Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kỳ Duyên Chi Mặc Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Duyên Chi Mặc Vũ (奇缘之墨雨)

Tác giả:Thục Khách

Chương 1

Có người đã nói rất hay rằng: "Nếu ra ngoài làm chuyện xấu, thì sớm muộn gì cũng phải trả giá", nếu bạn không tin, rồi bạn sẽ thấy, làm điều xấu với người khác thì cũng sẽ bị trừng phạt y như vậy.

Diệp Mi đứng ở trong phòng, trước ngực có một cánh tay phu lên.

Cánh tay kia rất đẹp, ngón tay thon dài như ngọc, móng tay trong suốt khỏe mạnh, chủ nhân của cái tay đó đang nhìn cô, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Diệp Mi không thể không thừa nhận, mĩ nhân tắm gội thật đẹp mắt, tóc dài đen tuyền như mực làm khuôn mặt thêm phần tinh tế, sống mũi cao cao với đôi mày nhếch lên, đôi môi đỏ son mềm mại căng bóng, đẹp nhất là đôi mắt cong cong như vầng trăng, khóe mắt khêu gợi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, quyến rũ.

Nhưng mà nhìn mĩ nhân này trước ngực bằng phẳng, Diệp Mi bối rối.

"Ngươi...nam hay nữ vậy? Cô thử dò xét.

Mỹ nhân mở miệng: "Cô nói thử xem."

Thanh âm trầm thấp, Diệp Mi đẩy cái tay trước ngực kia, nhảy ra xa, giống như giẫm phải cái đuôi mèo.

"Anh anh anh...". Cô rất muốn mắng người, lại không tìm được lí do để mà mắng.

Chạy đến đường cùng, bắt gặp anh ta đang tắm rửa, không may cô đang nữ cải nam trang, không may dáng vẻ anh ta còn xinh đẹp hơn các cô gái, cô vì sợ anh ta kêu lên, chủ động đưa tay xác nhận.......

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Mi quả thật muốn té xỉu, thật không biết xấu hổ sao còn ở lại chỗ này, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cô lập tức nhảy đến cửa sổ muốn chạy trốn, đầu mới vừa lộ ra, đã thụt nhanh trở lại.

"Ai đó?"

"Mấy người các ngươi, đi qua bên kia lục soát."

.........

Truy binh đang ở bên ngoài tường dưới lầu, Diệp Mi thật sự không có can đảm mà đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, mĩ nhân từ trong thùng tắm bước ra, đã khoác thêm một tầng áo mỏng hoa lệ, lọn tóc trên trán rỏ nước, lông mi dài đen nhánh cũng mang theo hơi nước, ướt át, nhan sắc mặn mà. Anh ta chầm chậm buộc lại vạt áo, lại chậm rãi sửa sang lại mái tóc dài có hơi rối, động tác giơ tay nhấc chân đều thật tao nhã, nghiễm nhiên là một công tử có địa vị cao quý.

Anh ta lấy trên bàn một chiếc quạt, đi tới bên cửa sổ, quan sát một chút mới hỏi: "Bọn họ là ai, vì sao lại lùng bắt cô."

Diệp Mi hơi do dự: "Cái này..."

Vị công tử đó nói: "Từ trước tới nay, tôi không thích xen vào chuyện người khác. Chỉ là hiếu kì mà thôi."

Diệp Mi ngay lập tức nhẹ nhõm: "Bọn họ đều là người của Bình Hồ lâu, tôi thiếu họ ít tiền."

"Hóa ra là bị đòi nợ, Bình Hồ lâu...". Vị công tử dường như nhớ ra cái gì đó, "Bình Hồ lâu phái đi nhiều người như vậy, chắc là cô nợ họ không ít tiền, cô tên là gì?"

Chắc chắn rằng anh ta không phản bội mình, Diệp Mi cũng không do dự: "Tôi tên là Diệp Mi."

"Diệp Mi..." ánh mắt dừng trên đôi mày xinh đẹp của cô ấy, vị công tử nghĩ: "Diệp của lạc diệp, Mi của mi nhãn."

Bản thân Diệp Mi từ trước đến nay chỉ biết tên mình nghĩa là lông mày chiếc lá, anh ta chỉ vừa nói qua như thế, lại có thể có thêm vài phần tao nhã, cô xấu hổ gật đầu: "Đúng, chính là chữ Diệp này và chữ Mi này."

Vị công tử đánh giá cô một lần nữa: "Chắc chắn cô tên Diệp Mi."

Diệp Mi không hiểu: "Đúng mà, vậy thì làm sao?"

Vị công tử nói: "Không có gì, cô không phải chỉ thiếu Bình Hồ lâu một khoản nợ thôi chứ?"

Diệp Mi thành thật nói: "Tôi còn thiếu Bảo Hòa lâu, cửa hiệu Tế Sinh, Bát Phương trai,...nhớ không rõ nữa."

Vị công tử nói: "Tôi nhớ, tất cả những thứ này đều là công việc buôn bán của Mặc Vũ Sơn Trang."

"Mặc Vũ Sơn Trang?" Diệp Mi hai mắt sáng ngời, "Giang Mặc Vũ! Là Giang Mặc Vũ!"

Vị công tử cũng không bất ngờ với phản ứng của cô, các cô gái khi nhắc tới Giang Mặc Vũ thông thường đều như vậy, mọi người đã thấy nhiều rồi.

Diệp Mi chợt nói: "Chẳng trách tôi nhớ chỉ thiếu Bình Hồ lâu ba trăm lượng, bọn họ nhất định nói là bảy trăm lượng, hóa ra Bình Hồ lâu và cửa hiệu Tế Sinh đều là cùng một nhà à!"

Vị công tử thở dài nói: "Việc kinh doanh các hiệu thuốc của Mặc Vũ Sơn Trang cũng không nhiều, cô sao cứ cố tình chọn trúng mấy cửa hiệu này mà thiếu vậy?"

"Bởi vì các cửa hiệu khác đều không chịu cho tôi thiếu, chỉ có những chỗ này là đồng ý mà thôi", Diệp Mi có chút lúng túng, "Tôi bắt đầu dùng tên khác để mua chịu, sau nhiều lần thì bọn họ nhận ra tôi, lúc này mới đuổi theo bắt tôi."

Vị công tử trầm ngâm nói: "Xem ra bọn họ nên sửa đổi quy củ một chút, nhất thiết không cho phép thiếu nợ mới phải."

Thiếu nợ cũng không phải là chuyện vẻ vang, Diệp Mi đỏ mặt nói: "Dù sao thì Mặc Vũ Sơn Trang cũng có rất nhiều tiền rồi mà, Giang Mặc Vũ không phải là thường làm việc thiện sao, tất cả mọi người đều khen ngợi anh ta, tôi cũng vậy rất muốn được gặp anh ta."

Vị công tử vẻ mặt chăm chú: "Nếu như cô biết anh ta là ai, nhất định là không muốn gặp đâu."

"Tại sao? Anh ta là người tốt mà." Cô không hiểu.

"Cô cũng sẽ không cho anh ta là người tốt ngay thôi."

Tiếng nói vừa dứt, vị công tử "Bốp" xếp chiếc quạt lại, nhìn như vô ý khẽ đảo cổ tay, đưa chuôi quạt ra phía trước, Diệp Mi chợt cảm thấy bên hông tê rần, toàn thân đã không thể cử động.

Diệp Mi kinh hãi: "Làm gì vậy! Không phải ngươi không thích can thiệp vào chuyện không liên quan tới mình sao?"

"Ta đổi ý rồi." Vị công tử thu lại chiếc quạt.

"Nói một đằng làm một nẻo!"

"Thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên."

Diệp Mi nhắm mắt ăn vạ: "Đó là tiền của Giang Mặc Vũ, ta không trả, cũng là hắn xui xẻo, mắc mớ gì tới ngươi chứ!"

Vị công tử nói: "Chuyện này làm sao mà không liên quan đến ta, chuyện này có liên quan rất lớn tới ta."

Diệp Mi bỗng sinh ra dự cảm chẳng lành: "Ngươi là. . . . . ."

Vị công tử xốc cô đứng lên đi tới cửa: "Ta chính là cái tên xui xẻo Giang Mặc Vũ."

Giang Nam hầu như không ai không biết Giang Mặc Vũ, ngoài nguyên nhân là bởi Mặc Vũ Sơn Trang, thì mọi người phần lớn là có hứng thú với võ công và dung mạo của anh ta. Năm ngoái, từng có vị công chúa trốn ra khỏi hoàng cung đến Giang Nam tìm anh ta, cho đến ngày Giang Mặc Vũ tuyên bố tin tức đính hôn, nàng công chúa này mới chết tâm, ngoan ngoãn mà gả đi xa. Chuyện này có quan hệ đến thể diện của hoàng thất, nên mọi người không ai dám bàn tán, nhưng đã sớm lén lút truyền ra ngoài. Thế này cũng chưa tính là gì, Giang Mặc Vũ và vị hôn thê vốn là sư muội đồng môn của mình, hai người cũng coi như thanh mai trúc mã, nhưng ngay tại ngày thành thân, tân nương lại bị Nguyệt Hoa giáo chủ Huyết Nguyệt Giáo cướp đi! Chuyện này một thời chấn động giang hồ, trở thành đề tài cho mọi người lúc trà dư tửu hậu.

Giang Mặc Vũ lại độc thân lần nữa, bao nhiêu danh môn khuê nữ vì điều này mà vui mừng, nghĩ mọi cách để tiếp cận anh ta, nhưng mà lại xảy ra một chuyện lớn khác, những thiếu nữ đã từng tiếp cận với anh ta đều bị rạch mặt, chuyện kể có một cô gái điên đem lòng yêu anh ta, đã thề rằng muốn hủy đi dung mạo của những cô gái gần gũi với anh ta, từ đó các cô gái kia cũng không dám bám lấy anh ta nữa, bấy giờ sự việc này mới lắng xuống một chút.

Nhưng mà, ấn tượng của Diệp Mi đối với Giang Mặc Vũ thay đổi cũng không phải là bởi vì chút chuyện thế này, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, trong tình huống như vậy mà mình lại gặp được "người tốt" này.

Tình huống này vừa đúng với câu nói, "Đi đêm có ngày gặp ma", trốn nợ trốn đến trước mặt chủ nợ, Diệp Mi thừa nhận mình hối hận rồi, thật ra cô tuyệt đối không muốn gặp mặt Giang Mặc Vũ.

Trong thư phòng, Giang Mặc Vũ ngồi ở trước án lật sổ sách.

Để tranh thủ được xử khoan hồng, Diệp Mi đứng ngay ngắn ở một bên, cô cố gắng giật giật khuôn mặt cứng đờ, muốn cười một chút: "Thật không khéo ha. . . . . ."

"Đúng vậy đó, thật không khéo, tối hôm qua tôi mới xem qua sổ sách, thật không khéo nhớ kỹ tên của cô, là vị khách thiếu nợ nhiều nhất của tiêm thuốc, tôi nhớ không lầm thì, cô thiếu tổng cộng bảy trăm bốn mươi bảy lượng." Giang Mặc Vũ ngắt lời cô, cầm chuôi quạt gõ gõ mấy dòng chữ trên quyển sổ, "Đây là quyển sổ được đưa tới hôm qua, Diệp Mi, bảy trăm bốn mươi bảy lượng sáu tiền."

Anh ta dừng một chút, lại nói: "Tôi rất lấy làm lạ là, tất cả số nợ đều là tiền mua những vị thuốc tầm thường, lại ước chừng bảy trăm lượng bạc, một mình tiểu nha đầu cô không bệnh không đau uống nhiều thuốc như vậy làm cái gì?"

Diệp Mi không nói.

Giang Mặc Vũ cũng không hỏi nữa, lại dời tầm mắt trở về quyển sổ: "Nếu không chịu nói, chúng ta cứ theo như quy tắc mà làm, trước tiên hãy tính toán các khoản nợ cái đã."

Diệp Mi xoay mặt: "Không phải là bảy trăm bốn mươi bảy lượng sáu tiền sao!"

Giang Mặc Vũ không nhanh không chậm nhắc tới một khoản tiền, nói: "Không sai, Giang mỗ từ trước đến giờ luôn rất hào phóng, số lẻ bảy lượng sáu tiền bỏ đi, coi như cô nợ tám trăm lượng."

"Tám trăm lượng!" Diệp Mi đoán chắc mình nghe lầm, "Làm sao lại nhiều thêm những sáu mươi lượng?"

"Cô thiếu nợ không trả, người của tôi vì đuổi theo cô đòi nợ khắp nơi, chi thêm tiền công vất vả, mười lượng."

". . . . . . Vậy còn năm mươi lượng nữa?"

"Cô tự tiện xông vào nhà dân nhìn trộm tôi tắm rửa, lại cưỡng ép tôi sờ cô, theo lý nên bồi thường."

Khuôn mặt Diệp Mi đỏ ửng: "Anh sờ soạng tôi, sao lại muốn tôi bồi thường?"

Giang Mặc Vũ lấy ra một cái gương đồng đưa tới trước mặt cô.

Diệp Mi nhìn mình trong gương, ngũ quan đoan chính, thanh thanh tú tú cũng không xem là khó coi, cô đang vô cùng nghi ngờ, trong gương bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một khuôn mặt, đặc biệt tuấn mỹ, hợp với khuôn mặt của cô thì trở nên rất thú vị.

"Cô cảm thấy, sờ tôi với sờ cô, cái nào có lời?" Anh ta ở bên tai cô hỏi.

Diệp Mi nhìn hai khuôn mặt trong gương, lặng lẽ đón nhận hiện thực.

"Nếu không phải bị cưỡng bách, tôi tuyệt đối sẽ không sờ cô" Giang Mặc Vũ ném cái gương đi, tiếp tục đi đến quyển sổ ghi chép, "Sờ cô, không bằng tự tôi sờ tôi."

. . . . . .

Diệp Mi trơ mắt nhìn anh ta đi đến quyển sổ ghi lại "Thiếu năm mươi lượng", thần tượng trong lòng nhanh chóng sụp đổ.

Giang Mặc Vũ ghi nợ xong, để bút xuống, đem quyển sổ đưa cho Diệp Mi xác nhận, sau đó lại ném lên bàn: "Sổ sách đã tính toán rõ ràng rồi, chúng ta thương lượng đến chuyện trả tiền."

"Tôi không có tiền" Diệp Mi nói, "Anh thả tôi ra trước, tôi kiếm tiền trả lại cho anh."

Giang Mặc Vũ nói: "Tôi cảm thấy cả đời này của cô cũng không có khả năng kiếm đủ tám trăm lượng."

"Anh. . . . . ." Diệp Mi trong nháy mắt đã hiểu ý của anh ta, không khỏi sợ run cả người, vội la lên, "Anh bắt tôi đến quan phủ cũng không lấy được tiền đâu!"

Giang Mặc Vũ lại xòe chiếc quạt ra lần nữa, tỏ vẻ không hề gì: "Dù sao cũng không lấy được tiền, xem cô ngồi tù, tâm trạng của tôi sẽ tốt hơn một chút."

Diệp Mi không quan tâm: "Anh giết tôi đi, tôi không đi đến nha môn!"

Giang Mặc Vũ nhìn cô một lát, nói: "Nếu không chịu đi gặp quan, vậy cũng chỉ có thể lấy thân trả nợ, tám trăm lượng bạc đủ đem cô bán mười lần rồi, thấy cô đáng thương, tôi giảm cho cô phân nửa."

"Anh chỉ cần bốn trăm lượng?" Diệp Mi đầu tiên cảm thấy vui sướng, ngay sau đó thấy không đúng, "Cái đó. . . . . . Tám trăm lượng là bán mình, bốn trăm lượng cũng là bán mình sao."

"Đúng vậy đó." Giang Mặc Vũ nói, "Kết quả đều giống nhau, không bằng tôi hào phóng một chút để cô vui vẻ, nếu không tôi cho cô giảm đến hai trăm lượng?"

Diệp Mi nhướng mày lên: "Có lẽ không cần đâu."

Chương 2

Ở cửa hiệu Tế Sinh trong thành có vị đại phu già đã về quê dưỡng lão, thay thế ông ta là một vị nữ đại phu khoảng mười bảy mười tám tuổi, lúc đầu còn có người không tin được, vậy mà cô gái này y thuật lại hết sức cao minh, thuốc đến bệnh trừ, vả lại con người cũng rất ôn hòa nhã nhặn, rất nhanh việc này đã truyền khắp trong thành, cửa hiệu Tế Sinh buôn bán ngày càng phát đạt.

Lúc bấy giờ khi đã ký khế ước bán thân, Giang Mặc Vũ thuận miệng hỏi cô biết làm cái gì, Diệp Mi đã nói là có chút hiểu biết về y thuật, nào ngờ anh ta lại để cho cô đến cửa hiệu Tế Sinh làm đại phu thật, Diệp Mi mừng rỡ như điên, dù sao thì nơi này nữ đại phu cũng quá ít, cộng thêm cô lại còn trẻ tuổi, chuyện tốt như thế này cho tới bây giờ cũng chưa hề gặp qua, vậy mà anh ta lại bằng lòng tin tưởng cô.

Ban đầu, mỗi ngày Diệp Mi chỉ cần chạm đầu ngón tay để kiếm tiền, một tháng cô có thể kiếm được một lượng tiền xem bệnh, tám trăm lượng thì cần kiếm trong tám trăm tháng, tương đương với cần bao nhiêu năm chứ . . . . . .

Diệp Mi bỗng cảm thấy tương lai là một mảnh đen tối.

Giang Mặc Vũ thường đi ra ngoài, ngẫu nhiên sẽ ghé tiệm thuốc một chút, mỗi ngày Diệp Mi ở tiệm thuốc xem bệnh, buổi tối sẽ trở về Mặc Vũ Sơn Trang nghỉ ngơi, có ăn có ở, cô lại bắt đầu cảm giác bán thân cũng không tồi, ít nhất so với trước kia lưu lạc giang hồ thì an tâm hơn nhiều, vì vậy cô dần dần không cố kiếm tiền nữa.

Thấm thoát hai tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến mùa hè.

Nhập thử, khí trời càng ngày càng nóng, Giang Mặc Vũ cũng không ra ngoài, Diệp Mi bắt đầu cảm thấy những ngày sau này sẽ chẳng còn thoải mái nữa.

"Diệp Tiểu Mi, đấm lưng."

"Diệp Tiểu Mi, châm trà."

"Diệp Tiểu Mi —— "

Chạng vạng, Giang Mặc Vũ mặc một thân y phục màu tím có hoa văn hình tròn nằm nghiêng ở trên giường hóng mát, càng lộ ra vẻ diễm lệ ma mị.

Diệp Mi thở hồng hộc chạy tới, "Bịch" đem chậu nước đưa tới trước mặt anh ta, nước tung tóe lên mặt anh ta: "Giang Mặc Vũ! Tôi là đại phu, không phải nha hoàn của huynh!"

"Cô nên gọi tôi là công tử." Giang Mặc Vũ thong thả lau đi nước trên mặt. "Cô đã bán cho tôi, khi nào làm đại phu khi nào làm nha hoàn, là do tôi quyết định."

"Vậy huynh cũng không thể giao cho tôi công việc bằng của cả hai người chứ!"

"Vật tẫn kỳ dụng (* dùng cho đúng tác dụng), cô đắt gấp mười lần so với những người khác, đương nhiên là cần phải làm nhiều việc hơn rồi." Giang Mặc Vũ nâng trán, "Đầu tôi có hơi choáng váng, mau tới đây bắt mạch cho tôi."

Giả vờ giả vịt! Diệp Mi vừa nghiến răng bắt mạch, vừa ở trong lòng thầm mắng thứ đồ tai họa nghìn năm, ai có thể nghĩ tới một Giang Mặc Vũ tiếng tăm lừng lẫy lại là người khó hầu hạ như vậy, những thiếu nữ bị hắn cuốn hút quả thật ánh mắt đều có vấn đề.

Giang Mặc Vũ dĩ nhiên không có bệnh, dáng vẻ này chưa tới trăm năm cũng không chết được.

Diệp Mi đang muốn nói thật, bỗng nhiên lại đổi ý, cô không chút hoang mang rút tay về, nghiêm túc nói:

"Xem qua mạch tượng của công tử, cũng không có bệnh gì nặng, chỉ là những ngày gần đây trời nóng, can hỏa có phần vượng (*tình trạng do can khí uất kết, thành hơi nóng nghịch lên, làm cho nhức đầu, chóng mặt, đỏ mắt...), đợi tôi kê cho huynh một đơn thuốc."

Cô vung bút viết xuống đơn thuốc, Giang Mặc Vũ rất tin tưởng vào y thuật của cô, lập tức sai người đi bốc thuốc.

Một lúc lâu sau, nha hoàn bưng chén thuốc đưa tới.

Diệp Mi ánh mắt lấp lánh, thật ra thì Giang Mặc Vũ thân thể rất tốt, hoàn toàn không cần uống thuốc, chẳng qua là cô mượn cơ hội này trả thù anh ta mà thôi, phàm là việc sử dụng những vị thuốc cực đắng cũng có nguyên tắc của nó, có thể biết được qua mùi vị thuốc sau khi sắc ra.

Giang Mặc Vũ liếc nhìn chén thuốc vừa nhận lấy:

"Thuốc này hình như rất khó uống."

Diệp Mi nghiêm mặt phê bình: "Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, công tử sao có thể sợ đắng!"

"Không sai." Giang Mặc Vũ tán thành, đưa qua cho cô cười nói, "Công tử nhà cô rất thương xót cho hạ nhân, xem ra những ngày gần đây cô rất vất vả, mới vừa rồi lại còn nổi cáu với tôi, can hỏa nhất định vượng, nên uống bát thuốc này đi cho hạ hỏa."

Vì vậy, chén thuốc kia theo cổ họng Diệp Mi "ừng ực ừng ực" đi xuống.

"Giang Mặc Vũ ngươi. . . . . . Nước! Nước!"

"Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh." Giang Mặc Vũ đưa nước tới trước mặt cô, xoay mặt dặn dò người làm, "Thấy không, thuốc là Diệp Tiểu Mi uống, tiền thuốc trừ vào tiền xem bệnh của cô ấy."

Vô cớ uống chén thuốc, lại tốn tiền oan uổng, Diệp Mi đã đắng trong miệng, trong lòng còn đắng hơn.

Ở bên này Giang Mặc Vũ lại bắt đầu gọi cô: "Diệp Tiểu Mi ——"

Diệp Mi tức giận: "Lại muốn làm gì nữa!"

Giang Mặc Vũ nhếch miệng cười cười, nói: "Lông mày của cô nhìn rất đẹp."

Lông mày của Diệp Mi quả thực sinh ra đã rất đẹp, không chỉ là nhìn đẹp mắt, mà là hình dáng rất đặc biệt, tuyệt đối ngàn dặm mới tìm được một người, các thầy tướng số nhìn thấy đều nói cô tốt số, khi còn bé cũng vì vậy mà được cha cực kỳ thương yêu.

"Mi nhi đôi lông mày này sinh ra thật là đẹp mắt, cho nên mới gọi con là Diệp Mi đó." Lời nói dịu dàng của mẹ phảng phất vẫn còn vang ở bên tai.

Nhưng số cô không tốt như vậy, nếu không cũng sẽ không lưu lạc bên ngoài, mẹ cô cũng sẽ không sớm ra đi.

Diệp Mi sờ sờ lông mày, không có quá nhiều đau buồn, bởi vì cô sớm đã thành quen.

Giang Mặc Vũ nhìn cô chốc lát, lại gọi: "Diệp Tiểu Mi."

Diệp Mi nhìn anh ta.

Giang Mặc Vũ tuyên bố: "Tôi quyết định đem tiền xem bệnh tháng này trừ một nửa."

Trái tim bi thương lập tức bị nỗi căm phẫn thay thế, Diệp Mi không thể nhịn được nữa, kháng nghị: "Anh dựa vào cái gì mà trừ tiền của tôi?"

"Quên nói cho cô biết, hôm nay Đỗ thần y mới bắt mạch cho tôi." Giang Mặc Vũ không nhanh không chậm nói, "Cô lại nói tôi can hỏa vượng, có thể thấy được y thuật còn có điểm thiếu sót, theo lý nên trừ tiền."

Diệp Mi trợn mắt há hốc mồm.

Đỗ thần y đã khám qua cho anh ta, cho nên mới cố ý để cho cô bắt mạch!

Những chuyện như vậy nhiều đến không đếm xuể, hơn nữa đều không có ngoại lệ, mỗi lần thua thiệt đều là Diệp Mi, Giang Mặc Vũ dường như trêu cô trêu đến phát nghiện, tìm được cơ hội sẽ bắt cô đi theo hầu hạ, Diệp Mi hận đến nghiến răng, quả thực là sống một ngày bằng một năm.

Xế chiều ngày hôm đó, Diệp Mi đi ở trên hành lang, bắt gặp một nha hoàn từ phía đối diện đi tới, chiếc khay trên tay đặt một chén canh.

Diệp Mi nhận ra cô ấy, chào hỏi: "Lục Ngân?"

Nha hoàn được gọi là Lục Ngân trông thấy cô, cũng mỉm cười: "Là Diệp đại phu ạ."

Diệp Mi nhìn chén canh trong khay một chút: "Canh hạt sen ngân nhĩ, ăn mùa này cũng rất thích hợp."

Lục Ngân cười nói: "Công tử chờ lâu rồi, tôi đi trước đây."

Cho Giang Mặc Vũ sao? Diệp Mi nhanh trí, nói: "Mới vừa rồi hình như có một con mèo nhảy vào phòng bếp, hình như tôi thấy Vương Lục thẩm đánh nó."

Lục Ngân quý con mèo kia nhất, nghe vậy cuống quít đem khay nhét vào trong tay cô: "Hỏng rồi, chắc nó lại phá phách nên bị đánh đòn, Diệp đại phu giúp tôi cầm một chút, tôi đi xem đã."

Đợi cô ấy đi xa, Diệp Mi đắc ý cười, từ trong lòng ngực lấy ra bao thuốc bột trút vào trong canh.

Bên trong thư phòng, ngọn đèn dầu sáng ngời, Giang Mặc Vũ cầm bút đứng dựa trước bàn, hình như đang vẽ tranh, anh ta tỉ mỉ chạm lên mặt bức tranh đã hoàn thành, thỉnh thoảng lại thêm vào vài nét bút, trên đất đã có rất nhiều bức họa bị ném bỏ.

"Công tử." Lục Ngân tiến vào cửa làm động tác cúi chào, trong tay nâng chén canh.

Mau uống mau uống! Diệp Mi núp ở dưới cửa sổ xoa tay, thụt nửa cái đầu vào phòng nghỉ nhìn quanh, hận không thể vọt vào đích thân cho hắn ta uống.

Giang Mặc Vũ ra hiệu cho Lục Ngân đem canh để xuống, đặt bút, đem bức tranh cầm lên để cho cô nhìn: "Có thể nhận ra tôi vẽ người nào không?"

Lục Ngân cũng không có biểu hiện gì, ngược lại, bên ngoài Diệp Mi nghiêng mắt nhìn thấy bức tranh kia, nhất thời sửng sốt.

Bức tranh kia họa một thiếu nữ trẻ tuổi, khuôn mặt, mũi, miệng. . . . . . Mặc dù không hoàn toàn giống, cũng có bảy phần đúng, nhất là hàng lông mày cong cong cực kỳ xinh đẹp, rất sống động, người bình thường không thể nào có.

Diệp Mi không kìm nổi sờ sờ lông mày, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

"Vậy sao." Giang Mặc Vũ dường như rất hài lòng,

"Vậy tôi vẽ như thế nào?"

Lục Ngân xem kỹ hai mắt, nói: "Mắt không giống, Diệp đại phu là mắt hạnh, tròn hơn cái này một chút."

"Đúng rồi, quả nhiên vẽ sai rồi." Giang Mặc Vũ thở dài, đem bức tranh kia ném đi, lại mở một tờ giấy khác.

Lục Ngân hé miệng cười: "Công tử sao không gọi Diệp đại phu tới, dựa theo mà vẽ?"

Giang Mặc Vũ mỉm cười không đáp, ngoài cửa sổ Diệp Mi lại ngây ngốc. Người trong bức họa quả nhiên là cô! Anh ta vẫn luôn cố ý gây khó khăn trêu cợt cô, bây giờ lại ở sau lưng len lén vẽ cô, rốt cuộc anh ta có ý gì?

Một người đàn ông lén lút họa tranh của một cô gái chưa lập gia đình, loại hành vi này quả thật được cho là thất lễ, Diệp Mi vốn là có thể đứng ra trách cứ anh ta, nhưng mà cảnh tượng trước mắt này, tim hơi đập mạnh, cảm thấy hơi sợ hãi.

Trong phòng, Giang Mặc Vũ khẽ liếc mắt ra ngoài cửa sổ, hai hàng lông mày chau lại, đem chén canh trên bàn đưa cho Lục Ngân: "Canh này ta không uống, thưởng cho ngươi."

Diệp Mi vừa nghe vậy thì cứng đờ.

Cửa hiệu Tế Sinh buôn bán càng ngày càng tốt, ngày hôm đó vừa tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, sắc trời đã tối, người làm đang thu dọn đồ đạc, nhìn lại phát hiện Diệp Mi vẫn còn ngồi ngẩn người.

"Diệp đại phu, làm sao vậy?"

Diệp Mi lấy lại tinh thần: "Không, không có gì."

Người làm ân cần hỏi: "Mấy ngày nay đều thấy cô như mất hồn, chẳng lẽ bị bệnh rồi sao?"

"Tôi là đại phu, làm sao ngã bệnh được." Diệp Mi nói, mặt có hơi nóng lên.

"Giang công tử." Người làm xoay về phía cửa cúi chào.

Anh ta tới? Diệp Mi lập tức ngẩng mặt nhìn, quả nhiên là trông thấy Giang Mặc Vũ đi tới, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác màu trắng thêu hoa, vẻ yêu diễm giảm đi ba phần, cực kỳ thanh tân tú dật.

Diệp Mi sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu thu dọn đồ đạc, làm bộ như không thấy, kể từ sau đêm đó, Giang Mặc Vũ làm như chuyện gì cũng không xảy ra, thường ngày cũng vẫn khó dễ cô, nhưng cô biết anh ta đang len lén vẽ cô, tiếp tục đối mặt với anh ta cũng sẽ không được tự nhiên.

"Tinh thần không tốt sao?" Từ đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của Giang Mặc Vũ.

Giọng nói kia vô cùng dịu dàng, Diệp Mi được yêu thương mà lo sợ, trên người không ngừng nổi gai ốc, theo bản năng lui về phía sau.

Giang Mặc Vũ nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt dịu dàng lộ ra tia ân cần, không có nửa phần trêu đùa: "Có phải cô mệt không? Ngày mai không cần đến, nghỉ ngơi hai ngày cho tốt, tôi bảo mọi người hầm thức ăn bồi bổ cho cô."

"Không, không cần. . . . . ." Diệp Mi quả thực bị làm hoảng sợ, thái độ của anh ta sao càng ngày càng khác thường vậy?

Giang Mặc Vũ thấy thế nhíu mày, hai tay chống lên mặt bàn tiến tới gần cô, "Diệp Tiểu Mi?"

Diệp Mi giật mình kinh ngạc ngửa ra sau: "Hả ——"

Mắt thấy cô sắp ngã xuống, Giang Mặc Vũ lanh tay lẹ mắt, đem cả người cô kéo trở về, cười nói: "Vẻ mặt cô như vậy là sao, sợ tôi à?"

Diệp Mi đỏ lựng cả mặt, liên tục lắc đầu.

Giang Mặc Vũ đang muốn nói, bỗng nhiên phòng trong truyền đến một chuỗi những tiếng ồn ào, anh ta không khỏi nhíu mày, đứng thẳng dậy hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Hai người làm bước ra: "Công tử, tên trộm này từ cửa sau lén vào tiệm trộm thuốc!"

Nghe được hai chữ "trộm thuốc", Diệp Mi toàn thân cứng đờ, vội vàng nhìn tên trộm, nhưng lại là một thiếu niên chừng mười mấy tuổi, trông xanh xao vàng vọt, gầy yếu, giờ phút này cánh tay đang bị người làm bẻ quặp, đau đến nước mắt chảy xuôi, vẫn liều chết siết chặt mấy vị thuốc không chịu buông tay.

Người làm oán giận nói: "Công tử không cần nói nhiều lời với hắn, loại trộm cướp này, dẫn hắn đi gặp quan!"

"Đừng ——" Diệp Mi ở bên cạnh chợt lên tiếng.

Giang Mặc Vũ xoay mặt nhìn cô.

Chống lại tầm mắt của anh ta, Diệp Mi có chút hốt hoảng, nhỏ giọng nói: "Thuốc không thể làm cơm ăn, cậu ấy trộm lại không nhiều lắm, trong nhà ắt hẳn có người bệnh nặng, cũng là bất đắc dĩ, công tử từ trước đến giờ tốt bụng, hay là. . . . . . tha cho cậu ấy đi."

Trầm mặc.

Giang Mặc Vũ cười một tiếng: "Vậy được, thả hắn đi."

Người làm bất đắc dĩ thả tay, thiếu niên cái gì cũng không nói, nặng nề dập đầu hai cái về phía anh ta, đi ra khỏi cửa.

Diệp Mi không nghĩ tới anh ta lại đồng ý, vẫn còn ngẩn người, Giang Mặc Vũ rất tự nhiên sờ sờ đầu của cô, dịu dàng nói: "Chuyện đã qua đừng suy nghĩ nữa."

Chuyện đã qua? Diệp Mi kinh ngạc nhìn nhìn anh ta.

Sau khi cha mất, mẹ và cô xuất thân ti tiện nên bị đại nương đuổi ra khỏi cửa, mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, mẹ cô lại bệnh nặng, cô khẩn cầu tiệm thuốc cho nợ tiền thuốc nhưng không được, rốt cuộc, một đêm, cô lẻn vào tiệm thuốc đi trộm thuốc, chẳng may bị ông chủ tiệm bắt được, ông chủ tiệm độc ác giải cô đến gặp quan. Tiểu Diệp Mi bị nhốt vào tù, ngục tối, bị đánh rất nhiều. . . . . . Mẹ gắng hết sức mới cứu được cô ra, nhưng ngày cô ra ngoài, chỉ thấy được mẹ một lần cuối cùng.

Từ đó Diệp Mi lập chí học y, vào y quán khi học nghề, không cần tiền công, toàn bộ bảy năm ròng rã qua đi, hôm nay cô đã có thể cứu sống rất nhiều người, mỗi lần thấy những mẹ con nghèo khổ không có tiền mua thuốc, cô không chịu được muốn giúp đỡ, cũng vì vậy mà mang nợ không trả nổi.

Diệp Mi cúi đầu nói: "Đem tiền nợ ghi vào của tôi, tôi dùng tiền xem bệnh thay cậu ấy hoàn trả."

"Ngốc, của cô còn không phải là của tôi sao." Giang Mặc Vũ kéo cô, "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi."

Lúc này Diệp Mi thật sự choáng váng.

Lén lút vẽ tranh của cô, còn nói lời như thế này, cũng không phải cô không nghĩ tới. Nhưng anh ta là Giang Mặc Vũ tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả công chúa cũng không lọt vào mắt, cô là ai? Anh ta cố ý đùa cô chứ gì?

Diệp Mi vội vàng rút tay về, cũng không nhìn sắc mặt của anh ta, bước thật nhanh.

Chương 3

Chớp mắt lại là mấy tháng trôi qua, Thạch Thành, gió lạnh quét qua đường phố, người đi đường vội vã qua lại, một thiếu niên vận y phục màu xanh đứng ở góc đường, lông mi cong vút cực kỳ linh động, còn xinh đẹp hơn so với các cô gái vài phần, trước mặt cậu ta là một người phụ nữ đang ôm một đứa bé, người phụ nữ áo quần lam lũ, khuôn mặt ngấn lệ.

Diệp Mi khom lưng xem xét bệnh tình đứa bé, viết xuống một phương thuốc đưa cho người phụ nữ kia:

"Tuy nói tôi kê đơn thuốc không lấy tiền, nhưng trong đó có hai vị thuốc hơi đắt một chút. . . . . . Tôi cũng không thể giúp hơn."

Khuôn mặt người phụ nữ lộ vẻ tuyệt vọng, kinh ngạc đứng hồi lâu, bước chân tập tễnh đi trở về.

Diệp Mi chợt gọi người phụ nữ lại: "Mấy ngày nữa, cửa hiệu Tế Sinh không phải sẽ phát thuốc miễn phí sao, đến lúc đó xếp hàng sớm một chút, có lẽ có thể được."

Người phụ nữ nhớ tới chuyện này, lần nữa dấy lên hi vọng: "Chính là, Giang Mặc Vũ công tử thật là một người tốt, đa tạ tiểu đại phu nhắc nhở."

Nghe được cái tên này, Diệp Mi không có nói gì, buông tầm mắt thu dọn đồ đạc.

Hai năm qua, cô trở thành một đại phu chu du nam bắc, phát hiện cửa hiệu Tế Sinh của Mặc Vũ Sơn Trang cách một thời gian sẽ phát thuốc cho người nghèo, cho nên cô ấy mới có thể cho rằng Giang Mặc Vũ là người tốt, nếu như ban đầu gặp được người này, mẹ cô nhất định sẽ không ra đi sớm như vậy.

Trốn đi được mấy tháng, một lần nữa sống phiêu bạc bất định, cô cũng thường hay nghĩ đến những ngày sống ở Mặc Vũ Sơn Trang, cùng với cái người luôn trêu chọc cô nhưng lại ở sau lưng vẽ tranh của cô, nhưng mà, anh ta có thể trêu chọc cô, nhưng cô lại không thể chơi cùng anh ta, cho nên cô chạy.

Diệp Mi đeo trên lưng bao quần áo chạy ra khỏi thành, tính tùy tiện tìm một ngôi miếu đổ nát nghỉ ngơi, chưa đi xa, thì có một người chạy tới kéo lấy cô.

"Tiểu đại phu, cuối cùng tìm được cô rồi !"

Diệp Mi quan sát người nọ: "Ngươi là. . . . . ."

Người kia cười nói: "Tiểu đại phu quên tôi rồi sao? May nhờ có đơn thuốc của cô, lại chỉ cho tôi đi đến cửa hiệu Tế Sinh lấy thuốc, hôm nay bệnh của đứa bé nhà tôi đã tốt hơn."

Diệp Mi mỉm cười: "Đứa bé không có việc gì là tốt, đại ca không cần phải khách khí."

Người kia nói: "Tôi tới tìm tiểu đại phu thật ra là có chuyện, Giang công tử bệnh nặng, đại phu cũng hết cách, tôi nghĩ tiểu đại phu y thuật cao minh, cho nên mới tìm cô."

Bệnh nặng? Tim Diệp Mi đập mạnh: "Giang công tử nào?"

Người nọ thở dài: "Chính là Giang Mặc Vũ công tử, nếu không phải cửa hiệu Tế Sinh của cậu ấy phát thuốc, bệnh của con tôi cũng không bớt, người tốt như vậy. . . . . . Chao ôi!"

Diệp Mi vội hỏi: "Anh ta đang ở đâu?"

"Đang ở trong biệt uyển."

Giang Mặc Vũ tới Thạch Thành nguyên nhân cũng không khó đoán, nghe nói Liễu Gia Tiêu Cục xảy ra chút chuyện, có liên quan đến quan phủ Thạch Thành, lần này là anh ta đặc biệt tới đây giúp một tay xử lý, mà Liễu Gia, chính là nhà mẹ đẻ của vị Liễu sư muội đã định hôn với anh ta, ngày trước bọn họ thành thân, vị Liễu cô nương này bị Nguyệt Hoa giáo chủ Huyết Nguyệt Giáo cướp đi, đây coi như là kẻ thù đoạt vợ rồi. Trên giang hồ người người đều cho rằng Giang Mặc Vũ sẽ cùng Huyết Nguyệt liều mạng ngươi chết ta sống, vậy mà kết quả là anh ta không thèm để ý chút nào, cũng không truy cứu Liễu gia, chuyện cứ như vậy không giải quyết được gì, hôm nay Liễu gia gặp phiền phức, trượng phu của Liễu thị là Huyết Nguyệt giáo giáo chủ, lại giao thiệp không tốt với quan phủ, có lẽ anh ta cũng hiểu được nguyên nhân này, mới có thể chủ động ra mặt giúp một tay.

Vị hôn thê chạy theo người khác, một người đàn ông không những không so đo, còn đuổi theo chăm sóc nhà mẹ đẻ của cô ta, ai có thể nói hắn không phải là người tốt.

Gian phòng trong biệt uyển rất thanh nhã, trang trí cũng rất đơn giản, ở giữa có treo một bức màn.

Người làm mới vừa nghe nói là đại phu, cái gì cũng không hỏi mà đã mời cô vào trong, đủ thấy Giang Mặc Vũ bệnh rất nặng. Cô vội vã hỏi thăm bệnh tình, vậy mà nha hoàn cũng không nói nửa chữ, chỉ nói vào trong xem sẽ biết, hấp tấp dẫn cô vào đến gian phòng liền lui xuống.

Diệp Mi lòng như lửa đốt, vào cửa thì gọi ngay:

"Giang Mặc Vũ?"

"Diệp Tiểu Mi trở về rồi." Giang Mặc Vũ một thân y phục nửa ngồi ở trên giường, dựa vào đầu giường mỉm cười nhìn cô.

Nhìn thấy anh ta, Diệp Mi đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó nghi ngờ quan sát, sắc mặt bình thường, trong khi nói chuyện trung khí* mười phần, không giống dáng vẻ của người có bệnh.

(*Đông y: chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể)

"Huynh. . . . . . Không phải bị bệnh sao?"

"Bị bệnh, rất đau lòng*." Anh ta che ngực, dường như rất khó chịu.

(*心疼: tâm đông; đau lòng, thương tâm/đau tim)

"Tim đang khỏe, sao lại đau!" Diệp Mi khẩn trương, vội vàng đi tới bắt mạch cho anh ta, hỏi, "Bắt đầu đau từ khi nào?"

"Từ lúc biết muội chạy trốn." Giang Mặc Vũ thở dài nói, "Huynh bỏ ra tám trăm lượng bạc mua nha đầu muội, muội lại không nói tiếng nào đã bỏ chạy, huynh mất tiền vô ích, sao có thể không đau lòng đây."

Diệp Mi phản ứng trở lại, tức giận bỏ tay anh ta ra:

"Huynh gạt tôi?"

"Không lừa muội, muội làm sao chịu trở về." Giang Mặc Vũ vén chăn lên bước xuống giường, khôi phục tác phong nhanh nhẹn, "Diệp Tiểu Mi của nhà huynh là lòng dạ tốt nhất."

"Ai là của nhà huynh!"

"Muội đã bán thân đã cho huynh rồi."

Diệp Mi đâu để ý đến anh, giận dỗi xoay người rời đi, vậy mà mới vừa bước ra cửa, bên cạnh đã có bóng người chợt lóe, ngay sau đó cô chỉ cảm giác cổ chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, lại là một mũi kiếm lạnh như băng.

Giang Mặc Vũ nhận thấy có điều không đúng, chợt biến sắc: "Tiểu Mi!"

Nơi này là biệt uyển, phòng thủ không chặt chẽ bằng Mặc Vũ Sơn Trang, cộng thêm bản thân Giang Mặc Vũ cũng là cao thủ nổi danh, tuyệt nhiên không sợ thích khách, ở phương diện này dĩ nhiên là có điều sơ sót, không ngờ thích khách sẽ chọn trúng Diệp Mi mà xuống tay.

Thích khách kia là một cô gái trẻ tuổi, người mặc áo trắng, dung mạo mỹ lệ, chỉ là trong mắt tràn đầy thù địch.

Diệp Mi run giọng hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Cô gái không đáp, chỉ là nhìn thẳng Giang Mặc Vũ.

Giang Mặc Vũ nhanh chóng tiến lên vài bước, ngay sau đó tỉnh táo lại, quan sát cô ta: "Là cô."

Cô gái nghe vậy, đáy mắt thoáng qua vẻ vui mừng: "Là muội, huynh nhận ra muội?"

Giang Mặc Vũ nói: "Những chuyện trước kia là do cô làm sao?"

"Không sai, ai kêu họ muốn tiếp cận huynh, nên muội đã rạch mặt họ!" Cô ta cắn cắn môi, "Muội hiểu rõ, thật sự huynh không thích sư muội của mình, huynh và cô ta đính hôn là vì muốn thoát khỏi công chúa."

Giang Mặc Vũ gật đầu, mềm mỏng nói: "Không sai, nhưng chuyện này không liên quan đến Tiểu Mi, cô hãy thả cô ấy ra trước đi."

"Ai nói không liên quan!" Cô gái kích động, "Hóa ra là huynh lo lắng cho cô ta!"

Diệp Mi nghe được mặt đỏ lên, cũng không biết nên nói gì.

Giang Mặc Vũ nói: "Cô hiểu lầm rồi. . . . . ."

"Muội không có hiểu lầm! Ngày ngày huynh đều vẽ cô ta! Muội chưa từng thấy huynh tự tay vẽ người nào cả, huynh thích cô ta!" Cô ta lại dùng sức ở tay, giọng nói mang đầy vẻ căm ghét, "Huynh đã thích cô ta, thì muội sẽ giết cô ta, sau đó sẽ giết huynh!"

Lưỡi kiếm cứa qua da thịt, có máu ứa ra, Diệp Mi đau đến mức rít một hơi lạnh, trong lòng biết cô gái này nhất định là yêu Giang Mặc Vũ đến điên rồi, cũng không dám lên tiếng tránh kích động cô ta, chỉ biết cắn răng chịu được, nước mắt lưng tròng đảo quanh hốc mắt.

Giang Mặc Vũ ánh mắt sắc lại, mặt không biến sắc nói: "Có lẽ cô đã hiểu lầm, tôi vẽ cô ấy, là bởi vì trời sanh tôi có một tật xấu, sau khi gặp người khác, không bao lâu sẽ quên, cho nên mới phải vẽ lại, thường xuyên xem, sẽ khiến cho tôi nhớ kĩ một chút."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có cô gái kia sửng sốt, mà Diệp Mi cũng giật mình.

Cô gái có chút kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Trên đời này cũng có loại bệnh như vậy sao?"

Giang Mặc Vũ thở dài, nói: "Chuyện như vậy nói ra người khác cũng không tin, tôi nhớ kể từ khi đối mặt với người thân nhất tôi cũng không nhận ra, đến nay ngay cả hình dáng của phụ mẫu đã qua đời cũng không nhớ rõ, dù là nhìn bức họa của họ cũng cảm thấy xa lạ."

"Thì ra là như vậy. . . . . ." Cô gái lẩm bẩm.

Thấy cô ta đã tin, Giang Mặc Vũ mỉm cười chỉ vào Diệp Mi: "Tôi vẽ cô ấy, là bởi vì cô ấy thiếu tôi tám trăm lạng bạc lại vừa chạy trốn, số tiền này cũng không phải nhỏ, tôi đương nhiên là muốn nhớ kĩ cô ấy, nếu không làm sao biết nơi nào mà đòi tiền chứ, cho nên cô không phải cần phải lấy cô ấy ra trút giận."

Thì ra là như vậy, đây mới chính là nguyên nhân anh ta vẽ cô sao? Diệp Mi ngây người nửa ngày, buông mắt, trong lòng cay đắng vạn phần.

Giang Mặc Vũ kiên nhẫn hỏi cô gái kia: "Rốt cục cô là ai?"

Cô gái chấn động toàn thân: "Huynh. . . . . . Có thật là không nhớ muội là ai?"

Giang Mặc Vũ lắc đầu: "Xin lỗi."

Cô gái mặt mày cười đến trắng bệch, trong nháy mắt giống như mất đi linh hồn, Diệp Mi cũng không nhịn được bắt đầu thông cảm với cô ta, đối với một cô gái mà nói, bị người trong lòng quên mất, quả thực là chuyện tàn nhẫn nhất trên đời.

Cô ấy ngây ngốc nhìn anh ta, lắc đầu: "Không nhớ rõ? Huynh làm sao có thể không nhớ rõ muội?"

Thấy cô ta mất đi đề phòng, Giang Mặc Vũ làm sao để vuột mất thời cơ tốt như thế này, ngón tay trong tay áo khẽ búng.

Cổ tay bị vật cứng bắn trúng, cô gái giật mình, đau đến mức nhỏ giọng hô một tiếng, trường kiếm ngay tức thì tuột khỏi tay, "leng keng" rơi xuống đất.

Cùng lúc rơi xuống đất, còn có một khối ngọc vỡ vụn.

Trong nháy mắt này, Diệp Mi đã bị mang đi.

Giang Mặc Vũ thở ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng che chở Diệp Mi ở phía sau mình, đáy mắt thoáng qua một tia áy náy, nhẹ giọng nói: "Vị cô nương này, nếu như tôi và cô quả thật đã gặp qua, nếu không ngại cô có thể nói, có lẽ tôi có thể nhớ lại."

Cô gái kia kinh ngạc đứng tại chỗ nửa ngày, gượng cười: "Mà thôi, mà thôi! Giang Mặc Vũ, huynh cũng không nhớ tôi, tôi cần gì phải nhớ huynh!"

Tiếng nói thấp dần, ngay cả kiếm cũng không cần, cô gái xoay người rời đi.

Giang Mặc Vũ nhìn theo hướng đó trầm mặc hồi lâu, mới quay lại nhìn Diệp Mi: "Tiểu Mi, không sao chứ?"

Diệp Mi lắc đầu: "Không có việc gì, tôi phải đi rồi."

Giang Mặc Vũ vươn tay ngăn cô lại: "Diệp Tiểu Mi, muội không biết tốt xấu, vẫn còn muốn trốn nợ sao?"

"Tôi sẽ kiếm tiền trả lại huynh."

"Huynh đối với muội không tốt sao? Vì sao phải trốn?"

Diệp Mi chột dạ xoay mặt đi: "Cám ơn huynh đã thông cảm cho tôi, nhưng tôi chỉ thích nợ tiền, không thích nợ nhân tình."

Giang Mặc Vũ nhìn cô một hồi lâu, nói: "Cái này là huynh nợ muội."

Diệp Mi nghe được cũng không hiểu ra sao: "Huynh nợ tôi?"

Giang Mặc Vũ không đáp, hai tay đỡ lấy vai của cô:

"Huynh không lừa muội, quả thật là huynh có mắc phải căn bệnh kì quái đó."

"Tôi biết." Diệp Mi tránh ra tầm mắt của anh ta, trong lòng tự giễu, bức họa kia thì ra chỉ là một sự hiểu lầm, từ đầu tới cuối đều là cô tự mình đa tình.

Giang Mặc Vũ nói: 'Nhưng huynh đã sớm học được cách nghe hơi thở phân biệt mỗi người, huynh vẽ muội, cũng không phải bởi vì sợ quên muội, cũng không phải là bởi vì tiền."

Diệp Mi lập tức ngẩng mặt: "Hả?"

Giang Mặc Vũ buông cô ra, ôm ngực nói: "Huynh đây có bệnh cũng không quên muội, muội không có bệnh cũng không nhớ được huynh, khiến cho người ta đau lòng mà."

Diệp Mi nghi ngờ: "Tôi biết huynh?"

Giang Mặc Vũ buông cô ra, ôm ngực nói: Giang Mặc Vũ thần bí nháy mắt, xoay người rời đi: "Muội mà không nhớ, huynh cũng không nói cho muội đâu."

"Nè! Huynh nói cho rõ ràng đi!" Diệp Mi vội đuổi theo.

. . . . . .

Mặc cho cô không ngừng hỏi, Giang Mặc Vũ chỉ theo hành lang đi về phía trước, cười tủm tỉm.

Mười một năm trước, có vị tiểu công tử của phủ thượng thư ở Kinh Thành, trời sinh cậu ta mắc bệnh lạ, thường bị các huynh đệ trong gia tộc cười nhạo, rốt cuộc không nhịn được bỏ nhà ra ngoài một mình.

Đang lúc trên người không có tiền sắp đói chết thì một cô bé đem tiền trong túi cho cậu, chỉ trong nháy mắt, cậu ta cũng lại quên mất khuôn mặt của cô bé, nhưng lại vẽ xuống đôi lông mày cong cong cực kì đặc biệt.

Sau khi cậu về đến nhà, đặc biệt tìm rất nhiều người vẽ lại bức tranh của cô bé nọ, muốn bọn họ phải đi khắp các nơi, phải vẽ ra mỗi một người mình nhìn thấy, chỉ vì trong biển người mênh mông tìm kiếm đôi lông mày giống như vậy.

Nhiều năm sau, cậu bé giờ đã có chỗ đứng trong giang hồ giang hồ, Mặc Vũ Sơn Trang vang danh thiên hạ.

Lần thứ nhất là sự trùng hợp, cậu lại gặp được cô, cũng trở thành chủ nợ của cô.

Cô lại quên mất chuyện năm đó, nhưng mà cậu không hề quên, Mặc Vũ Sơn Trang muốn điều tra một người rất dễ dàng, cậu biết quá khứ của cô, mẫu thân bệnh nặng qua đời, đã từng bị nhốt vào tù, còn nhỏ tuổi đã lưu lạc giang hồ. . . . . . Cậu khó mà đè nén cảm giác yêu thương này.

Cô không biết, thật ra thì, cô mới chính là chủ nợ lớn nhất kiếp này của cậu.

Nhưng, nếu cô cho là mình thiếu tiền cậu, vậy hãy để cho cô giữ lại chầm rãi mà trả, dù sao cả đời này cô cũng không trả nổi, chỉ có thể ở lại bên cạnh cậu thôi.

Nửa tháng sau, trong Bồ Đề am cách thành ngoài trăm dặm, một thiếu nữ buông mắt quỳ gối trên đệm ngồi, khuôn mặt bình tĩnh, mặc cho tóc đen từng sợi rơi xuống.

Nhiều năm trước, có một thiếu nữ ở trên bờ sông vẽ tranh, gặp được một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.

Anh ta nói anh ta thích vẽ, hỏi thiếu nữ có nguyện ý cho anh ta vẽ hay không, anh ta sẽ cho cô gái tất cả những gì mong muốn.

Thiếu nữ ngây thơ không biết đó là lời nói dối của chàng trai, cô rất nghiêm túc mà đồng ý với anh ta, ròng rã năm năm, cô đi khắp giang hồ, từng người gặp được đều vẽ lại trao chúng cho chàng trai.

Duy chỉ không có vẽ mình.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#truyen