Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#55 - [Edit TN] Động Vật Ăn Thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên : Động Vật Ăn Thịt

Tác giả : 无奈小君子@lofter

Trans : QT

Edit : Bông
________________

Vương nguyên là theo chủ nghĩa ăn thịt, không thịt không vui, cho nên đối với rau xanh, luôn luôn là có thể không ăn liền không ăn, cho nên về điểm này, luôn bị tiểu đội trưởng dong dài.

“Vương Nguyên, sao em lại để thừa nhiều rau như vậy, đừng kén ăn!”

Mỗi lần Vương Nguyên muốn phản bác, tiểu đội trưởng lại sẽ tung ra một tấm gương tốt kia.

"Em nhìn Thiên Tỉ đi, em ấy đều ăn hết sạch rau.”

Vương Nguyên nhìn hộp cơm trước mặt Thiên Tỉ, thật sự ăn sạch sẽ, chính là vẫn như cũ có mấy miếng thịt hoàn toàn không động tới đặt ở góc.

“Tiểu Thiên Thiên cậu lại để thừa lại thịt a.” Vương Nguyên cười hì hì nhìn Thiên Tỉ, trong mắt rõ ràng phóng ra tia sáng.

“Ừm, tớ không ăn, cậu muốn ăn sao? Cho cậu hết.” Thiên Tỉ gắp thịt đưa qua cho Vương Nguyên, sau đó chống cằm nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Vương Nguyên, ánh mắt đầy sủng nịch.

“Khụ khụ” Thiên Tỉ bị tiếng tiểu đội trưởng ho khan đánh gãy suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn tiểu đội trưởng, biết chính mình vừa nãy không khống chế được biểu tình, hiện tại camera nhắm vào thỏ nhỏ thích ăn thịt kia, hẳn là không có ai chú ý tới mình.

"Thiên Tỉ, em cũng đừng chiều Vương Nguyên, xem em ấy đi đều bị em chiều thành hư rồi.” Tiểu đội trưởng trêu đùa.

“Ai, em nào có, em rõ ràng cái gì cũng ăn mà, chỉ là rau có quá nhiều mà thôi……” Vương Nguyên nghiêm túc giải thích.

"Em lại không ăn hết, vừa lúc cho Vương Nguyên Nhi, cũng không lãng phí.” Thiên Tỉ biết đoạn đối thoại kia cũng sẽ không phát ra ngoài, nhưng cũng như cũ không nóng không lạnh mà trả lời, đã thói quen……

"Đúng, em là cùng tiểu Thiên Thiên chia sẻ, đúng không tiểu Thiên Thiên~” Vương Nguyên nghịch ngợm nháy mắt với Thiên Tỉ.

“Đúng vậy.” Thiên Tỉ rất phối hợp.

Tiểu đội trưởng ở trong lòng trợn trắng mắt, đúng cái đầu, ai chẳng biết cậu sủng Vương Nguyên, bằng không sao không thấy cậu chia cho anh già này một miếng thịt nào.

……

Ngày hôm sau Vương Nguyên như cũ đối với một hộp rau xanh giương mắt nhìn, mà tiểu đội trưởng có việc nên Thiên Tỉ là người giám sát Vương Nguyên ăn cơm.

Cúi đầu ăn cơm, đột nhiên Vương Nguyên đang ngồi bên cạnh ngó qua, “Ai, tiểu Thiên Thiên vì sao cậu lúc ăn cơm đều không ăn thịt a.”

“Bởi vì tớ theo chủ nghĩa ăn chay.” Thiên Tỉ nói vẻ mặt chính khí.

“Ai phải không phải không, kia tiểu Thiên Thiên cậu đem rau ăn giúp tớ luôn nha, tớ thật sự ăn không hết.” Vương Nguyên một đôi mắt cong cong nhìn Thiên Tỉ, Thiên Tỉ nháy mắt cảm thấy tâm mình muốn mềm nhũn.

“Ừm, được.” Đối với yêu cầu của Vương Nguyên, cậu sẽ luôn đáp ứng, chính là Vương Nguyên rất ít khi đưa ra yêu cầu với cậu.

“Thật tốt quá tiểu Thiên Thiên!” Vương Nguyên chớp mắt hai cái, nhìn thấy không ai chú ý mới gắp một đũa rau qua chén của Thiên Tỉ, lại chọn hai miếng sườn lớn đưa qua chi Thiên Tỉ.

Muốn cho tiểu tham ăn Nương Nguyên chia sẻ thịt trong chén của mình thật là khó có được, Thiên Tỉ cảm thấy không uổng công mình sủng Vương Nguyên.

Thiên Tỉ đem miếng thịt gắp bỏ lại chén Vương Nguyên, lại gắp thêm vài miếng đưa qua “Cậu ăn đi, tớ thích ăn rau, ăn không hết nhiều thịt như vậy.”

“A? Tiểu Thiên Thiên cậu thật sự muốn ăn chay a? Tớ còn tưởng rằng……” Vương Nguyên ánh mắt mơ hồ, không nói tiếp.

“Còn tưởng rằng cái gì?” Thiên Tỉ bắt lấy trọng điểm tiếp tục dò hỏi

“A……Không không có gì.” Vương Nguyên cười pha trò.

Thiên Tỉ cũng không hỏi nữa, nhanh chóng ăn xong cơm, tiếp tục nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên ăn.

Tầm mắt từ đôi tai hơi đỏ của Vương Nguyên đến đôi môi đang đóng mở theo cổ nhìn thoáng qua xương quai xanh.

Thiên Tỉ nói mình theo chủ nghĩa ăn chay là giả, cậu chỉ là theo thói quen đem nhường cho Vương Nguyên đồ ăn mà cậu ấy thích, Vương Nguyên thích ăn thịt, cho nên cậu nói dối rằng mình thích ăn chay.

Kỳ thật cậu cũng theo chủ nghĩa ăn thịt, đối với Vương Nguyên, cậu so với ai khác đều khát cầu nhục dục, tầm mắt luôn là bồi hồi ở trên người Vương Nguyên, môi, cổ, xương quai xanh, eo, hai chân thon dàu thậm chí là……

Ngay cả khi nhìn bàn tay thon dài của cậu ấy lướt trên phím đàn đen trắng, cậu cũng có xúc động muốn ăn Vương Nguyên.

Bất quá cậu che dấu vô cùng tốt.

Có lẽ cũng không có che dấu thực tốt, ít nhất tiểu đội trưởng nhìn ra được…… Cho nên mỗi lần chia phòng đều sẽ tránh cho cậu cùng Vương Nguyên ở một phòng, Thiên Tỉ cũng không có tin tưởng chính mình có thể khống chế được khi ở riêng cùng một phòng với Vương Nguyên.

……

Vương Nguyên gần đây cảm thấy rất không vui, Thiên Tỉ về Bắc Kinh thăm em trai đã hai ngày, Vương Nguyên uể oải ỉu xìu mà cầm lấy cơm hộp, tiểu đội trưởng lải nhải đều không phản bác, cả người chính là hiện rõ ba chữ【Vương muối muối 】

Thiên Tỉ về nhà liền thấy không quen, Vương Nguyên nhìn nửa hộp rau xanh trước mặt tự hỏi, rau xanh sao nhiều như vậy? Thịt lại không đủ ăn?

Vương Nguyên hiểu ra, không có Thiên Tỉ cùng cậu chia sẻ rau chia sẻ thịt.

Đều đã thành thói quen, lập tức thay đổi làm Vương Nguyên thập phần buồn bực, cậu muốn nhanh chóng nhìn thấy Thiên Tỉ, thực bực bội...

Buổi tối cậu dứt khoát một mình ngủ ở công ty, một mìng ngồi trên giường chơi game trên ipad.

Di động đổ chuông, là Thiên Tỉ gửi Wechat, lập tức mở ra xem.

Là voice chat

『 Vương Nguyên Nhi, cậu đang ở đâu? 』 giọng nói trầm ấm khiến Vương Nguyên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

『 a…… Tớ ở công ty a 』

Đợi hai phút Vương Nguyên mới nhận được tin trả lời của Thiên Tỉ 『…… Ở công ty? 』

Vương Nguyên nghe Thiên Tỉ bên kia có tạp âm 『 tiểu Thiên Thiên, cậu đang làm gì? Trên xe taxi sao? 』

『 Ừm, muốn đi siêu thị mua bỉm cho Nam Nam 』

『 ha ha ha, cậy thật đúng là vũ trụ đệ nhất đệ khống 』

……………

Không biết nói chuyện bao lâu, Thiên Tỉ đột nhiên nói『 ai Vương Nguyên, cậu đã khóa cửa chưa? 』

『 A?…… Hình như khóa rồi……』 Vương Nguyên sửng sốt, cậu nhớ hình như đã khóa rồi, nhưng bị Thiên Tỉ hỏi như vậy, cậu lại không xác định.

『 Cậu mơ hồ như vậy, khẳng định lại đã quên khóa cửa 』

『 Tớ nào có…… Tớ đi xem 』

『 Ừm, tớ chờ cậu 』

Vương Nguyên đi ra ngoài, bên ngoài không bật đèn, rốt cuộc cậu là có chút sợ cái gì gì đó.

Vương Nguyên đột nhiên hối hận, tự nhiên muốn một mình ở lại công ty, hoặc là tiểu Mã ca nói có muốn anh ấy ở lại cùng hay không lẽ ra không nên từ chối, tốt xấu cũng có người ở cùng a.

Lấy điện thoại ra muốn cùng Thiên Tỉ tâm sự lấy thêm can đảm, đột nhiên thấy ngoài cửa có bóng người, Vương Nguyên phản ứng đầu tiên là muốn xoay người bỏ chạy, nhưng chờ thấy rõ người ngoài cửa, lập tức liền chạy tới, dùng sức ôm lấy đối phương, “Tiểu Thiên Thiên, cậu sao lại ở đây!”

“Nhớ cậu a.” Trong bóng đêm lời nói của Thiên Tỉ càng thêm rõ ràng.

“Tớ cũng nhớ cậu” Vương Nguyên một giây kia khi nhìn thấy Thiên Tỉ cái gì cũng đều mặc kệ.

“Nhớ bao nhiêu??” Thiên Tỉ nhắc lại lời Vương Nguyên từng hỏi cậu.

“Rất nhớ!”

“Rất nhớ là bao nhiêu?”

“Vô cùng cùng nhớ!” Nói xong hai người nhìn nhau cười, chỉ là đối diện nhau, liền đã hiểu ý tứ của đối phương.

Thiên Tỉ khôi phục bản năng của kẻ ăn thịt, hai người nằm trên giường đơn trong phòng ngủ, Thiên Tỉ ôm Vương Nguyên nhấm nháp đôi môi mà mình đã mong ước từ lâu, nếm xong một chút vị thịt, liền cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Thiên Tỉ nghĩ, ăn một bữa thịt lớn khiến cậu thỏa mãn cũng chỉ là vấn đề thời gian…

Muốn nắm được trái tim cậu ấy trước phải nắm được dạ dày, cậu không thể vào bếp nấu ăn, vậy dùng những thói quen nhỏ nhất, tiến vào tiểu thế giới của cậu ấy……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top