Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30 - Tối Hôm Qua Chúng Ta Cùng Nhau Qua Đêm

Bởi vì say, Quan Mẫn Mẫn ngủ mê mệt, trong mộng, cô mộng tới buổi tối sáu năm về trước uống say đến mơ hồ kia...
'Anh à, anh thật giống một người quen của tôi, giống lắm!' Lần đầu tiên uống say, hơn nữa còn là uống rượu mạnh, cô nấc một cái rất không ưu nhã, ngượng ngùng cười, 'Nhưng, không biết vóc dáng của anh có đẹp bằng người đó không...' Vừa nói, đôi tay nhỏ bắt đầu không thành thực vươn tới ngực người đàn ông.
'Dừng tay.' Người đàn ông giữ lấy bàn tay đang làm loạn của cô, lạnh giọng ra lệnh dù trong mắt đã bắt đầu dấy lên hai ngọn lửa, nhìn Quan Mẫn Mẫn mà nội tâm xao động không thôi hơn nữa, bởi vì uống nhiều rượu mạnh, bụng hắn cũng nóng ran lên.
Quan Mẫn Mẫn mặc kệ hắn, đôi môi hồng nhuận vểnh cao, định rút tay ra nhưng lại bị hắn giữ chặt không buông.
Đáng ghét thật, cô mới vừa sờ được lớp cơ rắn chắc, người ta còn muốn tìm hiểu xem thế nào là cơ bụng 6 múi mà cô chỉ có thể tự tưởng tượng trong đầu.
'Buông tay nha, nhìn lén hoài chán lắm, tôi muốn xem đồ thật, tuy rằng vóc dáng của anh chưa chắc đẹp bằng anh ta chỉ có điều...'
Người đàn ông bấu chặt chiếc cằm nhỏ của cô gái, 'Rốt cuộc em có biết tôi là ai không?'
'Anh...' Quan Mẫn Mẫn nghiêng chiếc đầu nhỏ, chừng như rất nghiêm túc đánh giá hắn.
Người này thật giống Sầm Chí Quyền nha! Nhưng anh ta sao lại có thể chỗ này? Nghĩ nhiều quá rồi, anh ta sao lại có thể đến quán bar chứ?
Người đàn ông kia đối với cô mà nói, cũng xa xôi như sao trên trời, xa đến nỗi cô chỉ có thể nhờ vào kính viễn vọng nhìn lén mà thôi.
Đương nhiên, cô nhìn lén không phải bởi vì yêu thầm hay gì đó mà chỉ bởi vì truyện manga xem nhiều quá, không khỏi YY một chút thân thể của anh ta thế nào thôi...
Người đàn ông như vậy, đến gần còn không dám, nào dám yêu thầm chứ?! Chuyện xa rời thực tế như vậy cô chết cũng sẽ không thừa nhận.
Quan trọng nhất chính là, năm đó anh ta nhìn cô sạch trơn, cô cũng phải nhìn lại chứ! Nhìn cho đủ vốn!
'Anh à, có muốn cùng tôi chơi tình một đêm không? Cái loại trời sáng vẫy tay chào nhau ấy...' Quan Mẫn Mẫn đã rất say, '...dù sao cũng không ai muốn tôi...'
Câu sau cô còn chưa kịp nói xong thì đôi môi lảm nhảm không ngừng của cô đã bị người đàn ông hung hăng chận lấy.
Nụ hôn càng lúc càng nóng cháy, giống như người đàn ông đã chờ đợi nụ hôn này lâu lắm rồi vậy...
Quan Mẫn Mẫn say, say triệt để! Đầu óc đã bị nụ hôn bỏng rát kia làm cho hồ đồ, ngay cả anh ta lúc nào mang cô ra khỏi quán bar cũng không hay biết.
'Anh...anh...muốn đưa tôi đi đâu...' Ngồi ở ghế lái phụ, Quan Mẫn Mẫn không ngừng nhúc nhích, đã quá say, ngay cả một câu cô nói cũng không xong.
'Về nhà tôi, sao hở?' Đáy mắt người đàn ông lòe lòe sáng.
'Ừm...không cần đâu...chúng ta...chúng ta đi khách sạn...' Quan Mẫn Mẫn xua xua bàn tay nhỏ.
'Vậy đi khách sạn cũng được.' Người đàn ông khó được một lần tốt tính tình đồng ý ngay, khom người giúp cô cài dây an toàn sau đó nổ máy rời đi.
Trong tốc độ bình ổn của chiếc xe, Quan Mẫn Mẫn mơ màng ngủ mất.
Đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình toàn thân trống trơn nằm trong một gian phòng xa lạ, trên một chiếc giường xa lạ mà bên cạnh cô, là Sầm Chí Quyền!
Rất nhiều năm sau, khi lần thứ hai uống say tỉnh lại, tình cảnh năm đó lại lặp lại lần nữa...
Quan Mẫn Mẫn ngồi trên chiếc giường lớn, trong một khoảnh khác, cô không biết mình đang ở đâu, không biết đây là mộng hay thực...
Mãi tới khi cửa phòng được mở ra...
'Aaa...' Chín giờ sáng, văn phòng tổng tài rộng thênh thanh của Sầm thị thương nghiệp truyền đến tiếng kêu thất thanh của một cô gái.
Cũng may ở đây cách âm tuyệt hảo, phòng thư ký bên ngoài không nghe được bất kỳ âm thanh nào nhưng còn Sầm Giai Di, người đang đứng trước bàn làm việc của tổng tài báo cáo hành trình thì lại nghe thấy...
Nguyên nhân đại boss đột nhiên rời đi là bởi vì trong phòng nghỉ giấu một cô gái sao? Đôi mày thanh tú của Sầm Giai Di hơi nhướng lên, trên gương mặt thanh tú không giấu được sự ngạc nhiên.
Trợ lý của boss Khải Văn đã đi công tác cho nên thân là thư ký trưởng cô tạm thời tiếp nhận công việc báo cáo hành trình mỗi ngày cho boss, không ngờ vừa mới báo cáo xong, vừa nhắc boss 5 phút sau có một cuộc họp quan trọng thì boss như nhớ ra chuyện gì, bảo cô chờ một chút rồi đi thẳng vào phòng nghỉ...
Ai ngờ boss vừa mới bước vào thì bên tai cô đã truyền đến một giọng nữ kêu thất thanh...
Boss giấu một cô gái trong công ty? Hơn nữa lúc này còn chưa rời giường? Có thể nghĩ, tối hôm qua thế nào tiêu hồn triền miên một đêm. Trời ạ, mới sáng sớm đã có tin tức nóng hổi như vậy, thật sự tốt sao?
Khẽ đẩy gọng kính trên mũi, nhất thời không cách nào tiêu hóa nổi.
Nếu như là người khác làm chuyện như vậy cô tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hoài nghi nào nhưng người đó là Sầm Chí Quyền, người anh họ trước giờ giữ mình trong sạch của cô, thật sự khiến người ta khó mà tin được.
Cô gái nào may mắn như vậy? Cùng anh cô triền miên một đêm!
Tối hôm trước trong bữa cơm tụ hội anh cô không phải đã nói với ông nội là không thích Hứa tiểu thư ngực to não nhỏ đó sao? Vậy cô gái bên trong là ai?
Một thời gian trước cô nghỉ phép năm, hôm qua mới quay về công ty thì đã nghe đám thư ký thích tám chuyện kia tám không phải là công sự mà là chuyện có liên quan đến nhà họ Sầm của cô.
Sau một hồi kinh ngạc thì sự tò mò bắt đầu trỗi dậy, cô cẩn trọng dời bước hướng về phía phòng nghỉ...
'Anh...anh đừng qua đây...' Quan Mẫn Mẫn kéo chăn lên đến tận cằm, thân thể không ngừng co lại, đương nhiên, lời nói không hề có chút uy hiếp nào.
Bởi vì dưới chăn quần áo không chỉnh, cô quả thực cường thế không nổi.
Người đàn ông mặt không đổi sắc tiến về phía giường, lúc thân thể cô gái đã rúc vào tận cuối giường thì dừng bước, thấy cô chỉ dám lộ đầu ra, đôi mắt to tròn trừng to nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng...

'Đã 10 giờ rồi, em có muốn dậy chưa?'
Bình thường 6 giờ hắn đã dậy sau đó bơi một giờ mới bắt đầu vừa ăn sáng vừa nghe tin tức, tám giờ sáng bắt đầu công việc mà phòng thư ký bên ngoài chín giờ mới bắt đầu làm việc.
Hôm nay bởi vì đợi cô thức dậy nên hắn không bơi, cũng không ăn sáng không nghe tin tức, cực kỳ kiên nhẫn chờ cô.
Kết quả là cô ngủ quá say, mãi đến 9 giờ, Sầm Giai Di đến gõ cửa phòng cô vẫn chưa thức giấc, hắn chỉ đành ra ngoài trước.
Biết sắp phải tham dự một cuộc họp quan trọng cực dài, trước khi họp, hắn muốn vào xem cô thức chưa, nào ngờ vừa đẩy cửa đã nghe tiếng kêu thất thanh của cô.
Mới sáng sớm đã kêu lớn tiếng như vậy, hai lá phổi thật tốt quá!
'Anh...sao anh lại ở đây?'
'Sao anh lại không thể ở đây?' Tay khoanh trước ngực hắn nhàn nhạt trả lời. Đây là địa bàn của hắn, có phải cô còn chưa tỉnh hay không?
'Nhưng...chỗ này...' Quan Mẫn Mẫn chỉ một vòng quanh phòng, đang định nói gì mới phát hiện nơi này căn bản không phải phòng cô.
'Tối hôm qua em ngủ say!' Hắn đáp nhẹ nhàng, 'Cho nên tối hôm qua chúng ta cùng qua đêm.'
Uống say?? Cùng qua đêm?? Giống như có thứ gì đó đã bị quên lãng chợt xuất hiện trong đầu!
Tối hôm qua cô lại uống say?! Một màu đỏ ửng nhanh chóng nhuộm đôi má cô.
'Tối hôm qua chúng ta...chúng ta...' Cô quả thực không dám hỏi tiếp, ánh mắt đầy chờ mong, mong anh ta có thể hiểu.
'Nên làm cũng đã làm rồi.' Đáy mắt thâm thúy lóe lên một luồng hào quang.
Nên làm cũng đã làm rồi! Tiêu rồi! Quan Mẫn Mẫn bụm mặt gục đầu...
Quan hệ giữa họ đã rối rắm lắm rồi, cô lại còn cùng anh ta lần nữa...
Nhưng tại sao cô không hề có chút ấn tượng gì? Thân thể cũng không đau như sáu năm trước, chẳng lẽ là vì lần thứ hai làm sao?
Ngay cả chút cảm giác cũng không có?!
Trong sách nói cảm giác lâng lâng như lên mây đều là giả cả sao?!
Quan Mẫn Mẫn gần như trốn trong chăn, cô không cách nào tiêu hóa sự thật này.
'Nếu như em còn chưa muốn dậy, anh cho người mang bữa sáng cho em. Anh còn một cuộc họp quan trọng phải tham dự.' Sầm Chí Quyền nhìn cô gái cứ trốn mãi trong chăn không dám đối mặt sự thật kia.
Nói xong vẫn không thấy cô có phản ứng gì!
Thời gian không còn sớm, cuộc họp kia rất quan trọng cho nên hắn nhất định phải đi.
Nhưng ngay lúc hắn xoay người, cô gái khe khẽ lật chăn để lộ nửa khuôn mặt nhìn hắn lầu bầu...
'Sao anh có thể như vậy với em?'
'Anh làm gì em?' Thấy vẻ tức giận của cô, cộng thêm vẻ ngu ngơ khi mới ngủ dậy thật sinh động vô cùng, khiến cho hắn có chút không dời chân nổi, cuộc họp...cứ để nó trễ thêm vài phút cũng được.
'Anh...cố tình chuốc say em...'
'Mẫn Mẫn...' Hắn ngồi xuống mép giường, đáy mắt lóe qua một tia giảo hoạt, 'Anh lúc nào thì chuốc say em?'
'Cho dù anh không chuốc say nhưng anh cứng rắn ép em uống...'
'Anh đúng là có bảo em uống với anh nhưng anh cũng đâu có nói em phải uống bao nhiêu, có phải không? Là em uống hết ly này đến ly khác, đúng không?' Hắn là thương nhân, miệng lưỡi chưa từng thua ai, chỉ xem hắn có muốn cùng người khác tranh biện hay không thôi.
'Đó là bởi vì...bởi vì...' Bởi vì bầu không khí quá tốt, cảnh đêm quá đẹp cho nên cô không kìm lòng được uống nhiều mấy ly, ai biết uống champagne cũng có thể say thành thế này? Nhưng mà...
'Anh không nên lợi dụng lúc em say mà...' Xâm phạm hai chữ này, cô thật sự nói không nên lời.
'Sau khi em say, anh gọi thế nào em cũng không tỉnh nên mới ôm em lên giường, lúc em ngủ say, anh không hề xâm phạm em...' Hai chữ mà cô ngượng ngùng không dám nói ra kia lại dễ dàng thốt ra từ miệng hắn, 'Mẫn Mẫn, anh rất quy củ nhưng ngủ đến nửa đêm, là em nói nóng, ồn ào muốn đi tắm, tắm xong lại không chịu mặc lại, cả người cứ dựa vào người anh, anh là một người đàn ông bình thường...' Giọng Sầm Chí Quyền không cao nhưng từng chữ từng chữ như sấm động bên tai cô.
Ý anh ta là...
Là cô dụ dỗ anh ta sao? Là vậy phải không?
Nhưng tại sao cô không hề có chút ấn tượng gì vậy?
Nhưng lúc này cô nói không ra dù là nửa câu phản bác, đầu ngoảnh sang hướng khác nhắm mắt lại không nhìn hắn, cố ép mình mở miệng...
'Anh...anh gạt em! Em nào có làm như vậy!'  

'''''''''''''''''''''''''''''''''''''

Gạt người?!
Sầm Chí Quyền đột nhiên vươn cánh tay dài, nhấc cô và cả chiếc chăn vào lòng, khóa chặt trong tay mình...
Tuy cách một lớp chăn, tuy trên người hắn quần áo chỉnh tề nhưng hai người thân mật ôm nhau như vậy vẫn khiến gương mặt nhỏ nhắn của Quan Mẫn Mẫn đỏ ửng...
'Anh...anh buông em ra...' Cô ở trong ngực hắn không ngừng giãy dụa nhưng thế nào cũng giãy không thoát sự kìm chế của người đàn ông.
'Nếu như em đã quên, vậy anh không ngịa chúng ta lần nữa ôn lại ký ức tối qua.' Sầm Chí Quyền cúi thấp đầu, đột ngột chiếm lấy môi cô.
'Anh...chúng ta...' Cô vội vàng nghiêng đầu không cho hắn thực hiện được, 'Chúng ta không thể cứ như vậy...'
'Cho anh một lý do cho sự "không thể" này.' Hắn trầm giọng nói.
'Em...em...' Cô cắn môi, yếu ớt vô lực mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
'Nếu như không có lý do, vậy...'
Nụ hôn cường liệt đến hung hãn nặng nề ập xuống làm tê dại tất cả cảm giác của Quan Mẫn Mẫn. Hắn như một con dã thú, đối mặt với con mồi mà mình ao ước từ lâu, chắc chắn không nuốt hẳn vào bụng là không cam tâm.
Mới sáng sớm đã đem công sự quên sạch sẽ, điều này hoàn toàn không giống với tác phong luôn lấy công việc làm đầu của người anh họ này của cô nha! Lặng lẽ đứng ở cửa phòng, Sầm Giai Di thật sự không muốn quấy nhiễu cặp đôi đang ngọt ngào âu yếm bên trong nhưng cuộc họp sắp diễn ra này thật sự rất quan trọng, không có đại boss chủ trì là không được.
Mắt thấy một màn kích tình sắp bùng nổ...
Sầm Giai Di cắn răng tiến đến gõ cửa, lần thứ nhất, chắc là vì sức quá nhẹ, hai người trên giường bởi vì đang kịch liệt triền miên nên không để ý...
Nếu như là lúc khác, cô nhất định sẽ không làm loại chuyện này nhưng chuyện đã gấp rút lắm rồi...
Thế là, nhắm mắt, dùng sức gõ mạnh cửa đồng thời lớn tiếng, 'Tổng tài, đã tới giờ họp, mời ngài đến phòng họp số một.'
Suốt hôm đó, Quan Mẫn Mẫn không biết mình đi ra khỏi văn phòng của Sầm Chí Quyền như thế nào nữa, cũng may là có Sầm Giai Di luôn theo sát cô cho đến lúc xuống lầu bằng không cô thật không nghi ngờ mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào...
Nhưng cho dù rời đi, lúc ngang qua phòng thư ký, nhìn thấy ánh mắt mờ ám và vẻ ái muội trên mặt những cô thư ký kia cô vẫn ngượng ngùng không thôi, chỉ hận không có một cái lỗ cho mình chui xuống trốn đi.
Mọi người chắc đều cho rằng cô vì có được hạng mục trong dự án khai thác đảo mới kia mà cùng anh ta...
Ôi trời ơi!
Thế này thì có nhảy xuống hoàng hà cũng rửa không sạch! Sau này cô đến Sầm thị họp, làm sao đối mặt với ánh mắt của mọi người đây?
Đều tại cô, rõ biết bản thân tửu lượng không tốt lại còn dám cùng anh ta uống rượu!!!
Champagne đáng chết kia, sau này thật sự không thể đụng đến nó rồi!
Rượu say làm sai chuyện, thật sự là làm sai chuyện! Rõ ràng đã thể nghiệm một lần rồi mà vẫn không khôn ra, Quan Mẫn Mẫn, mày đúng là đồ ngốc!
Nhưng chuyện quan trọng hơn vẫn còn ở phía sau!
Cô không có về nhà mà đi thẳng đến công ty, con trai cô thì lại không đi học mà đang ở trong văn phòng đợi cô.
Thấy Quan Mẫn Mẫn tiến vào, Sầm Chí Tề chỉ tay về phía Quan Cảnh Duệ ra hiệu hắn bó tay với cậu nhóc này. Tiểu Quan tiên sinh không bắt hắn trực tiếp đưa đến Sầm thị đã tốt lắm rồi, chuyện kế tiếp cô chỉ có thể tự mình giải quyết.
Quan Mẫn Mẫn nhìn bộ dạng của Quan Cảnh Duệ thì lập tức hiểu, không cho con trai một lời giải thích hợp lý, cửa ải hôm nay cô không qua khỏi.
Mà sau khi Quan Mẫn Mẫn rời khỏi Sầm thị, Sầm đại tổng tài vốn đang chủ trì cuộc họp ở phòng họp số một bắt đầu xuất hiện vấn đề, tai nghe báo cáo nhưng mắt lại cứ liếc nhìn về chiếc điện thoại đang an tĩnh nằm trên bàn, trong đầu suy nghĩ lại chỉ là cảnh tượng hương diễm tối qua...
Bộ dạng uống say của cô thực đáng yêu cực kỳ, nửa đêm tỉnh lại, chọc cô thế nào cô cũng đều ngoan ngoãn nghe lời, bảo cô hôn thì hôn, bảo cô ôm thì ôm...
Tuy rằng vẫn không làm đến bước cuối cùng bởi vì cô thực sự say quá, bị trêu chọc một hồi lại ngả lưng ôm gối ngủ mất, gọi thế nào cũng không tỉnh, bảo hắn ra tay với một cô gái không chút phản ứng, chuyện này hắn làm không được nhưng nói sao hắn cũng là thương nhân, một chút lợi tức đương nhiên không thể thiếu...
Hắn có chút không được tự nhiên nuốt nuốt nước bọt, đôi chân đặt dưới bàn khẽ nhúc nhích, cảm giác bụng dưới nóng lên...
'Tổng tài, giám đốc Lục đang chờ chỉ thị của ngài...' Ngồi bên cạnh, Sầm Giai Di thu hết sự biến hóa của boss vào trong tầm mắt, nhịn không được đưa tay chạm nhẹ khuỷu tay của hắn nhắc nhỏ, giám đốc Lục năm phút trước đã báo cáo xong nhưng boss vẫn cứ ngồi yên đó không nói một lời...
Lúc hắn có phản ứng lại, Sầm Giai Di đẩy chiếc máy tính bảng đến trước mặt boss, trong đó đã ghi chép lại nội dung chủ yếu phần báo cáo vừa nãy của giám đốc Lục...
Tuổi còn trẻ nhưng đã có thể ngồi lên chiếc ghế thư ký trưởng này phần lớn là dựa vào năng lực phán đoán và khả năng ứng phó của cô...

Vừa nghe boss ra chỉ thị, thư ký trưởng vạn năng vừa lén lúc liếc nhìn tình huống của boss dưới bàn...
Lúc nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, cô vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản nhưng nội tâm đã cuồn cuộn dậy sóng...
Anh họ, thật sự rất xin lỗi! Sáng nay em không nên quấy rầy chuyện tốt của anh để anh cho dù họp vẫn còn phản ứng của người muốn mà không được kia...
Trời sắp sập rồi sao?
Người anh họ, vị đại boss trước giờ nghiêm cẩn, nghiêm nghị, nghiêm túc của cô lại ngay trong cuộc họp...
...có phản ứng?!!
Mùa xuân tới rồi! Mùa xuân của đại boss tới rồi!!
Thật muốn đem tin tức trọng đại này post lên mạng!
Mùa xuân của boss tới rồi nhưng đối với Quan tiểu thư, mùa đông đã đến rất gần!
Lúc này, trong văn phòng của tổng tài Quan thị, Quan Cảnh Duệ và Quan Mẫn Mẫn đang ngồi đối mặt nhau...
Tiểu Quan tiên sinh vẫn đang ngồi sau bàn làm việc, ba lô tùy tiện đặt dưới đất, trên tay bế con Xù, đang đợi Quan tiểu thư uống xong ly cà phê thứ mười rồi giải thích nguyên nhân vì sao tối qua không về nhà.
Vốn sáng sớm thức dậy không nhìn thấy mẹ, ba nói tối qua mẹ họp quá muộn cho nên ở một khách sạn gần công ty qua đêm, sáng hôm nay đi thẳng đến công ty luôn thì cậu nhóc đã nửa tin nửa ngờ. Cho đến khi điện thoại của cô một mực gọi không thông thì ngay cả trường học cũng không đi, nhất quyết bắt ba mình đưa đến công ty, gặp được người mới thôi!
Tính tình của Quan Cảnh Duệ một khi bướng lên, ai cũng đành bó tay, vì vậy Sầm Chí Tề chỉ đành đưa cậu nhóc đến đây.
Lúc này thì không cần tìm cớ gì nữa rồi!
Quan Mẫn Mẫn cho người đưa thêm một tách cà phê nữa vào, đã uống đến muốn ói ra rồi vẫn không nghĩ ra lý do hợp lý gì để giải thích, đợi giọt cuối cùng của tách cà phê thứ mười trôi vào cổ, cô giống như đã hạ quyết tâm...
Nặng nề đặt tách cà phê xuống bàn, động tác lớn như vậy khiến cho con Xù vốn đang nằm trong lòng chủ giật mình sủa vang một tiếng...
'Quyết định nói rồi?' Tiểu Quan tiên sinh vỗ nhẹ đầu con chó, liếc nhìn mẹ mình.
'Mẹ...' Hai tay Quan Mẫn Mẫn chống trên mặt bàn, nhìn chằm chằm con trai, '...tối hôm qua cùng một người đàn ông qua đêm!'
Qua đêm! Không cần cô giải thích, bằng vào trí thông minh của con trai chắc không khó đoán được ý nghĩa trong đó đúng không?
Nghe Quan Mẫn Mẫn thẳng thắn như vậy, Quan Cảnh Duệ cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, giống như đã sớm suy đoán được điều này, cậu nhóc ôm con Xù đứng lên nhìn thẳng vào mẹ...
'Chắc hai người không phải lần đầu tiên qua đêm chứ?'
Bởi vì câu nói này của tiểu Quan tiên sinh mà căn phòng lần nữa yên tĩnh trở lại, Quan Mẫn Mẫn trừng to đôi mắt trong suốt nhìn vẻ mặt bình thản của con trai, thật lâu cũng không nói nên lời.
Chắc thằng bé sẽ không đoán ra được gì chứ?
Thấy Quan Mẫn Mẫn thật lâu không nói gì, Quan Cảnh Duệ đặt con chó xuosng đất cho nó tự chạy chơi rồi mới lần nữa đứng thẳng, nhìn vào mẹ mình...
'Quan tiểu thư, chuyện của ba mẹ Giang Bối Bối chắc sẽ không lần nữa diễn lại trên người hai mẹ con ta chứ?' Quan Cảnh Duệ đăm đắm quan sát vẻ mặt của mẹ mình, không dám dời đi một giây...
Giang Bối Bối năm tuổi mới biết mình có một người anh song sinh giống mình như đúc, nếu như chuyện này cũng xảy ra đối với cậu, vậy có phải cậu cũng có một cô chị hay một cô em gái, thậm chí là anh trai hay em trai gì đó không?
Trời ạ! Cậu là thiên tài nhi đồng, tuyệt đối đừng cho cậu có một anh/chị/em gì đó ngốc nghếch nha, cậu nhất định sẽ điên mất! Có một người mẹ IQ lẫn EQ chẳng ra sao đã khiến cậu lo lắm rồi, tuổi cậu còn nhỏ như vậy, không cần phải lo lắng nhiều được không? (Nhưng N năm sau, chỉ có trời biết thiên tài Quan Cảnh Duệ lại thương đứa em gái nhỏ hơn mình 7 tuổi đến mức nào!)
'Con suy nghĩ nhiều quá rồi!' Hoàn hồn lại, Quan Mẫn Mẫn nuốt nuốt nước bọt, định dời mắt đi nhưng động tác của Quan Cảnh Duệ nhanh hơn, ấn chặt vai cô không cho cô thoát.
'Quan tiểu thư, bằng vào IQ 160 của con mà đoán, người đó mới chính là ba ruột của con.' Tiểu Quan tiên sinh dùng là câu khẳng định.
Cậu sớm đã đoán ra quan hệ giữa ba và mẹ mình không bình thường. Nếu như li hôn, nào có chồng trước và vợ trước nào lại có quan hệ hòa bình như vậy? Nhưng cho dù quan hệ có hòa bình đến mấy, hai người lại không có bất kỳ hành vi thân mật nào chứ đừng nói là ngủ cùng một phòng.
Mấy năm qua họ ở Melbourne, người muốn theo đuổi Quan tiểu thư cũng không ít nhưng mẹ trước giờ chưa từng qua lại với bất kỳ người đàn ông nào chứ đừng nói có chuyện qua đêm không về.
Nhưng tối hôm qua Quan tiểu thư lại tùy tiện cùng anh trai của ba qua đêm? Quan hệ sao có thể đơn giản như vậy được?
Quan Mẫn Mẫn ho nhẹ một tiếng, coi như ngấm ngầm thừa nhận!
Thế là, vấn đề khác lại đến.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top