Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

lá thư thứ nhất

Lá thư thứ nhất • nhiều hơn hôm qua

Nguyên ơi, em không biết bản thân mình bị làm sao nữa. Hình như em thích anh hơi nhiều rồi ấy. 

Em thích những lúc anh luôn mặc kệ em giãy nãy vì không muốn tăng cân vẫn làm bánh cho em ăn mỗi cuối tuần và sẽ thật dịu dàng nhấc em ngồi lên đùi rồi dụ dỗ em ăn từng thìa bánh ngọt lịm.

Em thích những lúc em là người dậy sớm hơn anh, sẽ được trèo lên người anh làm mình làm mẩy. Em biết anh của em sẽ tức giận nhưng em cũng biết anh chẳng lớn tiếng với em bao giờ. Anh chỉ nhăn mặt thở ra một hơi rồi đưa tay nắm lấy eo em kéo xuống giường ôm em thật chặt trong lồng ngực để em thôi quậy phá giấc ngủ của anh. Chỉ đến khi bụng em kêu rột rột khiến em xấu hổ đỏ mặt tía tai, anh mới bật cười hôn em chào buổi sáng rồi thức dậy cùng em.

Em thích anh lúc nhăn mặt khi em không chịu đi dép trong nhà. Anh bảo rằng để chân trần sẽ lạnh, bị ốm sẽ rất khó chịu. Em biết là anh xót, nhưng anh ơi, mùa hè nóng lắm, em không thích mang dép. Anh của em không nói gì, cả ngày chỉ cõng em chạy qua chạy lại trong nhà, đến hôm sau liền mua cho em đôi dép mới xinh hơn mà cũng thoáng mát hơn nhiều nữa.

Em thích nghe anh mắng em khi em bỏ bữa. Anh ơi, không phải do em lười đâu, vì đó không phải là thức ăn anh nấu, không hợp với khẩu vị của em, em ăn không vui chút nào cả. Lại nói đến chuyện em của ngày xưa rất hay ăn vặt, ai cho gì em cũng có thể ngon lành để nó chui tọt vào bụng. Thế mà từ khi quen anh, được anh dắt về nhà chăm bẵm ôm hôn mỗi ngày, em liền không muốn ăn ngoài nữa. Nếu có cũng phải là do chính anh dắt em đi, không thì em cũng sẽ chẳng ăn được bao nhiêu mất. 

Em nhớ hồi đó khi chúng ta còn ở ký túc xá, lúc ấy em hay tụ tập bạn bè đi ăn sau mỗi giờ học đến tận tối mới về. Anh lại chẳng như em, anh là thành viên của câu lạc bộ âm nhạc, ngày ngày tập luyện nên phòng của chúng ta lúc nào cũng sôi động hết. Em nhớ có lần ma xui quỷ khiến thế nào mà ăn lẩu về lại bị đau dạ dày. Khi ấy em với anh còn chưa là gì của nhau trừ cái danh 'bạn cùng phòng' ra cả. Vậy mà anh vẫn lo sốt vó lên cho được. Đêm khuya chạy qua chạy lại hết mua thuốc rồi lại pha nước ấm cho em uống. Chốc chốc lại ngồi xoa bụng vỗ lưng cho em dễ ngủ. Đêm ấy anh thức trắng, cũng may là cuối tuần chứ không thì em sẽ áy náy chết mất. Anh ơi, hình như em cũng thích anh từ dạo đó.

À và anh ơi, em cũng thích cả những chiếc hôn của anh nữa. Không phải kiểu lấp lánh ánh sao hay lấm tấm bông tuyết trong những bộ phim tình cảm mà những chiếc hôn của anh nhẹ nhàng hơn nhiều. Đó sẽ là những cái thơm má lúc em ngồi ăn cơm. Sẽ là những cái thơm trán khi chúng ta cùng nhau ngồi dính chùm trên sofa xem phim. Sẽ là những cái thơm lên khóe mắt khi em khóc òa trong lòng anh. Sẽ là những cái thơm lên mu bàn tay khi anh nhẹ nhàng thủ thỉ 'anh yêu em'. Hay đó sẽ là những cái thơm lên môi thật nhẹ chào buổi sáng và thật sâu vào những lúc tình trong ta lại nhớ nhau thật nhiều.

Ôi anh ơi, nhiều nhiều lắm những chiếc hôn làm em say đắm mãi. Môi anh rất mềm, người anh cũng thật thơm, chui vào lòng anh làm ổ cả ngày rất thích. 

Trương Gia Nguyên, anh nói xem đáng lẽ em phải ghét anh mới phải vì anh cứ hay càu nhàu lại chẳng cho em làm cái này hay bắt em phải làm cái kia. Nhưng mà em chẳng biết tại sao em lại càng ngày càng thích anh. Có lẽ vì em biết, ngày nào anh còn nhăn mày vì em nghịch ngợm là ngày đó anh còn thương em.

Em nhớ hồi mà anh cua em, em chẳng nhìn ra được là anh thích em luôn đấy. Trương Gia Nguyên anh giấu kỹ thật. Vì anh không phải kiểu người sẽ e dè ngại ngùng hay trộm cười trước người mình thích mà anh trước em chỉ toàn như học sinh cá biệt ngúc nghích nhất trong trường thôi. Ban đầu em chẳng biết, cứ nghĩ anh hòa đồng thân thiện vốn có nên những lúc anh khoác vai em, ngồi gần em hơn, lợi dụng lúc chơi trò chơi mà nắm tay em chặt hơn một chút hay là luôn xung phong cùng em đi mua đồ ăn vặt để lấy đó làm cớ vỗ béo cho bụng nhỏ của em em đều tưởng đó cũng là lẽ thường tình giữa những người bạn tốt. Nào ngờ sau này khi bị anh dắt về nhà rồi em mới nhận ra, anh là dùng sự tự nhiên của mình để chui được vào trái tim em. Nhưng biết sao được, người cũng bị người ta dắt đi rồi, thích còn không hết thì nói gì đến bỏ chạy.

Và cũng từ ngày được anh mang về nhà, em chỉ biết em càng ngày càng thích anh nhiều hơn. Em thích hơi ỷ lại vào anh một chút, được gọi hai tiếng 'anh Nguyên' dịu ngọt để rồi duy nhất được nghe anh đáp ba tiếng 'ừ, anh đây'. Em thích được ngắm anh lúc chơi đàn cho em hát, thích ngắm anh trên sân khấu biểu diễn với những tràng vỗ tay giòn tan. Anh biết không, nhiều người thích anh lắm vì anh của em rất đẹp nha. Nhưng lại tiếc cho các chị quá, em chỉ có thể ưỡn ngực tự hào nói 'Trương Gia Nguyên là của em rồi'.

Dù là khi cua em hay khi đã bế được em về dinh, anh của em ngoại trừ hay càu nhàu em và hay ôm hôn em nhiều hơn ra thì anh vẫn luôn biết cách khiến em thích anh mỗi ngày lại thêm một xíu. Nào là đồ ăn ngon, nào là ôm em ngủ, nào là chở em đi chơi, nào là chăm sóc em và nào là hôn em mỗi ngày nữa. 

Ghét thật đấy, Trương Gia Nguyên.
----- 
"Hạo Vũ"

"Dạ?"

"Ra ăn bánh cho nóng này"

"Không ăn"

"Ăn"

"Không ăn!"

"Ăn"

"Không ăn mà!"

Trương Gia Nguyên cởi tạp dề, lắc lắc mái đầu vốn dĩ chẳng vào nếp rồi không nhanh không chậm mở cửa phòng. Hạo Vũ nằm nghịch điện thoại của anh trên giường, hai chân đung đưa ra chiều khoái chí lắm. Không cần nhìn cũng biết một lát nữa thôi điện thoại anh sẽ lại ngập tràn những tấm ảnh mới của em.

Ừm, chọn ra vài tấm của em người yêu đăng lên acclone cũng không tồi nhỉ.

Bép.

"Hạo Vũ"

"Sao anh đánh mông em!"

Trương Gia Nguyên với tay thu lại chiếc điện thoại rồi một đường thẳng tắp vác em lên vai mang ra ngoài.

"Bánh ngon, ăn"

"Anh thích thì tự đi mà ăn một mình. Em không muốn ăn!"

Đó, anh của em lại bắt đầu ép em ăn dù bụng nhỏ đã no căng rồi đấy.

Doãn Hạo Vũ xụ mặt liếc xéo liếc ngang người trước mặt, giãy nãy trong cái nắm tay của anh mãi. 

"Thôi mà, anh năn nỉ, một miếng thôi"

"Em no lắm"

"Nhưng mà anh lỡ bỏ công sức ra làm rồi"

"..."

Hạo Vũ cảm thấy không ổn lắm. Câu nói này hình như đều bắt đầu cho cái mè nheo dụ dỗ của anh mà em chưa bao giờ cưỡng lại được. Và Trương Gia Nguyên chưa bao giờ làm Doãn Hạo Vũ thất vọng.

"Em không ăn là anh buồn lắm"

"Anh sẽ tủi thân cả ngày đó"

"Anh mà khóc là em không dỗ được đâu"

"..."

Hạo Vũ không nói gì, khổ não nhìn người yêu dụi qua dụi lại cổ mình năn nỉ.

"Thật ra, thật ra anh muốn em ngồi ăn bánh để cắn má em…"

"Nè Trương Gia…"

"Thôi anh biết em sẽ không thích mà. Em hôm nay bớt thương anh rồi. Em đi nghịch điện thoại tiếp đi, anh ngồi đây buồn một tí rồi vào với em sau"

Rồi chẳng biết Hạo Vũ nghĩ gì, chẳng biết Gia Nguyên nói gì, chỉ biết trong quyển sổ nhật ký yêu đương hiện lên mấy dòng chữ ấm ức của bạn nhỏ nào đó vẫn còn đang nước mắt ngắn nước mắt dài: 'Hôm nay Gia Nguyên dụ em ăn bánh ngọt, thừa cơ hội gặm hai má bánh bao của em đau muốn chết! Ghét Gia Nguyên hết hôm nay, ngày mai thích lại!"

Trương Gia Nguyên cười cười cầm quyển sổ, lại nhìn sang bạn nhỏ hai tay ôm má phính ngủ trong lòng mình mà thấy yêu quá. Anh nhẹ nhàng gỡ tay em ra rồi cúi xuống thơm lên vết răng còn chưa tan biến của phi vụ gặm cắn ban nãy.

"Đây là đánh dấu chủ quyền, Hạo Vũ"

Hết 'lá thư thứ nhất'
---
Mừng 1 năm thành lập siêu thoại Doãn Gia Nhân 13/4/2021 - 13/4/2022

Hà lẩu a, sau bao nhiêu ngày sủi thì mình đã trở lại với chiếc series mới này nè. Nói một chút về series 'chiếc ô ngày nắng' này nha. Mỗi chap sẽ là những tâm tình nho nhỏ của một trong hai anh bé gửi tới đối phương, có thể là cảm nhận và cũng có thể là hồi ức về những ngày mới yêu nhau. Đoạn đầu sẽ là lời thủ thỉ như thế, còn đoạn sau là một chút cảnh tình thương mến thương khi đã về chung một nhà. Nên là một chap thường sẽ không dài lắm, be bé thế này thôi. Mọi người thấy sao á, nếu mọi người thấy văn phong mình ổn thì mình triển tiếp còn không thì thui…

-nguyetbanhtieu-
[221304]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top