Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

HỈ LIỆU CÓ HỈ?

Người ta nói tháng chín là khoản thời gian đẹp nhất của mùa thu bởi nó sẽ mang những làn gió man mác lạnh khi sắp chuyển mình sang tiết đông chí đây có lẽ cũng là khoản thời gian tốt nhất để một cuộc hỉ sự diễn ra....

Vương gia hôm nay thật náo nhiệt kẻ lại người qua ồn ào tấp nập khắp nơi từ cửa trước đến sân sau đều được treo đèn kết hoa giăng đầy lụa đỏ đến cả nha hoàn thấp kém nhất vào ngày đại hỉ của công tử bọn họ cũng được phép điểm chút phấn tô chút son...

Kẻ chúc mừng người hoan hỉ quà cưới được khách mời tặng đến nhiều vô số kể nào là ngọc phỉ thúy nào là rượu nhân sâm trâm ngọc lưu ly ngọc trai đông hải vải lụa tơ tằm chất đầy sảnh chính.

Kể cũng phải thôi Vương gia nắm trong tay mạch kinh tế lớn nhất cả nước các xưởng sản xuất lớn nhỏ hoàng thành bảy phần là thuộc quyền sở hữu của họ nên ngày đặc biệt như đại hỉ của vị công tử độc nhất vương gia dù có mời cả kinh thành cũng vẫn không gọi là xa xỉ.

Ai ai cũng nói cười vui vẻ vậy đã có ai để ý đến cảm giác của tân lang hay không?

Hậu viện là nơi mà bất cứ hạ nhân nào cũng không được bén mảng đến. Nơi đây rất lớn rất rộng trồng cả một vườn bạch mai trắng xóa cả khoản trời vắng lặng.

Giữa vườn mai trắng ấy có một vị công tử người khoác hỉ phục ngũ quan tinh tế đặc biệt là một đôi mắt màu hổ phách mang nỗi đau sầu da diết ưu thương hắn là Vương Nhất Bác công tử độc nhất của Vương gia cũng là tân lang của hôm nay...

Thay vì hối hả chờ đợi tân nương của mình đến như bao tân lang khác hắn lại ở đây tách biệt với đám người vô tâm vô phế ngoài kia.

Một tay cầm vò rượu sứ một tay cầm lấy mảnh ngọc bội trắng thuần hình vân mây đã bị vỡ thiếu mất một nửa lặng lẽ đứng thật lâu thật đơn độc dưới vườn mai mang bao kỉ niệm...

Một ngụm rồi lại một ngụm vò rượu trên tay Vương Nhất Bác cứ thế mà vơi cạn, cách hắn vài bước chân là ngổn ngang bao nhiêu vò rượu trống rỗng tự bao giờ.

Số rượu đó là được Tiêu Chiến người mà hắn trân ái hơn cả bản thân mình đã chính tay ủ từ những cánh hoa bạch mai ở nơi đây vườn bạch mai này tồn tại cũng vì đó là loài hoa người ấy thích chỉ có điều ước hẹn cùng nhau an bình thưởng rượu ngắm hoa... hắn thất hứa rồi...

Rượu bạch mai chỉ làm con người ta lâng lâng mà không say với tâm tình hiện giờ của Vương Nhất Bác hắn càng uống lại cứ như đang tự mình nhấm nháp gặp nhấm nỗi đau từ tận tâm can của bản thân càng làm cho vết thương nơi lòng ngực cứ chầm chậm mà rỉ máu... thật đau...

Nhưng dù Vương Nhất Bác y có đau cấp mấy vẫn làm sao so được với đau đớn mà Tiêu Chiến phải chịu đây.

Đã một tháng kể từ ngày Tiêu Chiến rời đi vườn mai này không còn tiếng tiêu vang vọng cũng chẳng còn cầm khúc du dương không có y hoa cỏ cũng héo tàn...

- Con còn ở đây làm gì tân nương sắp đến rồi cũng không ra cửa đón khách với ta lại cứ ở lì nơi này?

Vương Nhất Bác nghe giọng vẫn không quay đầu ánh mắt mông lung nhìn vào nửa mảnh ngọc bội nhàn nhạt lên tiếng.

- Tân nương vốn không phải ta chọn hôn sự này vốn do ông sắp xếp... không liên quan đến ta.

- Con dám...một tên bán nam bán nữ đó thì có gì tốt hắn là con của tên đánh xe thấp hèn vừa chào đời đã khắc chết sinh mẫu 6 tuổi khắc chết phụ thân hắn tiếp cận con là có mục đích là lợi dụng muốn vấy bẩn con con biết không hả.

- Huynh ấy không có lỗi ông đừng nói những lời như vậy được không!? Là ta yêu huynh ấy ta vấy bẩn huynh ấy huynh ấy chẳng làm sai gì cả.

Dù tâm tình Vương Nhất Bác vốn không muốn để ý đến nhưng chính tai nghe người khác miệt thị Tiêu Chiến người mà y một đời tư niệm y làm sao chịu được đây?

Suy cho cùng khi người mình yêu bị lăng mạ phỉ báng thậm chí là chì chiết chẳng tiếc thương mà bản thân lại chả khác gì một tên vô dụng bất lực không thể làm gì đó mới là điều kinh khủng nhất....

Tân Nương Đến.....

- Ta mặc kệ, tân nương đến rồi con chỉ là nhất thời hồ đồ thôi nếu con còn không đi bái đường ta đảm bảo hắn sẽ không thể sống sót.

- Ông....
________________________

Tiêu Chiến...xin lỗi ta thất hứa rồi...

________________________________

"Có một vị công tử

Theo lệnh gia phụ bái đường thành thân

Nhưng nghe đồn

Hắn người trong lòng đã định...."

"Nhìn xem

người vừa qua cửa là tân nương hôm nay

Dung mạo xinh đẹp hỉ phục đỏ tươi

Tân lang cũng thật tuấn tú nhưng....

Sao sắc mặt chẳng chút vui mừng?"
_________________

"Nghe không?

Là ai trong đám ồn ào nở một nụ cười chua chát

Là ai trong đám ồn ào gào một tiếng
thê lương!?"
_______________________

Vui mừng? Vương Nhất Bác hắn làm sao có thể vui mừng đây? Người tân nương vừa bước qua chậu than hồng tiến vào cửa chính của Vương gia là người mà đừng nói đến tình cảm ngay cả một chút thiện ý đối với Tạ Yên Nhiên hắn cũng chẳng có.

Một người nhân phẩm đức hạnh thấp kém là nữ nhân cứ ngày ngày đến Vương phủ quấn lấy hắn còn không ít lần gây khó dễ cho Tiêu Chiến nay lại sắp trở thành "phu thê kết tóc" với y...có buồn cười không chứ.
____________________________

Giờ lành đã đến...
____________________
Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái...

Phu thê ?... thiên địa cao đường đã bái rồi chỉ một bái nữa thôi là họ chính thức trở thành phu thê... hắn thật sự đã thất hứa với Tiêu Chiến...

- Nhất Bác con ngẩn ra đó làm gì? Mau bái đi!

- .......

- Con quên ta đã nói những gì sao?

Câu nói này là đang đe đọa Vương Nhất Bác nếu hắn còn chần chừ ông ta sẽ không tha cho Tiêu Chiến... Bao nhiêu năm nay Vương Nhất Bác hắn đã quá rõ thủ đoạn của người " cha " này rồi.

Sẽ không sao đâu chỉ cần Tiêu Chiến còn sống mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển mà... đúng không?

- Nhất Bác.

- .... được...ta bái!

Tam bái đã xong....

Khoảnh khắc ngẩn đầu lên sau nghi thức tam bái ấy là một cổ nhói đau quặn thắt nơi trái tim đang từng khắc từng khắc mà rỉ máu của Vương Nhất Bác Tạ Yên Nhiên này... thật giống với người ấy đặc biệt là đôi mắt.

Một đôi mắt to tròn hàng mi dài cong vút con ngươi đen nhánh ẩn ẩn một tần nhu thủy xa xôi có điều không thuần khiết không trong sáng như người hắn yêu!

Đến cả sinh thần bát tự trùng hợp cũng thật giống lẫn cả cử chỉ, điệu bộ, dáng đi, cách đứng còn có nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng là cố ý điểm thêm vào ... vì đạt được mục đích gả cho hắn mà ngay cả bản thân cũng cố gắng gượng ép trở nên thật giống người ấy để đổi lại sự lạnh nhạt của hắn và cả một đời cô quạnh liệu có đáng không?

Nhưng Tạ Yên Nhiên giống đến mấy thì được gì đây? Tân nương cùng bái đường lại chẳng phải tân nương trong lòng người hắn cưới mãi chẳng phải người hắn yêu... đúng là nực cười mà!.

Tân lang tân nương dâng trà cho phụ mẫu.

Mẫu thân Vương Nhất Bác đã qua đời do bạo bệnh từ năm hắn 7tuổi tính đến nay cũng đã 15năm. Nói là bạo bệnh để bịt miệng người ngoài ngay cả hạ nhân có tuổi trong phủ cũng chẳng có ai biết rằng mẫu thân của hắn vì tận mắt chứng kiến cảnh phu quân của mình là Vương Chấn Nam đưa kỹ nữ về tận nhà còn ân ân ái ái với ả ngay trên chiếc giường của bà và ông ta.

Vì chịu cú sốc tinh thần quá lớn khiến bệnh tim bà tái phát vốn dĩ nếu Vương Chấn Nam ông ta còn chút tình người lập tức mời đại phu đến thì mẫu thân Vương Nhất Bác đã được cứu .

Ấy vậy mà chỉ vì sợ danh tiếng Vương gia bị bôi xấu sợ ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân ông ta nhẫn tâm trơ mắt nhìn người thê tử chung chăn cùng gối bao nhiêu năm dần dần đau đớn mà trút hơi thở cuối cùng....

Cảnh tượng ngày hôm ấy cả đời Vương Nhất Bác có chết hắn cũng không quên được. Hắn nghe tiếng khóc thảm thiết của mẫu thân hắn cố gắng lay động một thân thể đang dần lạnh đi trên sàn nhà lạnh lẽo hắn quỳ khóc van xin Vương Chấn Nam cứu mẫu thân hắn nhưng ông ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn mẫu thân hắn lấy một lần lại quay sang vỗ về nữ nhân từ đầu chí cuối luôn quấn lấy ông ta... nữ nhân thâm độc đó đáng chết phá hoại gia cang của người khác còn góp phần hại chết mẫu thân hắn... đáng chết.

Trong khoảnh khắc đau đớn tột cùng Vương Nhất Bác cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn ánh mắt cũng đã hoàn toàn thay đổi lạnh lùng chẳng chút thương tiếc hay do dự một cái phất tay con dao cắm thẳng vào đầu ả kỹ nữ ti tiện kia...đó cũng là lần đầu tiên hắn xuống tay giết người! Một đứa trẻ khi ấy mới 7tuổi trong một ngày chịu bao nhiêu là đã kích. Phụ thân ngoại tình, mẫu thân qua đời ngây trước mặt hắn... hắn còn tự tay giết người ... một đứa trẻ 7tuổi tay đã thấm máu sẽ có cảm giác thế nào chứ?

Cũng kể từ ngày hôm ấy thiếu gia độc nhất của Vương gia một đứa trẻ 7tuổi hoà đồng trở thành một kẻ lạnh ít nói bất kể là hạ nhân trong phủ dù phạm phải một lỗi rất nhỏ nhẹ thì bị hắn phạt đánh đến bán sống bán chết nặng thì nha hoàn bị bán cho kĩ viện gia đinh lại bị bán đi làm khổ sai lao dịch có thể nói thời điểm ấy Vương Nhất Bác là ác mộng lớn nhất mà hạ nhân trong phủ phải chịu.

Cũng may... cũng may nhờ người ấy đã xuất hiện xoá tan lạnh lẽo trong tim hắn nụ cười của người ấy thật đẹp thật ấm áp đôi mắt lúc nào cũng sáng rực như biết cười Tiêu Chiến như ánh sáng của thiên đường le lói sưởi ấm hắn giữa màn đêm u tối giữa màn trời lạnh lẽo âm u...

Tân lang tân nương uống rượu giao bôi...

Nhưng hắn đã làm gì chứ... hắn phản bội ước hẹn hắn cùng người khác thành thân hắn thậm chí còn không biết toàn bộ " hỉ" cảnh này từ đầu chí cuối đều đã lọt hết vào mắt của một người... một người mà hắn một đời tư niệm cũng là người đang lạng lẽ tự ôm lấy ngực trái của mình như cố gắng bảo vệ cho trái tim đang không ngừng rỉ máu. Gương mặt diễm lệ đôi mắt biết cười nay chỉ còn một màu tang thương...

- Tại sao... tại sao vậy...

Giọng nói thê lương như trực tiếp xé tan cõi lòng Vương Nhất Bác hắn quay phắt lại đập vào mắt là Tiêu Chiến thân thể gầy gò cổ tay còn có vết thương là do Vương Chấn Nam cho người trói huynh ấy sao...

- Tiêu... Tiêu Chiến...sao huynh lại ở đây....

Cả sảnh đường được một phen bàn tán xì xầm to nhỏ...

- Người này là ai vậy xong vào đây là muốn gây chuyện sao. Không lẽ muốn cướp dâu à.

- Nhìn phản ứng có lẽ là người quen của tân lang thì phải.

- Nói mới nhớ lần trước ta đến đây có thấy người này hắn là hạ nhân luôn theo bên cạnh Vương công tử.

- Thế chẳng lẽ Vương công tử này cướp người yêu của hạ nhân mình à.

- Các người đoán sai cả rồi hắn đến chắc chắn là muốn cướp tân lang đó. Vương gia che giấu kĩ càng nhưng vẫn có tin đồn ra ngoài, Vương công tử kia và tên hạ nhân đó...hai người bọn họ yêu nhau Vương lão gia biết được đã dùng tính mạng của tên hạ nhân ấy ép con trai mình thành thân.

- Vậy... Vương công tử này là...đoạn tụ sao? Không ngờ đích tôn duy nhất của Vương gia lại là kẻ đoạn tụ rốt cuộc cũng có chuyện hay để xem rồi ha ha ha....

Những lời bàn tán ấy lọt đến tai Vương Chấn Nam ông ta lập tức thay đổi sắc mặt tay đập mạnh xuống bàn liếc nhìn tất cả một lượt khiến những kẻ hóng chuyện kia im phăng phắc cho người mời toàn bộ bọn họ đến trang viên dùng thiện lại liếc đến Tiêu Chiến đang rũ rượi ngã quỵ trên nền đất lạnh lẽo lãnh đạm nói...

- Nhất Bác nó đã bái đường thành thân đã chính thức trở thành phu quân của Yên Nhiên ngươi buông bỏ được rồi chứ?

- Tại sao...không phải đã nói cùng nhau lánh xa bọn họ từ bỏ vinh hoa đời đời kiếp kiếp bên nhau đến thiên trường địa cửu hay sao...tại sao vậy...

Tiêu Chiến dáng vẻ thảm hại gào khóc trong vô vọng đôi mắt biết cười mà Vương Nhất Bác luôn muốn bảo vệ giờ chỉ còn đau thương ngập lòng...

Từ đầu hôn lễ Vương Chấn Nam đã cho người trói chặt Tiêu Chiến đưa đến
trong đám người xem náo nhiệt tránh tầm mắt Vương Nhất Bác bắt Tiêu Chiến tận mắt chứng kiến cảnh người mình yêu, người cùng mình thề hẹn đi bái đường thành thân giao bôi cạn chén với nữ nhân khác...

Tiêu Chiến lúc ấy đau lắm...Y muốn gào lên thật lớn muốn hỏi Vương Nhất Bác tại sao lại làm vậy nhưng miệng lại bị bịt kín bao nhiêu uất ngẹn đau thương hoá thành khổ lệ thi nhau mà rơi
xuống...đau... thật sự rất đau... khoảnh khắc Tiêu Chiến thoát khỏi dây trói cố chạy thật nhanh vào lễ đường cũng là lúc chung rựu giao bôi được cạn sạch...

Vương Nhất Bác đang bị hạ nhân giữ chặt hắn điên cuồng lao đến run rẩy ôm Tiêu Chiến vào lòng hắn chẳng dám ôm mạnh thật sự sợ bản thân động phải vết thương làm đau người ấy.

Nhưng Vương Nhất Bác hắn có biết được không? Dù đau đớn xác thịt có là bao đi chăng nữa cũng chẳng bằng nỗi đau thấu tận tâm can mà Tiêu Chiến đang phải chịu trong thời khắc này...

- Tại sao... Nhất Bác nói đi...tại sao vậy... làm ơn...

- Xin lỗi...ta thất hứa rồi... nhưng ông ấy đã nói chỉ cần ta thành thân sẽ tha cho huynh...

- Ha...tha?...ta không cần! ta có chết cũng không mong ngươi cứu ta bằng cách này!

- Tiêu Chiến...

Tiêu Chiến điên cuồng đẩy người đang gắt gao ôm mình ra mặc cho vết thương thể xác đang rỉ máu không ngừng.

Đau quá... ngực trái rất đau cảm giác như ngàn tên vạn tiễn thi nhau cắm vào tim vậy...

- Hỉ sự của công tử, ta thân là hạ nhân chỉ xin góp chút tài mọn xem như...quà mừng...

Vương Nhất Bác một lần nữa bị hạ nhân giữ chặt hắn khóc rồi! Giọt lệ ưu thương đau đớn hoá thành dòng.

Hắn hiểu Tiêu Chiến rất rõ cảnh tượng người hắn yêu vừa khóc vừa cười khiến hắn uất ngẹn. Bộ dáng đau đớn này hắn chưa từng thấy qua!

Tiếng tiêu trầm bổng vang lên dù cho người thổi đã sức tàn lực kiệt...

"Tiếng tiêu uất ngẹn thăng trầm

Tình lang nay đã hoá thành người dưng.

Xa xa ngói đỏ tường rêu

Bạch mai rơi rụng thói đời...oán ai?"

- TIÊU CHIẾN!

Máu đỏ loang lổ khắp sàn Vương Nhất Bác lao đến ôm lấy người vừa nôn ra máu xuýt ngất đi Tiêu Chiến cố gắng gượng dậy nở một nụ cười chua chát...

- Đừng khóc... khóc rồi sẽ không đẹp nữa... nếu nhất định phải có người khóc hãy để ta chịu tất cả giúp Nhất Bác được không?

- Huynh đừng nói nữa...ta tìm đại phu giúp huynh...huynh sẽ không sao đâu mà sẽ không sao đâu mà...

Tiếng gào thê lương của Vương Nhất Bác như đang trấn an Tiêu Chiến cũng muốn trấn tĩnh bản thân mình. Tiêu Chiến của hắn sẽ không sao đâu sẽ ổn thôi mà nhưng....

- Đừng gọi...đại phu không giúp được...độc phát công tâm vô phương cứu chữa!

- Độc? Huynh sao lại trúng độc?

- Là ta hạ phệ tâm độc lên người hắn. Chỉ khi hắn chết con mới toàn tâm toàn ý quên đi.

- Ông đã hứa sẽ không làm hại huynh ấy ông có còn lương tâm không vậy... ông quá độc ác chẳng khác nào con sói mắt trắng cả...GIAO THUỐC GIẢI CHO TA!

- Phệ tâm độc làm gì có thuốc giải con biết rõ mà!.

Ông ta vẫn điềm nhiên thưởng trà! Sói mắt trắng... thật sự chẳng khác nào sói mắt trắng!

- Nhất Bác...cho ta ngắm nhìn thật kỹ gương mặt của đệ... để ta khắc sâu một chút đoạn tình cảm này...mong rằng mạnh bà rũ lòng thương đừng bắt ta quên đệ...

- Huynh đừng nói như vậy ta không cho phép huynh bỏ rơi ta...huynh đã hứa luôn ở bên ta không bỏ rơi ta như bọn họ mà... cầu xin huynh đừng bỏ rơi ta mà...

- Đệ cũng đã thất hứa xem như...khụ...xem như chúng ta hoà được không?... Nhất Bác ta mệt lắm... thật mệt... để ta ngủ trong vòng tay đệ một chút...nha..

Nói rồi Tiêu Chiến hai mắt nhắm nghiền bàn tay đặt trên má Vương Nhất Bác buông thõng giữa không trung... rơi xuống đất...

"Nhất Bác à hai người nam nhân yêu nhau khó quá đợi đến kiếp sau ta xin diêm đế cho ta làm nữ nhân đợi đệ đến cưới ta... được không?"

Vương Nhất Bác chết lặng đi, cả người hắn run rẩy... Tiêu Chiến ....tim... ngừng đập rồi...mạch... không còn nữa...

- Đừng ngủ mà... cầu xin huynh đừng ngủ... Tiêu Chiến...tại sao...TẠI SAO....Ư...

Máu...đỏ thẫm như màu hỉ phục.

Vương Nhất Bác... chết rồi... đau thương nối tiếp đau thương hắn thổ huyết...mà chết...

Kể từ nay không còn công tử độc nhất của Vương gia sẽ chỉ còn Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến!

Kể từ nay không còn ai ngăn cấm bọn họ nữa chẳng ai chia rẽ được bọn họ... bất kỳ ai cũng không thể!

"Nghe nói đường hoàng tuyền rất lạnh... người hắn yêu lại rất sợ cô đơn.. không sao có hắn đi cùng sẽ bảo vệ người ấy! "

"Không biết canh mạnh bà có khó uống không? Người hắn yêu rất sợ đắng... không sao có hắn đi cùng hắn xin mạnh bà chút ít đường người ấy sẽ rất thích!"

"Tiêu Chiến đừng sợ Nhất Bác đến bên cạnh huynh rồi...xem như đời này kiếp này đã ở bên nhau đến cuối đời rồi đúng không? Chỉ là Vương Nhất Bác của huynh tham lam lắm không những tham rượu mà huynh ủ còn rất tham được ở bên huynh! Kiếp này, kiếp sau, lại thêm rất nhiều kiếp sau nữa vẫn là muốn ở bên huynh..."

Một nam nhân yêu một nam nhân khó chấp nhận lắm sao...?

_ Hoàn_

Tác giả: Bích Thảo
----------------------------------
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ở đây ở bên song nam chủ của chúng ta.

Tình yêu là một thứ gì đó rất khó tả chỉ cần hiểu nó xuất phát từ trái tim từ cảm xúc thật của bạn. Bạn mong người ấy được hạnh phúc mong người ấy được bình yên đó chính là tình yêu. Có đôi khi chỉ cần một nụ cười của người ấy cũng đủ làm bạn vui cả ngày.

Thảo đến bên hai bảo bảo đến nay cũng đã 2năm vui có buồn có bao chông gai trắc trở Thảo vẫn sẽ mãi dõi theo cùng các bạn giữ lấy nụ cười của người mang theo ánh sáng.🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top