Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Chu Ôn] Lạc Ấn [H+]

SM. Anh Chu máu lạnh nhưng vẫn yêu em Ôn.
Chu biến thái x Ôn Tóc bạc Song tính.

Tôi thẹc trong sáng -))). Chư vị tha lỗi -))
-----------------------------------------------------------------------
Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành cùng tu luyện Lục Hợp Thần Công. Hắn vốn dĩ vô cùng vui mừng vì sau này sẽ cùng sống đến già với người mà hắn tâm duyệt cả đời.

Những tưởng tất cả đều tan vỡ khi người kia mang một mái tóc bạch phát, bàn tay trượt dần xuống khỏi tay hắn. Kinh mạch toàn thân đứt gãy, hệt như một món đồ chơi rách nát vậy. Chu Tử Thư run lên, hắn kéo người kia vào lòng gọi tên y.

- Lão Ôn..... đừng đùa....mau tỉnh lại cho ta.

Y không tỉnh, nhưng thật may vẫn còn một tia hơi thở yếu ớt bên tai hắn. Chu Tử Thư điên cuồng truyền nội lực vào cố gắng nối liền những đoạn kinh mạch đã vỡ nát kia.

Hơi thở yếu ớt miễn cưỡng được kéo lại, y vừa dạo một vòng từ quỷ môn quan trở về. Hai mí mắt nặng nề mở ra.

- A Nhứ..... khụ....

- Đừng nói gì cả..... đệ ... thật khiến ta phát điên mà. Vậy mà dám nghĩ đến việc bỏ rơi ta... haha...

Chu Tử Thư lấy bàn tay che đi hai mắt lại, hắn cười gần như phát điên. Nụ cười không khác gì lúc Ôn Khách Hành phát điên, vô cùng quỷ dị. Y mệt đến nỗi không thể nói thêm lời nào, nên chỉ có thể vùi mặt vào cơ thể hắn dụi dụi tìm hơi ấm.

Chu Tử Thư bị một màn này của y làm cho mềm lòng, hắn ân cần đưa tay vuốt xuống mái tóc mềm mại đã bạc trắng kia. Nhưng hắn không hết giận đâu. Chuyện này hắn sẽ khắc cốt ghi tâm, chờ khi y khỏe lại sẽ cho y biết thế nào là chơi với lửa. Theo cả hai nghĩa.

Chu Tử Thư không hề phải chịu tác dụng phụ của Lục Hợp Thần Công như Diệp Bjach Y vậy nên hắn đã rời Tuyết Sơn trở về Tứ Quý Sơn Trang. Chăm lo cho Các đồ đệ và Ôn Khách Hành.

Hơn nửa năm bệnh tật triền miên trên giường, cuối cùng thì y cũng có thể khỏe mạnh trở lại. Có điều đan điền của y đã vỡ nát không thể luyện võ cơ thể không khác phàm nhân chút nào.

Đêm đầu mùa hạ, mát mẻ thanh tịnh. Chu Tử Thư lại ở một xó xỉnh nào đó mà ngồi khắc chữ lên một cái lạc ấn. Sau đó lại chuẩn bị một chậu than hồng, kèm dây xích hệt như sắp có một màn tra tấn vậy, nơi này là mật thất của Tứ Quý Sơn Trang. Nhưng giường chiếu lại sạch sẽ và đẹp đẽ nhìn qua lại tưởng như đôi phu thê sắp động phòng hoa chúc.

Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ, hắn nhanh chóng trở về phòng. Một đường đem người bế xuống mật thất.

- A Nhứ... đi đâu vậy??

- Đến nơi sẽ biết.
Ôn Khách Hành nghĩ hắn có nhã hứng đưa mình đi ngắm trăng bàn tay hư hỏng của y lại chẳng biết điều mà vuốt ve yết hầu hắn đùa nghịch. Chu Tử Thư nghiến răng, đi càng nhanh hơn. Ôn Khách Hành ôm cổ hắn đùa nghịch dần phát hiện ra càng đi càng không đúng.

- A Nhứ? Đường đi này sao càng lúc càng u tối vậy.

- Đến mật thất, có quà tặng đệ.

Chu Tử Thư mở cửa đá ra, y nhìn căn phòng đẹp đẽ bên trong còn chưa kịp ngắm nhìn đủ đã bị Chu Tử Thư ném xuống giường một cách thô bạo.

- Au... A Nhứ... đau...

Y đang xoa xoa cái eo bị va xuống nệm mềm, ngước mắt lên đã thấy hắn nhào đến lột bỏ y phục của y.

- A Nhứ... làm gì vậy... mau buông...

Ôn Khách Hành cố níu giữ lại y phục trên người, cả người lúng túng. Nói năng không rõ ràng.

- không thích...

Chu Tử Thư nói đúng hai chữ ngắn gọn, hắn dùng lực tay xé toang lớp áo cuối cùng. Hắn điên cuồng gặm mút lấy bờ vai mịn màng trắng nõn. Cơ thể của y quá mê người, cả người luôn mang hương hoa đào nhè nhẹ. Từ lâu hắn đã luôn mơ ước đánh dấu kín bờ vai ngọt ngào này rồi.

- A ... A Nhứ.. ưm... ta còn chưa chuẩn bị..... đừng mà... ta sợ....

Môi lưỡi của hắn nhanh chóng di chuyển lên phần cổ trắng ngần của y, hắn liếm mút, hắn cắn cắn liếm liếm từ gáy lên tai, từ tai lại xuống gáy của y.

- Hức... A Nhứ.. đừng cắn ta khó chịu lắm..

Chu Tử Thư dừng lại, hắn chống tay xuống giường, ngắm nhìn khuôn mặt y qua ánh nến.

- Đệ có biết, ta chờ rất lâu mới đợi được ngày này không? Vậy mà đệ nỡ bảo ta dừng lại........ Đệ chính là Yêu Cơ hại ta mê mẩn, làm sao co thể dừng đây?...

Ôn Khách Hành bị lời nói của hắn làm cho đỏ mặt, lại nhân lúc hắn không chú ý mà đạp hắn ra rồi co chân chạy trốn. Tiếc là thân thể phàm tục của y yếu ớt, sao mà địch lại Chu Tử Thư mang Lục Hợp Thần Công uy vũ đầy mình.

Chỉ vừa mới chạy được hai bước cổ chân thon dài đã bị bàn tay nóng ấm kia tóm chặt.

- Đệ đã dám chạy vậy ta cũng không khách khí nữa...

Chu Tử Thư quăng y lên giường lần hai, hắn lật y nằm úp dùng một sợi dây trói hai tay y lên đầu giường, rồi hắn kéo mông y lên cao để lộ tiểu huyệt và hoa huyệt xinh đẹp.

Bản thân tự cởi bỏ thắt lưng phóng thích co huynh đệ hung hãn của mình, một đường đâm vào bên trong hoa huyệt đang khép chặt của y.
Ôn Khách Hành đau đến mức hét lên thống khổ, bàn tay túm chặt lấy chăn. Máu từ hoa huyệt rỉ ra chảy xuống cùng với dâm thủy dọc theo bắp đùi, chứng tỏ người Ôn Khách Hành chỉ mới vừa bị hắn phá thân.

Chu Tử Thư bắt đầu luận động điên cuồng bên trong hoa huyệt của y, nơi đó vì bị kích thích mà tiết ra dâm dịch, cơ thể quen dần lại bắt đầu tham lam mà mút lấy cự vật thô to của Chu Tử Thư. Thủy dâm cứ ồ ạt tiết ra thấm ướt nệm giường tạo ra cảnh tưởng vô cùng dâm mỹ.

- Ah... A Nhứ... hức sâu quá.... ta chịu không được.

Chu Tử Thư cười man rợn, hắn đem bàn tay chai sạn tuốt lộng tiểu Ôn của y. Ôn Khách Hành bị khoái cảm giày vò vừa đau vừa sướng hiện tại muốn ngất đi. Eo nhỏ cong xuống, mông nâng cao nhìn vô cùng dâm dãng. Gần đến cao trào hắn lại bịt chặt phía trên không cho y phát tiết, Ôn Khách Hành khóc nấc lên cầu xin hắn...

- Ưm~... hức... A Nhứ... tha cho ta... hức.. cho ta ra..... ah~

- Gọi phu quân.
Hắn cúi người xuống áp ngực mình lên tấm lưng trắng nõn đã bị mút mát đến đầy kín vết hôn ngân kia. Hạ thân thúc sâu vào bên trong, liếm tai y đùa giỡn.

- Ưm...~ Phu .... ah~ .... Phu Quân~

Hắn hài lòng, thả tay ra để y phóng thích. Tinh dịch lỏng dính đầy bàn tay hắn, Chu Tử Thư vẫn điên cuồng đâm rút bên trong hoa huyệt của y. Bàn tay phải dính đầy tinh dịch của y đem ra đâm thẳng vào hậu huyệt phía sau mà trừu sáp.

- Ah... A Nhứ... đau... mau rút tay ra... hức.....

Bị kích thích quá đột ngột hoa huyệt Ôn Khách Hành thít chặt lại làm hắn thiếu chút liền đầu hàng. Hoa huyệt ướt át lại không ngừng mút chặt lấy hắn làm hắn quyến luyến không rời.

- Ngoan nào, chịu khó một chút đi.

Sau khi chơi chán tiểu huyệt kia thì hắn mới rút tay ra. Đâm rút một hồi hắn vô tình lướt qua một nơi ấm áp lạ thường, nơi đó mềm mại như thủy xuân. Hắn vừa lướt qua nơi đó da đầu liền tê rần lên khoái cảm nâng đến tột đỉnh.

- A Nhứ... hức chỗ đó... đừng chạm chỗ đó...

- Là nơi này sao.

Chu Tử Thư chậm rãi đem phần đầu thô to ấn lên nơi đó, kĩ thuật của hắn vô cùng tốt. Tốt đến mức trực tiếp làm cho đầu óc Ôn Khách Hành đê mê mụ mị. Cung khang non nớt bị động đến liền ồ ạt chảy nước như đê vỡ, mỹ nhân kia ở dưới thân hắn nức nở mà cầu xin.

- A Nhứ... hức... Phu Quân.... Ah~ ah~ ta cầu xin huynh.... đừng... đừng tiến vào... chỗ đó....

- Ha~ chỗ này rất mềm mại, ta rất thích. A Hành ngoan thả lỏng ra. Đệ không thương ta sao?

-Hức.... không.... không.... phải.... ô~

Ôn Khách Hành nghe hắn nói như vậy liền ngoan ngoãn thả lỏng, y có thể bán mạng cho hắn chứ đừng nói là làm mỗi việc cỏn con này. Cự vật thô to nhận được đồng thuận của hoa huyệt dâm dãng liền tiến sâu vào hang động bí ẩn kia mà khai phá. Chu Tử Thư bị cảm giác đặc biệt của cung khang non mềm kia mang lại đầu óc bắt đầu mờ mịt không tỉnh táo, hoàn toàn lộ ra sự thèm khát của một con hung thú.

Hắn đem Ôn Khách Hành làm đến mức ngoan ngoãn nâng cao mông đón nhận từng cú thúc sâu tận gốc của hắn. Miệng nhỏ có nước bọt chảy dọc xuống cổ, còn ngân nga rên rỉ ngọt ngào.

- Ah~... ah~... A Nhứ~ ưm~ ... thực thích...

Khai phá được cung khang mềm mại kia, hắn được nước lấn tới mỗi cú thúc đều thúc sâu vào tận bên trong cung khang. Làm cho bụng dưới của Ôn Khách Hành bỏng rát căng trướng. Đạt đến cao trào hắn đem tinh nguyên nóng bỏng phóng thích vào cung khang lấp đầy nơi đó. Tinh dịch nóng bỏng như muốn đốt bụng y, Ôn Khách Hành gần như mà giãy lên mà gào khóc.

- Ah... ah.... nóng quá... A Nhứ..... nóng....

Sau khi thỏa mãn hắn vẫn ép y nâng cao mông giữ nguyên tư thế đó. Chu Tử Thư với lấy cây lạc ấn đã bị hun đỏ. Ấn lên ngay giữ thắt lưng của y, Ôn Khách Hành bị sắp nóng ấn lên người y hét lên thống khổ.

- aaaaaaaaaaaaaaaa

Lạc Ấn bỏ ra, vết bỏng đỏ chói hình thành. Mặc dù chưa rõ ràng nhưng cũng nhìn ra Lạc Ấn đó là chữ " Nhứ". Ôn Khách Hành hoàn toàn kiệt sức ngã phịch xuống giường. Chu Tử Thư một tay nắm gáy y một tay nắm lấy cằm y.

- Ôn Khách Hành, đệ là của một mình vi phu. Có chết cũng không được chết trừ phi ta cho phép. Nếu đệ dám rời xa ta thêm một lần nữa ta sẽ trừng phạt đệ.

Hai mắt y trống rỗng, còn chưa kịp hoàn hồn. Chu Tử Thư đã rút cự vật ra, đem một viên ngọc châu nhét vào hoa huyệt của y ngăn tinh dịch trào ra. Chu Tử Thư kéo eo y lên nhắm tiểu huyệt còn chưa nới lỏng đủ kia cắm thẳng vào mà tiếp tục trận mây mưa ác liệt một ngày một đêm.

Lại qua nửa năm, Ôn Khách Hành ưỡn cái bụng bầu đã năm tháng mà ngồi ăn táo. Tứ Quý Sơn Trang sắp được chào đón một tiểu bảo bảo rồi. Đối với y vết Lạc Ấn kia không phải sẹo, mà là một điều gì đó vô cùng tốt đẹp. Nhưng mà từ sau lần đó mỗi lần y nhìn thấy than đỏ và sắt nung là y sẽ chui trong phòng trốn cả ngày trời. Còn Chu Trang chủ thì bận rộn dỗ dành Trang chủ phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top