Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Việc cần làm


18h30 tại nhà kho phía nam.

"Thưa ngài, toàn bộ tranh đã đến, đích thân tôi cũng đã kiểm tra" Trần Cường cung kính nói.

Lục Vũ Thành che mặt ra hiệu, ngay lập tức tên thân cận của hắn bước đến mang một bức tranh lên cạo bề mặt tranh ra nếm thử.

"Đều là hàng tốt thưa ông chủ"

"Lần này ông làm rất tốt"

"Dạ, cảm ơn ngài, chuyến hàng này giá trị như thế, tôi nằm mơ cũng không dám phân tâm"

"Việc tổ chức đấu giá ngày mai ông làm đến đâu rồi"

"Mọi thứ xong xuôi hết rồi ạ, số tranh đấu giá và tranh chuyển đi đều đã được phân ra, ngài có thể an tâm"

"Được, còn cuốn sổ?"

"Dạ tôi vẫn đang tìm kiếm, mong ngài tha lỗi nhưng gần đây đang có tiến triển tốt. Tôi phát hiện có người đến thăm cô ta, tôi đang điều tra người đó là ai. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào, tôi tuyệt nhiên sẽ thẳng tay dọn sạch đường"

Thời gian gấp rút, Đới Manh lẫn Tôn Nhuế không có cách nào xâm nhập vào bên trong, chỉ có thể ở ngoài quan sát, chẳng nắm được tình hình bên trong. Đợi đến khi bọn chúng rời đi hết chỉ còn vài ba tên canh gác, hai người mới lẻn đột nhập vào nhà kho.

"Là ma tuý, toàn bộ tranh này lớp dưới bột màu đều là ma tuý" Tôn Nhuế nếm thử xong liền quay sang Đới Manh.

Hai người xem tình hình rồi mới đưa ra phương án giải quyết đống matuý này, lắp xong camera nhỏ rồi cũng mau chóng rời đi.

------

Dụ Ngôn vì vết son trên mặt Đới Manh sáng nay mà bực tức không thôi, đi đi lại lại trong phòng độc thoại. Tội cho bệnh nhân hôm nay đến khám phải chứng kiến thêm một khía cạnh mới của bác sĩ Dụ - Dụ công binh không có lấy một nụ cười. Dụ Ngôn nghĩ chắc là nàng cần nói chuyện với Đới Manh thôi, bức bối như thế chết mất, vậy mà ngyên ngày hôm nay cũng chẳng nghe người kia nói gì. Điện thoại không người bắt máy, Dụ Ngôn quyết tâm đứng đợi Đới Manh trở về.

Đới Manh về đến liền bắt gặp Dụ Ngôn ánh mắt như muốn xuyên thủng cô. Cô len lét ngửi thử trên người mình có để lại mùi gì kỳ quái không mới tiến đến Dụ Ngôn. Ai ngờ toàn thể quá trình đều thu vào mắt Dụ Ngôn hết rồi, nàng nhầm tưởng cô đi bar"

"Chị lại đi bar chơi sao?"

"A, Dụ Ngôn, tối hảo. Em chưa ngủ sao?" Đới Manh đánh trống lãng.

"Chị trả lời, sao dạo này chị hay đi bar chơi vậy, sáng nay mới về mà tối nay còn đi nữa" Dụ Ngôn như cô vợ bé tra khảo chồng.

"Chị đi đến chơi với Tôn Nhuế thôi mà, haha" Đới Manh tự dưng thấy thấp thoáng bóng dáng sư tử hiện hình đằng sau Dụ Ngôn nuốt nước bọt đáp.

"Chơi với Tôn Nhuế? chơi mà sáng nay còn nồng nặc mùi nước hoa, còn có cả son môi trên mặt. Chị chơi cũng vui quá đi. Em gọi điện cũng chẳng thèm bắt máy"

"hả" lấy điện thoại ra phát hiện 8 cuộc gọi nhỡ của Dụ Ngôn, Đới Manh hoảng hốt "Tôn Nhuế, là Tôn Nhuế giấu mất điện thoại của chị, xin lỗi em, chị nhất định sẽ xử cái tên này"

"Sao cũng được, tuỳ chị" Nói rồi Dụ Ngôn bỏ vào phòng, Đới Manh lật đật chóng xe xuống chạy theo níu tay Dụ Ngôn.

"Dụ Ngôn, em sao vậy"

"Bỏ ra, chuyện của chị em không quản, chị muốn đi đâu, làm gì với ai tuỳ chị"

"Haha" Đới Manh hiểu rồi, ra là Dụ Ngôn đang ghen "Em ngốc cái gì vậy. Có phải em đang nói vết son trên mặt chị ban sáng đúng không, là do người ta vô tình đụng trúng chị thôi. Em không tin có thể hỏi Tôn Nhuế nha."

"Dạ? Chị nói thật sao?" Dụ Ngôn ánh mắt liền vui vẻ

"Là thật. Huống hồ gì, Dụ Ngôn, chị không phải là người tuỳ tiện mà hôn hít một ai đó đâu" Đới Manh nghiêm túc nhìn Dụ Ngôn.

Gì? Chị ấy nói không có tuỳ tiện hôn một ai? Vậy có nghĩa là việc chị ấy hôn mình, còn để yên cho mình hôn lại....là có cảm giác với mình đi?

"Em biết rồi, chúc chị ngủ ngon" Dụ Ngôn nói xong bỏ chạy vào phòng, tâm trạng vui sướng, chị ấy đã rung động vì nàng rồi sao?

"Nè, em.......Ừ, Ngủ ngon nhé, Dụ Ngôn" Đới Manh bên ngoài cũng mỉm cười lắc đầu với cách hành xử của Dụ Ngôn, lớn rồi mà cứ như con nít vậy.

Đới Manh trở về phòng ngâm mình trong bồn tắm thả lỏng Liệu chuyện giữa mình và Dụ Ngôn sẽ đi đến đâu?

--------

Trần Cường phía này liên lạc không được với con trai mình lên cơn thịnh nộ đập bàn, cái thằng nghịch tử này đi đâu rồi chẳng biết. Chiều tối ngày hôm nay, trước giờ diễn ra buổi đấu giá, Trần Cường đích thân đến kiểm tra số hàng lần nữa, phát hiện có xáo trộn, liền tự mình lấy toàn bộ tranh ra xem lại. Chắc chắn an tâm, hắn mới cho tranh lại vào chổ cũ. Cũng vì hành động này, toàn bộ quá trình đều được ghi hình lại.

-----

"Cậu chuẩn bị sẵn sàng hết chưa, nếu rồi thì đi thôi"

"Hảo, đến chào Lục Vũ Thành thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top