Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#62 [Edit TN] Tôi là TFPhone của bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc : 【千源】似水年华

Tác giả : 无奈小君子@lofter

Trans : QT

Edit : Bông

_________

Cuộc đời rất khó gặp được nhau, tôi không muốn làm một người khách qua đường trong cuộc đời cậu.

--J&R

"Vương Tuấn Khải"

Vương Tuấn Khải nghe thấy thanh âm quen thuộc mà xa lạ, có chút khó có thể tin, quay đầu liền thấy người đã biến mất mấy tháng bỗng xuất hiện trước mặt, ôn nhuận tươi cười, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, còn có khí chất từ khi sinh ra đã có.

Nửa ngày sau Vương Tuấn Khải mới lộ ra răng nanh, tựa như bạn bè nhiều năm mới gặp lại nhẹ nhàng mà lên tiếng, "Đã lâu không gặp."

Trong một chuyến du lịch tình cờ gặp được hai người bạn tốt, tuy rằng đối với ký ức mười sáu năm trước, thời gian này cùng bọn họ ở bên nhau không đáng là bao, nhưng bọn họ lại có thể trở thành người bạn thân thiết thấu hiểu anh.

Vương Nguyên gật gật đầu rồi mỉm cười, "Đã lâu không gặp. Chuyện của em chắc anh cũng đã biết. Em tới để từ biệt anh, em thật sự phải đi rồi."

Vương Tuấn Khải còn ở trong niềm vui gặp lại, nghe nói như thế theo bản năng hỏi, "Đi? Em muốn đi đâu?."

Sóng biển đập bờ cát, từng cơn từng cơn, vỏ sò bị cuốn vào biển rộng lại bị đuổi về bãi cát, thoạt nhìn tĩnh mịch mà cô độc. Thật giống như không lâu lúc trước anh còn cùng người kia ở trên mặt cát lưu lại dấu chân, cũng giống như những vỏ sò đó, bị sóng biển vô tình mà hủy diệt, mà bọn họ tay trong tay lại bám riết không buông.

Vỏ sò một lần lại một lần đột nhiên bị sóng biển đưa lên bờ, bất quá lúc này đây vỏ sò không bao giờ lo lắng bị mang về đáy biển. Nhưng Vương Nguyên lại ở trong lòng tự giễu, hai mắt có thể thấy vỏ sò thoắt ẩn thoắt hiện trên bãi biển, lại không thấy được người mà mình muốn gặp.

Cho Vương Tuấn Khải biết đáp án từ sâu trong đáy lòng mình: "Có một người đã đợi em rất lâu, em muốn đi tìm cậu ấy."

-------------------------------------------------

Ngồi ở sơn động quen thuộc, bên người đống lửa vẫn cháy sáng, vuốt tảng đá lúc trước mà cậu ấy nằm, giống như phía trên vẫn còn lưu lại độ ấm của cậu ấy. Lại một lần nữa trở lại nơi này, vẫn như cũ không có đom đóm, nhưng lại không cần cậu hao hết tâm tư biến ra đom đóm. Đi hết những nơi lúc trước từng đi qua, nhưng bãi biển chỉ còn lại dấu chim hải âu, hương thơm đùi gà đã từng cùng nhau ăn giống như cũng đã theo gió phiêu tán, tớ nghĩ nguyên nhân là bởi vì không có cậu ở đây.

Mở ra ứng dụng bản đồ tìm tòi "Dịch Dương Thiên Tỉ", tìm kết quả từ 1 đến 210, lại không có một cái có thể tìm được cậu.

Tớ nên đi nơi nào tìm cậu đây, Dịch Dương Thiên Tỉ.

Một lần hao hết tinh lực của bản thân chỉ hy vọng có thể vì đoạn hành trình này của cậu lưu lại chút dấu vết, lại lần nữa tỉnh lại đã hơn mấy tháng. Trong khoảng thời gian này ngẫu nhiên nhận được tin tức của cậu, tuy rằng cũng không phải là gửi cho tớ, nhưng là mỗi lần cậu nhắc đến tớ cũng là làm tớ vui sướng không thôi. Nhưng càng ngày càng ít tin tức, càng ngày càng ít nói chuyện, còn có cảm xúc càng ngày càng ít đi, dần dần khiến tớ hiểu ra lời bài hát đã vô tình nghe trong quán trà "Em vẫn luôn cho rằng buồn nhất là khi anh rời xa em, nhưng thật ra điều làm em khổ sở nhất là anh không vui vẻ".

Thấy không, một cái máy như tớ cư nhiên cũng có cảm giác, là cảm giác đau lòng.

Tớ biết cậu đi tới càng nhiều nơi để tìm thơ cùng phương xa, nhưng mà thời gian trôi đi, tớ lại sợ hãi mình trở thành quá khứ không chút hấp dẫn nào trong cuộc hành trình của cậu.

Có phải bởi vì cậu không hề để tâm nên mới quên mất tớ. Như vậy nếu có thể quay lại như ban đầu là có thể theo lòng mình, đi tìm cậu? Về cái đáp án này tớ quyết định giao cho cậu.

---------------------------------------------------

Bốn tháng 17 ngày sau khi Vương Nguyên Nhi biến mất, từ thành phố A, bây giờ tới thành phố này, trong không khí ẩm ướt, đến gió cũng mang theo hơi nước.

Vẫn luôn lưu lạc giống như khi tớ gặp được cậu, vừa lúc tìm được phương hướng cho bản thân, cậu lại không chút lưu tình xoay người rời đi. Cho nên tớ không thể không trở lại giống như trước kia - khi chưa gặp cậu, một chuyến đi kết thúc chỉ là vì chuyến đi tiếp theo đã đến, chưa từng có tìm được cái mà tớ gọi là "Thơ cùng phương xa".

Có phải Vương Nguyên Nhi cậu chỉ đem khoảng thời gian chúng ta ở cùng nhau trở thành ngẫu nhiên gặp được hay không, như vậy vì sao tớ lại đối với người ngẫu nhiên gặp được nhớ mãi không quên. Ngẫu nhiên cùng Vương Tuấn Khải liên lạc, thật cẩn thận hỏi thăm lại vẫn không có tin tức của cậu. Chỉ có thể mang đàn ghi-ta trên lưng tiếp tục xuất phát, nói không chừng tớ và cậu sẽ lại ngẫu nhiên gặp được.

Chính là ôm một tia hy vọng như vậy, tiếp tục đi về phía trước, lừa mình dối người cho rằng thứ mà bản thân tìm kiếm vẫn là thơ cùng phương xa, lại rốt cuộc không có biện pháp để tâm đến, bởi vì tâm đã ném lại ở chỗ cái người đột nhiên biến mất kia.

Trằn trọc thật lâu vẫn là quyết định đi lại những nơi từng đi qua, tìm tìm kiếm kiếm lại vẫn không nhìn ra nơi này có một tia dấu vết của Vương Nguyên Nhi cậu.

Đầy cõi lòng là thất vọng gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải, hy vọng sẽ nhận được sự khích lệ của anh. Lại nhận được tin anh đã gặp Vương Nguyên Nhi, nhưng Vương Nguyên Nhi lúc này lại thật sự rời đi rồi, muốn đi tìm người đã chờ mình thật lâu.

Vương Nguyên Nhi, tớ cũng chờ cậu thật lâu, cho nên người cậu muốn tìm kia có phải tớ hay không?

Dịch Dương Thiên Tỉ một lần nữa bước lên đoàn tàu đi thành phố A, không biết vì cái gì đáy lòng có giong nói bảo mình hãy làm như vậy, bằng không làm sao tìm được nơi bắt đầu. Chỉ không biết là cơ duyên hay là sự an bài của định mệnh, hai lần mua được cùng một toa tàu và số ghế, ngoài thời gian giống như tất cả đều như lúc ban đầu.

Thật cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn đến cái cái bóng dáng kia có chút không xác định. Từng bước một tới gần, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu ấy còn không kịp buông ghi-ta xuống, liền nghe thấy một tiếng "A".

Nhìn khóe miệng cậu ấy mang theo ý cười, biết rõ là kỹ thuật diễn vụng về nhưng cũng không muốn vạch trần, nguyện ý cùng cậu ấy diễn.

"Thực xin lỗi, có phải chọc vào mắt cậu rồi hay không?"

"Không có việc gì không có việc gì......"

"Tớ là Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu tên gì?"

"Tớ là Vương Nguyên"

Kỳ thật cái gọi là thơ cùng phương xa chỉ là khi hai người gặp lại có thể hiểu ý mà cười, một ánh mắt liền có thể tâm ý tương thông, sau đó cùng nhau lên kế hoạch tiếp theo cho hành trình.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn người đối diện, nhẹ nhàng vươn tay, dùng hết sự ôn nhu mà đời này mình sở hữu, "Vương Nguyên Nhi, cậu nguyện ý cùng tớ lưu lạc không?"

"Gió ở đâu, cây bồ công anh liền ở đó.

Phi điểu ở đâu, cá liền ở đó

Cậu ở đâu, tớ liền ở đó"

Tay để vào lòng bàn tay của Dịch Dương Thiên Tỉ, đây là đáp án Vương Nguyên nói cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

Loáng thoáng còn có thể nghe được bọn họ nói chuyện.

"Thiên Tỉ, có phải cậu cũng đi đến rừng cỏ bốn lá hay không?"

"Đúng vậy, nghe ý này, cậu cũng đi sao. Cậu đi lúc nào?"

"Cậu nói trước đi, cậu đi lúc nào."

"Tớ sao, 20/5"

"A, vậy sao, tớ là 21/5."

"Ha ha"

"Thiên Tỉ, cậu đem điện thoại của cậu đưa cho Vương Tuấn Khải đi."

"Vì sao?"

"Bởi vì cậu có tớ rồi a."

"......"

Không hẹn mà gặp chỉ là do tôi đã lên kế hoạch từ lâu. - Vương Nguyên

Cảm ơn cậu đã thành toàn cho sự không hẹn mà gặp mà tớ đã chờ đợi từ lâu. -- Dịch Dương Thiên Tỉ

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top