Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9 Bàn tay hư hỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Dạo này máu chó  nhập Mị hơi nhiều nên mọi người thông cảm!! Vui lòng vứt não, mang nón bảo hiểm trước khi đọc, xin cảm ơn❤️

Tống Á Hiên sau khi tắm xong cũng không vội mặc quần áo, bé đứng trước gương lau tóc, bọt nước trên khóe mắt vẫn còn, Tống Á Hiên dùng tay lau đi, làn da trắng nõn vì nước nóng nên ửng hồng, Tống Á Hiên hài hòng nhìn chính mình trong gương. Tống Á Hiên chợt cảm giác hình như có gì đó không đúng, lấy tay lau lau gương mấy lần, trợn mắt nhìn ngực mình trong gương, lại không tin trực tiếp cúi đầu nhìn xuống ngực.

"A......aaaaaaaa".

Lưu Diệu Văn đang chơi điện thoại trên giường, nghe giọng bảo bối, lập tức lao thẳng vào nhà tắm. Tống Á Hiên quấn khăn tắm đứng trước ở bồn rửa mặt, hai mắt rưng rưng.

"Văn Ca! Hình như anh có bệnh!" Tống Á Hiên lao vào ngực Lưu Diệu Văn, nức nở.

Lưu Diệu Văn nghe Tống Á Hiên nói xong, người cũng đông cứng lại, bình tĩnh ôm lấy bảo bối nhỏ ra ngoài. Cả hai ngồi trên giường, Tống Á Hiên bị bọc trong chăn ngồi trên đùi Lưu Diệu Văn, cả người lọt thỏm vào lòng người kia.

"Bối Bối! Ngoan! Nói em nghe, anh bị làm sao có được không?"

"Hu....ngực của anh.....huhu...nó....nó to lên rồi!"

Lưu Diệu Văn khinh ngạt, nhưng tay vẫn vỗ lưng an ủi Tống Á Hiên, Tống Á Hiên sợ Lưu Diệu Văn không tin, nhích người ra xa, kéo chiếc chăn đang bọc mình ra, chỉ chỉ vào ngực.

"Em xem......nó.....nó sao lại to thế kia!! Chắc chắn là anh có bệnh rồi!" Tống Á Hiên cúi đầu cắn môi, bé rất sợ.

Lưu Diệu Văn cũng nhìn theo tay Tống Á Hiên, đáy mắt chạm đến trước ngực Tống Á Hiên, ngực Tống Á Hiên vì sự đụng chạm của bé mà hoa hoa nhỏ hơi run rẩy, Lưu Diệu Văn bây giờ mới để ý, đúng là ngực của tiểu bảo bối có hơi to hơn mình một chút, hoa hoa lại hồng hồng dễ thương như vậy, không giống như của cậu, vừa thô cứng lại đỏ sẫm, xấu xí chết được, của Tống Á Hiên ngược lại chính là rất đáng yêu.

"Em thấy nó bình thường mà!" Lưu Diệu Văn nghiêm túc, tay cũng kéo chăn bọc người lại, cậu cảm thấy nếu như cứ nhìn chằm chằm vào ngực bảo bối, thì chắc chắc cơm tối hôm nay sẽ không ăn được.

"Không! Không phải! Nó thật sự rất bất thường!" Tống Á Hiên lại lần nữa muốn kéo chăn ra, bị Lưu Diệu Văn trực tiếp giữ lại.

"Không sao! Không sao!Bây giờ chúng ta đi ăn cơm, đợi đến ngày mai em sẽ đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một chút!" Lưu Diệu Văn tận lực dỗ dành, bước đến tủ lấy quần áo cho Tống Á Hiên.

"Không! Anh không muốn đi! Con trai ai lại đi khám ngực! Xấu hổ chết mất!!" Tống Á Hiên không ngừng lắc đầu, mái đầu nhỏ cũng vì thế mà loạn cả lên.

"Được rồi! Không đi nữa! Không đi nữa!!".

Sau bữa tối, Tống Á Hiên cũng không về phòng, làm ổ ở phòng Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên cực kỳ hiểu ý, rón rén ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa giúp hai người bên trong. Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm Tống Á Hiên không chớp mắt, hay tay chống cằm, ý đợi người kia nói chuyện.

"Hạ nhi! Tớ! Hình như tớ bị mắc bệnh nang y rồi!" Tống Á Hiên đỏ mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm, tay siết chắc góc áo, trong rất đáng thương. Hạ Tuấn Lâm mở to mắt, điềm tĩnh quét quanh người Tống Á Hiên, sau khi không thấy gì bất thường mới thở phào.

"Cậu lớn lên xinh đẹp, đáng yêu thế kia! Ai mà nỡ để cậu mắc bệnh nang y cơ chứ!"

"Thật sự! Hạ nhi! Tin tớ!" Tống Á Hiên nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm để lên ngực mình.

"..............." Hạ Tuấn Lâm.

"Ngực tớ! Nó không giống với mọi người! Đúng hơn là nó to hơn bình thường!" Tống Á Hiên gấp đến phát khóc, không ai tin bé bị bệnh, lúc nãy bé đã lén trốn ở trong chăn lên mạng tìm hiểu, kết quả đến 80% bị ung thư.

"Tiểu Tống! Bình tĩnh! Không khóc! Không khóc!" Hạ Tuấn Lâm bị Tống Á Hiên làm đến rối mù, giữ chặt tay đối phương. Không biết suy nghĩ gì đó, mắt lại phát sáng lên, mờ ám nhìn Tống Á Hiên.

"Tống Á Hiên nhi! Có phải tên Sói xám kia rất thích sờ ngực cậu đúng không?!"

Tống Á Hiên bị câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm làm cho quên cả khóc, chỉ cúi đầu đỏ mặt. Hạ Tuấn Lâm như tìm ra được chân lý mới, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn Tống Á Hiên.

"Tất cả là do Lưu Diệu Văn!!"

Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm còn lạ gì tên Sói xám kia, trước mặt mọi người xem như không khí mà cùng Tống Á Hiên phát cẩu lương. Việc ngực Tống Á Hiên to lên cũng chỉ là do cơ địa mỗi người, Tống Á Hiên lại ngây thơ tưởng mình bị mắc bệnh nang y, khiến Hạ Tuấn Lâm thật muốn gắp lửa bỏ tay người.

"Ý cậu là do Lưu Diệu Văn sờ tớ! Nên ngực tớ mới to ra! Không thể nào! Tớ cũng không phải con gái mà!!" Tống Á Hiên không thể tin được lời Hạ Tuấn Lâm vừa nói, lắc lắc đầu tỏ vẻ không muốn tiếp thu.

"Nhìn tớ!" Hạ Tuấn Lâm cũng không ngại ngùng, kéo áo mình lên. Tống Á Hiên bây giờ mới hiểu ra vấn đề, mất hai giây phản ứng.

"Chúng ta giống nhau!!!"

Hạ Tuấn Lâm như gà mẹ, vỗ vỗ đầu Tống Á Hiên, đúng là Tống Á Hiên mãi mãi là trẻ nhỏ không nên bị dạy hư. Tống Á Hiên ra khỏi phòng Hạ Tuấn Lâm, lúc này bé mới thở phào một hơi, dù sao cũng không chết, còn việc Lưu Diệu Văn, bé phải trừng trị con ác ma này. Lưu Diệu Văn tìm bảo bối nhỏ khắp nơi, thấy Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên đang vui vẻ ăn táo, vậy là bây giờ Tống Á Hiên lại bắt gặp ba người nào đó đang hi hi ha ha dưới phòng bếp.

"Lưu Diệu Văn! Anh có chuyện muốn nói với em!" Tống Á Hiên vừa nghĩ vừa tức, bé thì đang lo sợ muốn chết, còn tên kia lại vui vui vẻ vẻ cũng đồng đội ăn táo nhỏ. Lưu Diệu Văn nghe gọi tên, trực tiếp đứng dậy, cũng không quên lấy một quả táo bỏ vào túi áo Hoodie, nhanh nhẹn đi theo sau Tống Á Hiên về phòng.

"Bảo bối! Anh muốn ăn táo không?!"

"Ăn! Nhưng không phải bây giờ!" Tống Á Hiên cũng muốn ăn táo nha, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.

Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên đến tìm Hạ Tuấn Lâm, cũng biết Hạ Tuấn Lâm đã nói gì với Tống Á Hiên. Lúc nãy, Tống Á Hiên nói ngực anh bị bất thường, Lưu Diệu Văn đã biết chính mình là thủ phạm, nhưng cậu không biết phải nói thế nào.Chẳng lẽ lại nói " Bảo bối! Ngực anh là do em sờ nên nó mới lớn lên như vậy!!". Cũng may, Hạ Tuấn Lâm kinh nghiệm đầy người, đã giúp Lưu Diệu Văn giải bày cho Tống Á Hiên.

"Lưu Diệu Văn! Bắt đầu từ bây giờ, anh không cho phép em sờ ngực anh nữa!!" Tống Á Hiên dùng giọng cá không một mang một chút sát thương uy hiếp, Lưu Diệu Văn cũng đoán trước Tống Á Hiên sẽ nói như vậy, giả vờ đáng thương cúi đầu.

"Nhưng mà ngực anh đáng yêu như vậy! Hoa hoa nhỏ cũng rất thích em, mỗi lần em chạm đến nó sẽ kiêu hãnh đứng lên trong tay em!" Tống Á Hiên bị mấy lời lưu manh của Sói xám làm cho đỏ mặt, lấy tay che miệng Lưu Diệu Văn, vì hai người đang ngồi đối diện, nên lúc Tống Á Hiên chòm người lên đã nằm hẳn trong ngực Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn cũng thuận thế ngã ra phía sau.

"Nếu không! Em cũng cho anh sờ ngực em! Có được không?"Lưu Diệu Văn kéo bàn tay nhỏ đang che miệng mình ra, còn cố ý xoa xoa.

"Anh mới không cần!" Tống Á Hiên chống tay lên ngực Lưu Diệu Văn muốn ngồi dậy, bị đối phương giữ chặt eo.

"Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cũng như thế mà! Bảo bối a! Em sẽ tủi thân! Hoa hoa cũng sẽ tủi thân!!!"

"Nhưng lỡ như nó không ngừng to lên thì làm sao?!" Tống Á Hiên dưới sự trêu chọc của Lưu Diệu Văn, cuối cùng nhịn không được, khóc lên.

"Không! Không! Bảo Bối đừng khóc! Nó sẽ không to lên! Em sẽ không chạm vào nó nữa! Anh đừng khóc!!!" Lưu Diệu Văn đau lòng lau nước mắt không ngừng chảy ra của Tiểu bảo bối.

"Em....em không được chạm vào nó nữa!" Tống Á Hiên thút thít dựa vào lòng Lưu Diệu Văn.

"Em hứa! Ngoan! Không khóc".

Tống Á Hiên cứ như vậy nằm trong Lưu Diệu Văn không ngừng nức nở, Lưu Diệu Văn cũng kiên nhẫn dỗ. Đến lúc Tống Á Hiên hết khóc hẳn, cũng không có ý định ngồi dậy, ở trong lòng Lưu Diệu Văn cọ cọ.

"Sờ ngực anh thích lắm sao???!"

"Cái đó....." Lưu Diệu Văn bị cứng họng bởi câu hỏi ngây ngô của Tống Á Hiên.

"Nếu anh muốn biết thì chạm vào ngực em thử xem" không hổ danh là đệ nhất lưu manh Lưu Diệu Văn.

"Anh mới không thèm! Ngực em xấu chết được!!"

".................." bảo bối anh làm tổn thương em đó.


Ahii Mị không có ý gì đâu! Nhưng mà Tiểu Tống của chúng ta đáng eo không chịu được😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top