Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Angels Of Death][Danny x Cathy] Sau tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Catherine Ward tỉnh dậy, cả cơ thể truyền đến cảm giác đau buốt. Cô vẫn nhớ cái nguyên do khiến cơ thể cô thành ra thế này. Bị lừa gạt bởi các bé tội đồ của chính mình, chiếc lưỡi hái sắc nhọn mang theo bản án tội lỗi của chúng đâm xuyên qua bụng, đôi tay gần như đứt liền khi Catherine Ward lơ là cảnh giác. Đau, cảm giác lúc đó thật sự rất đau. Nằm trong vũng máu của chính bản thân mình, chỉ có thể nhìn các bé tội đồ trốn thoát khỏi tầng B3 của bản thân trong bất lực.

Và hiện tại, cô ở đây, trong một căn phòng phủ một màu trắng thuần khiết. Hình dáng của một người con trai đang đứng quay người về phía cô. Khoác trên người chiếc áo blouse trắng, không ai khác ngoài tên bác sĩ Daniel Dickens ở tầng B5.

Số lần Catherine Ward gặp anh ta vốn dĩ không phải ít ỏi. Nhưng cô vẫn không thể ngờ, sau sự kiện ấy, người đầu tiên cô gặp lại là anh. Cất cao thanh âm đầy ngạo mạn của mình, gọi tên kẻ đang đứng phía bên kia:

- Daniel Dickens.

Nghe tên mình Daniel ngẩn đầu lên, nhưng không quay lại, anh chậm rãi đáp: - Tỉnh rồi sao?

- Sao tôi lại ở đây?

- Vì cô được cứu. - Daniel Dickens đáp, âm giọng điềm tĩnh chẳng khác nào gió mùa thu.

Anh quay người rời khỏi phòng, Catherine Ward gọi với theo. Cô còn có chuyện muốn hỏi, vô tình cử động quá nhanh khiến vết thương trên người truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho cô bất giác phát ra một tiếng rên nhỏ. Vì âm thanh ấy, anh dừng lại một chút, cẩn thận dặn dò lời cuối cùng rồi mới rời đi:

- Vết thương của cô còn chưa lành, nên nằm nghỉ ngơi thì tốt hơn.

Catherine Ward nhìn về hướng cửa, người cũng đi rồi, có lẽ là để lần sau vậy. Ngã lưng nằm xuống, cô vẫn còn mệt, cô muốn ngủ thêm chút nữa.

-----------------------------------------------------------------

Daniel Dickens đem vào phòng một khay đồ ăn, đặt xuống trước mặt nữ nhân đang ngồi ngẩn người suy tư trên giường. Catherine Ward ngẩng đầu nhìn anh, Daniel mỉm cười:

- Bữa sáng tốt lành.

Cô im lặng không đáp, nhìn khây đồ ăn trước mặt. Đưa tay cầm lấy chiếc muỗng bằng bạc, tuy vậy lực tay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn khiến cho chiếc muỗng dễ dàng trượt khỏi tay cô. Cố gắng cầm chặt nó lại quá vất vả. Khuôn mặt Catherine Ward trở nên tái đi, không thể cầm được chiếc muỗng, đối với cô điều này thật kinh khủng. Mất đi đôi tay này, làm sao cô có thể tra tấn những bé tội đồ đáng yêu của mình?

- Để tôi giúp cô. - Daniel Dickens cầm lấy chiếc muỗng, múc một ít cháo trong bát đưa lên ngang miệng cô.

- Không cần! - Catherine Ward quay đầu sang một bên, kẻ phán xét như cô không cần ai chăm sóc cả.

- Nếu cô muốn hồi phục nhanh thì nên ăn đi. - Daniel Dickens xoay khuôn mặt cô về phía anh, chiếc muỗng nhỏ từ từ tách đôi môi đỏ mộng ra đưa ít cháo vào trong.

Cô không phản kháng được, lâu như vậy rồi mới có kẻ tự nguyện chăm sóc cho cô. Trong lòng Catherine Ward nổi lên cảm xúc mơ hồ, vui vẻ đến lạ thường. Chỉ một lúc sau, trong bát đã sạch cháo.

- Ngon đấy, là anh nấu à? - Catherine Ward ngã lưng dựa vào thành giường trong khi Daniel Dickens đặt bát cháo rỗng sang một bên. - Ừ.

- Cảm ơn.

- Hử?

- Cảm ơn vì đã giúp ta. - Catherine Ward quay mặt đi, nói ra câu này thật không dễ dàng gì. Cảm ơn ai, vì một thứ gì đó, cô chưa từng nói điều này với ai cả.

- Đó là công việc của một bác sĩ đối với bệnh nhân của mình. - Daniel Dickens đáp, nói thế chứ biểu cảm của anh ta cũng thay đổi đôi chút. Không gian trở nên yên tĩnh, không thể tìm lời trước, Daniel Dickens đứng dậy cầm theo bát rời khỏi phòng. - Cô nghỉ ngơi đi, Catherine.

- Này... - Catherine Ward lên tiếng, giọng có chút ngập ngừng. - Gọi tôi là Cathy được rồi.

- À, được rồi. Thế bây giờ cô cứ gọi tôi là Danny nhé! - Daniel Dickens quay lại nhìn cô cười, đáp lại nụ cười ấy bằng nụ cười của chính mình. Anh có chút bất ngờ nhìn nụ cười ấy, trông cô lúc này, dịu dàng hơn nhiều với hình tượng lúc truớc.

---------------------------------------------------------------

Ba tháng trôi qua, kể từ ngày đó. Daniel vẫn luôn chăm sóc cô, bây giờ Catherine đã hồi phục, cô có thể đi lại và tự mình làm mọi thứ. Ba tháng này, cả hai thân với nhau hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên Daniel dẫn cô ra ngoài phòng, khung cảnh nơi này thật sự rất đẹp, khác xa với những nơi cô từng thấy. Cánh đồng cỏ xanh ngát dài đến tận chân trời, những cánh chim sải cánh bay lượn, ríu rít gọi nhau vào những buổi sáng trời xanh ngát.

Catherine từ đằng sau chậm rãi, nhẹ nhàng bước tới chỗ anh đang ngồi ngắm con mắt Alexander cùng lon nước lạnh trong tay. Giật lấy nó, ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, Cathy trêu chọc:

- Thôi nào, anh vẫn còn mong muốn nhìn thấy đôi mắt của bé tội đồ Rachel sao?

- Hừm. - Daniel giật lại lon nước trước khi Catherine kịp uống. Đôi mắt xinh đẹp như trăng xanh ấy, cố gắng khiến nó trở lại như ban đầu nhưng cuối cùng vẫn không thể. Đôi mắt ấy, không thuộc về anh, cũng chẳng thể nhìn thấy nó. Mọi nỗ lực để khiến Rachel hạnh phúc nhưng đến cuối còn bé lại từ bỏ tất cả. Phát bắn ấy, chính tay mình bắn Rachel, điên loạn trong mong muốn của chính mình, bất chấp tất cả mọi thứ. Mọi thứ kết thúc rồi nhỉ? - Chẳng phải hôm nay cô không được uống nước lạnh sao?

- Lúc trước ta vẫn uống thôi có làm sao đâu? - Catherine Ward đưa tay với lấy lon nước.

- Phòng vẫn hơn. - Đưa lon nước lên cao vượt ra khỏi tầm với của Cathy.

Catherine đứng dậy với lấy chai nước, việc anh ta cao hơn cô đến giờ mới thấy rõ. Nhảy lên chụp lấy nó, Daniel lùi cái lon ra sau, Cathy nhất quyết muốn lấy bằng được lon nước. Cái tư thế lúc này của hai người thật khiến cho người khác nhìn vào dễ hiểu lầm.

Có lẽ Daniel là người phát hiện ra trước sự bất ổn trong tư thế này, từ góc độ này nhìn xuống, cơ thể của Cathy phải nói là rất ấm và... Hấp dẫn!! Đôi mắt xanh lá ánh lên sự vui vẻ mà anh cố gắng hồi phục cho Rachel.

- Danny? Sao thế? - Cathy nhìn thấy Daniel hơi lạ, không gian trở nên yên tĩnh. Cô nhìn một lượt đáng giá tình hình, hiểu được vấn đề, khuôn mặt cô bất giác đỏ ửng: - Ta... vào trong trước...

Daniel Dickens nắm lấy tay cô, kéo lại. Theo quán tính mà Cathy cả thân hình cô nằm trọn trong lòng anh. Phải nói lúc này, Cathy cả đời chưa từng rơi vào cảnh ngộ giống như thế này, chẳng thể làm gì, hoàn toàn bị khống chế. Áp sát cô vào tường, Daniel ngắm nhìn rõ nữ nhân trước mặt, trong đôi mắt đó là sự hoang mang, có thể thấy rõ hình bóng phản chiếu của mình trong đôi mắt xanh ấy. Khác với đôi mắt như mặt trăng xanh của Rachel thì đôi mắt của Cathy lại là màu của lá cây non, sự điên cuồng, vui vẻ, khó chịu, ngượng ngùng hay thất vọng, Daniel đều đã từng nhìn thấy tất cả chúng. Khoảng thời gian ở cạnh nhau, anh mới nhận thấy vẻ đẹp của đôi mắt này, anh muốn chăm sóc nó mãi mãi. Và Cathy - chủ nhân của đôi mắt này, không hoàn toàn mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của mình, cô rất dễ đỏ mặt, tuy nhiên sở thích tra tấn vẫn không hề thay đổi.

Cúi xuống áp sát khuôn mặt Catherine, Daniel khoá chặt đôi mắt anh vào sâu trong đôi mắt kia, thăm dò mọi quyết định. Catherine nhận thấy như thế này thật không ổn, gần, thật sự quá gần, khuôn mặt anh chỉ cách cô một đoạn vài phân. Hơi thở nóng thổi từ anh có thể cảm nhận rõ.

- Cathy. - Daniel thì thầm bên vành tai cô, không cách nào kháng cự, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái làm sao đủ sức để phản kháng lại Daniel, nhất là khi đó là điều anh ta muốn. Daniel ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô, từ miệng những từ ngữ chậm rãi thoát ra khỏi miệng ghim sâu vào tim người nghe: Tôi yêu em.

Từng câu chữ bên tai ghim sâu vào tâm trí Catherine, cô không thể nghĩ ra điều gì. Daniel Dickens - kẻ điên cuồng vì đôi mắt của bé tội đồ ấy, giờ đây đang làm mất chuyện điên khùng này với cô? Nhưng... cô không ghét nó.

Danny nhìn khuôn mặt của Cathy hết đỏ lại chuyển sang trắng rồi lại ửng hồng, trông khó có thể suy ngẫm. Đôi môi đỏ mộng bị Cathy cắn nhẹ, có lẽ cô không biết điều này khiến anh cảm thấy khó có thể kiềm chế. Mặc kệ cô sẽ trả lời thế nào, Daniel nâng khuôn mặt suy tư của cô lên cướp lấy đôi môi đỏ mộng kia, từ từ hưởng thức. Cathy sau một lúc lâu, mới chợt định hình được điều đang xảy ra, hai tay đẩy anh ra, xoay mặt đi chỗ khác, hỏi: - Vì điều gì khiến anh làm ra những điều này? Vì tôi? Hay chỉ vì anh muốn chiếm đôi mắt này của tôi?

Daniel im lặng, giọng cô lúc này lộ rõ sự run rẩy vì lo lắng. Đúng, cô lo, cả hai người đều là sát nhân có những sở thích kì quái khác nhau, nhưng kết cục của nạn nhân thì chỉ có một, đó là cái chết. Daniel ngõ lời với cô, phải chăng là vì đã để ý đến cặp mắt xanh lá này, những điều xảy ra với bé tội đồ đáng yêu - Rachel, là mình chứng rõ ràng nhất cho việc Daniel muốn sở hữu đôi mắt của con bé thì anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của anh. Giả như cô đồng ý, phải chăng đã sa vào trò chơi của anh ta, kết thúc dành cho Catherine Ward - cô sẽ là cái chết đang chờ đợi phía trước hay là vĩnh viễn bị giam cầm trong bóng tối, không bao giờ có thể thấy được bất cứ thứ gì nữa như những kẻ tội đồ bị giam trong nhà tù ấy. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi câu trả lời trầm ấm của Daniel:

- Tôi làm tất cả việc này vì yêu em, yêu chính đôi mắt xanh lục bảo này của em. Làm ơn, hãy cho phép tôi được chăm sóc đôi mắt xanh lục bảo này của em đến khi cuộc sống này kết thúc được chứ? Và em đừng lo lắng, tôi sẽ chẳng cướp đi đôi mắt đó khỏi em vì nếu làm như thế, sự lộng lẫy của đôi mắt này sẽ không còn nữa. Nó chỉ có thể đẹp nhất khi ở trên khuôn mặt em, thể hiện cảm xúc của em. Những lúc em vui vẻ, chúng thật lộng lẫy làm sao? Những lúc em buồn, đôi mắt như viên ngọc long lanh, nhưng lòng tôi lại đau biết bao. Mọi thứ em muốn tôi đều sẽ làm cho em, vậy nên, hãy để tôi chăm sóc đôi mắt xanh lục bảo này nhé?

Catherine Ward sau khi nghe đến câu cuối cùng đôi mắt liền sáng lên niềm vui, hạnh phúc. Phần ở trên cho qua đi, nói vòng vo như vậy nhưng tóm lại chỉ có 5 chữ muốn chăm sóc mắt của Catherine. Âm vực nâng lên hoàn toàn, Cathy nhìn người trước mặt, một tay kéo cổ áo anh xuống, tay còn lại vòng qua cổ anh, lần này tới lượt cô. Nụ hôn còn mãnh liệt hơn cả Daniel, anh đáp trả lại cũng chẳng kém cạnh gì. Nhưng liệu có quá muộn khi nhận ra rằng, câu nói của anh chính là lưỡi dao hai lưỡi, Catherine Ward nổi tiếng với những trò tra tấn rợn người và quân trọng hơn là cô chẳng bao giờ chấp nhận làm M đâu...!!!


Ghi chú của tác giả: Thuyền này không biết có ai chèo không. Nói thật chứ Yuki nung nấu ý tưởng cho cặp đôi này cũng tương đối lâu rồi, mà tới giờ mới dám đặt bút xuống viết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top