Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nguyện bên người đến răng long đầu bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyn: Nguyện cùng người đến răng long đầu bạc

TÁC GI: TÚY HỒNG TRẦN @ KHINH MỊ

(Mt)

Tuyết rơi suốt một đêm vẫn không muốn dừng lại, bên trong nhà sáng rực ánh nến.

"Khụ. . .khụ. . ." Người nằm trên giường đột nhiên ho khan khiến bọn nhỏ sợ hãi.

Nàng yếu ớt cười cười với mấy đứa trẻ; Mạc Diệc Hiên lạnh lùng bón nước cho nàng: Mạc Niệm Hi ngồi bên cạnh vỗ nhẹ người nàng, hai mắt ngấn nước. Cảm giác được nước mắt rơi trên lưng, thân thể nàng thoáng chốc cứng ngắc.

"Hi nhi, đừng khóc. Nương không sao, nương muốn thấy Hi Nhi cười thật vui vẻ."

Hi nhi nhìn ánh mắt của nàng, hít sâu một hơi rồi nở một nụ cười.

"Hiên nhi, nếu nương không còn nữa thì con phải chăm sóc muội muội cho tốt, biết không?!."

"Không đâu, nương nhất định sẽ khỏe lại!."

"Không muốn đâu! Hi nhi không muốn xa nương, nương ở lại với Hi nhi và ca ca được không ạ?"

"Được, được. . . Nương không bỏ hai đứa lại đâu, nương còn chưa thấy hai đứa thành thân mà!"

Sợ rằng nàng không đợi được đến ngày đó thôi. . . Thân thể của mình thì chính mình là người rõ ràng nhất.

Ngoài trời gió bắc thổi mạnh không ngừng , tuyết rơi ngày càng dày đặc mà trong nhà, lư hỏa vẫn ánh lên ngọn lửa rừng rực.

Nàng lo lắng nhìn ra ngoài. Sao a U vẫn chưa về nhỉ?

"Nương, người đừng lo. Cha sẽ mau về thôi ạ, cha trước giờ vẫn rất lợi hại."

Mạc Niệm Hi an ủi nàng, sợ nàng vì lo lắng cho chồng mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

Thật ra Niệm Hi cũng lo cho cha lắm. Ngoài trời tuyết rơi lớn như vậy, không biết cha thế nào nữa. .?

Mạc Niệm Hi rũ mi mắt che đi tia lo lắng trong ánh mắt.

Trong phòng truyền ra tiếng cười của hai người, Mạc Diệc Hiên cũng nhìn vào rồi cười một tiếng.

Nấu nồi cháo, xào mấy món thức ăn.

Một lát sau đã làm xong mấy món đơn giản mà đầy đủ dinh dưỡng.

Mạc Diệc Hiên bưng một chén cháo và mấy dĩa thức ăn đi vào.

Ngửi thấy mùi thơm, hai mắt Mạc Niệm Hi sáng lên rồi vội vàng đứng dậy giúp đỡ.

Nàng muốn ngồi dậy thì Mạc Diệc Hiên lại ngăn cản nàng. Nhìn ánh mắt quật cường của nhi tử, nàng chịu thua, yên lặng để nhi tử đỡ nàng dậy. Diệc Hiên lấy cái gối ôm đặt sau lưng nàng để nàng dựa vào cho thoải mái.

Chén cháo trên tay Niệm Hi đang đến gần, Vân Nhu muôn đưa tay nhận lấy thì Niệm Hi lùi lại.

"Hiên nhi, con ăn đi. Nương vẫn tự ăn được."

Mạc Diệc Hiên không nói gì, trực tiếp dùng hành động bày tỏ thái độ, đã thế còn trợn mắt nhìn nàng một cái.

Được rồi, nàng bị con trai nhà mình uy hiếp.

Tay trái Mạc Diệc Hiên cầm chén cháo, tay phải cầm thìa múc một thìa cháo, lại cầm thìa đến gần miệng thổi cho bớt nguội mới cho Vân Nhu ăn. Mấy động tác này Mạc Diệc Hiên làm vô cùng thành thục, không hề dông dài mà ánh mắt lại chuyên chú, chẳng hề qua loa.

Mạc Niệm Hi ngồi trên ghế, cái miệng nhỏ nhắn ăn cơm không ngừng. Niệm Hi hạnh phúc híp mắt lại, một lát sau thì ợ lên một tiếng.

Vân Nhu thuận theo mở miệng ra ăn thìa cháo, nàng nở nụ cười thỏa mãn lẳng lặng nhìn nhìn nhi tử nhi nữ của mình.

Thỏa mãn cười, một chén cháo thoáng chốc đã ăn xong, Mạc Niệm Hi muốn múc thêm một chén thì Vân Nhu từ chối.

Nàng cười nói: "Được rồi! Hiên nhi nhanh ăn đi! Nương no rồi."

Mạc Diệc Hiên nhíu mày, chỉ ăn một chén cháo mà no được sao?

Mạc Niêm Hi đưa mắt nhìn mẹ rồi nhìn sang ca ca, trong mắt nàng lóe lên vẻ mừng rỡ, nàng vội vàng nói: "Nếu không để Hi nhi đến đút nương ăn nha."

Vân Nhu cười cười xoa đầu của con gái bảo bối, nàng cố ý trưng ra gương mặt khiển trách: "Nương không yếu đuối đến như vậy. Hiên nhi mau ăn đi. Đồ ăn nguội rồi thì không tốt đâu."

Mạc Diệc Hiên không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn đi ăn cơm. Lúc gần đi, cậu nháy mắt nhìn Niệm Hi, nha đầu kia hiểu ý cười lên.

"Nương, thêm một chén nữa nha! Hi nhi cũng muốn chăm sóc nương!."

Tiểu nha đầu ngồi bên mép giường làm bộ đang thương nhìn Vân Nhu, nếu nương không đồng ý thì con sẽ khóc cho mà xem. . ..

Vân Nhu bất đắc dĩ cười cười, hôm nay nàng bị sao thế này? Tự nhiên lại để con mình uy hiếp, nghĩ nghĩ dáng vẻ lạnh lùng của nhi tử, hay là cứ đồng ý đi.

Mà tiểu nha đầu Hi nhi này nếu khóc lên thì chẳng ai có thể dỗ được. . .

Cuối cùng nhờ có hai đứa Hi Hiên chăm chút, Vân Nhu ăn xong hai chén cháo.

(Hai)

Nàng biết rõ thân thể mình ra sao nhưng nàng không hối hận đã sinh con dưỡng cái cho U. Có như vậy, thì nếu nàng không còn trên đời này nữa cũng sẽ có bọn trẻ sống tiếp cùng U, mà U, chàng ấy cũng sẽ vì nhi tử mà tiếp tục sống. Thế nhưng nàng thật sự không muốn vì bệnh tình của nàng mà U phải bôn ba khắp nơi, nàng chỉ muốn U và nàng cạnh nhau đến đầu bạc thôi. . .

Có lẽ, điều này mãi mãi là hy vọng rồi. . .

"Đang nghĩ gì đó?"

U, đây là giọng nói của U, nàng nhất định không nghe lầm.

"Nhu nhi, nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?"

U, thật sự là U! Vân Nhu si ngốc nhìn nam nhân đứng trước mặt, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước. Nàng không để ý gì mà nhào vào trong lòng ngực nam nhân kia.

Nam nhân dùng hai tay ôm nàng vào trong ngực rồi nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng của nàng.

Một lúc sau mới buông đối phương ra. Nàng cười hỏi: "Sao giờ mới về? Thiếp rất lo lắng!"

Hắn không nói chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ngón tay vuốt lên mi tâm của nàng. Hắn biết, hắn không cần trả lời gì, hắn dùng hành động là nàng hiểu rồi.

"Chàng chưa ăn cơm đúng không!"

Hắn cười nhạt không nói, nàng ngồi dậy tự trách bản thân.

"Chắc là đói rồi! Đều tại ta, để ta đi làm đồ ăn cho chàng. . . "

Nàng vừa nói vừa muốn đứng lên, Mạc Vô U nhanh chóng ôm nàng đặt trên giường, dịu dàng nói cho nàng "Nàng nha! Cứ nằm đó đi, Hiên nhi đi lấy cho ta rồi."

Nàng biũ môi tức giận nói: " Được lắm! Mấy người đều xem thiếp là đứa con nít yếu đuối hết cỡ đúng không!?"

Lại nói tiếp: "Thiếp không muốn nằm trên giường, thiếp không muốn ngay cả bữa cơm cũng phải để con trai đút cho ăn. Thiếp muốn ra ngoài, thiếp không muốn cả nhà vì bệnh tình của thiếp mà phải lao tâm."

Mạc Vô U ôm nàng vào trong ngực, thở dài một cái rồi nhẹ nhàng nói "Nhu nhi, chỉ cần nàng muốn thì ta sẽ không ngăn cản. Nhưng ta sợ thân thể nàng chịu không nổi."

"U, thiếp xin lỗi."

"Nhu nhi, đừng bao giờ nói xin lỗi với ta được không? Nghe vậy ta rất đau lòng."

" Được, giữa chúng ta sẽ không bao giờ nói ra từ này nữa!"

Nương tử của hắn, ta phải làm sao để giữ chặt nàng đây. . .

Hắn ôn nhu ôm nàng ngồi dậy, thay nàng mang giày vào, khóe miệng Vân Nhu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Nam nhân này đối với nàng có phải tốt quá rồi không? Không muốn nàng bị mệt mỏi, mà hắn chỉ sợ nàng không thể sống đến già cùng hắn. . . Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Nhu thoáng qua một tia ưu thương.

Nam nhân tốt như vậy, đáng tiếc, nàng chỉ có thể sống cùng hắn một thời gian ngắn nữa thôi.

Mạc Vô U đứng lên rồi ôm nàng đến bên cửa sổ nhìn tuyết rơi đầy trời, nhìn hoa mai nở rộ.

Mạc Vô U nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, hắn vô cùng may mắn khi đã gặp đúng người.

Lần đầu gặp mặt, trong khung cảnh mùa xuân muôn hoa khoe sắc, hắn đưa mắt về đám người kia. Chỉ một lần nhìn qua mà khiến hắn mãi chẳng thể quên được.

Hắn nhìn nàng cười cười kéo tay Vân phu nhân, ánh mắt nàng liên tục đảo bốn phía, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nụ cười. Nụ cười kia làm hắn động lòng. Hắn biết, lòng mình bị người ta trộm đi rồi, nhưng hắn không muốn trốn tránh. Hắn cười nhạt, nháy mắt ấy, thiên địa đổi màu. . .

Để gặp nàng, hắn đã tạo ra rất nhiều chuyện "tình cờ". Hắn theo dõi nàng, biết nàng là tiểu thư Vân gia. Sau khi điều tra lại phát hiện thân thể nàng vô cùng yếu ớt, người trong Vân gia rất thận trọng trong việc chăm sóc nàng.

Sau đó, hắn phân phó thủ hạ đi khắp nơi tìm dược liệu quý hiếm, tìm danh y nổi tiếng. . .

Lần thứ hai gặp nàng là ở ao sen mùa hạ. Nàng mặc chiếc váy dài xanh biếc ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đang du ngoạn trong ao sen. Trên thuyền vang lên tiếng cười lảnh lót. Hắn đến bên nàng cùng trò chuyện vui vẻ, thường xuyên chọc cho nàng thoải mái cười to.

Gió thổi làm rối loạn mái tóc dài, hắn đưa tay gỡ mấy sợi tóc lộn xộn của nàng. Nàng hơi đỏ mặt, ánh mắt xoay bốn phía lại không dám nhìn hắn, ngón tay nắm chặt quần áo.

Hắn hài lòng nhìn phản ứng của nàng, nhẹ cười ra tiếng. Nàng trợn tròn mắt bỏ lại một câu "Ta đi." Thì xoay người đi mất.

Hắn lưu luyến phần hơi ấm còn vương lại của nàng. Đối với nàng, hắn có đủ kiên nhẫn. Nhanh chóng đuổi kịp Vân Nhu, hắn sóng vai đi cùng nàng. Dọc đường đi không ai mở miệng nói một lời.

Thẳng đến cửa nhà nàng, hắn hướng về phía nàng nói "Về tới rồi. Ngày mai ta đưa nàng đến một nơi."

Nàng mở con ngươi ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu mới nói "Ừ , được."

Nhìn nàng đi vào trong phòng xong hắn mới nở một nụ cười ngây ngô mà rời khỏi Vân phủ.

(Ba)

Ngày đó, hắn ngắm nhìn mình trong gương thật lâu, đổi lại được mấy cái liếc mắt của bọn thủ hạ.

Hắn cười toe toét trò chuyện với Vân lão gia. Mà Vân lão gia rất hài lòng với nam tử trước mặt này, khí chất bất phàm. Quan trọng nhất là hắn có tâm ý với bảo bối nhà mình.

Lúc này, hắn còn nhớ ngày đó trăm hoa tụ hợp. Nàng mặc chiếc váy màu xanh, bên ngoài khoác áo choàng thêu hoa, mang một tấm sa lụa mỏng, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ. Đôi môi đỏ thắm của nàng nhếch lên, giống như mang theo một nụ cười châm biếm. Nhất thời vạn vật phai màu, trăm hoa tụ hợp chỉ có nàng là đẹp nhất.

Nàng nói, đây là lúc nàng vui vẻ nhất trong đời, nàng nhất định phải nhớ kĩ nó.

Hắn nắm tay nàng nói ra lời thề. Sau này nàng cũng sẽ vui vẻ như hôm nay, ta cùng nàng đi khắp nới ngắm cảnh đẹp nhân gian.

Ngày đó, hắn cầu hôn nàng. Hắn muốn nàng chỉ là của hắn, hắn muốn tự mình thưởng thức vẻ đẹp của nàng.

Một cái nhíu mày, một nụ cười của nàng đã in sâu trong tâm trí hắn. Cho dù sau này nàng có hóa thành tro thì hắn cũng sẽ nhận ra. Đó là vì linh hồn hai người đã có chỗ ràng buộc với nhau.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, trong đôi mắt ngập ưu thương. Hắn biết nàng đau buồn cái gì, hai tay để lên vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, thanh âm trầm thấp rõ ràng lại mang theo một tia mị hoặc vang lên bên tai nàng:

"Nhu nhi, vứt bỏ hết thảy, cùng ta đi đến hết đời được không? .

Nhu nhi, ở cùng ta nàng thấy vui vẻ không?

Nhu nhi, chúng ta chỉ cần quý trọng duyên phận lúc này thôi được không? Không cần nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao. . .

Nhu nhi, ta yêu nàng, ta muốn cùng nàng hết đời.

Nhu nhi..."

Nhìn nam nhân trước mặt tỏa ra vẻ cô độc, nàng đau lòng. Nàng thương hắn, muốn cùng hắn nhưng thân thể nàng yếu ớt như vậy, sợ không thể cùng hắn đến đầu bạc được. Nàng nghĩ nàng có thể kiên quyết mà phản đối nhưng mấy câu nói của hắn đã làm nàng rối loạn rồi. . .

Cuối cùng cũng không ngăn được ý muốn cùng hắn, nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng: Được!

Nghe nàng đáp lại, con ngươi hắn sáng lên như có thể át cả sao trời.

Ôm nàng xoay vòng, một hồi lại tự trách: "Ta không nên làm như vậy, nàng có chỗ nào thấy không thoải mái không?"

Vân Nhu lắc đầu, lẩm bẩm: "Ta đâu có yếu ớt đến thế."

Mạc Vô U cưng chiều cười một tiếng, ngón tay sờ lên cánh mũi của nàng khiến nàng không vui.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu chơi đi!" Hắn luôn an bài xong mọi việc, một chút cũng không muốn nàng mỏi mệt.

Sau này, hắn đến nhà nàng cầu hôn. Hai nhà từng có giao tình, hắn đối với Vân Nhu là thật lòng mà Vân Nhu cũng có tình ý với hắn, thế nên Vân lão gia đồng ý.

Sau khi thành thân hắn vẫn luôn chú tâm điều dưỡng cho nàng. Nhờ vậy mà thân thể nàng dần dần tốt lên, bọn họ cũng có hài tử đầu lòng.

Mới đầu, hắn không đồng ý cho nàng sinh con nhưng lại không thể cưỡng ép nàng. Sau khi sinh, thân thể nàng còn yếu ớt hơn trước kia. Mỗi lúc nhìn nàng bị cơn đau hành hạ, hắn đau lòng vô cùng, chỉ hận mình không thể giúp gì cho nàng.

"U, ta muốn ngắm tuyết."

" Được."

Sửa lại quần áo trên người nàng, mang cho nàng một đôi găng tay ấm áp.

Sau đó ôm nàng đi vào tuyết địa, lấy thân mình che đi sương lạnh cho nàng.

Nàng nắm tay hắn, hai người cùng nhau đi về phía trước, lưu lại dấu chân lớn nhỏ. . .

Nàng ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói "A U, ta cũng muốn cùng chàng đi đến lúc đầu bạc. Nhưng chúng ta không thể giả vờ mình đã bạc đầu. . ."

Hắn cười nói "Nhu nhi, chúng ta nhất định cùng nhau đến lúc bạc đầu."

Tuy nói như thế nhưng trong mắt lại ánh lên nét đau thương không ai biết. . .

Tuyết vẫn rơi, mà mái tóc của hai người cũng dần dần biến bạc. . .

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#truyen