Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mười năm cẩm tú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập Niên Cẩm Tú

TÁC GIẢ: LẠC NGỮ AN

~~~*~~~


Có rất nhiều thứ, cho đến lúc ngươi đánh mất nó, ngươi mới biết được nó quan trọng thế nào. . .

Huynh ấy, chính là người đó!

Ánh trăng lành lạnh treo trên ngọn cây, nữ nhân mặc một bộ đồ màu đỏ đứng bên cửa sổ lẳng lặng ngắm trăng.

"Nương nương, tới giờ uống thuốc rồi ạ."

Nữ nhân quay đầu lại nhìn chén thuốc kia rồi cười nhạt một tiếng, "Tước nhi, Hoàng Thượng đang ở tẩm cung của Đoàn Quý phi phải không?"

"Nương nương, người suy nghĩ nhiều rồi. Nô tì mới hỏi Lưu công công xong mà, Hoàng Thượng vẫn đang phê duyệt tấu chương ở trong Ngự thư phòng. Vả lại, Hoàng Thượng nếu có đi thì cũng là đến Ức Cẩm cung của chúng ta chứ!!" Tước nhi một bên buông chén thuốc trong tay xuống, một bên giải thích cho vị nương nương này nghe.

"Thật không?"

"Đương nhiên rồi! Nương nương, người mau mau uống thuốc đi."

" Được." Nữ nhân đem chén thuốc uống một hơi cạn sạch, không khỏi nở nụ cười khổ.

"Cẩm nhi, muội đừng gả cho hắn được không! Cẩm nhi, muội đừng vào cung với hắn mà! Cẩm nhi, Cẩm nhi..."

Giật mình tỉnh giấc, Phương Cẩm lau mồ hôi trên trán, tầm mắt xuyên qua ánh trăng, ôm chặt tấm chăn bông trong ngực, suy nghĩ thoáng chốc trở về ba năm trước. . .

Ba năm trước, ta chẳng hề vui vẻ gì. Ba năm trước, ta không hề vì mơ thấy ác mộng mà giật mình tỉnh dậy. Ba năm trước, ta vẫn còn có hắn. Ba năm trước, hắn khóc rất thương tâm, giống như một đứa bé. . . Hắn khóc, chỉ vì không muốn ta đi vào cung với người kia. . .

Thế nhưng ta lại cố tình không nghe lời hắn, cứ khăng khăng yêu người kia, toàn tâm toàn ý muốn vào cung với người kia.

Năm ta đẹp nhất, ta gặp Đoạn Ân, cũng chính vì vậy, ta yêu hắn!

Khi đó ta quá mức đơn thuần, cho rằng đó chính là yêu. Sau đó ta mới biết, đây chẳng qua chỉ là cảm giác ngưỡng mộ của một thiếu nữ mà thôi. Bởi vì hắn quá ưu tú, ưu tú đến mức, một cái động tác của hắn khiến ta động lòng. Nhưng vẫn có người ngày ngày nhắc nhở ta, đó không phải là yêu. . Mà ta, hết lần này tới lần khác chưa bao giờ tin hắn. . .

Tần Tử Xuyên, huynh thấy ta rất ngu có đúng không? Ta đáp ứng huynh, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc. . . Thế nhưng, hiện tại ta một chút cũng không vui sướng là sao!!

Tần Tử Xuyên, ta không muốn mang cái danh nương nương này. . . Một chút cũng không muốn, ta chỉ muốn Đoạn Ân ở bên ta thôi mà.

Tần Tử Xuyên, ta muốn về nhà. Cái lồng vàng này thật lạnh, ta muốn về nhà. . .

Từ lúc vừa chào đời thì đã biết Tần Tử Xuyên. Ngoại trừ cha ra thì hắn là nam nhân duy nhất tiếp xúc với ta trong một thời gian dài. Ta nhớ, mẹ đã từng nói, lúc ta lớn lên, Tần Tử Xuyên nhất định phải cưới ta. Nhưng ta lại không muốn, tên Tần Tử Xuyên kia luôn bắt nạt ta, ta mới không thèm gả cho hắn đâu!

Hắn khi đó cũng coi thường ta, người hắn thích là Vũ nhi của Thúy Hương Các. Thật ra thì ta rất buồn bực. Đường đường là một tiểu thư khuê các lại thua kém một nữ nhân phong trần. Về sau, ta thấy cũng chẳng sao hết, bởi vì sau đó hắn lại thích Phượng Nương của Vạn Hoa Lầu. Nam nhân một dạ hai lòng như vậy, ta mới không thích. Chẳng qua, hắn đối với ta vẫn rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi. Được rồi, bỏ qua mấy lần hắn bắt nạt ta thì cũng miễn cưỡng được coi là người tốt.

Ta cứ nghĩ mình sẽ tiếp tục sống qua ngày như thế, nhưng lại không nghĩ tới, mùa hè năm mười sáu tuổi, ta gặp Đoạn Ân. Bước ngoặt lớn nhất trong đời ta xuất hiện, ta yêu hắn. Sau khi Tần Tử Xuyên biết chuyện thì phá hỏng chuyện tốt của ta rất nhiều lần. Hắn luôn nói ta căn bản không hiểu cái gì là yêu. Hắn nói Đoạn Ân không hề yêu ta, hai chúng ta không thích hợp, nhưng ta chưa từng tin lời hắn.

Cuối cùng, ta buông bỏ hết thảy để vào cung với Đoạn Ân. Ta nhớ, đêm hôm đó, Tần Tử Xuyên uống rất nhiều rượu. Một lúc ngây ngốc cười, một lúc lại khóc, đó là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc. Ta nhớ rất rõ, ngày mẹ hắn qua đời hắn cũng không có khóc, nhưng lúc đó, hắn khóc giống như một đứa trẻ.

"Cẩm nhi, muội đừng gả cho hắn được không! Cẩm nhi, muội đừng vào cung với hắn mà! Cẩm nhi, muội đừng đi! Cẩm nhi, tên Đoạn Ân kia căn bản không thương muội, hắn không hề thương muội!

"Tần Tử Xuyên, huynh không hiểu đâu. Hai người bọn muội là lưỡng tình tương duyệt, huynh đừng như như vậy nữa được không? Sau này muội sẽ quay lại gặp huynh!"

"Cẩm nhi, nếu ta nói ta thích muội, thì muội đừng đi được không. ."

"Tử Xuyên, xin lỗi huynh, người muội yêu là Đoạn Ân."

Sau đó, rất lâu, chúng ta không có ai mở miệng nói chuyện. Chỉ nhớ rõ, hắn tay cầm vò rượu, trên miệng vẫn treo nụ cười . . .

"Vậy muội nhất định phải vui vẻ biết không! Nếu không, ta sẽ không vui được. . ."

"Nương nương, người tỉnh rồi sao? Để Tước nhi chuẩn bị nước rửa mặt, chải đầu, thay y phục cho người."

"Tước nhi, hôm nay chúng ta đến Ngự hoa viên đi!"

Mùa hè đến, rất nhiều loài hoa đã nở. Nhớ lúc ta mới vào cung, Đoạn Ân rất cưng chiều ta, hắn không có hoàng hậu cũng không có quý phi mà chỉ có hai tần phi. Ta vừa vào cung hắn liền phong ta làm Thục Phi. Mà ta lại chẳng để ý mấy cái này. . Về sau, mỹ nữ trong cung ngày càng nhiều, hắn cũng không đến chỗ ta mỗi ngày nữa. Ta biết hắn không phải loại người kia nên vẫn luôn khuyên mình đừng nóng giận, ít ra, ta trong lòng hắn vẫn còn quan trọng không phải sao! Ta dùng những lời nói lừa mình dối người kia suốt một năm. Cho đến khi, nữ nhân kia xuất hiện, ta mới biết hắn chẳng còn là cái người vì dỗ dành ta mà không thèm nhìn sắc mặt người khác, hắn cũng chẳng toàn tâm toàn ý yêu ta như trước. . .

"Tước nhi, ngươi nói đi, tại sao Hoàng Thượng lại gạt ta? Nếu không thương ta thì ngài ấy vẫn có thể trực tiếp nói cho ta mà. . "

"Nương nương, người... . . ."

"Tước nhi, ngươi xem đi, Hoàng Thượng với Đoàn Quý phi thật là xứng đôi phải không!"

Trong lòng Tước nhi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Hoàng Thượng đang vui đùa với Đoàn Quý phi trong đình cách đó không xa. Trong lòng thầm kêu không tốt, kết quả Phương Cẩm chỉ nhìn một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

"Bổn cung mệt mỏi, chúng ta trở về thôi!"

" Dạ... nương nương!"

Phương Cẩm vừa trở về Ức Cẩm cung không được bao lâu thì Lưu công công đã mang một chén thuốc đến.

"Thục Phi nương nương, Hoàng thượng biết thân thể người không tốt nên cố ý để cho lão nô mang bát thuốc bổ tới cho nương nương!"

"Làm phiền Lưu công công rồi."

"Đây là việc lão nô phải làm mà. Nương nương nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, lão nô xin phép trở về!"

" Ừ, Tước nhi đi tiễn Lưu công công đi."

" Dạ, nương nương!"

Phương Cẩm bảo cung nữ trong cung đi ra ngoài, đưa mắt nhìn chén thuốc trên bàn, khuynh thành cười một tiếng... ...

Nửa đêm, trong Ức Cẩm cung đã rối loạn thành một đoàn!

"Nương nương! Nương nương, người thấy thế nào rồi?"

"Đau quá... Đau quá... Thái y đâu, mau gọi thái y tới!"

"Nương nương, thái y sắp tới rồi... A! ! ! ! ! Máu! Nương nương, người chảy máu rồi ... . . ."

"Người đâu! Mau đến đây ! Nương nương chảy máu, nhanh mời Hoàng thượng đến nhanh lên!"

"Máu! Tước nhi, ta chảy máu? Tước. . . Tước nhi, đứa bé... đứa bé!"

"Không có chuyện gì đâu. Nương nương sẽ không có chuyện gì, tiểu hoàng tử sẽ không có chuyện gì! Thái y! ! Thái y thái y... . . ."

Máu thiệt nhiều, thiệt nhiều... Có vài thứ đang biến mất, ta thật là mệt, thật là mệt, thật là mệt. . . Ta nghe Tước nhi nói, nói ta không thể ngủ, nhưng ta mệt quá, thật là đau mà. . .

Ta nghe tiếng thái y tới, nhưng không có Hoàng Thượng..."Hoàng thượng ở chỗ của Đoàn Quý phi . . . "

Đoàn Quý phi... . . .

Trong mộng, ta trở lại năm mười sáu tuổi. Ta không gặp Đoạn Ân, không vào cung, cũng không làm phi tần của Hoàng Thượng. Ta sống cùng người nhà, sống cùng Tần Tử Xuyên.....

Có rất nhiều người quỳ xuống, ta thấy Đoạn Ân, không, phải gọi là Hoàng thượng. Hắn ngồi bên mép giường nắm chặt tay ta. Đau quá! Đau quá! Cảm giác cả người giống như bị nghiền nát vậy.

"Cẩm nhi, nàng tỉnh rồi... . . ."

"Hoàng thượng? Người sao lại tới đây?"

"Cẩm nhi... . . ."

"Thái y đâu, thái y! Con ta, con ta. . ."

Đoạn Ân đột nhiên ôm ta vào trong ngực, chẳng biết tại sao, nước mắt của ta không khống chế được mà trào ra ngoài.

"Hài. . . Hài tử đâu, Ta. . . hài. . . Tử của ta. .. ... Có phải hay không. . .

. . . . . . Không phải!!! Hoàng Thượng, người nói cho thiếp biết... Hài tử của thiếp..không phải.. .không phải. . phải không. . . "

"Cẩm nhi . . . Không sao hết. . . Nàng còn trẻ, chúng ta sẽ lại có hài tử mà. . .

"Không. . . Có... . . . Không có. . . Không. . . Có, a a a... . . . Không có. . . Không có. . ."

"Cẩm nhi! Cẩm nhi! Đừng như vậy, đừng như vậy. . ."

Các người biết đau lòng là gì sao? Đau, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn...

Vì cái gì mà ta lại ở lại cung chứ!! Đoạn Ân hắn, ta sớm thất vọng rồi, không, bây giờ là tuyệt vọng mới đúng. . . Đứa bé kia, chính là cái cớ để ta ở lại trong cung, nhưng hài tử giờ chẳng cần ta nữa rồi. . Phải làm sao? Phải làm sao đây!?

Một tháng sau.

Ánh trăng lành lạnh treo trên ngọn cây, nữ nhân mặc một bộ đồ đỏ đứng bên cửa sổ lẳng lặng ngắm trăng.

"Nương nương, tới giờ uống thuốc rồi ạ."

"Để đó đi."

"Nương nương..." Tước nhi nhìn nữ tử gầy gò đứng bên cửa sổ, buông chén thuốc trong tay xuống rồi lui ra ngoài.

Đêm hôm đó, ánh trăng sáng mát; đêm hôm đó, hoàng cung rất yên tĩnh; đêm hôm đó, hiếm lúc Hoàng Thượng ngồi phê duyệt tấu chương suốt đêm; đêm hôm đó, Đoàn Quý phi vẫn đang chờ Hoàng Thượng đến; đêm hôm đó, Tước nhi ngủ thật sớm. . .

Đêm hôm đó, nàng tìm không thấy, hắn cứ như vậy mà biến mất, không hề lưu lại một dấu vết nào. . .

"Cẩm nhi, Cẩm nhi, mau tỉnh lại, đừng có ngủ nữa. . ."

"Tần Tử Xuyên? ... Tử Xuyên!"

"Làm sao vậy? Ta kêu muội về nhà, muội khóc cái gì chứ!"

Tần Tử Xuyên ôn nhu lau chùi nước mắt trên mặt Phương Cẩm, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

"Tần Tử Tuyên, ta. . . Ta mơ thấy huynh biến mất... Ta tìm thế nào cũng không thấy, không thấy. . ."

" Ngốc, ta ở ngay đây mà. Ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà."

" Ừ"

(Phương Cẩm tiến cung được hai năm, Tần Tử Xuyên mắc bệnh nặng, ngày hai mươi tám tháng chín qua đời. . .)

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#truyen