Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

lá thư thứ hai

lá thư thứ hai • những chiếc ôm

Nếu được một lần quay về đêm hôm đó, tôi nhất định sẽ lợi dụng lúc được em ôm vào lòng để nói nhỏ vào tai em ba tiếng 'anh yêu em'.

Đó là hôm thành đoàn, ngày mà rất nhiều người cùng thật nhiều cảm xúc vui buồn lẫn lộn khó quên ấy. Không chỉ những người hâm mộ mà ngay cả chúng tôi, từ người được xướng tên đến người lặng lẽ cúi đầu rơi nước mắt, tất cả mọi thứ của đêm hôm đó sẽ mãi là dấu ấn rất sâu đậm trong tim tôi.

Tôi là tay guitar, điều này hầu như ai cũng biết và em ấy cũng vậy. Tôi tham gia chương trình này cốt cũng một phần vì muốn thử những điều mới, không áp lực, không tranh đua, ngày ngày vui vẻ cố gắng hết mình trong phòng tập nhỏ. Mà đó cũng chỉ là tôi tự nhủ với mình như thế, nhưng những lời mà em nói với tôi, lại dường như có chút khác biệt.

Em bảo tôi đúng là thích thử điều mới nhưng không đồng nghĩa với việc tôi không áp lực. Em suy cho cùng còn biết nhiều hơn tôi. Tôi không kể em nghe về những bình luận tiêu cực trên mạng, một phần vì sợ em lo, một phần lại không muốn em suy nghĩ tiêu cực mà sợ hãi. Trước kia cũng thế mà bây giờ vẫn vậy, tôi không nói, em bằng một cách nào đó vẫn biết hết. Em không bảo tôi rằng 'không sao đâu' hay là 'mặc kệ họ đi' mà em sẽ vô tình ôm lấy tôi rồi nói 'có em ở đây với anh mà' và 'em cùng anh cố gắng, dùng nỗ lực đổi lấy sự công nhận, được không'.

Đúng là khả năng vũ đạo của em tốt hơn tôi nhưng không vì thế mà em dè bỉu hay chê trách tôi. Em sẵn sàng thức đêm cùng tôi luyện tập, cùng tôi ăn nhẹ rồi còn lấy nước cho tôi uống. Có những lúc chân rất mỏi, cảm giác dây chằng đã dãn căng đến khó chịu nhưng tôi vẫn muốn tập thêm vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người, em sẽ mặt nặng mày nhẹ ấn tôi ngồi xuống rồi đi nhờ đội ngũ y tế. Chẳng biết em học từ ai cái thói ngồi bó gối một cục bé xíu nhìn tôi nữa, yêu không chịu được. Không thường xuyên nhưng ít ra tôi cũng là người bắt gặp được những khoảnh khắc đó.

Năm ấy gió Hải Hoa thổi mát lắm, cuốn tóc tôi và tóc em lại vô hình đan vào nhau. Thật ra lúc đầu tôi và em chẳng thân thiết như những người bạn cùng hội thực thụ. Tôi chẳng chung phòng với em, cũng không cùng em hợp tác nhiều trong các sân khấu. Tôi không nhớ rõ lần đó vì sao lại chạy về phía bài hát cánh bên trái, tôi chỉ cảm thấy may mắn vì quyết định lần đó đã cho tôi được gần bên em hơn.

Em thân với các thành viên khác hơn tôi, nhưng với tính hòa đồng thân thiện vốn có, từ lúc len lén ngồi gần em hơn khi giao lưu cùng khách mời đến mấy lúc luyện tập sẽ trộm nhìn em một chút, và như mọi người thấy rồi đó, em ấy cũng mở lòng với tôi hơn nhiều rồi.

Ấy vậy mà tôi vẫn thấy bức bối trong lòng, vì em nhỏ hơn tôi mà lại hiểu chuyện không kém. Những ngày gần chung kết, em lo lắng không ngủ được. Vài đêm tôi đi vệ sinh lại phát hiện em đang sụt sùi trong đó. Hỏi ra mới biết em lo lắng vì thứ hạng. Lần đầu tiên tôi có cảm giác muốn được ra mắt mãnh liệt đến thế. Tôi không hiểu được hết cảm giác của em, cũng thấy khó chịu vì em giúp tôi bao nhiêu điều mà bây giờ đến một câu tôi cũng không thể nói hoàn chỉnh. Đến cuối cùng, tôi khẽ ôm em vào lòng, để đầu em tựa lên vai tôi, bất ngờ nghe em nói câu 'debut cùng em nhé, Gia Nguyên'

Ngày thành đoàn, em khóc, tôi cũng khóc. Nhìn em khóc mà tôi sốt ruột, nhiều người vây quanh em quá, tôi cũng đành đứng ở ngoài lo lắng nhìn em một chút thôi. Mừng cho em, và ừ, cũng mừng cho tôi nữa.

Hôm đó em thật đẹp, trong bộ đồng phục giản đơn điểm thêm vài nét lấp lánh, chữ A sáng chói ở ngực trái làm em trở nên bừng sáng trên bục thứ hạng. Người đến rất đông, tiếng hò reo và âm thanh thút thít của người hâm mộ chưa bao giờ ngơi ngớt nhưng trên đường đi đến điểm thành đoàn cạnh em, trong mắt tôi chỉ còn hình ảnh đôi môi cười hơi mếu và vành mắt đỏ hoe của em hướng về tôi. Hai hàng dừa giả chẳng mang mùi hương hay tí gió thổi nào nhưng lòng tôi đã rục rịch xúc động, in dấu một nét hồng Hải Hoa năm nay. Tình yêu là thế này sao?

Tôi dự định nếu tôi và em đều thành đoàn, tôi nhất định sẽ nói thầm vào tai em ba tiếng 'anh yêu em'. Tôi không dám khẳng định tình cảm mà tôi dành cho em là sâu đậm theo năm tháng. Tôi quen em chưa lâu, cũng chưa hiểu hết em thực sự đang nghĩ gì. Tôi chỉ có thể đảm bảo cảm xúc tôi dành cho em cao hơn những người bạn khác. Tôi sẽ vô thức nhìn em qua gương, lúng túng khi thấy em cười với mình và cũng thích cả những lúc được chọc ghẹo em nữa. Tôi muốn ở bên em, không phải như những người bạn bình thường thân thiết mà tôi còn muốn cùng em làm những việc các cặp đôi khác thường làm. Tôi biết rằng đây sẽ là điều khó khăn, nhưng mà tình cảm của tôi với em như thế, tôi cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Ấy vậy mà lúc đó tôi run quá, trong đầu ngoại trừ hình ảnh của pháo giấy lấp lánh bao bọc lấy tôi và em ra cũng không còn nhớ gì nữa. May mắn làm sao tôi lại có em, đêm hôm đó sau bữa tiệc mừng công liền chạy đi tìm tôi kéo ra một góc nhỏ máy quay không thể hướng tới. Không để em ôm tôi đã chủ động kéo em vào lòng trước. Dù mới khóc cách đây vài tiếng nhưng tâm trạng bồi hồi khó tả đã khiến em khóc thêm, mà mắt tôi cũng hình như hơi ướt.

"Thành đoàn rồi"

"Ừ"

"Em và anh cùng thành đoàn rồi, Gia Nguyên"

"Anh yêu em"

Tôi thấy người em hơi cứng lại, ngón tay em nắm chặt lưng áo tôi, tiếng thút thít dừng trong giây lát rồi lại như có cánh hoa khẽ khàng chạm qua mặt nước, bắt đầu rục rịch ấm ức vùi mặt vào vai tôi khóc ngon lành.

Tôi không biết vì sao em khóc lớn hơn, tay chân luống cuống không biết nên làm gì cho phải. Là tôi nói gì sai à? Hay là em không thích tôi? Ừ cũng có lý, em còn chưa đầy 18, một mình đến Trung Quốc tham gia chương trình này đã biết bao nhiêu áp lực rồi, thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Đúng là chỉ có mình tôi hồ đồ. Tình bạn đã khó có mà giờ hình như tôi vừa đẩy nó đi luôn thì phải.

"Anh xin lỗi, đừng khóc xấu lắm. Anh xin lỗi. Pai không thích thì thôi anh không nói nữa"

Em đẩy tôi ra vừa cố nín khóc vừa dùng hai tay quệt đi hai hàng nước mắt. Trông có hơi tèm nhem như con mèo nhưng mà vẫn đáng yêu lắm. À thì mấy ai lại chê người mình thích bao giờ.

Em lục lọi trong túi áo khoác lôi ra một sợi dây chuyền bằng bạc rồi nhón chân lên đeo vào cho tôi. Tôi không biết ý định của em là gì nhưng là quà người mình thích tặng cho thì dại gì mà từ chối. Tôi hơi khụy chân xuống, vừa vặn đối mặt với em. Lớp trang điểm còn chưa tẩy hết và đôi mắt em lại long lanh vô cùng. Tôi không biết đây có phải đôi mắt đẹp nhất tôi từng thấy hay không nhưng chắc chắn chỉ có ánh mắt này mới làm tôi rung động.

Trong lòng Trương Gia Nguyên rốt cuộc cũng chỉ có Patrick Doãn Hạo Vũ.

“Tặng anh đấy, các chị ở tổ ma sói tặng em nhưng mà em thấy hợp với anh hơn nên anh đeo đi”

"Sao lại tặng anh"

"Thì…anh tỏ tình em rồi, em cũng phải làm gì đó chứ"

“Hả?”

"Bộ tiếng Trung của em tệ lắm hả. Thì là em cũng thích anh đó"

Tôi đơ ra một hồi, không biết nên phản ứng từ đâu. Từ khi em bảo rằng chiếc vòng cổ này hợp với tôi, tức là em đã nghĩ về tôi ngay cả khi tôi không ở đó? Hay là phản ứng từ lúc em bảo em thích tôi? Thế là tôi không đơn phương? Tình bạn giữa tôi và em sẽ được nâng cấp lên thành tình yêu à? Vậy là không phải tôi phá hủy mối quan hệ giữa chúng tôi mà là tôi đã nâng nó lên thành một cấp độ mới rồi!

Hôm đó hình như tôi dắt em về phòng rất muộn, khi mọi người đã ôm nhau được mấy chập liền. Trong những giờ yêu nhau đầu tiên, tôi đã được tận hưởng cơn gió Hải Hoa dịu nhẹ của cuối mùa xuân và trải cơn xúc động còn chưa dứt của đêm thành đoàn cùng em. Buồn cũng có mà vui còn có nhiều hơn. Buồn vì không phải người bạn thân thiết nào của mình cũng được debut mà vui vì cuối cùng cũng được quang minh chính đại mà nắm tay em rồi. À, ít nhất là những nơi không có ống kính.

Nghĩ lại thì, cũng đã 1 năm trôi qua rồi, tôi và em yêu nhau được trọn 365 ngày rồi đó. Có người bảo 1 năm không phải là dài, chưa quyết định được điều gì cả. Ừ, đúng là 1 năm không dài, tôi chỉ cảm thấy thời gian đôi lúc cũng chỉ là thước đo đong đếm khoảng từng chút phút giây ta ở bên nhau chứ cũng chẳng minh chứng được tình cảm mà tôi dành cho em 1 năm qua là không sâu đậm. Tôi không thể chối từ việc yêu càng lâu càng sâu, tôi không biết nữa, tôi chỉ cần biết giờ phút này đây, tôi còn yêu em, em còn yêu tôi, thế là đủ.

Vậy mới nói, nếu biết được sẽ có ngày tôi yêu em sâu đậm đến thế, tôi nhất định sẽ giữ bình tĩnh để tỏ tình em trong đêm thành đoàn. Trước nghìn người, dưới ánh đèn sân khấu, trên bục thứ hạng kề sát bên nhau mà trói hai ngón áp út bằng sợi tơ hồng vô hình chỉ tôi và em nhìn thấy. Tôi sẽ chủ động chứ không cần phải chờ em trao cơ hội nữa.

Bạn trai nhỏ của tôi, Patrick, Patrick Nattawat Finkler, Doãn Hạo Vũ, là người vừa hay luôn đứng đối diện tôi mỗi dịp xếp đội hình thành vòng cung, là người hay gõ cửa phòng tôi chúc ngủ ngon để nhắc khéo tôi đừng chơi nhạc nữa, là người dù tôi lỡ ăn mất của em bánh pizza cũng không hề nổi giận và là người mỗi khi tôi có việc vui hay buồn, em sẽ không nói gì mà chỉ ôm tôi thật lâu.

1 năm rồi, hóa ra chúng tôi cũng đã thương nhau được bằng đó. Không dài nhưng cũng không ngắn, đủ cho tôi chầm chậm thích em nhiều lên một chút và từ từ thấy việc được chiều em là một thói quen mới đáng yêu chỉ mình tôi mới có.

"PaiPai, thành đoàn vui vẻ"

"Thành đoàn vui vẻ, yêu anh, Trương Gia Nguyên"

Hết.

Hơi muộn rồi nhưng mà chúc mừng 1 năm thành đoàn nha Trương Gia Nguyên và Doãn Hạo Vũ 🥺 iu lắm 🙆‍♀️

-nguyetbanhtieu-
[222404]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top