Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Uyên Ương Hồ Điệp Mộng

Đặc biệt viết tặng VietchoChieu Chiêu Khang ca ca. Cảm ơn ca đã luôn thương yêu giúp đỡ muội, PR giúp muội trên mọi mặt trận mà không nhận tiền lương = ))))))) cũng cảm ơn ca đã sẵn sàng nghe muội than thở hành hạ tinh thần những hai ngày liền (`∀')

Đây cũng là quà Thất Tịch của Hạ Hạ muốn gửi tặng tất cả mọi người. Vì một số trục trặc kĩ thuật nên trình làng chậm trễ, mong các huynh đệ tỷ muội niệm tình bỏ qua  *cúi đầu*

Chúc cho mọi người Thất Tịch ( đã qua) vui vẻ, hạnh phúc an yên ❤️

_______________

Triển chiêu một mình ở thư trai Đông Viện, biểu tình giận dữ vò nát bức hoạ dang dở trên mặt bàn rồi ném đi. Xung quanh ngổn ngang những cuộn giấy bị vo tròn không thương tiếc, bức tranh vừa bị vứt bỏ cũng không biết là lần thứ mấy rồi. Chàng lần nữa cầm lên cọ vẽ, kiên nhẫn từng nét thanh đậm hài hoà.

"Mẫu thân...ta không được quên mẫu thân...mẫu thân...."  tâm trí cố gắng nhớ đến hình dáng của mẫu thân, nhưng kí ức như ảo ảnh trên mặt nước cứ từng đoạn tan ra vụn vỡ. Triển Chiêu sầu mi khổ kiểm luôn miệng lẩm nhẩm gọi mẹ, cơ hồ tưởng chừng như nếu có một chút thiếu thành tâm cầu khẩn, hình bóng của mẹ sẽ bay đi như gió như mây.

"Mẫu thân...hài nhi không có quên mẹ.....mẫu thân, hài nhi như thế nào có thể quên được mẹ ?..."

"Mẫu thân...hài nhi không thể quên...không thể quên....mẹ ơi, mẹ ở lại với con....!"

"Mẹ ơi, mẹ đâu mất rồi?...sao Chiêu nhi...sao Chiêu nhi không thể hoạ lại được đôi mắt của mẹ ? Tại saooooooo...?!"

Triển Chiêu nội tâm rỉ máu, bất chợt bùng phát như ngọn Hoả Diệm Sơn. Chàng gào lên uất hận như một con mèo hoang bơ vơ lạc mẹ, khóc lóc trong bóng tối quạnh quẽ cô đơn.

Gạt phá hết mọi thứ trên bàn xuống đất, Triển Chiêu bất lực gục xuống giấu đi đôi mắt đã vì lệ muốn chực trào. Nơi con tim từng đợt dồn dập đau quặn thắt, bàn tay đặt trên ngực ép xuống như chỉ muốn lấy nó ra để tránh đi ngàn vạn vết cứa của những con dao vô hình. Đủ loại xúc cảm tràn về bủa lấy, ân hận, đau đớn cùng biết bao tủi hờn. Và còn hàng trăm lần tự trách, Triển Chiêu lúc này ghét cay ghét đắng nhất chính là bản thân mình.

"Mẹ....hài nhi xin lỗi mẹ, đã không còn có thể hoạ rõ đôi mắt của mẹ nữa rồi...."

"Mẹ...hài nhi bất hiếu lắm...mẹ ơi!"

----

Triệu Hổ say sưa thích thú ngắm nhìn nữ nhân hoa nhan nguyệt mạo, huệ chất lan tâm, trong lòng lại càng trầm trồ thán phục vị cao nhân tài nghệ đã hoạ nên một bức tranh tuyệt sắc. Đường nét thanh thanh thoát thoát, lúc thì mạnh mẽ quật cường như ào ào thác lũ, lúc thì ôn nhu nhã nhặn như thuỷ như hoa. Nữ nhân trong tranh mâu hàm thu thuỷ, phong tư xước ước ngồi gảy Nguyệt Cầm lại thêm thập phần sinh động, khí chất thiên tiên nữ tử không khỏi rúng động lòng người.

"Quả là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm. Nữ nhân xinh đẹp này nếu ở ngoài đời có thật, hẳn là một tuyệt sắc giai nhân!"

Triệu Hổ luôn miệng ca ngợi không ngớt, cứ cầm lên rồi lại đặt xuống không biết chán cả buổi trời. Chẳng là hôm nay chàng được Công Tôn tiên sinh nhờ vào thư trai Đông viện tìm một quyển sách, ngờ đâu tìm tìm kiếm kiếm lại vô tình thấy một bức hoạ được cuộn tròn cẩn thận đặt ở kệ sách đằng kia.

"Hổ Tử, đệ đang làm gì vậy?"

Triệu Hổ đang chìm đắm say mê nữ nhân tuyệt mạo, bất chợt bị tiếng gọi của Triển Chiêu bên ngoài cửa làm cho giật bắn mình. Tay cầm bức hoạ đánh rơi xuống bàn trước mặt, xui xẻo va vào cọ vẽ gác ở nghiêng mực cạnh bên, nhanh như chớp nhoáng đánh bật một cái làm cho quỳnh tư hoa mạo của nữ nhân vương phải một vệt mực đen dài.

Triệu Hổ chết trân hoá đá, toàn thân đông cứng lạnh buốt tứ chi. Mồ hôi trên trán thi nhau đổ xuống, cơ mặt run rẩy một trận tê rần. Chàng kinh hãi ngước mắt nhìn Triển Chiêu cầu cứu, lại càng hoảng hốt bắt gặp thần sắc của đối phương trước mắt đáng sợ đến lạ kì. Triệu Hổ mơ hồ hỗn loạn, không biết nam nhân trước mặt có đúng chính là Triển Đại ca của chàng hay không?

"Triệu Hổ....ngươi.....!"

Triển Chiêu gầm lên trời long đất lở, khí thế hừng hực áp bức như một con mãnh thú tức khắc muốn vồ tới, nuốt trọn lấy Triệu Hổ đáng thương. Cậu chàng sợ hãi không kịp thanh minh biện bạch, hai chân bủn rủn tự lúc nào như mọc rễ chôn sâu dưới đất luôn rồi.

"Triển Đại ca......"

"Triệu Hổ, có chuyện gì ồn ào thế?" Công Tôn Sách đợi mãi vẫn không thấy Triệu Hổ mang sách quay trở lại, liền sốt ruột cùng Bao Công đến thư trai tìm xem. Nào đâu chân còn chưa bước vào đến cửa đã nghe quát tháo ầm trời, ông vội vàng chạy đến vừa vặn cứu Hổ ta một trận quẫn bách gian nan.

---

Bao Công cầm lên bức họa Nguyệt Cầm nữ nhân, nhung nhớ tràn trề lại làm tim đau nhói. Tuy chỉ là một bức tranh vẽ, nhưng với đường nét sinh động tỉ mỉ, thanh đậm hài hoà, Bao Công mơ hồ như cảm thấy được nương tử quá cố đang xuất hiện trước mặt về kề cận bên ông.

Bóng hình đầy yêu thương dào dạt như thế, hẳn là tất cả tâm huyết cùng ngày nhớ đêm thương của nhi tử nhà ông...!

"Chẳng trách Triển Chiêu lại nổi giận với cậu như vậy. Minh Châu phu nhân giai nhân tuyệt thế , ắt hẳn cậu ấy đã dốc hết cả tâm tư!" Công Tôn Sách cũng một bên buông lời tiếc nuối, ánh mắt lo lắng thay cho Triệu Hổ đang quỳ giữa phòng kia.

"Đại nhân, Tiên sinh, con chính là không hề cố ý. Con vô tình thấy bức hoạ đẹp quá, mải ngắm đến thời gian trôi cũng chẳng nào hay. Lúc đó Triển Đại ca bất thình lình vào gọi, làm con một khắc giật cả mình, nên... nên..."

Triệu Hổ hốc mắt đã sưng đỏ, từ lúc hai vị lão nhân bước vào can thiệp đến lúc lôi chàng đến quỳ ở khách phòng tránh vuốt mèo nguy hiểm, chàng vừa mừng vừa sợ đã bật khóc hu hu.

"Đại nhân, cầu ngài tha cho con một lần, từ nay xin chừa không còn dám táy máy nữa.... Đại nhân, cầu Đại nhân khuyên can Triển Đại ca, đừng để huynh ấy giết con...."  Triệu Hổ đáng thương hề hề khóc, không màng thể diện đưa cả hai tay áo lên vụng về quệt quệt gương mặt vì nước mắt mà giàn giụa lấm lem.

"Làm sao lại có chuyện chém giết ở đây được? Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, suy nghĩ lung tung!"

"Đại nhân, không có đâu, con nói thật đấy. Ban nãy trông Triển Đại ca đáng sợ lắm, như muốn ăn tươi nuốt sống con đến nơi. Cũng may là Đại nhân và Tiên sinh lên tiếng kịp lúc, cứu con toàn vẹn mạng nhỏ này!"

"Thôi được rồi, ngươi đứng lên đi rồi ta thong thả nói!"

Triệu Hổ hít hà cái mũi, cúi đầu đứng dậy cạnh bên. Bao Đại nhân nãy giờ vẫn là giọng điệu nhân từ không hề sinh khí, hẳn là sẽ không vì chuyện này mà truy cứu đến cùng. Mông nhỏ thì có thể toàn vẹn, nhưng mạng này có thể toàn thây với Triển Đại ca được hay không?

"Chiêu nhi hiện tại là đang ở nơi nào vậy?"

"Bẩm Đại nhân, có lẽ là vẫn ở thư trai Đông viện ạ!"

"Vậy thì, Triệu Hổ, theo ta đến thư trai gặp Chiêu nhi thỉnh tội, xoá bỏ hiềm thù!"

"Đại nhân!.....xin đừng....con sợ lắm...Đại nhân...!"

---

Triệu Hổ nhìn Triển Chiêu ngồi gục đầu bên thư án, tần ngần ngoài cửa mãi không dám vào. Chàng mếu máo hết lần này đến lần khác quay sang tìm sự động viên tinh thần của Bao Đại nhân cùng Công Tôn Sách, mãi cho đến khi nhận được hai cái trừng mắt mới thu hết dũng khí nuốt nước bọt đi vào trong.

"Triển Đại ca..."

Triển Chiêu nghe động chậm chạp ngẩng dậy, nhìn thấy đối phương trước mặt lại lửa giận đùng đùng. Cự Khuyết trong tay rung lên dữ dội làm kẻ vừa lên tiếng gọi hồn phách một trận lên mây.

"Triệu Hổ, ta phế bỏ tay ngươi !!!"

Nhanh như chớp lưỡi gươm rời vỏ kiếm, như mãng xà hung ác lao tới không lưu tình. Từng đường kiếm pháp thâm hiểm tung ra mạnh mẽ, dứt khoát không ngại tước mạng của kẻ trước mặt kia.

"Triển Đại ca, huynh bình tĩnh...nghe đệ một lời giải thích..." Triệu Hổ chật vật đỡ đòn né tránh, nhưng chàng biết nếu không kịp thời tìm ra kế sách, chàng sẽ không thể cầm cự được bao lâu. Nam hiệp Triển Chiêu vang danh thiên hạ, chàng như thế nào có thể ngang sức so tài?

"Triển Chiêu, mau bình tĩnh lại, cậu kích động như vậy sẽ lấy mạng Triệu Hổ mất !"  Công Tôn tiên sinh đứng bên ngoài hốt hoảng, tâm can đau xót khi nhìn huynh đệ bao năm nghĩa nặng đang đọ kiếm tương tàn.

"Tiên sinh, đừng bước vào đây, nguy hiểm lắm! Triển Đại ca, quân tử nên hảo hảo dùng lời....."

"Triển Đại ca, huynh....ôi chao cha mẹ ơi, cứu con với...!" Triệu Hổ vung tới một cái bàn, chớp mắt dưới sát thương của Cự Khuyết, nó liền vỡ ra làm đôi.

"Chiêu nhi, dừng tay !"

Thanh Thiên phụ thân lời vừa thảng thốt, cũng là lúc lưỡi kiếm vô tri hạ thủ vô tình cấm phập vào bả vai Triệu Hổ. Tiếng kêu vang lên đau đớn, đánh thức chút lí trí cuối cùng của Ngự Miêu đang dần bị vùi tắt.

"Hổ Tử !!!"

"Chiêu nhi, ngươi làm trò gì thế hả? Sao có thể đành đoạn xuống tay tàn nhẫn với hảo huynh đệ đã cùng ngươi bao năm vào sinh ra tử thế này ???"

Công Tôn Sách vội vã chạy ngay đến đỡ lấy Triệu Hổ một thân nhuốm đầy máu tươi. Bao Công bàng hoàng nhìn tiểu thuộc hạ vì nhi tử thần trí đảo điên của mình mà trọng thương, toàn thân bừng bừng nộ khí.

"Chiêu nhi, con quỳ xuống!"

Triển Chiêu từ giây phút bị huyết đỏ của tiểu đệ đập vào khoé mắt, lí trí còn lại đã kéo chàng quay về với thực tại đau lòng. Hai mắt hung tợn đã dần dịu ngoan trở lại, can tràng tấc đoạn ngước nhìn thân ảnh nhợt nhạt nhuốm đầy một màu đỏ tươi. Thế nhưng áy náy cùng xót xa đều bị bi phẫn làm cho rối tăm mờ trí, tuy là y lời quỳ xuống nhưng biểu tình vẫn một mực bướng bỉnh không hề có ý sẽ nhận sai.

"Chiêu nhi, con sao có thể hung hăng dữ tợn, phải trái chưa rõ đã động thủ nhẫn tâm?"

Bao Công nhìn xuống nhi tử quỳ ngoan không nói, nhưng rõ ràng là một bộ ương ngạnh, mục hạ vô nhân. Khẽ khàng thở dài chua xót, ông đành dẹp qua nộ khí mà kiên nhẫn mềm mỏng khuyên can.

"Chiêu nhi, ta biết là con nội tâm bất phục, cũng biết rất rõ bức hoạ Nguyệt Cầm đối với con quan trọng như thế nào. Chính ta đây cũng thập phần tiếc nuối, quở trách con ta cũng chẳng dễ chịu gì. Hổ Tử cũng chỉ vô tình không hề cố ý, ta chính là mang hắn đến gặp con để nhận sai. Thôi thì con vì ta thông suốt, người đã rất lâu quy tiên cõi trần, vật ở lại cũng chỉ làm thêm vương vấn. Thương nhớ, là tự trong tâm..."

"Đại nhân, tưởng nhớ mẫu thân như thế nào là chuyện của thuộc hạ, không phiền Đại nhân phải bận lòng. Kính yêu đều là của thuộc hạ, tâm tư bỏ ra càng không phải của Đại nhân, nên một lời nhân từ bao dung Đại nhân nói ra dễ dàng như vậy, Triển Chiêu hiểu được !"

Bao Công còn chưa dứt lời mềm mỏng, Triển Chiêu đã mặt không biến sắc, ngang tàng lưu loát vô phép cắt ngang.

"Hỗn xược ! Ngươi sao có thể dùng thứ lời lẽ đó nói với ta ?" Bao Công tâm can chấn động, không thể tin được những câu nói đó chính là từ miệng nhi tử nhu thuận thường ngày của ông. Công Tôn Sách cùng Triệu Hổ bên cạnh cũng không khỏi cả kinh, nghi hoặc không rõ Triển Chiêu có phải hay không bị ếm bùa ngải cứu?

"Đại nhân, thứ cho Triển Chiêu mồ côi từ sớm, có mẹ sinh mà không có phụ thân kề bên từ thuở nhỏ để kèm cặp giáo huấn, răn dạy lễ nghi!"

Dứt lời không nhanh không chậm đứng dậy xoay đi , bỏ lại đằng sau Thanh Thiên từ phụ vì cõi lòng tan nát mà bất chợt thổ huyết một màu đỏ tươi.

---

Triển Chiêu giờ đây ngập tràn hối hận, hai phần run rẩy tám phần lo âu. Xúc cảm từ đâu vây lấy muôn phần phức tạp, mọi thứ hỗn loạn như mớ bòng bong. Từ lúc chân trước bước ra ngoài ngưỡng cửa, chân sau nghe tiếng "Chiêu nhi!" vang lên tràn ngập thương tâm của phụ thân, chàng đã nhói đau đến ruột gan đứt đoạn. Rồi ngay sau đó quay đầu nhìn lại, liền thấy thân ảnh vạn phần đáng kính ấy ho ra một búng máu tươi. Chỉ ngay từ phút khắc đó, chàng mới nguyền rủa bản thân đã đại nghịch bất đạo không thể dung từ!

Triển Chiêu vùi đầu xuống vòng tay trước mặt, địa phương chịu phạt vẫn run rẩy từng hồi. Công Tôn tiên sinh vẫn đều tay hạ thủ, nhưng tuyệt nhiên không nói lấy một lời nào. Chàng hiểu rõ giờ đây tiên sinh phải hoả khí dữ dội lắm, thước nào hạ xuống cũng đều không chút lưu tình. Để mặc bản thân không  nhúc nhích lãnh mộc bảng, như một cách thức chàng tự trừng phạt bản thân. Đau đớn thể xác chàng đón lấy để tâm hướng phụ thân thỉnh tội, có lẽ ngàn vạn lần cũng không thể so được với bi thương của phụ thân, khi phải nghe lấy từ chàng những lời ngỗ ngược bất hiếu.

Đau đớn tâm can chưa khỏi, nỗi đau thể xác lại nhanh chóng ghé qua. Triển Chiêu cả ngày sầu bi phẫn uất, toàn thân đã sớm sức cùng lực kiệt mệt mỏi rã rời. Trách phạt vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cùng cực chịu đựng cũng đã tới giới hạn của bản thân.

"Tiên sinh, con.......đau...!"

Giọng mũi vì nghèn nghẹn nước mắt khiến người nghe thập phần chua xót, ủy khuất vang lên. Triển Chiêu trong lòng hổ thẹn nên không dám xin tha, chỉ có thể ngước lên một mặt lấm lem đầy lệ hướng người chấp pháp đánh động thương tình.

"Triển Chiêu, bây giờ cậu đau chỉ một, phụ thân của cậu hiện đau gấp vạn lần!"

"Tiên sinh, Triển Chiêu hiểu rõ. Con biết là con trăm lần sai lầm rồi....tiên sinh, con biết con sai lầm rồi..."

"Bản thân là Ngự Tiền hộ vệ, kề cận Đại nhân thi hành tra án bao nhiêu năm, tại sao vẫn cứ nóng nảy không kiên nhẫn?"

"Bản thân làm sai còn không nghe lời khuyên dạy, thái độ lại còn mục hạ vô nhân (*) !"

"Bản thân là phận nhi tử mà đại nghịch bất đạo, buông lời bất hiếu, trời cao nghe được sẽ không thể thứ tha!"

Mỗi câu giáo huấn là Công Tôn Sách lại đều đều hạ thước. Từng câu từng chữ nặng nề sắc bén, ý tứ khiển trách cùng phẫn nộ giận dữ biểu hiện rõ ràng. Triển Chiêu hạ thân đau đến dữ dội, nhưng từng lời giáo huấn gặm nhấm vào cơ quan đại não lại làm cho con tim quặn thắt muôn phần. Đau, từ trong ra ngoài chỉ một chữ, đau!

"Triển Chiêu, ngươi chính là không bằng cầm thú, không xứng đáng là nhi tử của Người!"

"Tiên sinh, Triển Chiêu đại ngu nhược trí (*), thật sự đã biết sai lầm rồi...con biết tội danh này không thể rửa hết, Trời không dung thứ Đất cũng không tha !....chỉ xin Tiên sinh khai ân điểm nhẹ, cho Triển Chiêu toàn thây mạng nhỏ thỉnh tội phụ thân...!"

Triển Chiêu không thể kìm nén nấc lên thành tiếng, bao nhiêu xúc cảm uất hận, cay đắng rồi lại hối lỗi, xót xa của một ngày cứ thế theo hàng lệ bật ra nghẹn ngào. Vị chủ bộ già đáng kính lòng dạ cũng không thể tiếp tục sắt đá, tâm can mềm nhũn một chút nộ khí cũng tiêu tan bay hết, vứt luôn cả mộc bảng xuống sàn.

"Tiên sinh, con đau lắm, cho con xoa một chút...cho con xoa một chút, một chút thôi lại phạt, tiên sinh.....con không dám xin tha thứ nữa....cầu tiên sinh tiếp tục trừng phạt Chiêu nhi..."

Triển Chiêu ngỡ đâu Công Tôn Sách lại vì mấy câu "không biết hối cải còn mong được tha thứ" của chàng mà sinh khí, nên vòng tay tranh thủ xoa mông an ủi một hồi rồi chỉnh lại tư thế nằm ngay ngắn, đầu vùi trong vòng tay phía trước nhu thuận diệu ngoan.

"Ta không phạt nữa. Triển Chiêu, quỳ xuống cho ta!"

Triển Chiêu nghe đoạn lộ ra vài phần mừng rỡ, vội vàng nhanh chóng trên giường leo xuống hạ cả hai gối quỳ bên chân Công Tôn tiên sinh. Mồ hôi nước mắt chan hoà nhem nhuốc, làm cho diện mạo Ngự Tiền hộ vệ chẳng khác mấy một tiểu miêu hoa.

"Triển Chiêu, làm người không thể hồ ngôn loạn ngữ, hành sự ấu trĩ vô tri. Vào những lúc tức giận bản thân phải biết tận lực kiềm nén, thấu đáo suy nghĩ ngăn cho lý trí bị che mờ. Nam nhi vai rộng thân dài trước khi nói nên uốn lưỡi bảy tấc, không phải cứ nghĩ đâu nói đó những lời lẽ bất nhân bất nghĩa, hại cho phụ thân vì ngươi thương tâm đau lòng!"

"Tiên sinh, Triển Chiêu giờ ân hận lắm, thật sự vạn lần đã biết lỗi sai....con không xứng đáng được phụ thân tha thứ. Tiên sinh, cầu người giúp con tiến cử, con rất muốn đến gặp phụ thân..."

"Đại nhân lúc này khí tức chưa hoàn toàn bình ổn, tinh thần vẫn còn yếu nhược rất nhiều, nhất định không thể tiếp tục sinh khí. Ta e là lúc này Đại nhân không muốn nhìn thấy cậu đâu!"

Lời trách cứ hờn dỗi xen lẫn bi ai chua xót của vị Chủ bộ Khai Phong âm trầm từ tốn,  thêm một lần nữa hướng Ngự Miêu vạn tiễn xuyên tim.

---

"Hổ ngốc thế nào rồi? Đã hồi phục hẳn chưa?"

"Đệ ấy đang tịnh dưỡng rất tốt, vết thương cũng đã khá lên rất nhiều. Ta vừa sang thăm hỏi và xin lỗi đệ ấy, thật may mắn là đệ ấy nhân từ bao dung không có tính toán với ta."

"Mèo thối, ngươi cũng thật là...không thể ngờ tới ngươi lúc sinh khí cũng đáng sợ đến như vậy. Gan cũng như thế lớn thêm đi. Này nghe ta hỏi, đổi lại lúc ấy người làm bẩn bức hoạ chính là ta mà không phải Hổ ngốc, ngươi có cũng sẽ như thế đành đoạn rút kiếm giết ta đi?"

Triển Chiêu tròn xoe hai mắt, không chút ngần ngại lập tức gật đầu. Bạch Ngọc Đường thẹn quá hoá giận nghiến răng ken két, vung ngay vuốt Chuột cốc một cái rõ đau lên đầu Mèo.

"Gật gật cái đầu của ngươi! Vừa ăn một trận no nê mộc bảng, mà vẫn còn dám nghĩ đến chuyện hành thủ vô tri. Cẩn thận ta đem ngươi đến Tiên sinh cáo trạng!"

"Là do ngươi giả dụ vào thời điểm đó ta thần trí không được minh mẫn, nên ta mới thú nhận thôi mà. Chứ ta đâu có nói ta lại dám tiếp tục lỗ mãng thế nữa đâu!"  Triển Chiêu xoa đầu không có trả đũa lại, chàng thấy bản thân thật hổ thẹn trước những lời nói của Bạch Ngọc Đường. Con Chuột này ngày thường làm ra biết bao nhiêu chuyện quậy phá, nhưng phải công nhận hắn rất biết cách điều tiết cảm xúc, lại rộng rãi phóng khoáng chưa từng nộ khí với bất kì ai.

"Bạch Ngọc Đường, phụ thân vẫn còn giận ta dữ lắm, không muốn nhìn đến ta. Huynh có kế sách nào đề ra giúp ta với, huynh muốn ta làm bất cứ gì ta cũng bằng lòng."

"Bất cứ gì ta muốn đều được sao? Thật vậy không?"

"Thật mà!"

"Vậy trước gọi ta một tiếng huynh trưởng, sau đó một tháng làm thư đồng cho ta sai vặt, không được trái lời. Ta chỉ hướng Đông ngươi không được đi hướng Tây, ta bảo ngươi đứng ngươi không được ngồi. Sao, bằng lòng không?"

"Bạch Đại ca, tiểu đệ đã biết, cái gì cũng sẽ nghe theo huynh!"

"Tốt, tốt lắm.....vừa dạy xong liền đã học ngoan. Miêu nhi giỏi giỏi~~" Bạch Ngọc Đường ha hả cười lớn, thích chí không kiêng nể hướng Triển Chiêu xoa xoa đầu. Triển Chiêu mặc cho Chuột kia khi dễ cũng không tỏ ra khó chịu, giờ đây chàng chỉ một lòng một dạ mong được hiến kế thỉnh tội với phụ thân.

"Miêu nhi, ngươi hẳn là rất lâu rồi không xem kịch chiếu bóng đi? "


---

"Đại nhân, hôm nay học trò nghe nói có người ở Triển gia diễn kịch chiếu bóng, là vở Ngưu Lang Chức Nữ, nhân dịp Thất Tịch đêm nay."

"Đã lâu rồi ta cũng không xem diễn kịch chiếu bóng. Tiên sinh, cùng bổn phủ thưởng thức đi." Bao Công nụ cười nhợt nhạt, giọng nói khàn đặc không giấu nổi mỏi mệt cùng cô đơn.

Đặt giữa Tây viện hoa viên, là một bức màn lụa hắt lên bóng đèn dầu loen loét. Đằng sau khung gỗ là hai người giấu mặt điều khiển lấy những hình nhân ngộ nghĩnh đủ sắc màu. Tiếng Nguyệt Cầm cạnh bên vang lên réo rắt, càng làm cho trích đoạn hội ngộ trên cầu chim Ô Thước nhuốm đầy một vẻ bi thương.

"
Ô thước kiều xây mộng buổi đầu.             
Ngưu Lang Chức Nữ đợi mùa ngâu.
Tình kia đã trót lên men thắm.
Duyên nọ còn trông khởi sắc màu.
Câu nhớ lời thương luôn gắn chặt.
Khi hờn lúc giận chẳng rời nhau...
                                                         " (*)

Ca từ kịch cổ nhẹ nhàng đằm thắm, rót vào lòng người xem biểu diễn những giọt rượu say nồng. Ái tình chia ly muôn ngàn cách biệt, uyên ương nhân thế thấm nỗi bi ai....

Bao Công trong lòng dâng lên cỗ tư vị nghẹn ngào buồn tủi, phút chốc hướng Ngưu Lang Chức Nữ đôi phu phụ ấy mà thầm ganh tị so đo. Tuy rằng họ cũng như ông mỗi phương cách trở, nhưng vẫn còn may mắn được Vương mẫu thương xót, uyên ương trùng phùng vào mồng bảy tháng bảy hằng năm.

Ấy vậy còn mối tình của ông cùng nương tử Minh Châu thì sao, hà cớ làm sao mà Trời cao lại đành đoạn để cho sinh ly tử biệt?

"
     Đêm yên tịnh, trăng mờ khói phủ
     Dải Ngân hà vạn cổ như nay
     Mừng gặp mặt, hận chia tay
     Mỗi năm chỉ nội đêm này mà thôi.

                                                            "

Trên màn lụa bóng đèn dầu loen loét, đàn chim Ô Thước từng đàn bay lại nối vào nhau hoá thành cầu nhỏ bắc ngang sông Ngân Hà. Ngưu Lang Chức Nữ tương phùng tương ngộ, hai bóng hình quấn lấy nhau hoà vào làm một, vui mừng khôn xiết không nỡ chia lìa.

Dưới ánh sáng mập mờ huyền ảo, cung bậc cảm xúc dâng cao làm người xem từng đợt quặn thắt, cứ thế từng đoạn từng đoạn thi nhau vỡ oà.

Trời cao hẳn cũng là đang rơi lệ cho đôi uyên ương chung tình. Thất Tịch đêm nay trăng không sáng, tí tách từng đợt hạt mưa bay.

"Đại nhân, trời đã đổ mưa rồi, chúng ta mau trở vào trong đi thôi!"

"Tiên sinh, bổn phủ lâu lắm mới lại được xem vở kịch hay như vậy, trời đổ mưa ắt hẳn chính là do Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng giống như bổn phủ, ấy là đang động lòng. Bổn phủ không muốn để người biểu diễn hoài công như vậy, thôi thì tiên sinh cứ vào tránh mưa trước, cứ để bổn phủ xem nốt đến cuối cùng."

Công Tôn Sách không biết làm sao khuyên giải, đành cầm ô che cho Bao Công ngồi xem chiếu bóng dưới cơn mưa.

"Châu nhi, ta nhớ nàng. Ở suối vàng nàng có nghe thấu tiếng lòng Hy Nhân ?"

Tiếng Nguyệt Cầm réo rắt vừa dứt đoạn, thân ảnh nãy giờ sau bức màn cũng bước ra. Mưa làm cho toàn thân nam nhân ướt sũng, như chú mèo nhỏ bị rơi xuống nước ngơ ngác tìm mẹ trong góc bơ vơ. Phụ tử bao ngày không gặp mặt vừa chạm tầm mắt, thiết diện lạnh lùng rắn rỏi tựa bàn thạch đứt đoạn phất áo xoay đi. Ngự Miêu hai mắt tự lúc nào hoe hoe đỏ, đứng như trời trồng dõi mắt theo bóng dáng lam bào từ từ khuất dần vào đêm tối.

"Phụ thân...."

Gương mặt tràn đầy những nước. Nhưng không biết là do mưa rào, hay là những giọt lệ rơi....

---

Bao Công không rõ đêm qua vì cớ làm sao mà trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh nhi tử vững chãi hiên ngang nhưng lại thập phần tội nghiệp cứ lẩn quẩn trong tâm trí ông cả đêm không dứt. Bóng dáng cao lớn vẫn không gì thay đổi, nhưng sao lại phảng phất vẻ cô đơn. Chỉ có mấy hôm không gặp, mà hài tử của ông hốc hác đi nhiều quá.

Bao Công vẫn đang chìm đắm trong triền miên hoài niệm, bất chợt phát hiện có một con bướm trắng không biết từ ở đâu cứ bay vập vờn khắp trong phòng. Bao Công suy nghĩ nhớ lại, thật ra không hẳn là chỉ mới ban sáng, mà chính là bướm trắng này đã hiện diện từ đêm qua. Lúc đó ông tâm phiền ý muộn nào có nhận thấy, đến sáng hôm nay bướm trắng vẫn cứ như thế mới ngờ ngợ để tâm. Ông cũng không rõ con bướm đêm qua với con bướm hiện tại có phải hay không chính là một, nhưng nó cứ bay đến đậu trên bức hoạ Minh Châu Nguyệt Cầm, lại không một chút sợ người như vậy, làm ông không khỏi cảm thấy lạ kì.

"Châu nhi, có phải là nàng đó không? Châu nhi?"

Dứt lời bướm trắng bay đến đậu lên bàn tay vừa chìa ra của Bao Công, như đã thân quen từ lâu lắm. Kinh ngạc cùng mừng rỡ một lượt ùa đến, mơn man sưởi ấm từng xớ thịt tế bào, như bàn tay dịu dàng của nữ nhi trong mộng ve vuốt từng vết dao cứa của con tim.

Bướm trắng lại đột ngột khẽ động, hướng cửa khách phòng rung cánh bay đi. Bao Công vớ lấy ngoại bào vội vàng đứng dậy, ôm mảnh tình si gấp gáp đuổi theo sau.

"Châu nhi...đợi ta với, Châu nhi....!"

Bao Công chạy theo hướng bay của bướm trắng, bản thân cũng không biết đã chạy đến Đông viện tự lúc nào. Bên bờ hồ chiều thu phẳng lặng, mặt nước lấp lánh ánh tà dương như chiếc mâm bằng bạc cao quý được trát vàng. Một thân lam y nam tử đang co ro ngồi bên vệ cỏ, lưng tựa vào cây liễu già lâu năm. Hai chân đằng trước co gập lại, tay ôm lấy gối nép vào trong lòng. Mắt buồn xa xăm lạc vào không gian hư ảo, tóc mai lất phất mặc cho gió thu nghịch ngợm chơi đùa. Bộ dáng cô đơn như tiểu nam hài bị mẹ mắng, lặng lẽ bó gối ngồi đếm từng chiếc lá rơi rơi.

---

Triển Chiêu đắm mình trong ánh hoàng hôn ấm áp, bỗng dưng nghe tiếng động khẽ đằng sau. Chàng xoay lại ngước đầu lên nhìn, đập vào mắt chính là hình bóng mà chàng ngày đêm thương nhớ. Nước mắt lại từ đâu lăn dài trên má, tự lúc nào chàng cũng mất đi cảm giác luôn rồi. Triển chiêu vội vàng nhanh chóng chạy ào đến, như tiểu hài tử ở nhà chờ mong thương nhớ phụ thân xa nhà đã từ lâu. Hai gối cùng lúc không ngần ngại quỳ xuống, vòng tay siết chặt ôm lấy thắt lưng của phụ thân khóc oà. Chàng ra sức cật lực siết lấy, cơ hồ như sợ chỉ cần bất cẩn nới lỏng, phụ thân sẽ như ảo ảnh theo gió mà bay đi.

"Phụ thân, hài nhi đã biết lỗi rồi...tội của hài nhi lớn lắm, cầu phụ thân trách phạt hài nhi, nhưng đừng bỏ mặc hài nhi..."

"Phụ thân...hài nhi từ nay không bao giờ còn dám hỗn xược, phụ thân trách mắng, phụ thân đánh đòn, cũng đừng...cũng đừng không màng tới hài nhi..."

"Phụ thân...hài nhi vạn lần cầu cha, đừng không quan tâm đến con....cha, xin cha đừng bỏ mặc con, xin cha..."

Đau thương, ân hận cùng lo sợ chan hoà vào nước mắt, tất cả vỡ ra theo tiếng nấc đứt đoạn thương tâm.

Chiều thu Đông viện vẫn lặng lẽ yên bình, nay lại có thêm tiếng tiểu nam hài bi ai kêu khóc như tiếng Nguyệt Cầm réo rắt ngân dài.

---

Triển Chiêu vẫn thút thà thút thít, Bao Công ngẫm nghĩ có phải gần hai mươi năm nước mắt hài tử đã để dành đến khi gặp ông mới trút ra một lượt hay không. Lam y trước sau xộc xệch nhếch nhác, không hề có chút dáng dấp Ngự Tiền hộ vệ của hằng ngày.

"Nín đi, nước mắt ở đâu mà chảy ra lắm thế? Ta còn cảm thấy nghi hoặc, có phải từ lúc nhận thân con ngày càng uỷ mị quá rồi hay không?"

"Phụ thân, là hài nhi bao ngày nay đến nằm mơ cũng không thấy phụ thân như thế bỏ qua lỗi lầm của con...phụ thân, tại sao từ xưa người ta có câu "Nam nhân vô lệ" , hài nhi thấy nam nhân cũng có xúc cảm chấn động tâm can như nữ nhi thường tình thôi mà...?"  Âm thanh đến cuối câu cứ nhỏ dần như muỗi kêu, rồi lại chợt nhớ đến điều gì đó, lại ngẩng phắt đầu quệt mắt "...vả lại, hài nhi như thế nào có lớn, cũng chỉ là tiểu hài tử của phụ thân...!"

Bao Công bị cho mấy lời dỗ dành như mật ngọt, tâm can lại như mùa hoa nở rổ vui vẻ bật cười. Hài tử càng ngày càng tiến bộ, ăn nói cũng biết khéo léo lưu loát hơn. Và điều làm ông hạnh phúc hơn cả, là hôm nay trong lúc một bộ dáng khóc đến hoa lê đái vũ, hài tử đã  thân thương gần gũi gọi ông một tiếng "cha".

"Lúc trước ta còn sợ con chơi với Bạch Ngọc Đường học hư, xem ra là ta đã lầm nghĩ oan cho cậu ấy. Từ ngày thân thiết với con Chuột láu cá ấy, công phu ăn nói như rót mật vào tai của con đã đạt đến thượng thừa rồi. Nào, ta mau đi vào chính sự. Đến đây đi!" Bao Công mỉm cười hiền hậu, tay vỗ vỗ ý bảo chàng vắt ngang đùi.

Triển Chiêu nghĩ đến sẽ lại ăn đòn thêm một trận, mông đau tầng tầng nghe đến cũng đồng loạt biểu tình. Hai gối lại thức thời quỳ sụp xuống, tay nhanh như cắt tự động giáng xuống hai cái tát thật kêu.

"Phụ thân, hài nhi hôm đó hồ ngôn loạn ngữ, không biết suy nghĩ phải trái trước sau. Con thật sự đã ân hận lắm lắm, cầu cha rủ lòng thương xót đừng đánh đòn con..."

Lời còn chưa dứt đã bị tóm lấy kéo đến đặt ngang đùi. Bao Công thuận tay lưu loát nắm hạ y kéo xuống,tức giận giáng xuống địa phương đã sưng lên một tầng bầm tím ba chưởng thật đau.

"Con làm cái gì thế hả? Ta có nói là sẽ đánh đòn con đâu? Ta chỉ muốn giúp con xoa mông thượng dược, con lại đừa bỡn bản thân ngu ngốc thế này!"

Đánh xong ba cái lại chỉnh hạ y cho hài tử đàng hoàng gọn ghẽ, rồi đỡ chàng dậy đứng trước mặt mình. Bao Công chau mày bực tức nhìn khoé môi của Triển Chiêu rách da rỉ máu, này hẳn là dùng hết công lực của bản thân. Dịu dàng dùng tay áo lau đi nước mắt cho hài tử, mèo nhỏ của ông rốt cuộc cũng chỉ là hài tử ngốc mà thôi.

"Từ nay về sau ta cấm con không được đem bản thân ra ngược đãi, hình hài thân xác là do phụ mẫu ban cho con, con không có quyền thương tổn nó, có nghe rõ chưa?"

Tiểu Miêu lo bận thút thà thút thít, hai tay vòng đến đằng sau cật lực xoa mông, chỉ còn biết gật gù vâng dạ cho qua chuyện.

---

Triển Chiêu an tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ, gương mặt nhu thuận rõ đến là ngoan. Thi thoảng mặt mèo lại vùi vào vòng tay mà cọ cọ, như thế nào cũng không thể tương xứng với hình ảnh Ngự Miêu uy vũ lúc ban ngày. Bao Công ngắm nhìn hồi lâu lại bật cười khe khẽ, tay ôn nhu vỗ vỗ hài tử từng điệu nhịp nhàng.

"Mẹ...Chiêu nhi biết lỗi....mẹ...Chiêu nhi sai rồi..."

"Mẹ....cha đánh đòn...đau lắm...hài nhi...đau..."

"Chiêu nhi ngoan, ngủ đi, cha không đánh đòn con nữa." Bao Công thì thầm nhỏ nhẹ, bàn tay lại vỗ về cho hài tử an yên qua cơn ác mộng.

"Cha...con thương cha lắm...cha...Chiêu nhi...thương...cha..."

"Chiêu nhi ngoan ngoãn, cha cũng thương con!"

Tiếng dế kêu râm ran như khúc đàn của nàng kỳ nữ, à ơi từng tiếng ru cho tiểu hài tử một giấc ngủ say nồng. Cạnh bên ánh đèn dầu loen loét, bướm trắng kì lạ vẫn đậu trên bức hoạ Minh Châu Nguyệt Cầm.

---

Ánh nắng chói chang rọi qua kẽ lá làm Triển Chiêu chớp mắt động mình. Hai tay đưa lên dụi lấy mắt, đảo qua đảo lại cũng không tìm thấy thân ảnh hôm qua. Triển Chiêu hoang mang không biết có phải hay không phụ thân tha thứ hôm qua chỉ là chàng nằm mộng, hoặc là sáng sớm hôm nay phụ thân lại nhớ đến chuyện cũ, sinh khí bỏ đi rồi. Thế nên Ngự Miêu chẳng thèm chỉnh trang lại y phục, cứ thế hoảng sợ tung cửa chạy loạn đi tìm phụ thân.

"Phụ thân....van cầu người, ngàn vạn lần đừng bỏ mặc con..."

Vừa chạy ra đến hoa viên, đập vào mắt chàng là thân ảnh hiền từ quen thuộc đứng vui với bướm hoa. Khoảnh khắc phụ thân đại nhân xoay người nhìn chàng mỉm cười hào quang lan toả, bướm trắng vập vờn bay lượn cũng phút khắc mờ ảo hoá từ mẫu mà chàng ngày nhớ đêm mong, Triển Chiêu như đắm chìm trong nồng nàn mộng mị, lòng nghe réo rắt khúc nhạc đoàn viên.

"
    Trời xanh có hay, tình duyên có là
    Đâu hồ điệp mộng uyên ương, duyên tình ta còn hay chăng
   Nếu là duyên số, tình còn đây...
                                                                           "





(*) mục hạ vô nhân: không coi ai ra gì, không để ai vào mắt
     Thơ Ngưu Lang Chức Nữ ( sưu tầm)

Viết xong cảm giác như mới bị phạt chung với con Mèo (πーπ)

[Góc than thở] Hôm nay mọi người cho Hạ Hạ được "nhõng nhẽo" tẹo thôi nha, sau này sẽ không như vậy nữa (っ˘̩╭╮˘̩)っ viết xong đỏan này thật sự đuối quá, bởi vì Hạ Hạ viết cổ trang còn rất kém nên lúc viết ngược thật sự mood lên xuống rất thất thường, làm cho câu từ cũng loạn hết cả. Hạ Hạ lại không có được tài tình bằng các tiền bối như Chiêu Khang ca ca, viết cổ trang chỉ cần bỏ ra nửa buổi hay vài tiếng đồng hồ là xong được. Có thể mọi người đọc xong sẽ thấy "ôi văn từ cũng bình thường có gì khó khăn cao siêu đâu mà cũng đi "bán than " với bàn dân thiên hạ, nhưng thật sự đoản này đã mất hết ba ngày của Hạ đó,chật vật vô cùng (;'༎ຶД༎ຶ') nói ra cũng chỉ là mong mọi người thông cảm cho sự chậm trễ, chứ không hề có ý kể công kể khổ đâu nha....

Mèo: thôi đi đừng nói nữa, dài dòng biện bạch lôi thôi. Về phòng đóng cửa sám hối đi <'~'>

Hạ: ₃(づ-̩̩̩-̩̩̩_-̩̩̩-̩̩̩)づ

Nhõng nhẽo nhiêu đó thôi hà, hôm nay mọi người thông cảm cho Hạ Hạ bánh bèo một bữa  = ))))) Hạ Hạ cũng chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối mỏng manh (ಥ_ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top