Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Ngô Thế Huân sau khi cùng Lộc Hàm trở về khách sạn liền kêu người đến massage cho cả hai. Lúc đầu, Lộc Hàm cũng không mấy quan tâm hắn làm cái gì, chỉ thấy 2 người nữ nhân viên phục vụ bước vào phòng, sẵn sàng massage thì đã có chút khó chịu. Sau đó nữa thì lại thấy Ngô Thế Huân bắt đầu cởi áo đến lúc này Lộc Hàm bắt đầu "bùng cháy" sống chết cũng không cho.

"Sao vậy bé con?"

"Không cho chồng mở áo."

Lộc Hàm hai tay nắm chặt vạt áo hắn, gương mặt biểu tình thập phần nghiêm túc.

"Sao?"

Ngô Thế Huân khó hiểu.

"Nếu...nếu mở áo ra rồi...thấy...thấy...dâu tây thì sao?"

Lộc Hàm gấp gáp đến khó chịu.

Không muốn ai thấy "dâu tây" đâu mà~~~

"Ngoan, không sao đâu em. Nếu không muốn mình còn có thể choàng khăn cơ mà?"

Ngô Thế Huân dỗ dành bảo bối nhỏ, bây giờ mới triệt để cảm nhận bảo bối tính sở hữu cao ngất trời mây.

"Không chịu. Không chịu là không chịu."

Lộc Hàm dậm dậm chân tỏ vẻ khó chịu, cương quyết không cho Ngô Thế Huân cởi áo.

"Được rồi. Được rồi. Không mở thì không mở. Em ngoan, đừng cáu gắt nữa."

Ngô Thế Huân hết cách đành phải đồng ý với chiêu trò mè nheo của bảo bối nhỏ.

"Ưm"

"Hắc hắc, biết ngay mà, chỉ cần mình làm nũng nhất định chồng sẽ nghe theo."

Lộc Hàm đắc ý nghĩ nghĩ trong lòng. Bản thân đã bắt đầu có tư tưởng của một ông hoàng nhỏ.

"Ngài có vẻ rất cưng chiều con trai nhỉ?"

Đương lúc Lộc Hàm còn đang suy nghĩ đắc ý liền bị một giọng nói ngọt đến phát ngấy cắt ngang. Quay ra thì thấy một nhân viên khách sạn nữ trong bộ đồng phục bó sát đang tiến gần đến cả hai, nụ cười cứng nhắc trên miệng làm bé khó chịu.

Oa, thật giống những cô bảo mẫu trong nhà mình a.

Miệng thì lúc nào cũng cậu chủ, cậu chủ thế nhưng mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm chồng đẹp trai của bé!!!

Không

Thích

Chút

Nào

>"<

"Ngài có vẻ rất cưng chiều con trai nhỉ? Thằng bé thật dễ thương a."

Phiên Lưu vừa nói vừa giả vờ đon đả nói chuyện cùng thằng nhóc đang vùi đầu vào lòng Ngô Thế Huân.Cô ta biết rằng Ngô Thế Huân vừa dùng du thuyền riêng để đưa thằng nhỏ ra ngoài biển chơi, trong lòng cô ta bùng cháy lên ngọn lửa ghen tỵ cao ngút trời. Vì đâu mà thằng nhỏ này lại được đãi ngộ như một ông hoàng như thế?

Sẽ thật tuyệt vời nếu như đứa bé này biến mất đi và chỗ ở bên cạnh Ngô Thế Huân chính là của cô ta!

Ham muốn đánh mất lý trí. Bây giờ điều cô ta muốn là có thể một quét, quét sạch đứa bé này ra khỏi tầm mắt của cô ta. Bởi vì cô ta biết rõ, một khi thằng nhóc này còn tồn tại nghĩa là cô ta vĩnh viễn sẽ không có được vị trí Ngô phu nhân cao quý hằng mơ ước kia.

Phiên Lưu lớn mật liền dùng đôi tay sơn đỏ rẻ tiền của mình ra hòng nhéo nhéo má Lộc Hàm giả vờ làm thân. Không nghĩ tới liền bị Lộc Hàm khó chịu tránh né.

"Cô làm cái gì?"

Ngô Thế Huân siết chặt cổ tay cô ta như muốn bẻ gãy.

"A,a,a đau...Tôi...tôi...tôi...xin lỗi. Thằng bé quá dễ thương, tôi chỉ muốn..."

"Biến đi. Còn lần nữa tôi sẽ kiến nghị đuổi việc cô đấy."

.

.

.

"Tối nay rảnh không?"

Ngô Diệc Phàm mới từ bên khách sạn khác ghé qua. Nhìn tướng đi có phần kỳ dị cùng thần sắc hưng phấn lạ thường của hắn, Ngô Thế Huân nhếch mép cười.

"Không rảnh. Có chuyện gì không?"

Ngô Thế Huân lười biếng trả lời. Cả người đều nằm dài trên ghế sofa, thong thả liếc nhìn bảo bối đang loay hoay lắp lắp ghép ghép mấy mô hình Lego mang theo.

"Mày có biết là đã bao lâu rồi mày không lên bar không? Mày định làm nhà sư đi tu đấy à?"

Ngô Diệc Phàm bất mãn. Tên này từ khi bị thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này quấn chân liền cứ như thế mà "tu" trong nhà, một phút cũng không rời, lại còn y hệt bảo mẫu mà chăm từng chút một cho nó.

Liếc nhìn Lộc Hàm xa xa đằng kia, Ngô Diệc Phàm nhíu mày.

"Thịt" trẻ con ngon đến thế sao?

Mới có thể khiến cho Ngô Thế Huân – một con báo chuyên "săn" lạc thú cam tâm tình nguyện ở nhà "tu dưỡng" như nhà sư khổ hạnh thế này?

"Nói cho mày nghe. Đợt này ở quán này chơi lớn lắm. Nghe nói sẽ có màn SM bỏng mắt, mỹ thiếu niên hay thiếu nữ gì cũng có đủ hết."

Ngô Diệc Phàm ghé tai nói nhỏ hòng quyến rũ "nhà sư" Ngô Thế Huân đang "tu trì".

"Mày không sợ Trương Nghệ Hưng cấm cửa hả?"

Ngô Thế Huân nhếch mép trêu chọc, bàn tay cầm điện thoại lắc lắc.

"Aishhh không đi thì thôi. Mày cần gì phải dọa nhau như thế?"

Ngô Diệc Phàm hấp tấp đoạt lại điện thoại trong tay Ngô Thế Huân.

Thằng khỉ gió, không muốn "hưởng lạc" cùng anh em thì thôi, lại còn toan hại anh em chết!!!

"Bảo bối."

Ngô Thế Huân nhếch mép khinh bỉ "tên sợ vợ" đang vội vã chạy ra ngoài gọi lại để giải thích rồi búng tay gọi bảo bối nhỏ từ bên kia.

"Dạ?"

Lộc Hàm một bên cầm chiếc xe tăng mới ráp một bên bước tới.

"Tối nay đưa em đi chơi nhé?"

Ngô Thế Huân "hung ác" giơ tay đoạt lấy xe tăng trong tay nhỏ khiến ai kia phụng phịu mà nằm bệt trong lòng hắn.

"Đi đâu a?"

"Đưa em qua gặp Trương Nghệ Hưng nhé?"

"Là ai a?"

Lộc Hàm mơ mơ hồ hồ nằm bệt trong lòng Ngô Thế Huân.

Mau mau trả đồ chơi cho em a!!!

"Em không nhớ sao? Trương Nghệ Hưng là người đã cùng em chơi đàn trong công ty lúc trước đó?"

Ngô Thế Huân xoa xoa đầu bảo bối, mỉm cười.

"À à à, em nhớ rồi."

"Vậy em có muốn cùng nó chơi đàn nữa hay không? Anh đưa em qua chơi nhé?"

Ngô Thế Huân hỏi dò.

"Vậy chồng có qua không?"

Lộc Hàm ngẩng đầu, lười biếng hỏi. Nếu chồng không qua theo bé thì bé chẳng muốn qua tí nào hết.

"Anh cùng Diệc Phàm đi có một chút chuyện. Anh đưa em qua chơi với Trương Nghệ Hưng rồi tối về đón em nhé, có được không?"

Ngô Thế Huân khẽ nhéo mũi nhỏ của ai kia, cưng chiều hỏi.

"Ưm, không đâu, em buồn lắm. Chồng đi đâu? Em theo với được không?"

Lộc Hàm ỉu xìu trả lời. Tay chân tựa như con bạch tuộc mà bám lấy hắn.

"Ngoan, anh đi một chút rồi anh về. Em ngoan ngoãn chơi cùng Trương Nghệ Hưng một chút xíu rồi anh về liền đó mà?"

Khẽ xoa xoa má bé con nhà mình, Ngô Thế Huân nở nụ cười khi bé bám dính lấy hắn như vậy. Điều này có nghĩa là Lộc Hàm đang dần hoàn toàn phụ thuộc và ỷ lại vào hắn, bé sẽ mãi mãi không có khả năng rời xa hắn được. Hơn nữa lần này để Lộc Hàm lại một mình như thế sẽ làm cho bé khó chịu, bứt rứt khiến bé nhận ra rằng bản thân không thể rời xa hắn được mà càng thêm lưu luyến hắn hơn. Đời này kiếp này vĩnh viễn cũng không có khả năng rời khỏi.

.

.

.

"Em chào anh Nghệ Hưng."

Lộc Hàm trong tay ôm con gấu bông nhỏ quen thuộc của mình, ỉu xìu chào hỏi Trương Nghệ Hưng đang đơ mặt nhìn bé rồi lững thững đi về phía góc phòng của mình mà ngã vật lên giường.

"Anh, cái gì đây? Này là....?"

Trương Nghệ Hưng kinh ngạc nhìn nhóc con đang nằm phụng phịu trên giường mình lại nhìn đến Ngô Thế Huân tay xách theo đống đồ chơi cùng đồ ăn vặt. Cậu gãi đầu khó hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nghệ Hưng, để Tiểu Lộc lại đây chơi với em một chút. Anh cùng Diệc Phàm đi có việc."

Ngô Thế Huân tiến đến ngồi ghé mép giường lấy tay xoa đầu nhỏ. Không nghĩ tới lại bị "đầu nhỏ" lẩn tránh. Hắn bật cười.

"Đừng giận nữa mà ha. Thật sự chỉ đi một chút xíu thôi?"

"Anh, anh và Diệc Phàm đi đâu?"

"Đi đua xe. Em cùng Tiểu Lộc chơi một chút. Bọn anh sẽ về liền. Nhớ kỹ, đừng để cho thằng bé xảy ra chuyện gì."

Ngô Thế Huân đứng lên toan rời đi liền bị tiếng thút thít nho nhỏ đánh bại tâm lý hắn.

"Ôi trời. Anh và Diệc Phàm thật sự không thể bỏ đi cái trò nhảm nhí đó hay sao?"

Trương Nghệ Hưng lầm bầm khó chịu. Lão Phàm béo anh về đây thì chết với tôi. Sofa một tháng nhé.

"Ngoan, đừng khóc nữa ha?"

Ngô Thế Huân bên kia vừa bế Lộc Hàm nhỏ giọng dỗ dành vừa cười thầm trong bụng. Nếu như tên này thật sự biết hắn và tên kia đi đâu khẳng định sẽ có người bị cấm túc cả một năm đi?

"Được rồi. Canh chừng Lộc Hàm kỹ càng nhé? Anh đi đây."

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng thả bé con xuống giường, khẽ nhéo vào chiếc mũi đỏ ửng vì khóc hắn hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn.

"Ngoài kia anh đã bố trí người đầy đủ rồi. Em chỉ cần cùng thằng bé chơi một chút thôi. Đừng ra ngoài nhé."

.

.

.

"Vậy ra hôm nay mày rủ tao đến đây chỉ để xem những màn biểu diễn nhàm chán này?"

Ngô Thế Huân chán nản ngửa đầu ra ghế sofa đằng sau mà nhấp rượu. Nếu không phải vì nể bạn bè lâu năm hắn mới không có hứng đến xem những màn biểu diễn chán ngắt như thế này. Ở trong phòng, tắm uyên ương cùng bảo bối nhà hắn có khi còn vui hơn.

"Mày kiên nhẫn đi. Chưa đến phần hay nhất mà."

Ngô Diệc Phàm rít một hơi thuốc rồi từ từ nhả ra. Cái hắn kiên nhẫn chờ đợi dĩ nhiên không phải là những màn biểu diễn chán ngắt như thế này. Mà cái hắn chờ đợi chính là những màn đấu giá những nô lệ tình dục cuối buổi nơi mà hắn có thể thu về những "món hời" không ngờ đến.

Trong thâm tâm Ngô Diệc Phàm, hắn cho rằng đây không phải là hành động phản bội Trương Nghệ Hưng. Chỉ là thú vui của hắn chính là "đi săn" những tên nô lệ như thế này mà thôi. Mà những tên nô lệ đó hắn cũng hiếm khi nào "sử dụng" đến. Hầu như chỉ để "trưng" hoặc "tặng" cho những đối tác làm ăn. Có đôi lúc hắn cũng không thể kìm lòng trước vẻ mê hoặc của một trong số những tên nô lệ này mà lên giường, tuy nhiên sau những lần đó hắn liền tắm rửa sạch sẽ rồi sai người thủ tiêu "chứng cứ cùng tang vật" đi. Coi như chưa có gì xảy ra.

Phải.

Chỉ cần tắm rửa sạch sẽ, không lưu lại vết tích gì nghĩa là hắn chưa từng "phản bội" Trương Nghệ Hưng.

Hắn lại cùng Trương Nghệ Hưng ân ân ái ái. Lại "đóng vai" một ông chồng "nhị thập tứ hiếu". Trương Nghệ Hưng đối với hắn là cơm, nhưng người ta cũng không thể ăn mãi một món cơm, đúng không?

"Một lát nữa tao sẽ cho mày thấy cái gì gọi là cực phẩm ở đây, miễn cho mày bị thằng nhỏ nhỏ kia quấn chân đến điên đầu...."

Ngô Diệc Phàm tay nâng ly rượu, nháy mắt ra hiệu trào đón những kỹ nam trên sàn sân khấu kia, sau đó hắn ung dung cầm lên mù tạt được đựng trong chén sứ tinh xảo đổ lên miếng sushi cá hồi thượng hạng, đang được trưng bày trên đôi mắt nhắm chặt của một mỹ thiếu niên nằm dưới bàn.

Phải, bọn họ là đang thưởng thức món đặc trưng của nhà hàng nơi đây – sushi người.

Tùy theo "khẩu vị" của khách nhân mà nhà hàng bày ra nữ hay nam thiếu niên với những món đồ ăn thượng hạng bày trí đẹp mắt trên người.

Tất nhiên "món ăn" này chỉ được phục vụ cho những khách hang cao cấp nhất của quán. Người có thể chi ra số tiền không tưởng chỉ để hưởng lạc.

"Im đi. Mày không biết bảo bối nhà tao mê người đến độ nào đâu."

Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn những món ăn bày ra trước mắt, trong tâm đang nghĩ nếu như đặt một chút trứng cá hồi lên đầu vú nho nhỏ hồng hồng của bảo bối thì sẽ câu dẫn đến mức nào a?

Tất nhiên là trừ đi con bạch tuộc đang vùi sâu cái đầu mà ngọ nguậy trong lỗ cúc của thiếu niên kia.

Gì chứ?

Tiểu cúc của bảo bối sao có thể để cho một sinh vật vừa nhơ nhấp vừa bũn nhũn kia chiếm tiện nghi chứ?

"Ok. Ok bảo bối mày là nhất rồi. Thật tao không biết thằng nhóc có mê lực gì mà lại khiến cho mày điên cuồng đến thế? Hay bữa nào cho tao thử cái coi."

"Im đi."

Ngô Thế Huân bất mãn liếc xéo điệu nằm ngả ngớn của tên kia, trong lòng âm thầm chiêu hỏi 18 đời tổ tông nhà hắn. Bảo bối của hắn há có thể để cho tên kia đụng loạn sao?

"Tao vào restroom một chút."

Ngô Thế Huân gạc gạc lấy tàn thuốc đang hút dở trên tay sau đó khó chịu lách người đi qua những đôi tay đang cố sức chèo kéo kia của đám nhân viên trong quán.

"Thật là tự mua bực mình vào người."

Ngô Thế Huân âm thầm niệm trong lòng, bản thân hắn cũng không biết từ lúc nào đã không còn thích cái không khí xập xình đinh tai nhức óc trong những quán bar nữa, dường như mỗi ngày đi làm hắn đều mong ngóng đến giờ có thể xông vào căn phòng kế bên nơi bảo bối đang học kia mà về. Hắn thích những lúc cùng bé chơi đùa, ăn uống hay đơn giản chỉ là nằm dài ra trên giường nghe cái miệng nhỏ liến thoắng những câu chuyện không đầu đuôi, tất cả mọi cảm xúc của những khoảnh khắc ấy tựa như nốt nhạc đẹp nhất và yên bình nhất trong cuộc đời của hắn.

Ngô Thế Huân đưa tay chỉnh chỉnh lại cổ áo trong gương sau đó khó chịu nhận ra vệt son môi lúc nãy do bị chèn ép mà dính vào. Hắn rủa thầm

"Cái tên quỷ quái này, chăn êm nệm ấm không sướng nửa đêm lại còn chạy ra đây mà chen chúc? Muốn đi bar cũng phải biết lựa chứ?"

Trong lúc Ngô Thế Huân đang chăm chú cúi xuống lấy nước vỗ vỗ vào cổ áo thì bất chợt cảm nhận được một sự chuyển động khẽ khàng. Bản năng của một con sói lâu năm khiến hắn phản ứng nhanh lẹ mà xoay người thuận tiện tránh đi một cái ôm lạ.

"Cô là ai?"

Ngô Thế Huân một tay siết cổ đối phương, bàn tay dần buông lỏng khi nhận ra người kia. Còn ai khác ngoài Phiên Lưu? Ả người hầu lạ lùng tối ngày bám càng theo hắn?

Ngô Thế Huân chán ghét "ném" cô ta xuống đất, mặc cho cô ả cúi người ho khan không ngừng mà xoay đi tìm khăn giấy lau tay.

"Cô vào đây có ý gì hả?"

"Ngô Thế Huân, tôi đến đây là muốn bàn bạc với anh một số chuyện."

Phiên Lưu chật vật đứng lên, sau đó không quên chỉnh chỉnh sửa sửa lại bộ váy đầy tính khiêu gợi của mình, cô ả ngẩng cao đầu vẻ mặt đầy đắc ý thỏa mãn tựa hồ mới tìm ra được cả một đảo vàng.

"Giữa tôi và cô có chuyện để nói à? Cô xứng sao?"

Ngô Thế Huân không chút mảy may quan tâm càng không có hứng thú nói chuyện nhiều với loại não ngắn như cô ta liền xoay người bỏ đi.

"Anh cứ chờ đó. Chờ một ngày tôi tung ra những bức hình tình tứ giữa anh và thằng nhãi kia xem. Tôi sẽ chờ xem vẻ mặt của anh khi đó, vẻ mặt phải cầu xin tôi bằng mọi điều kiện."

Phiên Lưu tức giận hét lớn trong sự bực tức. Hôm nay cô ả đã tốn công rất nhiều để ăn diện thật quyến rũ hòng có thể đạt được một thỏa thuận nào đó – cái chức Ngô phu nhân chẳng hạn?

Thế nhưng đáp lại cô ta chỉ là một nụ cười nhếc mép mỉa mai.

"Chung Nhân, xử ngay Phiên Lưu cho tôi!"

.

.

.

Trương Nghệ Hưng khẽ khàng nhón nhón chân mở cửa.

"Sao giờ này cả hai mới về?"

"Nay có xe mới, anh với nó ở lại thử hơi lâu, quên mất thời gian, hì hì."

Ngô Diệc Phàm dõng dạc trả lời, cố ý phà phà mùi hơi thở đã được đánh răng cùng súc miệng kĩ lưỡng, bàn tay "vô tình" lướt qua bộ quần áo giống y hệt lúc nãy nhưng ảm mùi khói xe thay vì bia rượu.

Liếc mắt nhìn quần áo của hắn cũng được tên kia chuẩn bị, Ngô Thế Huân thầm mắng tên kia "ấu trĩ" hết mức.

Có gan chơi lại không có gan chịu.

"Lộc Hàm vẫn không chịu ăn gì từ lúc chiều đến giờ, cứ nằm mãi trên giường suốt, em làm cách nào cũng không chịu hé môi."

Trương Nghệ Hưng lảm nhảm trong miệng mắt không ngừng nhìn theo người kia đang cẩn thận bế thằng nhóc đang say ngủ trên giường.

"Lấy cho anh áo khoác bên kia với."

Ngô Thế Huân hất đầu ra hiệu tay vẫn không quên nhẹ nhàng vỗ lưng người kia đang say ngủ.

"Lát về anh thử đút sữa cho nhóc thử xem? Từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì."

Trương Nghệ Hưng nói với theo bóng hình hai người một nhỏ một lớn kia. Sao lại có cảm giác cha già nuôi con mọn thế này?

TT.TT

"Đừng đụng vào tôi. Hôi chết được. Sofa đi."

"Đừng mà bảo bối ơi!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top