Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 8: Nuôi con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn Tử Tinh khi mới ra sinh thì cực kì khỏe mạnh, nhóc con béo mập tới sáu cân bảy hai (khoảng 3.35 kg), làm cho gặp phụ thân hắn không ít tội, nhưng so với Bắc Đường Diệu Nhật khi sinh thì còn nặng hơn chút.

Đối với đứa con mới sinh này, Bắc Đường Ngạo cùng Ngôn Phi Ly đều vạn phần yêu thương.

Cuộc sống trong núi tuy rằng bình tĩnh ấm áp, dù sao lại có chút tịch mịch. Hơn nữa con cái bọn họ đều ở lại vương phủ trong kinh, một năm cũng gặp mặt không hơn vài lần.

Bắc Đường Ngạo cũng liền thôi, Ngôn Phi Ly lại cảm thấy thập phần có lỗi với bọn nhỏ.

Năm đó Bắc Đường Diệu Nhật mới sinh thì hôm sau đã bị Bắc Đường Ngạo mang đi, lúc ôm trở về đã hơn một tuổi, cùng Ngôn Phi Ly phụ tử ở chung không lâu lại bị Lâm Yên Yên mang đi nuôi nấng, thẳng đến ba năm sau gặp lại, thì đã là một nhóc con đã lớn.

Diệu Nguyệt Diệu Thần sinh ra khi tính mạng bản thân Ngôn Phi Ly còn khó bảo toàn, vô ý không biết mê man rất lâu, làm sao liếc mắt thấy bọn nhỏ được một cái? Lại sau khi y tỉnh dậy thân thể cũng không tốt, có đến hơn nằm hai năm trên giường, bọn nhỏ vẫn là do Bắc Đường Ngạo, Lăng Thanh cùng Thu Diệp Nguyên thay nhau giúp đỡ lẫn nhau.

Khi đó việc duy nhất y có thể làm chính là thừa dịp thời điểm sức khỏe tốt một chút ại cùng bọn nhỏ ngồi bên giường mà cười nói.

Nói đến việc này, Ngôn Phi Ly cảm thấy có lỗi nhất chính là đối với đôi long phượng thai này.

Y tỉnh lại sau nghe Bắc Đường Ngạo nói, Diệu Nguyệt Diệu Thần khi sinh ra còn không bằng một con mèo, ôm ở trong tay coi như sờ liền nát, tùy thời đều có thể chết non.

Nếu không phải Thu Diệp Nguyên cùng Liễu Minh có y thuật cao minh, chỉ sợ căn bản sống không được. Sau lại phải dùng vô số dược liệu quý báu cùng chăm sóc cẩn thận, thật vất vả mới dần dần nuôi lớn, điều dưỡng tốt.

Ngôn Phi Ly mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, liền oán trách bản thân không tốt. Hận không thể lấy huyết nhục của chính mình đi cho bọn nhỏ ăn, bù lại bản thân không thể ở cùng khi sinh cho bọn nhỏ một thân thể khỏe mạnh.

Sau lại thật vất vả thân thể y dần dần khôi phục, có thể đi lại làm chút việc vặt vãnh, nội tức cũng dần dần cường ổn. Nhưng lúc này lại là thời điểm Diệu Nguyệt Diệu Thần rất bướng bỉnh khó bảo, cả ngày ở trong sân chạy tới chạy lui đùa giỡn.

Đùa giỡn không ngừng, làm cho người ta cực kì lo lắng.

Bởi vì khi đó trong vương phủ có nhiều việc Bắc Đường Ngạo chỉ thoáng quản lý nhiều năm, phải đi về chỉnh đốn một phen, lại thấy Diệu Nguyệt Diệu Thần cực kì bướng bỉnh, cũng nên tới tuổi đọc sách biết chữ rồi, liền cùng Ngôn Phi Ly thương nghị đưa bọn nhỏ đuổi về vương phủ nuôi nấng.

Tâm tình Ngôn Phi Ly có thể hiểu, quả thật là khó giải quyết. Mà nếu liều đem bọn nhỏ giữ lại bên người, lấy tình huống y ngay lúc đó cũng là lực bất tòng tâm.

Khi đó Thu Diệp Nguyên cùng Lăng Thanh đều đã ly khai Linh Ẩn cốc, cốc lý chỉ còn lại có hai người Ngôn Phi Ly cùng Bắc Đường Ngạo.

Bắc Đường Ngạo cũng không phải là không thể chăm sóc bọn nhỏ, nhưng hắn quan tâm nhất vẫn là Ngôn Phi Ly, chăm sóc con đối với một người lớn như hắn mà nói là hao phí rất nhiều tâm lực, làm sao mà còn đủ sức để quản giáo hai tên nhóc choai choai không nhỏ kia.

Con cái? Huống chi trong suy nghĩ của hắn con không phải để quá cưng chiều.

Nhớ rõ khi đó Ngôn Phi Ly yên lặng ngồi ở trong viện, nhìn ở nơi kia hình ảnh đôi song bào thai đùa giỡn cùng ngựa gỗ với xích đu, ngực liền tê tê cảm giác đau nhói.

Bắc Đường Ngạo bồi y ngồi một bên, nhẹ nhàng nắm cả bả vai y.

"Phi Ly, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, cũng là vì tốt cho bọn nhỏ, thân thể của ngươi còn phải chậm rãi điều dưỡng, rất nhiều dược liệu đều ở cốc lý. Hơn nữa Liễu Minh không thể đi kinh thành, chúng ta phải ở lại này. Nguyệt nhi Thần nhi đúng là thời điểm bọn nó nghịch ngợm, ta bất chấp bọn nhỏ, ngươi một người lại chăm sóc không đủ, vẫn là. . . . . ."

"Ta có thể chiếu cố bọn họ, Khiêm Chi, cầu ngươi đừng đưa bọn họ trở về, ta có thể chiếu cố bọn họ." khẩu khí Ngôn Phi Ly đã gần đến như cầu xin.

Bắc Đường Ngạo trầm mặc một lát, cúi đầu nói: "Không cần lừa mình dối người. Ngươi xem xem trước đó vài ngày ngươi cố gắng chống đỡ thân thể làm ngựa gỗ cho bọn nhỏ, cuối cùng bệnh nằm ba ngày ở trên giường. Nếu là lại vì bọn nhỏ mà bệnh nặng thêm thì làm sao mới tốt? Chẳng lẽ điều dưỡng mấy năm nay đều phải uổng phí sao?"

Ngôn Phi Ly có chút kích động: "Làm sao ta có thể bởi vì bản thân mà vứt bỏ bọn nhỏ? Đó là thân thể không tốt, ta muốn làm tròn trách nhiệm người cha của Bắc Đường, cũng nhất định lấy thân thủ đem bọn họ nuôi nấng lớn lên."

Bắc Đường Ngạo nhíu mi nói: "Phi Ly, ngươi đã quên lúc trước khi ngươi mới vừa tỉnh lại chúng ta đã thương lượng tốt, về sau ta cùng ngươi ẩn cư thủy hạ sơn cốc này, tiêu dao giang hồ, bọn nhỏ sẽ chờ bọn họ khi lớn lên liền đuổi về vương phủ đi?"

"Nhưng Nguyệt nhi Thần nhi mới chỉ ba tuổi, làm sao là lớn? Ngươi muốn đưa bọn họ đi, ít nhất, ít nhất cũng chờ bọn nó lớn chút nữa."

Ngôn Phi Ly tự nhiên nhớ rõ lúc trước cùng Bắc Đường Ngạo nói qua. Chính là khi đó nói là một chuyện, có thực hiện hay không lại là chuyện khác.

Hiện giờ bọn nhỏ ở bên người y lâu như vậy, thế nhưng y lại chưa thực sự làm tốt trách nhiệm của một phụ thân, thậm chí thời gian ôm bọn nhỏ cũng tính là ít, như thế nào cứ đem bọn nhỏ đưa đi như vậy?

Y thật sự kích động, bỏ tay Bắc Đường Ngạo ra đứng lên, suy tínhđi đến chỗbọn nhỏ. Ai ngờ mới vừa đi hai bước, ánh mặt trời chói lọi chiếu tới, nhưng lại chiếu đến nỗi y không mắt ra được, lập tức trước mắt xuất hiện một khoảng mờ mịt.

Bắc Đường Ngạo thấy y thân mình loạng choạng, biết không tốt, vội vàng tiến lên ôm lấy y, kêu: "Phi Ly? Phi Ly!"

Ngôn Phi Ly vừa rồi kích động quá mức, huyết mạch vận hành không trôi chảy, lúc này thân mình lung lay sắp đổ, hư nhuyễn vô lực.

Bắc Đường Ngạo ôm y ngồi xuống dưới mái nhà, tìm mạch môn của y, chậm rãi đưa nội lực vào, lo lắng ở bên nhỏ giọng gọi: "Phi Ly, ngươi như thế nào? Làm sao không thoải mái?"

Diệu Nguyệt Diệu Thần đang ở một bên chơi đến vui vẻ, nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức cùng nhìn qua đây, gặp phụ thân bị phụ vương ôm ngồi ở hành lang, nhắm mắt lại không biết đang làm cái gì, không khỏi đều tò mò mà chạy tới.

"Phụ thân, người làm sao vậy? Tại sao lại nhắm mắt lại?"

"Phụ thân, ngươi rõ ràng ngủ ngày, còn muốn phụ vương ôm, xấu hổ xấu hổ ra mặt. . . . . ."

Hai tên nhóc con quay chung quanh người Ngôn Phi Ly ngươi một lời ta một câu, Diệu Thần còn đưa tay nhỏ bé đụng đến trên mặt Ngôn Phi Ly, kêu: "Phụ thân theo chúng con chơi đi. Không cần ngủ!"

Ngôn Phi Ly dần dần ổn định lại, nghe thấy thanh âm củabọn nhỏ, chậm rãi mở mắt ra, nở nụ cười cười, nói: "Phụ thân không có ngủ. Phụ thân cùng chơi với Nguyệt nhi Thần nhi đi."

"Phụ thân ôm Thần nhân bay bay đi."

"Còn có ta còn có ta."

Hai tên nhóc con tranh cãi ầm ĩ không ngớt địa vây quanh Ngôn Phi Ly.

Bắc Đường Ngạo nhíu mi, trầm giọng nói: "Phụ thân không thoải mái, không cần quấy rầy phụ thân. Các ngươi tự mình chơi!" Nói xong một phen đem Ngôn Phi Ly bế đứng lên, đi vào trong phòng.

Ngôn Phi Ly nhíu mày nói: "Ta không sao, chính là đột nhiên choáng váng đầu. Ngươi để ta xuống dưới, ta cùng bọn họ. . . . . ."

"Không được!" Bắc Đường Ngạo lớn tiếng liếc mắt trừng mắt nhìn ymột cái, nói: "Không cần lấy thân thể của bản thân ra nói giỡn! Nếu ngươi muốn chăm sóc bọn họ, trước tiên hãy đem bản thân chăm sóc cho tốt vào!"

Ngôn Phi Ly không lên tiếng nói nữa, mặc hắn yên lặng màđem mình bế về phòng.

Việc này qua đi, Bắc Đường Ngạo tạm thời không hề đề cập chuyện đem bọn nhỏ đuổi về vương phủ. Ngôn Phi Ly tâm trạng vui vẻ, cũng coi như rằng không biết, vẫn đang giống bình cuộc sống thường ngày xưa.

Chính là vì một sự kiện sắp đến lại làm cho Ngôn Phi Ly thay đổi suy nghĩ.

Ngày ấy Bắc Đường Ngạo đi đến chỗ Liễu Minh phối dược, để y ở nhà chăm sóc hai người con. Ngôn Phi Ly tâm tình tốt, trạng thái cũng không sai, gặp bọn nhỏ năn nỉ đến sau núi chơi, lập tức dẫn bọn họ ra ngoài.

Phía sau núi không xa, đi vài bước là tới rồi. Chân núi có một dòng suối nhỏ uốn lượn, bờ suối phủ kín cây bồ công anh cùng hoa dại nhỏ màu tím, là nơi tụ tập yêu thích của bọn nhỏ.

Ngôn Phi Ly gặp bờ suối còn có mấy người trong cốc lớn tuổi đang đùa đùa giỡn với bọn nhỏ, Diệu Nguyệt Diệu Thần khẩn cấp chạy đi tìm người cùng chơi, cười cười, tìm cây đại thụ ngồi xuống, nhìn bọn nhỏ chơi đùa.

Gió mát mùa hạ từng trận thổi quá, nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái đến nói không nên lời.

Bên tai Ngôn Phi Ly nghe âm thanh cười đùa của bọn nhỏ, dần dần tinh lực không đủ, tựa vào dưới tàng cây mà ngủ.

Ai ngờ chính là chỉ đánh một giấc ngủ không tốn mấy sức này, nhưng lại xảy ra chuyện.

Ngôn Phi Ly là bị tiếng quát tháo bừng tỉnh, trợn mắt chỉ thấy một đứa nhóc sáu, bảy tuổi ở bên người y kêu lên: "Thúc thúc! Thúc thúc! Thần Thần rơi xuống nước ! Mau cứu Thần Thần!"

Ngôn Phi Ly kinh hãi: "Thần nhi!"

Y chạy vội tới bờ suối, chỉ thấy thân mình nho nhỏ của Diệu Thần giãy dụa ở trên mặt, trước mắt sẽ bị cuốn đi xa.

Ngôn Phi Ly can đảm bùng phát, bùm một tiếng kích động tiến lên trong nước, hướng về Diệu Thần đuổi theo.

Suối nước kỳ thật không sâu, chỉ tới giữa người Ngôn Phi Ly, chính là mùa hạ mưa nhiều, dòng nước chảy xiết. Bắc Đường Diệu Thần chỉ có ba tuổi, thân thể nhỏ bé, ở bên dòng suối chơi đùa vô ý trược môt chân tế vào trong nước.

Dần dần chìm xuống.

Ngôn Phi Ly đem Thần nhi vớt lên, gắt gao ôm vào trong ngực quay về bờ suối, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đứa con trong lòng ngực trắng bệch, nhắm hai mắt, không biết sống chết.

Trong giây lát Ngôn Phi Ly cảm thấy cả hô hấp đều đình chỉ.

Y đem con đặt ở bờ suối, hai bàn tay run lên không ngừng, liên tiếp hung hăng đánh hai bàn tay bản thân, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, đi áp vào bụng nhỏ của Diệu Thần.

Nước suối theo bên miệng đứa nhỏ tràn ra không ngừng, Diệu Nguyệt ngồi xổm bên cạnh ô ô mà khóc: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ tỉnh tỉnh. . . . . ."

Ngôn Phi Ly run run đưa tay dưới mũi của nhi nữ, mơ hồ cảm giác được hô hấp mỏng manh, vội vàng ôm lấy đứa con, chạy đến sơn cốc của Liễu Minh.

Lúc này công lực y còn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ còn không đến ba thành ban đầu. Nơi mà Liễu Minh cư ngụ, tận bên kia núi, bình thường dọc theo núi mà đi, theo vách đá phóng qua, quay qua qua cũng phải mất một canh giờ để đi.

Nhưng trong tâmNgôn Phi Ly lúc này chỉ có nữ nhi, lại phát huy công lực vượt xa người thường, một đường đề khí chạy vội, chỉ dùng không đến nửa canh giờ liền bay qua núi.

Y mới vừa phóng qua thung lũng dưới núi, liền gặp được Bắc Đường Ngạo lấy dược chuẩn bị về nhà.

Bắc Đường Ngạo thấy y dáng vẻ thất sắc liền biết xảy ra chuyện. Nghe y nói Diệu Thần rơi xuống nước, tiếp nhận đứa con rồi vội chạy đến nơi ở của Liễu Minh.

Còn lại không cần nhiều lời. Đứa bé trải qua một phen cứu trị cuối cùng hữu kinh vô hiểm, châm cứu xong lại hô hấp chậm rãi vững vàng, nhưng vì chấn kinh quá độ, vẫn chưa thức tỉnh.

Ai ngờ Ngôn Phi Ly biết con mình không sao lại như thoát lực, thân mình mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

Bắc Đường Ngạo cùng Liễu Minh hai người luống cuống tay chân, mới vừa chuẩn bị cho tốt đứa con, giờ lại đến người lớn, chạy nhanh đem y đến trên giường.

Ngôn Phi Ly lại chưa hôn mê sâu, chỉ trong chốc lát công phu, bỗng nhiên lại tỉnh táo ngồi dậy, đột nhiên bắt lấy Bắc Đường Ngạo nói: "Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!"

Y bối rối đến nói năng lộn xộn, Bắc Đường Ngạo lại lập tức hiểu được ý tứ của y.

Bọn họ còn có một đứa con nữa mà!

Bắc Đường Ngạo biến sắc, nhìn nhìn y, lại nhìn nhìn nữ nhi một bên hôn mê bất tỉnh.

Hắn ngày thường túc trí đa mưu, xử sự không sợ hãi, nhưng gặp phải chuyện của ái nhân cùng đứa con lại cũng do dự đứng lên, không biết nên chăm sóc bên nào mới tốt.

Vẫn là Lễu Minh ở bên nói: "Ngôn sư huynh cùng Thần nhi bên này có ta, ngươi mau trở về nhìn xem Diệu Nguyệt! Không thể để hắn ở nhà một mình."

Ngôn Phi Ly gấp đến độ trên trán ứa ra gân xanh: "Ngươi đừng quản ta! Mau trở về tìm Nguyệt nhi!"

Bắc Đường Ngạo trong lòng cũng một mảnh bối rối, đành phải vội vàng nói: "Liễu Minh, nơi này giao cho ngươi , ta đi về trước!" Nói xong thi triển khinh công, hướng đến bên kia núi với tốc độ phi thường.

Thời điểm Bắc Đường Ngạo chạy về nhà đã là chạng vạng, xa xa liền thấy thân ảnh nho nhỏ Diệu Nguyệt ngồi xổm ngoài cửa khóc, miệng nức nở: "Phụ thân! Phụ vương. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . . Ô ô. . . . . ."

Bắc Đường Ngạo trong lòng như bị nhéo một cái, vội vàng chạy đến đem đứa con ôm vào trong ngực, an ủi nói: "Nguyệt nhi không khóc! Phụ vương đến đây! Phụ vương đến đây."

Diệu Nguyệt sợ hãi cả một ngày, lúc này thấy phụ vương đến, lập tức gắt gao ôm cổ phụ vương khóc lớn lên.

"Ô oa oa oa. . . . . . Phụ thân ôm tỷ tỷ đi rồi, làm sao Nguyệt Nguyệt tìm được, ô ô. . . . . . .Tại sao đều đuổi theo không kịp. . . . . . Ô ô, Nguyệt Nguyệt không dám về nhà, chỉ có một mình Nguyệt Nguyệt, rất đáng sợ . . . . . . Ô ô. . . . . ."

Tâm Bắc Đường Ngạo như muốn tan nát, ôm con an ủi không ngừng.

Hắn nghĩ đến nữ nhi còn chưa có tốt, có thể còn phải ở chỗ Liễu Minh một phen. Hơn nữa hôm nay Phi Ly vọng động chân khí, suy kiệt hôn mê, chỉ sợ bệnh cũ lúc trước cũng sẽ tái phát, nhanh tay thu thập một chút phòng ốc.

Mang theo vật phẩm sinh hoạt thường dùng cùng quần áo tắm rửa cho mấy ngày này, ôm con trở lại nơi ở Liễu Minh .

Phiên này gây sức ép xong thì sắc trời đã tối muộn. Bắc Đường Diệu Nguyệt hôm nay cũng sợ hãi quá độ, vẫn gắt gao bám vào trên người phụ thân, cho dù khi Bắc Đường Ngạo thu dọn đồ đạc này nọ cũng không chịu xuống dưới, biến thành cảnh Bắc Đường Ngạo mang theo một đống vật nặng mà ôm con.

Khi trở lại chỗ của Liễu Minh, dáng vẻ hắn cực kì chật vật.

Bất quá lần này Liễu Minh lại khó có được lần không cười nhạo hắn, cũng chỉ tiếp nhận đống đồ nặng trên tay hắn nói: "Ta đi làm cơm chiều, ngươi trông bọn họ đi."

Lúc này, Ngôn Phi Ly đã tỉnh lại, thấy Bắc Đường Ngạo tiến vào, lập tức đứng lên. Lại nhìn thấy đứa con trong lòng ngực hắn cầm chặt lấy vạt áo hắn, lem nhem nước mắt, mệt mỏi ngủ sâu, trong lòng không khỏi vừa chua xót vừa đau đớn.

Y tiếp nhận đứa con vào trong ngực ôm hôn, thấp giọng nói: "Đều là ta không tốt, Nguyệt nhi nhất định rất sợ hãi."

"Chuyện này không phải lỗi của ngươi!" Bắc Đường Ngạo ngồi xuống ở bên người y, nhìn trên giường một lớn hai nhỏ, hỏi: "Thần nhi thế nào ?"

"Vừa rồi tỉnh, có chút phát sốt, Liễu sư đệ nói là sợ hãi quá mức, ngủ một đêm hẳn là không có việc gì ."

"Ngươi lại làm sao?" Bắc Đường Ngạo nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của y, đau lòng mà xoa nhẹ.

Ngôn Phi Ly đem hai người con song song ở trên giường nằm cho tốt, cho bọn chúng đắp cái chăn nhỏ, bản thân chậm rãi xuống giường.

"Ngươi xuống dưới làm cái gì?" Bắc Đường Ngạo đỡ lấy y.

"Giường quá nhỏ , để cho bọn nhỏ ngủ đi." hắn giúp đỡ Ngôn Phi Ly chậm rãi ngồi vào ghế, y chỉ cảm thấy trận đầu trận choáng voáng, thân mình bủn rủn.

Năm đó y sinh hạ Ly nhi rồi lại quỳ trong trận tuyết, sớm để lại bệnh căn. Sau lại khi sinh đôi song bào thai Nguyệt Thần lại trúng độc sinh non, cứu trở về một cái mạng đã là không còn gì hơn. Hai năm này tuy rằng dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng ngày hôm nay khí huyết cuồn cuộn, lo lắng hãi hùng, thật là phạm vào bệnh cũ.

Ngôn Phi Ly lúc này chỉ hận bản thân vô dụng, mà ngay cả hai người con đều chăm sóc không tốt.

Y thật không thể tưởng tượng, nếu Thần nhi ngã vào suối có cái gì không hay xảy ra. . . . . . Còn chuyện một mình Nguyệt nhi bị để tại trong nhà, nếu là có chuyện gì, y thật sự có lòng tìm chết.

"Đều do ta. . . . . . Ta thật vô dụng!" Ngôn Phi Ly sắc mặt tái nhợt, tựa vào trên người Bắc Đường Ngạo, hận bản thân vô dụng.

"Không phải, là ta sai, ta không nên để ngươi một mình ở nhà chiếu bọn nhỏ. Ta nên mời một ai đó đến giúp ngươi." Bắc Đường Ngạo cũng vạn phần ảo não tự trách, bỗng nhiên thấy hồng hồng chưởng ấn trên mặt Ngôn Phi Ly, cả kinh nói:

"Đây là có chuyện gì?"

"Ta tự đánh bản thân." Ngôn Phi Ly lơ đểnh, thế nhưng nhớ tới cảnh tương buổi chiều kia lại sợ hãi không thôi.

Y trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Đem bọn nhỏ đưa trở về đi."

Bắc Đường Ngạo sửng sốt một chút, biết ý tứ của y, không có nói tiếp.

Ngôn Phi Ly thở dài nói: "Ngươi nói đối với thân thể ta bây giờ, thật sự chăm sóc bọn nhỏ không được tốt, Nguyệt nhi Thần nhi đi theo chúng ta, chỉ biết chịu khổ. Nơi này không thể so được với vương phủ, không bằng đưa bọn nhỏ trở về, có Lăng Thanh cùng đại quản gia ở đó, cũng có thể để bọn nhỏ được chăm sóc chu đáo."

Bắc Đường Ngạo bỗng nhiên ôm y, đầu để lên đầu của y, ôn nhu nói: " Ngươi sau này thân thế tốt lên, chúng ta lại tiếp tục đưa bọn nhỏ trở về. Hoặc là chúng ta thường trở về xem bọn nhỏ, cũng là giống nhau thôi."

". . . . . . Được." Ngôn Phi Ly trầm mặc một lát, rốt cục cúi đầu lên tiếng.

Hơn nửa tháng sau, Diệu Nguyệt Diệu Thần cứ như vậy cất bước ra đi.

Ngôn Phi Ly nhìn xe ngựa bọn họ rời đi mà yên lặng đến xuất thần, trong lòng thề nhất định phải chăm sóc thân thể bản thân cho thật tốt, sinh thời, nhất định không làm ... thất vọng các con mình.

Từ nay về sau y cùng với Bắc Đường Ngạo bôn ba hai nơi, thật sự cũng không cảm thấy vất vả.

Bắc Đường Dệu Nhật lớn lên, quản giáo hai đệ muội ổn trọng thích đáng, Ngôn Phi Ly cực kì yên tâm. Hơn nữa Diệu Nguyệt Diệu Thần đều từ lúc còn rất nhỏ, hiểu được thân thế bản thân, đối với hai vị phụ thân hàng năm không ở trong phủ cũng không oán trách nhiều lời. Hoặc là đi sơn cốc vấn an, hoặc chờ hai vị phụ thân hồi phủ, người một nhà một năm tổng cộng có thể sum họp vài lần.

Đảo mắ đã qua nhiều năm như vậy, hai người lại có thêm một Ngôn Tử Tinh như, dựa theo tính toán từ đầu của bọn họ, Ngôn Phi Ly tự mình nuôi nấng, ngay cả tên đều theo họ của y.

Ngôn Phi Ly vui sướng phi thường. Đây là lần đầu tiên y dõi theo đứa con sinh ra đến lớn dần, tập đi tập nói toàn bộ đều tham gia.

Giường gỗ tự làm dành cho trẻ con là Bắc Đường Ngạo đã sớm tự chuẩn bị tốt, đặt ở bên giường hai người, tiểu tử béo Ngôn Tử Tinh thì ngủ ở bên trong.

Nói đến cũng lạ, tên nhóc này trừ khi sinh ra còn lại đều không khóc, trừ bỏ lúc cái bụng béo phệ bị đói, ngày thường cũng không khóc không nháo, hầu như cúi đầu ngủ ngon.

Hắn sinh ra đến ngày thứ ba liền mở mắt ra , mắt to đen bóng cùng với ba huynh tỷ của hắn giống nhau như đúc. Hơn nữa kỳ dị chính là bộ dáng hắn cũng không giống Bắc Đường Ngạo cùng Ngôn Phi Ly, mà là cực kỳ giống đại ca hắn, Bắc Đường Diệu Nhật.

Nếu là Bắc Đường Diệu Nhật hiện tại đứng ở chỗ này ôm hắn, chỉ sợ mười người có đến chín người muốn nói bọn họ là "Phụ tử".

Bắc Đường Ngạo đối với tiểu gia hỏa này có cảm nhận kỳ quái, ở bên tai Ngôn Phi Ly nói thầm: "Hắn sao lại không khóc cũng không nháo? Im lặng ít nói lại giống tiểu cô nương."

Năm đó Diệu Nguyệt Diệu Thần khi sinh ra suy yếu như vậy, ngày đó còn muốn giống mèo nhỏ kêu "meo meo" không ngừng. Bắc Đường Diệu Nhật khi sinh ra lại cất tiếng khóc to rõ, Bắc Đường Ngạo nhớ rõ khi đó hắn đi gởi nuôi ở nông gia

Nhìn hắn, thường xuyên nhớ chuyện Diệu Nhật nửa đêm khóc nháo.

"Có thể là do con ta mệnh hảo, biết hai vị phụ thân đều ở bên người, cho nên thành thật như vậy." Ngôn Phi Ly thật lơ đểnh, ngược lại cảm thấy tốt lắm, đối với mọi chuyện của con đều tự mình chăm sóc, cũng không phiền chán.

Bắc Đường Ngạo xuống dưới chân núi tìm một bà vú, mỗi ngày lên núi cho tiểu tử uống sữa, đem tiểu tử kia ăn no đến căng bụng.

Bất quá Ngôn Tử Tinh sức ăn thật lớn, buổi tối sau khi bà vú trở về, Bắc Đường Ngạo lại cho hắn ăn thêm một chút sữa dê. Thế nhưng tiểu tử này cũng không kiêng ăn, ăn món gì vẫn là ăn đến ngon lành, ngay cả Lưu mụ đều nói chưa bao giờ gặp qua tiểu tử nào như vậy

Tiểu hài tử thật dễ nuôi a.

Thời điểm Ngôn Tử Tinh được nửa tuổi, Bắc Đường Diệu Nhật đến sơn cốc vấn an, thấy tiểu tử này vẻ mặt ngạc nhiên, ôm thẳng kêu: "Sao hắn lại giống ta như vậy a!"

Ngôn Tử Tinh ở trong lòng ngực hắn khanh khách cười, bàn tay nhỏ bé mập mạp cầm chặt vạt áo hắn không buông tay, đôi chân củ sen (ý là chân có ngấn có ngấn, rất mập a~~) beo béo cũng cố gắng lắc lư hướng xuống, cố gắng bước đi trên người đại ca hắn.

"Khí lực thật đúng là lớn." Bắc Đường Diệu Nhật liên tục tán thưởng, bị tiểu đệ trong ngực đánh một cái đến đau điếng.

"Nguyệt nhi Thần nhi cũng khỏe chứ?" Ngôn Phi Ly thân thiết hỏi.

"Ân, đều tốt cả. Diệu Nguyệt luyện Minh Nguyệt thần công đã luyện đến tầng thứ ba , mỗi ngày cùng Diệu Thần ở trong sân luận võ, nói lần sau phụ thân trở về nhất định phải cho ngươi xem xem."

Ngôn Phi Ly nói: "Lần trước ta gửi thư cho các con có nhận được không?"

"Nhận được . Diệu Nguyệt Diệu Thần vẫn hỏi ngài cùng phụ vương khi nào thì trở về."

Ngôn Phi Ly nghe vậy rất áy náy, bởi vì sinh Ngôn Tử Tinh, bọn họ đã có đến hai năm không trở về.

"Năm nay năm tốt, ta và phụ vương ngươi đưa Tử Tinh trở về mừng năm mới."

Ai ngờ Bắc Đường Diệu Nhật lại nhíu nhíu mày, nói: "Phụ thân, ngài cùng phụ vương trở về là được rồi, Tử Tinh vẫn là ở tại chỗ này đi."

"Sao lại vậy?"

"Tân hoàng đăng cơ, đối với Bắc Đường gia chúng ta kiêng kị thật sự. Quốc cữu Triệu Tiền thái độ làm người âm hiểm, Thần nhi lần trước thiếu chút nữa bị người bắt cóc, ta hoài nghi hắn có liên quan."

Ngôn Phi Ly kinh hãi: "Thần nhi suýt chút nữa bị người ta bắt cóc?"

Bắc Đường Diệu Nhật gật gật đầu, nói: "Bất quá cũng may Thần nhi thông minh, lại có ám vệ đi theo, cuối cùng hữu kinh vô hiểm, phụ thân không cần lo lắng. Bất quá Tử tinh quá nhỏ , nếu trở lại kinh thành bị bọn người có dã tâm biết được chỉ sợ không ổn."

"Ly nhi nói không sai." Bắc Đường Ngạo không biết từ khi nào đi thong thả vào trong, nói: "Tử Tinh vẫn là an toàn khi ở lại sơn cốc."

Ngôn Phi Ly chần chờ: "Chẳng lẽ năm nay lại không quay về sao? Nguyệt nhi Thần nhi thì làm sao bây giờ? Nếu không đón bọn nhỏ đến đây mừng năm mới đi."

Bắc Đường Diệu Nhật chần chờ nói: "Nếu chúng ta đều lại đây, chỉ sợ không quá tiện."

Mục tiêu quá lớn, rất khó tránh đi bọn dã tâm kia, huống chi vương phủ hiện tại đang là thời buổi rối loạn, tất cả chủ tử cũng không ai ở, ai ngờ được xảy ra chuyện gì.

Bắc Đường Ngạo cũng hiểu được, nói với Phi Ly: "Đành phải để Tử Tinh lại cho Lưu mụ chiếu cố, chúng ta trở về lễ mừng năm mới. Nếu không năm nay liền không quay về, ngươi xem được không?"

Trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bên nào cũng không bỏ được.

Ngôn Phi Ly yên lặng sau một lúc lâu, rốt cục nói: "Tử Tinh ở lại đi, chúng ta trở về."

Vì thế tân niên đầu tiên của Ngôn Tử Tinh khi sinh ra đến giờ lại là không trải qua cùng hai vị phụ thân. Bất quá hắn cũng không có không vui, ngược lại cười ha hả cầm lấy tóc tiểu sư huynh chơi đến vui vẻ, thậm chí khi lúc Ngôn Phi Ly bọn họ trở về, thiếu chút nữa cũng không nhận ra được .

Tiểu sư huynh của Tử Tinh là đệ tử mà Liễu Minh mới vừa thu nhận , tên là Dương Thanh Y. Tân niên một nhà Bắc Đường đều trở về kinh, Liễu Minh mang theo Tử Tinh ra cốc, còn Dương Thanh Y lại là cô nhi, liền đang tá túc tại trong nhà Lưu mụ ở trấn trên.

Dương Thanh Y cũng là một tên nhóc choai choai không hề nhỏ, phải chăm sóc thật tốt cho tên nhóc Ngôn Tử Tinh chắc nịch ấy , một tháng vất vả trôi qua, thật sự chăm sóc cho tên nhóc ấy không tồi chút nào.

Ngôn Phi Ly bọn họ trở về, gặp Dương Thanh Y nhu thuận dịu ngoan, tính tình thành thật phúc hậu, cho nên cực kì yêu thích hắn. Vì thế về sau y cùng với Bắc Đường Ngạo không ở sơn cốc mấy ngày, lại mang Ngôn Tử Tinh phó thác cho hắn trông nom.

Ngôn Tử Tinh bởi vì có hai vị phụ thân yêu thương, ở Linh Ẩn cốc lý vô ưu vô lự mà trưởng thành. Ngôn Phi Ly cùng Bắc Đường Ngạo cũng bởi vì có hắn, ngày qua ngày trôi qua trong vô cùng phong phú mà hạnh phúc.

Chính là Ngôn Phi Ly cùng Bắc Đường Ngạo vô luận như thế nào cũng không có nghĩ đến, đứa con nhỏ tuổi nhất này của bọn họ, tương lai lại sẽ có một phen vận mệnh khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top