Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#65 [Edit TN][2Shot] Hồ Kỳ Sơn kì ngộ kí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc : 狐岐山奇遇记

Tác giả : 二鸽鸽鸽鸽@lofter

Trans : QT

Edit : Bông

____________

Trương Tiểu Phàm trộm cầm cuốn sách của Lâm Kinh Vũ, hắn đặt ở trên tay ước lượng một chút, trong miệng khinh thường, “Giỏi lắm Lâm Kinh Vũ! Thứ tốt đều giấu không cho ta biết, Trương Tiểu Phàm ta dễ lừa vậy sao!”

Lâm Kinh Vũ lần trước đi chợ, cũng không biết mua cái gì, sau khi trở về liền thần thần bí bí trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, Trương Tiểu Phàm liền ở cửa chê cười hắn rất giống một khuê nữ, thiếu niên ngày thường nhất định phải cùng hắn cãi vài câu, lại không nói một tiếng, Trương Tiểu Phàm trong lòng thấy kỳ quái, đi chợ trở về như bị bắt mất hồn a, chẳng lẽ mua được bảo bối gì? Trương Tiểu Phàm hắn là người nào, là thanh mai trúc mã của Lâm Kinh Vũ, chưa bao giờ chịu vắng vẻ như vậy, trong lòng không phục, liền đem Lâm Kinh Vũ lừa đi ra ngoài, sau đó vào phòng hắn coi một chút gia hỏa này rốt cuộc giấu bảo bối gì, kết quả tìm tới tìm lui liền thấy cuốn sách nhyw vậy, Trương Tiểu Phàm đem quyển sách này bỏ vào túi, lên núi đốn củi cũng không đi nữa, một hơi chạy ra khỏi thôn, chạy hướng đỉnh núi Tây Nam.

Hắn chạy ước chừng một canh giờ, đi không thể xa thêm nữa, Trương Tiểu Phàm sợ còn đi nữa, liền gặp yêu quái ăn thịt người, Trương Tiểu Phàm nhìn nhìn tay chân mình, còn chưa đủ cho yêu quái nhét kẽ răng.

Hắn không đi tiếp, chọn một tảng đá ngồi xuống, mở cuốn sách ra, đọc sơ một lượt, bên trong hơn phân nửa là nói về yêu quái trên núi, một đám nhe răng trợn mắt tướng mạo xấu xí, Trương Tiểu Phàm đọc mà chau mày, trong lòng bồn chồn, còn may Trương Tiểu Phàm ta đầu thai làm người, nếu trên đầu mọc hai cái sừng, thật xấu không đỡ nổi.

Trương Tiểu Phàm nhìn trang đầu tiên, có một đoạn.

Phía Bắc ba mươi dặm có một ngọn núi, trong núi có yêu tinh, tuyệt sắc khuynh thành, dung mạo diễm lệ, thiện hoặc nhân tình, nhảy múa ca hát, mê hoặc lòng người, toàn thân tuyết trắng, có chín đuôi, âm uyển động lòng người, nơi đó gọi là Thanh Khâu.

Trương Tiểu Phàm nỗ lực lý giải nửa ngày, bằng vào mấy chữ đơn giản nà hắn học được, nhưng xem như hiểu trong sách nói chính là hồ ly tinh trong núi, cũng có người gọi chúng là Hồ tiên, lớn lên xinh đẹp khuynh thành, chính là không có gì chứng thực, Trương Tiểu Phàm thật sự không nghĩ ra những người bị hồ ly tinh mê hoặc kia, trong đầu họ đều là rơm rạ sao, ca hát nhảy múa, Trương Tiểu Phàm hắn cũng làm được a.

Trương Tiểu Phàm trong lòng tức giận bất bình, đang chuẩn bị dùng bút sửa vài chữ, liền nghe thấy phía trước có giọng nói vang lên, thanh âm ôn ôn nhu nhu, giống một cây trúc sinh trưởng ở trong núi sâu, gió thổi qua xôn xao vang lên, người nọ nói, “Này, ngươi xem sách gì?”

Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên cũng tầm tuổi mình, một thân y phục tuyết trắng, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nhà giàu, khi nói chuyện với hắn còn không mang theo kính ngữ, Trương Tiểu Phàm trời sinh đã ghét công tử có tiền, liền trả lời, "Liên quan gì đến ngươi?”

Thiếu niên kia sửng sốt, “Ta chỉ hỏi một chút, thấy người nhìn một trang sách lâu như vậy, không phải là ngươi không biết chữ chứ?”

Trương Tiểu Phàm bị chọc trúng tâm sự, mặt đỏ lên, phản bác nói, “Cũng không liên quan đến ngươi!” Hắn quyết định tìm một nơi an tĩnh khác để đọc sách, kết quả tiểu công tử áo trắng kia nóng nảy, lại kêu hắn.

“Này! Ta có mang theo đường, ngươi ăn không?”

Tiểu công tử không nhiều hy vọng Trương Tiểu Phàm sẽ để ý đến hắn, kết quả Trương Tiểu Phàm lại đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại có chút mất tự nhiên hỏi, “Cái, cái gì đường a?” Hắn xụ mặt, một bộ thập phần có cốt khí ta đây không có hứng thú với đường.

Tiểu công tử vụng về móc ra mấy viên đường, “Đây!” Hắn duỗi tay, đem đường đặt ở lòng bàn tay đưa cho Trương Tiểu Phàm, “Ta vốn dĩ mang cho đệ đệ của ta ăn, bất quá hiện tại cho ngươi ăn.”

Trương Tiểu Phàm bán tín bán nghi nhận lấy, ăn hai viên, trong miệng lẩm bẩm không có độc chứ, kết quả đường này ăn vào ngon đến tận xương tủy, vừa thơm vừa ngọt, Trương Tiểu Phàm miễn cưỡng dùng cường đại ý chí khắc chế chính mình, để lại hai viên cho Lâm Kinh Vũ, hiện tại hắn ăn đường của người kia, nói chuyện đều mềm không ít, Trương Tiểu Phàm mở miệng, “Vô duyên vô cớ mời ta ăn đường, ngươi có phải có mục đích gì hay không, nói!”

Tiểu công tử kéo kéo góc áo, “Ngươi ăn đường của ta, đến giúp ta một chút!”

Trương Tiểu Phàm xưa nay luôn nhiệt tình, huống hồ hiện tại còn bị người kia hối lộ, vì thế trực tiếp hỏi hắn, “Muốn giúp cái gì, ngươi nói đi, Trương Tiểu Phàm ta nhất định đạo nghĩa không thể chối từ!”

Tiểu công tử nhấp miệng cười, khóe miệng có má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, hắn xoay người, đối Trương Tiểu Phàm nói, “Sau lưng ta bị cắm một thanh đao, phía trên có lá bùa, ta không nhổ ra được, ngươi giúp ta rút ra.”

Hắn nói thật bình tĩnh, phảng phất như không phải trên lưng cắm thanh đao, nói nhẹ nhàng tựa như hỏi ngươi hôm nay sáng chưa, Trương Tiểu Phàm cả người đều lâm vào khiếp sợ, hắn bày một cái biểu tình mẹ kiếp, gian nan đi tới sau lưng tiểu công tử, vừa thấy thật đúng là có cắm một thanh đao, toàn bộ cắm vào trong thân thể, chỉ lộ ra một cán đao.

Trương Tiểu Phàm khó xử nuốt nuốt nước miếng, “Trên người của ngươi có tiền không?”

Tiểu công tử hả một tiếng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói, “A, có tiền a, bất quá đại phu cũng không dám rút ra, có tiền cũng vô dụng……”

Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai tiểu công tử, “Không, ta nói tiền của ngươi có thể dùng để mua một cái quan tài, khả năng hiện tại vẫn còn kịp.”

Tiểu công tử nói ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, hắn thúc giục Trương Tiểu Phàm mau cho rút thanh đao ra, Trương Tiểu Phàm rất dễ làm quen, hắn cùng đối phương tuổi xấp xỉ, tự nhiên nhanh chóng quen thân, Trương Tiểu Phàm nói, “Tiểu Bạch, ngươi ngồi xuống!”

Tiểu công tử sửng sốt một chút, “Tiểu Bạch là thứ gì?”

Trương Tiểu Phàm ấn hắn ngồi xuống, dùng tay so đo, trong lòng nhanh chóng tính toán từ góc độ nào rút ra có thể làm Tiểu Bạch sống lâu một chút, ít nhất trong ba phút không thể chết bất đắc kỳ tử, có thể duy trì tìm đến lang trung trong thôn, “Tiểu Bạch chính là ngươi, ngươi xem ngươi mặc toàn thân màu trắng, cô nương xinh đẹp nhất thôn của chúng ta cũng thích mặc như vây.”

Tiểu công tử vừa nghe liền không vui, “Ta không phải cô nương,cô nương. Nhà ngươi trên lưng cắm thanh đao còn có thể tung tăng nhảy nhót a!”

Trương Tiểu Phàm tấm tắc hai tiếng, nói ngươi cũng biết trên lưng ngươi cắm thanh đao a, hắn cảm khái một câu, “Tiểu Bạch Liên, ngươi nói xem ai lại hận ngươi tới như vậy, đâm vào lưng ngươi một cây đao lớn như vậy, nhưng ngươi cũng thật phi thường a, hiện tại chưa chết, còn có thể móc hai viên đường cho ta ăn.” Trương Tiểu Phàm cảm thấy thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, “Tiểu tử không tồi, cố lên, tương lai nhất định có thể tạo nên sự nghiệp.” Hắn lại tò mò hỏi một câu, “Ngươi làm thế nào, đến bây giờ còn chưa chết?"

Tiểu công tử nghe xong thập phần đắc ý, thong thả ung dung nói, vẫy vẫy tay, “Ta có bí quyết.”

Trương Tiểu Phàm cầm chuôi đao, “Bí quyết gì a?”

Tiểu công tử thần bí nói, “Duy trì hô hấp, không được tắt thở.”

Trương Tiểu Phàm dở khóc dở cười, trong tay âm thầm phát lực, “Vậy ngươi duy trì hô hấp a!” Hắn dùng một chút lực, thanh đao rút ra, đột nhiên cuồng phong gào thét, Trương Tiểu Phàm tâm ám đạo một câu không tốt!

Hắn sớm đoán ra tiểu công tử trước mặt này không phải người, nhất định là yêu tinh trong núi, nhưng Trương Tiểu Phàm cảm thấy yêu tinh này không đáng sợ như trong sách viết, bộ dáng hắn tuấn lãng ngoan ngoãn, biết nói chuyện, mời hắn ăn đường, nghĩ cũng không phải yêu tinh có ý xấu gì, vì thế Trương Tiểu Phàm mềm lòng! Kết quả đao vừa rút ra trời đất đều thay đổi, Trương Tiểu Phàm mới biết chính mình lúc này nhưng xem như gặp đại họa! Tiểu công tử hiện tại nhìn ngoan ngoãn lanh lợi, không chừng hai giây nữa liền biến thành lưng hùm vai gấu xấu xí đáng sợ!

Hiển nhiên không trung càng ngày càng u tối, cuồng phong cuốn cát bụi cùng đất đá hình thành một lốc xoáy, vạt áo Trương Tiểu Phàm bị cuốn lên lung tung bay múa, tiểu công tử kia cúi đầu thấy không rõ biểu tình trên mặt, đứng ở trung tâm lốc xoáy, xung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết làm người ta đinh tai nhức óc! Trương Tiểu Phàm trong lòng nghĩ xong đời xong đời rồi!

Tiểu công tử tiến về phía trước một bước, Trương Tiểu Phàm hô to mạng ta xong rồi! Kết quả đột nhiên cuồng phong chợt ngừng lại, trên đầu tiểu công tử mọc ra hai lỗ tai lông xù xù trắng muốt, hắn ngẩng đầu, Trương Tiểu Phàm nghẹn giọng chuẩn bị hô lên ‘ a a a a a a a a a ’ kết quả im bặt, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm tiểu công tử, trên trán của tiểu công tử xuất hiện phù văn màu đỏ, Trương Tiểu Phàm mở miệng, “Ngươi là yêu tinh gì a?”

Tiểu công tử trả lời, “Ta là hồ ly ở Hồ Kỳ Sơn, ngươi đã cứu ta, ngươi là của ân nhân của ta.”

Trương Tiểu Phàm hả một tiếng, “Vậy lỗ tai của ngươi có thể cho ta sờ sờ không, lần đầu tiên ta thấy yêu tinh.”

Tiểu công tử thực khó xử, “Lỗ tai không được, nhưng mà đuôi có thể cho ngươi sờ sờ.”

Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng thở ra, “Vừa rồi ra cho rằng ngươi muốn ăn ta.”

Tiểu công tử xua tay, “Ta không ăn thịt người, hơn nữa ngươi đã cứu ta, ta phải tri ân báo đáp.”

Trương Tiểu Phàm trong lòng nghĩ đây vẫn là yêu tinh hiểu lễ phép, hắn nghiêng đầu sờ sờ cái đuôi của tiểu công tử, “Đuôi của người bán bao nhiêu tiền a?”

Tiểu công tử đang kiểm tra vết thương phía sau lưng, “Ta không bán đuôi.”

Trương Tiểu Phàm cười hắc hắc, “Ta nghe nói hồ ly các ngươi đều có chín cái đuôi, thiếu một cái sẽ không sao chứ."

Tiểu công tử nói không được, cắt đuôi sẽ rất đau, hắn cùng Trương Tiểu Phàm nói, “Ngươi nếu là muốn ngân lượng, ta có thể cho ngươi.”

Trương Tiểu Phàm nói ta muốn ngân lượng làm gì, tròng mắt hắn quay tròn một hồi, một chủ ý liền nảy ra, “Nếu không ngươi cùng ta về thôn đi, ngươi chơi với ta mấy ngày, nhưng mà ngươi không thể để lộ đuôi và lỗ tai ra!”

Trương Tiểu Phàm nghĩ, ta cư nhiên quen biết một yêu tinh! Là người đầu tiên trong thôn a! Quả thực lợi hại! Hắn cư nhiên quen biết một yêu tinh, chỉ có thần tiên trên núi mới có thể nhìn thấy yêu tinh a! Đi tìm Lâm Kinh Vũ để khoe, hắn sẽ hâm mộ đến tròng mắt đều rơi xuống.

Tiểu công tử nghĩ nghĩ, “Cũng được, ta có thể ở cùng ngươi cả đời, tuổi thọ của ta và các người khác nhau, ta có thể sống rất lâu.”

Trương Tiểu Phàm cảm thấy mình kiếm được món hời, hắn ôm lấy vai tiểu công tử, “Này, nói xem! Ngươi tên là gì?”

Tiểu công tử chậm rì rì lên tiếng, “Ta tên Tiểu Thất.”

Trương Tiểu Phàm ôm vai của hắn, rất có tư thế của ca ca tốt, “Ta là Tiểu Phàm!”

Tiểu công tử trầm mặc trong chốc lát, Trương Tiểu Phàm lại bắt đầu nói về lịch sử huy hoàng của mình ở trong thôn, hắn vừa đi vừa nói, bất tri bất giác liền đi tới cửa thôn, Trương Tiểu Phàm dõng dạc “Ta cầm đầu trong thôn! Là đại ca, có hiểu không, tiểu hài tử thấy ta đều kính sợ ba phần, ngươi đi theo nhất ca ta, trong thôn liền không ai dám đắc tội ngươi ——”

Trương Tiểu Phàm còn chưa nói xong, liền gặp phải Lâm Kinh Vũ, Lâm Kinh Vũ năm nay mười sáu tuổi, thoạt nhìn anh tuấn phi phàm, Trương Tiểu Phàm thấp hơn hắn nửa cái đầu, trời sinh có khuôn mặt trắng trẻo, hiện vẻ non nớt, Lâm Kinh Vũ vừa thấy là Trương Tiểu Phàm, giận sôi máu, “Trương Tiểu Phàm! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Trương Tiểu Phàm đang muốn chạy trốn, Lâm Kinh Vũ liền túm được cổ hắn, “Ngươi còn muốn chạy? Được lắm Trương Tiểu Phàm, ngươi đem sách của ta đi đâu?"

Trương Tiểu Phàm vừa thấy Lâm Kinh Vũ nổi giận, vội vàng xin khoan dung, “Ca, ta sai rồi, ta hiện tại liền rả cho ngươi……”

Lâm Kinh Vũ hừ một tiếng, làm bộ phải đánh Trương Tiểu Phàm, nói là đánh vậy thôi, nhiều lắm cũng là lăn hai vòng trên mặt đất, hắn cùng Trương Tiểu Phàm mặc chung một cái quần mà lớn lên, Trương Tiểu Phàm như là đệ đệ của hắn, so với huynh đệ ruột thịt còn thân hơn, hắn thật không nỡ đánh, nhưng mà rất giỏi bắt nạt, Lâm Kinh Vũ bắt lấy má phải của Trương Tiểu Phàm, nắm vào mềm mềm thật giống kẹo bông gòn, miệng nhịn không được cười ha ha, hai cái răng nanh lấp lánh sáng lên.

Tiểu Thất nhìn Trương Tiểu Phàm, hắn giống một bảo bảo đang tò mò, “Tiểu Phàm, ngươi không phải là đại ca trong thôn sao?”

Trương Tiểu Phàm da mặt mỏng, đỏ mặt một chút, sau đó lập tức khôi phục lại, Lâm Kinh Vũ lúc này mới chú ý tới bên cạnh Trương Tiểu Phàm còn có tiểu công tử đẹp như thần tiên, một thân bạch y, vừa thấy chính là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, hắn nghiêng đầu ghé sát vào tai Trương Tiểu Phàm lén lút hỏi, "Ngươi ở đâu quen biết giai cấp địch nhân này?"

Trương Tiểu Phàm lập tức bám vào vai Tiểu Thất, giới thiệu với Lâm Kinh Vũ, “Đây là bạn tốt Tiểu Thất của ta! Từ Hồ Kỳ Sơn tới!”

Lâm Kinh Vũ chưa hiểu.

Trương Tiểu Phàm nhanh mồm dẻo miệng, "Sau này Tiểu Thất sẽ đi theo ta chơi!”

Lâm Kinh Vũ nhỏ giọng nói, “Ngươi mang người lạ vào thôn, thôn trưởng biết, sẽ bị phạt lao động.”

Trương Tiểu Phàm không cho là đúng, “Tiểu Thất ở đây vài ngày, sẽ không để thôn trưởng biết, ngươi yên tâm, ở nhà ta, không phiền toái đến ngươi!”

Vì thế Tiểu Thất liền ở nhà Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm là tên trời sinh thích lảm nhảm, hắn tựa hồ bị thần kinh quấn lấy Tiểu Thất, hỏi ngươi không thay quần áo sẽ không bẩn a? Hồ ly các ngươi ăn gà sao? Nghe nói ngươi có đệ đệ, vậy cả nhà ngươi đều là hồ ly sao? Hồ Kỳ Sơn có bao nhiêu hồ ly nha? Ngoài hồ ly còn có yêu quái khác sao? Ngươi có bạn hồ ly khác sao? Ngươi có thể ca hát hay không? Nghe nói hồ ly các ngươi hát rất hay, ngươi hát một đoạn cho ta nghe đi? Ngươi biết nhảy múa không?

Tiểu Thất cũng không có không kiên nhẫn, chính là thích nói chuyện, có đôi khi trả lời hai câu, có đôi khi lại buồn không nói lời nào.

Trương Tiểu Phàm vì thế liền dẫn hắn leo cây nhặt trứng chim, xuống sông bắt cá, đi trộm trứng gà ăn, đi lên núi đốn củi hái quả dại, bẫy thỏ nướng ăn, Tiểu Thất chơi vui vẻ vô cùng, hắn từ nhỏ an tĩnh, suốt ngày chỉ cùng cùng đệ đệ chơi, cũng hiếm khi có bạn cùng lứa tuổi chơi cùng, nhưng chưa gặp ai giống Trương Tiểu Phàm như vậy.

Trừ lần đó ra Trương Tiểu Phàm còn thích nhất hỏi hắn có nhảy múa hay không, hắn tương đối chấp niệm với chuyện này, một ngày phải hỏi mấy lần.

“Tiểu Bạch, ngươi biết nhảy múa không?”

“Trương Tiểu Ohàm, đừng tùy tiện đặt biệt danh cho ta, ta có tên.”

“Vậy ngươi biết nhảy múa không?”

“Ngươi một ngày muốn hỏi mấy lần?”

“Ta tò mò a, trong sách nói nữ hồ ly lớn lên quốc sắc thiên hương, giỏi ca múa, một vũ khuynh thành, ta liền muốn hỏi một chút nam hồ ly có thể như vậy không!”

“Ta không nhảy múa.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Trương Tiểu Phàm nhận được câu trả lời vẫn không từ bỏ, lâu lâu lại xác định một chút, ngươi thật sự không nhảy múa sao? Ngươi có thể nhảy múa hay không?

Tiểu Thất liền dứt khoát suốt ngày đều đem hai chữ 'sẽ không' treo ở bên miệng, có một lần Trương Tiểu Phàm từ chợ đi về, biểu tình phiền muộn, Tiểu Thất liền hỏi hắn ngươi sao lại không vui, Trương Tiểu Phàm thở dài, “Ngươi biết hôm nay ta đi chợ nghe được gì không?”

Tiểu Thất lắc đầu, Trương Tiểu Phàm lại nói, “Có hai tin, một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào?”

Tiểu Thất nói, “Ta chỉ nghe tốt, không nghe xấu.”

Trương Tiểu Phàm trừng lớn hai mắt, “Tên hồ ly nhà người đúng là không giống người thường a!” Hắn thở dài, “Ta mua ngươi một cái lắc tay, cái của ngươi lúc trước đã bị đứt rồi.”

Trương Tiểu Phàm ý bảo Tiểu Thất vươn tay ra, hắn đi chợ mua một đoạn dây màu đỏ cùng một đoạn màu trắng, là mua ở cửa miếu, nói là lắc tay nhưng là đồ ít tiền, đan không đẹp chút nào, gồ ghề lồi lõm, còn có một chỗ đan sai rồi, có một nút thắt gồ lên rất lớn, Trương Tiểu Phàm dứt khoát đâm lao phải theo lao, đem cái nút thắt kia cuốn vài lần, cho có vẻ giống một hạt châu, lắc tay khá dài, cuốn ba vòng còn thừa, Tiểu Thất đeo cái ắc tay, có chút không biết làm sao.

Trương Tiểu Phàm vỗ vỗ vai của hắn, “Ngươi nếu là cảm động muốn khóc, vai của Phàm ca cho ngươi tựa một lúc.” Nói xong, còn dùng bả vai chạm chạm Tiểu Thất, Tiểu Thất cao hơn hắn một chút, hắn như vậy ngược lại giống làm nũng.

“Ngươi là người đầu tiên tặng quà cho ta, ta thực cảm động.” Tiểu Thất làm biểu tình thực cảm động, thoạt nhìn như là cố ý, Trương Tiểu Phàm tức giận nhào lên đánh loạn xạ một hồi, trên đất lăn náo loạn vài vòng, hai người cuối cùng cũng kiệt sức, Trương Tiểu Phàm quần áo lộn xộn, Tiểu Thất cũng không tốt hơn, từ khi cùng Trương Tiểu Phàm làm bạn, tiên khí cùng khí chất ban đầu đều bị Trương Tiểu Phàm đạp hư rồi, nhảy nhót lung tung giống một đứa trẻ.

Trương Tiểu Phàm mở miệng, “Tiểu Bạch, ta tặng quà cho ngươi, ngươi cũng phải báo đáp a! Lần tới còn phải dùng phép của người biến ra người đi học thay, ta mang ngươi đi bắt cá!”

Tiểu Thất là hồ yêu, thủ thuật che mắt nhiều nhiều đếm không xuể, trong đó có một chiêu la dùng sợi tơ hồng trên tay Tiểu Thất lúc trước, mỗi lần chỉ cần xả hai đoạn, là có thể biến ra hai người sống, giả mạo Trương Tiểu Phàm cùng Tiểu Thất, thay bọn họ đi học, còn hai người bọn họ chuồn ra ngoài đi trèo đèo lội suối chơi đùa, lần nào cũng suôn sẻ, Tiểu Thất ở phương diện này pháp thuật thập phần cao cường, đến bây giờ còn chưa từng bị phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top