Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

THĂNG HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A, cảm giác rạo rực này cứ kéo dài mãi sao? Nó khiến mình thật khó chịu mà nhưng quả thật có chút thoải mái từ đó truyền ra!"

"Vì lý do gì mà nó lại thật như thế chứ? Đây thật sự chỉ là giấc mơ thôi sao? Không thể nào, nhưng cũng không thể phủ nhận được cái chân thực của nó! Hây a!"

Kinh Tà thân trong hang động, cả y phục giờ đây đang dính sát vào người y, từng giọt mồ hôi cứ chảy ra liên tục khiến không khí xung quanh bốc lên một mùi hôi quanh quẩn. Sắc mặt y đã không còn lại sự đau đớn nữa rồi, thay vào đó lại ẩn hồng hưởng thụ nhưng ngay chân mày lại nhíu nhíu lấy.

Đại trận bỗng gợn sóng một chút, làn sóng gợn ngày càng mạnh và vết nứt đã bắt đầu xuất hiện. Kinh Tà vẫn chưa phát hiện được chuyện này, vết nứt cứ lan dần và "đùng" một phát. Ánh sáng bên ngoài lọt vào, một bóng người đứng ngay cửa động cao lớn tuấn lãng, cái bóng khẽ quay đầu vẫy vẫy tay. 

Ba cái bóng cùng tiến vào hang động, bọn họ đi sang một bên ngồi xuống, một người nam trong đó đứng lên thi triển một loại đồ án phong ấn lại cửa động. Nữ tử thì đang bận rộn chữa thương cho một người nam, cả ba đều mặc Thanh Lam Khống Y!

Nữ tử khẽ thở hắt ra một hơi, tay quệt đi vệt mồ hôi trên trán, nói:

-Thanh Luân không sao nữa rồi, chỉ là tinh huyết tiêu hao khá lớn, chúng ta cần phải tìm loại linh dược nào đó ôn dưỡng lại tinh huyết bị xao động trước sau mới bồi bổ lại lượng tinh huyết đã mất. Chứ tự thân hồi phục lại tinh huyết khá lâu, trong khoảng thời gian đó thực lực Thanh Luân sẽ yếu vô cùng!

Thanh Chí tay thi triển đồ án nhưng tai vẫn nghe vô cùng kỹ càng, nội tâm của hắn tất vẫn còn tức cái tên này nhưng dù sao đồng bọn đã bao nhiêu năm nay, tính tình tên đó hắn hiểu rất rõ. Trong nóng ngoài lạnh, Thanh Chí biết người này nhìn bề ngoài có chút không thích mình nhưng lại lo an toàn cho mình hơn cả bản thân. Thanh Chí bật cười tự giễu.

Một cây Huyết Ngọc Tinh Thảo bỗng xuất hiện trước mặt Lam Ngọc, âm thanh Thanh Chí từ phía xa truyền lại:

-Ngươi dùng gốc linh dược đó giúp cái tên đáng ghét đó đi, ta đi thám hiểm cái hang động này trước, để sau này tiện hành động!

Lam Ngọc khẽ cười, mắt nhìn Huyết Ngọc Tinh Thảo quý giá trong tay rồi lại nhìn Thanh Luân đang hôn mê kế bên, cô khẽ đẩy vai rồi ngồi sụp xuống đất dựa vào vách đá nghỉ ngơi một tí. Bỗng Thanh Luân khẽ cựa người dậy, sắc mặt đen như đít nồi nhìn Lam Ngọc nhưng vẫn nhích đến ngồi bên Lam Ngọc, trầm mặc. Cả hai đều là im lặng, không khí quanh hai người không chút gượng gạo nào cả, đấy như là một thói quen, một viễn cảnh đã được thực hiện rất nhiều lần.

Thanh Chí càng đi sâu vào hang động càng cảm thấy có luồng khí kì quái đang hoành hành trong đây, không gọi là quá mạnh mẽ nhưng chắc chắn là mạnh hơn hắn. Chập chờn khiến hắn không dám quá xác định đây rốt cuộc là người hay thú? Hắn từng bước cẩn thận xâm nhập vào, dùng đôi mắt nhìn vào khoảng tối hun hút phía trước. 

Bỗng ngay một khúc cua Thanh Chí trông thấy đằng trước có luồng ánh sáng nhẹ hắt lên vách đá đối diện...

Tình hình của Nguyên Minh ngày càng không tốt, cả người nóng ran cả lên, mồ hôi chảy đầy đầu, mặt thì ẩn đỏ nguyên buổi với lại cái thứ dưới đó lại đang dựng đứng một cách ngang nhiên. Nhìn quanh quất một hồi không phát hiện thấy Kinh Tà đâu, trận pháp ngoài kia có lẽ là do y dựng lên nhưng chính y thì lại đang ở đâu không ai biết. Đấy là những điều mà Lục Thúc thấy khi bản thân tỉnh dậy.

Hắn thật có chút nóng ruột vô cùng, nếu khả năng cho phép thì hắn sẽ sử dụng Nghịch Thiên Quái Nhãn để lần theo khí tức của Kinh Tà, tìm ra y. Nhưng lần này bị thương quá nặng rồi, xém chút đã tổn hại đến bản nguyên rồi nếu không phải là có...

Mắt Lục Thúc nhìn Nguyên Minh hiện lên tia cảm kích, mọi sự nghi ngờ đều tự động giảm đi quá nửa. Đúng, cú đánh mạnh mẽ nhất của Minh Thần Ám Nhãn Hùng là nhắm vào hắn nhưng chính cậu ta đã dũng cảm dốc cả lượng lớn tinh thần lực tinh khiết của mình ra cản lại thay và bị phản phệ.

Tay hắn khẽ đưa đến bên mặt Nguyên Minh nhưng một kết giới đã chặn lại, hình ảnh hung tợn như ma thần hiện ra bảo vệ lấy Nguyên Minh. Lục Thúc chấn động, đây là phòng ngự mạnh nhất của Kinh Tà! Y sử dụng đến cái này ư? 

Hắn bật cười khổ, y đã quan tâm tất loạn rồi. Nếu làm như thế thì mình thật rất khó khăn giúp đỡ khi Nguyên Minh cần a. Hắn khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt dâng lên tia nghi hoặc lẫn lo lắng. Bị tổn thương đến linh hồn bản nguyên có khả năng cao sẽ rơi vào hôn mê sâu, gặp phải hàng loạt ảo cảnh tưởng giả nhưng thật, nhưng thật lại là ảo. Đấy là cơ chế của thân thể, nếu vượt qua được thì bản nguyên có khả năng sẽ được gia cố chống chịu thêm khoảng thời gian.

Thân là tộc nhân Lục Thất gia tộc hắn đương nhiên hiểu rõ về linh hồn, điều mà hắn mới suy nghĩ đa phần chỉ xảy ra với những người có linh hồn lẫn tinh thần lực mạnh mẽ, đặc biệt. Và qua trận chiến đáng sợ kia thì hắn biết được Nguyên Minh có tinh thần lực khủng bố cỡ nào, gần như ngang tài ngang sức với hắn a!

Lục Thúc biết thế càng thêm lo lắng, nhìn tình trạng này thì có khả năng đang rơi vào ảo cảnh dục vọng rồi a! Đấy là chí mạng với những người đang ở tuổi trưởng thành như Nguyên Minh, nhiều thiên tài tuyệt thế năm xưa cũng bị thương tổn đến chết hoặc bị lưu lại một mầm mống tâm ma khi rơi vào ảo cảnh là thật cũng là ảo này.

Nguyên Minh à, ngươi phải tâm tịnh, phải cố gắng vượt quá đấy! Ta còn muốn báo ơn cứu mạng của ngươi đấy!

Hai người nhìn vào lồng linh khí trước mắt, ánh sáng mạnh mẽ ngăn cách tầm mắt người khác và còn cản trở tiềm thức khi có người muốn dò xét vật bên trong. Lam Ngọc tay khẽ đụng vào lồng linh khí, bỗng "gào" một con hung thú màu máu ác sát bay thẳng đến Lam Ngọc, Thanh Chí tay chân nhanh nhẹn tay nắm thành đấm phát ra một cú mạnh mẽ vào hung thú.

Hung thú khẽ lùi vài bước về sau, hai người lùi cách hung thú năm mét, giương mắt nhìn hung thú gầm gừ dữ tợn canh giữ lồng linh khí. Thanh Chí khẽ nói:

-Con hung thú này hình như đang bảo vệ lấy thứ gì trong lồng linh khí, chẳng lẽ bảo vật? Nhưng nếu vậy thì con hung thú này chắc là sống bên cạnh lâu ngày, tiêu hóa vài ba khí tức mà vật trong đó tỏa ra mới hóa thành bộ dạng dữ tợn như thế!

Lam Ngọc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Thanh Chí rồi nhìn lấy con người đang nằm trên lưng người khác mà không biết ngại ngùng, cô đã nói là để Thanh Luân nghỉ ngơi tại đó cũng được nhưng Thanh Chí lo sẽ nguy hiểm nên liền cõng Thanh Luân lên lưng rồi tiến đến nơi mà mình phát hiện. Lam Ngọc gật đầu, Thanh Chí ngẫm nghĩ, rất nhanh không khí xung quanh liền có chút gượng gạo kì lạ.

-Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây? Chẳng lẽ đứng đây cho nó hú hét hoài sao? 

Lúc này, Thanh Luân sau lưng Thanh Chí mơ màng nói một câu:

-Sao nơi này lại ấm áp thế?

Thanh Chí nghe thế liền thả Thanh Luân xuống, dựa vào vách đá, tay sờ lấy vành tai đã có chút đỏ lên. Lam Ngọc ánh mắt nghi ngờ nhìn Thanh Luân mắt nhắm nghiền nhưng vẻ mặt lại thả lỏng, như thực sự nơi đây rất ấm áp, phù hợp cho thương thế hắn lúc này vô cùng. Thanh Chí khẽ thốt lên, ánh mắt phấn khích nhìn lồng linh khí:

-Chắc chắn vật trong đó có luồng khí huyết mạnh mẽ lẫn sát khí tàn bạo, con hung thú đó hấp thụ là sát khí. Có khả năng Thanh Luân cảm nhận được khí huyết mạnh mẽ đó bổ sung cho thương thế nên... Chắc chắn là vậy, Lam Ngọc chúng ta nghỉ ngơi tại đây đi!

Lam Ngọc nhìn Thanh Chí vui mừng phấn khích mà thấy tội, không biết tại sao Thanh Luân lại thích trêu chọc tâm trạng của Thanh Chí thế! Cô biết Thanh Luân cố ý nói như thế, có thể đã phát hiện được cái gì rồi. Bỗng lần này, Thanh Luân mở mắt, Thanh Chí vui mừng bay đến hỏi thăm. Thanh Luân không biết duyên cớ gì mà lời nói lại dịu dàng một chút:

-Thanh Chí, mau lấy cỗ quan tài ngọc đó ra đi!

Cỗ quan tài sáng bóng, mặt sau được đặt lên đầu, cái xác khô đó vẫn còn tư thế ôm lấy quan tài không buông. Thanh Luân mắt khi nhìn lồng kinh khí đó dâng lên một tia kính nể và sợ hãi, hắn đẩy cỗ quan tài đó đến gần lồng linh khí, hung thú khẽ gầm gừ vài hơi rồi dần dần biến mất vào trong luồng sáng từ lồng linh khí tỏa ra.

Nguồn sáng đó bỗng bộc phát nuốt chửng lấy quan tài ngọc, Thanh Luân sắc mặt dần trở nên hồng hào, khí tức của hắn bỗng dâng lên cao. "Ầm" Thanh Luân hồi phục lại lượng tinh huyết đã mất, thực lực bản thân được tăng phúc một quãng mạnh vô cùng.  Thanh Luân môi khẽ nhếch lên một cách sảng khoái, khóe mắt liếc ra sau, tay nhanh chóng kéo Thanh Chí vào, Lam Ngọc thì vội vàng tiến vào.

Cả ba tắm mình trong nguồn sáng, trong đó có hai con người đang liên kết với nhau, tay trong tay...

"A... hộc.. hộc..."

-Nguyên Minh, ngươi thành công rồi sao? 

Lồng bảo vệ của Kinh Tà dần dần tan rã ra, Lục Thúc tiến đến đỡ lấy Nguyên Minh. Cậu mệt mỏi thập phần nhưng rõ ràng khí tức cậu tỏa ra lại sung túc lạ thường, mạnh mẽ khôn cùng. Lục Thúc khẽ truyền vào linh khí hồi phục lại sức lực cho cậu, tay cũng bắt mạch lấy liền ngay sợ hãi nhìn Nguyên Minh.

-Thời Không tiên thể! Tinh thần lực sung mãn, linh hồn một bước đại xoay chuyển vượt qua thâm uyên tiến đến đại cảnh giới Tinh Hồn?! Sao mà mới có thời gian ngắn ngủi lại có bước đột phá hùng mạnh như thế?

Nguyên Minh cười hì hì sung sướng, nội tâm thì đang chửi rủa hệ thống không thương tiếc. Giờ cậu mới hiểu cái gọi là song trọng công kích, thăng hoa cực hạn gì gì đó là kích phát nỗi dục vọng sâu kín trong mỗi người. Cậu chỉ vừa mê mẩn Kinh Tà chưa được bao lâu liền bị y chơi đến nỗi nhúc nhích cái tay cái chân còn khó khăn đến tuyệt vọng. Từ lăn trên cỏ đến nhảy ào vào sông, rồi tiếp tục y biến ra một phân thân chơi trò "song long công thành". Chơi đến tận trời tối vẫn chưa xong, trời vừa tờ mờ sáng thì đã bị khiêu khích, thế là lại tiếp tục một ngày rơi vào biển hồng đỏ dâm dục, đầy khoái cảm.

Sữa bò chảy dài từ cằm đến cần cổ khêu gợi rồi lan lách qua vùng ngực khá cường tráng, vùng bụng vài múi và tí tách đến dưa leo rơi vãi xuống đất. Kinh Tà liếm dọc những nơi mà sữa đi qua khiến cho Nguyên Minh một hơi kiềm nén liền sản xuất thêm "sữa". Không biết những trò biến thái ấy từ đâu ra, y vận dụng vô cùng thành thạo và kỹ xảo kích thích của y thuộc loại thượng thừa a! Cứ thế ba ngày trời bị công kích, 80% cảm giác chân thật khiến Nguyên Minh lúc nào cũng ngứa ngáy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top