Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14. Hồng trần tan tác cánh hoa rơi, kẻ đi người ở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nước chảy róc rách, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt nước làm cho dòng sông  lấp lánh ánh sáng. Thái Tình ngồi giặt giũ bên bờ sông, phía sau nàng có tiếng chân giẫm lên sỏi đá. Không xoay người, Thái Tình chỉ dừng giặt áo chậm rãi nói:
"Đến rồi à ?"
"Ừ" Nam tử lạnh nhạt cất tiếng. Cuối cùng cũng phải đối mặt, hắn phải đành quyết định vậy.
Thấy hắn im lặng, Thái Tình cũng đoán được bảy phần ý nghĩ của hắn, nhưng nàng muốn chính miệng hắn nói ra :
" Từ Kính, chàng định làm như thế nào ?"
Hắn thở dài một cách nặng nề.
" Tình nhi, ta không có sự chọn lựa khác. Không phải là ta không yêu nàng nhưng Từ gia cũng rất cần ta..."
"Đủ rồi. Chàng đừng nói nữa " Nàng vội cất ngang lời hắn, đây là điều nàng muốn nghe sao ? Đợi bao nhiêu lâu chỉ để nghe hắn từ bỏ nàng sao ? Nàng ngốc quá, nàng đang đợi hắn níu kéo nàng sao ?
Hắn nhìn nàng, mắt nàng hiện giờ phủ một lớp hơi nước đang trực chờ tuôn ra. Từ Kính lấy tay chạm vào mặt nàng muốn lau đi những giọt nước mắt trên khoé mắt, nàng quay mặt tránh.
" Xấu hổ thật, để chàng khó xử rồi "  Nàng xoay người nhanh tay lau khô nước mắt trên khuôn mặt của nàng.
"Tình, ta xin lỗi nàng. Ta muốn nàng được ở cạnh ta nhưng không thể, Từ gia cần phải chấn hưng trở lại, nếu ta không chọn Thái Huyền thì sử sách giang hồ cái tên Từ gia sẽ biến mất"
" Vậy chàng nói xem tại sao lại là Thái Huyền, tại sao không phải người khác chứ ? Các thế gia khác cũng có thể giúp chàng cơ mà. Có phải chàng đã phải lòng tỷ ấy rồi không ?" Nàng ngước mắt nhìn hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng, ánh mắt mà trước đây nàng không bao giờ nhìn hắn.
Đối với nàng, Từ Kính chính là một anh hùng chính trực, một đại hiệp biết đối nhân xử thế. Y vô cùng xuất sắc trong mắt nàng. Y hứa với nàng sẽ che chở nàng hết cuộc đời, đưa nàng đi khắp nơi để ngắm thiên hạ rộng lớn này. Nhưng cuối cùng lại không thực hiện lời hứa được, y không làm được, vì sự tồn vong của gia tộc y dành phải từ bỏ nàng để cưới biểu tỷ Thái Huyền của nàng, tất cả đều do ý của gia tộc mong muốn chàng phải làm như vậy hay do chính chàng đã đổi thay. Gió từ mặt sông thổi vào làm tóc nàng nhẹ nhàng tung bay trong ánh nắng, nàng ngước nhìn mặt trời, chói thật, không thể nhìn thấu cũng như tâm tư của Từ Kính.
" Ta...nếu không liên quan đến gia tộc thì người ta chọn chính là nàng, Tình nhi nghe ta, ta có nỗi khổ. Ta không thể vì hạnh phúc riêng mà đánh đổi cả Từ gia được...nàng cũng dấn thân trong từ giang hồ lẽ nào không hiểu ta" Hắn nhìn mái tóc đen óng ả của nàng trong lòng đau xót cho nàng và cả hắn, có lẽ đây là lần cuối được cùng nàng đứng đây và dùng thân phận hồng nhan tri kỉ để trò chuyện với nhau.
Nàng xoay người đối diện với hắn, nhẹ nhàng đáp:
" Ta hiểu, ta hiểu chứ. Chỉ có đại bá phụ thân của biểu tỷ mới giúp được chàng. Từ gia...cần liên đới với bá phụ vì thế lực của bá ấy rất lớn...hôn lễ không còn xa, chàng về đi"
Hắn nhìn nàng, nàng thật muốn bỏ cuộc sao? Không giống với nàng mà hắn quen biết. Nhưng chẳng phải nàng vừa muốn hắn đi.
" Tình, nàng thật tâm sao ?"
Nàng mỉm cười:
"Ừ, chàng đi đi. Đi giúp Từ gia đi, gia tộc chàng không thể sụp đổ được, gia tộc chàng cần chàng hơn."
Nói xong nàng liền thu dọn quần áo đứng lên đi, nhưng Từ Kính đã nắm tay của nàng.
" Tình nhi, nàng không còn yêu ta nữa sao ? Nàng thực sự muốn ta đi thật sao ?"
" Sao lại không chứ ? Trước đây ta chưa từng ngừng yêu chàng, bây giờ cũng vậy và cả sau này cũng sẽ yêu chàng. Nhưng ta có thể làm gì chứ, ta không giúp chàng được, ngay cả việc mang lại bình an, ngăn chặn việc trả thù của Tước Lam để giúp chàng cũng không thể....ta sao lại cứ đứng cạnh chàng để ngắm thiên hạ được chứ, vị trí đó phải dành cho người có khả năng giúp chàng. Từ Kính, đừng luyến tiếc nữa, đã đi rồi thì đừng quay đầu nhìn lại, chàng hãy nhớ đã từng có người yêu chàng đến mức điên cuồng không màn danh vọng."
Nàng gỡ bỏ tay hắn, bước đi kiên quyết. Đời này nàng cũng không thể ở cạnh hắn được....
..................
Tiếng pháo hoà vào tiếng sáo tiếng kèn tạo nên khúc nhạc hỷ náo nhiệt. Đoàn rước tân nương đang tiến đến, phía trong nhà của Thái Huyền đông đúc vô cùng. Trong phòng tân nương, Thái Tình đang giúp biểu tỷ của mình trang điểm....
" Thái Tình, muội xem tỷ có đẹp không ? Có nổi bật không ?"
Nàng cài chiếc kim thoa lên búi tóc của tân nương, nhẹ nhàng mỉm cười:
" Đã đẹp lắm rồi, trong vòng trăm dặm cũng chưa từng có tân nương đẹp như tỷ."
Thái Tuyền nghe nàng nói lòng vui khôn tả liền cười khúc khích như chuông bạc.
" Nha đầu này, đúng là miệng lưỡi sắc xảo. Muội nghĩ xem, Từ Kính ca ca có thích không ?"
Nghe hai chữ Từ Kính, lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả. Tay nàng run lên nhưng nàng đã đè nén cảm xúc lại.
" Sao lại hỏi muội chứ ?"
" Chẳng phải muội rất thân với huynh ấy sao ?"
Nàng cười gượng gạo rồi đáp:
" Muội cũng không hiểu Từ Kính cho lắm, chỉ là hứng thú với kiếm pháp nên cùng huynh ấy trò chuyện thôi."
Ánh mắt Thái Huyền chợt loé lên, quay lại hỏi nàng:
" Muội có thật là trao dồi kiếm pháp hay không ?"
Tay nàng lại run lên, nàng thở dài:
"Biểu tỷ.....sao..."
"Ta nghĩ muội đã yêu thích huynh ấy, muội và huynh ấy có tình với nhau." Thái Huyền ngắt ngang lời nàng.
" Tỷ yên tâm ta và chàng đã không còn gì..."
Thái Tuyền nhìn nàng một cách lạnh lùng, rồi nói với nàng:
" Vậy ta muốn muội giúp ta một việc..."
        Ngoài sảnh lớn Từ gia mọi người tề tụ đông vui, ai ai cũng vẻ mặt vui vẻ vì hôn lễ này. Bên ngoài, kiệu hoa vừa đến Thái Tình đỡ tay tân nương vào bái đường, biểu tỷ nói muốn chính nàng phải giúp tỷ ấy đi đến cạnh Từ Kính ,vẻ mặt của nàng đang cố kìm nén cảm xúc để không khỏi xúc động, nàng muốn từ nhưng sao lại đau lòng chứ ? Tâm can nàng như bị dây gai quấn đến nghẹt thở, đau quá, nàng không thể cùng hắn tiến vào thành hôn, không thể cùng hắn kết tóc chỉ có thể từng bước từng bước giúp hắn dẫn tân nương đi đến bên cạnh hắn mà thôi. Trong đầu nàng vọng lại lời nói khi xưa của Từ Kính " Tình nhi, nhìn xem hôn lễ kia thật hoành tráng, sau này ta cũng sẽ làm một hôn lễ lớn hơn nữa để rước nàng về là thê tử của ta."
Nàng có kìm nén nước mắt giúp tân nương vào sảnh lớn để bái đường. Nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn nàng một cách áy náy, bất ngờ. Nàng và hắn đứng đối diện nhau chỉ cần đưa tay là chạm được nhưng sao lại xa cách đến thế. Nàng quay người đi về sau để dập tan ý nghĩ đau thương trong lòng.
" Giờ lành đã tới " Bà mai cất cao giọng.
Nhưng hắn lại nhìn nàng, trong ánh nhìn ấy chứa đựng u buồn và một chút hy vọng. Nàng bắt ánh nhìn ấy, hắn muốn nói nếu nàng đồng ý hắn sẽ đưa nàng đi, nhưng không kịp nữa rồi, nàng suýt đồng ý nhưng lại nhìn thấy biểu tỷ, ơn nghĩa của bá phụ sao nàng có thể quên chứ. Nàng cúi đầu không nhìn hắn nữa.
" Nhất bái thiên địa"
"Nhị bái cao đường"
"Phu thê giao bái"
Hắn và Thái Huyền chuẩn bị bái phu thê thì phía ngoài chợt âm thanh của đao kiếm.
" Từ Kính, ta sẽ giết chết ngươi."
Một thân hắc y tay cầm thanh gươm phi thân từ ngoài của vào. Thái Tình nhận ra hắn, hắn chính là thủ lĩnh của Tước Lam.
Từ Kính thấy hắn liền xông ra ngoài phía sân, mắt hắn tỏa ra sát khí đề phòng hắc y nhân.
" Ngươi tới đây làm gì ?"
"Hahaha....Từ Kính, sao ngươi lại hỏi câu vô vị như thế ? Ta đến là để đòi mạng của ngươi đó "
"Ngươi...." Từ Kính chưa nói hết thì một ánh sáng sắc lạnh loé lên hướng về phía hắn.
Thái Tình không kịp nhìn kỹ nàng đã vội dùng cả sức lực  lao ra. Từ Kính chưa kịp hoàng hồn chỉ thấy bóng nàng lướt qua trước hắn. Một cảm giác đau đớn truyền đến, nàng cảm thấy cơ thể mình như bị xé tan. Mọi chuyển xảy ra chớp nháy, Từ Kính chỉ thấy nàng đứng trước mặt hắn bị lưỡi kiếm đâm xuyên qua thân. Hắc y nhân bị bất ngờ trước hành động của nàng nhưng cũng đủ biết nàng quan trọng với Từ Kính như thế nào mới có thể đem tính mạng ra bảo vệ hắn. Hắc y nhân nhếch miệng cười quái dị, lạnh lùng nói:
" Không ngờ ngươi lại có một cô nương yêu ngươi đến mức như thế này, cuối cùng ta cũng có thể để ngươi chịu cảm giác đau khổ....hahaha..."
Nói xong hắn rút kiếm ra đẩy nàng té xuống rồi đi mất. Từ Kính vòng tay ôm lấy thân hình mỏng manh nhỏ bé của nàng rồi ngồi sụp xuống.
" Tình....Tình nhi, sao nàng lại làm như vậy ?"
Nàng nhìn hắn, nước mắt tuôn ra, nghẹn ngào nói :
" Ta...ta không thể để chàng xảy ra chuyện...". Máu từ miệng chảy ra ngoài khiến nàng khó khăn nói được.
Hắn ôm chặt nàng, nước mắt rơi xuống. Lần đầu tiên hắn cảm thấy hoảng sợ đến vậy, ôm sinh mạng nàng trên tay hắn vô cùng sợ, sợ nàng sẽ đi mất.
" Tình, nàng ngốc lắm. Tại sao chứ ? Tại sao...lại đỡ kiếm giúp ta ? Ta mới là kẻ đáng chết...."
Nàng yếu ớt dùng tay che miệng hắn, cản những lời nói của hắn.
" Ta không ngốc...ta biết bản thân mình làm gì....thấy hắn chuẩn bị giết chàng, ta liền xông ra thà chết cũng bảo vệ chàng sẽ không để chàng bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, Từ Kính....cuối cùng ta cũng có thể bảo vệ chàng rồi...."
Hắn không thể nói nên lời, tim hắn bị bóp chặt khiến hắn chỉ có thể khóc nức nở như một đứa trẻ. Nàng lau nước mắt cho hắn. Máu chảy ra nhuộm đỏ một mảng y phục trắng của nàng...
" Đừng khóc, chàng xem...ta có giống đang mặc giá y không....đẹp không ?"
" Đẹp...đẹp lắm..." hắn gật đầu đáp lời nàng. Cho đến gần chết nàng cũng nghĩ cách an ủi hắn, dùng cả tính mạng để bảo vệ hắn.
" Từ Kính...chàng có yêu ta không ?"
" Có, ta rất yêu nàng, ta rất yêu nàng"
Hắn sờ gương mặt của nàng, hôn những giọt nước mắt trên mặt nàng.
" Chàng hôn ta đi..."
Y cúi đầu tiến gần mặt nàng, phủ lên cánh môi lạnh của nàng.
"Ta sai rồi, ta sai rồi.  Nếu cho ta sự lựa chọn, ta sẽ dắt nàng rời đi. Mặc kệ mọi thứ, chỉ cần nàng hạnh phúc..."
" Từ Kính, ta chết rồi thì chàng không còn vướng bận nữa, chàng có thể tiếp tục sống, con đường chàng đi sẽ rộng mở....Nằm trong lòng chàng ngắm bầu trời xanh thật tuyệt, lâu rồi ta chưa được như thế này....chàng hãy nhớ phải sống thật tốt, sống thay cả ta....đừng quên từng có một Thái Tình yêu chàng đến mức điên cuồng đến mức hận chàng rồi lại yêu chàng, yêu đến chết vẫn yêu chàng..." hơi thở nàng yếu dần, bầu trời trong mắt nàng cũng khép lại, nước mắt chảy dài xuống.....
" Tìnhhhhhh..." hắn hét lên, hắn gào lên nước mắt không ngừng tuôn xuống
" Đừng rời xa ta...Tình, ta rất nhớ nàng, ta rất yêu nàng....đừng xa ta có được không...ta không nên bỏ lại nàng, vinh quang gia tộc thì sao chứ, đứng đầu võ lâm thì sao chứ, cuối cùng cũng không bảo vệ được nàng..." hắn ôm chặt nàng, áp gương mặt lạnh của nàng vào mặt hắn như thế muốn cảm nhận sự tồn tại của nàng...
    Đến bây giờ hắn mới hiểu, bầu trời của hắn đã sụp đổ như thế nào. Người hắn yêu đã ra đi trong tay hắn, chết trong vòng tay của hắn. Trước đây hắn cứ tưởng bản thân sẽ giữ được nàng ở cạnh mình nhưng lại không ngờ nàng lại chết ngay trước mặt hắn mà hắn không thể làm gì....Có những thứ cứ tưởng sẽ thuộc về ta mãi mãi nhưng không ngờ lại mất đi dễ dàng như thế, vĩnh viễn không tìm lại được...
Hắn ôm này đứng dậy, mơ hồ đi ra khỏi Từ gia, cuộc đời hắn vì Từ gia đã hy sinh rất nhiều nhưng cũng vì Từ gia mà người hắn yêu ra đi mãi mãi.
" Tình, chúng ta đi, quãng đời còn lại ta sẽ dành cho nàng...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top