Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản 3

Author: Khanh_KYO1108 ( Cún )

Đoản ngắn

Thể loại HE, nhất công nhất thụ, Cổ trang, Sủng,

Cp : Khải Nguyên.

==== Đoản ======

Ở một nước tên là Tứ Diệp Thảo, đất nước này có một vị vua anh tuấn và rất giỏi trị vì đất nước tên Vương Tuấn Phong  Mà người trở thủ đắc lực của anh là hắn. Hắn là một người anh tuấn phi phàm văn võ song toàn. Hắn là Tứ Vương Gia - Vương Tuấn Khải của đất nước Tứ Diệp Thảo.
Trên mặt hắn lúc nào cũng trưng bộ mặt than không đổi với người khác. Hắn là một tên bạo vương được mọi người khi nhắc đến tên là phải rùng mình

* Tứ Vương Phủ*

- Vương Gia ... Vương Gia...

Vương Tuấn Khải ngồi ung dung uống trà mặc kệ trong giọng người kia có hốt hoảng đến đâu.

- Có chuyện gì?!!

- Có ch...uyện ...lớn r...ồi ...Vương Gia.

Người hầu vừa thở vùa nói. Khải vẫn nhàn nhạt uống trà.

- Chuyện gì nói mau!!

- Vương Gia ... " Vương Phi " đánh người.

- Ta còn tưởng chuyện gì to lớn. Bảo bối muốn đánh cho bảo bối đánh ta sẽ thu dọn tàn cuộc ( Sủng " vợ " nó ghê )

- Nhưng mà Vương Gia " Vương Phi " Đánh Hoàng Hậu nương nương (Bánh bèo ghét )

Lúc này Khải không thể bình tĩnh được nữa. Vội bỏ tách trà phóng như bay ra ngoài. Người hầu may mắn là biết kinh công nên đã đuổi kịp. Tên người hầu vui lắm khi thấy nét mặt vạn năm không đổi của Vương Gia biến đổi . Đúng là chỉ có chuyện của " Vương Phi " mới khiến Vương Gia lo lắng như vậy. Lòng thầm nghĩ rốt cuộc Vương Gia sẽ xử lí như thế nào!?

Khải trên đường đi hỏi tên hầu

- Bảo Bối của ta không sao chứ. Có bị trầy xước không!!?

" Rầm " tên hầu bó tay bó chân với Khải luôn.

* Cung điện. Ngự hoa viên *

- Chán quá.

Nguyên Nguyên thở dài.

- Tuyết Anh, nàng đừng khóc nữa ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng.

Hoàng đế an ủi vợ mình. Nguyên Nguyên ngồi buồn phiền bứt mấy cái lá trên cây lẩm bẩm nói chán quá.

Khải vào cung điện thays cảnh hai vợ chồng kia đang ôm nhau cũng chẳng thèm quan tâm. Đưa mắt tìm thân ảnh bé nhỏ của Bảo bối trong lòng. Nhìn một lần thôi ánh mắt đã tìm ra bảo bối. Hắn đi lại và ôm chầm lấy Nguyên. Nguyên Nguyên định dẫy dụa nhưng ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc nên thôi. Nguyên còn thuận thế núp trong ngực hắn.

Tuấn Phong bực dọc nói

- Tứ đệ. Đệ bây giờ phải giải quyết việc này cho công bằng. Ta biết đệ công tư phân minh.

- Ai nói!!

Quay sang Nguyên hỏi

- Tại sao lại đánh nàng ta. Đánh bằng gì

Nguyên Nguyên chu mỏ

- Nàng ta nói Nguyên Nguyên ngốc. Nguyên Nguyên không ngốc mà.

- Đúng . Bảo bối của ta thông minh nhất.

- Hì hì. Khải ca là tốt nhất.

Khải thu ánh mắt dịu dàng khi nhìn Nguyên đổi lại là một ánh mắt muốn giết người. " Các người mà làm khó dễ ta và Nguyên Nhi thì các nguòi chết chắc. Cái danh hiệu bạo Vương cũng không phải hư danh."

Tuấn Phong lạnh sống lưng.

Khải lại hỏi Vương Nguyên

- Đánh nàng ta bằng gì.

- Tay a ! ~ Phồng má trông đáng yêu hết sức..

- Tay nào đưa huynh xem.

- Tay này! ~ Nguyên đưa bàn tay phải ra.

Khải thổi thổi vào lòng bàn tay

Cảnh tượng này khiến mọi người trố mắt.

- Hết đau chưa!!??

- Hết rồi. Hì hì😀😀😀

====== End ======

Vui hông. Hehe.

#Khánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top