Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7.Túi nhỏ khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên cầm que kem, tay không ngừng lên Baidu tìm kiếm, các từ khóa như "dậy thì", "tâm lý tuổi mười 17", hiển thị đầy màn hình của Tống Á Hiên. Tống Á Hiên chán nản nằm xuống nệm, đến que kem mà Tiểu Tống lão sư yêu thích cũng bị bỏ rơi, đáng thương bị ném vào sọt rác, Lưu Diệu Văn mở cửa, đập vào mặt là hình ảnh người yêu nhỏ đang không ngừng tự tay hành hạ mái tóc, lăn lăn trên giường, sủng nịch mỉm cười, ném trái bóng trên tay xuống đất, ngồi cạnh Tống Á Hiên.

"Sao thế bảo bối?!" Lưu Diệu Văn vừa chơi bóng rổ về, trên người vẫn còn đọng mồ hôi, tỏa ra mùi hương thiếu niên, khiến Tống Á Hiên không tự chủ khịt mũi, cũng không có ý định muốn trả lời, chỉ để lại cái ót nhỏ cho người kia, đứng dậy xuống lầu.

"........." Lưu Diệu Văn.

Đến cuối tháng, lịch trình của cả nhóm càng dày đặc hơn, khiến mọi người càng không có thời gian bên nhau, hôm nay đến lượt Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm đi chụp hình quảng cáo cho một thương hiệu thời trang. Tống Á Hiên thức dậy chỉ thấy bên cạnh trống không, ủ rủ ngồi dậy, đến chăn cũng không thèm gấp, chân trần chạy xuống lầu.

" Hiên Hiên! Mau đến đây ăn sáng!" Trương Chân Nguyên thấy Tống Á Hiên đi xuống, cũng chú ý đến đôi chân nhỏ không nghe lời của người kia, trong lòng thở dài. Nếu để Lưu Diệu Văn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ xù lông cho xem.

"Dép em đâu!?"

"Em không muốn mang!" Câu trả lời ngang ngược nhất mà Trương Ca từng nghe. Trương Chân Nguyên mang cốc sữa đặt xuống bàn, kéo ghế ngồi đối diện, tiếp tục ăn sáng.

"Cái đó.....mọi người đi đâu hết rồi a!" cọng tóc bị chủ nhân nó xoa đến không chịu được, trực tiếp đứng thẳng như đang kháng cự, Tống Á Hiên hai tay bế ly sữa, từng ngụm, từng ngụm, nuốt xuống.

"Đinh ca với Mã ca đi ra ngoài từ sớm, Hạo Tường thì đang chơi game trong phòng" Trương Chân Nguyên thu dọn chén dĩa, đưa tay định lấy ly sữa Tống Á Hiên vừa uống xong.

"Em tự mình rửa!"

"Em không thoải mái sao?!" Trương Chân Nguyên cảm giác Tống Á Hiên hôm nay khá kì quái, nhìn gương mặt Tống Á Hiên, Trương Ca vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng. Có phải lại cãi nhau với người yêu nhỏ rồi không?

"Em rất khó chịu!" Tống Á Hiên đột nhiên đỏ mắt, khiến Trương Chân Nguyên hốt hoảng, sao tự nhiên lại khóc thế này. Tống Á Hiên ủy khuất nhìn ngón tay dưới bàn, cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân. Trương Chân Nguyên ném cả chén dĩa trong tay xuống, chạy đến bên cạnh Tống Á Hiên, bình tĩnh dỗ.

"Ngoan! Không cần kiềm nén! Muốn khóc cứ khóc!" Trương Chân Nguyên dịu dàng vỗ vỗ vào lưng Tống Á Hiên. Tiểu Tống như được động viên, khóc đến lợi hại, đôi vai nhỏ không ngừng run rẩy. Nghiêm Hạo Tường nghe được tiếng động , hối hả chạy xuống, nhìn thấy Tống Á Hiên đang nức nở bên cạnh Trương Chân Nguyên. Đại não của Nghiêm tổng liền hoạt động, xoay người trở lên lầu, sau hai lần đổ chuông đối phương mới bắt máy.

"Sao thế Tường Ca!!" Lưu Diệu Văn vừa được giải lao, tay còn đang cầm chai nước chưa kịp uống, staff đang hì hụt dậm lại lớp phấn cho cậu.

"Túi khóc nhỏ nhà cậu lại bắt đầu rồi! Trương ca đang dỗ dưới nhà ăn, cậu tranh thủ về sớm một tí, nếu không người yêu cậu sẽ tan thành nước mất!" Nghiêm Hạo Tường tắt đi màn hình trò chơi, ngồi thẳng lưng trên giường.

"Lúc sáng vẫn ổn cơ mà!!" Lưu Diệu Văn lo lắng rồi, siết chặt chai nước trong tay.

"Tiểu Lưu! Em đừng nhíu mày! Như vậy lên hình sẽ không đạt!" Chị trang điểm không biết chuyện gì, chỉ là người trước mặt vừa nghe điện thoại, sắc mặt liền thay đổi.

Bên này, Tống Á Hiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bên cạnh là Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên. Tống Á Hiên cúi đầu xấu hổ, anh thích khóc, mọi người đều biết, nhưng hôm nay không có Lưu Diệu Văn bên cạnh mà Tống Á Hiên lại khóc, thật sự là lần đầu.

"Hiên Hiên! Trong người em khó chịu chỗ nào sao?" Trương Chân Nguyên sốt ruột nhìn em trai nhỏ. Tống Á Hiên im lặng lắc đầu.

"Hiên Hiên! Có phải Lưu Diệu Văn lại chọc cậu đúng không?" Nghiêm Hạo Tường vậy mà chọc đúng điểm khổ tâm của Tiểu Tống. Vành mắt lại chuẩn bị đỏ lên, Trương Chân Nguyên thật muốn đập chết Nghiêm Hạo Tường, khó khăn lắm Tống Á Hiên mới ngừng khóc, lại bị Nghiêm Hạo Tường phá hư. Lưu Diệu Văn vừa xuống xe đã sảy bước lớn vào nhà, bỏ lại Hạ Tuấn Lâm phía sau. Nghiêm Hạo Tường mắt sáng lên nhìn về Lưu Diệu Văn, còn tốt bụng nhường chỗ cho Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn bước đến bên cạnh, anh em cũng không kịp chào, trực tiếp bế bảo bối nhỏ lên, sợ anh bị dọa còn lấy tay xoa xoa lưng, xoay người lên lầu. Hạ Tuấn Lâm vừa vào nhà đã chứng kiến cảnh này, ra hiệu hỏi Nghiêm Hạo Tường, nhìn hai người khuất bóng sau cầu thang.

"Hai người lại chọc tiểu bảo bối của em ấy à!"

"Tất nhiên là không!!" không hẹn mà gặp, Trương Ca và Nghiêm Hạo Tường đồng thanh.

Lưu Diệu Văn cẩn thận đặt Tống Á Hiên ngồi trên giường, bản thân nữa ngồi nữa quỳ xuống đất, đau lòng đưa tay lau sạch nước mắt người yêu. Cũng không ngấp gáp, ôn nhu xoa xoa mu bàn tay bảo bối, yên tĩnh đợi Tống Á Hiên.

"Lưu Diệu Văn!" Tống Á Hiên vừa mới khóc xong, giọng mũi khiến tim Lưu Diệu Văn tan chảy.

"Em đây Bảo bối!"

"Muốn ôm ôm!!"

Lưu Diệu Văn không trả lời, đứng dậy xóc nách Tống Á Hiên lên, để cả người bảo bối ngồi lên đùi mình, quàng tay siết chặt eo nhỏ,cả người Tống Á Hiên dựa hẳn người Lưu Diệu Văn. Tống Á Hiên thoải mái cọ cọ đầu vào hõm vai Lưu Diệu Văn, tay nghịch nghịch áo đối phương.

"Hôm nay anh không ngoan!" Lưu Diệu Văn đỡ lấy gáy Tống Á Hiên, để hai người đối mặt nhau. Tống Á Hiên chớp mắt vô tội nhìn Lưu Diệu Văn, mắt lại kéo đến một làn nước mới, tủi thân mím môi.

"Anh không biết......anh cảm giác rất khó chịu! Văn Ca, anh rất khó chịu!" Sáng nay thức dậy, bên cạnh không có vòng tay quen thuộc, khiến Tống Á Hiên không biết phải làm sao, đột nhiên muốn khóc lớn một trận. Tống Á Hiên dạo này cảm giác bản thân không còn như trước, không còn vui vẻ, từ khi bước sang tuổi 17, anh đã không thể quản lý được nước mắt của mình. Nhìn Lưu Diệu Văn nói chuyện vui vẻ với mọi người, tâm trạng của Tống Á Hiên tuột dốc không phanh, ngoan ngoãn rơi nước mắt khiến người ta nhìn mà đau lòng. Lần đầu Lưu Diệu Văn biết chuyện, hoảng hốt không thôi, luống cuống tay chân dỗ dành, như dần dần Lưu Diệu Văn đã có kinh nghiệm với túi khóc nhỏ nhà mình. Sự thay đổi về mặt tâm lý khiến Tống Á Hiên trở nên khá nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ đã khóc không dỗ được. Sự đặc biệt này, Lưu Diệu Văn lại cảm thấy không quá khó để chấp nhận, chỉ cần biết quan tâm đúng cách, túi nhỏ sẽ lại đáng yêu. Lưu Diệu Văn xoa xoa má Tống Á Hiên, tay luồn vào trong quần, nhăn mặt.

"Tiểu bảo bối! Anh chưa thay quần áo!!" (í của bé Sói là quần chip mọi người ạ )

"Ngủ dậy không thấy em! Anh nào còn tâm trạng thay quần.....!!!" Tống Á Hiên cúi đầu xấu hổ, em định đem anh thành trẻ con mà chăm sóc sao?

"Như vậy không tốt cho sức khỏe, đặt biệt là "Tiểu Hiên Hiên" của em!!!" Lưu Diệu Văn ôm người đứng dậy, đi đến bên tủ quần áo, sao đó lại ôm Tống Á Hiên vào nhà tắm.

"Anh tự thay! Em...em ra ngoài trước đi!!" Tống Á Hiên chân vừa chạm đất đã đẩy Lưu Diệu Văn ra bên ngoài. Lưu Diệu Văn nhìn gương mặt bị mình chọc đến ửng đỏ, bật cười đóng cửa lại.

"Bảo bối! Anh đáng yêu như vậy! Anh nói em phải làm sao đây!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top