời xanh, trút đi nỗi oán hận nhuốm đỏ vành tai của mình.

Gắng sức nhịn nhục nuốt uất ức vào lòng, sau hồi lâu bốn bề Phượng Tê cung lặng ngắt tĩnh mịch. Cuối cùng Kim Tử Long chỉ thở dài một hơi không nặng không nhẹ thốt ra vài lời, nghe qua giống như đang cố biện giải cho tội tình của bản thân hắn nhưng thực chất chính là muốn đổ tội ngược lại cho nàng:

“Còn không phải do ‘lệnh cấm’ ba tháng của Bắc quốc các nàng. Nào là để chứng minh nàng trong sạch. Nào là sau ba tháng nếu phát hiện nàng không còn ‘thuần khiết’, đã gian dâm mang thai từ trước liền trả về nước, chịu cực hình. Ta đã không được ở cạnh nàng hơn một tháng rồi!”

Thoại Mỹ ngẩng ngơ nhìn hắn.

Hắn lại tiếp tục tức tối: “Cái phong tục lạ lùng gì đây? Nàng mang thai thì sinh hài tử! Ta giàu như thế, mấy vạn kho rượu, mấy vạn kho lương thực còn không nuôi nổi một đứa trẻ với một nữ nhân nghiện rượu như nàng à?”

Bầu không khí ngay lập tức chùng xuống nặng nề, thấy sắc mặt nàng cứng đờ không nói được lời nào, hắn chẳng những không biết mình vừa mới gây ra hoạ lớn gì mà còn tỏ ra kiêu căng vênh váo, dương dương tự đắc hưởng thụ cảm giác thành tựu, cố ý châm thêm dầu vào lửa:

“... Vả lại nếu không có ta, nam nhân trên đời này cũng không ai thèm dòm ngó tới nàng. Huống hồ...”

“Cút...”

“Hả?”

“Ta bảo ngươi cút!!”

Tối đó, Kim Tử Long - đương kiêm hoàng đế bệ hạ cao quý lại bị hoàng hậu của hắn tống cổ khỏi Phượng Tê cung, kêu trời trời không thấu, gào đất đất không nghe chỉ đành giả vờ lãnh khốc một thân một mình trở về tẩm phòng.

_to be continued_

Ù ôi, kiếp thê nô ^^ Xin lỗi Long ca, với em anh mãi mãi là mang dáng vẻ như vậy khi đối diện với Chị nhà em ^^ Khởi động nhẹ 1 xíu bằng chiếc đoản đáng yêu này nhé ^^
Vote cho toai điiii ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#longmy