Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.Khoảng cách nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hai đứa nên giữ khoảng cách trước máy quay giúp anh" Lưu Diệu Văn đang ngồi đối diện với staff, chỉ trong một tuần mà Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đã lên hotseach hai lần, chuyện này xui xẻ thế nào lại đến tai ông chủ, làm cả một đoàn bị dạy bảo. Lưu Diệu Văn gật gật đầu, đúng là dạo này hai người bọn họ có hơi không biết sợ máy quay, đồng đội có nhắc nhớ mấy lần, nhưng mà Lưu Diệu Văn không hiểu sao khi thấy Cá nhỏ nhà mình đứng ngốc ngốc thì không nhịn được sáp lại lần. Lưu Diệu Văn nghiêm chỉnh trách móc bản thân, không làm ảnh hưởng đến mọi người. Quay trở lại phòng tập, Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên đang cúi đầu chăm chú xem điện thoại cùng Trương Chân Nguyên, định bước qua xoa xoa mái đầu nấm kia, nhưng không biết nghĩ gì, khựng lại, sao đó bước thẳng về phía Nghiêm Hạo Tường. Nếu đã giữ khoảng cách thì nên tập từ bây giờ, đúng vậy, nên tập từ bây giờ, Lưu Diệu Văn trong lòng hạ quyết tâm. Người nào đó cứ như vậy mà bỏ rơi Tống Á Hiên cả ngày. Tống Á Hiên cũng cảm giác không đúng lắm, nhưng chỉ một giây lại quăng ra sau đầu, cho đến khi mọi người cùng nhau ra ngoài ăn thịt nướng. Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn đang đi phía sau mình, tự động thả chậm vận tốc đợi người yêu, chỉ là đến lúc lên xe rồi mà Lưu Diệu Văn vẫn chưa đi lên, Tống Á Hiên tức giận phùng má.

"Lưu Diệu Văn! Em là con rùa à!"

"Em mới không phải con rùa!!" Lưu Diệu Văn ủy khuất, người ta là đang cố gắng trở thành bé ngoan không lên hotseach đó. Tống Á Hiên lên xe, không nghĩ ngợi chọn ngay dãy cuối, chỗ này thích hợp để nằm nhất, đảo mắt thấy Lưu Diệu Văn không có ý định ngồi cạnh mình, đang định tạc mao, thì Lưu Diệu Văn lại nhanh hơn.

"Tống Á Hiên nhi! Em có vài động tác cần trao đổi với Tường Ca".

"Có sao?" Nghiêm Hạo Tường ngẩn người, còn đang định ôm Hạ Nhi ngủ một giấc, cứ như vậy mà bị một con sói phá đám.

"Thế tớ ngồi ở đâu, Nghiêm tổng!" Hạ Tuấn Lâm trừng mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, người kia lúc nãy bảo lên xe sẽ ôm mình ngủ, giờ lại nghiêm chỉnh ngồi cạnh Lưu Diệu Văn. Mà Nghiêm Hạo Tường tội nghiệp vẫn không biết được mình đang bị con thỏ nhỏ nào đó đang mắng ầm lên.

"Hạ nhi aaaa!" Tống Á Hiên gọi Hạ Tuấn Lâm nhưng sát khí vẫn bao vây Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn, em được lắm, tối nay đừng có mà ôm anh, em khóc đến cạn nước mắt cũng đừng mơ anh cho em ngủ cùng. Tống Á Hiên ôm lấy Hạ Tuấn Lâm, hai tiểu bảo bối cứ như vậy mà ngủ mất. Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên đang ngủ đến đáng yêu, thầm nhủ, tí nữa về nhà là có thể ôm bảo bối được rồi.

Bọn họ chọn một quán cũ, vừa rộng vừa mát, lại có bể cá nhỏ, người theo chủ nghĩa đáng yêu như Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm lại càng thích. Vì ba vị caca phải tập trung thi cử, nên chỉ có bốn người bọn họ cùng đi, Hạ Tuấn Lâm cùng Tống Á Hiên lại hợp nhau không phải bàn, chỉ tội Nghiêm Hạo Tường đang nướng thịt, Lưu Diệu Văn bảo cùng bàn động tác, cuối cùng lên xe lại lăn ra ngủ mất.

"Lưu Diệu Văn, cậu với Tống Á Hiên lại cãi nhau?" Nghiêm Hạo Tường về phía hai người nào đó đang hi hi ha ha bên bể cá. Lưu Diệu Văn ủ rủ, chống tay lên cằm, mắt không rời bảo bối nhỏ.

"Tường Ca, tớ có khổ tâm"

"Khổ tâm gì chứ!Khổ tâm tuổi 16 hả?" ánh mắt đen tối của Nghiêm Hạo Tường khiến Lưu Diệu Văn không khỏi rét run, lại đang nghĩ chuyện không đàng hoàng.

"Lúc trưa, tớ đi gặp staff, bọn họ bảo tớ phải giữ khoảng cách với Tống Á Hiên nhi" Lưu Diệu Văn thở dài. Nghiêm Hạo Tường trầm tư, sao đó vỗ vai Lưu Diệu Văn an ủi.

"Nhưng mà chỉ cần trước máy quay thôi mà, cậu mà làm quá Tống Á Hiên lại hiểu lầm, đến lúc đó lại chân chó đi dỗ"

"Tớ biết chứ, nhưng mà chỉ sợ lại thành thói quen không kiểm soát được"

"Hai người các người lại thì thầm cái gì mà thịt khét đen thế kia" Tống Á Hiên đi lại nhìn xiên que đen thui không khỏi tiếc nuối.

Từ hôm ăn thịt nướng đến nay, Lưu Diệu Văn cảm giác con đường kiên trì của mình vô cùng khó khăn, tại sao lại khó khăn? Cái này phải hỏi đến bạn học Tống Á Hiên! Tống Á Hiên cực kỳ dính người, đặc biệt là Lưu Diệu Văn. Lúc ghi hình lại nhật ký hằng ngày, Lưu Diệu Văn đang từ phòng tập đi ra, bị chặn đường bởi Tiểu Tống lão sư, người kia còn đòi cậu cõng cho bằng được, Lưu Diệu Văn thở phào, cũng may chỉ là cõng. Con Cá nào đó còn to gan đòi ôm ôm trước mặt các staff khiến Lưu Diệu Văn phải né trước né sau. Lưu Diệu Văn ủ rủ ngồi uống nước, bỗng trên vai có thêm một sức nặng đè lên, dùng đầu gối để suy nghĩ, Lưu Diệu Văn cũng biết là ai.

"Lưu Diệu Văn! Em lại bơ anh" Tống Á Hiên treo cả người lên lưng Lưu Diệu Văn, cọ cọ đầu vào vai người kia, nũng nịu. Lưu Diệu Văn liếc nhìn camera man đang ở xung quanh, đưa tay kéo Tống Á Hiên từ trên người xuống ngồi cạnh mình.

"Tiểu bảo bối, đừng nháo!" Lưu Diệu Văn xoa xoa má Tống Á Hiên, um, đúng là màn thầu của Tống Á Hiên nhi là tốt nhất.

"Em không thích anh nữa rồi!" Tống Á Hiên ủy khuất, hai mắt đã ẩn hơi nước, mím môi nhìn Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn nhìn người người yêu nhỏ sắp khóc đến nơi, trực tiếp đứng dậy, kéo Tống Á Hiên ra ngoài. Cả hai đứng ở góc khuất của cầu thang, Lưu Diệu Văn đau lòng nhìn Cá nhỏ trong lòng không ngừng thút thít, hai tay nâng mặt Tống Á Hiên, không hề báo trước, bá đạo hôn xuống. Tống Á Hiên nắm chặt góc áo Lưu Diệu Văn, nép sát vào ngực Lưu Diệu Văn, đón nhận nụ hôn đầy tính chiếm hữu của ai kia. Tống Á Hiên sau khi bị chiếm tiện nghi, gương mặt phút trước còn đầy nước mắt phút sau lại cười đến cong môi, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, Lưu Diệu Văn nhịn không được lại hôn hôn lên mí mắt Tiểu bảo bối nhà mình.

"Em rất thích anh" Lưu Diệu Văn dùng chất giọng chuẩn rapper kề vào tai Tống Á Hiên.

"Vậy sao em lại cứ né tránh anh cơ chứ! Em còn thân thiết với Tường Ca, khiến anh đau lòng chết được" Tống Á Hiên nhớ lại lần lên xe lúc trước, đến việc ăn cơm trưa hôm qua, rồi còn cả lúc đi chụp ảnh sáng nay, uất ức đến nước mắt lại trào ra. Lưu Diệu Văn biết người yêu nhỏ lại suy nghĩ lung tung, cười hòa, tay lại siết chạy eo Tiểu bảo bối. " Bảo bối nghe em, không phải em không quan tâm anh, chính là, cách đây mấy hôm staff có yêu cầu em là nên giữ khoảng cách với anh, trong lòng em cũng rất khó chịu, thật đấy".

"Tại sao chúng ta lại giữ khoảng cách?" Tống Á Hiên ngẩn người, dù có dính người nhưng Tiểu Tống lão sư cũng không làm gì quá đáng nha.

"Họ nói thấy chúng ta hôn nhau ở phòng thanh nhạc" Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên ngốc ngốc nắm góc áo mình, bèn nổi lên ý trêu đùa. Đúng như dự đoán, Tống Á Hiên sau khi nghe được, mắt cũng trợn to hết cỡ, sau đó vành tai lại hồng hồng, cuối cùng lại trốn cả mặt vào ngực Lưu Diệu Văn.

"Em đùa đấy" Lưu Diệu Văn kéo con mèo ngốc trong lòng ra, chỉnh lại tóc đã bị chính chủ nhân của nó làm đến rối tung. Cả hai trở lại phòng tập, Lưu Diệu Văn vào trước, lát sau Tống Á Hiên cũng vào, chỉ là môi người nào đó đã bị sưng đến đáng thương.

".............." staff.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top