Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồng Lĩnh chi danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tử Thảo 溦

Chương 1Tình đng lưu luyến

Triền núi yên tĩnh, một tiếng oanh hót lên, mang đến thê lương vô tận, mang đi khổ tâm hoài niệm của con người.

Trên sườn núi yên tĩnh, Tư Tường đang ngồi cùng Hồng Lĩnh kiếm của hắn, bầu bạn với ánh trăng. Trên giang hồ từng lưu truyền Hồng Lĩnh kiếm là vô địch thần thoại bảo kiếm, bây giờ lại cắm trong bùn đất lạnh như băng. Tư Tường chẳng phải chủ nhân Hồng Lĩnh kiếm, chủ nhân của nó là một sát thủ, hắn muốn giết người chưa ai có thể thoát khỏi lưỡi kiếm hắn, hắn tiếp nhận nhiệm vụ chưa từng có thất bại, cho nên mọi người đều gọi hắn Tuyệt Sát. Khi hắn chết đem Hồng Lĩnh kiếm cắm ở mộ phần, nói: "Ai có thể rút Hồng Lĩnh ra có thể là chúa tể thiên hạ." Đây chỉ là một lời đồn, không ai biết nó thật hay giả, nhưng nghe "chúa tể thiên hạ" dụ hoặc biết bao nhiêu, cho nên người người đều tin là thật.

Tư Tường trong lúc du ngoạn vô ý phát hiện Hồng Lĩnh kiếm, hắn rút kiếm ra, đến nay cũng không phải chúa tể thiên hạ. Kiếm ở trong tay hắn chẳng qua là một thanh vũ khí có thể phòng thân.

Trên sườn núi thật sự yên tĩnh, con chim hoàng anh vừa hót bị Tư Tường vung kiếm chém rơi. Ai bảo nó thấy rõ tâm sự của hắn, tâm tư sầu khổ của con người.

Hướng Nhã Hi là nữ nhi của Hướng vương gia, nữ nhi duy nhất, Hướng vương gia từ nhỏ đã cho Nhã Hi học cầm kỳ thư họa, thêu thùa may vá, chỉ mong có một ngày dùng nàng thay đổi hoàn cảnh tệ hại của bản thân mình. Đó là vì ông tuy rằng là vương gia, nhưng địa vị còn không hơn một quan lớn.

Ba ngày trước, Tư Tường cùng Nhã Hi còn giống như người yêu cùng nhau ra vào Hướng Phủ, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, cùng nhau tán phiếm bình họa. Nhưng hôm nay, Tư Tường cùng Nhã Hi đã định trước trời nam đất bắc, nhất định không thể cùng nhau gắn bó. Bởi vì Hướng vương gia chuẩn bị đưa Nhã Hi vào cung.

"Phụ thân, vì sao cha muốn làm như vậy?"

"Hi nhi, con cần hiểu, con là nữ nhi của Hướng gia, con nhất định phải vì Hướng gia a!"

"Phụ thân, vì sao cha nhẫn tâm như vậy, cướp đoạt hạnh phúc của nữ nhi."

"Hi nhi, ta không cướp đoạt hạnh phúc của con, mà là tìm hạnh phúc cho con, nếu con gả cho hoàng thượng, sẽ hưởng vô tận vinh hoa, khi đó, con còn không hạnh phúc sao?"

"Phụ thân, cha biết rõ hạnh phúc của con là Tư Tường!"

"Con đừng nhắc đến hắn trước mặt ta, lúc trước là vì trong tay hắn có Hồng Lĩnh kiếm, ta mới cho hắn đến gần con. Nhưng là, con nhìn tên ngốc kia đi, căn bản không thể phát huy nổi một điểm uy lực của Hồng Lĩnh kiếm, thiên hạ này làm sao giao cho một tên ngốc tử làm chúa tể?"

"Thì ra phụ thân chỉ coi con như một quân cờ?"

"Đúng, ta chỉ coi ngươi như quân cờ, ta vì quyền lực, vì địa vị cao, vì tài phú mà dày công tạo ra quân cờ là ngươi."

"Cha ·· cha, con hận cha!" Nhã Hi tinh thần như ở bên bờ vực thẳm, nàng gào lên với Hướng vương, sau đó chạy ra khỏi phòng, hoàn toàn quên mất nàng cùng Tư Tường ước hẹn dạo chơi Tây hồ.

Tư Tường đứng yên bên bờ Tây hồ thật lâu, nhìn người khác đi trước mặt, trong lòng tuôn ra chua xót vô tận. Khi mặt trời lặn về phía tây, hắn, ảm đạm cầm kiếm về.

Đêm đã khuya, Hướng gia đèn đuốc sáng trưng, đổi lại cơm chiều chưa đến. Lúc này Hướng vương gia ngồi ở trước bàn cơm, nhìn khuê phòng Nhã Hi. Nhã Hi ngồi một mình trong khuê phòng, nhìn miếng vải đỏ trong tay, nước mắt, nàng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cùng Tư Tường cùng ở một chỗ thật hạnh phúc, nghĩ đến lời thề cả đời hai người, nghĩ đến Tư Tường vì bản thân mà chăm chú họa bức chân dung; nghĩ đến Hướng gia trước kia hưng thịnh, nghĩ đến Hướng gia hiện tại suy sụp, nghĩ đến mẫu thân sớm qua đời phụ thân ngậm đắng nuốt cay. Thôi, là sứ mệnh bản thân, là lúc bản thân hồi báo!

Nghĩ vậy, Nhã Hi cầm lấy bút son viết cái gì trên tấm vải đỏ, sau đó mở cửa, đi về phía bàn ăn nói với Hướng vương gia: "Phụ thân, con đồng ý tiến cung!"

"Hi nhi, ta cũng không muốn cho con hi sinh, nhưng ta không thể để Hướng gia bị hủy trong tay ta!" Hướng vương gia thở dài, nhíu mày nhăn mặt, chăm chú nhìn Nhã Hi.

"Phụ thân, con không trách cha, có trách chỉ trách con là người của Hướng gia, nên phải có trách nhiệm Hướng gia!"

"Hi nhi..."

Hướng vương gia ôm đầu mà khóc, vì điều này đốivới cuộc sống là bất đắc dĩ, vì tình ý hữu duyên vô phận kia, vì con đường thầntử vô tận, vì là làm người làm con phải có trách nhiệm. Giọt lệ trước mắt hóathành ngôi sao vĩnh hằng, ngưng chua xót kết ở trong đó có mấy người biết được!!

Chương 2Tình chia hai ng

Ngày hôm sau, trời chưa sáng, xe ngựa Hướng gia đã khởi hành. Con ngựa hí lên một tiếng, xe ngựa kêu kèn kẹt, trong xe mỹ nhân che mặt khóc. Nhưng càng bi thương là việc này Tư Tường hoàn toàn không biết gì cả, hắn nhận được chỉ là miếng vải đỏ kia, xinh đẹp cỡ nào, nhiều lần biến chuyển lại trở về trong tay hắn. Mà giờ đây mảnh vải đỏ tươi đẹp kia như là cười nhạo nỗi cô đơn của Tư Tường.

Tư Tường phát hiện trên mảnh vải tựa hồ có chữ viết, mở ra xem kỹ, mặt trên viết: Tư Tường ca ca, ta là người ca Hướng gia, ta mun vì Hướng gia có trách nhim. Khi chàng xem mnh vi đ này, ta đã trên đường vào kinh, loi tình cm này trên cuc đi, ch tính chúng ta hu duyên vô phn. Ngày sau tái kiến, ta là ch, ngươi là thn t, t đây hai ta không liên quan. Hi bút.

Tư Tường chạy đến Hướng trạch, nhưng lúc này Hướng trạch đã là vườn không nhà trống, Tư Tường đẩy cửa đi vào, trong nhà sự vật vẫn như cũ, nhưng người ấy đã không còn. Hắn thong thả đến trước phòng Nhã Hi, theo cửa sổ nhìn lên, trên bàn bức họa không có mang đi, trong bức họa nữ nhân một thân hồng y, đầu đội mũ phượng. Cuối cùng lạc danh là Tư Tường. Tư Tường nhìn bức tranh, hồi tưởng lời nàng nói: đi này kiếp này ch làm tân nương ca chàng. Chẳng lẽ hết thảy đều là hư ảo, bức họa trên bàn là nàng cố ý vứt đi, muốn nói cho chính nàng đã không còn quý trọng bức họa này, không còn quý trọng giữ lại cảm tình giữa chúng ta sao? Như vậy ta còn muốn nàng làm gì?

Tư Tường đi tới trên sườn núi, theo Hồng Lĩnh kiếm huy vũ, trên sườn núi một cây lại một cây ngã xuống, theo một gốc cây cao lớn đồng loạt ngã xuống, Hồng Lĩnh kiếm lại mở ra, Tư Tường từ giữa phát hiện Hồng Lĩnh kiếm phổ. Nguyên lai Hồng Lĩnh kiếm lợi hại chỗ là kiếm phổ, nguyên lai có thể là chúa tể thiên hạ không phải do Hồng Lĩnh kiếm mà là Hồng Lĩnh kiếm phổ. Vì thế, Tư Tường ở lại trên núi trúc nhà tranh, mỗi ngày chỉ luyện kiếm, thời gian trôi qua, kiếm pháp Tư Tường mỗi một ngày tăng lên, cho đến có một ngày nghe đồn trên giang hồ truyền ra "Tuyệt Sát" trở lại. Tư Tường ly khai triền núi, hắn quyết định dựa vào Hồng Lĩnh chúa tể thiên hạ, đoạt lại Nhã Hi. Khi Tư Tường đang ở trên giang hồ tụ tập nghĩa sĩ tính toán công phạt hôn quân, Nhã Hi dựa vào từ nhỏ huấn luyện cầm kỳ thư họa, hoàng đế vô cùng sủng ái, Hướng vương gia cũng có binh quyền, ngày càng lớn mạnh, chỉ có tưởng niệm đối với Tư Tường, theo lâu ngày, phai nhạt đi, phiêu tán như có như không trong gió.

Cung đình đôi ngả, anh hùng mĩ nhân. Lòng mang tâm sự, tình này ai ngờ?

Một nơi danh gia, một nơi Hồng Lĩnh. Uyên ương chia đôi, sầu này sao thán?

Bên trong cung đình, ca hát nhảy múa; bên ngoài cung đình, chỉ đợi gió Đông!

Rốt cục có một ngày, gió Đông cũng đến. Gió Đông này chính là Tư Tường đem Hồng Lĩnh kiếm pháp múa đến cực hạn, người kiếm hợp nhất, nhưng hắn cũng thành chân chính Tuyệt Sát —— tuyệt tình, tuyệt mệnh, tuyệt ngã.

Rốt cục ngày này đã đến, Tư Tường suất lĩnh tập kết nghĩa sĩ, đánh vào hoàng cung. Tuy rằng hoàng đế ngu ngốc, người người đều muốn trừng trị; tuy rằng mang danh đánh cứu thiên hạ, nhưng nghĩa sĩ lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để giết người.

Rốt cục, Tư Tường chúa tể thiên hạ, nhưng Nhã Hi lại mệnh phó hoàng tuyền, chỉ để lại một phong thư:Hng Lĩnh hoàn thành s mnh ca nó, Tư Tường biến thành Tuyt Sát; mà ta vn như cũ là Hướng Nhã Hi, vĩnh vin là Hướng Nhã Hi.

Sau, không ai biết biết tung tích Tư Tường, chỉ là có người nói trong ngày tân chủ đăng cơ, trên sườn núi chỗ hắn ở xuất hiện một cái mộ, trên bia không có chữ, chỉ có một bài thơ:

Hồng lĩnh chi danh ai cũng muốn,

Duy duy nặc nặc khuất phục người.

Lấy được kiếm phổ trong thân kiếm,

Thâm sơn khổ luyện chỉ vì tình.

Trở lại cung đình thăm người cũ,

Chợt nghe bạn hiền đã ra đi.

Anh hùng không gặp được mĩ nhân,

Nhất phương hồng lĩnh theo gió bay.

Chỉ không biết người nằm an giấc trong mộ phần thanh đạm này, là anh hùng? Hay là mĩ nhân?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#truyen