Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

💘💘Đoản💘💘


_______

"Sư phụ, con đói"

Mạn Sương nhăn nhó.

Nàng lỡ tay nhổ đứt vài gốc sâm quý ngàn năm, bị phạt nhịn ăn hai ngày, mỗi bữa phải ngồi nhìn sư phụ ăn.

"Con muốn ăn gì?"

"Cái gì con cũng muốn?"

Bây giờ nàng chỉ cần nhét đầy bụng.

"Thật không? Đùi gà này..."

"Con muốn ăn"

"Rau cải này..."

"Con muốn ăn"

"Cá nướng này..."

"Con muốn ăn"

"Sư phụ này..."

"Con muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn"

Mạn Sương nóng nảy. Nói xong im bặt, đã sai chỗ nào rồi?

"Muốn ăn sư phụ, đồ nhi nói một tiếng là được, sao lại nhẫn nhịn?"

Sư phụ cởi áo, nhào về phía nàng.

Tàn trận, nàng mệt không lết nổi. Sư phụ lưu manh bưng cơm tận giường hầu hạ.
________________________

Tuần này luyện võ, Mạn Sương làm rớt kiếm xuống vách núi. Sư huynh Tư Đồ Lãng cho nàng mượn kiếm.

Kiếm của sư huynh thật đẹp, Mạn Sương rất thích, vuốt ve không thôi.

Kết quả, sư phụ đánh một trận, rớt nốt kiếm này xuống vực. Còn phạt nàng lao động.

"Hôm nay đồ nhi gánh nước đổ đầy lu"

"Con không muốn"

"Trồng chuối năm mươi vòng"

"Con không muốn"

"Vậy treo thịt nướng sau mông, vào rừng chạy thi với sói"

"Con không muốn"

"Hôm nay không cho ăn sư phụ"

"Con không muốn, không muốn, không muốn.."

La xong, Mạn Sương bịt miệng, nhưng không kịp nữa rồi.

"Mới không cho ăn sư phụ một ngày đã không chịu được rồi, đồ nhi thật nhiệt tình nga"

Sư phụ cười gian, bế thốc nàng lên.

Lần này, hai ngày mới thấy Mạn Sương xuống giường ăn cơm.
_________________________

Hôm nay ra chợ, sư phụ đi cùng.

"Đồ nhi muốn váy mới?

Rút kinh nghiệm lần trước, Mạn Sương im lặng.

"Đồ nhi muốn kẹo hồ lô?"

Im lặng...

"Đồ nhi muốn bánh màn thầu?"

Im lặng...

"Đồ nhi im lặng nghĩa là đồng ý sao?"

Nàng bĩu môi một cái, gật gật.

"Đồ nhi muốn sư phụ..."

"Muốn !!!"

Nàng vội la lên, nếu không la, sư phụ sẽ hiểu nàng đồng ý mất thôi.

"Ồ, giữa chợ mà đồ nhi cũng muốn sư phụ"

Mạn Sương trừng mắt. Khốn kiếp, nàng lại bị lừa. Nàng hận nghiến răng kèn kẹt.

Sư phụ cười hắc hắc, ôm ngang eo Mạn Sương vận khinh công nhắm hướng Trúc Lâm Viện bay đi.

"Đồ nhi chịu khó nhịn, rất nhanh sẽ về đến a"

Người nào đó bất lương trọc ghẹo.

Mạn Sương rất muốn giết người, nhưng không thể. Muốn múa kiếm phát tiết tức giận, kiếm lại bị sư phụ đánh rớt tuần trước.

"Sư phụ, người làm rớt kiếm của con, còn không đền kiếm khác"

Nàng gườm gườm, sát khí rất nặng.

"Đồ nhi muốn kiếm thế nào?"

"Càng dài càng tốt, càng cứng cáp càng tốt"

Nàng gào lên.

"Dài? Cứng? Sư phụ có một cái kiếm như vậy nè"

Sư phụ như cũ, nhìn nàng đầy háo sắc. Kết quả nàng bỏ chạy mất dạng.

Đời này Mạn Sương nàng tốt nhất không nên dây vào kẻ lưu manh này thêm lần nữa.

_______________end_______________

/túy/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top