Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Thể Chung Đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể chung đôi

Tên gốc: Nan Song

Tác giả: Tuý Tửu Vi Hàm

0—————————————oOo——————————————o

"Ngộ mà không biết
Cầu mà không thể
Thủ mà không lấy được
Độc ảnh nan song"

Dịch nghĩa:

"Gặp mà không biết

Muốn mà không thể có được

Ở trong tay nhưng không thể giữ được

Chỉ một người không thể thành đôi.."

Người trong thành ai cũng biết nhà viên ngoại họ Nhan có một cô con gái, tên là Nhan Như Song.

Nhan Như Song năm nay mười sáu tuổi, nhan sắc rất xinh đẹp, tính tình ngoan ngoãn dịu dàng, biết lễ nghĩa . Nhan Như Song là con gái độc nhất, lại được dạy dỗ chu đáo đàng hoàng, cho nên từ khi vừa đến tuổi cập kê, người đến nhà cầu hôn nàng liên miên không ngớt, dùng một câu để hình dung, thì đó là "phá cửa xông vào".

Nhan lão gia rất kén chọn, bao người tới cầu thân ông cũng không vừa ý ai làm rể.Taycầm một tập những bức hoạ mà bà mối vừa đưa tới, ông ngắm trái nhìn phải, phân vân chọn lựa, cuối cùng lấy ra mấy người ưng ý nhất cầm đưa cho con gái.

Như Song nhìn mấy bức hoạ, đôi tay mềm của nàng lật dở từng tờ tranh, vẻ mặt bình thản lơ đãng.

"Song Song, con nhìn xem người này thế nào? Đây là Triệu Vũ Huy, tiểu công tử của Triệu tri phủ, là võ tướng đây con ạ. Tuy rằng bây giờ thiên hạ thái bình, nhưng nếu như có chiến sự xảy ra, thì tiền đồ của cậu ấy sẽ không biết đâu mà lường được."

Như Song khẽ liếc mắt nhìn một cái, lắc đầu.

"Vậy người này thì sao? Mạc Khanh Vũ, là tân khoa tiến sĩ năm nay, người này tuấn tú lịch sự, nho nhã lễ nghĩa.."

"Còn đây nữa.."

Bất kể Nhan lão gia nói liên miên bất tận khoa trương thế nào, Như Song vẫn cười nhẹ lắc đầu, nàng nhìn ai cũng không vừa ý.

"Ôi, Song Song, thế cuối cùng thì con thích người như thế nào? Cứ nói cho cha biết, chứ cứ như thế này mãi khác gì mò kim đáy bể.." Nhan lão gia không biết làm sao, lắc đầu thở dài.

"Con cũng không biết mình thích người như thế nào, thôi thì tuỳ vào duyên phận cha ạ..."

Như Song quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm qua có trận mưa to, sáng nay đã thấy những bông hoa hồng rụng cánh rơi đầy mặt đất.

Đêm tối như mực, trăng sáng bàng bạc như sương.

Như Song tựa vào chiếc ghế dựa bên cửa sổ đọc sách, đọc đến câu "Lâu đầu ngửi qua nhạn, chỉ ảnh bất thành song"..

Nàng nhịn không được cảm thán, Như Song ơi Như Song, đến khi nào mới tìm được một người như ý, đến khi nào mới không còn cô độc một mình?

Ngày từng ngày cứ như vậy trôi qua. Hai năm sau, Nhan lão gia thấy con gái cũng đã sắp qua mười tám tuổi, không thể trì hoãn được nữa nên đem Như Song hứa gả cho Triệu Vũ Huy.

Lần này Như Song không còn cự tuyệt nữa, nàng là phận nữ, dù thế nào cuối cùng cũng phải lập gia đình. Có lẽ đời kiếp này, cũng sẽ đợi chờ không được người trong mộng.

Nhưng nàng đưa ra yêu cầu, muốn gặp Triệu Vũ Huy một lần trước khi hôn lễ diễn ra. Vì thế bà mối liền sắp xếp để hai người ở một tửu lâu gặp mặt.

Như Song đến rất sớm, nàng ngồi ở một gian phòng trên lầu hai, từ trên cửa sổ lơ đãng nhìn ngắm cảnh sắc dưới đường, cũng đánh giá mỗi người qua lại.

Có tiếng gõ mõ đốc đốc vang lên như xa như gần, còn có cả tiếng tăng nhân niệm kinh. Như Song tìm theo tiếng mõ nhìn lại, nàng liền nhìn thấy hình dáng cao gầy của người đó.

Thanh âm ấy như mơ hồ, động lòng trời, động cả lòng người.

Như Song cảm thấy tiếng mõ kia như đang gõ vào trái tim mình. Trong phút chốc tim nàng đập như hươu chạy, ngay lúc đó người tăng nhân kia có lẽ cũng cảm giác được, đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt như đang tìm kiếm điều gì, và nhìn thấy tầm mắt của Như Song từ trên lầu đang nhìn xuống.

Chỉ một ánh nhìn lơ đãng, đã đủ chôn vùi cả ngàn vạn hồng trần.

Tiếng mõ im bặt. Như Song sợ tới mức vội vàng đóng cửa sổ lại, cầm chén trà lên định uống một ngụm trấn tĩnh tinh thần, ai ngờ tay chân luống cuống, chiếc chén bị nàng đổ nghiêng đi, nước trà tràn ra trên mặt bàn, loang lổ.

Đúng lúc này, Triệu Vũ Huy cũng vừa đến. Người này mắt to mày rậm, dáng người cao lớn uy vũ, nói chuyện sảng khoái, mang đậm tác phong võ tướng.

Triệu Vũ Huy nhìn thấy Như Song thì vừa lòng ngay lập tức, cười ngây ngô không ngừng. Hắn vò đầu bứt tai, nói chuyện lộn xộn, khiến nha hoàn của Như Song cười trộm không thôi.

Mà Như Song vẫn cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, ít nói, chỉ mỉm cười.

Hai người gặp mặt, cuộc hôn nhân xem như đã được định đoạt rồi. Sau đó, Nhan Như Song được gả cho tiểu công tử của Triệu phủ.

Sau khi cưới, Triệu Vũ Huy đối xử với Như Song rất tốt, mỗi ngày đều trôi qua trong êm đẹp. Chỉ có điều Như Song lúc nào cũng bình thản , tính tình không mặn không nhạt, không yêu thích cái gì, hỏi cái gì nàng đều đáp tốt, nếu không thì sẽ nói sao cũng được. Vì thế khi sự mới mẻ qua đi, Triệu Vũ Huy cũng mất dần tính nhẫn nại, bắt đầu ăn chơi đàng điếm, ra vào nơi thanh lâu hoa bướm.

Mọi người đều khuyên Như Song nên quan tâm đến phu quân mình một chút, đừng để chồng đưa phường ong bướm vào cửa.

Nhưng Như Song chỉ nói một câu: "Tâm không ở, thì còn có cách nào đâu?"

..

Nàng nói Triệu Vũ Huy, cũng là nói chính mình.

Mặc dù Triệu Vũ Huy chơi bời lêu lổng ở bên ngoài, nhưng cũng chưa từng đưa kẻ nào về trong nhà, hoặc là chưa từng nói muốn nạp thêm tỳ thiếp. Trong phủ vẫn chỉ có một mình Như Song là phu nhân của Triệu Vũ Huy.

Dần dà, mọi người cũng không khuyên Nhu Song nữa. Có nam nhân nào mà không từng bay bướm bên ngoài? Chỉ cần mình vẫn là nữ chủ nhân trong nhà là tốt rồi.

Thành hôn năm thứ ba, Như Song vẫn không có thai. Danh y đại phu đến chẩn đoán không ít, nhưng chỉ nói thân thể nàng không có bệnh tật gì, có lẽ là chưa đến lúc mà thôi.

Nếu cầu y không được, thì cầu Phật.

Vì thế vào một ngày, Như Song mang theo vài nha hoàn đi chùa Khôn Hoà bên ngoài thành dâng hương kính lễ.

Bồ Tát từ bi, tình thương bao la, phổ độ chúng sinh.

Trong chùa khói hương nghi ngút, sương khói lượn lờ, khói bay vào mắt mở không ra nổi. Như Song không chịu được khói, che miệng ho khan mấy tiếng rồi đi ra ngoài, nàng thầm nghĩ đi xa một chút cho thoáng.

Bên tai phảng phất như có tiếng nói, Như Song chậm rãi đi vòng qua đại điện, lơ đãng đi vào hậu viện.

Một tăng nhân ngồi dưới gốc cây lê nhắm mắt tĩnh toạ, những bông hoa lê trắng như tuyết la đà bay rơi trên vai hắn.

Như Song nhìn thấy người này, chân như chôn chặt xuống đất, ngơ ngác nhìn.

Lúc này, tăng nhân kia dường như nghe được động tĩnh, mở mắt ra nhìn.

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, đôi mắt yên tĩnh trầm lặng, không buồn không vui, có lẽ hắn sinh ra đã nhất định là sẽ đi vào cửa Phật.

Tăng nhân nhìn Như Song, hơi hơi gật đầu: "Xin hỏi, phu nhân có chuyện gì không?"

Vẫn như cũ, như ba năm trước đây, chỉ cần một ánh mắt, đã đủ chôn vùi hết thảy.

Như Song kinh ngạc, sợ hãi lắc lắc đầu, lảo đảo chạy đi.

Sau khi trở về phủ, Như Song lâm bệnh nặng, suốt cả tháng nàng vẫn chưa khoẻ lại.

Triệu Vũ Huy đã đi chơi trước đó suốt mấy ngày không về nhà, sau khi biết tin nàng bệnh, lập tức chạy về, nghiêng ngả lảo đảo vọt vào trong phòng.

Lúc này Như Song đang được nha hoàn cho uống thuốc. Triệu Vũ Huy nhìn nàng, vẻ mặt nàng tiều tuỵ, vô cùng hao gầy, xanh xao.

Như Song thấy Triệu Vũ Huy thì sửng sốt, hỏi: "Phu quân đã về rồi ư?"

Triệu Vũ Huy vốn đã không vui , nghe vậy sắc mặt lại càng tối hơn. Nhưng hắn không phát giận, mà bước lại gần cầm lấy chén thuốc, tự tay cho nàng uống.

Như Song run rẩy, mặc hắn bón thuốc cho mình.

Trên đời này không có loại thuốc nào ngọt, bát thuốc ấy vẫn đắng chát như vậy, chỉ có điều khác là nó mang theo một chút ấm áp.

Từ đó Triệu Vũ Huy thay đổi. Sau lần đó trở về không đi chơi nữa, mà chỉ ở nhà hết sức quan tâm tới Như Song.

Ba tháng sau Như Song có thai, toàn phủ từ trên xuống dưới mừng vui vô cùng, Triệu Vũ Huy càng không cần nói, lúc nào cũng cười rạng rỡ.

Như Song thì không quá hưng phấn như mọi người, nhưng nàng thường xuyên vuốt ve bụng mình, thường xuyên ngồi dưới ánh mặt trời sưởi ấm, mỉm cười dịu dàng.

Tất cả mọi người đều nói Bồ Tát chùa Khôn Hoà thật sự linh thiêng, cầu gì được nấy, vì thế lại rộn ràng muốn đi đến đó thêm một lần để tạ lễ.

Khi đó bụng Như Song đã lớn, cùng nha hoàn nữ quyến trong phủ đi chùa Khôn Hoà lần thứ hai.

Hương vẫn trầm như cũ, khói vẫn nghi ngút như thế. Như Song kể từ khi có thai càng thêm mẫn cảm, không chịu được đành che mũi đi ra ngoài.

Nàng đi dạo một vòng, cuối cùng nhịn không được vẫn bước đến nơi kia. Nơi đó, hoa lê đã tàn, trên cây sai đầy quả, cành trĩu cong xuống..

Nhưng không gặp bóng dáng của người đó, chỉ còn dưới tàng cây lẳng lặng nằm một nấm mồ cô độc, vô danh.

Như Song thất vọng, thất thần đứng hồi lâu. Lúc này một tiểu sa di đi qua, nàng vội vàng ngăn lại, hỏi: "Người sư phụ kia đâu?"

Tiểu sa di nhìn nàng đầy khó hiểu: "Người nào?"

"Chính là người hay ngồi dưới gốc cây này."

"Ồ, người ấy ư, người ấy vẫn luôn ở đó đấy thôi!"

Tiểu sa di vươn tay, chỉ hướng nấm mộ kia.

Bàn chân Như Song lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, may mà vịn được vào thân cây, mới gượng gạo đứng vững được.

"Người đó.. người đó tên là gì?"

Tiểu sa di đắn đo một lúc, không biết nữ thí chủ này và vị sư thúc đã quá cố của mình có quan hệ gì, nhưng vẫn cung kính trả lời :"Pháp danh của sư thúc là Thích Phàm, tính danh tục gia Mạc Khanh Vũ, từng thi đỗ tiến sĩ, nhưng sau gặp biến cố lớn, mới xuất gia vào Phật môn.."

Như Song không biết mình về nhà như thế nào, nàng chỉ cảm thấy hiện tại là mùa thu, ánh thái dương gắt gao rực rỡ, vậy mà chiếu trên người nàng lại thấy lạnh lẽo như băng.

Đã chờ đợi, mà lại bỏ qua.

Khi gặp nhau, lại đã quá trễ...

Mạc Khanh Vũ, Mạc Khanh Vũ, gặp nhau đâu có dễ dàng..

Mấy tháng sau, Như Song lâm bồn, nhưng lại khó sinh.

Đại phu và bà mụ đều nói mẹ và con chỉ có thể giữ được một , muốn Triệu Vũ Huy quyết định. Triệu Vũ Huy quyết định rất nhanh, muốn giữ lại mẹ. Nhưng Như Song lại cương quyết không chịu, nàng kiên trì muốn hắn giữ lại đứa con.

Cuối cùng, dưới sự kiên cường của Như Song, một đôi bé trai ra đời, còn nàng dầu hết đèn tắt, đi tới đoạn cuối cùng của con đường sinh mệnh.

Triệu Vũ Huy ngồi ở bên giường, ôm nàng vào trong ngực, lệ chảy thành hàng, lặp đi lặp lại: "Vì sao? Vì sao?"

Như Song nằm ở trong lòng hắn, cười yếu ớt: "Vũ Huy, nếu như có kiếp sau, nguyện đừng gặp nhau."

Nhưng Triệu Vũ Huy lại nói: "Như Song, ta nguyện gặp kiếp sau, yêu nhau không rời."

Triệu Vũ Huy cưới người con gái hắn yêu, nhưng không có cách nào đi vào được trái tim của nàng, không cách nào chiếm được tâm tư của nàng, cuối cùng đành trơ mắt nhìn nàng vì sinh con cho hắn, vì lưu lại huyết mạch cho hắn, khó sinh mà chết..

Nhan Như Song gặp nam tử mà nàng từng ấp ôm mơ ước chờ đợi, nhưng đã quá muộn rồi, bọn họ gặp nhau quá trễ..

Mạc Khanh Vũ, có lẽ người đời sẽ nói hắn nếu đã vào cửa Phật, thì đã sớm chặt đứt phiền não hồng trần, sớm tình bi dứt khoát.

Nhưng mà người đời không biết rằng, tại lễ hoa đăng một năm kia, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy Nhan Như Song, khi đó nàng cùng nha hoàn trộm ra ngoài chơi, chỉ trong một thoáng nhìn, hắn đã khắc cốt ghi tâm bóng hình nàng, suốt đời không quên. Cùng năm đó, hắn thi đậu công danh, sau đó nhờ người tới nhà họ Nhan cầu hôn.

Nhưng nhà họ Nhan cự tuyệt, Mạc Khanh Vũ khổ sở mất mát không thôi, quyết tâm kiến công lập nghiệp. Nhưng quan trường đầy rẫy những âm mưu, hung hiểm khắp nơi, hắn khi đó mới ra đời không có chút kinh nghiệm, lại giữ thân trong sạch thanh liêm, không cùng người thông đồng làm bậy, vì thế hắn bị người hãm hại, bị bắt rời xa triều đình.

Tình yêu không như nguyện, đường công danh cũng dừng lại dở dang. Sau khi hắn trở về, nghe được tin Nhan Như Song được đã được hứa gả cho Triệu Vũ Huy, càng thêm nản lòng thoái chí. Vì thế hắn xuất gia, làm bạn cùng kinh Phật.

Ngày đó, bởi vì là nàng, cho nên mõ trong tay thôi gõ.

Ngày đó, bởi vì là nàng, cho nên nhịn không được mở miệng, muốn nói một câu với nàng.

Cuối cùng, bởi vì tâm nguyện bình sinh không được đền bù, buồn bực đau khổ mà chết..

Mùa xuân năm sau, ở hậu viện chùa Khôn Hoà, dưới tàng cây lê có thêm một mộ phần mới, cùng với phần mộ bên cạnh kia, vô danh vô tự.

Cuối cùng, cũng đã thành đôi.

o—————————————-oOo———————————————–o

Chiều tím màu hoa Cẩm Tú Cầu
Em chờ nhưng chẳng thấy anh đâu
Một mùa trăng nữa đang tàn úa
Đàn khóc cùng năm ngón tay đau.. (lacmathunnie)

Dành tặng cho những ai còn chần chừ do dự, hãy mau bắt lấy cơ hội và giữ chặt hạnh phúc của mình đi, vì có thể, nó sắp bay mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#truyen