Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Chu Ôn] Tận Nguyệt

Cảnh báo ❗❗❗
Ngược luyến tàn tâm. Sinh tử văn. BE. Một thi hai mệnh.

-------------------------------

Chu Tử Thư trở về trong đêm từ cánh rừng, Diệp Bạch Y vừa mới báo cho hắn biết Ôn Khách Hành là Quỷ Chủ trong lúc mơ hồ đó hắn đã đồng ý sẽ tự tay giết Ôn Khách Hành. Giết người đó sao, có lẽ hơi khó với Chu Tử Thư. Nhưng với Thủ Lĩnh Thiên Song thì khác.

Hắn chậm rãi bước về Sơn Trang, lại thấy người kia vẫn chưa ngủ mà đứng ngắm trời. Sắc mặt y có chút nhợt nhạt. Chu Tử Thư tiến lại gần y hỏi han.

- Sao chưa ngủ?

- Ta không ngủ được, A Nhứ vừa đi đâu về vậy.

- Đi dạo chút thôi.

- Chú ý thân thể, A Nhứ còn có trọng thương.
Ôn Khách Hành quay vào lấy trường bào tính khoác lên người hắn, thì hắn lại lùi xa. Tỏ ý tránh né

- Không cần ngươi quan tâm

- A Nhứ....

Ôn Khách Hành nhìn hắn, sau đó vội cầm chiếc áo khoác thu về. Đuôi mắt phiếm hồng, y vội vã quay đi chỉ để lại cho hắn hai chữ

- Xin lỗi...

Chu Tử Thư đang rất rối bời, hắn hiện tại vô cùng tức giận. Hóa ra hắn lại bị một Quỷ Chủ dắt mũi xoay mòng mòng. Hắn lại cứ ngỡ y chẳng qua chỉ là sống lưu lạc bên ngoài, cifng lắm thì làm một tiểu quỷ trong Quỷ Cốc, hắn chẳng ngờ y lại là Quỷ Chủ, hơn nữa còn tại vị đến tám năm.

- Ghê tởm....

Ôn Khách Hành không hề rời đi, y chỉ đứng vào góc khuất mà ngắm nhìn hắn. Bây giờ Chu Tử Thư căm ghét y rồi lấy thân luyện thuốc lại càng tốt hơn. Nụ cười thê lương kéo dài trên miệng y không hề buông xuống, bàn tay ngọc cốt xinh đẹp khẽ chạm lên vùng bụng dưới bằng phẳng. Bất quá đứa bé này mới gần tháng, nó là kết quả của đêm say rượu trên đường đến Long Uyên Các.

- Bảo bảo... nếu con được sinh ra thì phụ thân con cũng sẽ không thích con đâu, vậy nên chúng ta cùng nhau rời đi. Vừa giúp phụ thân con vĩnh viễn khỏe mạnh. Vừa bớt làm y chướng tai gai mắt.

Từ sau ngày hôm đó Chu Tử Thư vẫn vậy, hắn vẫn luôn tỏ ra nhu hòa với y. Nhưng chỉ cần mỗi lần đụng chạm vào người Ôn Khách Hành hắn lại điên cuồng chà rửa hai tay, chà đến độ xước cả da. Hắn không hề ăn một chút đồ ăn nào mà y nấu. Ôn Khách Hành đều biết hết những chuyện đó, y không muốn hắn vì mình mà bị thương vậy nên ngoan ngoãn cách thật xa hắn. Chỉ thitnh thoảng đứng từ góc khuất mà ngắm nhìn người kia.

Thành Lĩnh lại cứ ngỡ Sư phụ nó có việc nên cứ đến bữa là ra ngoài.

Còn Sư thúc chắc là e ngại nên mỗi lần đưa trà đều là nhờ nó đưa cho Sư phụ.

Chu Tử Thư thấy là lạ, hắn thấy công lực đã tăng lên. Ban đêm Thất Khiếu Tam Thu Đinh cũng không còn hành hạ hắn nữa. Hắn thì ngày ngày khỏe lên nhưng lại không biết bản thân tốt lên là nhờ xương và máu của ai.

Ôn Khách Hành hiện tại giống như đèn sắp cạn dầu. Y rút hết nội lực và máu để luyện hóa thứ thuốc trường sinh kia. Y yếu ớt đến dị thường, đi bộ một bước cũng đủ làm y đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng vì giấu diếm hắn y vẫn luôn cố gắng tỏ ra ổn.

Hôm nay Chu Tử Thư đặc biệt xuống bếp nấu thuốc. Chén thuốc đặc sệt đen ngòm, mùi cực kì khó chịu. Nấu xong thuốc rồi lại có chút không nỡ, dù gì người kia cũng từng là bạn tâm giao với hắn. Nhưng đã diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Hắn chậm rãi bưng chén thuốc đi đến phòng của Ôn Khách Hành. Nhẹ nhàng gõ cửa.

- Lão Ôn, có ở trong không.

- A Nhứ vào đi, ta hơi mệt.

Hắn bước vào, bên trong là một mỹ cảnh động lòng người. Mái tóc đen huyền của y xõa dài, được cột lại nhẹ nhàng bằng một sợi lụa màu đỏ.
Toàn thân cũng mặc một bộ y phục màu đỏ nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp.

Chu Tử Thư nuốt nước bọt, có lẽ giờ phút này là luyến tiếc mỹ nhân. Nói là mỹ nhân cũng không sai, nếu Ôn Khách Hành là nữ nhân y sẽ làm thiên hạ điên đảo vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này mấy.

- Tính đi đâu sao?

- Phải a, lát nữa ta sẽ đi một nơi. Có lẽ sẽ rất lâu mới trở về hoặc không trở về nữa. A Nhứ đừng vì nhớ tiểu khả mà khóc nhè đấy.
Hai mắt xinh đẹp của y chăm chăm nhìn vào chén thuốc trên tay hắn rồi mỉm cười.

Nụ cười xinh đẹp kia như muốn bóp nát tim của hắn vậy. Hắn nghĩ người này thật ngây thơ, không biết bản thân sắp chết nên mới cười như vậy à. Nhưng hắn sai rồi.

- Hồ ngôn loạn ngữ, Uống cái này đi.

Ôn Khách Hành nhìn chén thuốc hắn đưa, y nhấc lên một hơi uống cạn không chừa giọt nào. Chu Tử Thư nhìn y chằm chằm, trái tim hắn run rẩy.

- Tại sao không hỏi là thuốc gì đã vội uống rồi.

- Ta tin A Nhứ, cả đời này chỉ tin một mình A Nhứ. Cho dù nó có là gì chỉ cần A Nhứ kêu ta uống ta sẽ uống hết.

Hai tay của Chu tử Thư siết chặt lấy vạt áo, hắn không hề trả lời chỉ đứng đó nhìn người kia. Ôn Khách Hành lại tiếp lời.

- A Nhứ, lát nữa ta sẽ cho huynh biết một bí mật nhỏ.

Chất độc từ từ ngấm vào lục phủ ngũ tạng, cơ thể yếu ớt chống đỡ không nổi mà ộc máu ra. Ôn Khách Hành ngã sụp xuống sàn, Chu Tử Thư bắt đầu sợ hãi. Hắn đưa tay muốn đỡ y lên lại bị giọng nói yếu ớt cản lại.

- A Nhứ đừng.... ta ... rất dơ bẩn.....

- Lão Ôn..

Con người yếu ớt kia cỗ gắng chống đỡ từng cơn đau mà chất độc kia mang lại, hai bàn tay chống xuống sàn, máu từ miệng trào ra.

- A Nhứ... huynh có muốn biết bí mật nhỏ kia không..

Chu Tử Thư chết lặng tại chỗ, hóa ra y luôn biết hắn làm gì, y luôn biết mọi thứ.

- Tại sao.... ngươi biết từ khi nào.

- Không còn quan trọng nữa.... A Nhứ... ôm ta một lần được không .... ta biết ta bẩn.... nhưng.... chỉ một lần nữa thôi... nếu không thì thôi cũng được...

Hắn quỳ phịch xuống, bàn tay vững chãi ôm lấy người kia vào lòng. Ôn Khách Hành mỉm cười dựa vào ngực hắn.

- A Nhứ.... ta.... có thai rồi...

-.........

Hắn run rẩy mà nhìn xuống người trong lòng. Y vẫn luôn cười mãn nguyện như thế.

- Ta biết.... A Nhứ không thích ta.... cũng sẽ không thích hài tử. Vậy nên ta liền đem nó theo, sau khi ta chết rồi. Xin huynh.... tùy tiện ném ta vào rừng sâu là được. Còn có..... khụ...

Mỗi một từ y cố gắng nói ra đều vô cùng thống khổ, máu cứ trào ra liên tục, mảng áo trước ngực bị thấm ướt bởi máu.

- Đừng nói nữa... ta đi lấy thuốc giải...

Chu Tử Thư muốn đứng lên, nhưng bàn tay yếu ớt của y đã níu lại.

- A Nhứ.... Còn có.... ta yêu huynh.

Câu nói vừa dứt bàn tay níu lấy vạt áo hắn đã buông thõng xuống, hơi thở của y ngưng hẳn. Mạch đập cũng dừng lại, đôi mắt nhắm nghiền, trên môi từ đầu đến cuối vẫn luôn lưu nụ cười mãn nguyện đó.

Chu Tử Thư vẫn chưa tiêu hóa được chuyện vừa xảy ra, hắn đã làm gì vậy chứ. Y nói y có thai, hắn lúc này mới sờ xuống phần bụng của y. Cơ thể y vì mất đi sự sống mà dần dần lạnh ngắt. Phần bụng chỉ hơi nhô lên một chút, đứa bé ước chừng chỉ mới gần bốn tháng.

Hắn tự tay giết đi con chính mình, tự tay giết đi Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư bắt đầu bấn loạn gọi người trong tay tỉnh lại. Nhưng y đã chẳng thể quay về mà trả lời hắn nữa.

- Lão Ôn.... mau tỉnh lại đi, ta không có... ta thực sự không có ghét đệ... thực sự không có... làm ơn...

Người xưa nói đúng, chỉ khi mất đi người ta mới biết quý trọng. Chu Tử Thư cũng thế, đến khi y chết rồi hắn mới luyến tiếc, đến khi y chết rồi hắn mới chậm rãi mà nói ra những lời yêu thương. Hắn ôm thi thể y đến năm ngày, chỉ khi Diệp Bạch Y đến mới tách được hắn ra. Lại phát hiện Chu Tử Thư đã không cần rút đinh nữa, hắn lại có thể an ổn sống hết phần đời còn lại. Lão phát hiện thêm, cái cỗ thi thể kia còn đang hoài thai. Đứa bé còn chưa kịp lớn đã chết theo mẫu thể rồi.

Hắn đem Ôn Khách Hành chôn trong rừng đào. Khắc lên bia mộ dòng chữ " Trang chủ phu nhân Ôn Khách Hành"

Chu Tử Thư sau khi biết Ôn Khãh Hành dùng mạng của bản thân để đổi lấy sinh mệnh cho hắn liền triệt để phát điên. Diệp Bạch Y cũng không cản nổi, lãi cũng biết chuyện này là fo một tay lão gây ra.

Chu Tử Thư càng điên hơn khi biết bản thân có dùng cách nào cũng không thể chết. Hắn đủ dùng đủ liều thuốc trường sinh kia, loại thuốc đó chỉ cần người luyện thuốc cam tâm tình nguyện dùng xương máu luyện ra thì người uống sẽ bất lão bất tử thậm chí không cần đến trái tim để sống. Ấy vậy mà hắn lại còn tự tay đoạt đi sinh mệnh của y.

Chu Tử Thư cầm đoản đao, từng nhát từng nhát đâm vào tim hắn bất tử nhưng cũng biết đau đớn. Thứ chảy ra ở khóe mắt hắn chính là huyết lệ. Lồng ngực bị chọc thủng, vậy mà hắn vẫn không thể chết. Cảm giác này thống khổ đến vô cùng.

Bao nhiêu năm qua hắn điên cuồng tìm đủ cách để tìm gặp y nhưng lại không thể. Có một ngày một lão nhân đi qua nhìn thấy hắn, một thân xám y đẫm huyết từ trên xuống dưới lồng ngực bị khoét rỗng có thể nhìn thấu qua. Ai đi qua nhìn thấy hắn cũng hét lên bỏ trốn, hoặc trực tiếp sợ hãi mà ngất đi. Chỉ lão đứng nhìn hắn, Lão lắc đầu mà ngao ngán nói với hắn.

- Này, công tử. Người đó không dám để ngươi tìm thấy đâu. Y sợ ngươi bị bẩn. Hồn phách lẩn trốn rất kĩ, đừng ôm hi vọng nữa. Không thể tìm thấy đâu. Y cũng không dám tiến vào luân hồi nữa rồi. Còn ngươi cứ sống tiếp và trả giá đi. Kẻ phụ bạc đáng bị như vậy.

Chu Tử Thư cười một cách điên loạn, gần một trăm năm. Hắn phải sống đau khổ gần một trăm năm. Cố gắng uống đủ loại thuốc làm mọi cách vẫn không thể ngừng nhung nhớ đến y. Hắn nguyền rủa ông trời tại sao lại ép hắn sống như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top